Siêu Cấp Tiên Y
Chương 700: Vưu Giai trong tuyết tặng than

Mặc dù đang đau đầu nên tìm dược phẩm từ nơi nào, nhưng hắn cũng không đem tâm tình này biểu lộ ra, lại giả vờ trấn định nói: "Chuyện dược phẩm giao cho tôi đi làm, ông không cần quan tâm."

"Tốt." Thấy hắn trấn định như vậy, trái tim đang thấp thỏm bất an của Hồ Cường cũng chợt bình tĩnh xuống tới, gật đầu, hắn xoay người lại gia nhập vào công việc cứu giúp người bị thương.

Hắn và Hồ Cường nói chuyện cũng bị Tô Hiểu Hồng nghe được, vì vậy sau khi Hồ Cường rời khỏi, nàng tiến đến bên người hắn, dùng phương thức truyền âm nhập mật nói: "Lão sư, chúng ta đi đâu tìm dược phẩm? Ai, thầy nói, đan dược có thể cấp cho người bị thương dùng không?"

Hắn lắc đầu, khẽ thở dài, đáp: "Thân thể người thường căn bản không có khả năng thừa thụ linh khí bên trong đan dược. Huống chi bọn họ cũng không biết cách luyện hóa hấp thu linh khí. Nếu như tùy tiện cho họ ăn vào, chỉ có tác dụng ngược lại, thậm chí sẽ làm nổ tung kinh mạch bọn họ."

"Vậy làm sao bây giờ?" Nàng thoáng cau mày: "Hiện tại bên trong Ung Thành, chỉ sợ nơi nơi đều thiếu thốn dược phẩm. Muốn có dược phẩm, cũng chỉ đành đi thành thị khác mua mới có. Thế nhưng dù chúng ta có sử dụng phù chú, đạo thuật hay phi kiếm đi tới thành thị khác, muốn trong khoảng thời gian ngắn mua được đầy đủ dược phẩm cần thiết, cũng không quá khả năng..."

"Cô nói không sai, trong khoảng thời gian ngắn muốn mua đầy đủ dược phẩm đích xác không phải là một chuyện dễ dàng..." Vẻ mặt hắn lo nghĩ, tán thành gật đầu. Sau thoáng trầm ngâm, hắn còn nói thêm: "Có thể chúng ta nhờ béo hòa thượng qua Đặc Cần tổ liên lạc quân đội, để quân đội đưa dược phẩm đến Ung Thành thôi!"

Tô Hiểu Hồng cũng chợt vui vẻ, gật đầu nói: "Chuyện này nếu do quân đội đứng ra, đích xác so với việc chúng ta tự đi mua ở thành thị khác tốt hơn mấy lần."

Việc này không nên chậm trễ, hắn cũng không tiếp tục lãng phí thời gian, vội vã lấy ra thông tin phù, đem tình huống thiếu thốn dược phẩm cùng với ý nghĩ của mình truyền vào trong thông tin phù, gởi đi cho béo hòa thượng.

Không bao lâu béo hòa thượng đã truyền lại một thông tin phù cho hắn: "Trương tổ phó, chúng tôi đã thông báo việc này với tổng bộ và bộ tổng tham mưu với bộ hậu cần, tin tưởng không bao lâu, quân đội sẽ đem dược phẩm cùng nhu yếu phẩm toàn bộ đưa đến Ung Thành. Mặt khác, mấy người Hoàng Vấn Đình cũng đã điều tra có sơ bộ tiến triển. Trên cơ bản có thể xác định, trận động đất xảy ra thình lình này xác thực do yêu ma dẫn phát. Chỉ là chúng ta tạm thời còn không biết bọn hắn làm vậy mục đích lại là gì. Bất quá chúng tôi đã tăng lượng người đi điều tra, một khi có phát hiện, chúng tôi lập tức hồi báo cho anh."

Thu được thông tin phù của béo hòa thượng, hắn thở dài một hơi. Tuy rằng nói còn không biết người của quân đội lúc nào có thể chạy tới Ung Thành, nhưng chí ít vẫn còn hi vọng, có một hi vọng là tốt.

Cũng đúng lúc này, vài ánh đèn xe từ xa xa chiếu tới. Ngay sau đó vài chiếc xe vận tải lớn xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của mọi người.

Nhìn thấy vài xe vận tải, Tô Hiểu Hồng không khỏi nhíu mày: "Mấy chiếc xe này là gì vậy?"

Hắn lắc đầu, cũng không biết vì sao mấy chiếc xe vận tải đến nơi này.

Mấy chiếc xe vận tải chạy tới địa điểm tị nạn bên ngoài trường mầm non mới ngừng lại. Ngay sau đó, một người cầm trong tay một cái loa điện nhảy xuống xe, hướng những người đang tị nạn kêu lớn: "Chúng tôi đặc biệt đưa tới cung cấp nước uống cùng thực vật cho mọi người, mời các vị xếp hàng từ từ lĩnh..."

Một tiếng gọi làm những người tị nạn kích động không ngớt, bọn họ đều đứng dậy chạy về chỗ mấy chiếc xe, được nhân viên duy trì xếp thành hàng, từ từ lĩnh thức ăn và nước uống.

Cũng ngay lúc này, Tô Hiểu Hồng đột nhiên phát hiện trong một xe vận tải, nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc, vội vã kéo hắn nói: "Ai, lão sư, thầy mau nhìn, người kia không phải là chị Vưu Giai đó sao?"

Không cần nàng nhắc nhở, hắn cũng đã nhìn thấy thân ảnh Vưu Giai. Cùng lúc đó Vưu Giai cũng từ trên xe nhảy xuống, cũng từ xa nhìn thấy họ, lại bước nhanh tới.

Vưu Giai cùng hắn ôm nhau thật chặt, khi tách ra lại vẻ mặt vui mừng nói: "Trọng ca, tiểu muội, không nghĩ tới hai người đang ở chỗ này."

Đối với sự xuất hiện của Vưu Giai, hắn cũng rất vui vẻ. Đưa tay chỉ những nhân viên đang phân phát thức ăn và nước uống, nói: "Những người đó đều là người của tập đoàn Vưu thị phải không? Mọi người chuyên môn đi ra ngoài phân phát thức ăn và nước uống cho người bị nạn sao?"

"Không sai." Vưu Giai gật đầu đáp: "Theo chúng tôi biết, hiện tại trong thành thị có rất nhiều người không có thức ăn và nước uống sau cuộc động đất vừa rồi. Cho nên chúng tôi khẩn cấp từ những nơi bị ảnh hưởng nhẹ sau cuộc động đất mua đồ ăn và nước uống khẩn cấp đưa tới những nơi bị nặng, toàn bộ đều là miễn phí."

Tô Hiểu Hồng tán thán tận đáy lòng: "Thật tốt quá, các vị làm như vậy thật là giúp đỡ tình hình khẩn cấp hiện tại không ít."

Vưu Giai vội vã xua tay nói: "Tiểu muội, chúng ta chỉ bất quá thực hiện một phần bổn phận, chỉ ra chút lực mà thôi, không dám nhận lời nói của em."

"Được rồi, được rồi, hai người không cần khen tặng lẫn nhau nữa." Hắn cắt đứt cuộc nói chuyện của hai người, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: "Giai Giai, anh hỏi em, ở trên xe ngoài thức ăn và nước uống có dược phẩm không?"

Vưu Giai quả nhiên không làm hắn thất vọng, gật đầu đáp: "Có, chúng ta đã ở chung quanh ngoại trừ mua thức ăn và nước uống còn mua cả dược phẩm cùng ít dụng cụ cấp cứu!"

"Thật tốt quá!" Lúc này trầm trồ khen ngợi cũng là do hắn và Tô Hiểu Hồng cùng thốt lên.

Tính tình Tô Hiểu Hồng thật gấp, giành nói trước: "Chị Giai, dược phẩm nơi này đã sắp dùng hết, đang đau đầu không biết kiếm ở đâu, chị đưa tới thật đúng lúc, chẳng khác gì đưa than ngay ngày tuyết rơi. Em cũng không biết làm sao cảm ơn chị."

Hắn lại trực tiếp hỏi: "Dược phẩm ở đâu?"

Vưu Giai nhìn Tô Hiểu Hồng cười cười, xem như trả lời nàng, lại nói với hắn: "Em đưa anh đi, nhưng anh nên gọi thêm vài người cùng đi. Người của em đưa tới đều đang bận rộn phát thức ăn sợ không giúp được gì."

"Không thành vấn đề." Hắn lên tiếng, lại xoay người hướng Vương Vinh Phong đang bận rộn ở chỗ chữa trị gọi lớn: "Lão Vương, tìm mấy người mạnh khỏe theo vị Vưu tiểu thư đi khiêng dược phẩm!"

"Tốt." Vương Vinh Phong tự nhiên hiểu được tình huống thiếu dược phẩm, vì vậy nghe lời hắn nói, vừa vui vẻ vừa phấn khởi, liền kêu thêm vài người tình nguyện thân thể khỏe mạnh đi theo Vưu Giai chạy tới chỗ xe chở dược phẩm.

"Dược phẩm tới? Thật tốt quá!" Những nhân viên y tế đang bận rộn, nghe thấy lời nói giữa hắn và Vương Vinh Phong, đều lộ sắc mặt vui mừng. Bọn họ đều rất rõ ràng, không có dược phẩm sung túc cung ứng, một ít người bị thương nghiêm trọng sẽ rất khó chống nổi. Thế nhưng hiện tại dược phẩm đã tới, tình huống đã chuyển biến về phương hướng tốt.

Nhóm người Vương Vinh Phong ra sức vận chuyển, chỉ chốc lát đại lượng dược phẩm cùng dụng cụ chữa bệnh đã được dời vào trong trường.

Nhìn thấy một màn này, mọi người đều thở ra một hơi: "Có dược phẩm cùng dụng cụ, chí ít trong hai ba ngày tới hẳn không xuất hiện tình huống thiếu thốn nữa..."

Vưu Giai cũng không ở lại lâu, sau khi phân phát xong, lại tiếp tục cùng người của tập đoàn Vưu thị ngồi xe vận tải rời đi. Bởi vì bọn họ còn phải đi tới những điểm tị nạn khác trong thành phố phân phát thức ăn, nước uống cùng dược phẩm.

Đối với quyết định này của nàng, hắn dĩ nhiên giơ cao hai tay tán thành. Bất quá khi nàng rời đi, hắn cũng không quên dặn dò một câu: "Cẩn thận một chút, trận động đất này không bình thường, do yêu ma dẫn phát. Một khi em phát hiện có chỗ nào không đúng nhớ lập tức báo cho anh biết."

"Ân, em đã biết." Vưu Giai gật đầu đáp, lại hôn lên môi hắn, nhỏ giọng nói: "Anh cũng phải cẩn thận."

Sau khi nàng rời khỏi, hắn lại tiếp tục gia nhập công việc cứu giúp người bị nạn.

Thời gian cực nhanh đã tới đêm khuya. Tuy rằng dư chấn không ngừng, nhưng ở điểm tị nạn đã không ai chịu đựng nổi cảm giác mệt mỏi rã rời mà ngủ thiếp đi. Nhưng những nhân viên y tế tuy rất mệt mỏi, vẫn ráng khởi tinh thần bận rộn làm công việc của mình. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://qtruyen.net

Ngay lúc này, hai bóng người đột nhiên không một tiếng động xuất hiện ngay sau lưng hắn.

Tuy rằng hai người kia tới thập phần đột nhiên, nhưng thần thức hắn siêu cường, cũng lập tức biết được sự tồn tại của bọn họ.

Nhưng lúc này hắn đang vội vàng cứu trị cho người bị thương, cho nên không quay đầu lại, chỉ lớn tiếng chất vấn một câu: "Người nào?" Tuy rằng không quay đầu lại, nhưng cũng không đại biểu hắn không hề có phòng bị.

Bát Bộ Thiên Long Tán và Thiên Lôi Lệnh đồng thời bị hắn triệu hoán đi ra, giấu trong đêm đen. Chỉ cần hai người khách không mời mà đến có toát ra địch ý, sẽ lập tức phát động thế tiến công!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương