Siêu Cấp Tội Phạm
-
Chương 440: Nhậm Hạo Bỏ Trốn
Nhậm Hạo vừa ăn xong bữa trưa thì thấy cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông cao lớn, cao hơn hắn một cái đầu, toàn thân cuồn cuộn cơ bắp, ánh mắt thỉnh thoảng lại loé lên sát khí bước vào.
- Anh là đối thủ hôm nay của tôi?
Nhậm Hạo kinh ngạc nói. Bà Phùng Hợp lại để một người vào cho mình giết, lại còn to lớn hơn mình, xem ra rất hung mãnh.
Khi Nhậm Hạo đang nghĩ xem có nên hạ sát thủ với đối thủ không thì Áo Đinh Đặc lên tiếng.
- Không, tôi cũng là thí nghiệm thể. Tôi chỉ tạm thời ở đây bảy ngày. Bà Phùng Hợp sợ cậu ở một mình lâu quá bức bối.
Áo Đinh Đặc đáp.
- Anh là người của bà Phùng Hợp?
Ngữ khí của Nhậm Hạo đầy địch ý.
- Không, tôi cũng là thí nghiệm thể. Trước đây tôi từng sống trong căn phòng này.
- Anh là thí nghiệm thể mà bà Phùng Hợp nói đã tham gia quân đội?
Nhậm Hạo nói.
- Ừm.
Trong lúc hai người nói chuyện thì từ trên trần hạ xuống một cái giường gỗ. Áo Đinh Đặc nói đó là giường của mình.
- Bắt đầu luyện tập đi, Áo Đinh Đặc, một năm không gặp. Hàng ngày cậu làm một vạn lần chống đẩy, đứng lên ngồi xuống, gập bụng. 5720, mỗi ngày cậu làm 3000 lần.
Giọng nói của bà Phùng Hợp vang lên.
- Vâng, bà bà.
Áo Đinh Đặc đáp rồi bắt đầu tập.
Nhậm Hạo ở bên cạnh thấy người cùng phòng mới tập thì cũng tập theo.
Trong lúc tập hai người cũng nói chuyện.
- Anh là Áo Đinh Đặc? Sao anh lại bị đưa đến đây? Bị lừa à?
Nhậm Hạo tò mò hỏi.
- Không, tôi đắc tội một người cả đời không thể đắc tội nên mới bị đưa đến đây.
Áo Đinh Đặc nhớ lại lần đầu gặp Lâm Phi, đáp.
- Vì sao lại đắc tội?
Nhậm Hạo hỏi.
- Đối tượng của tôi là bạn gái của người đó, kết quả bị anh ta đưa đến đây.
- Tình địch à, sau khi ra khỏi đây anh có báo thù không? Nghe bà Phùng Hợp nói anh tham gia quân đội nên rời khỏi đây, bao giờ thì quân đội chiêu mộ tân binh?
- Báo thù? Đừng đùa nữa, cả đời này tôi không dám nhắc đến hai chữ báo thù. Tôi ra được khỏi đây với điều kiện phải quy thuận tình địch đó, nhận anh ta là lão đại. Nếu không bà Phùng Hợp tuyệt đối không thả tôi ra. Cậu thì sao, sao lại vào đây?
Áo Đinh Đặc nói.
- Tôi vốn là một ăn mày, một hôm đến trước một biệt thự muốn xin chút tiền, kết quả bị chủ nhân lòng dạ đen tối lừa đến đây. Hắn ra khả năng cận chiến rất giỏi, lần trước tôi muốn bắt hắn làm con tin để chạy trốn mà bị hắn đánh ngất.
Nhậm Hạo đáp.
- Hai chúng ta cùng ở đây coi như cũng có duyên, bảy ngày nữa tôi rời khỏi đây, sau khi ra tôi sẽ báo thù cho cậu. Kẻ thù của cậu ở đâu, tên là gì?
Áo Đinh Đặc hỏi.
- Ở một biệt thự ngoài ngoại thành, cụ thể địa chỉ tôi không rõ, chỉ biến cảnh vật xung quanh rất đặc biệt, cây cối bị chặt hết, chủ nhân biệt thự đó tên là Lâm Phi.
- Á? Tôi thu lại lời nói vừa rồi. Tôi khuyên cậu cả đời này đừng nhắc đến báo thù nữa. Chủ nhân của tôi là Lâm Phi, nếu cậu muốn sống mà rời khỏi đây thì đừng nghĩ đến báo thù nữa.
Áo Đinh Đặc chấn kinh nói.
Như vậy bảy ngày trong căn phòng cao su lại bắt đầu với Áo Đinh Đặc. Hắn phát hiện, chỉ cần mỗi ngày hoàn thành yêu cầu tập thể lực của bà Phùng Hợp là được, hứng thú của bà Phùng Hợp đã ở chỗ 5720 rồi.
Vì thế Áo Đinh Đặc rất hài lòng, dù rằng bài tập thể lực hàng ngày cũng khiến hắn mệt nhoài.
Ngày thứ năm Áo Đinh Đặc ở đây, trong phòng được thả vào một con hổ.
Con hổ vừa vào phòng, thấy có hai người thì cúi xuống chuẩn bị tấn công.
Lúc này giọng của bà Phùng Hợp vang lên:
- Áo Đinh Đặc, đây là đối thủ của 5720, cậu chỉ cần ở một bên rèn thể lực là được.
Áo Đinh Đặc nghe thế tìm một góc bắt đầu tập.
Con hổ nhìn hai người xong mắt dừng lại ở Nhậm Hạo. Nó cũng có chút thông minh, biết người cao lớn trong góc kia không dễ đối phó.
Nhậm Hạo lúc này bực bội muốn chết. Hắn nghĩ, thời xưa Võ Tòng đánh hổ còn có vũ khí, giờ hắn tay không đánh hộ, đây là việc mà mấy tháng trước hắn không dám nghĩ tới.
Con hổ lao về phía Nhậm Hạo, hắn tránh được rồi bắt đầu chiến đấu.
Bắt buộc phải giết được nó nếu không mình sẽ bị ăn thịt, không ai cứu mình cả, chỉ có một mình mình thôi.
Con hổ lại lao tới, Nhậm Hạo phát hiện mình bị dồn vào góc tường, không tránh được nữa, chỉ đành dùng tay trái chặn móng vuốt của hổ, rồi định dùng tay phải đấm lên đầu hổ.
Nhưng có lẽ hắn đã đánh giá sai sức mạnh của con hổ, hắn bị xô ngã.
Cái chết đang cận kề.
- Mình sắp bị hổ ăn thịt sao?
Trong lúc sợ hãi, hắn nhìn về phía Áo Đinh Đặc, thấy hắn ta đang ở một góc tường khác tập thể lực.
- Mình sắp chết sao?
Đúng lúc con hổ há mõm cắn xuống đầu hắn, ngực hắn nóng ran..
Một luồng khí nóng xông lên đỉnh đầu, trong đầu Nhậm Hạo như có một tiếng hét vang lên:
- Máu, ta cần máu…
Rồi Nhậm Hạo mất đi quyền kiểm soát cơ thể, hắn ngất đi.
Áo Đinh Đặc ở một bên thấy Nhậm Hạo nhắm mắt lại, khi hắn tưởng Nhậm Hạo sẽ bị hổ ăn thịt thì nhìn thấy 5720 đột nhiên mở mắt, ánh mắt đầy sát ý.
- Máu, máu, máu…
Nhậm Hạo dùng hai tay chặn đầu con hổ lại, rồi xông tới cắn cổ con hổ hút máu.
Mấy phút sau, con hỗ ngã vật ra, toàn thân Nhậm Hạo đầy máu.
- Máu, máu, máu…
Nhậm Hạo quay lại nhìn Áo Đinh Đặc rồi tiến từng bước về phía hắn.
- Tốt quá, kích phát tiềm thức nhanh như vậy. Áo Đinh Đặc, đánh ngã hắn đi, đừng giết hắn, không được giết hắn. Do bị kích thích hắn đang trong trạng thái kích phát tiềm năng, tố chất cơ thể được nâng lên không ít.
Giọng bà Phùng Hợp vang lên.
Khi còn cách Áo Đinh Đặc năm bước, Nhậm Hạo tăng tốc xông tới, tốc độ nhanh gấp đôi khi đánh với hổ.
Áo Đinh Đặc vung quyền đánh vào ngực đối phương, nhưng Nhậm Hạo chỉ thối lui mấy bước, hắn như không hề biết đau, lại tiếp tục xông lên.
Bốp bốp bốp!
Áo Đinh Đặc đánh trúng Nhậm Hạo hết lần này đến lần khác, nhưng Nhậm Hạo bị đánh ngã thì ngay lập tức lại vùng dậy xông tới. Áo Đinh Đặc phát hiện, tốc độ phản ứng của Nhậm Hạo đang tăng dần lên.
Áo Đinh Đặc cũng bắt đầu bị đánh trúng, ban đầu hắn không thấy đau, nhưng rồi dần dần hắn nhận ra sức mạnh của đối phương cũng không kém mình là mấy, bắt đầu thấy đau.
- Máu, máu, máu…
Nhậm Hạo gầm lên.
Giờ Áo Đinh Đặc cũng không thể nhớ tới việc bà Phùng Hợp đã dặn giữ mạng cho Nhậm Hạo. Hắn biết mình phải dùng hết sức, nhanh chóng hạ gục đối phương, nếu không sẽ bị giết chết và bị hút máu.
- Chết đi!
Áo Đinh Đặc dùng hết sức tung một quyền đánh vào đầu Nhậm Hạo, đồng thời Nhậm Hạo cũng đánh trúng một quyền vào ngực Áo Đinh Đặc. Áo Đinh Đặc lùi ba bước, cổ họng trào máu.
Thấy Nhậm Hạo bị đánh ngất, nằm dưới đất không động đậy thì hắn mới thở phào.
Cửa phòng được mở ra, bà Phùng Hợp cuống cuồng đưa nhân viên vào cấp cứu cho Nhậm Hạo, đồng thời đưa Áo Đinh Đặc tới khoang hồi phục.
Nhân viên nghiên cứu đặt 5720 vào khoang hồi phục, đồng thời cắm vào người hắn rất nhiều ống dẫn, bắt đầu kiểm tra sức khoẻ.
- Gãy ba cái xương sườn, gãy tay trái, xương hàm có vết rạn, phổi tràn máu, nhịp tim nhanh gấp ba lần bình thường…
Bà Phùng Hợp nhìn số liệu mà kinh ngạc không ngớt.
- Đây chính là sự lợi hại của tiềm thức. Nhanh nhanh cấp cứu, nhất định không được để hắn chết, hai thí nghiệm thể trước chết vì tim suy kiệt. Lần này nhất định phải cứu được hắn.
Bà Phùng Hợp kích động nói.
Nhậm Hạo được cứu thành công, bà Phùng Hợp bắt đầu nghiên cứu biểu hiện của hắn khi mới chiến đấu.
Thân thể bị đau đớn, đại não tạm thời cắt đứt liên hệ thần kinh, do thận cung cấp lượng lớn tuyến tố, tốc độ phản ứng và sức mạnh, nhịp tim tăng gấp ba lần. Thông thường thì trong trường hợp này đại não thường bị xung huyết mất đi khả năng vận động, nhưng tiềm năng của cơ thể được kích phát đã bảo vệ đại não.
Nguyên nhân vào trạng thái tiềm thức là do không gian và sự căng thẳng cực độ.
Hai ngày sau, Áo Đinh Đặc chào tạm biệt bà Phùng Hợp, ngồi phi thuyền trở về tiền tuyến.
Hai ngày cuối ở chỗ bà Phùng Hợp, Áo Đinh Đặc đều ở khoang phục hồi cả.
Trong chuyến đi đến Bắc Đẩu Tinh ngắn ngủi đó, hắn đã hai lần cận kề cái chết.
- Bắc Đẩu Tinh còn nguy hiểm hơn ngoài tiền tuyến.
Áo Đinh Đặc nhớ tới tiểu công chúa của Bách Thú Đế Quốc, còn cả người thanh niên chỗ bà Phùng Hợp rồi nghĩ.
Một tuần sau, Nhậm Hạo ra khỏi khoang hồi phục, bà Phùng Hợp sắp xếp cho hắn bài tập nặng hơn trước.
Miếng ngọc bội trong cơ thể hắn từ lần bùng phát một tuần trước dường như rơi vào trạng thái ngủ đông, không còn phát nhiệt theo chu kỳ như trước nữa.
Trong phòng giam dưới đất, Lâm Phi cho Ngô Tiểu Man ba bộ quần áo làm phần thưởng đã đánh bại Áo Đinh Đặc.
Hắn bắt đầu đích thân chỉ dẫn đao pháp cho Ngô Tiểu Man, mỗi ngày đánh tay không với cô, lần nào cũng khiến Ngô Tiểu Man sưng vều mặt mũi.
Đao pháp của Ngô Tiểu Man được sự trợ giúp của Lâm Phi dần dần được nâng cao cảnh giới.
Một người đàn ông cao lớn, cao hơn hắn một cái đầu, toàn thân cuồn cuộn cơ bắp, ánh mắt thỉnh thoảng lại loé lên sát khí bước vào.
- Anh là đối thủ hôm nay của tôi?
Nhậm Hạo kinh ngạc nói. Bà Phùng Hợp lại để một người vào cho mình giết, lại còn to lớn hơn mình, xem ra rất hung mãnh.
Khi Nhậm Hạo đang nghĩ xem có nên hạ sát thủ với đối thủ không thì Áo Đinh Đặc lên tiếng.
- Không, tôi cũng là thí nghiệm thể. Tôi chỉ tạm thời ở đây bảy ngày. Bà Phùng Hợp sợ cậu ở một mình lâu quá bức bối.
Áo Đinh Đặc đáp.
- Anh là người của bà Phùng Hợp?
Ngữ khí của Nhậm Hạo đầy địch ý.
- Không, tôi cũng là thí nghiệm thể. Trước đây tôi từng sống trong căn phòng này.
- Anh là thí nghiệm thể mà bà Phùng Hợp nói đã tham gia quân đội?
Nhậm Hạo nói.
- Ừm.
Trong lúc hai người nói chuyện thì từ trên trần hạ xuống một cái giường gỗ. Áo Đinh Đặc nói đó là giường của mình.
- Bắt đầu luyện tập đi, Áo Đinh Đặc, một năm không gặp. Hàng ngày cậu làm một vạn lần chống đẩy, đứng lên ngồi xuống, gập bụng. 5720, mỗi ngày cậu làm 3000 lần.
Giọng nói của bà Phùng Hợp vang lên.
- Vâng, bà bà.
Áo Đinh Đặc đáp rồi bắt đầu tập.
Nhậm Hạo ở bên cạnh thấy người cùng phòng mới tập thì cũng tập theo.
Trong lúc tập hai người cũng nói chuyện.
- Anh là Áo Đinh Đặc? Sao anh lại bị đưa đến đây? Bị lừa à?
Nhậm Hạo tò mò hỏi.
- Không, tôi đắc tội một người cả đời không thể đắc tội nên mới bị đưa đến đây.
Áo Đinh Đặc nhớ lại lần đầu gặp Lâm Phi, đáp.
- Vì sao lại đắc tội?
Nhậm Hạo hỏi.
- Đối tượng của tôi là bạn gái của người đó, kết quả bị anh ta đưa đến đây.
- Tình địch à, sau khi ra khỏi đây anh có báo thù không? Nghe bà Phùng Hợp nói anh tham gia quân đội nên rời khỏi đây, bao giờ thì quân đội chiêu mộ tân binh?
- Báo thù? Đừng đùa nữa, cả đời này tôi không dám nhắc đến hai chữ báo thù. Tôi ra được khỏi đây với điều kiện phải quy thuận tình địch đó, nhận anh ta là lão đại. Nếu không bà Phùng Hợp tuyệt đối không thả tôi ra. Cậu thì sao, sao lại vào đây?
Áo Đinh Đặc nói.
- Tôi vốn là một ăn mày, một hôm đến trước một biệt thự muốn xin chút tiền, kết quả bị chủ nhân lòng dạ đen tối lừa đến đây. Hắn ra khả năng cận chiến rất giỏi, lần trước tôi muốn bắt hắn làm con tin để chạy trốn mà bị hắn đánh ngất.
Nhậm Hạo đáp.
- Hai chúng ta cùng ở đây coi như cũng có duyên, bảy ngày nữa tôi rời khỏi đây, sau khi ra tôi sẽ báo thù cho cậu. Kẻ thù của cậu ở đâu, tên là gì?
Áo Đinh Đặc hỏi.
- Ở một biệt thự ngoài ngoại thành, cụ thể địa chỉ tôi không rõ, chỉ biến cảnh vật xung quanh rất đặc biệt, cây cối bị chặt hết, chủ nhân biệt thự đó tên là Lâm Phi.
- Á? Tôi thu lại lời nói vừa rồi. Tôi khuyên cậu cả đời này đừng nhắc đến báo thù nữa. Chủ nhân của tôi là Lâm Phi, nếu cậu muốn sống mà rời khỏi đây thì đừng nghĩ đến báo thù nữa.
Áo Đinh Đặc chấn kinh nói.
Như vậy bảy ngày trong căn phòng cao su lại bắt đầu với Áo Đinh Đặc. Hắn phát hiện, chỉ cần mỗi ngày hoàn thành yêu cầu tập thể lực của bà Phùng Hợp là được, hứng thú của bà Phùng Hợp đã ở chỗ 5720 rồi.
Vì thế Áo Đinh Đặc rất hài lòng, dù rằng bài tập thể lực hàng ngày cũng khiến hắn mệt nhoài.
Ngày thứ năm Áo Đinh Đặc ở đây, trong phòng được thả vào một con hổ.
Con hổ vừa vào phòng, thấy có hai người thì cúi xuống chuẩn bị tấn công.
Lúc này giọng của bà Phùng Hợp vang lên:
- Áo Đinh Đặc, đây là đối thủ của 5720, cậu chỉ cần ở một bên rèn thể lực là được.
Áo Đinh Đặc nghe thế tìm một góc bắt đầu tập.
Con hổ nhìn hai người xong mắt dừng lại ở Nhậm Hạo. Nó cũng có chút thông minh, biết người cao lớn trong góc kia không dễ đối phó.
Nhậm Hạo lúc này bực bội muốn chết. Hắn nghĩ, thời xưa Võ Tòng đánh hổ còn có vũ khí, giờ hắn tay không đánh hộ, đây là việc mà mấy tháng trước hắn không dám nghĩ tới.
Con hổ lao về phía Nhậm Hạo, hắn tránh được rồi bắt đầu chiến đấu.
Bắt buộc phải giết được nó nếu không mình sẽ bị ăn thịt, không ai cứu mình cả, chỉ có một mình mình thôi.
Con hổ lại lao tới, Nhậm Hạo phát hiện mình bị dồn vào góc tường, không tránh được nữa, chỉ đành dùng tay trái chặn móng vuốt của hổ, rồi định dùng tay phải đấm lên đầu hổ.
Nhưng có lẽ hắn đã đánh giá sai sức mạnh của con hổ, hắn bị xô ngã.
Cái chết đang cận kề.
- Mình sắp bị hổ ăn thịt sao?
Trong lúc sợ hãi, hắn nhìn về phía Áo Đinh Đặc, thấy hắn ta đang ở một góc tường khác tập thể lực.
- Mình sắp chết sao?
Đúng lúc con hổ há mõm cắn xuống đầu hắn, ngực hắn nóng ran..
Một luồng khí nóng xông lên đỉnh đầu, trong đầu Nhậm Hạo như có một tiếng hét vang lên:
- Máu, ta cần máu…
Rồi Nhậm Hạo mất đi quyền kiểm soát cơ thể, hắn ngất đi.
Áo Đinh Đặc ở một bên thấy Nhậm Hạo nhắm mắt lại, khi hắn tưởng Nhậm Hạo sẽ bị hổ ăn thịt thì nhìn thấy 5720 đột nhiên mở mắt, ánh mắt đầy sát ý.
- Máu, máu, máu…
Nhậm Hạo dùng hai tay chặn đầu con hổ lại, rồi xông tới cắn cổ con hổ hút máu.
Mấy phút sau, con hỗ ngã vật ra, toàn thân Nhậm Hạo đầy máu.
- Máu, máu, máu…
Nhậm Hạo quay lại nhìn Áo Đinh Đặc rồi tiến từng bước về phía hắn.
- Tốt quá, kích phát tiềm thức nhanh như vậy. Áo Đinh Đặc, đánh ngã hắn đi, đừng giết hắn, không được giết hắn. Do bị kích thích hắn đang trong trạng thái kích phát tiềm năng, tố chất cơ thể được nâng lên không ít.
Giọng bà Phùng Hợp vang lên.
Khi còn cách Áo Đinh Đặc năm bước, Nhậm Hạo tăng tốc xông tới, tốc độ nhanh gấp đôi khi đánh với hổ.
Áo Đinh Đặc vung quyền đánh vào ngực đối phương, nhưng Nhậm Hạo chỉ thối lui mấy bước, hắn như không hề biết đau, lại tiếp tục xông lên.
Bốp bốp bốp!
Áo Đinh Đặc đánh trúng Nhậm Hạo hết lần này đến lần khác, nhưng Nhậm Hạo bị đánh ngã thì ngay lập tức lại vùng dậy xông tới. Áo Đinh Đặc phát hiện, tốc độ phản ứng của Nhậm Hạo đang tăng dần lên.
Áo Đinh Đặc cũng bắt đầu bị đánh trúng, ban đầu hắn không thấy đau, nhưng rồi dần dần hắn nhận ra sức mạnh của đối phương cũng không kém mình là mấy, bắt đầu thấy đau.
- Máu, máu, máu…
Nhậm Hạo gầm lên.
Giờ Áo Đinh Đặc cũng không thể nhớ tới việc bà Phùng Hợp đã dặn giữ mạng cho Nhậm Hạo. Hắn biết mình phải dùng hết sức, nhanh chóng hạ gục đối phương, nếu không sẽ bị giết chết và bị hút máu.
- Chết đi!
Áo Đinh Đặc dùng hết sức tung một quyền đánh vào đầu Nhậm Hạo, đồng thời Nhậm Hạo cũng đánh trúng một quyền vào ngực Áo Đinh Đặc. Áo Đinh Đặc lùi ba bước, cổ họng trào máu.
Thấy Nhậm Hạo bị đánh ngất, nằm dưới đất không động đậy thì hắn mới thở phào.
Cửa phòng được mở ra, bà Phùng Hợp cuống cuồng đưa nhân viên vào cấp cứu cho Nhậm Hạo, đồng thời đưa Áo Đinh Đặc tới khoang hồi phục.
Nhân viên nghiên cứu đặt 5720 vào khoang hồi phục, đồng thời cắm vào người hắn rất nhiều ống dẫn, bắt đầu kiểm tra sức khoẻ.
- Gãy ba cái xương sườn, gãy tay trái, xương hàm có vết rạn, phổi tràn máu, nhịp tim nhanh gấp ba lần bình thường…
Bà Phùng Hợp nhìn số liệu mà kinh ngạc không ngớt.
- Đây chính là sự lợi hại của tiềm thức. Nhanh nhanh cấp cứu, nhất định không được để hắn chết, hai thí nghiệm thể trước chết vì tim suy kiệt. Lần này nhất định phải cứu được hắn.
Bà Phùng Hợp kích động nói.
Nhậm Hạo được cứu thành công, bà Phùng Hợp bắt đầu nghiên cứu biểu hiện của hắn khi mới chiến đấu.
Thân thể bị đau đớn, đại não tạm thời cắt đứt liên hệ thần kinh, do thận cung cấp lượng lớn tuyến tố, tốc độ phản ứng và sức mạnh, nhịp tim tăng gấp ba lần. Thông thường thì trong trường hợp này đại não thường bị xung huyết mất đi khả năng vận động, nhưng tiềm năng của cơ thể được kích phát đã bảo vệ đại não.
Nguyên nhân vào trạng thái tiềm thức là do không gian và sự căng thẳng cực độ.
Hai ngày sau, Áo Đinh Đặc chào tạm biệt bà Phùng Hợp, ngồi phi thuyền trở về tiền tuyến.
Hai ngày cuối ở chỗ bà Phùng Hợp, Áo Đinh Đặc đều ở khoang phục hồi cả.
Trong chuyến đi đến Bắc Đẩu Tinh ngắn ngủi đó, hắn đã hai lần cận kề cái chết.
- Bắc Đẩu Tinh còn nguy hiểm hơn ngoài tiền tuyến.
Áo Đinh Đặc nhớ tới tiểu công chúa của Bách Thú Đế Quốc, còn cả người thanh niên chỗ bà Phùng Hợp rồi nghĩ.
Một tuần sau, Nhậm Hạo ra khỏi khoang hồi phục, bà Phùng Hợp sắp xếp cho hắn bài tập nặng hơn trước.
Miếng ngọc bội trong cơ thể hắn từ lần bùng phát một tuần trước dường như rơi vào trạng thái ngủ đông, không còn phát nhiệt theo chu kỳ như trước nữa.
Trong phòng giam dưới đất, Lâm Phi cho Ngô Tiểu Man ba bộ quần áo làm phần thưởng đã đánh bại Áo Đinh Đặc.
Hắn bắt đầu đích thân chỉ dẫn đao pháp cho Ngô Tiểu Man, mỗi ngày đánh tay không với cô, lần nào cũng khiến Ngô Tiểu Man sưng vều mặt mũi.
Đao pháp của Ngô Tiểu Man được sự trợ giúp của Lâm Phi dần dần được nâng cao cảnh giới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook