Siêu Sao
Chương 290: Giúp đỡ chút đi

Về Đường Phong, kỳ thực ấn tượng của Tiền Trữ đối với người này chỉ có hai chữ – siêu sao.

Hình như là lúc lên cấp 3 người nam nhân này lại đột nhiên trở nên nổi tiếng, các nữ sinh trong lớp há mồm ngậm miệng đều là Đường Phong có bao nhiêu giỏi có bao nhiêu tốt, sau đó tìm chồng cũng phải tìm nam nhân như vậy.

Lúc đó Tiền Trữ không hiểu, không phải là một ngôi sao sao, sao lại có nhiều người thích như vậy?

Lúc ấy Đường Phong mới vừa lộ mũi nhọn, sau này chờ Tiền Trữ vào trường quân đội, người nam nhân này thì càng ngày càng nổi tiếng, mỗi năm ở trên các lễ trao giải lớn đều có thân ảnh của Đường Phong, điện ảnh cơ bản đều là phòng bán vé đắt khách danh tiếng lại tốt, hai chữ “Đường Phong” dần dần hình thành một biển chữ vàng, trở thành tượng trưng của điện ảnh hay.

Cho tới bây giờ, cơ bản chỉ cần là điện ảnh có Đường Phong biểu diễn, phần lớn mọi người đã có ấn tượng tốt với diễn viên nên đều nguyện ý sớm đặt vé đợi vào rạp chiếu phim, không cần chờ đợi, ngóng nhìn cùng với danh tiếng của điện ảnh sau khi xuất hiện mới tiến hành lựa chọn có xem hay không.

Khó có được là vẫn luôn bảo trì tiêu chuẩn lựa phim hay, càng khó được là các tin tức liên quan tới Đường Phong cơ bản đều nói về điện ảnh, ngươi ít ở bất luận nhà truyền thông nào thấy được tin tức đường viền liên quan đến người nam nhân này.

Không kiêu căng, làm người điệu thấp, nghiêm túc công tác – đây là ấn tượng của đa số mọi người về Đường Phong, bao gồm cả Tiền Trữ.

Tiền Trữ cảm thấy người như vậy là siêu sao, rất xứng, thế nhưng thật không nghĩ tới, Đường Phong cư nhiên sẽ có quan hệ với lão đại xã hội đen.

Giới giải trí những năm trước đây của Hương Cảng vẫn luôn bị hắc đạo khống chế, đây là chuyện mà người hơi chút quan tâm tới điện ảnh đều biết, lúc này Tiền Trữ nghĩ, lẽ nào Hollywood cũng có thế lực hắc đạo trộn vào?

Ai, làm ngôi sao thực không dễ dàng.

Bất quá Đường Phong người này đúng là thực khó đến gần, Tiền Trữ âm thầm ở trong lòng nói thầm một phen, nếu như không phải bởi vì nhiệm vụ phải đến gần Đường Phong, hắn cũng không biết muốn đến gần người nam nhân này có bao nhiêu khó khăn.

Đường Phong cùng Trần Minh Húc ở trấn trên trong một căn nhà lầu nhỏ có hai tầng do tự mình sơn, mỗi ngày ăn uống nếu không phải ở bên ngoài cơ bản là ở nhà, tuy rằng bọn họ đặt cơm của dân bản xứ, nhưng Tiền Trữ vừa tra liền phát hiện những người này đều là được những người khác chuyên môn ký kết.

Mỗi khi Đường Phong cùng Trần Minh Húc ra ngoài, thì có mấy vệ sĩ dân bản xứ tùy thời đi theo, hễ là người đến quá gần Đường Phong đều sẽ bị vệ sĩ trừng mắt, đồng thời sẽ luôn có biện pháp khiến những người khác cách xa Đường Phong một chút, nói thí dụ như cố ý đi qua đem đối phương đẩy ra, cho dù là dẫn phát tranh chấp cũng không có vấn đề.

Cũng may tổ chức có sắp xếp, Tiền Trữ giả trang thành một sinh viên Trung Quốc đến trấn nhỏ du lịch, quải một cái camera đi chụp ảnh xung quanh, mục đích của hắn đương nhiên chính là đến gần Đường Phong rồi.

Rốt cục làm cho hắn đợi được Đường Phong, xuyên thấu qua màn ảnh của cameras, Tiền Trữ thoáng cái đã chú ý tới Đường Phong, cho dù trang phục của nam nhân kia rất đơn giản, nhưng ngôi sao chung quy là ngôi sao, hơn nữa một người Trung Quốc tóc đen, ở chỗ khắp nơi đều la người nước ngoài vô cùng nổi bật.

Tất cả mọi người là đồng hương, Tiền Trữ có thể đi qua nhờ Đường Phong chụp giùm hắn một bức ảnh, thứ nhất là mượn cơ hội kéo gần quan hệ, còn có thể chụp ảnh chung với siêu sao, thật tốt.

Ngay lúc Tiền Trữ chuẩn bị đi qua, một người Châu Âu cao lớn trước một bước đi tới trước mặt Đường Phong, không biết đang nói gì đó, nhưng Trần Minh Húc người bạn bên cạnh Đường Phong rõ ràng có chút không vui.

Đến gần hơn, Tiền Trữ nghe được Trần Minh Húc dùng tiếng Trung nói với Đường Phong: “Tôi có thể đánh tên này không? Hắn là người điếc sao? Đều khiến hắn tránh ra rồi còn chặn đường.”

“Em thật xinh đẹp, hắn không hề xứng với em, đi cùng với tôi thế nào?” Người Châu Âu dùng tiếng Anh cười với Đường Phong, rõ ràng là đem Trần Minh Húc trở thành nửa kia của Đường Phong.

Không hề xứng?

Sắc mặt của Trần Minh Húc vô cùng khó coi, hắn tuy rằng không có phong thái siêu sao như Đường Phong, nhưng dầu gì cũng là một người dẫn chương trình thanh tú động lòng người! Cho dù hắn đã hơn ba mươi tuổi, đó cũng là thanh tú động lòng người!

Ngay lúc xăn tay áo lên chuẩn bị dạy dỗ tên lưu manh này, một cậu trai Trung Quốc vác một chiếc cameras sau lưng ở bên cạnh đã chạy tới, thoáng cái đã chắn trước mặt Đường Phong cùng Trần Minh Húc, hướng về phía người nước ngoài mắng: “Mau cút đi!”

“Còn có giúp đỡ? Ở đây không phải Trung Quốc, các bạn, cẩn thận một chút.” Mắt thấy số người của đối phương nhiều lên, người nước ngoài này buông hai câu ác độc rồi bỏ đi.

Phỏng chừng hắn cũng không dám quay lại nữa.

“Cũng là cậu lợi hại, thoáng cái liền dọa hắn bỏ chạy.” Trần Minh Húc thở dài, chẳng lẽ là do bề ngoài của hắn quá nhỏ bé và yếu ớt?

“Các anh không có việc gì chứ? Những tên ngoại quốc này chính là miệng cọp gan thỏ, dọa hắn một chút hắn liền bỏ chạy.” Tiền Trữ gãi gãi đầu, nhịn không được nhìn về phía Đường Phong, ôi chao, người thật còn đẹp hơn trên màn ảnh, không phải là loại chỉ xinh đẹp ở bề ngoài, người thật quả nhiên càng có nhiều mị lực hơn.

Khiến mắt của ngươi không hề muốn dời khỏi người đối phương, vậy đại khái là người khác thường nói, thành thục ổn trọng do năm tháng lắng đọng lại, quả thực rất hấp dẫn.

“Cám ơn cậu.” Cũng không có bởi vì đối phương nhìn chằm chằm mà cảm thấy không vui, Đường Phong mỉm cười bước lên trước nói cám ơn.

Châu Âu là một nơi mở ra, nhất là vùng Bắc Âu này cũng là càng thêm mở ra, có đôi khi bọn họ đi ra cũng sẽ gặp phải đồng tính cầu yêu, nhưng trên cơ bản nói rõ sẽ không sao, mà loại người quấn quýt không tha như người khi nãy kỳ thực cũng không nhiều.

Đại khái là do ở tha hương gặp được đồng hương, Trần Minh Húc lôi kéo Tiền Trữ hỏi một đống, cái gì cậu có phải là du học sinh từ Trung Quốc tới hay không, tới nơi này là du lịch sao, tên gọi là gì a, nhà ở chỗ nào a, biết hắn cùng Đường Phong sao?

“Tôi…tôi không phải du học sinh, chỉ là hiện tại nghỉ hè cho nên đi du lịch một chút, nhà ở Phúc Kiến, tôi đương nhiên biết các anh nha!” Nói đến đây Tiền Trữ có chút kích động, “Bình thường tôi đều có xem TV!”

Xì xào xì xào, Trần Minh Húc cùng Tiền Trữ hàn huyên, rốt cục là người dẫn chương trình, lưỡi nở hoa sen, cùng với người xa lạ lần đầu gặp mặt cũng có thể trò chuyện đến ba hoa chích chòe.

Đường Phong ở bên cạnh nhìn không được, vội vàng nói: “Đứng ở trên đường cái nói chuyện cái gì, đi qua bên kia ngồi một chút đi.”

“Tôi tôi tôi…” Tiền Trữ đột nhiên bắt đầu nói lắp.

“Cậu làm sao vậy? yên tâm đu, tôi biết học sinh các cậu không có thu nhập gì, siêu sao của chúng ta nhất định sẽ mời khách!” Trần Minh Húc rất không khách khí đem nhiệm vụ mời khách ném cho Đường Phong.

Đường Phong cũng sảng khoái đồng ý: “Không thành vấn đề.”

“Tôi…có thể chụp một bức ảnh chung với anh không?” Tiền Trữ rất muốn đánh mình một quyền, đường đường cảnh sát quốc tế, lại còn nói lắp!

“Ha ha ha, thì ra là chuyện này, coi cậu khẩn trương kìa,” Trần Minh Húc bị chọc cho vui vẻ, cầm cameras sau đó đẩy Tiền Trữ đến bên cạnh Đường Phong, “Tới tới tới, tôi giúp hai người chụp ảnh, siêu sao không ngại chứ?”

“Cậu đừng chế nhào tôi, đại MC.” Chủ động đến gần sát Tiền Trữ, Đường Phong giống như tiền bối ôm lấy vai Tiền Trữ.

Ngay giây phút đè xuống nút chụp ảnh, Đường Phong vẻ mặt tươi cười thân thiết, Tiền Trữ hơi có chút khẩn trương lại tràn ngập kích động.

Trên một tảng đá màu trắng thật lớn hướng về phía biển mở một nhà hàng rất khác biệt, đám người Đường Phong cùng Tiền Trữ ngồi dưới cây dù uống nước trái cây bỏ thêm khối băng, trên bàn đặt thức ăn mỹ vị, đều là một ít hải sản ở bản địa.

Tiền Trữ nhìn những hải sản này mà bắt đầu chảy nước miếng, đây là lần đầu tiên thấy được tôm hùm lớn như vậy!

“Cũng sắp tới giờ ăn cơm rồi, tôi nghĩ cứ ở chỗ này ăn luôn đi.” Thấy Tiền Trữ còn có chút xấu hổ, Đường Phong đột nhiên cảm thấy bản tính của đứa bé này không tệ lắm, đồng ý “gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ”, lại có chút xấu hổ rụt rè, rất làm cho người thích, vì vậy siêu sao tự mình ra tay cắt cho Tiền Trữ một khối thịt tôm hùm rất lớn.

“Này, vậy tôi không khách khí, cám ơn!” Nuốt nước miếng một cái, Tiền Trữ lập tức cầm lấy dao nĩa bắt đầu hưởng dụng mỹ thực.

“Không đủ cứ nói, ngàn vạn lần đừng để người khác cho rằng tôi mời khách còn không cho cậu ăn no.” Đường Phong vừa cười vừa nói.

“Ân ân, hảo!” Tiền Trữ liên tục gật đầu.

“Tôi đi lấy thêm chút băng.” Trần Minh Húc đứng dậy tạm thời rời đi.

Cho dù tôm hùm to đùng trước mặt, Tiền Trữ cũng không quên mục đích lần này của hắn, biết là những hộ vệ kia cơ bản sẽ không xuất hiện trước mặt Đường Phong, trên mặt Tiền Trữ vẫn duy trì tươi cười dễ thân, tận lực không làm cho những tên kia cảnh giác.

Thời gian gấp gáp, Tiền Trữ không có thời gian giải thích hay cho đối phương lời dạo đầu để giảm xóc, hắn trực tiếp mở miệng: “Đường tiên sinh, anh đừng tức giận a, kỳ thực tôi đã tốt nghiệp rồi, hơn nữa còn là trường quân đội, tôi bây giờ là thành viên ở phân bộ Trung Quốc của tổ chức cảnh sát quốc tế, lần này đến đây là muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Sau khi nói ra, tim của Tiền Trữ nều nhảy lên tới cổ họng, rất sợ Đường Phong thoáng cái thay đổi sắc mặt hoặc là tức giận kêu hắn cút đi, kỳ thực lần xuất nhiệm vụ này bọn họ cũng không xác định Đường Phong có thể hợp tác với họ hay không.

“Đó cũng là vừa mới tốt nghiệp đi, nhịn bộ dạng non nớt của cậu liền biết, nguyên lai là cảnh sát, thảo nào lúc đối mặt với người ngoại quốc kia khí thế lại mạnh mẽ như vậy.” Đường Phong nhẹ nhàng mỉm cười, hoàn toàn không có chút hoảng loạn hay nghi hoặc như trong tưởng tượng của Tiền Trữ.

Quá tự nhiên, quá bình tĩnh, quá khiến hắn không cách nào hiểu được.

“Đường tiên sinh, anh không sợ vì sao tôi tới tìm anh sao?” Ngược lại là Tiền Trữ có chút kinh ngạc rồi.

Hắn nghĩ tới Đường Phong sẽ tức giận, kinh ngạc, phẫn nộ hoặc nghi hoặc, lại chưa từng tưởng tượng được đối phương cư nhiên là không có chút phản ứng, cứ thế mà nói chuyện với hắn vô cùng tự nhiên.

“Không bằng cậu nói cho tôi biết mục đích cậu tới tìm tôi đi.” Đường Phong nhìn thoáng qua thấy Trần Minh Húc đang đi về phía này, lại nói một câu, “Tạm thời vậy đi, tôi không muốn đem Minh Húc kéo vào chuyện này.”

Ánh mắt Tiền Trữ nhìn Đường Phong nhiều hơn một tia kính nể, thảo nào là siêu sao, thật có phong phạm của một đại tướng.

Ăn cơm xong, Đường Phong mời Tiền Trữ đi tản bộ với họ, xong rồi lại đến quán cà phê nhỏ của địa phương ngồi tâm sự, trong lúc này Trần Minh Húc bởi vì buổi tối phải gọi điện thoại cho người nhà nên đi ra ngoài, đây là chuyện mà Đường Phong sớm biết, mỗi buổi tối Trần Minh Húc đều phải nấu cháo điện thoại.

Mà lúc này, cũng chỉ còn lại Đường Phong cùng Tiền Trữ.

“Được rồi, hiện tại cậu có thể nói mục đích của cậu.” Đường Phong đưa mắt nhìn Trần Minh Húc ngồi trên ghế gỗ nói điện thoại ở bên ngoài, tiền điện thoại mỗi tháng của người này nhất định rất nhiều.

“Đầu tiên tôi phải nói lời xin lỗi anh…”

“Chờ một chút.” Đường Phong nghe xong vội vàng kêu dừng, vừa cười vừa nói, “Lời khách sáo thì không cần nói, Tiền Trữ, cậu cứ nói thẳng là có chuyện gì đi.”

“Gãi gãi đầu, Tiền Trữ cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn đều chuẩn bị tốt một đoạn lời dạo đầu, giờ đã không còn địa phương để phát huy rồi.

“Chúng tôi có một nhân sĩ rất trọng yếu bị một tổ chức xã hội đen Châu Âu bắt đi, hiện tại không biết người ở nơi nào, chúng tôi biết được…anh có chút quan hệ với tổ chức kia, cho nên muốn mời anh hỗ trợ.” Đột nhiên cảm thấy mình ở trong mắt đối phương bị nhìn thấu từ đầu đến đuôi, Tiền Trữ trực tiếp đem sự tình nói ra.

Rõ ràng hắn mới là cảnh sát, thế nhưng vì sao ở dưới cái nhìn của đối phương liền có chút không chống đỡ được?

“Không bằng nói cho tôi biết tên của tổ chức kia?” Đường Phong nhịn không được nghĩ, chẳng lẽ là Charles?”

“Thủ lĩnh của bọn họ tên là Albert.” Lúc Tiền Trữ nói ra liền chú ý quan sát phản ứng của Đường Phong, người sau chỉ hơi sửng sốt một chút. Rõ ràng đối với người mà Tiền Trữ nhắc tới cũng không xa lạ.

Xem ra tổ chức nói rất đúng, Đường Phong thực sự quen biết tên đại biến thái kia.

Đối với Albert, Tiền Trữ không có khả năng không nhận ra, chuẩn xác mà nói phải là không có khả năng không nghe qua.

Người nam nhân có nhất định lực ảnh hưởng ở Châu Âu thậm chí toàn cầu này vẫn luôn khiến rất nhiều người đau đầu, không thể thuần túy nói hắn là một hắc đạo hay là bạch đạo, nhưng Albert tuyệt đối là người sống tốt nhất.

Mặc dù đa số mọi người đều biết Albert là người điên, là một biến thái, tính cách cổ quái, không dễ tiếp cận, là một nhân vật không ít người biết rồi lại rất ít xuất hiện trước mặt công chúng.

Thẳng đến lúc xác thực biết lão đại của tổ chức hắc bang kia là Albert, Tiền Trữ kỳ thực rất hoài nghi Đường Phong có thật là quen biết với Albert hay không, cho dù quen biết, quan hệ giữa bọn họ lại là như thế nào?

Nghe nói Albert thích nam nhân…

Tiền Trữ nhìn Đường Phong ở trước mặt, đột nhiên cảm giác có chút là lạ, nếu như là Đường Phong, cho dù là Albert cũng sẽ động tâm đi?

Thế nhưng cũng không đúng a, hắn từng đi tra tư liệu, bên người Albert tuy rằng cũng có ngôi sao, nhưng trên cơ bản không ở đến một tháng liền bị văng ra, càng miễn bàn có thể ảnh hưởng đến quyết định của Albert.

Tiền Trữ càng trở nên hồ đồ, Đường Phong thực sự có thể ảnh hưởng đến Albert sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương