SIÊU CẤP Y TIÊN Ở RỂ
-
Chương 14: Nhà Họ Lý Tiêu Rồi (2)
Có điều từng cây từng cây kim châm vào khiến thân thể lão thái thái đột nhiên co giật.
Lý Minh hoảng sợ: “Phan Lâm, chuyện này... chuyện này là sao?”
“Hiện tượng bình thường”Phan Lâm nói: “Bởi vì linh thủ thiện của bác vẫn chưa hoàn chỉnh, cái bác học chỉ là phần tàn khuyết của châm pháp! Vẫn còn thiếu một châm cuối cùng!”
“Châm cuối cùng?” Lý Minh nhớ tới Phan Lâm đã từng nói câu này. Lão thái thái chỉ vì thiếu một châm cuối cùng mới trở thành như thế này.
Phan Lâm rút ra một cây kim bạc từ trong túi đựng kim đặt bên cạnh, dùng ngón tay xoa xoa ba lần, đưa cho Lý Minh: “Bác hai, châm kim tại huyệt bách hội của bà nội! Dùng kỹ thuật về kim châm, dùng lực ba phần, châm kim vào nửa tấc, sau khi chấm vào, tay không được rời khỏi kim, ngón tay cần phải dùng sức vệ chặt thân kim, đợi bốn giây sau mới rút kim ra, hiểu không?”
Lý Minh hai mắt kinh ngạc.
Phan Lâmnói một cách rõ ràng mạch lạc, lẽ nào đây là châm cuối cùng trong linh thủ thiên?
Ông ta có một chút không dám tin vào mắt mình.
Tại sao một tên vô dụng như Phan Lâm lại hiểu châm pháp linh thủ thiên đến thế?
Lẽ nào cậu ta từng thấy qua?
Nhưng... cậu ta thấy nó ở đâu chứ?
Vì để học được châm pháp linh thủ thiên, Lý Minh phải bỏ ra hàng trăm triệu!
Lý Minh làm theo những gì mà Phan Lâm nói nhưng trong lòng vẫn chất chứa nhiều nghi hoặc.
Nhấc kim, về kim, định kim... tất cả được thực hiện một cách suôn sẻ.
Dù sao thì Lý Minh cũng là một bác sĩ trung y gạo cội, kỹ thuật của ông ta cũng
không tồi. Chỉ là kim này châm xuống, lão thái thái chẳng có chút phản ứng gì.
“Phan Lâm, cậu không phải đang đùa tôi đấy chứ?” Lý Minh sắc mặt trầm xuống, dường như còn muốn nói gì nữa.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt già nua tái nhợt của lão phu nhân bỗng nhiên trở nên hồng hào, cả người ho khan liên tục, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Tỉnh rồi?”
“Trời ơi, thật sự không thể tin được!”
“Hai mươi phút trước, bà Lý dường như đã mất đidấu hiệu của sự sống!”
Các bác sĩ bên cạnh vô cùng kinh ngạc
kêu lên.
Các bác sĩ tây y đó còn sốc hơn.
Đây là sức mạnh của y học cổ truyền?
"Me!!"
Lý Minh vội vàng tiến lên phía trước với vẻ phấn khích.
Bà cụ dường như đã nghe thấy tiếng gọi, khó khăn mở mắt ra.
“Bác hai, việc còn lại giao cho bác.”
Phan Lâm bình tĩnh nói, xoay người bước ra ngoài cửa.
“Đợi đã!”Lý Minh lập tức gọi cậu ta lại.
“Còn chuyện gì?”
“Tôi hỏi cậu, làm sao cậu biết được thuật châm cứu trong Thiên Kim Phượng?” Lý Minhkìm nén lại cơn xúc động trong lòng, nghiêm túc hỏi.
“Rất đơn giản, tôi đã từng xem qua.”
“Đã từng? Xem ở đâu?”
“Yến Kinh”Phan Lâm hờ hững đáp, và bước ra khỏi cửa.
“Yến Kinh?”
Lý Minh sững sờ một hồi mới phản ứng trở lại,hình như Phan Lâm đến từ Yến Kinh.
“Linh thủ thiên chính là xuất hiện ở nơi đó, lẽ nào thằng nhóc đó may mắn nhìn thấy được linh thủ thiên?"Lý Minh lẩm bẩm.
Ra khỏi phòng cấp cứu, người nhà họ Lý lập tức tụ tập lại.
“Phan Lâm ra rồi!”
“Phan Lâm, bà nội sao rồi?”
“Tôi nói cho cậu biết, bà nội mà có gì bất trắc, cậu cũng phải chịu trách nhiệm!”
Người nhà họ Lý tranh nhau nói, chất vấn rồi mắng mỏ.
Nhưng Phan Lâm giống như cứ giống như tượng phật, sấm sét đánh không động, mặc kệ tất cả, chỉ khi Lý Ái Vân đến hỏi: “Tình trạng của nội thế nào?”
“Đã hồi phục bình thường rồi, tiếp theo cần nghỉ ngơi thật tốt thì không thành vấn đề gì nữa.” Phan Lâm mỉm cười.
“Có thật không?”
Lý Ái Vân tỏ vẻ kinh ngạc.
Người nhà họ Lý bên cạnh đứng nhìn mà sửng sốt.
“Phan Lâm thật sự chữa khỏi bà nội?”
“Sao có thể chứ? Tên phế vật đó biết y thuật?”
“Chúng ta đi hỏi bác hại thì sẽ biết.”
“Đi đi đi, vào trong vào trong!”
Người nhà họ Lý chen vào trong.
“Về thôi.” Phan Lâmnói với Lý Ái Vân.
“Anh về trước đi, tôi muốn ở đây trông nom bà nội.”
“Được.”
Phan Lâm gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Anh ấy cũng không có xe nên chỉ có thể đi bộ.
Lý Minh hoảng sợ: “Phan Lâm, chuyện này... chuyện này là sao?”
“Hiện tượng bình thường”Phan Lâm nói: “Bởi vì linh thủ thiện của bác vẫn chưa hoàn chỉnh, cái bác học chỉ là phần tàn khuyết của châm pháp! Vẫn còn thiếu một châm cuối cùng!”
“Châm cuối cùng?” Lý Minh nhớ tới Phan Lâm đã từng nói câu này. Lão thái thái chỉ vì thiếu một châm cuối cùng mới trở thành như thế này.
Phan Lâm rút ra một cây kim bạc từ trong túi đựng kim đặt bên cạnh, dùng ngón tay xoa xoa ba lần, đưa cho Lý Minh: “Bác hai, châm kim tại huyệt bách hội của bà nội! Dùng kỹ thuật về kim châm, dùng lực ba phần, châm kim vào nửa tấc, sau khi chấm vào, tay không được rời khỏi kim, ngón tay cần phải dùng sức vệ chặt thân kim, đợi bốn giây sau mới rút kim ra, hiểu không?”
Lý Minh hai mắt kinh ngạc.
Phan Lâmnói một cách rõ ràng mạch lạc, lẽ nào đây là châm cuối cùng trong linh thủ thiên?
Ông ta có một chút không dám tin vào mắt mình.
Tại sao một tên vô dụng như Phan Lâm lại hiểu châm pháp linh thủ thiên đến thế?
Lẽ nào cậu ta từng thấy qua?
Nhưng... cậu ta thấy nó ở đâu chứ?
Vì để học được châm pháp linh thủ thiên, Lý Minh phải bỏ ra hàng trăm triệu!
Lý Minh làm theo những gì mà Phan Lâm nói nhưng trong lòng vẫn chất chứa nhiều nghi hoặc.
Nhấc kim, về kim, định kim... tất cả được thực hiện một cách suôn sẻ.
Dù sao thì Lý Minh cũng là một bác sĩ trung y gạo cội, kỹ thuật của ông ta cũng
không tồi. Chỉ là kim này châm xuống, lão thái thái chẳng có chút phản ứng gì.
“Phan Lâm, cậu không phải đang đùa tôi đấy chứ?” Lý Minh sắc mặt trầm xuống, dường như còn muốn nói gì nữa.
Nhưng vào lúc này, sắc mặt già nua tái nhợt của lão phu nhân bỗng nhiên trở nên hồng hào, cả người ho khan liên tục, hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
“Tỉnh rồi?”
“Trời ơi, thật sự không thể tin được!”
“Hai mươi phút trước, bà Lý dường như đã mất đidấu hiệu của sự sống!”
Các bác sĩ bên cạnh vô cùng kinh ngạc
kêu lên.
Các bác sĩ tây y đó còn sốc hơn.
Đây là sức mạnh của y học cổ truyền?
"Me!!"
Lý Minh vội vàng tiến lên phía trước với vẻ phấn khích.
Bà cụ dường như đã nghe thấy tiếng gọi, khó khăn mở mắt ra.
“Bác hai, việc còn lại giao cho bác.”
Phan Lâm bình tĩnh nói, xoay người bước ra ngoài cửa.
“Đợi đã!”Lý Minh lập tức gọi cậu ta lại.
“Còn chuyện gì?”
“Tôi hỏi cậu, làm sao cậu biết được thuật châm cứu trong Thiên Kim Phượng?” Lý Minhkìm nén lại cơn xúc động trong lòng, nghiêm túc hỏi.
“Rất đơn giản, tôi đã từng xem qua.”
“Đã từng? Xem ở đâu?”
“Yến Kinh”Phan Lâm hờ hững đáp, và bước ra khỏi cửa.
“Yến Kinh?”
Lý Minh sững sờ một hồi mới phản ứng trở lại,hình như Phan Lâm đến từ Yến Kinh.
“Linh thủ thiên chính là xuất hiện ở nơi đó, lẽ nào thằng nhóc đó may mắn nhìn thấy được linh thủ thiên?"Lý Minh lẩm bẩm.
Ra khỏi phòng cấp cứu, người nhà họ Lý lập tức tụ tập lại.
“Phan Lâm ra rồi!”
“Phan Lâm, bà nội sao rồi?”
“Tôi nói cho cậu biết, bà nội mà có gì bất trắc, cậu cũng phải chịu trách nhiệm!”
Người nhà họ Lý tranh nhau nói, chất vấn rồi mắng mỏ.
Nhưng Phan Lâm giống như cứ giống như tượng phật, sấm sét đánh không động, mặc kệ tất cả, chỉ khi Lý Ái Vân đến hỏi: “Tình trạng của nội thế nào?”
“Đã hồi phục bình thường rồi, tiếp theo cần nghỉ ngơi thật tốt thì không thành vấn đề gì nữa.” Phan Lâm mỉm cười.
“Có thật không?”
Lý Ái Vân tỏ vẻ kinh ngạc.
Người nhà họ Lý bên cạnh đứng nhìn mà sửng sốt.
“Phan Lâm thật sự chữa khỏi bà nội?”
“Sao có thể chứ? Tên phế vật đó biết y thuật?”
“Chúng ta đi hỏi bác hại thì sẽ biết.”
“Đi đi đi, vào trong vào trong!”
Người nhà họ Lý chen vào trong.
“Về thôi.” Phan Lâmnói với Lý Ái Vân.
“Anh về trước đi, tôi muốn ở đây trông nom bà nội.”
“Được.”
Phan Lâm gật gật đầu, cũng không nói gì thêm.
Anh ấy cũng không có xe nên chỉ có thể đi bộ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook