Sinh Con Xong Ly Hôn
-
Chương 26
Edit + Beta: Vịt
Thẩm Gia Ngôn vẫn cẩn thận nhìn, xác định không phải mình nhìn nhầm, thật sự là giường của mình.
Cậu nhịn không được hỏi: "Tạ tổng, anh đang ở trên giường tôi sao?"
Tạ Kế Hiên ngừng một chút, ánh mắt lóe lên, "Phòng tôi có bọ."
"Bọ cái gì, sau tủ giày có thuốc diệt côn trùng, anh phun phun xem có tác dụng không." Gián sao? Thẩm Gia Ngôn thật sự không xác định, căn phòng kia lâu lắm không có người ở, khả năng có sâu đi.
"Hôm nay muộn lắm rồi, tôi ngày mai sẽ phun." Tạ Kế Hiên ngáp một cái, hai người nói thêm hai câu liền kết thúc cuộc gọi.
Một tuần sau, Tạ Kế Hiên buổi tối ngày nào đó lại gửi tới trò chuyện video, như cũ nằm ở trên giường, Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc phát hiện, ngủ vẫn là giường mình. Cậu còn tưởng bọ đã sớm giết chết, cư nhiên vẫn chưa giết xong sao?
"Tạ tổng, thuốc diệt côn trùng không có tác dụng, có thể tìm công ty dọn dẹp từ trong ra ngoài vệ sinh một lần."
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Công ty dọn dẹp quá đắt."
"......"
Thật sự đắt quá ha.
"Vậy anh trước ở trong phòng tôi đi." Trước mắt cũng không có cách, chỉ có thể làm như vậy, cậu mặc dù cũng thích sạch sẽ nhưng không có khiết phích, nếu như là Tạ Kế Hiên, cậu suy nghĩ một chút cảm thấy có thể tiếp nhận.
Tạ Kế Hiên bất đắc dĩ nói: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Dứt lời nhìn Thẩm Gia Ngôn nói: "Gần đây vẫn ổn chứ, bảo bảo có quấy không?"
Giai đoạn trước ói cực kỳ lợi hại, nhưng chỉ cần chống đỡ qua, sau này vẫn khá tốt, hiện tại Thẩm Gia Ngôn đã không còn động tý là ói, chỉ là khẩu vị trở nên lớn, dù sao cũng hai người, cần dinh dưỡng gấp đôi. "Không có, rất ngoan."
"Nếu như có tình huống gì nhất định phải nói cho tôi biết, đúng rồi, tôi muốn tìm chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu cho cậu đặc biệt chăm sóc cuộc sống bên ngoài của cậu."
"......" Tìm dọn dẹp anh không phải chê đắt sao? Chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu chẳng phải là muốn phá sản. Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Không cần đâu, ở đây lắm thầy nhiều ma, quá không tiện, có Tiểu Đổng chăm sóc tôi là được rồi."
"Cậu ta làm được không?"
Lúc này, Tiểu Đổng vừa lúc gõ cửa đi vào, đưa miến chua cay cho Thẩm Gia Ngôn, thính tai nghe được, vội vàng nói: "Tạ tổng, tôi làm tốt lắm, cần cù chăm chỉ chịu mệt nhọc, một chút cũng không lười biếng!"
Thẩm Gia Ngôn cũng nói giúp: "Tiểu Đổng chịu khó nhất, chuyện gì tôi phân phó cậu ấy cũng có thể làm tốt."
Đổng Hạ Lãng nghe được Thẩm Gia Ngôn khích lệ, cảm động hết sức, kích động nắm lấy tay Thẩm Gia Ngôn: "Cám ơn anh Thẩm, anh Thẩm anh là người tốt!"
Nghe được tiếng ho khan đối diện, Đổng Hạ Lãng vội vàng buông tay ra, "Anh Thẩm, anh có việc gọi em, em đi trước đây." Đi lên liếc màn hình điện thoại một cái, cầm đĩa chuồn đi.
Sau khi Đổng Hạ Lãng đi, Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ mở miệng cúp máy thế nào, cậu ngửi mùi miến chua cay nước miếng đều sắp rớt, không nghĩ tới Tạ Kế Hiên đột nhiên nói: "Tôi muốn nhìn nó chút."
"Nhìn cái gì?" Thẩm Gia Ngôn không hiểu ra sao.
Tạ Kế Hiên từ đối diện dời đi tầm mắt: "Bảo bảo."
...... Muốn nhìn thế nào? Thẩm Gia Ngôn không rõ anh muốn làm gì, Tạ Kế Hiên muốn nhìn, chỉ có thể nhìn bụng cậu. "Anh muốn nhìn bụng tôi hả?" Thẩm Gia Ngôn hỏi ra miệng còn có chút xấu hổ, cảm giác mình nghĩ sai rồi, nhưng không nghĩ tới Tạ Kế Hiên nghiêm túc gật đầu, mắt lộ ra mong đợi.
"......" Thẩm Gia Ngôn không có biện pháp chỉ có thể để điện thoại ra xa chút, chiếu toàn thân mình, trên người cậu mặc áo ba lỗ, dựa vào đầu giường ngồi. Bụng hơi có chút nhô, người ngoài nhìn chỉ có chút bụng. Cậu giơ một hồi như vậy, thấy Tạ Kế Hiên không lên tiếng liền hỏi: "Được chưa?"
"Thêm lát nữa."
"......" Bụng dễ nhìn như vậy sao? Thẩm Gia Ngôn mơ hồ dường như nghe thấy tiếng "Tách", lúc cậu nghi ngờ muốn mở miệng hỏi gì đó, Tạ Kế Hiên nói: "Được rồi."
Tắt video, Tạ Kế Hiên lật xem album ảnh, đặt một tấm bên trong làm màn hình khóa. Nhìn hồi lâu cảm thấy rất hài lòng, rút gối phía sau ra, đổi thành gối cùng hoa văn với drap giường, vui sướng nằm xuống.
Quay hai tháng, phần diễn ở trụ sở phim ảnh cũng sắp kết thúc, trong lúc này, bất tri bất giác, trò chuyện video đã trở thành thói quen của hai người.Thường thường sẽ một lát như vậy, Thẩm Gia Ngôn lúc đầu còn cảm thấy có chút kỳ cục, sau đó quen thì ăn khuya trò chuyện với Tạ Kế Hiên, có đôi khi Tạ Kế Hiên không gọi tới, Thẩm Gia Ngôn còn rất tịch mịch.
Hiện tại đang quay cảnh mùa đông, quấn áo bông hoàn mỹ che bụng đã có chút rõ ràng của Thẩm Gia Ngôn, bình thường Thẩm Gia Ngôn cũng mặc đồ bông rộng rãi, lui tới giữa khách sạn và studio, buổi tối lúc video với Tạ Kế Hiên, cũng quen cho Tạ Kế Hiên nhìn bảo bảo. Tạ Kế Hiên có đôi khi vừa nhìn chính là thời gian rất dài. Thẩm Gia Ngôn sau đó để cho tiện, mua một cái giá, đặt trên tủ, nhưng vậy không cần cầm tay mỏi, giảm không ít khí lực.
Ngày cuối cùng ở trụ sở phim ảnh, Thẩm Gia Ngôn vẫn quay tới 1h sáng, buổi tối về khách sạn mắt đều không mở ra được, cậu hôm nay vì đuổi cảnh quay điện thoại gì đó đều giao cho Đổng Hạ Lãng, về khách sạn mới có thời gian mở ra xem xét.
Hôm nay Tạ Kế Hiên hẳn sẽ gọi tới, Thẩm Gia Ngôn theo bản năng nhìn một cái, không có. Cậu vẫn cẩn thận lật lật, không có gì cả, không nghĩ tới ba ba tốt đúng giờ xem xét tình hình bảo bảo, hôm nay cư nhiên không gọi tới, trước đây mưa gió sấm sét cũng không để lỡ. Thẩm Gia Ngôn có chút kỳ quái, cũng không suy nghĩ xoắn xuýt, cậu thật sự rất mệt, sau khi nằm xuống không đầy một lát đã ngủ.
Không biết lúc nào, cảm giác trong phòng ngủ có động tĩnh, Thẩm Gia Ngôn thật sự không mở mắt nổi liền kệ hắn, có lẽ là Đổng Hạ Lãng đi vào lấy đồ. Khách sạn này để tiếp đón minh tinh, quản lý cực kỳ chặt chẽ, dù sao cũng không thể nào có người nửa đêm vào phòng trộm cắp.
Cứ như vậy một giấc ngủ tới trời sáng, hơn 9h Thẩm Gia Ngôn mới mở mắt. Vừa mở mắt sợ hết hồn, trên giường cậu có người! Lại nhìn, vậy mà là Tạ Kế Hiên.
Tạ Kế Hiên ngủ rất ngon, một tay khoát lên eo cậu, mắt nhắm chặt, mặc trên người áo ngủ của khách sạn, lộ ra hơn nửa lồng ngực. Thẩm Gia Ngôn nằm đàng hoàng không động đậy, sợ đánh thức Tạ Kế Hiên, một lát sau thật sự không nhịn được muốn đi toilet, cẩn thận dịch cái tay trên eo, lại đột nhiên bị nắm chặt, lòng bàn tay lửa nóng của đối phương nóng tới cậu khẽ run rẩy, trong mơ lực đạo còn rất lớn, không thuận theo không buông tha túm lấy cậu.
"Tạ tổng?" Thẩm Gia Ngôn kêu nho nhỏ, thấy người không tỉnh, tốn chút lực tránh ra, vội vàng đi toilet.
Lúc đi ra Tạ Kế Hiên đã tỉnh, đang tựa vào đầu giường không biết đang suy nghĩ gì, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, nặng nề hỏi: "Chúng ta ngủ?"
"......"
Ngủ cái đầu ý.
"Tạ tổng, anh tới lúc nào?"
"Lúc hơn 1h." Tạ Kế Hiên đứng dậy, cứ để phanh đồ ngủ như vậy đi lại, bên trong chỉ mặc một cái quần lót. Thẩm Gia Ngôn nhìn có chút xấu hổ, dù sao hai người cũng từng có tiếp xúc thân thể, cậu dễ dàng nghĩ tới chỗ không tốt, nhưng vô luận Thẩm Gia Ngôn ám hiệu anh mặc quần áo vào thế nào, Tạ Kế Hiên chính là không GET được.
Đột nhiên xuất hiện ở trong phòng cậu, Thẩm Gia Ngôn có quá nhiều chuyện muốn hỏi, "Anh vào thế nào?"
"Đổng Hạ Lãng mở cửa cho tôi."
Lúc này, Đổng Hạ Lãng đẩy toa ăn đi vào, bên trên chuẩn bị thức ăn phần của hai người, y cười híp mắt chào hỏi: "Chào buổi sáng Tạ tổng, chào buổi sáng anh Thẩm!"
Thẩm Gia Ngôn mặc áo 3 lỗ quần cộc, Tạ Kế Hiên quần lót đồ ngủ, tình cảnh này, vừa nhìn đã rất dễ dàng làm cho người ta hiểu sai được chứ! Thẩm Gia Ngôn hậu tri hậu giác muốn giải thích, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ có thể đứng lúng túng, nói: "Tiểu Đổng, anh buổi tối ngủ rất sâu, buổi sáng mới thấy Tạ tổng tới."
"Em hiểu em hiểu." Đổng Hạ Lãng nháy mắt ra hiệu, một bộ em biết hết anh không cần giải thích, Thẩm Gia Ngôn vẫn mơ hồ nhìn ra chút ý tứ em ủng hộ các anh. Cậu càng lúng túng, trong lòng một vạn bất đắc dĩ, hiểu lầm này thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Buổi chiều trả phòng, hai người cùng nhau ngồi máy bay trở về, lúc này, cảnh trong nhà đã dựng xong, cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi một ngày, hôm sau liền quay.
Thẩm Gia Ngôn về đến nhà định nghỉ ngơi chút, một khoảng thời gian không về, trong nhà mua thêm không ít đồ. Bắt mắt nhất chính là thảm lông dê, một mảnh rất lớn, sắp phủ kín phòng khách rồi, đầu đông có chút lạnh, nhìn đã ấm áp.
"Cậu chiều mai quay, chúng ta buổi sáng tới chỗ Đỗ Tử Tửu một chuyến, làm kiểm tra cho cậu."
"Được." Bụng cậu đã sắp 7 tháng, còn không lâu nữa nhóc con sẽ ra, khoảng thời gian này cậu đã làm tốt chuẩn bị, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai sẽ nhìn thấy tình huống trong bụng, vẫn là có chút khẩn trương. Hơn 2 tháng, phát triển tốt lắm đi, dù sao cũng sẽ đá cậu, tay nhỏ chân nhỏ đoán chừng rất có khí lực.
Cậu nghĩ tới không khỏi lộ ra chút ý cười, buổi tối ăn cơm xong, nghĩ tới ngày mai còn phải làm kiểm tra, liền muốn đi ngủ sớm chút, tắm rửa xong vào phòng, không nghĩ tới Tạ Kế Hiên phía sau cũng theo cậu vào phòng.
Thẩm Gia Ngôn có chút ngơ, không rõ anh muốn làm gì, Tạ Kế Hiên mặt không đổi sắc nói với cậu: "Đỗ Tử Tửu nói để cho tôi buổi tối tận lực ở bên cạnh cậu và bảo bảo, có chuyện gì cũng có thể trông nom được, buổi tối nếu cậu bị nó đá không ngủ được, có ba ba tôi ở đây, nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Thẩm Gia Ngôn vẫn cẩn thận nhìn, xác định không phải mình nhìn nhầm, thật sự là giường của mình.
Cậu nhịn không được hỏi: "Tạ tổng, anh đang ở trên giường tôi sao?"
Tạ Kế Hiên ngừng một chút, ánh mắt lóe lên, "Phòng tôi có bọ."
"Bọ cái gì, sau tủ giày có thuốc diệt côn trùng, anh phun phun xem có tác dụng không." Gián sao? Thẩm Gia Ngôn thật sự không xác định, căn phòng kia lâu lắm không có người ở, khả năng có sâu đi.
"Hôm nay muộn lắm rồi, tôi ngày mai sẽ phun." Tạ Kế Hiên ngáp một cái, hai người nói thêm hai câu liền kết thúc cuộc gọi.
Một tuần sau, Tạ Kế Hiên buổi tối ngày nào đó lại gửi tới trò chuyện video, như cũ nằm ở trên giường, Thẩm Gia Ngôn kinh ngạc phát hiện, ngủ vẫn là giường mình. Cậu còn tưởng bọ đã sớm giết chết, cư nhiên vẫn chưa giết xong sao?
"Tạ tổng, thuốc diệt côn trùng không có tác dụng, có thể tìm công ty dọn dẹp từ trong ra ngoài vệ sinh một lần."
Tạ Kế Hiên mặt không biểu tình nói: "Công ty dọn dẹp quá đắt."
"......"
Thật sự đắt quá ha.
"Vậy anh trước ở trong phòng tôi đi." Trước mắt cũng không có cách, chỉ có thể làm như vậy, cậu mặc dù cũng thích sạch sẽ nhưng không có khiết phích, nếu như là Tạ Kế Hiên, cậu suy nghĩ một chút cảm thấy có thể tiếp nhận.
Tạ Kế Hiên bất đắc dĩ nói: "Cũng chỉ có thể như vậy."
Dứt lời nhìn Thẩm Gia Ngôn nói: "Gần đây vẫn ổn chứ, bảo bảo có quấy không?"
Giai đoạn trước ói cực kỳ lợi hại, nhưng chỉ cần chống đỡ qua, sau này vẫn khá tốt, hiện tại Thẩm Gia Ngôn đã không còn động tý là ói, chỉ là khẩu vị trở nên lớn, dù sao cũng hai người, cần dinh dưỡng gấp đôi. "Không có, rất ngoan."
"Nếu như có tình huống gì nhất định phải nói cho tôi biết, đúng rồi, tôi muốn tìm chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu cho cậu đặc biệt chăm sóc cuộc sống bên ngoài của cậu."
"......" Tìm dọn dẹp anh không phải chê đắt sao? Chuyên gia dinh dưỡng và bảo mẫu chẳng phải là muốn phá sản. Thẩm Gia Ngôn cười cười: "Không cần đâu, ở đây lắm thầy nhiều ma, quá không tiện, có Tiểu Đổng chăm sóc tôi là được rồi."
"Cậu ta làm được không?"
Lúc này, Tiểu Đổng vừa lúc gõ cửa đi vào, đưa miến chua cay cho Thẩm Gia Ngôn, thính tai nghe được, vội vàng nói: "Tạ tổng, tôi làm tốt lắm, cần cù chăm chỉ chịu mệt nhọc, một chút cũng không lười biếng!"
Thẩm Gia Ngôn cũng nói giúp: "Tiểu Đổng chịu khó nhất, chuyện gì tôi phân phó cậu ấy cũng có thể làm tốt."
Đổng Hạ Lãng nghe được Thẩm Gia Ngôn khích lệ, cảm động hết sức, kích động nắm lấy tay Thẩm Gia Ngôn: "Cám ơn anh Thẩm, anh Thẩm anh là người tốt!"
Nghe được tiếng ho khan đối diện, Đổng Hạ Lãng vội vàng buông tay ra, "Anh Thẩm, anh có việc gọi em, em đi trước đây." Đi lên liếc màn hình điện thoại một cái, cầm đĩa chuồn đi.
Sau khi Đổng Hạ Lãng đi, Thẩm Gia Ngôn suy nghĩ mở miệng cúp máy thế nào, cậu ngửi mùi miến chua cay nước miếng đều sắp rớt, không nghĩ tới Tạ Kế Hiên đột nhiên nói: "Tôi muốn nhìn nó chút."
"Nhìn cái gì?" Thẩm Gia Ngôn không hiểu ra sao.
Tạ Kế Hiên từ đối diện dời đi tầm mắt: "Bảo bảo."
...... Muốn nhìn thế nào? Thẩm Gia Ngôn không rõ anh muốn làm gì, Tạ Kế Hiên muốn nhìn, chỉ có thể nhìn bụng cậu. "Anh muốn nhìn bụng tôi hả?" Thẩm Gia Ngôn hỏi ra miệng còn có chút xấu hổ, cảm giác mình nghĩ sai rồi, nhưng không nghĩ tới Tạ Kế Hiên nghiêm túc gật đầu, mắt lộ ra mong đợi.
"......" Thẩm Gia Ngôn không có biện pháp chỉ có thể để điện thoại ra xa chút, chiếu toàn thân mình, trên người cậu mặc áo ba lỗ, dựa vào đầu giường ngồi. Bụng hơi có chút nhô, người ngoài nhìn chỉ có chút bụng. Cậu giơ một hồi như vậy, thấy Tạ Kế Hiên không lên tiếng liền hỏi: "Được chưa?"
"Thêm lát nữa."
"......" Bụng dễ nhìn như vậy sao? Thẩm Gia Ngôn mơ hồ dường như nghe thấy tiếng "Tách", lúc cậu nghi ngờ muốn mở miệng hỏi gì đó, Tạ Kế Hiên nói: "Được rồi."
Tắt video, Tạ Kế Hiên lật xem album ảnh, đặt một tấm bên trong làm màn hình khóa. Nhìn hồi lâu cảm thấy rất hài lòng, rút gối phía sau ra, đổi thành gối cùng hoa văn với drap giường, vui sướng nằm xuống.
Quay hai tháng, phần diễn ở trụ sở phim ảnh cũng sắp kết thúc, trong lúc này, bất tri bất giác, trò chuyện video đã trở thành thói quen của hai người.Thường thường sẽ một lát như vậy, Thẩm Gia Ngôn lúc đầu còn cảm thấy có chút kỳ cục, sau đó quen thì ăn khuya trò chuyện với Tạ Kế Hiên, có đôi khi Tạ Kế Hiên không gọi tới, Thẩm Gia Ngôn còn rất tịch mịch.
Hiện tại đang quay cảnh mùa đông, quấn áo bông hoàn mỹ che bụng đã có chút rõ ràng của Thẩm Gia Ngôn, bình thường Thẩm Gia Ngôn cũng mặc đồ bông rộng rãi, lui tới giữa khách sạn và studio, buổi tối lúc video với Tạ Kế Hiên, cũng quen cho Tạ Kế Hiên nhìn bảo bảo. Tạ Kế Hiên có đôi khi vừa nhìn chính là thời gian rất dài. Thẩm Gia Ngôn sau đó để cho tiện, mua một cái giá, đặt trên tủ, nhưng vậy không cần cầm tay mỏi, giảm không ít khí lực.
Ngày cuối cùng ở trụ sở phim ảnh, Thẩm Gia Ngôn vẫn quay tới 1h sáng, buổi tối về khách sạn mắt đều không mở ra được, cậu hôm nay vì đuổi cảnh quay điện thoại gì đó đều giao cho Đổng Hạ Lãng, về khách sạn mới có thời gian mở ra xem xét.
Hôm nay Tạ Kế Hiên hẳn sẽ gọi tới, Thẩm Gia Ngôn theo bản năng nhìn một cái, không có. Cậu vẫn cẩn thận lật lật, không có gì cả, không nghĩ tới ba ba tốt đúng giờ xem xét tình hình bảo bảo, hôm nay cư nhiên không gọi tới, trước đây mưa gió sấm sét cũng không để lỡ. Thẩm Gia Ngôn có chút kỳ quái, cũng không suy nghĩ xoắn xuýt, cậu thật sự rất mệt, sau khi nằm xuống không đầy một lát đã ngủ.
Không biết lúc nào, cảm giác trong phòng ngủ có động tĩnh, Thẩm Gia Ngôn thật sự không mở mắt nổi liền kệ hắn, có lẽ là Đổng Hạ Lãng đi vào lấy đồ. Khách sạn này để tiếp đón minh tinh, quản lý cực kỳ chặt chẽ, dù sao cũng không thể nào có người nửa đêm vào phòng trộm cắp.
Cứ như vậy một giấc ngủ tới trời sáng, hơn 9h Thẩm Gia Ngôn mới mở mắt. Vừa mở mắt sợ hết hồn, trên giường cậu có người! Lại nhìn, vậy mà là Tạ Kế Hiên.
Tạ Kế Hiên ngủ rất ngon, một tay khoát lên eo cậu, mắt nhắm chặt, mặc trên người áo ngủ của khách sạn, lộ ra hơn nửa lồng ngực. Thẩm Gia Ngôn nằm đàng hoàng không động đậy, sợ đánh thức Tạ Kế Hiên, một lát sau thật sự không nhịn được muốn đi toilet, cẩn thận dịch cái tay trên eo, lại đột nhiên bị nắm chặt, lòng bàn tay lửa nóng của đối phương nóng tới cậu khẽ run rẩy, trong mơ lực đạo còn rất lớn, không thuận theo không buông tha túm lấy cậu.
"Tạ tổng?" Thẩm Gia Ngôn kêu nho nhỏ, thấy người không tỉnh, tốn chút lực tránh ra, vội vàng đi toilet.
Lúc đi ra Tạ Kế Hiên đã tỉnh, đang tựa vào đầu giường không biết đang suy nghĩ gì, nhìn thấy Thẩm Gia Ngôn, nặng nề hỏi: "Chúng ta ngủ?"
"......"
Ngủ cái đầu ý.
"Tạ tổng, anh tới lúc nào?"
"Lúc hơn 1h." Tạ Kế Hiên đứng dậy, cứ để phanh đồ ngủ như vậy đi lại, bên trong chỉ mặc một cái quần lót. Thẩm Gia Ngôn nhìn có chút xấu hổ, dù sao hai người cũng từng có tiếp xúc thân thể, cậu dễ dàng nghĩ tới chỗ không tốt, nhưng vô luận Thẩm Gia Ngôn ám hiệu anh mặc quần áo vào thế nào, Tạ Kế Hiên chính là không GET được.
Đột nhiên xuất hiện ở trong phòng cậu, Thẩm Gia Ngôn có quá nhiều chuyện muốn hỏi, "Anh vào thế nào?"
"Đổng Hạ Lãng mở cửa cho tôi."
Lúc này, Đổng Hạ Lãng đẩy toa ăn đi vào, bên trên chuẩn bị thức ăn phần của hai người, y cười híp mắt chào hỏi: "Chào buổi sáng Tạ tổng, chào buổi sáng anh Thẩm!"
Thẩm Gia Ngôn mặc áo 3 lỗ quần cộc, Tạ Kế Hiên quần lót đồ ngủ, tình cảnh này, vừa nhìn đã rất dễ dàng làm cho người ta hiểu sai được chứ! Thẩm Gia Ngôn hậu tri hậu giác muốn giải thích, nhưng không biết phải mở miệng thế nào, chỉ có thể đứng lúng túng, nói: "Tiểu Đổng, anh buổi tối ngủ rất sâu, buổi sáng mới thấy Tạ tổng tới."
"Em hiểu em hiểu." Đổng Hạ Lãng nháy mắt ra hiệu, một bộ em biết hết anh không cần giải thích, Thẩm Gia Ngôn vẫn mơ hồ nhìn ra chút ý tứ em ủng hộ các anh. Cậu càng lúng túng, trong lòng một vạn bất đắc dĩ, hiểu lầm này thật sự nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch.
Buổi chiều trả phòng, hai người cùng nhau ngồi máy bay trở về, lúc này, cảnh trong nhà đã dựng xong, cho bọn họ thời gian nghỉ ngơi một ngày, hôm sau liền quay.
Thẩm Gia Ngôn về đến nhà định nghỉ ngơi chút, một khoảng thời gian không về, trong nhà mua thêm không ít đồ. Bắt mắt nhất chính là thảm lông dê, một mảnh rất lớn, sắp phủ kín phòng khách rồi, đầu đông có chút lạnh, nhìn đã ấm áp.
"Cậu chiều mai quay, chúng ta buổi sáng tới chỗ Đỗ Tử Tửu một chuyến, làm kiểm tra cho cậu."
"Được." Bụng cậu đã sắp 7 tháng, còn không lâu nữa nhóc con sẽ ra, khoảng thời gian này cậu đã làm tốt chuẩn bị, nhưng vừa nghĩ tới ngày mai sẽ nhìn thấy tình huống trong bụng, vẫn là có chút khẩn trương. Hơn 2 tháng, phát triển tốt lắm đi, dù sao cũng sẽ đá cậu, tay nhỏ chân nhỏ đoán chừng rất có khí lực.
Cậu nghĩ tới không khỏi lộ ra chút ý cười, buổi tối ăn cơm xong, nghĩ tới ngày mai còn phải làm kiểm tra, liền muốn đi ngủ sớm chút, tắm rửa xong vào phòng, không nghĩ tới Tạ Kế Hiên phía sau cũng theo cậu vào phòng.
Thẩm Gia Ngôn có chút ngơ, không rõ anh muốn làm gì, Tạ Kế Hiên mặt không đổi sắc nói với cậu: "Đỗ Tử Tửu nói để cho tôi buổi tối tận lực ở bên cạnh cậu và bảo bảo, có chuyện gì cũng có thể trông nom được, buổi tối nếu cậu bị nó đá không ngủ được, có ba ba tôi ở đây, nó cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook