Siêu Sao Yêu Đại Thúc
-
Chương 29
"A... Anh đang giỡn đó hả?" Elvis kiềm lại cơn giận trong lòng mình, ánh mắt lạnh buốt nhìn Đường Văn Bác "Anh biết người ta bao lâu mà đòi kết giao?"
Nhất thời lỡ miệng, Đường Văn Bác cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy.
"Anh cùng ai kết giao, cùng ai ở một chỗ là quyền tự do của anh..." Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Đường Văn Bác dừng một chút rồi nói tiếp "Elvis, nếu em đã nói hết rồi thì anh đi đây."
"Vincent!" Thấy Đường Văn Bác đứng dậy rời đi, dưới tình thế cấp bách Elvis bắt lấy được tay của anh, không cẩn thận đụng trúng vết thương trên tay trái, cơn đau đớn từ lực đạo mạnh mẽ tác động lên vết thương chưa lành khiến anh cau chặt mày.
Nhìn thấy mặt Đường Văn Bác tái mét, ý thức mình đã phạm phải sai lầm, Elvis vội vàng buông anh ra, đứng dậy định đỡ lấy anh, nhưng mà bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi xô hắn ra.
"Có sao không?" Thần Dật nãy giờ vẫn chăm chú dõi theo Đường Văn Bác với Elvis, vừa thấy động tác của Elvis cậu liền chạy tới, không chút nể tình đẩy Elvis ra, nghĩ đến người này đã làm nhiều chuyện như vậy, Thần Dật muốn đấm cho Elvis một cái.
"Không sao." Hít sâu một hơi, anh lắc lắc đầu, bị Elvis bắt lấy tay như thế, quả thực là đau muốn xỉu.
Elvis không thể nào chen vào được nên chỉ có thể lạnh lùng đứng ở một bên, vừa rồi hắn còn có thể miễn cưỡng kiềm lại sự phẫn nộ và ghen tỵ của mình, nhưng mà hiện tại, ngay trước mặt hắn, người đàn ông mà hắn yêu nhất đang vô cùng thân thiết với người khác, những ôn nhu này đã từng thuộc về mình nhưng giờ đây đã sớm thay đổi đối tượng, làm sao mà không thể khiến hắn đau lòng chứ?
"Vincent!" Elvis dè dặt gọi, hắn không có ngốc đến mức phát hỏa trước mặt Đường Văn Bác, bọn họ chung sống nhiều năm với nhau nhiều năm như vậy, Elvis cũng đã khá hiểu tính tình Đường Văn Bác, nhìn thoáng qua có vẻ ôn nhuận như nước, nhưng kỳ thật bướng bỉnh còn lợi hại hơn, hắn càng ép buộc, anh ấy càng không muốn đầu hàng.
Thần Dật đứng bên cạnh Đường Văn Bác lạnh lùng nhìn Elvis, giống như đang bảo vệ vật thuộc quyền sở hữu của cậu vậy: "Tao nói này, mày không cần quá tự cho mình là đúng đâu."
Elvis hơi nhíu mày, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
"A Dật, mình về đi." Cảm giác ở giữa Elvis và Thần Dật là một trái bom hẹn giờ, Đường Văn Bác vội vàng muốn rời khỏi nơi này để có thể dễ dàng hô hấp không khí trong lành bên ngoài.
"A Dật, nghe thân mật quá ha." Elvis nhìn Đường Văn Bác, nói "Vincent, anh thích nhạc kịch mà, khi nào lại thích nghe mấy cái ca sĩ nhạc thịnh hành này vậy? Một ca sĩ nổi tiếng như vậy, tuổi trẻ bồng bột, vì cái gì mà anh lại kết giao với nó chứ, anh cảm thấy anh với nó có tương lai sao? Vincent, em không muốn thấy anh đau khổ, thằng nhóc này, nó không cho anh được sự an toàn, càng không cho anh được tương lai."
Elvis nói xong, cũng không để ý lúc Thần Dật nghe đến hai chữ "kết giao" thì trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc cùng khó hiểu, Thần Dật không nói gì hết, chỉ nhìn vào mắt Đường Văn Bác, sau đó anh kéo kéo tay áo của cậu, trong mắt tựa hồ có chút bối rối.
"Miễn là mày đau khổ." Mặc kệ Elvis châm biếm như thế nào, giờ phút này khóe miệng của Thần Dật đã kéo dài đến tận đuôi mắt, khiêu khích nhìn Elvis, Thần Dật không hề để ý tay Đường Văn Bác ra sức từ chối, mười ngón đan lấy nhau "Cái thứ tình yêu vừa ích kỷ lại vừa bá đạo đó của mày, chỉ có thể mang lại sự hủy diệt cho con người thôi, mày chỉ là thứ cặn bã, chuyện của tao với Văn Bác không tới lượt mày xen vào."
"A Dật..." Phản ứng của Thần Dật khiến Đường Văn Bác có chút sửng sốt, hơn như thế nữa là rất kinh ngạc, có lẽ nên rời đi thì tốt hơn.
"Có một số việc số việc nên nói rõ ràng." Thần Dật giữ chặt Đường Văn Bác không rời, trịnh trọng nói với Elvis đang xanh mặt: "Tao sẽ không để cho mày tổn thương anh ấy, mặc kệ là mày dùng cái lý do lừa gạt gì đi chăng nữa, những cái đó không phải là tình yêu, chỉ là hành vi ngu xuẩn để thỏa mãn tư dục của mày thôi."
Elvis không hề giận, chỉ nhìn Đường Văn Bác: "Anh kể cho nó nghe rồi à."
Không phải câu nghi vấn, chỉ là một câu trần thuật vô cùng đơn giản.
"Ba ơi, mọi người đang làm gì vậy?" Thấy người lớn ầm ĩ, Đường Lăng cũng chạy tới xem, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì đã bị Đường Văn Bác lôi kéo đi ra ngoài.
"Ba ơi, chúng ta đi đâu vậy?"
"Cùng ba về nhà." Cho dù chỉ là một giây thôi, Đường Văn Bác cũng không muốn đối mặt với ánh mắt của Elvis, có lẽ bóng ma quá khứ đã khắc sâu trong lòng, khiến anh vô lực đối mặt, chỉ muốn trốn tránh mà thôi.
"Còn chú thì sao? Không phải đã nói là sẽ cùng nhau đi công viên sao?" Đường Lăng quay đầu lại nhìn Elvis đứng bất động tại chỗ, không rõ vì sao đối phương không cùng nhau trở về.
"Ba mệt lắm, hôm khác đi được không?" Hôn trán con gái mình, Đường Văn Bác ôn nhu nói.
"Được ạ." Gắt gao bám lấy Đường Văn Bác không rời, Đường Lăng nghe lời Đường Văn Bác cùng với Thần Dật rời khỏi nhà hàng.
Trong lòng Thần Dật cực kỳ buồn, buồn muốn hoảng, khó chịu cực kỳ, còn có chút bất an, cậu rất muốn hỏi Đường Văn Bác về vấn đề "kết giao" mà Elvis đã nói là ý gì.
Tuy trên thực tế bọn họ không hề kết giao, vì sao Đường Văn Bác lại nói bọn họ đang kết giao chứ, là vì muốn đối phó với Elvis, hay là vì Đường Văn Bác thật sự có ý nghĩ như vậy?
Thần Dật rất muốn hỏi, nhưng vẫn không tìm ra thời điểm thích hợp.
Quay trở lại như trước, Đường Văn Bác với Đường Lăng ở cùng một chỗ, không dễ dàng để một lần nữa trở lại bên cạnh ba nên Đường Lăng cũng nghiễm nhiên trở thành một bộ "Ba là của tui, ai cũng không được đụng vào.". Thấy Thần Dật đi tới thì trừng mắt, thấy Thần Dật nói chuyện với Đường Văn Bác liền khóc nháo, tóm lại là thẳng đến buổi tối khi đã đi ngủ thì Đường Văn Bác mới lấy lại tự do, Thần Dật chờ gần chết rốt cục cũng có cơ hội cùng Đường Văn Bác nói chuyện riêng.
"Văn Bác, chúng ta xuống dưới lầu uống ly rượu đi." Nói lời mời như vậy thật sự có hơi thiếu muối, nhưng suy cho cùng vẫn là rất thích hợp. Thần Dật tựa vào cửa, nhỏ giọng cẩn thận nói.
"Cậu muốn tìm tôi uống rượu hay là tìm tôi nói chuyện đây?" Việc này cứ xảy ra liền tiếp khiến Đường Văn Bác có chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn cố gắng nở nụ cười trên môi, kéo Thần Dật ra ban công ngắm sao.
Hai ly rượu vang đỏ, một chút điểm tâm ngọt cho buổi khuya, ghế nằm, trời đầy sao.
Rất là lãng mạn...
Một ngày mệt mỏi giống như đã biến mất, làm cho con người ta muốn sa vào bóng đêm mỹ lệ, nhưng cũng phải cần có người chia sẻ mới không bị lạnh.
"Tôi biết cậu có chuyện muốn hỏi tôi." Đường Văn Bác mở miệng trước, nằm ở ghế tựa, nhìn lên bầu trời đầy sao, hé ra nụ cười nhàn nhạt "Hỏi đi."
"Anh nói chúng ta đang kết giao, là thật sao?" Nếu còn mắc cỡ ngại ngùng nữa thì không giống đàn ông, cho nên Thần Dật cũng đem sự kìm nén trong lòng mình nói ra.
Đã sớm không còn là một thanh niên ngây ngô nữa, cậu đã từng thấy nhiều người hoang mang trong tình cảm, lại còn trêu chọc bọn họ, bây giờ chính mình hãm vào trong tình thế này, vì một câu trả lời không thể kỳ vọng mà tim đập nhanh hơn bình thường, có một số việc, thật sự cần tự mình trải qua mới có thể hiểu được...
———————–
"Trước khi trả lời cậu, cậu có thể trả lời tôi vài vấn đề không?" Đường Văn Bác nghiêng đầu nhìn Thần Dật nói.
Thần Dật gật gật đầu, lẳng lặng chờ đợi.
"Vấn đề thứ nhất, cậu có biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không?" Đường Văn Bác hỏi.
"Liên quan gì chứ, tuổi tác gì đó căn bản không phải..." Đường Văn Bác là lo lắng chênh lệch tuổi của bọn họ sao? Thần Dật vội vàng trả lời.
"Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi." Đột nhiên lấy tay che miệng Thần Dật lại, Đường Văn Bác cười ôn hòa "Cái khác đợi lát nữa nói tiếp, được không?"
Thần Dật bất đắc dĩ gật đầu, cậu dùng ánh mắt mình hướng đối phương để tỏ ý kiên đình cùng nghiêm túc của mình, lại không biết Đường Văn Bác có hiểu lòng mình hay không.
"Vậy bây giờ trả lời vấn đề của tôi đi." Đường Văn Bác bỏ tay mình xuống miệng Thần Dật.
"35 tuổi, còn cùng ngày sinh nhật với tôi nữa." Rõ ràng là cùng ngày sinh, sao tính cách lại khác nhau như vậy chứ? Trong lòng Thần Dật có chút cảm thán, đúng là duyên phận, hai người cách nhau cả một vòng lớn, cùng một ngày sinh, lại gặp phải nhau.
"Vấn đề thứ hai, nghề nghiệp của cậu là gì?" Đường Văn Bác tiếp tục hỏi.
"Ca sĩ kiêm diễn viên." Thần Dật trả lời có chút vô lực, cậu biết nghề nghiệp của mình sẽ đem lại hậu quả gì, cuộc sống riêng tư khó có thể bảo vệ, nếu cậu cùng Đường Văn Bác thật sự kết giao, kia cũng chỉ có thể ở trong bóng tối, một khi đã lộ ra ngoài ánh sáng, đối với hai người đó chính là một tai vạ.
Nhưng mà đồng thời, cũng là một loại thử thách đi.
"Vấn đề thứ ba, trước kia cậu từng thích đàn ông hả?"
Thần Dật lắc đầu, hầu như không có, mắc dù trước kia gặp không ít chuyện nam yêu nam, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ bước vào chuyện này, vì sao lại tự dưng thích Đường Văn Bác, Thần Dật chính mình cùng không biết, nhưng cậu tin chắc đó chính là tình yêu, cậu chưa bao giờ có dã tâm cùng cố chấp nào như vậy.
"Vấn đề cuối cùng, A Dật là con một đúng không?" Hỏi câu hỏi cuối cùng đó, Đường Văn Bác không khỏi lộ ra một tia cười khổ, cùng Thần Dật ở chung mấy tháng, chưa từng nghe qua Thần Dật nhắc đến anh chị em nào, tuy anh có thể không cần người nối dõi tông đường, nhưng gia đình Thần Dật chưa chắc không cần.
Tình yêu dĩ nhiên có thể tốt đẹp, nhưng mà tình yêu cũng cực kỳ thực tế.
Thần Dật gật gật đầu, cậu thở dài, nói "Đồng chí Đường Văn Bác, tôi biết anh vì sao muốn hỏi tôi mấy vấn đề này, là vì anh muốn cho tôi biết khốn cảnh bây giờ và tương lai sẽ gặp phải."
"Bây giờ tôi đã trả lời vấn đề của anh rồi, có phải anh sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ?" Thần Dật ngồi dậy, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh.
"A Dật, tôi đã không còn nhỏ, đã có một đứa con gái, còn cậu thì chỉ vừa mới bước vào thời kỳ đẹp nhất mà thôi, tuổi cậu còn trẻ, sự nghiệp đang phát triển, tôi thừa nhận là có hảo cảm với cậu, cậu rộng rãi lạc quan, lại còn đẹp trai anh tuấn, cùng cậu đứng chung một chỗ trước giờ tôi không cảm thấy được thoải mái cùng vui vẻ, nhưng mà hãy tha thứ cho tôi khi không thể không nghĩ những vấn đề thực tế, tôi không muốn..."
"Ưm..." Lời đang nói đã bại Thần Dật chặn lại bằng môi.
Không đẩy Thần Dật ra, có đẩy cũng không ra, Đường Văn Bác bị ôm thật chặt, khí tức của tuổi trẻ phà vào mặt, dũng mãnh điên cuồng hòa vào từng hơi thở, khiến người ta nhịn không được mà run nhè nhẹ.
"Tim anh rung động là được rồi." Cuối cùng, Thần Dật cũng buông ra đôi môi mềm mại của anh, đầu tựa vào ngực Đường Văn Bác, lẳng lặng nghe tiếng tim đập dồn dập trong ngực anh.
"Đường Văn Bác, đừng suy nghĩ nhiều như thế, rất phức tạp đó..." Thần Dật hít thật sâu một hơi, trên người anh có mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm ngát, sạch sẽ mà thoải mái, mang theo khí tức ôn hòa của một người đàn ông thành thục.
Lưu lại ở cổ anh một vài nụ hôn vụn vặt, Thần Dật ghé vào bên tai Đường Văn Bác nhẹ giọng thở dài: "Không công bằng gì hết, người làm tổn thương anh không phải là tôi, vì cái gì mà anh muốn tôi phải thừa nhận bất an sợ hãi của anh chứ? Đường Văn Bác, này rất không công bằng..."
"Xin lỗi..." Khẽ áy náy, Thần Dật nói đúng, anh có quyền gì mà đi nghi ngờ đối phương chứ? Sợ hãi của anh, bất an của anh, đều không có vấn đề gì với Thần Dật.
"Xin lỗi ngoài miệng thế thôi sao?" Hai tay cậu chống ở hai bên, Thần Dật nhìn người đàn ông ở dưới thân mình, nhìn chăm chú người kia, cũng bởi vì cậu nói những câu đó lại dấy lên bi thương trong anh, có đôi khi kiên cường đến kỳ cục, lại có đôi khi yếu ớt làm người ta thương tiếc.
"Vậy cậu muốn thế nào?" Đường Văn Bác khẽ cười nói.
Thần Dật lại đè ép, lấy tay che lại cặp mắt sáng ngời khiến cậu không thể tĩnh tâm kia của Đường Văn Bác, ở trên môi của anh lưu lại một nụ hôn nhợt nhạt.
Trong bóng tối, Đường Văn Bác nghe được âm thanh êm ái bên tai: "Muốn giải thích, chấp nhận tôi."
Tôi sẽ giải thoát bất an cùng sợ hãi của anh...
Có được không?
Cho dù tương lai có thế nào đi chăng nữa, cũng phải thử mới biết được.
Có lẽ vậy, thử xem.
—————-
Tình hình hiện tại, Thần Dật có chút không rõ lắm, lúc đó xem như đã kết giao với Đường Văn Bác rồi chứ nhỉ, hay là vẫn chưa có kết giao? Những cái này không quan trọng, quan trọng là cậu đã thấy được người đàn ông luôn thích giả bộ đó mở lòng mình, nóng vội thì không thành công, từng bước một phát triển.
Dù sao bây giờ Đường Văn Bác ở nhà của cậu, sớm chiều mỗi ngày đều gặp nhau, có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm.
Tuy nhiên Thần Dật muốn ở chung với Đường Văn Bác nhiều hơn, bất quá đã mấy ngày không làm việc, từ chối rấy nhiều buổi họp báo, nếu không làm việc trở lại rất có khả năng chú Lý sẽ khóc đến chết.
Nghĩ đến chú Lý sẽ chạy đến nhà mình một khóc hai nháo ba thắt cổ khiến Thần Dật bắt đầu đau đầu.
Công việc coi như là vấn đề thứ nhất, còn vấn đề thứ... chính là con gái Đường Lăng của Đường Văn Bác.
"Đường Lăng, chú mang con đi chơi được không?" Mỉm cười, cố gắng mỉm cười...
"Ba ơi, vì sao cái anh này cứ muốn con gọi ảnh là chú vậy?" Bình tĩnh tự tin, không cay cú...
Vì sao? Vì sao?
Thần Dật chẳng phải muốn kéo gần khoảng cách của cậu và Đường Văn Bác à? Đường Lăng kêu cậu là "anh", còn kêu Đường Văn Bác là "ba", lần này cậu liền đem Đường Văn Bác xếp chung vai vế.
Vốn ông chú già Đường Văn Bác kia cũng rất để ý chuyện chênh lệch tuổi tác này, mỗi ngày nghe Đường Lăng xưng hô như thế, Thần Dật rất sợ ông chú lại suy nghĩ vẩn vơ.
"Văn Bác, hôm nay tôi đi đến studio thu âm, buổi tối anh chờ tôi ăn cơm nha."
"Ừm..."
Vừa nghe đến âm tiết của Đường Văn Bác, Thần Dật cũng có chút khô nóng, muốn lúc tạm biệt sẽ hôn trộm một cái, nhưng mà mỗi khi cậu muốn cùng Đường Văn Bác hơi chút gần gũi thì tiểu ác ma lại từ đâu nhảy ra.
"Ba ơi!"
Sau đó từ sau lưng Đường Văn Bác nhảy ra.
Thần Dật thương tâm đến cực độ, Đường Lăng quấn Đường Văn Bác rất lợi hại, ăn cũng quấn, ngủ cũng quấn, quả thực không có cho cậu thừa cơ hội nào.
Nhất thời lỡ miệng, Đường Văn Bác cũng không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy.
"Anh cùng ai kết giao, cùng ai ở một chỗ là quyền tự do của anh..." Không muốn tiếp tục đề tài này nữa, Đường Văn Bác dừng một chút rồi nói tiếp "Elvis, nếu em đã nói hết rồi thì anh đi đây."
"Vincent!" Thấy Đường Văn Bác đứng dậy rời đi, dưới tình thế cấp bách Elvis bắt lấy được tay của anh, không cẩn thận đụng trúng vết thương trên tay trái, cơn đau đớn từ lực đạo mạnh mẽ tác động lên vết thương chưa lành khiến anh cau chặt mày.
Nhìn thấy mặt Đường Văn Bác tái mét, ý thức mình đã phạm phải sai lầm, Elvis vội vàng buông anh ra, đứng dậy định đỡ lấy anh, nhưng mà bên cạnh đột nhiên xuất hiện một thanh niên trẻ tuổi xô hắn ra.
"Có sao không?" Thần Dật nãy giờ vẫn chăm chú dõi theo Đường Văn Bác với Elvis, vừa thấy động tác của Elvis cậu liền chạy tới, không chút nể tình đẩy Elvis ra, nghĩ đến người này đã làm nhiều chuyện như vậy, Thần Dật muốn đấm cho Elvis một cái.
"Không sao." Hít sâu một hơi, anh lắc lắc đầu, bị Elvis bắt lấy tay như thế, quả thực là đau muốn xỉu.
Elvis không thể nào chen vào được nên chỉ có thể lạnh lùng đứng ở một bên, vừa rồi hắn còn có thể miễn cưỡng kiềm lại sự phẫn nộ và ghen tỵ của mình, nhưng mà hiện tại, ngay trước mặt hắn, người đàn ông mà hắn yêu nhất đang vô cùng thân thiết với người khác, những ôn nhu này đã từng thuộc về mình nhưng giờ đây đã sớm thay đổi đối tượng, làm sao mà không thể khiến hắn đau lòng chứ?
"Vincent!" Elvis dè dặt gọi, hắn không có ngốc đến mức phát hỏa trước mặt Đường Văn Bác, bọn họ chung sống nhiều năm với nhau nhiều năm như vậy, Elvis cũng đã khá hiểu tính tình Đường Văn Bác, nhìn thoáng qua có vẻ ôn nhuận như nước, nhưng kỳ thật bướng bỉnh còn lợi hại hơn, hắn càng ép buộc, anh ấy càng không muốn đầu hàng.
Thần Dật đứng bên cạnh Đường Văn Bác lạnh lùng nhìn Elvis, giống như đang bảo vệ vật thuộc quyền sở hữu của cậu vậy: "Tao nói này, mày không cần quá tự cho mình là đúng đâu."
Elvis hơi nhíu mày, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
"A Dật, mình về đi." Cảm giác ở giữa Elvis và Thần Dật là một trái bom hẹn giờ, Đường Văn Bác vội vàng muốn rời khỏi nơi này để có thể dễ dàng hô hấp không khí trong lành bên ngoài.
"A Dật, nghe thân mật quá ha." Elvis nhìn Đường Văn Bác, nói "Vincent, anh thích nhạc kịch mà, khi nào lại thích nghe mấy cái ca sĩ nhạc thịnh hành này vậy? Một ca sĩ nổi tiếng như vậy, tuổi trẻ bồng bột, vì cái gì mà anh lại kết giao với nó chứ, anh cảm thấy anh với nó có tương lai sao? Vincent, em không muốn thấy anh đau khổ, thằng nhóc này, nó không cho anh được sự an toàn, càng không cho anh được tương lai."
Elvis nói xong, cũng không để ý lúc Thần Dật nghe đến hai chữ "kết giao" thì trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc cùng khó hiểu, Thần Dật không nói gì hết, chỉ nhìn vào mắt Đường Văn Bác, sau đó anh kéo kéo tay áo của cậu, trong mắt tựa hồ có chút bối rối.
"Miễn là mày đau khổ." Mặc kệ Elvis châm biếm như thế nào, giờ phút này khóe miệng của Thần Dật đã kéo dài đến tận đuôi mắt, khiêu khích nhìn Elvis, Thần Dật không hề để ý tay Đường Văn Bác ra sức từ chối, mười ngón đan lấy nhau "Cái thứ tình yêu vừa ích kỷ lại vừa bá đạo đó của mày, chỉ có thể mang lại sự hủy diệt cho con người thôi, mày chỉ là thứ cặn bã, chuyện của tao với Văn Bác không tới lượt mày xen vào."
"A Dật..." Phản ứng của Thần Dật khiến Đường Văn Bác có chút sửng sốt, hơn như thế nữa là rất kinh ngạc, có lẽ nên rời đi thì tốt hơn.
"Có một số việc số việc nên nói rõ ràng." Thần Dật giữ chặt Đường Văn Bác không rời, trịnh trọng nói với Elvis đang xanh mặt: "Tao sẽ không để cho mày tổn thương anh ấy, mặc kệ là mày dùng cái lý do lừa gạt gì đi chăng nữa, những cái đó không phải là tình yêu, chỉ là hành vi ngu xuẩn để thỏa mãn tư dục của mày thôi."
Elvis không hề giận, chỉ nhìn Đường Văn Bác: "Anh kể cho nó nghe rồi à."
Không phải câu nghi vấn, chỉ là một câu trần thuật vô cùng đơn giản.
"Ba ơi, mọi người đang làm gì vậy?" Thấy người lớn ầm ĩ, Đường Lăng cũng chạy tới xem, còn chưa biết đã xảy ra chuyện gì đã bị Đường Văn Bác lôi kéo đi ra ngoài.
"Ba ơi, chúng ta đi đâu vậy?"
"Cùng ba về nhà." Cho dù chỉ là một giây thôi, Đường Văn Bác cũng không muốn đối mặt với ánh mắt của Elvis, có lẽ bóng ma quá khứ đã khắc sâu trong lòng, khiến anh vô lực đối mặt, chỉ muốn trốn tránh mà thôi.
"Còn chú thì sao? Không phải đã nói là sẽ cùng nhau đi công viên sao?" Đường Lăng quay đầu lại nhìn Elvis đứng bất động tại chỗ, không rõ vì sao đối phương không cùng nhau trở về.
"Ba mệt lắm, hôm khác đi được không?" Hôn trán con gái mình, Đường Văn Bác ôn nhu nói.
"Được ạ." Gắt gao bám lấy Đường Văn Bác không rời, Đường Lăng nghe lời Đường Văn Bác cùng với Thần Dật rời khỏi nhà hàng.
Trong lòng Thần Dật cực kỳ buồn, buồn muốn hoảng, khó chịu cực kỳ, còn có chút bất an, cậu rất muốn hỏi Đường Văn Bác về vấn đề "kết giao" mà Elvis đã nói là ý gì.
Tuy trên thực tế bọn họ không hề kết giao, vì sao Đường Văn Bác lại nói bọn họ đang kết giao chứ, là vì muốn đối phó với Elvis, hay là vì Đường Văn Bác thật sự có ý nghĩ như vậy?
Thần Dật rất muốn hỏi, nhưng vẫn không tìm ra thời điểm thích hợp.
Quay trở lại như trước, Đường Văn Bác với Đường Lăng ở cùng một chỗ, không dễ dàng để một lần nữa trở lại bên cạnh ba nên Đường Lăng cũng nghiễm nhiên trở thành một bộ "Ba là của tui, ai cũng không được đụng vào.". Thấy Thần Dật đi tới thì trừng mắt, thấy Thần Dật nói chuyện với Đường Văn Bác liền khóc nháo, tóm lại là thẳng đến buổi tối khi đã đi ngủ thì Đường Văn Bác mới lấy lại tự do, Thần Dật chờ gần chết rốt cục cũng có cơ hội cùng Đường Văn Bác nói chuyện riêng.
"Văn Bác, chúng ta xuống dưới lầu uống ly rượu đi." Nói lời mời như vậy thật sự có hơi thiếu muối, nhưng suy cho cùng vẫn là rất thích hợp. Thần Dật tựa vào cửa, nhỏ giọng cẩn thận nói.
"Cậu muốn tìm tôi uống rượu hay là tìm tôi nói chuyện đây?" Việc này cứ xảy ra liền tiếp khiến Đường Văn Bác có chút mệt mỏi, nhưng anh vẫn cố gắng nở nụ cười trên môi, kéo Thần Dật ra ban công ngắm sao.
Hai ly rượu vang đỏ, một chút điểm tâm ngọt cho buổi khuya, ghế nằm, trời đầy sao.
Rất là lãng mạn...
Một ngày mệt mỏi giống như đã biến mất, làm cho con người ta muốn sa vào bóng đêm mỹ lệ, nhưng cũng phải cần có người chia sẻ mới không bị lạnh.
"Tôi biết cậu có chuyện muốn hỏi tôi." Đường Văn Bác mở miệng trước, nằm ở ghế tựa, nhìn lên bầu trời đầy sao, hé ra nụ cười nhàn nhạt "Hỏi đi."
"Anh nói chúng ta đang kết giao, là thật sao?" Nếu còn mắc cỡ ngại ngùng nữa thì không giống đàn ông, cho nên Thần Dật cũng đem sự kìm nén trong lòng mình nói ra.
Đã sớm không còn là một thanh niên ngây ngô nữa, cậu đã từng thấy nhiều người hoang mang trong tình cảm, lại còn trêu chọc bọn họ, bây giờ chính mình hãm vào trong tình thế này, vì một câu trả lời không thể kỳ vọng mà tim đập nhanh hơn bình thường, có một số việc, thật sự cần tự mình trải qua mới có thể hiểu được...
———————–
"Trước khi trả lời cậu, cậu có thể trả lời tôi vài vấn đề không?" Đường Văn Bác nghiêng đầu nhìn Thần Dật nói.
Thần Dật gật gật đầu, lẳng lặng chờ đợi.
"Vấn đề thứ nhất, cậu có biết tôi bao nhiêu tuổi rồi không?" Đường Văn Bác hỏi.
"Liên quan gì chứ, tuổi tác gì đó căn bản không phải..." Đường Văn Bác là lo lắng chênh lệch tuổi của bọn họ sao? Thần Dật vội vàng trả lời.
"Chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi." Đột nhiên lấy tay che miệng Thần Dật lại, Đường Văn Bác cười ôn hòa "Cái khác đợi lát nữa nói tiếp, được không?"
Thần Dật bất đắc dĩ gật đầu, cậu dùng ánh mắt mình hướng đối phương để tỏ ý kiên đình cùng nghiêm túc của mình, lại không biết Đường Văn Bác có hiểu lòng mình hay không.
"Vậy bây giờ trả lời vấn đề của tôi đi." Đường Văn Bác bỏ tay mình xuống miệng Thần Dật.
"35 tuổi, còn cùng ngày sinh nhật với tôi nữa." Rõ ràng là cùng ngày sinh, sao tính cách lại khác nhau như vậy chứ? Trong lòng Thần Dật có chút cảm thán, đúng là duyên phận, hai người cách nhau cả một vòng lớn, cùng một ngày sinh, lại gặp phải nhau.
"Vấn đề thứ hai, nghề nghiệp của cậu là gì?" Đường Văn Bác tiếp tục hỏi.
"Ca sĩ kiêm diễn viên." Thần Dật trả lời có chút vô lực, cậu biết nghề nghiệp của mình sẽ đem lại hậu quả gì, cuộc sống riêng tư khó có thể bảo vệ, nếu cậu cùng Đường Văn Bác thật sự kết giao, kia cũng chỉ có thể ở trong bóng tối, một khi đã lộ ra ngoài ánh sáng, đối với hai người đó chính là một tai vạ.
Nhưng mà đồng thời, cũng là một loại thử thách đi.
"Vấn đề thứ ba, trước kia cậu từng thích đàn ông hả?"
Thần Dật lắc đầu, hầu như không có, mắc dù trước kia gặp không ít chuyện nam yêu nam, nhưng cậu chưa từng nghĩ tới chính mình sẽ bước vào chuyện này, vì sao lại tự dưng thích Đường Văn Bác, Thần Dật chính mình cùng không biết, nhưng cậu tin chắc đó chính là tình yêu, cậu chưa bao giờ có dã tâm cùng cố chấp nào như vậy.
"Vấn đề cuối cùng, A Dật là con một đúng không?" Hỏi câu hỏi cuối cùng đó, Đường Văn Bác không khỏi lộ ra một tia cười khổ, cùng Thần Dật ở chung mấy tháng, chưa từng nghe qua Thần Dật nhắc đến anh chị em nào, tuy anh có thể không cần người nối dõi tông đường, nhưng gia đình Thần Dật chưa chắc không cần.
Tình yêu dĩ nhiên có thể tốt đẹp, nhưng mà tình yêu cũng cực kỳ thực tế.
Thần Dật gật gật đầu, cậu thở dài, nói "Đồng chí Đường Văn Bác, tôi biết anh vì sao muốn hỏi tôi mấy vấn đề này, là vì anh muốn cho tôi biết khốn cảnh bây giờ và tương lai sẽ gặp phải."
"Bây giờ tôi đã trả lời vấn đề của anh rồi, có phải anh sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ?" Thần Dật ngồi dậy, nhìn người đàn ông nằm bên cạnh.
"A Dật, tôi đã không còn nhỏ, đã có một đứa con gái, còn cậu thì chỉ vừa mới bước vào thời kỳ đẹp nhất mà thôi, tuổi cậu còn trẻ, sự nghiệp đang phát triển, tôi thừa nhận là có hảo cảm với cậu, cậu rộng rãi lạc quan, lại còn đẹp trai anh tuấn, cùng cậu đứng chung một chỗ trước giờ tôi không cảm thấy được thoải mái cùng vui vẻ, nhưng mà hãy tha thứ cho tôi khi không thể không nghĩ những vấn đề thực tế, tôi không muốn..."
"Ưm..." Lời đang nói đã bại Thần Dật chặn lại bằng môi.
Không đẩy Thần Dật ra, có đẩy cũng không ra, Đường Văn Bác bị ôm thật chặt, khí tức của tuổi trẻ phà vào mặt, dũng mãnh điên cuồng hòa vào từng hơi thở, khiến người ta nhịn không được mà run nhè nhẹ.
"Tim anh rung động là được rồi." Cuối cùng, Thần Dật cũng buông ra đôi môi mềm mại của anh, đầu tựa vào ngực Đường Văn Bác, lẳng lặng nghe tiếng tim đập dồn dập trong ngực anh.
"Đường Văn Bác, đừng suy nghĩ nhiều như thế, rất phức tạp đó..." Thần Dật hít thật sâu một hơi, trên người anh có mùi sữa tắm nhàn nhạt thơm ngát, sạch sẽ mà thoải mái, mang theo khí tức ôn hòa của một người đàn ông thành thục.
Lưu lại ở cổ anh một vài nụ hôn vụn vặt, Thần Dật ghé vào bên tai Đường Văn Bác nhẹ giọng thở dài: "Không công bằng gì hết, người làm tổn thương anh không phải là tôi, vì cái gì mà anh muốn tôi phải thừa nhận bất an sợ hãi của anh chứ? Đường Văn Bác, này rất không công bằng..."
"Xin lỗi..." Khẽ áy náy, Thần Dật nói đúng, anh có quyền gì mà đi nghi ngờ đối phương chứ? Sợ hãi của anh, bất an của anh, đều không có vấn đề gì với Thần Dật.
"Xin lỗi ngoài miệng thế thôi sao?" Hai tay cậu chống ở hai bên, Thần Dật nhìn người đàn ông ở dưới thân mình, nhìn chăm chú người kia, cũng bởi vì cậu nói những câu đó lại dấy lên bi thương trong anh, có đôi khi kiên cường đến kỳ cục, lại có đôi khi yếu ớt làm người ta thương tiếc.
"Vậy cậu muốn thế nào?" Đường Văn Bác khẽ cười nói.
Thần Dật lại đè ép, lấy tay che lại cặp mắt sáng ngời khiến cậu không thể tĩnh tâm kia của Đường Văn Bác, ở trên môi của anh lưu lại một nụ hôn nhợt nhạt.
Trong bóng tối, Đường Văn Bác nghe được âm thanh êm ái bên tai: "Muốn giải thích, chấp nhận tôi."
Tôi sẽ giải thoát bất an cùng sợ hãi của anh...
Có được không?
Cho dù tương lai có thế nào đi chăng nữa, cũng phải thử mới biết được.
Có lẽ vậy, thử xem.
—————-
Tình hình hiện tại, Thần Dật có chút không rõ lắm, lúc đó xem như đã kết giao với Đường Văn Bác rồi chứ nhỉ, hay là vẫn chưa có kết giao? Những cái này không quan trọng, quan trọng là cậu đã thấy được người đàn ông luôn thích giả bộ đó mở lòng mình, nóng vội thì không thành công, từng bước một phát triển.
Dù sao bây giờ Đường Văn Bác ở nhà của cậu, sớm chiều mỗi ngày đều gặp nhau, có lợi cho việc bồi dưỡng tình cảm.
Tuy nhiên Thần Dật muốn ở chung với Đường Văn Bác nhiều hơn, bất quá đã mấy ngày không làm việc, từ chối rấy nhiều buổi họp báo, nếu không làm việc trở lại rất có khả năng chú Lý sẽ khóc đến chết.
Nghĩ đến chú Lý sẽ chạy đến nhà mình một khóc hai nháo ba thắt cổ khiến Thần Dật bắt đầu đau đầu.
Công việc coi như là vấn đề thứ nhất, còn vấn đề thứ... chính là con gái Đường Lăng của Đường Văn Bác.
"Đường Lăng, chú mang con đi chơi được không?" Mỉm cười, cố gắng mỉm cười...
"Ba ơi, vì sao cái anh này cứ muốn con gọi ảnh là chú vậy?" Bình tĩnh tự tin, không cay cú...
Vì sao? Vì sao?
Thần Dật chẳng phải muốn kéo gần khoảng cách của cậu và Đường Văn Bác à? Đường Lăng kêu cậu là "anh", còn kêu Đường Văn Bác là "ba", lần này cậu liền đem Đường Văn Bác xếp chung vai vế.
Vốn ông chú già Đường Văn Bác kia cũng rất để ý chuyện chênh lệch tuổi tác này, mỗi ngày nghe Đường Lăng xưng hô như thế, Thần Dật rất sợ ông chú lại suy nghĩ vẩn vơ.
"Văn Bác, hôm nay tôi đi đến studio thu âm, buổi tối anh chờ tôi ăn cơm nha."
"Ừm..."
Vừa nghe đến âm tiết của Đường Văn Bác, Thần Dật cũng có chút khô nóng, muốn lúc tạm biệt sẽ hôn trộm một cái, nhưng mà mỗi khi cậu muốn cùng Đường Văn Bác hơi chút gần gũi thì tiểu ác ma lại từ đâu nhảy ra.
"Ba ơi!"
Sau đó từ sau lưng Đường Văn Bác nhảy ra.
Thần Dật thương tâm đến cực độ, Đường Lăng quấn Đường Văn Bác rất lợi hại, ăn cũng quấn, ngủ cũng quấn, quả thực không có cho cậu thừa cơ hội nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook