Siêu Sao Trở Lại
Chương 5: Ký kết cùng đánh cược

Trước khi xác định sẽ cùng “Đông phong” ký kết , Cố An Kỳ quyết định gọi cho Đinh Văn Quân. Tuy không muốn lại có liên lạc gì với người này, nhưng vẫn có một số việc vẫn phải xác nhận với anh ta, như vậy trong tương lai tới bản thân mới không gặp phiền toái từ trên trời rơi xuống.

Đinh Văn Quân nhận được điện trong nháy mắt bắt đầu liền mắng mỏ hết sức thô tục như vả vào mặt, Cố An Kỳ dường như đã đoán trước được kết quả sẽ như vậy, đưa điện thoại di động ra xa, chờ thêm 10 phút, chờ cho hơi thở của Đinh Văn Quân trở nên dịu hơn mới bắt đầu trò chuyện với anh.

“ Cố An Kỳ ơi Cố An Kỳ, cô dám xem thường sói, tiền của tôi cô cũng dám nuốt? Lúc trước tôi tốn bao tâm huyết bồi dưỡng cô? Hả? Cô cái đồ vừa tham lam lại ngu ngốc! Vốn tưởng rằng cô đã thông minh hơn, không nghĩ rằng cô so với trong tưởng tượng của tôi còn thêm đần độn. Cô có biết mình vừa đắc tội người nào không? Là thái tử gia, đó là thái tử gia đấy! Thái tuer gia đã lên tiếng muốn cô ra khỏi “ Giải trí Châu Á”, khỏi giới showbiz, cô rốt cuộc muốn làm thế nào? Cô không muốn diễn? Cô nghĩ gì mà còn dám gọi điện đến?” Đinh Văn Quân vẫn nổi giận đùng đùng, hiển nhiên là muốn đem những khó chịu phải nghe ở chỗ thái tử gia đổ lên đầu Cố An Kỳ.

“Có phải anh ta đã nói “ Giải trí Châu Á” sẽ không kí hợp đồng tiếp với tôi nữa?” Cố An Kỳ vẫn giữ bình tĩnh như trước.

“ Hỏi không phải vô nghĩa sao? Anh ta làm sao còn có khả năng kí tiếp với cô nữa? Tôi nói cho cô, cô tốt nhất ngoan ngoãn cùng tôi đi tới chỗ thái tử gia xin lỗi, nếu không cô thực sự đừng nghĩ tới việc làm việc trong giới giải trí này nữa.” Đinh Văn Quân thật sự bị Cố An Kỳ làm cho hồ đồ, “Còn nữa, tiền của tôi, mau nhanh trả lại cho tôi”.

“Không cho phép tiếp tục kí? Uhm, vậy là được rồi.” Cố An Kỳ có được câu trả lời liền cúp điện thoại. Đinh Văn Quân sửng sốt mất một lúc, nhất thời không phản ứng lại được. Đến khi anh ta tỉnh ngộ, mới tức giận đến nghiến răng, hung hăng đập tay xuống mặt bàn. Cố An Kỳ ơi là Cố An Kỳ, cô xứng đáng bị trục xuất.

“Đinh Văn Quân, đi chuẩn bị một chút, cho Cố An Kỳ tiếp tục hợp đồng, đợi lát nữa gọi cô ấy trở về công ty, đem hợp đồng đi kí.” Tống Võ Trạch đi ngang qua, vừa vặn gặp Đinh Văn Quân, liền thuận miệng phân công.

Đinh Văn Quân ngây ngốc đứng trước mặt Tống Võ Trạch, đột nhiên thấy mình nghe không hiểu lời đối phương nói. “Ngài…Ngài… nói là… muốn kí hợp đồng với Cố An Kỳ?”

“Làm sao vậy? Có gì không đúng sao?” Tống Võ Trạch lạnh lùng liếc về phía Đinh Văn Quân, Đinh Văn Quân bị biểu cảm trên khuôn mặt kia dọa toát mồ hôi lạnh, lắp bắp đem chuyện Thái tử gia đuổi cổ Cố An Kỳ nói ra.

“Vừa rồi là anh nói chuyện cùng Cố An Kỳ?” Tống Võ Trạch đột nhiên nhớ lại cảnh Đinh Văn Quân nói chuyện điện thoại lúc nãy.

“Là…” Giọng nói của Tống Võ Trạch càng lúc càng nặng nề , Đinh Văn Quân bắt đầu run rẩy, liền kể lại cho Tống Võ Trạch toàn bộ cuộc đối thoại vừa rồi.

Tống Võ Trạch nghe xong cũng đại khái đoán ra một chút, Âu Dương Thừa hẳn là đã từng bước ra tay, đem Cố An Kỳ mang đi rồi. Tên tiểu tử này, hắn biết ngay người này đến “Giải trí Châu Á” không phải có ý tốt gì.

Âu Dương Thừa chính là một người điên, là dân cờ bạc. Bất kể là dạng nghệ sĩ gì, nếu như bị hắn nhìn trúng, hắn đều có biện pháp mang đi bồi dưỡng, đánh bạc một phen. Nhưng không thể không nói, mắt nhìn nghệ sĩ của hắn là cực kì chính xác. Nghệ sĩ được hắn nhìn trúng cho dù mới bắt đầu có khó khăn thế nào, cuối cùng cũng có thể bước trên con đường vinh quang, trở thành siêu sao.

Tuy rằng Cố An Kỳ chỉ là một bình hoa, Tống Võ Trạch cũng không định sẽ kí hợp đồng. Nhưng đối phương là người Âu Dương Thừa muốn mang đi, Tống Võ Trạch trong lòng có chút lo lắng. Aiz… Cho dù là ngựa thì cũng có lúc mất móng, có điều ngựa hy vọng lần này Âu Dương Thừa chọn sai ngựa, Tống Võ Trạch thầm than.

Hợp đồng chỉ còn lại mấy ngày, nhưng Cố An Kỳ thật ra lại không có bất cứ liên lạc gì với “Giải trí Châu Á”, ngược lại sau khi cùng Âu Dương Thừa kí kết, đi vào chỗ huấn luyện nghệ sĩ của “Đông Phong” chờ các loại huấn luyện.

Âu Dương Thừa cùng cô đánh cuộc, trước khi cùng “Giải trí Châu Á” hết hạn hợp đồng, nếu cô có thể thông qua cuộc khảo sát huấn luyện, anh sẽ đem cô làm trọng điểm bồi dưỡng, tự mình sắp xếp cho cô một quản lí đẳng cấp cao nhất. Nếu không, tương lai trong vòng một năm tới, cho dù là một thông báo cũng không được nhận. Âu Dương Thừa dường như có ý thử thách Cố An Kỳ, toàn bộ chương trình học đều là nhắm vào nhược điểm của cô. Học diễn kịch, kỹ xảo nói chuyện, huấn luyện chụp ảnh, huấn luyện thanh nhạc, tất cả đều là những thứ Cố An Kỳ trước kém nhất.

Hơn mười ngày ngắn ngủi mà muốn vượt qua cuộc khảo sát huấn luyện với một chiế bình hoa mà nói là chuyện không thể. Cố An Kỳ liếc mắt nhìn Âu Dương Thừa, đôi mắt hồ ly hẹp dài kia trước mặt ẩn viết hai chữ ”khôn khéo”.

Quả nhiên, hắn không phải tùy tiện sẽ đầu tư vào một nghệ sĩ không có năng lực. Kiểm tra khả năng của cô sao? Khóe môi Cố An Kỳ hơi giơ lên, tốt lắm, như vậy phát triển mới thú vị, đánh cuộc lần này cô tiếp nhận rồi.

“Đây là Cố An Kỳ, từ hôm nay trở đi cô ấy sẽ gia nhập huấn luyện, tương lai chúng ta sẽ học tập với nhau”

Vốn nghệ sĩ trong trung tâm huấn luyện đột nhiên thấy một hàng không người đã làm cho họ có chút không phục, huống chi vị tiểu thư này không phải người khác mà là bình hoa cả giới showbiz đều biết. Moi người sau khi nghe nói Cố An Kỳ là do Âu Dương Thừa lựa chọn, sắc mặt đều có chút phấn khích, có ghen tị, có cực kỳ hâm mộ, có hèn mọn.

Cố An Kỳ tùy ý đứng bên cạnh hướng dẫn Diệp Lâm, thản nhiên đón nhận ánh mắt của mọi người. Trên mặt cô hoàn toàn không có khẩn trương, không có cảm giác câu thúc , giống như bị nhìn chăm chú như vậy đã là thói quen bình thường.

“Tôi là Cố An Kỳ, mong được chỉ giáo nhiều hơn” Không có nhiều giới thiệu, thoải mái mỉm cười. Cô cúi mình chào rồi nhảy xuống vũ đài, thẳng hướng tới chỗ hàng trống, chuẩn bị nghe người hướng dẫn giảng bài.

“Nội dung tập luyện của chúng ta là ‘đau buồn’.” Diệp Lâm đứng ở trên đài thản nhiên nói “Tạ Vũ Phỉ, cô lên đầu tiên”

“Vâng” cô bé dáng người nhỏ nhắn ngồi bên cạnh Có An Kỳ lớn tiếng trả lời. Khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn khi cười rộ lên có hai lúm đồng tiền, đôi mắt to tròn lấp lánh, thật giống như một con búp bê xinh đẹp.

Tạ Vũ Phỉ đi lên vũ đài cười tủm tỉm ra hiệu đã chuẩn bị tốt, Diệp Lâm hô: “Bắt đầu”

Tạ Vũ Phỉ biểu tình trong nháy mắt liền thay đổi, bộ mặt vốn còn mang thản nhiên ý cười nhất thời ngưng lại, tựa như nghe thấy gì đó làm cho cô khiếp sợ, ngón tay cứng ngắc ở trên hư không bỗng vươn ra như bắt lấy, giống như cuối cùng cũng tìm thấy cọng cỏ cứu mạng, trong đôi mắt tràn đầy vẻ khát vọng.

Dần dần tay cô chậm rãi buông ra, ngã ngồi trên ghế dựa, thần sắc đau đớn, hai mắt giống như mất đi tiêu cự, im lặng nhìn về phương xa. Cả người giống như mất đi linh hồn, yếu ớt giống như chỉ cần chạm nhẹ sẽ tan biến. Môi cô hơi mấp máy, dường như thì thào nói gì đó, lệ ngập đôi mắt, từng giọt theo khóe mắt lặng lẽ chảy xuống.

Tạ Vũ Phỉ này thật không đơn giản, Cố An Kỳ âm thầm đánh giá. Vừa rồi là cô ấy diễn kịch câm, không có người ngoài hỗ trợ, lại có thể làm cho người ta mường tượng rõ chuyện gì đã xảy ra. Quá trình diễn kịch không chỉ là kĩ thuật diễn mà sự thay đổi cảm xúc để suy diễn cũng thật sự tinh tế, biến chuyển vừa đúng, biểu tình lại chính xác. Nhập diễn thật sự rất nhanh, có thể trong một khoảng thời gian ngắn mà chảy nước mắt, diễn khóc như vậy bản lĩnh thật không nhỏ.[chém mệt nghỉ=))]

Cố An Kỳ nhìn mắt Diệp Lâm, quả nhiên cũng là biểu tình khen ngợi, xem ra Tạ Vũ Phỉ này là học trò cưng của Diệp Lâm. Theo lý mà nói, đáng lẽ vì không để ảnh hưởng đến biểu diễn của những người khác mà người hướng dẫn nên để học trò cưng diễn cuối cùng.

Rốt cuộc Diệp Lâm muốn diễn kiểu gì?

“Không sai, Tạ Vũ Phỉ, cô đi xuống trước đi” Diệp Lâm trên mặt lộ ra một nụ cười tán dương hiếm hoi “Kế tiếp ai lên đây?”

Dưới đài một mảnh yên tĩnh, mọi người nhìn nhau, không ai lên tiếng. Sau màn biểu diễn rung động vừa rồi, mọi người cảm xúc đều bị ảnh hưởng, tự hỏi liệu ai có thể vượt qua Tạ Vũ Phỉ. Sắp xếp biểu diễn như vậy, áp lực lên những người sau thật không nhỏ.

“Không ai dám lên sao? Vậy tôi sẽ tự gọi” Diệp Lâm nhìn chung quanh một vòng, cuối cùng đem ánh mắt nhìn về phía Cố An Kỳ “Cô An Kỳ, vậy cô đi”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương