Siêu Phàm Thuở Bình Minh
-
Chương 19: Cảnh Sát Đến
Siêu phàm thưở bình minh - Người dịch: Nxkhiêm
- Nghe này, Molly, tôi không có trách bạn, bạn cũng không phải là người dẫn đến việc Beatrix mất tích!
Suru đàng hoàng trịnh trọng nói dối:
- Ngày đó, sau khi hẹn hò, chúng ta liền tách ra, điểm này bất luận nhân viên phục vụ của quán cafe hay là người tôi gặp sau đó đều có thể làm chứng. Cho dù cảnh sát tới cửa, ta cũng trả lời giống như vậy! Vì lẽ đó. . . Bạn không cần phải lo lắng, ta đến đây là để diệt khẩu bạn!
- Thật? Bạn nói thật sao?
Molly lấy kính mắt xuống, hiện ra đôi mắt to còn vương mấy giọt nước long lanh, khịt khịt mũi.
- Ta bảo đảm! Nhưng ngày đó, Beatrix nói với ta, nàng cũng không có hẹn ta, mà là nhận được thư mời của ta, mới đi quán cafe Tháp Trắng!
Nói đến đây, Suru nhìn thẳng con mắt của Molly.
- Chuyện kia không thể nào. . . Rõ ràng là nàng . . . là nàng tự tay giao cho ta!
Molly khóc thút thít nhưng giọng nói vô cùng khẳng định.
- Được rồi. . . Xem ra chuyện này cần giao cho cảnh sát tiếp tục điều tra!
Suru đưa qua một tờ giấy:
- Bạn lau nước mắt đi đã. . . Ta tin tưởng, Beatrix nhất định không có việc gì!
Nếu như là Thi Cơ bình thường, sau khi rời khỏi người thi thuật một phạm vi nhất định, lại qua thời gian dài như vậy không có bổ sung ma lúc, nói không chừng cũng bắt đầu phân hủy rồi.
Nhưng lần này, bởi vì một câu nói ‘lấy danh nghĩa Mặt trăng kia’ của hắn, nghi thức sản sinh có chút quỷ dị, Beatrix sẽ được coi là Thi Cơ bình thường hay sao?
Suru cảm thấy, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy mới đúng.
- Là như vậy sao?
Molly ngẩng đầu lên, trên mặt đột nhiên nhiều chút hi vọng.
- Ta cảm thấy. . . Khẳng định là như vậy.
Suru rất khẳng định hồi đáp.
Beatrix là Thi Cơ do bản thân chế tác, chính mình còn không rõ ràng lắm sao?
Suru cũng có thể tưởng tượng, lập tức sẽ có cảnh sát chạy đến nhà điều tra.
Dù sao, tính từ ngày bọn họ hẹn hò, Beatrix mất tích cũng có hai ngày, đầy đủ lập án.
Đám cảnh sát ở liên bang Bạch Ưng cũng không phải là ngồi không, bọn họ là tồn tại chỉ kém hơn đám cục thuế do cựu chiến binh tạo thành kia một bậc mà thôi.
‘Cũng may ta đã chế tạo bằng chứng ngoại phạm từ trước, bằng không e sợ sẽ bị xem là tội phạm giết người! Tên hung thủ kia. . . Ta nhất định sẽ không bỏ qua hắn!’
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Suru có một vệt ánh sáng lạnh lóe qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Suru đang ở trong phòng ký túc xá thì có tiếng chuông cửa vang lên.
- Xin chào! Xin hỏi cậu là tiên sinh Suru Broadley sao?
Suru kéo cửa phòng ra, hai người mặc trang phục cảnh sát thình lình xuất hiện, trước ngực đeo một tấm phù hiệu hình thanh kiếm đâm xuyên bụi gai tượng trung cho cảnh sát.
- Đúng, ta chính là Suru Broadley !
Suru thầm nói quả nhiên đến rồi, cũng may hắn đã chuẩn bị.
Sau khi xác thực thân phận, Suru mời hai người cảnh sát đến trong phòng:
- Xin hỏi các vị đến đây tìm ta có chuyện gì không?
- Đúng, chúng ta có một vài vấn đề, cần tiến hành hỏi dò theo lệ đối với cậu!
Hai người cảnh sát này là một nam một nữ, chỉ thấy người cảnh sát nữ rút ra một phần hồ sơ, từ bên trong lấy ra một bức ảnh:
- Xin hỏi cậu biết vị nữ sĩ này sao?
Ảnh là đen trắng, hơi có chút mơ hồ, xem ra người chụp ảnh chọn góc độ không tốt lắm, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra dáng dấp của Beatrix.
Ở bên trong bức ảnh, khí chất của Beatrix đã có sự thay đổi, trở nên càng thêm lạnh lẽo, không giống nhân loại, mang đến cho Suru một loại cảm giác khủng bố.
Ánh mắt lạnh như băng kia giống như là xuyên thấu qua bức ảnh, nhìn thẳng vào chính mình bây giờ!
Quỷ dị! Đáng sợ!
‘Ta. . . Đến cùng đã tạo ra thứ gì đây?’
Suru lẩm bẩm trong lòng.
- Tiên sinh Broadley! Tiên sinh Broadley!
Hai người cảnh sát nhìn thấy hắn dại ra, lập tức hô hoán:
- Cậu không sao chứ! Đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì? Ta có chút thất thần!
Suru mời hai người đến trên ghế salông ngồi xuống, rót hai chén nước sôi:
- Xin lỗi. . . Ta chỉ có loại đồ uống này!
- Không sao!
Người cảnh sát nữ khép hồ sơ lại, hai chân giao nhau, lấy ra sổ ghi chép:
- Hiện tại, cậu có thể nói chuyện rồi! Quan hệ giữa cậu và vị nữ sĩ này ở bên trong bức ảnh là gì sao?
- Nàng gọi Beatrix, là bạn học của ta. . . Ân, ta đã từng tán nàng!
Suru chỉ cươi cười, không hề có một chút lúng túng nào.
- Nàng xác thực là một cô gái đẹp. . .
Người cảnh sát nữ chỉ cươi cười:
- Đối với người trẻ tuổi thì chuyện này rất bình thường. . .
- Xin lỗi. . . Ta nghe nói nàng mất tích, là như vậy sao?
Suru mở miệng hỏi.
- Không! Không phải mất tích!
Ở một bên, người cảnh sát nam mở miệng:
- Nàng trước mắt bị tố cáo, ba người tố cáo nàng tội danh mưu sát, chín người tố cáo nàng tội danh cố ý thương tổn, chúng ta đang truy nã nàng!
- Nghe này, Molly, tôi không có trách bạn, bạn cũng không phải là người dẫn đến việc Beatrix mất tích!
Suru đàng hoàng trịnh trọng nói dối:
- Ngày đó, sau khi hẹn hò, chúng ta liền tách ra, điểm này bất luận nhân viên phục vụ của quán cafe hay là người tôi gặp sau đó đều có thể làm chứng. Cho dù cảnh sát tới cửa, ta cũng trả lời giống như vậy! Vì lẽ đó. . . Bạn không cần phải lo lắng, ta đến đây là để diệt khẩu bạn!
- Thật? Bạn nói thật sao?
Molly lấy kính mắt xuống, hiện ra đôi mắt to còn vương mấy giọt nước long lanh, khịt khịt mũi.
- Ta bảo đảm! Nhưng ngày đó, Beatrix nói với ta, nàng cũng không có hẹn ta, mà là nhận được thư mời của ta, mới đi quán cafe Tháp Trắng!
Nói đến đây, Suru nhìn thẳng con mắt của Molly.
- Chuyện kia không thể nào. . . Rõ ràng là nàng . . . là nàng tự tay giao cho ta!
Molly khóc thút thít nhưng giọng nói vô cùng khẳng định.
- Được rồi. . . Xem ra chuyện này cần giao cho cảnh sát tiếp tục điều tra!
Suru đưa qua một tờ giấy:
- Bạn lau nước mắt đi đã. . . Ta tin tưởng, Beatrix nhất định không có việc gì!
Nếu như là Thi Cơ bình thường, sau khi rời khỏi người thi thuật một phạm vi nhất định, lại qua thời gian dài như vậy không có bổ sung ma lúc, nói không chừng cũng bắt đầu phân hủy rồi.
Nhưng lần này, bởi vì một câu nói ‘lấy danh nghĩa Mặt trăng kia’ của hắn, nghi thức sản sinh có chút quỷ dị, Beatrix sẽ được coi là Thi Cơ bình thường hay sao?
Suru cảm thấy, chỉ sợ sẽ không đơn giản như vậy mới đúng.
- Là như vậy sao?
Molly ngẩng đầu lên, trên mặt đột nhiên nhiều chút hi vọng.
- Ta cảm thấy. . . Khẳng định là như vậy.
Suru rất khẳng định hồi đáp.
Beatrix là Thi Cơ do bản thân chế tác, chính mình còn không rõ ràng lắm sao?
Suru cũng có thể tưởng tượng, lập tức sẽ có cảnh sát chạy đến nhà điều tra.
Dù sao, tính từ ngày bọn họ hẹn hò, Beatrix mất tích cũng có hai ngày, đầy đủ lập án.
Đám cảnh sát ở liên bang Bạch Ưng cũng không phải là ngồi không, bọn họ là tồn tại chỉ kém hơn đám cục thuế do cựu chiến binh tạo thành kia một bậc mà thôi.
‘Cũng may ta đã chế tạo bằng chứng ngoại phạm từ trước, bằng không e sợ sẽ bị xem là tội phạm giết người! Tên hung thủ kia. . . Ta nhất định sẽ không bỏ qua hắn!’
Nghĩ đến đây, trong ánh mắt của Suru có một vệt ánh sáng lạnh lóe qua.
Sáng sớm ngày thứ hai, Suru đang ở trong phòng ký túc xá thì có tiếng chuông cửa vang lên.
- Xin chào! Xin hỏi cậu là tiên sinh Suru Broadley sao?
Suru kéo cửa phòng ra, hai người mặc trang phục cảnh sát thình lình xuất hiện, trước ngực đeo một tấm phù hiệu hình thanh kiếm đâm xuyên bụi gai tượng trung cho cảnh sát.
- Đúng, ta chính là Suru Broadley !
Suru thầm nói quả nhiên đến rồi, cũng may hắn đã chuẩn bị.
Sau khi xác thực thân phận, Suru mời hai người cảnh sát đến trong phòng:
- Xin hỏi các vị đến đây tìm ta có chuyện gì không?
- Đúng, chúng ta có một vài vấn đề, cần tiến hành hỏi dò theo lệ đối với cậu!
Hai người cảnh sát này là một nam một nữ, chỉ thấy người cảnh sát nữ rút ra một phần hồ sơ, từ bên trong lấy ra một bức ảnh:
- Xin hỏi cậu biết vị nữ sĩ này sao?
Ảnh là đen trắng, hơi có chút mơ hồ, xem ra người chụp ảnh chọn góc độ không tốt lắm, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng nhận ra dáng dấp của Beatrix.
Ở bên trong bức ảnh, khí chất của Beatrix đã có sự thay đổi, trở nên càng thêm lạnh lẽo, không giống nhân loại, mang đến cho Suru một loại cảm giác khủng bố.
Ánh mắt lạnh như băng kia giống như là xuyên thấu qua bức ảnh, nhìn thẳng vào chính mình bây giờ!
Quỷ dị! Đáng sợ!
‘Ta. . . Đến cùng đã tạo ra thứ gì đây?’
Suru lẩm bẩm trong lòng.
- Tiên sinh Broadley! Tiên sinh Broadley!
Hai người cảnh sát nhìn thấy hắn dại ra, lập tức hô hoán:
- Cậu không sao chứ! Đã xảy ra chuyện gì?
- Không có gì? Ta có chút thất thần!
Suru mời hai người đến trên ghế salông ngồi xuống, rót hai chén nước sôi:
- Xin lỗi. . . Ta chỉ có loại đồ uống này!
- Không sao!
Người cảnh sát nữ khép hồ sơ lại, hai chân giao nhau, lấy ra sổ ghi chép:
- Hiện tại, cậu có thể nói chuyện rồi! Quan hệ giữa cậu và vị nữ sĩ này ở bên trong bức ảnh là gì sao?
- Nàng gọi Beatrix, là bạn học của ta. . . Ân, ta đã từng tán nàng!
Suru chỉ cươi cười, không hề có một chút lúng túng nào.
- Nàng xác thực là một cô gái đẹp. . .
Người cảnh sát nữ chỉ cươi cười:
- Đối với người trẻ tuổi thì chuyện này rất bình thường. . .
- Xin lỗi. . . Ta nghe nói nàng mất tích, là như vậy sao?
Suru mở miệng hỏi.
- Không! Không phải mất tích!
Ở một bên, người cảnh sát nam mở miệng:
- Nàng trước mắt bị tố cáo, ba người tố cáo nàng tội danh mưu sát, chín người tố cáo nàng tội danh cố ý thương tổn, chúng ta đang truy nã nàng!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook