Siêu Túng Ảnh Hậu Là Thiên Sư
-
Chương 3
Editor: SwinJen Li
Hắc Đường rũ lỗ tai, than thở yếu ớt:" "Bổn miêu cảm giác thân thể bị đào rỗng."
" Nó bị gì vậy?" Ông Hồng cảm thấy việc Đường Phỉ mang mèo đến chỗ này rất quái đản, nhưng nghĩ đến thân phận của Đường Phỉ, cùng với bản lĩnh hôm ở bệnh viện, lại thấy khá hợp lý.
Cao nhân mà, luôn khác người.
Sau ngày đó, Ông Hồng đặc biệt tặng cho Đường Phỉ vài thứ, sợ hành động có mắt mà không nhìn thấy Thái sơn lúc trước của mình đắc tội cô.
Dĩ nhiên, Ông Hồng cũng biết Đường Phỉ thuộc kiểu người nhận tiền không nhận người, nếu không sau khi mình đắc tội cô, cô còn có thể giúp mình giải quyết rắc rối.
Cho nên ở trên đời này, tuy tiền không thể giải quyết tất cả, nhưng có thể giải quyết hơn phân nửa vấn đề.
Đường Phỉ dùng tay vuốt ve đầu nhỏ của Hắc Đường, nói:" Không có gì, chúng ta đi thôi."
" Ừ" Ông Hồng mang cô vào phòng hóa trang còn nói:" Phương thức làm việc của Tần tổng là triều chín vãn bảy ( 9 giờ làm 7 giờ tan tầm), 7 giờ tối hắn sẽ về nhà.
Buổi họp báo hôm nay kết thúc lúc 6 giờ, cho nên khi tiệc bắt đầu, cô đi cùng tôi, tôi giới thiệu cô với Tần tổng."
Đường Phỉ vuốt mèo, nghi ngờ hỏi:" Ông chủ các chị, thuộc kiểu người gì?"
" Kiểu người khó đoán" Ông Hồng nhún vai, nói tiếp:" Cha của Tần tổng giàu số một châu Úc, gia thế như vậy, tính cách cổ quái không ít.
Chúng tôi ở công ty lâu như vậy chưa từng nghe thấy tai tiếng gì liên quan đến hắn.
Sau bảy giờ tối hắn sẽ biến mất, cho dù là phó tổng gọi điện báo tin cho hắn, hắn cũng không quay lại."
Đường phỉ sờ cằm, cảm thấy nam nhân này có chút kỳ quái.
Rõ ràng cả người dương khí dư thừa, là thể chất bách quỷ bất xâm, nhưng giữa hai đầu mày của hắn lại có khí tức âm tà.
Nam nhân đã đi xa, thể lực của Hắc Đường cũng khôi phục lại như cũ, nhảy từ ngực Đường Phỉ lên bàn trang điểm.
Nó ngáp một cái mở to đôi mắt trong trẻo sâu thẳm, nói:" Phỉ Phỉ ta không đi."
Nhớ tới vừa rồi tới gần nam nhân kia, cả người vô lực, Hắc Đường thật sự không thích cảm giác này.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Đường Phỉ cũng vang lên " đinh đinh đinh".
Trong Wechat thập phần náo nhiệt.
Thủy quỷ:" Tiên nữ Đường Phỉ, tiểu tỷ tỷ siêu ôn nhu, cũng đừng mang chúng ta đến gần dương khí trên người hắn, quỷ sẽ chịu không nổi, ta mới 300 tuổi, vẫn là cái bảo bảo, không nghĩ làm quỷ cạn hu hu hu."
Quỷ chết đói:" Đúng vậy, tiên nữ tỷ tỷ, chúng ta không đến gần nam nhân kia, ta sẽ càng đói bụng"
Tửu quỷ "Phỉ Phỉ chân dài, lặng lẽ nói cho ngài, sắc quỷ chính là bị quỷ đói ăn cho nên chúng ta không muốn đi, sợ bị quỷ đói biến thành chocolate nhân rượu ăn QAQ."
Những con quỷ mới tới, khiếp sợ uy quyền của Đường Phỉ, căn bản không dám lên tiếng.
Sợ nói sai cái gì, bị Đường Phỉ đánh hồn phi phách tán.
Chúng quỷ yên lặng đứng nhìn, phát hiện sự ảo diệu trong đó.
Chỉ cần liên tiếp khen Đường Phỉ "Tiên nữ", "Chân dài", chúng quỷ nói cái gì Đường Phỉ đều chịu nghe.
Không chỉ có như thế, chúng quỷ còn phát hiện, mỗi khi kêu cô "Chân dài", giá trị hưng phấn trên người cô không ngừng tăng cao, gần như tràn ra ngoài.
Bắt được chỗ mấu chốt, chúng quỷ "Tiên nữ tỷ tỷ chân dài, để chúng ta làm quỷ thật tốt đi, chúng ta không muốn hồn phi phách tán"
Được phóng đại chân dài Đường Phỉ tỏ ra hết sức hưởng thụ, lấy cục sạc bát quái trong túi xách ra, sạc pin điện thoại.
Sau đó, lại lấy ra chu sa, vẽ một đạo phù trên di động.
Đạo phù này có thể hình thành kết giới bên ngoài điện thoại, bảo hộ chúng quỷ không bị dương khí quấy nhiễu.
Quả nhiên khi có đạo phù này, chúng quỷ bên trong điện thoại cảm thấy rất mát mẻ, thoải mái hơn nhiều.
Lão quỷ 900 tuổi vừa bị Đường Phỉ thu vào điện thoại, sau khi biết tính cách của Đường Phỉ, ở trong nhóm Wechat yếu ớt lên tiếng.
Lão quỷ 900 tuổi:" Tiên nữ tỷ tỷ chân dài, có thể cho ta thấy mặt nương tử ta một chút được không?"
Nó đột nhiên lên tiếng khiến chúng quỷ bị dọa sợ run, rối rít xông lên che miệng nó, ấn đầu nó đánh tơi bời:" Ngươi câm miệng đi."
Đợi đến khi Đường Phỉ xem điện thoại lần nữa, thấy lão quỷ 900 tuổi bị admin thủy quỷ nhốt trong phòng tối, cấm lên tiếng 48 giờ.
Lão quỷ 900 tuổi bị nhốt trong phòng tối cấm nói "..."
Đường Phỉ cất điện thoại, thay váy siêu ngắn và mang giày cao gót, còn hóa trang thành ngự tỷ thành thục.
Cô đổi tay cầm túi, đem điện thoại, hộp phấn, son môi cùng để vào trong.
Ông Hồng cao 1m75, cho dù Đường Phỉ mang giày cao gót 10cm, vẫn lùn hơn Ông Hồng một khúc.
Hai người trang điểm xong, cùng nhau xuống lầu, Ông Hồng thông qua gương thang máy quan sát cô, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn là không nhịn được, hỏi cô:" Tôi có một vấn đề, không biết nên hỏi hay không."
Đường Phỉ chú ý tới ánh mắt đánh giá của Ông Hồng, hỏi lại:" Có phải chị muốn hỏi tôi, tại sao đi bắt quỷ lại mặc váy siêu ngắn mang giày cao gót hay không?"
" Đúng"
Đường Phỉ hơi nhướng mày:" Những người chân dài như các chị sẽ không hiểu, chỉ có quỷ mới chịu khen tôi chân dài."
Ông Hồng "..." mạch não của đại sư quả nhiên không giống người thường.
Buổi họp báo bắt đầu, vị trí Ông Hồng sắp xếp cho Đường Phỉ, sau Tần Lê một hàng.
Trên sân khấu buổi họp báo dí dỏm hài hước, ngay cả chúng quỷ trong điện thoại Đường Phỉ cũng cười nghiêng ngửa,ở trong WeChat spam "Ha ha ha ha ha ha".
Nhưng Đường Phỉ nhìn Tần Lê, toàn bộ quá trình hắn đều xụ mặt, không có bất kỳ biểu tình dư thừa nào.
Là một người đều cảm thấy thú vị, cho nên hắn có phải là người?
Thời gian buổi họp báo kết thúc trễ hơn so với dự tính, buổi họp báo dạ tiệc bắt đầu gần 7 giờ.
Trong dòng người vội vã, Đường Phỉ thấy Tần Lê nhíu mày, bước nhanh ra ngoài, thường cúi đầu xem đồng hồ, tựa như có chuyện gì sốt ruột.
Đường Phỉ buồn bực, cũng đi cùng hắn đến cửa sau khách sạn, phát hiện Tần Lê mới vừa đi tới cửa, thì vỗ sau ót, muốn quay lại khách sạn.
Tư thế cùng thần thái kia, không giống Tần Lê mà Đường Phỉ gặp ở khách sạn lúc sáng.
Như hai người khác nhau.
Nhưng đúng lúc này, một lão nhân mặc tây trang tinh thần còn khỏe mạnh xuống xe, gắng gượng đưa đại nam nhân cao 1m90 lên xe.
Nhìn chiếc xe rời đi trong đêm đen, một con mèo mun nhảy lên đầu vai Đường Phỉ.
Đường Phỉ ghé mắt hỏi nó:" Hắc Đường không phải mi ở trong phòng hóa trang sao?"
"Ta ở phòng hóa trang, nhưng là, có một nguồn năng lượng đặc biệt hấp dẫn ta tới đây.
Hương vị của nguồn năng lượng đó quá mỹ vị, muốn ăn".
Hắc Đường nói, liếm liếm khóe miệng.
"Ngươi cũng đánh hơi được khí tức khác?" Đường Phỉ ngẩng đầu nhìn khoảng không trên khách sạn, tự dưng xuất hiện thêm một luồng âm khí.
Luồng âm khí nhanh chóng di chuyển theo phương hướng Tần Lê rời đi.
Vốn dĩ Đường Phỉ còn nghĩ do mình quá mệt mỏi, xuất hiện ảo giác.
Nhưng bây giờ cô có thể khẳng định trăm phần trăm, cảm giác vừa rồi của cô là chính xác.
Thời điểm 7 giờ, khí tràng trên người Tần Lê đột nhiên phát sinh biến đổi.
Có thể nói, trước 7 giờ, cơ thể hắn là cực dương mà bách quỷ muốn tránh.
Và sau 7 giờ, hắn sẽ thành thịt Đường Tăng mà bách quỷ muốn gặm cắn, thể chất cực âm.
Loại thể chất cực âm này không chỉ chiêu quỷ, mà còn hấp dẫn nhiều loại yêu ma khác, đối với chúng nó loại thể chất này là đại bổ.
Nếu cô hồn dã quỷ ăn hắn, thì dù là quỷ hồn không có hình thể cũng trở thành có, cộng thêm tu luyện, thì dù có trà trộn vào người bình thường, cũng không bị phát hiện.
Cho dù là lão tinh như Hắc Đường cũng không chịu nổi cám dỗ của thịt Đường Tăng.
Hắc Đường duỗi đầu lưỡi hồng nhạt, trong cổ họng phát ra thanh âm " ực ực", đôi mắt bắt đầu đỏ lên, bộ dạng mèo đói gặp cá khô.
Thân thể nó bay lên không, đuổi theo hướng Tần Lê rời đi, lại bị Đường Phỉ đập một quyền lên đầu nhỏ, mắt nổ đom đóm ngã xuống đất cái "ùm".
Nó nằm trên đất, vươn móng vuốt xoa đầu nhỏ, lẩm bẩm:" Thật thô lỗ, không có dáng vẻ của một cô gái, ngươi đang ngược mèo, ngược mèo ngươi biết không, nếu bị chụp đăng lên mạng, cư dân mạng sẽ ném đá ngươi nha!"
Đường Phỉ nắm gáy nó túm lên:" Lão yêu quái, ngươi không nên động tâm tư ăn thịt người, cẩn thận ta xé nát lưỡi ngươi."
"Meow..." Hắc Đường cụp tai, mí mắt rũ xuống, ủy khuất nhìn:" Không ăn thì không ăn."
Đường Phỉ gọi điện thoại cho Ông Hồng, hỏi nàng chỗ ở của Tần Lê.
Nàng tỏ vẻ không biết, Hắc Đường lại nhỏ giọng nói:" Hương vị trên người hắn, còn cần phải hỏi sao? Ngươi chỉ cần dùng bàn bát quái, nhìn vị trí có âm khí thịnh nhất, chẳng phải sẽ biết được sao?"
"Không ngờ ngươi thông minh thế!"
Hắc Đường khoanh hai chân trước ngực như con người, miệng nhỏ dẩu lên nói:" Hừ, đó là dĩ nhiên, chứ ngươi nghĩ đường đường là một miêu vương như ta là ngồi không sao?"
Đường Phỉ đi gara lấy xe, sau khi lái ô tô, bản đồ hướng dẫn lộ tuyến biến thành đồ án bát quái.
Sau khi cây kim chỉ hướng trên bàn bát quái rung lên, chỉ về hướng đông.
Không lâu sau đó, tiếng của chị Google phát ra:" Điểm đến sơn trang Trúc Hải, mời đi thẳng, sau khi chạy 1 km quẹo trái."
Khu biệt thự Trúc Hải sơn trang, hộ 66, trước cửa sổ sát đất.
Đường Phỉ và Hắc Đường nhìn từ bên ngoài vào trong, phát hiện bên trong âm khí cực thịnh.
Tần Lê mặc đồ ngủ tai thỏ nhung, mang đôi vớ nhung hoạt hình Farah, hai chân bắt chéo trên sopha, vừa ăn gà chiên vừa xem TV.
Đường Phỉ quan sát một lúc, cảm thấy Tần Lê này rất kỳ quái, cùng với người mà nàng gặp ban ngày, giống như hai người khác nhau.
Đánh chết cô cũng không tin, một đại lão như vậy, lại ăn mặc giống như một học sinh cao trung, một bông hoa cao lãnh lại ngồi ăn gà chiên, thao tác này có chút khó tưởng tượng.
Đường Phỉ hỏi Hắc Đường:" Ngươi có cảm thấy, hắn rất kỳ quái không?"
Đáp lại cô là một sự trầm mặc.
Cô nghiêng đầu nhìn sang Hắc Đường, phát hiện hai mắt con mèo này đờ ra, nước miếng chảy ròng 3000 thước.
Nó sắp bị hương vị trên người người kia làm cho thèm muốn chết, nhưng lại không dám xông lên trực tiếp xé nát.
Không chỉ là Hắc Đường, ngay cả những quỷ quái ở phụ cận cũng bị hấp dẫn đến, nhìn đại lão mặc quần áo hoạt họa ở bên trong nhưng không dám lại gần.
Đường Phỉ quan sát một lúc, nhìn thấy trên người hắn đeo một lá bùa hộ mạng.
Bây giờ hắn có bùa hộ mạng hộ thân, vì vậy quỷ quái xung quanh không dám đến gần.
Nhưng dương khí trên người hắn vào buổi sáng là thật, không giống hiệu quả pháp khí và bùa chú có thể tản ra.
Đường Phỉ ấn đầu Hắc Đường, ngồi xổm đến 10 giờ.
Trong nhà.
Tần Lê từ phần mềm theo dõi trong điện thoại, phát hiện một cô gái ngồi xổm bên ngoài cửa sổ sát đất.
Từ camera theo dõi, một cô gái mặc váy siêu ngắn ngồi xổm trước cửa sổ sát đất, gương mặt bị chắn không thấy rõ lắm.
Nhưng hắn có thể thấy rõ ràng nàng mang vớ dài màu vàng, mắt cá chân tinh tế, ngực còn rất lớn.
Nàng giơ một nhánh cây đầy lá, che ở trước ngực, ngồi xổm chỗ đó, trông thật bé nhỏ.
Trên đầu nàng còn có một thứ lông xù.
Bộ dáng lén lút này, không hiểu sao nhìn có chút đáng yêu.
Chờ đến khi lão quản gia bận bịu xong, đến ngồi bên cạnh hắn cùng nhau xem TV.
Hắn một bên nhét khoai lát vào miệng, một bên nhìn camera theo dõi trong điện thoại, nhỏ giọng nói thầm "Lão nhân, ông thấy không? Bên ngoài có người mơ ước gương mặt xinh đẹp của ta, đã ngồi xổm mấy tiếng đồng hồ, không biết còn cho rằng nàng ở phía ngoài cửa sổ nhà ta mà ị phân đấy."
Mặt già của Quản gia co rút, nhắc nhở hắn "Thiếu gia, ngài đừng nói chuyện thô lỗ như vậy.
Nếu để "hắn" của ban ngày biết được, buổi tối sẽ không để cho người ra."
Tần Lê không cho là đúng, rầm rì "Ta cũng không tin, Tần Lê có thể 24 giờ không chợp mắt"
Lão quản gia không lời nào để nói.
Thấy hắn lại cầm cái đùi gà dầu mỡ lại nhét vào miệng gặm, vội vàng ngăn cản nói "Người đừng ăn nữa, tập thể hình rất vất vả a."
Lão quản gia thật bất đắc dĩ.
Thiếu gia nhà mình từ lúc lên tám tuổi, liền có hai nhân cách.
Nhân cách thứ hai, cũng chính là người cà lơ phất phơ này.
Ban ngày và ban đêm, là hai người hoàn toàn trái ngược nhau.
Hai tính cách này đều độc lập, có suy nghĩ riêng, sở thích, thậm chí cả thể chất đều không giống nhau.
Nam nhân tiếp tục lầm bầm nói "Muốn ăn thì ăn, dù sao không phải ta tập thể hình "
P/s: Mình edit cũng mệt lắm nên nếu bạn không thể tặng mình 1 sao thì cũng vui lòng đừng đăng phần mình edit lên trang khác.
Cảm ơn nhiều.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook