Siêu Việt Nhị Thứ Nguyên
-
Chương 255: Gặp lại
“Oni-sama đừng lo...Em tin sớm muộn anh cũng sẽ gặp lại anh ấy thôi… ❀◕ ‿ ◕❀!” - Miyuki chớp chớp đôi mắt to tròn nói.
“Ừmm...Mượn lời chúc lành của em, Miyuki…!”
“AI…(0~0)...?!”
Nam thanh niên vừa mỉm cười đột nhiên quát to, dọa bên cạnh cô em gái giật mình.
“Sao thế, Oni-sama…(o,o)?” -Miyuki lo lắng hỏi.
“Không phải...Ban nãy tựa hồ có người nghe được cuộc nói chuyện của tụi mình...”
Nam thanh niên có chút trầm mặc.
Vừa rồi cậu thấy một bóng lưng xa lạ, mà lại quen thuộc vô cùng, khiến bản thân thất thố suýt chút nữa chạy đuổi theo, nhưng rốt cuộc kiềm chế được.
Dẫu sao thì, em gái vẫn còn ở đó, không thể bỏ mặc cô chạy thẳng thừng như thế được.
Miyuki hiển nhiên cũng thấy vẻ xoắn xuýt trên mặt anh mình, biết anh trai đang gặp khó xử, cô tiến đến cầm lấy bàn tay đối phương, nhỏ nhẹ nói, “Vậy em đi vô trước nha...Nhớ coi em diễn thuyết đó, Oni sama…(◡‿◡✿)!”
“Chắc chắn rồi…(^.^)!”
Người con trai gật đầu cười đáp.
Miyuki vẫy vẫy phấn nộn tay nhỏ, hướng anh của mình tiếu dung nở rộ.
Phất phất tay chào, đợi cô em gái rời khỏi, cậu ta mới chỉnh lại cổ áo, thì thào, “Tiếp theo...Mình làm gì đây…”
Ánh mắt bỗng xẹt qua hình ảnh ban nãy, hai đầu chân mày của thanh niên hơi nhíu lại, miệng lẩm bẩm, “Rốt cuộc cũng rảnh rỗi...Để coi xem thực hư ra sao…ರ_ರ!”
“Mong là...Đừng làm mình thất vọng đi!”
…
“Trường học Đệ Nhất...Trực thuộc Đại Học Quốc Gia...Oài…(.-.)~~~~”
Hitomi nheo một mắt nhìn đối diện chính mình cao ngất tòa tháp đồng hồ, bên trên đỉnh nhọn hấp thu lấy ánh sáng phản chiếu lại chói lọi quang mang, khiến cho nơi này càng thêm trang nghiêm thần thánh.
Nếu chỉ bàn về khí thế, quả thật Đệ Nhất Trung Học không hổ thẹn với cái tên của nó, càng làm học sinh cảm thấy tự hào khi nhập học.
“Mặc dù lấy tài năng kiệt xuất làm chuẩn...Nhưng coi bộ mấy thứ đấy chẳng hề dính dáng tới bản thân chứ…!” - Hitomi bật cười giễu cợt.
Lấy thành tích của cậu, có thể nói là xếp gần bét bảng, vừa mới xem xong còn bị Kuro chế nhạo đâu, đúng là mất mặt ném xuống đất.
Chung quanh không người ồn ào, Hitomi hơi thần người ra chốc lát, có chút chăm chú suy nghĩ về chế độ của ngôi trường, nhưng mà tức thì dòng suy tư của cậu bị đánh gãy, bởi lời nói của hai con bé đi ngang qua.
“Nè...Thấy chưa…”
“Là một tên Weed đó...Đến sớm vậy nhỉ…(u,u)...?!”
“Dự bị thôi mà cũng háo hức thế à...Loại học sinh cấp thấp này buồn cười nhỉ...(∪ ◡ ∪)!”
Hitomi không thèm ngoảnh đầu lại, mí mắt hơi cụp xuống.
Mấy lời rác rưởi đó, không có ý nghĩa chút nào, nhưng có người khinh bỉ ngay trước mặt mình, quả thật tâm tình chả thể nào tốt được.
[Trung học Đệ Nhất, coi bộ cũng có phân biệt đối xử sao…(o 0)?!]
Hai con bé vừa nãy, tựa hồ rất xem thường thân phận Weed tượng trưng trên vai áo của Hitomi, cũng chính là hình vẽ lục phương màu xanh lá chuối kia.
Có điều, những kẻ coi người khác bằng nửa con mắt, Hitomi thật sự lười chấp nhặt.
Chỉ là một lũ ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
Đúng lúc Hitomi định nhấc chân đi tiếp, một cái ngọt ngào giọng nữ chợt vang lên, “Em là tân học sinh nhỉ…!?”
“Chị có thể giúp gì cho em không...(✿◠‿◠)...?”
Hitomi ngạc nhiên, không phải là vì sự nhiệt tình của cô gái này, mà cậu nhận ra, cô nàng đứng đối diện mình, lại là một người quen.
[Hình như là mấy tháng trước thì phải…(?.?)...]
[Cơ mà, gọi sao ta…@,@...???]
Hitomi có chút mơ hồ, tuy rằng gương mặt và thanh âm của cô bé này làm cậu rất ấn tượng.
Nhưng là, cũng chỉ đến đó thôi.
Hitomi kì thực không nghĩ tới việc bản thân sẽ gặp mặt một lần nữa, mà vẫn trong tình cảnh kì lạ như vậy.
“Không, cảm ơn, tôi vẫn ổn…!”
Hitomi hơi khom lưng, biểu lộ cảm ý, hai mắt quét qua bỗng nhiên ngừng lại đôi chút.
Trên tay của đối phương, không ngờ đeo một chiếc vòng bằng bạc.
Vật ấy, còn có một tên gọi khác, CAD!
Nguyên danh, Casting Assistant Device, thiết bị hỗ trợ tính toán ma thuật.
[Trong trường không phải hạn chế người dùng món đồ này sao…(o.0)?!]
Và câu trả lời của cô nàng lập tức giải đáp cho thắc mắc của Hitomi.
“Thế à...Chị là Hội Trưởng-Hội Học Sinh…”
“Saegusa Mayumi...Viết là Nanakusa nhưng đọc là Saegusa…”
“Hân hạnh được biết em...❀◕ ‿ ◕❀!”
Mayumi nói và nháy mắt.
Khoảnh khắc ấy, mái tóc dài mượt mà của cô khẽ phất lên theo cơn gió cuốn từng cánh hoa đào nở rộ sau lưng.
Tất cả, tựa hồ chỉ để to điểm thêm nụ cười của Mayumi.
Hitomi ánh mắt lóe lên một vệt kinh diễm, đầu óc có chút thất thần, tuy nhiên cậu lấy lại bình thường cảm giác rất nhanh, nhìn cô bé nhẹ giọng nói, “Hân hạnh được làm quen, Mayumi-san!”
“Vậy, em là…(^.^)”
Mayumi mỉm cười đang định nói gì đó, đột nhiên thanh âm giống như con nít vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, “Hội trưởng…”
Hitomi đưa mắt liếc sang, lại là một cái người quen khác.
Đáng tiếc là, cậu cũng không nhớ tên.
Vừa mới chạy tới là một cô nhóc tóc vàng, còn thấp hơn cả Mayumi gần nửa cái đầu, khuôn mặt non choẹt lộ vẻ non nớt và ngây thơ.
Cô nàng dùng giọng nói trẻ con khi nãy hấp tấp hô, “Buổi tổng duyệt sắp bắt đầu rồi...Chị đang bận chuyện gì sao…(o.o)...?!”
To tròn cặp mắt tò mò hướng về phía Hitomi, dường như hết sức ngạc nhiên.
“Không, tôi xin phép…!” - Hitomi nhếch miệng cười, xoay lưng rời đi không chút lưu luyến.
“Có duyên gặp lại sau a...Mayumi-san!”
Vừa định nhấc chân di chuyển Mayumi, nghe câu nói đấy, thân hình bỗng nhiên khựng đứng tại chỗ.
Ở bên cạnh Mayumi, tóc vàng cô nhóc ngạc nhiên hỏi, “Hội trưởng...Chúng ta đi chưa…(o,0)?”
“Ơ...Không có gì…”
“….Chúng ta vào thôi, A-chan!”
“Đã bảo đừng gọi em là A-chan rồi mà…!”
Cô nhóc giận dỗi giống như em gái ỷ tại làm nũng chị của mình, níu lấy cánh tay của Mayumi tung tăng mà đi.
Nhưng cô chẳng hề nhận ra, hội trưởng của cô, tâm tình đang rung động kịch liệt.
Khóe mắt của Mayumi thỉnh thoảng len lén nhìn về phía sau.
Bóng lưng của Hitomi đã dần khuất xa, Mayumi trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mác.
Liệu rằng, đó có phải là người cô chờ đợi?
Hitomi không biết rằng một câu nói vô tình của mình đã làm nổi lên gợn sóng lớn tới mức nào.
Chỉ là lúc này, cậu phát hiện bản thân lần nữa bị một người khác chặn đường.
Có điều, bây giờ thân phận người đối diện không còn là nữ, mà là nam.
Một cái nam học sinh, chiều cao ước chừng mét tám, khuôn mặt bình thản pha chút lạnh lùng, nhưng Hitomi cảm giác người này khi nhìn về phía cậu mang theo một tia kích động, chờ mong, hưng phấn...Vô số kìm nén cảm xúc khó giải thích ẩn chứa trong một ánh mắt, khiến Hitomi sống lưng đột nhiên lạnh lẽo.
[Sẽ không phải là cái gay định tỏ tình đi...◘_◘!]
Nếu thật như vậy thì tình huống không thể bết bát hơn nữa.
Cho dù có lộ tẩy thì cậu cũng phải đánh bài chuồn ngay lập tức.
Tuy nhiên, câu nói đầu tiên của thanh niên trước mắt làm mọi dự định của Hitomi tiêu tan, bởi vì Cơ hồ run rẩy từng chữ thoát ra từ miệng thanh niên kia…
“Anh là...Kizari...sen-pai…???”
“Hả...ಠ▃ಠ…?!”
Hitomi giật nảy mình. Chính xác là quá mức ngạc nhiên.
Dẫu cho tên của cậu đã nằm trong danh sách học sinh, nhưng Hitomi dám chắc, bản thân chưa hề quen thuộc với ai trong đây tới mức để người ta nhớ tên mình.
Thêm vào đó, vị bạn học đối diện, xưng hô với cậu có chút kì quái.
Số tuổi khai báo của cậu hiện nay chính là tương thích với năm nhất sinh viên, thế nào lại gọi bản thân là sen-pai. Chẳng có ai nguyện ý xưng hô một cái cùng niên cấp là đàn anh cả, trừ phi có vấn đề nào đấy.
Nhưng rõ ràng là hai người không hề quen biết nhau từ trước.
Có điều, đã người ta hỏi, Hitomi cũng không ngần ngại trả lời.
Cậu gật đầu đáp, “Đúng, tôi là Kizari...Cậu tìm tôi có chuyện gì sao...(0-0)?”
Phản ứng tiếp theo của thanh niên kia càng làm Hitomi cảm giác quái dị.
Toàn thân cậu ta run run như thể đang gặp phải trùng kích lớn trong đời vậy, Hitomi vuốt vuốt sống mũi, nghĩ bụng tạm thời không nên kích thích thanh niên đối diện, cậu hạ giọng bình thản nói, “Nếu được, tôi xin phép vào hội trường trước…!”
[Gặp toàn quái nhân thế này…(~.~)...]
“Oni-sannn...Em là Shiba Tatsuya!”
Thanh âm vừa vang lên, một chân chuẩn bị bước đi của Hitomi tức thì đứng sững lại.
“Ừmm...Mượn lời chúc lành của em, Miyuki…!”
“AI…(0~0)...?!”
Nam thanh niên vừa mỉm cười đột nhiên quát to, dọa bên cạnh cô em gái giật mình.
“Sao thế, Oni-sama…(o,o)?” -Miyuki lo lắng hỏi.
“Không phải...Ban nãy tựa hồ có người nghe được cuộc nói chuyện của tụi mình...”
Nam thanh niên có chút trầm mặc.
Vừa rồi cậu thấy một bóng lưng xa lạ, mà lại quen thuộc vô cùng, khiến bản thân thất thố suýt chút nữa chạy đuổi theo, nhưng rốt cuộc kiềm chế được.
Dẫu sao thì, em gái vẫn còn ở đó, không thể bỏ mặc cô chạy thẳng thừng như thế được.
Miyuki hiển nhiên cũng thấy vẻ xoắn xuýt trên mặt anh mình, biết anh trai đang gặp khó xử, cô tiến đến cầm lấy bàn tay đối phương, nhỏ nhẹ nói, “Vậy em đi vô trước nha...Nhớ coi em diễn thuyết đó, Oni sama…(◡‿◡✿)!”
“Chắc chắn rồi…(^.^)!”
Người con trai gật đầu cười đáp.
Miyuki vẫy vẫy phấn nộn tay nhỏ, hướng anh của mình tiếu dung nở rộ.
Phất phất tay chào, đợi cô em gái rời khỏi, cậu ta mới chỉnh lại cổ áo, thì thào, “Tiếp theo...Mình làm gì đây…”
Ánh mắt bỗng xẹt qua hình ảnh ban nãy, hai đầu chân mày của thanh niên hơi nhíu lại, miệng lẩm bẩm, “Rốt cuộc cũng rảnh rỗi...Để coi xem thực hư ra sao…ರ_ರ!”
“Mong là...Đừng làm mình thất vọng đi!”
…
“Trường học Đệ Nhất...Trực thuộc Đại Học Quốc Gia...Oài…(.-.)~~~~”
Hitomi nheo một mắt nhìn đối diện chính mình cao ngất tòa tháp đồng hồ, bên trên đỉnh nhọn hấp thu lấy ánh sáng phản chiếu lại chói lọi quang mang, khiến cho nơi này càng thêm trang nghiêm thần thánh.
Nếu chỉ bàn về khí thế, quả thật Đệ Nhất Trung Học không hổ thẹn với cái tên của nó, càng làm học sinh cảm thấy tự hào khi nhập học.
“Mặc dù lấy tài năng kiệt xuất làm chuẩn...Nhưng coi bộ mấy thứ đấy chẳng hề dính dáng tới bản thân chứ…!” - Hitomi bật cười giễu cợt.
Lấy thành tích của cậu, có thể nói là xếp gần bét bảng, vừa mới xem xong còn bị Kuro chế nhạo đâu, đúng là mất mặt ném xuống đất.
Chung quanh không người ồn ào, Hitomi hơi thần người ra chốc lát, có chút chăm chú suy nghĩ về chế độ của ngôi trường, nhưng mà tức thì dòng suy tư của cậu bị đánh gãy, bởi lời nói của hai con bé đi ngang qua.
“Nè...Thấy chưa…”
“Là một tên Weed đó...Đến sớm vậy nhỉ…(u,u)...?!”
“Dự bị thôi mà cũng háo hức thế à...Loại học sinh cấp thấp này buồn cười nhỉ...(∪ ◡ ∪)!”
Hitomi không thèm ngoảnh đầu lại, mí mắt hơi cụp xuống.
Mấy lời rác rưởi đó, không có ý nghĩa chút nào, nhưng có người khinh bỉ ngay trước mặt mình, quả thật tâm tình chả thể nào tốt được.
[Trung học Đệ Nhất, coi bộ cũng có phân biệt đối xử sao…(o 0)?!]
Hai con bé vừa nãy, tựa hồ rất xem thường thân phận Weed tượng trưng trên vai áo của Hitomi, cũng chính là hình vẽ lục phương màu xanh lá chuối kia.
Có điều, những kẻ coi người khác bằng nửa con mắt, Hitomi thật sự lười chấp nhặt.
Chỉ là một lũ ếch ngồi đáy giếng mà thôi!
Đúng lúc Hitomi định nhấc chân đi tiếp, một cái ngọt ngào giọng nữ chợt vang lên, “Em là tân học sinh nhỉ…!?”
“Chị có thể giúp gì cho em không...(✿◠‿◠)...?”
Hitomi ngạc nhiên, không phải là vì sự nhiệt tình của cô gái này, mà cậu nhận ra, cô nàng đứng đối diện mình, lại là một người quen.
[Hình như là mấy tháng trước thì phải…(?.?)...]
[Cơ mà, gọi sao ta…@,@...???]
Hitomi có chút mơ hồ, tuy rằng gương mặt và thanh âm của cô bé này làm cậu rất ấn tượng.
Nhưng là, cũng chỉ đến đó thôi.
Hitomi kì thực không nghĩ tới việc bản thân sẽ gặp mặt một lần nữa, mà vẫn trong tình cảnh kì lạ như vậy.
“Không, cảm ơn, tôi vẫn ổn…!”
Hitomi hơi khom lưng, biểu lộ cảm ý, hai mắt quét qua bỗng nhiên ngừng lại đôi chút.
Trên tay của đối phương, không ngờ đeo một chiếc vòng bằng bạc.
Vật ấy, còn có một tên gọi khác, CAD!
Nguyên danh, Casting Assistant Device, thiết bị hỗ trợ tính toán ma thuật.
[Trong trường không phải hạn chế người dùng món đồ này sao…(o.0)?!]
Và câu trả lời của cô nàng lập tức giải đáp cho thắc mắc của Hitomi.
“Thế à...Chị là Hội Trưởng-Hội Học Sinh…”
“Saegusa Mayumi...Viết là Nanakusa nhưng đọc là Saegusa…”
“Hân hạnh được biết em...❀◕ ‿ ◕❀!”
Mayumi nói và nháy mắt.
Khoảnh khắc ấy, mái tóc dài mượt mà của cô khẽ phất lên theo cơn gió cuốn từng cánh hoa đào nở rộ sau lưng.
Tất cả, tựa hồ chỉ để to điểm thêm nụ cười của Mayumi.
Hitomi ánh mắt lóe lên một vệt kinh diễm, đầu óc có chút thất thần, tuy nhiên cậu lấy lại bình thường cảm giác rất nhanh, nhìn cô bé nhẹ giọng nói, “Hân hạnh được làm quen, Mayumi-san!”
“Vậy, em là…(^.^)”
Mayumi mỉm cười đang định nói gì đó, đột nhiên thanh âm giống như con nít vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện giữa hai người, “Hội trưởng…”
Hitomi đưa mắt liếc sang, lại là một cái người quen khác.
Đáng tiếc là, cậu cũng không nhớ tên.
Vừa mới chạy tới là một cô nhóc tóc vàng, còn thấp hơn cả Mayumi gần nửa cái đầu, khuôn mặt non choẹt lộ vẻ non nớt và ngây thơ.
Cô nàng dùng giọng nói trẻ con khi nãy hấp tấp hô, “Buổi tổng duyệt sắp bắt đầu rồi...Chị đang bận chuyện gì sao…(o.o)...?!”
To tròn cặp mắt tò mò hướng về phía Hitomi, dường như hết sức ngạc nhiên.
“Không, tôi xin phép…!” - Hitomi nhếch miệng cười, xoay lưng rời đi không chút lưu luyến.
“Có duyên gặp lại sau a...Mayumi-san!”
Vừa định nhấc chân di chuyển Mayumi, nghe câu nói đấy, thân hình bỗng nhiên khựng đứng tại chỗ.
Ở bên cạnh Mayumi, tóc vàng cô nhóc ngạc nhiên hỏi, “Hội trưởng...Chúng ta đi chưa…(o,0)?”
“Ơ...Không có gì…”
“….Chúng ta vào thôi, A-chan!”
“Đã bảo đừng gọi em là A-chan rồi mà…!”
Cô nhóc giận dỗi giống như em gái ỷ tại làm nũng chị của mình, níu lấy cánh tay của Mayumi tung tăng mà đi.
Nhưng cô chẳng hề nhận ra, hội trưởng của cô, tâm tình đang rung động kịch liệt.
Khóe mắt của Mayumi thỉnh thoảng len lén nhìn về phía sau.
Bóng lưng của Hitomi đã dần khuất xa, Mayumi trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mác.
Liệu rằng, đó có phải là người cô chờ đợi?
Hitomi không biết rằng một câu nói vô tình của mình đã làm nổi lên gợn sóng lớn tới mức nào.
Chỉ là lúc này, cậu phát hiện bản thân lần nữa bị một người khác chặn đường.
Có điều, bây giờ thân phận người đối diện không còn là nữ, mà là nam.
Một cái nam học sinh, chiều cao ước chừng mét tám, khuôn mặt bình thản pha chút lạnh lùng, nhưng Hitomi cảm giác người này khi nhìn về phía cậu mang theo một tia kích động, chờ mong, hưng phấn...Vô số kìm nén cảm xúc khó giải thích ẩn chứa trong một ánh mắt, khiến Hitomi sống lưng đột nhiên lạnh lẽo.
[Sẽ không phải là cái gay định tỏ tình đi...◘_◘!]
Nếu thật như vậy thì tình huống không thể bết bát hơn nữa.
Cho dù có lộ tẩy thì cậu cũng phải đánh bài chuồn ngay lập tức.
Tuy nhiên, câu nói đầu tiên của thanh niên trước mắt làm mọi dự định của Hitomi tiêu tan, bởi vì Cơ hồ run rẩy từng chữ thoát ra từ miệng thanh niên kia…
“Anh là...Kizari...sen-pai…???”
“Hả...ಠ▃ಠ…?!”
Hitomi giật nảy mình. Chính xác là quá mức ngạc nhiên.
Dẫu cho tên của cậu đã nằm trong danh sách học sinh, nhưng Hitomi dám chắc, bản thân chưa hề quen thuộc với ai trong đây tới mức để người ta nhớ tên mình.
Thêm vào đó, vị bạn học đối diện, xưng hô với cậu có chút kì quái.
Số tuổi khai báo của cậu hiện nay chính là tương thích với năm nhất sinh viên, thế nào lại gọi bản thân là sen-pai. Chẳng có ai nguyện ý xưng hô một cái cùng niên cấp là đàn anh cả, trừ phi có vấn đề nào đấy.
Nhưng rõ ràng là hai người không hề quen biết nhau từ trước.
Có điều, đã người ta hỏi, Hitomi cũng không ngần ngại trả lời.
Cậu gật đầu đáp, “Đúng, tôi là Kizari...Cậu tìm tôi có chuyện gì sao...(0-0)?”
Phản ứng tiếp theo của thanh niên kia càng làm Hitomi cảm giác quái dị.
Toàn thân cậu ta run run như thể đang gặp phải trùng kích lớn trong đời vậy, Hitomi vuốt vuốt sống mũi, nghĩ bụng tạm thời không nên kích thích thanh niên đối diện, cậu hạ giọng bình thản nói, “Nếu được, tôi xin phép vào hội trường trước…!”
[Gặp toàn quái nhân thế này…(~.~)...]
“Oni-sannn...Em là Shiba Tatsuya!”
Thanh âm vừa vang lên, một chân chuẩn bị bước đi của Hitomi tức thì đứng sững lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook