Siêu Sao Yêu Đại Thúc
-
Chương 47
"Tòa nhà XX số 00 tầng 18..." Thang máy dừng lại ở tầng 18, Đường Văn Bác lấy giấy note ra nhìn lại một lần, xác định không sai địa chỉ mới cầm cà phê mới làm đi tới.
Vốn chuyện giao cà phê này không cần phải để ông chủ như anh tự thân xuất mã, nhưng nhân viên giao hàng cho siêu sao hôm nay bị đau bụng không thể tới, mà các nhân viên khác lại bận chuyện của họ, nên Đường Văn Bác phải tự đi giao cà phê.
Dù sao anh cũng có xe, đi lại cũng không tốn nhiều thời gian.
"Chính là ở đây." Nhìn thấy cửa số 00, Đường Văn Bác nâng tay gõ cửa, không ai đáp lại, anh vừa tính gõ lần nữa thì cửa mở ra, một nhân viên công tác ló đầu ra nhìn, hai mắt đánh giá Đường Văn Bác từ trên xuống dưới, hỏi "Có chuyện gì?"
"Cag phê." Đường Văn Bác nâng cà phê trong tay lên.
Nhân viên công tác gật đầu, như là hiểu được gì "Đưa đây cho tôi, anh đi được rồi, đúng rồi, bao nhiêu tiền?"
Đường Văn Bác đem cà phê giao qua "Không cần, ngài Trần đã trả tiền rồi."
"Ồ, biết rồi." Nhân viên công tác nhận cà phê, mắt nhìn Đường Văn Bác vẫn còn đứng ở cửa, lãnh đạm nói "Được rồi, anh đi đi." Nói xong, nhân viên đóng cửa lại.
Được rồi, chỉ có thể rời đi thôi, kỳ thật Đường Văn Bác rất muốn nhìn xem ngôi sao đang ở trong phòng là ai, thừa dịp giao cà phê nói không chừng có thể được ký tên với chụp hình, sau đó anh có thể đem hình ảnh dán ở tiệm cà phê thu hút khách hàng.
Trong phòng, nhân viên đưa cà phê đến trước mặt Thần Dật đang vuốt tóc.
"Ngài Thần, cà phê của ngài."
"Ừ." Gật đầu, Thần Dật cũng không chú ý đến cà phê trên bàn, chỉ nói chuyện cùng đại diện về việc tuyên truyền. Bọn họ sẽ ở thành phố này nghỉ ngơi ba ngày, sau đó đi thành phố khác.
Thời gian luôn gấp gáp, công việc luôn bận rộn, không biết gần đây có phải là vì áp lực lớn hay không, trong lòng Thần Dật có chút không yên, giống như chỉ cần có người tùy tiện gõ cửa tim anh liền đập liên hồi, thật kỳ quái.
Cảm thấy hơi khát, Thần Dật tùy ý cầm cà phê trền bàn uống một ngụm, hương vị cà phê nồng đậm ấm áp lướt qua đầu lưỡi, Thần Dật đột nhiên mở to hai mắt sửng sốt, hương vị này... hương vị cà phê này rất quen thuộc...
"Ngài Thần, ngài làm sao vậy?"
Thần Dật mở to hai mắt sửng sốt, khiến trợ lý kế bên hoảng sợ, Thần Dật là người không kén ăn, chỉ cần đưa cậu hộp cơm giá 5 đồng cậu cũng ăn được, nhưng về phương diện uống thì lại khá kén chọn.
Thần Dật rất thích uống cà phê, bởi vì thường xuyên uống phải cà phê không hợp khẩu vị mà tức giấc và buồn bực, cho nên sau này việc pha cà phê trở thành công tác quan trọng nhất của trợ lý.
Giờ này khắc này, Thần Dật uống cà phê xong liền biến thành như vậy, khỏi phải nói trong lòng trợ lý có bao nhiêu khẩn trương.
"Có phải cà phê dở không? Tôi sẽ đi đổi cái khác." Làm gì có người nào uống cà phê mà lại giống như bị trúng độc, ngây ngốc không thôi, hai mắt vô thần? Trợ lý thấy đại họa tới liền giật lấy ly cà phê trong tay Thần Dật, nhưng tay gã còn chưa kịp chạm vào ly đã bị Thần Dật hoàn hồn liếc mắt.
"Cà phê này mua ở đâu? Ai đưa tới?" Hương vị này, hương vì này không sai... Dù cho đầu lưỡi Thần Dật có vấn đề, nhưng mắt cậu vẫn còn rất tốt, thiết kế trên ly giống như đúc với quán cũ của Đường Văn Bác, logo này là do Đường Văn Bác lấy mặt cậu đùa nghịch vẽ ra.
"Là một ông chú giao tới." Trợ lý bị Thần Dật dọa sợ lo lắng nói, vừa rồi gã làm gì để ý người giao cà phê kia nhìn như thế nào, dù gì cũng không có ai nhìn chằm chằm một người giao hàng hết.
"Anh ta cao bao nhiêu? Có phải tóc ngắn không, đeo mắt kính nhìn rất nhã nhặn, trên mặt luôn cười ôn hòa?" Thần Dật vội vàng nắm lấy bả vai trợ lý, nếu giờ phút này đang quay phim Quỳnh Dao, cảnh này hoàn toàn thích hợp.
"Ừ ừ, đúng rồi!" Cẩn thận nhớ lại, đúng là có người đàn ông như vậy, nhưng sao Thần Dật biết được người đó nhìn ra làm sao?
"Anh ta đi đâu?"
"Không biết, hình như về rồi." Không chờ trợ lý phản ứng lại, Thần Dật đã thả gã ra chạy ngay ra ngoài.
"Ngài Thần, ngài đi đâu?"
Không thèm quan tâm trợ lý kêu ở phía sau, Thần Dật trực tiếp vọt tới cửa thang máy, nhìn thấy thang máy dừng lại ở lầu bảy, cậu cắn răng chạy đến chỗ cầu thang.
Như thể ăn phải thuốc kích thích, khiến máu toàn tăng vọt. Thần Dật chạy như điên xuống một lầu rồi một lầu, hương vị kia, logo kia, với cả hình dạng kia, trừ bỏ cái ông chú thúi đó thì còn là ai nữa?
Tại sao anh sẽ đến giao cà phê?
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Tại sao... tại sao... Thần Dật có vô số câu hỏi tại sao muốn hỏi Đường Văn Bác, nhưng bây giờ cậu phải tìm được người kia trước!
Không thể cho anh rời đi thất thường vậy nữa!
Cuối cùng cũng chạy từ tầng 18 tới tầng 1, Thần Dật thở phì phò, không kịp nghỉ ngơi nhìn tìm kiếm bóng dáng của người trong mộng suốt băn năm, người đến người đi như nêm, nhưng không có ai giống với người cậu nhớ.
Anh chạy đi đâu rồi?
Ra khỏi tòa nhà, Thần Dật không ngừng vừa chạy vừa kiếm hình dáng người kia, chắc chắn là đi không xa, nhưng sao cậu không tìm được Đường Văn Bác? Chẳng lẽ cậu và Đường Văn Bác đã hết duyên rồi sao?
Mệt quá... cái ông chú thúi này chạy đi đâu rồi?
Thần Dật mệt mỏi hết hơi đứng ở ngã tư đường hít từng ngụm khí, không khí không ngừng chảy vào phổi, nhưng cậu lại cảm thấy hít thở không thông, một trận gió đột nhiên thoáng quá, lướt qua chiếc xe đang chạy trên đường, Thần Dật xui xẻo bị xe tạt nước lên người, quần áo sạch sẽ nhất thời dính đầy bùn lầy.
Sao cậu xui xẻo vậy nè? Là thằng lái xe không có mắt, hay oán khí trong lòng đã dâng đến đỉnh, đã không tìm thấy Đường Văn Bác, ngược lại còn bị ô tô tát nước bùn đầy người, Thần Dật hướng chiếc xe đã đi xa chửi đổng một trận.
Hôm nay Thần Dật có xui xẻo hay không thì không biết, nhưng chiếc xe vừa mới chạy đi, có một chiếc xe khác đã đến, thiếu chút nữa đụng vào Thần Dật thì không nói, lại còn tạt thêm nước bùn vào người cậu.
Ngã trên mặt đất, Thần Dật cảm thán hôm nay có phải cậu sẽ bị xe đâm chết hay không, lau đi nước bùn trên mặt, Thần Dật nhìn thấy một người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Thần Dật chỉ nhìn đôi chân dài kia thôi đã xông vào chửi người "Má mày không có mắt à? Muốn giết người hả? Không thấy ở đây có người à?"
"Xin lỗi, xin lỗi!" Đúng là xui xẻo, anh ở trên xe nghe điện thoại nên không không để ý chút nữa đã đụng người, xem ra từ nay về sau phải tuân theo luật giao thông, làm một con người.
Đường Văn Bác vội vàng xuống xe đi xem nạn nhân, trong lòng thầm mong cái người này đừng bị anh đụng hỏng, thật ra vừa rồi hình như anh chưa đụng vào, người kia cũng bị dính bùn trước đó rồi.
"Cậu có sao không? Muốn đi bệnh viện không?" Đường Văn Bác quan tâm đi tới hỏi, anh vừa nói xong, người kia liền té ngã trở lại, dọa anh phải chạy tới nâng, lúc tay vừa đụng người kia, gã không lịch sự nắm lấy tay anh.
"Tôi cũng không chạy, cậu không cần giữ tôi lại làm gì, nếu tôi có đụng cậu, tôi sẽ bồi thường, cậu buông ra trước được không?" Đau quá, sức mạnh cậu này cũng không phải dạng vừa, Đường Văn Bác dùng sức nâng gã đứng lên, song gã chủ động bổ nhào vào người anh, không chỉ kéo tay anh, còn ôm lây eo anh nữa.
"Ê, người anh em, bỏ ra!"
"Ai anh em với ông, ông chú thúi này, Đường Văn Bác ngu ngốc." Ông ngốc này, không nhìn ra cậu là Thần Dật sao? Hay là nói ông chú thúi này đã quên cậu rồi?
Đường Văn Bác, nếu anh dám quên em, em sẽ không tha cho anh đâu!
Thế giới này lớn như vậy, tuy trái đất hình tròn, cũng không có nghĩa là mày đi một chút liền gặp người quen, nhưng Đường Văn Bác tùy tiện giao cà phê thì liền giao trúng cho Thần Dật, chạy xe thì đụng trúng Thần Dật, thật không biết nên nói là xui hay may, nghiệt duyên hay là duyên phận.
Thật sự không ngờ rằng, ba năm sau họ lại gặp nhau kỳ quặc như vậy.
Ngồi trong phòng khách nhớ lại mọi chuyện phát sinh vừa rồi, trong lòng Đường Văn Bác đột nhiên trống không, không phải chưa từng nghĩ qua sẽ gặp Thần Dật, anh thậm chí còn chuẩn bị làm sao để nói chuyện với đối phương, nhưng giờ đây, cái gì anh cũng không làm.
Chuyện nhớ rõ nhất là anh tên Đường Văn Bác, còn người đang tắm trong nhà anh gọi là Thần Dật.
À, đúng rồi, chính là người hát trên TV.
Đường Văn Bác cầm lấy remote tắt TV đi, tại sao bật kênh nào cũng thấy Thần Dật hát vậy?
To Vincent... Album này, những ca khúc đó đều là Thần Dật viết cho anh sao? Đường Văn Bác nhớ lại ba năm trước Thần Dật có nói qua điều này với mình, không ngờ là thật.
"Ghét em vậy sao? Thấy em trên TV tắt luôn." Lau tóc ướt, Thần Dật tắm sạch bùn trên người, mặc áo ngủ của Đường Văn Bác đi ra.
"Quần áo sắp khô rồi." Đường Văn Bác chỉ ra ban công, quần áo bị dơ của Thần Dật đã được anh giặt sạch phơi nắng ngoài kia, nhưng hôm nay thời tiết có hơi âm u, phơi nắng là chuyện hơi khó.
Thần Dật lau tóc ngồi đối diện Đường Văn Bác, tuy hiện giờ thấy mặt cậu khong thay đổi gì, bình tĩnh tự nhiên, cũng chỉ có bản thân cậu biết rằng trong phòng tắm kích động đến nỗi cầm xà phong cũng không xong, tắm xong tay chân run rẩy.
"Thằng kia đâu? Sao không ở cùng với anh?" Lúc Thần Dật ở trong phòng tắm đã nhìn qua, bên trong chỉ có đồ dùng của một người đàn ông và một bé gái, khăn mặt của Đường Văn Bác màu xanh, cùng với màu hồng của Đường Lăng.
Bàn chải đánh răng cũng chỉ có hai cây, đủ loại dấu hiệu cho thấy chỉ có Đường Văn Bác và Đường Lăng sống với nhau, không có người thứ ba vào đây.
"Ừm." Đường Văn Bác gật đầu, anh cúi đầu không dám nhìn Thần Dật, mau chóng lảng sang chuyện khác "Muốn uống cái gì?"
"Rượu." Nhìn Đường Văn Bác trốn tránh đi về phía tủ lạnh, trong lòng Thần Dật ngập tràn nghi vấn, Đường Văn Bác không ở với Elvis, cũng không kết giao cùng người khác, thì sao lại không đi tìm cậu?
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng sau khi biết Đường Văn Bác không còn sống với Elvis nữa, trong lòng Thần Dật rất vui vẻ, cũng không hồi hộp, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Cái ông chú này, lúc trước nói quá trời nói, gì mà quay về Châu Âu sống cùng với Elvis, giờ thì sao? Đường Văn Bác độc thân, cũng không kế thừa gia nghiệp, mà giống như trước đây mở quán cà phê.
Thế này thì làm sao mà giống với cuộc sống xa hoa như Đường Văn Bác đã nói? Ai có tiền mà lại tự mình lái xe đi giao cà phê?
"Chỉ có một ít rượu đỏ." Đường Văn Bác lấy ra một chai rượu đỏ đã vơi nửa, giúp Thần Dật rót vào ly. Không thể không thừa nhận sự tò mò của con nít rất mạnh, có một ngày Đường Văn Bác phát hiện Đường Lăng uống trộm rượu, sau đó anh đem vứt toàn bộ rượu ở trong nhà, chỉ chừa lại một vài chai rượu đỏ để khai vị.
Thần Dật uống thử một ngụm rượu, cậu rất muốn mở miệng hỏi Đường Văn Bác rằng ba năm này đã xảy ra chuyện gì... Không! Không đúng, ngoại trừ cái này, cậu rất muốn hỏi Đường Văn Bác có muốn cùng cậu bên nhau lần nữa hay không?
Nhưng cậu không dám mở miệng, sợ nghe thấy Đường Văn Bác cự tuyệt.
"Mấy năm nay thế nào?" Thần Dật hỏi.
"Ừm, cũng tốt, anh có mở một tiệm cà phê." Rõ ràng quen thuộc lẫn nhau như vậy, nhưng Đường Văn Bác lại cảm thấy yết hậu như bị chặn lại, không nói được, đầu óc trống không một mảnh.
Giờ anh phải làm sao đây? Ngồi ở chỗ này như ngẩn người, hay là nhào vào lòng Thần Dật, khóc lớn một chập, quên đi, như thằng ngu vậy.
Anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, mà Thần Dật ba mươi cũng không đến, không phải anh tự ti, mà sự thật là thế, tuổi càng lớn, suy nghĩ của con người ta cũng sẽ thay đổi, có lẽ Thần Dật đã hiểu được bọn họ không còn khả năng.
Đường Văn Bác ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm rồi, Thần Dật có muốn ở lại ăn cơm không?
"Ờm..."
"Đường Lăng sắp tan học rồi, anh không đi đón con bé à?" Thần Dật mở miệng trước.
"Con bé có bạn trai đưa về." Đường Văn Bác cười nói "Tuy anh rất muốn đón bé về, nhưng con bé luôn cằn nhằn, phải rồi, cậu..."
"Reng reng reng!" Di động Thần Dật vang lên.
"Em đi nghe điện thoại." Thần Dật cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, không biết ánh mặt trời đã nhú ra từ khi nào, áng vàng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào tóc cậu thanh niên trẻ tuổi, Đường Văn Bác dường như đã cảm nhận được hương vị của ánh mặt trời sau cơn mưa, tràn ngập ấm áp và sức sống.
"Em phải đi rồi." Đứng ở trước mặt Đường Văn Bác, Thần Dật do dự một chút, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn thay áo rời đi, Đường Văn Bác nhìn theo Thần Dật ra về.
"Ừm, xem ra anh không cần phải mời em ở lại ăn cơm rồi." Hít một hơi thật sâu, Đường Văn Bác cười xoay người vào phòng bếp.
Vốn chuyện giao cà phê này không cần phải để ông chủ như anh tự thân xuất mã, nhưng nhân viên giao hàng cho siêu sao hôm nay bị đau bụng không thể tới, mà các nhân viên khác lại bận chuyện của họ, nên Đường Văn Bác phải tự đi giao cà phê.
Dù sao anh cũng có xe, đi lại cũng không tốn nhiều thời gian.
"Chính là ở đây." Nhìn thấy cửa số 00, Đường Văn Bác nâng tay gõ cửa, không ai đáp lại, anh vừa tính gõ lần nữa thì cửa mở ra, một nhân viên công tác ló đầu ra nhìn, hai mắt đánh giá Đường Văn Bác từ trên xuống dưới, hỏi "Có chuyện gì?"
"Cag phê." Đường Văn Bác nâng cà phê trong tay lên.
Nhân viên công tác gật đầu, như là hiểu được gì "Đưa đây cho tôi, anh đi được rồi, đúng rồi, bao nhiêu tiền?"
Đường Văn Bác đem cà phê giao qua "Không cần, ngài Trần đã trả tiền rồi."
"Ồ, biết rồi." Nhân viên công tác nhận cà phê, mắt nhìn Đường Văn Bác vẫn còn đứng ở cửa, lãnh đạm nói "Được rồi, anh đi đi." Nói xong, nhân viên đóng cửa lại.
Được rồi, chỉ có thể rời đi thôi, kỳ thật Đường Văn Bác rất muốn nhìn xem ngôi sao đang ở trong phòng là ai, thừa dịp giao cà phê nói không chừng có thể được ký tên với chụp hình, sau đó anh có thể đem hình ảnh dán ở tiệm cà phê thu hút khách hàng.
Trong phòng, nhân viên đưa cà phê đến trước mặt Thần Dật đang vuốt tóc.
"Ngài Thần, cà phê của ngài."
"Ừ." Gật đầu, Thần Dật cũng không chú ý đến cà phê trên bàn, chỉ nói chuyện cùng đại diện về việc tuyên truyền. Bọn họ sẽ ở thành phố này nghỉ ngơi ba ngày, sau đó đi thành phố khác.
Thời gian luôn gấp gáp, công việc luôn bận rộn, không biết gần đây có phải là vì áp lực lớn hay không, trong lòng Thần Dật có chút không yên, giống như chỉ cần có người tùy tiện gõ cửa tim anh liền đập liên hồi, thật kỳ quái.
Cảm thấy hơi khát, Thần Dật tùy ý cầm cà phê trền bàn uống một ngụm, hương vị cà phê nồng đậm ấm áp lướt qua đầu lưỡi, Thần Dật đột nhiên mở to hai mắt sửng sốt, hương vị này... hương vị cà phê này rất quen thuộc...
"Ngài Thần, ngài làm sao vậy?"
Thần Dật mở to hai mắt sửng sốt, khiến trợ lý kế bên hoảng sợ, Thần Dật là người không kén ăn, chỉ cần đưa cậu hộp cơm giá 5 đồng cậu cũng ăn được, nhưng về phương diện uống thì lại khá kén chọn.
Thần Dật rất thích uống cà phê, bởi vì thường xuyên uống phải cà phê không hợp khẩu vị mà tức giấc và buồn bực, cho nên sau này việc pha cà phê trở thành công tác quan trọng nhất của trợ lý.
Giờ này khắc này, Thần Dật uống cà phê xong liền biến thành như vậy, khỏi phải nói trong lòng trợ lý có bao nhiêu khẩn trương.
"Có phải cà phê dở không? Tôi sẽ đi đổi cái khác." Làm gì có người nào uống cà phê mà lại giống như bị trúng độc, ngây ngốc không thôi, hai mắt vô thần? Trợ lý thấy đại họa tới liền giật lấy ly cà phê trong tay Thần Dật, nhưng tay gã còn chưa kịp chạm vào ly đã bị Thần Dật hoàn hồn liếc mắt.
"Cà phê này mua ở đâu? Ai đưa tới?" Hương vị này, hương vì này không sai... Dù cho đầu lưỡi Thần Dật có vấn đề, nhưng mắt cậu vẫn còn rất tốt, thiết kế trên ly giống như đúc với quán cũ của Đường Văn Bác, logo này là do Đường Văn Bác lấy mặt cậu đùa nghịch vẽ ra.
"Là một ông chú giao tới." Trợ lý bị Thần Dật dọa sợ lo lắng nói, vừa rồi gã làm gì để ý người giao cà phê kia nhìn như thế nào, dù gì cũng không có ai nhìn chằm chằm một người giao hàng hết.
"Anh ta cao bao nhiêu? Có phải tóc ngắn không, đeo mắt kính nhìn rất nhã nhặn, trên mặt luôn cười ôn hòa?" Thần Dật vội vàng nắm lấy bả vai trợ lý, nếu giờ phút này đang quay phim Quỳnh Dao, cảnh này hoàn toàn thích hợp.
"Ừ ừ, đúng rồi!" Cẩn thận nhớ lại, đúng là có người đàn ông như vậy, nhưng sao Thần Dật biết được người đó nhìn ra làm sao?
"Anh ta đi đâu?"
"Không biết, hình như về rồi." Không chờ trợ lý phản ứng lại, Thần Dật đã thả gã ra chạy ngay ra ngoài.
"Ngài Thần, ngài đi đâu?"
Không thèm quan tâm trợ lý kêu ở phía sau, Thần Dật trực tiếp vọt tới cửa thang máy, nhìn thấy thang máy dừng lại ở lầu bảy, cậu cắn răng chạy đến chỗ cầu thang.
Như thể ăn phải thuốc kích thích, khiến máu toàn tăng vọt. Thần Dật chạy như điên xuống một lầu rồi một lầu, hương vị kia, logo kia, với cả hình dạng kia, trừ bỏ cái ông chú thúi đó thì còn là ai nữa?
Tại sao anh sẽ đến giao cà phê?
Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?
Tại sao... tại sao... Thần Dật có vô số câu hỏi tại sao muốn hỏi Đường Văn Bác, nhưng bây giờ cậu phải tìm được người kia trước!
Không thể cho anh rời đi thất thường vậy nữa!
Cuối cùng cũng chạy từ tầng 18 tới tầng 1, Thần Dật thở phì phò, không kịp nghỉ ngơi nhìn tìm kiếm bóng dáng của người trong mộng suốt băn năm, người đến người đi như nêm, nhưng không có ai giống với người cậu nhớ.
Anh chạy đi đâu rồi?
Ra khỏi tòa nhà, Thần Dật không ngừng vừa chạy vừa kiếm hình dáng người kia, chắc chắn là đi không xa, nhưng sao cậu không tìm được Đường Văn Bác? Chẳng lẽ cậu và Đường Văn Bác đã hết duyên rồi sao?
Mệt quá... cái ông chú thúi này chạy đi đâu rồi?
Thần Dật mệt mỏi hết hơi đứng ở ngã tư đường hít từng ngụm khí, không khí không ngừng chảy vào phổi, nhưng cậu lại cảm thấy hít thở không thông, một trận gió đột nhiên thoáng quá, lướt qua chiếc xe đang chạy trên đường, Thần Dật xui xẻo bị xe tạt nước lên người, quần áo sạch sẽ nhất thời dính đầy bùn lầy.
Sao cậu xui xẻo vậy nè? Là thằng lái xe không có mắt, hay oán khí trong lòng đã dâng đến đỉnh, đã không tìm thấy Đường Văn Bác, ngược lại còn bị ô tô tát nước bùn đầy người, Thần Dật hướng chiếc xe đã đi xa chửi đổng một trận.
Hôm nay Thần Dật có xui xẻo hay không thì không biết, nhưng chiếc xe vừa mới chạy đi, có một chiếc xe khác đã đến, thiếu chút nữa đụng vào Thần Dật thì không nói, lại còn tạt thêm nước bùn vào người cậu.
Ngã trên mặt đất, Thần Dật cảm thán hôm nay có phải cậu sẽ bị xe đâm chết hay không, lau đi nước bùn trên mặt, Thần Dật nhìn thấy một người đàn ông từ trên xe bước xuống.
Thần Dật chỉ nhìn đôi chân dài kia thôi đã xông vào chửi người "Má mày không có mắt à? Muốn giết người hả? Không thấy ở đây có người à?"
"Xin lỗi, xin lỗi!" Đúng là xui xẻo, anh ở trên xe nghe điện thoại nên không không để ý chút nữa đã đụng người, xem ra từ nay về sau phải tuân theo luật giao thông, làm một con người.
Đường Văn Bác vội vàng xuống xe đi xem nạn nhân, trong lòng thầm mong cái người này đừng bị anh đụng hỏng, thật ra vừa rồi hình như anh chưa đụng vào, người kia cũng bị dính bùn trước đó rồi.
"Cậu có sao không? Muốn đi bệnh viện không?" Đường Văn Bác quan tâm đi tới hỏi, anh vừa nói xong, người kia liền té ngã trở lại, dọa anh phải chạy tới nâng, lúc tay vừa đụng người kia, gã không lịch sự nắm lấy tay anh.
"Tôi cũng không chạy, cậu không cần giữ tôi lại làm gì, nếu tôi có đụng cậu, tôi sẽ bồi thường, cậu buông ra trước được không?" Đau quá, sức mạnh cậu này cũng không phải dạng vừa, Đường Văn Bác dùng sức nâng gã đứng lên, song gã chủ động bổ nhào vào người anh, không chỉ kéo tay anh, còn ôm lây eo anh nữa.
"Ê, người anh em, bỏ ra!"
"Ai anh em với ông, ông chú thúi này, Đường Văn Bác ngu ngốc." Ông ngốc này, không nhìn ra cậu là Thần Dật sao? Hay là nói ông chú thúi này đã quên cậu rồi?
Đường Văn Bác, nếu anh dám quên em, em sẽ không tha cho anh đâu!
Thế giới này lớn như vậy, tuy trái đất hình tròn, cũng không có nghĩa là mày đi một chút liền gặp người quen, nhưng Đường Văn Bác tùy tiện giao cà phê thì liền giao trúng cho Thần Dật, chạy xe thì đụng trúng Thần Dật, thật không biết nên nói là xui hay may, nghiệt duyên hay là duyên phận.
Thật sự không ngờ rằng, ba năm sau họ lại gặp nhau kỳ quặc như vậy.
Ngồi trong phòng khách nhớ lại mọi chuyện phát sinh vừa rồi, trong lòng Đường Văn Bác đột nhiên trống không, không phải chưa từng nghĩ qua sẽ gặp Thần Dật, anh thậm chí còn chuẩn bị làm sao để nói chuyện với đối phương, nhưng giờ đây, cái gì anh cũng không làm.
Chuyện nhớ rõ nhất là anh tên Đường Văn Bác, còn người đang tắm trong nhà anh gọi là Thần Dật.
À, đúng rồi, chính là người hát trên TV.
Đường Văn Bác cầm lấy remote tắt TV đi, tại sao bật kênh nào cũng thấy Thần Dật hát vậy?
To Vincent... Album này, những ca khúc đó đều là Thần Dật viết cho anh sao? Đường Văn Bác nhớ lại ba năm trước Thần Dật có nói qua điều này với mình, không ngờ là thật.
"Ghét em vậy sao? Thấy em trên TV tắt luôn." Lau tóc ướt, Thần Dật tắm sạch bùn trên người, mặc áo ngủ của Đường Văn Bác đi ra.
"Quần áo sắp khô rồi." Đường Văn Bác chỉ ra ban công, quần áo bị dơ của Thần Dật đã được anh giặt sạch phơi nắng ngoài kia, nhưng hôm nay thời tiết có hơi âm u, phơi nắng là chuyện hơi khó.
Thần Dật lau tóc ngồi đối diện Đường Văn Bác, tuy hiện giờ thấy mặt cậu khong thay đổi gì, bình tĩnh tự nhiên, cũng chỉ có bản thân cậu biết rằng trong phòng tắm kích động đến nỗi cầm xà phong cũng không xong, tắm xong tay chân run rẩy.
"Thằng kia đâu? Sao không ở cùng với anh?" Lúc Thần Dật ở trong phòng tắm đã nhìn qua, bên trong chỉ có đồ dùng của một người đàn ông và một bé gái, khăn mặt của Đường Văn Bác màu xanh, cùng với màu hồng của Đường Lăng.
Bàn chải đánh răng cũng chỉ có hai cây, đủ loại dấu hiệu cho thấy chỉ có Đường Văn Bác và Đường Lăng sống với nhau, không có người thứ ba vào đây.
"Ừm." Đường Văn Bác gật đầu, anh cúi đầu không dám nhìn Thần Dật, mau chóng lảng sang chuyện khác "Muốn uống cái gì?"
"Rượu." Nhìn Đường Văn Bác trốn tránh đi về phía tủ lạnh, trong lòng Thần Dật ngập tràn nghi vấn, Đường Văn Bác không ở với Elvis, cũng không kết giao cùng người khác, thì sao lại không đi tìm cậu?
Tuy không rõ nguyên nhân, nhưng sau khi biết Đường Văn Bác không còn sống với Elvis nữa, trong lòng Thần Dật rất vui vẻ, cũng không hồi hộp, trong lòng tràn ngập ấm áp.
Cái ông chú này, lúc trước nói quá trời nói, gì mà quay về Châu Âu sống cùng với Elvis, giờ thì sao? Đường Văn Bác độc thân, cũng không kế thừa gia nghiệp, mà giống như trước đây mở quán cà phê.
Thế này thì làm sao mà giống với cuộc sống xa hoa như Đường Văn Bác đã nói? Ai có tiền mà lại tự mình lái xe đi giao cà phê?
"Chỉ có một ít rượu đỏ." Đường Văn Bác lấy ra một chai rượu đỏ đã vơi nửa, giúp Thần Dật rót vào ly. Không thể không thừa nhận sự tò mò của con nít rất mạnh, có một ngày Đường Văn Bác phát hiện Đường Lăng uống trộm rượu, sau đó anh đem vứt toàn bộ rượu ở trong nhà, chỉ chừa lại một vài chai rượu đỏ để khai vị.
Thần Dật uống thử một ngụm rượu, cậu rất muốn mở miệng hỏi Đường Văn Bác rằng ba năm này đã xảy ra chuyện gì... Không! Không đúng, ngoại trừ cái này, cậu rất muốn hỏi Đường Văn Bác có muốn cùng cậu bên nhau lần nữa hay không?
Nhưng cậu không dám mở miệng, sợ nghe thấy Đường Văn Bác cự tuyệt.
"Mấy năm nay thế nào?" Thần Dật hỏi.
"Ừm, cũng tốt, anh có mở một tiệm cà phê." Rõ ràng quen thuộc lẫn nhau như vậy, nhưng Đường Văn Bác lại cảm thấy yết hậu như bị chặn lại, không nói được, đầu óc trống không một mảnh.
Giờ anh phải làm sao đây? Ngồi ở chỗ này như ngẩn người, hay là nhào vào lòng Thần Dật, khóc lớn một chập, quên đi, như thằng ngu vậy.
Anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, mà Thần Dật ba mươi cũng không đến, không phải anh tự ti, mà sự thật là thế, tuổi càng lớn, suy nghĩ của con người ta cũng sẽ thay đổi, có lẽ Thần Dật đã hiểu được bọn họ không còn khả năng.
Đường Văn Bác ngẩng đầu nhìn đồng hồ, sắp đến giờ cơm rồi, Thần Dật có muốn ở lại ăn cơm không?
"Ờm..."
"Đường Lăng sắp tan học rồi, anh không đi đón con bé à?" Thần Dật mở miệng trước.
"Con bé có bạn trai đưa về." Đường Văn Bác cười nói "Tuy anh rất muốn đón bé về, nhưng con bé luôn cằn nhằn, phải rồi, cậu..."
"Reng reng reng!" Di động Thần Dật vang lên.
"Em đi nghe điện thoại." Thần Dật cầm lấy điện thoại đi đến bên cửa sổ, không biết ánh mặt trời đã nhú ra từ khi nào, áng vàng xuyên qua cửa sổ thủy tinh chiếu vào tóc cậu thanh niên trẻ tuổi, Đường Văn Bác dường như đã cảm nhận được hương vị của ánh mặt trời sau cơn mưa, tràn ngập ấm áp và sức sống.
"Em phải đi rồi." Đứng ở trước mặt Đường Văn Bác, Thần Dật do dự một chút, vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng anh vẫn thay áo rời đi, Đường Văn Bác nhìn theo Thần Dật ra về.
"Ừm, xem ra anh không cần phải mời em ở lại ăn cơm rồi." Hít một hơi thật sâu, Đường Văn Bác cười xoay người vào phòng bếp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook