Siêu Cấp Võ Thánh
-
Chương 5
Siêu Cấp Võ Thánh
Tác giả: Lãng Tử Biên Thành
Chương 5: Muốn ăn con cua.
Nhóm dịch: truongcaca
Nguồn: Mê Truyện
Ngồi tại bên cạnh đống gỗ, Vu Thiên thò tay ra nắm lấy khúc gỗ to bằng bắp đùi, bàn tay phải thuận tay chém ra một phát, khúc gỗ này đã bị chém làm hai đoạn vứt sang một bên.
- Oa giỏi quá! Đây mới chính là công phu Đông Phương a.!
Vừa mới nhìn thấy Vu Thiên ra tay chặt gỗ, Tần Thư Nhã kinh ngạc giống như nhặt được bảo vật. Trước ở trường học lúc rảnh rỗi cô thường xuyên đọc tiểu thuyết, trong tiểu thuyết thường nói đến trong núi sâu thường có cao nhân ẩn cư, chẳng lẽ hôm nay trùng hợp như vậy, chính mình lại đụng phải sao? Nếu quả thật là như vậy, người kia mình nhất định sẽ không buông tha.
Vu Thiên cảm nhận được ánh mắt giống như mê zai của Tần Thư Nhã, thầm nghĩ:
- Như này thì tính là cái gì, loại công phu này từ lúc mình bảy tuổi đã luyện rồi, thế mà cũng phải kinh ngạc sao?
- Đặng đặng đặng…
Tần Thư Nhã đi vài bước đã tới trước người Vu Thiên:
- Vu Thiên, công phu của anh thật lợi hại nha, em xem nếu dùng công phu của anh mà đi ra khỏi thâm sơn này tuyệt đối có thể tham gia thi đấu tán đả tại Đông Phương quốc chúng ta rồi, anh không biết em tuy chỉ là một cô gái, nhưng xác thực đối với loại công phu này cảm thấy rất hứng thú, lúc ở nhà em thường xem trên truyền hình vài trận thi đấu tán đả, nhưng không biết vì sao sau khi nhìn bọn hắn biểu hiện ra công phu em đều rất thất vọng, hôm nay gặp được anh, mới biết được nguyên lai công phu Đông Phương quốc chúng ta thật sự rất lợi hại!
Tần Thư Nhã nói một hơi nhiều như vậy, nhưng Vu Thiên vẫn rất thờ ơ. Tần Thư Nhã không biết, hiện nay ở Đông Phương quốc cũng phải không thiếu người công phu giỏi, chỉ là những người luyện công phu giỏi như bọn họ há lại vì một chiến thắng nhỏ mà lên TV khoe khoang, cho nên hiện giờ trên TV thực sự rất khó chứng kiến những người mang công phu chân chính.
- Này! Em đang cùng anh nói chuyện anh có nghe thấy không vậy, dựa vào công phu tay không chẻ củi này của anh, em nghĩ nếu như đi tham gia giải thi đấu mà nói nhất định sẽ giành được giải thưởng lớn đấy, như thế nào đây? Có hứng thú không, em có thể làm người đại diện, giúp anh báo danh.
Không hổ là xuất thân từ gia đình buôn bán, mở miệng ra Tần Thư Nhã đã đem mình là người đại diện cho Vu Thiên, sau đó sẽ nghĩ cách kiếm tiền.
- Không đi! Tôi không biết công phu gì cả!
Vu Thiên nói xong những lời này lập tức đứng lên, mà chỗ hắn vừa ngồi giờ đã chất đầy củi chẻ, có lẽ số củi này cũng đủ để Vu Thiên đốt một thời gian dài.
Chứng kiến Vu Thiên dùng một ít thời gian ngắn ngủi như vậy đã hoàn thành công việc, Tần Thư Nhã càng thêm chắc chắn Vu Thiên là loại cao thủ giỏi võ công, đồng thời càng tăng thêm ý định mang Vu Thiên ra ngoài:
- Vu Thiên, anh chạy không thoát đâu, bà cô nhất định phải quấn quít chặt lấy để đem anh từ nơi này mang ra ngoài, ha ha ha ha…!!!
Trong nội tâm Tần Thư Nhã vì ý nghĩ ranh ma của mình cười to không thôi.
. Cả một ngày này, Tần Thư Nhã đều quấn quít lấy Vu Thiên hỏi cái này hỏi cái kia, đương nhiên mục đích chủ yếu của cô vẫn là muốn mang Vu Thiên rời núi. Vu Thiên nhìn thấy Tần Thư Nhã cao hứng thì cũng chỉ biết lắc đầu, hắn thật sự nghĩ mãi không rõ, thân thể Tần Thư Nhã như thế nào lại tốt như vậy, chỉ vừa mới khỏi bệnh mà thôi, tại sao lại có nhiều thể lực cùng tinh lực vây quanh chính mình hẳn một ngày. Lại nhìn cô bạn Vương Đình của Tần Thư Nhã kia mà xem, đều bị thương như nhau, nhưng Vương Đình kia còn chưa có tỉnh lại đây này.
Tất nhiên không có cách nào cải biến sự dong dài của Tần Thư Nhã, đã vậy Vu Thiên dứt khoát không nói chuyện nữa, bất kể cô có nói như thế nào, chính mình chỉ cần thờ ơ cũng không tin cô có thể nói nhiều hơn nữa. Vì vậy Vu Thiên tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống bắt đầu đả tọa.
Quả nhiên Vu Thiên dùng phương châm lấy tịnh chế động đã có tác dụng. Mãi cho đến chạng vạng tối, Tần Thư Nhã mới chịu dừng nói.
- Vu Thiên, em đói bụng cũng đã một ngày rồi, anh làm cho em một ít đồ ăn được không?!
Cho dù không phải cùng Vu Thiên rất quen thuộc, nhưng Tần Thư Nhã đã bắt đầu dùng hai tay của mình đong đưa cánh tay hắn rồi. Có lẽ Vu Thiên lớn lên tướng mạo không xấu, cũng có thể Tần Thư Nhã trời sinh đã dễ gần, tóm lại Tần Thư Nhã chính là đang làm nũng.
- Được rồi, cô muốn ăn gì?
Cảm giác được mùi thơm nhàn nhạt từ cơ thể thiếu nữ, trong lúc nhất thời Vu Thiên có chút loạn. Dù sao hắn đã là một thiếu niên 17 tuổi, sinh lý cũng đã trưởng thành, đối với người khác phái, lại là Tần Thư Nhã xinh đẹp trẻ trung hiếm thấy như vậy, cơ hồ sức miễn dịch của hắn bị giảm xuống mức thấp nhất.
- Ah! Em hiện tại đói bụng lắm, không biết chỗ này có cái gì ăn được không?
Nhìn nhìn chung quanh, ở chỗ này muốn ăn những món hải sản tươi sống là không có khả năng, cho nên Tần Thư Nhã mới nói như vậy.
- Tại chỗ này? Đồ vật gì cũng có, nào là Thiên Sơn phi, địa thượng bào, thủy lý du, nói chung cô muốn ăn gì đều có hết.
Vu Thiên cũng hay đi qua mấy quán ăn cơm ở trên thị trấn, cho nên nghe được không ít sinh viên giới thiệu như vậy, cho nên hắn cũng học theo nửa được nửa không.
- Cái gì? Anh nói nơi đây có những món như vậy sao? Nhưng sao em lại không thấy có gì hết vậy?
Lại một lần nữa nhìn chung quanh, ngoại trừ hai gian phòng ra, Tần Thư Nhã thật đúng không thấy cái gì khác.
- Được, cô muốn ăn cái gì thì cứ việc nói ra, xem tôi có thể hay không mang đến cho cô.
Vu Thiên tựa hồ rất tự tin nói. Không biết vì sao, tại trước mặt bạn cùng độ tuổi như Tần Thư Nhã, Vu Thiên dần dần quên mất thu liễm bản thân.
Tần Thư Nhã thấy Vu Thiên không giống nói sạo, liền thử hỏi:
- Em muốn ăn con cua không biết có được không?
- Con cua hả, có! Chỉ là nơi này cách biển quá xa, ah, phụ cận có một dòng suối nhỏ, tôi thấy dưới tảng đá có rất nhiều cua, chỉ là nó không to lắm, không biết cô có thích không?
Vu Thiên nghe xong Tần Thư Nhã nói muốn ăn loại đồ vật này, liền cười nói.
- À? Thật sao? Vậy thì tốt quá, vậy anh nhanh đi bắt nó về đây đi, nhìn sắc trời kiểu này, hẳn phải đến tối mới được ăn rồi.
Tần Thư Nhã nghe xong Vu Thiên nói thật có thể ăn con cua, không khỏi vui cười hớn hở.
- Tốt! Vậy cô chờ một lát, tôi đi một lúc bắt mấy con về.
Nói xong những lời này, Vu Thiên liền đứng lên, cầm một cái ba lô, sau đó căn cứ theo một phương hướng mà chạy đi.
Hơn mười phút đồng hồ sau đó, Vu Thiên lại lần nữa xuất hiện tại trước mặt Tần Thư Nhã:
- Tốt, bắt được rồi, cô xem vừa ý không?
Vừa nói chuyện, Vu Thiên vừa đem chiếc ba lô sau lưng đưa ra trước mặt Tần Thư Nhã.
- Oa! Thiệt nhiều nha, nhiều con cua nhỏ quá!
Từ trong ba lô này chui ra vài chục con cua, những con cua này tuy không phải rất lớn, nhưng xác thực nguyên một đám trong veo như nước, làm cho Tần Thư Nhã kinh ngạc vạn phần. Cô thật sự không ngờ, Vu Thiên đi nhanh như vậy mà đã bắt được rất nhiều cua.
Rất nhanh dưới sự chế biến của Vu Thiên, một món ăn nhìn vô cùng đẹp mắt đã được làm ra. Ngửi mùi thơm tỏa ra kia, Tần Thư Nhã không kìm nổi chảy nước miếng.
Ăn cho đến khi bụng no căng, Tần Thư Nhã cùng Vu Thiên hai người cứ như vậy ngồi trước cửa phòng nhìn mặt trăng trên cao.
- Ai! Mọi người đều nói trên mặt trăng có một Hằng Nga Tiên Tử xinh đẹp nhất trên thế giới, anh tin không?
Vẫn cứ là Tần Thư Nhã phá vỡ trầm mặc, cô hỏi Vu Thiên.
- Giả dối! Con người không phải đã lên mặt trăng sao? Trên đó cũng đâu có người nào xinh đẹp như truyền thuyết chứ.
Vu Thiên thành thật trả lời.
- Ồh, anh ở trong núi sâu tại sao cũng biết những thứ này?
Vốn tưởng rằng Vu Thiên sẽ nói không biết, thế nhưng thật không ngờ hắn đối với thế giới bên ngoài cũng hiểu rõ không ít.
- Đương nhiên, những thứ này trên báo chí cùng trên TV có nói, mà tôi lại đọc từ những tờ báo trong thị trấn, cũng không có gì phải ngạc nhiên cả.
Vu Thiên không chút tức giận nào vì bị Tần Thư Nhã coi thường.
- Ah, nguyên lai là như vậy. Vậy anh còn biết được những thứ gì nữa?
Biết rõ Vu Thiên không phải chỉ sống khư khư trên núi, Tần Thư Nhã hiếu kỳ hỏi.
- Trên cơ bản là, cô biết cái gì tôi cũng biết, ha ha!
Nói xong những lời này, Vu Thiên cảm giác được hình như mình hơi khoác lác, cho nên ngây ngốc cười cười.
- YAA.A.A..! Anh cười rồi, nói thật anh cười lên bộ dạng thật sự rất dễ nhìn ah!
Lần đầu tiên nhìn thấy Vu Thiên cười, Tần Thư Nhã phát hiện bộ dạng khi hắn cười rộ lên thật sự rất hồn nhiên, rất có mị lực, cho nên không kìm nổi cô đưa tay ra muốn sờ sờ thử mặt hắn.
Vu Thiên nhìn thấy Tần Thư Nhã đưa tay hướng phía mặt mình, hắn quay người lại, cấp tốc tách khỏi Tần Thư Nhã với khoảng cách năm đến sáu mét:
- Trời không còn sớm, thân thể cô còn không có khỏi hẳn, tốt nhất nên đi ngủ sớm đi.
Nói xong, Vu Thiên liền đi đến chỗ đả tọa ban ngày kia, một lần nữa ngồi xuống.
Tần Thư Nhã cũng biết rõ mấy ngày nay khi trời tối Vu Thiên đều như thế này nghỉ ngơi, nghĩ đến chính mình cùng Vương Đình chiếm mất phòng của Vu Thiên, làm cho hắn phải ngủ ngoài trời, Tần Thư Nhã lại là một hồi áy náy.
- Nếu không, nếu không anh đến phòng của em ngủ đi, em cùng Vương Đình chen chúc ngủ cùng nhau cũng được.
- Không cần, bạn của cô thân thể không có tốt như vậy, vốn giường đã không lớn, nếu như các cô chen chúc vào cùng một chỗ, sợ cô ấy ngủ không ngon, bệnh lại càng lâu khỏi. Cô cứ yên tâm đi, vừa rồi tôi đã cho cô ấy uống thuốc, có lẽ trễ nhất là ngày kia cô ấy sẽ tỉnh lại. Tôi cũng có thể chịu đựng được hai buổi tối, không có gì đáng ngại.
Đối với sự quan tâm của Tần Thư Nhã, Vu Thiên vẫn cứ cự tuyệt. Cho dù Vu Thiên biết Tần Thư Nhã có ý tốt, nhưng lời vú em luôn vang lên bên tai hắn:
- Thiên nhi à! Đối với người xa lạ con ngàn vạn lần không nên quá nhiệt tình, càng không thể đem ngọn nguồn con người con lộ cho hắn biết, nhớ kỹ biết người biết mặt không lòng!
Cũng bởi vì những lời này, cho nên Vu Thiên đối với Tần Thư Nhã vẫn còn có chút đề phòng, có chút đứng xa mà trông.
Tần Thư Nhã nhạy bén nhận thấy thái độ của Vu Thiên đối với mình, cô biết rõ phần phòng bị kia của Vu Thiên còn không có hoàn toàn dỡ xuống, cho nên mới như thế này, cô cũng chỉ đành biết về phòng nghỉ ngơi.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra. Sáng sớm ngày thứ hai Tần Thư Nhã tỉnh lại liền đi ra khỏi phòng, quả nhiên đã thấy Vu Thiên sớm ở nơi này tiến hành luyện công buổi sáng.
- Cô dậy rồi à, cơm tôi đều đã làm xong, để trong nồi ý, muốn ăn thì cứ ăn trước đi.
Vu Thiên một bên tập quyền, một bên nghiêng đầu đối với Tần Thư Nhã nói một câu như vậy.
Sáng sớm, Vu Thiên đi vào trong rừng rậm tìm được không ít cây nấm dại. Không nên xem thường những cây nấm này, tuy rằng chúng hoang dại nhưng lại dinh dưỡng vô cùng, làm thành súp đối với bệnh nhân càng có thêm hiệu quả chữa trị trong việc bổ khí, bổ thần.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook