Siêu Cấp Tiên Y
Chương 44: Anh dạy cho tôi đi!

Trương Văn Trọng khẽ mỉm cười, hắn dựng thẳng ngón tay trỏ lên, nhẹ nhàng phe phẩy nói: "Đây là bí mật."

Cô gái trẻ hai tay khép ở trước ngực, làm ra bộ dạng diễn cảm khả ái, dùng thanh âm lạc lạc khiến cho xương cốt người ta phải rã rời: "Van cầu anh đấy, nói cho tôi biết được không?"

Động tác và diễn cảm khả ái của cô gái trẻ này, tiếp tục phối hợp cùng thanh âm ngọt lịm, đối với người khác không hề nghi ngờ là có lực sát thương mạnh mẽ. Nếu như đứng ở trước mặt nàng là một người đàn ông khác, có lẽ đã bị rơi vào khuôn khổ rồi. Nhưng đáng tiếc chính là bản tâm của Trương Văn Trọng quá mức cứng rắn. Cử chỉ ngôn tình này của cô gái trẻ tuy rằng mị hoặc mười phần, thế nhưng đối với Trương Văn Trọng đã từng kiến thức qua Cửu Vĩ Yêu Hồ mà nói, thì cũng không có được bao nhiêu hiệu lực.

Trương Văn Trọng cười nhạt: "Thực xin lỗi, đây chính là bí mật, cho nên sẽ không nói cho cô biết. Được rồi, mời cô tranh đường, bây giờ chúng tôi phải rời khỏi nơi này."

Mị lực của mình bị Trương Văn Trọng coi thường, trong lòng cô gái trẻ không khỏi có chút buồn bực. Muốn biết đến tột cùng Trương Văn Trọng làm như thế nào, tự nhiên cô gái trẻ sẽ không dễ dàng buông tha hắn. Nhưng nàng cũng phi thường rõ ràng, nếu hiện tại mình gắt gao dây dưa, nói không chừng chỉ làm cho Trương Văn Trọng tức giận, khéo quá lại hóa thành vụng.

Cô gái trẻ nhãn cầu vừa chuyển, tính toán dùng chiêu thức lắc léo cuối cùng... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://qtruyen.net

Nàng một mực duy trì bộ dạng điềm đạm khả ái, khẩn cầu nói: "Anh đã không chịu nói ra bí mật này, như vậy tôi cũng sẽ không hỏi thêm nữa. Bất quá có thể giới thiệu cho tôi biết tên của anh, cùng nơi anh đang công tác hay không? Y thuật của anh giỏi như vậy, tôi còn muốn ngày sau lãnh giáo một số vấn đề. Tôi nghĩ, anh sẽ không cự tuyệt nguyện vọng của một tiểu nữ sinh khả ái hiếu học đâu nhỉ?"

"Thực xin lỗi, khiến cho cô phải thất vọng rồi" Vượt ra ngoài dự tính của cô gái trẻ, cư nhiên Trương Văn Trọng lại cự tuyệt đề nghị của nàng.

"Vì cái gì?" Cô gái trẻ vừa khó hiểu, lại vừa buồn bực hỏi.

"Bởi vì hiện giờ tôi không muốn thu nhận đồ đệ. Tốt lắm, tiểu nha đầu, mau tránh đường đi." Trương Văn Trọng không hề quản đến cô gái trẻ, nhanh chân lướt qua mặt nàng đi tới phía trước. Lâm Tử Mạn ngoảnh mặt nhìn về phía cô gái trẻ, trong đôi con ngươi tản mát ra ánh mắt không đành lòng, nhưng suy nghĩ cẩn thận, vẫn nhịn trở xuống không nói thêm gì, bước nhanh đuổi theo Trương Văn Trọng.

"Tiểu nha đầu? Hừ, mắt người này bị đui rồi, ta còn nhỏ sao? Rõ ràng là lớn như vậy cơ mà!" Trông thấy Trương Văn Trọng biến mất giữa đám đông, cô gái trẻ không vui vỗ ngực thấp giọng lẩm bẩm: "Ngươi nghĩ rằng không nói cho ta biết, thì ta sẽ không có biện pháp biết được sao? Hừ, ngươi cứ chờ đó đi, rất nhanh ta sẽ lại xuất hiện ở trước mặt ngươi."

Ở phía trước, Lâm Tử Mạn nhanh chân đuổi theo Trương Văn Trọng, khẽ mỉm cười nói bóng nói gió: "Thực không nghĩ ra, cư nhiên anh lại có thể ngoan tâm cự tuyệt lời khẩn cầu của cô gái trẻ đáng yêu vừa rồi. Tôi còn tưởng rằng, anh sẽ đáp ứng rồi nhân cơ hội thân cận cùng nàng ta, tiếp theo phát triển một đoạn tình cảm lưu luyến không rời ah!"

"Nghe cô nói, như thế nào tôi lại cảm giác mình biến thành quái nhân thúc thúc chuyên đi lừa gạt tiểu cô nương rồi." Trương Văn Trọng khẽ lắc đầu mỉm cười nói: "Cô không nên chòng ghẹo tôi kiểu này. Tôi đối với trẻ tuổi thành niên, thật sự là không có hứng thú."

"Anh nói cái gì? Cô ta còn là vị thành niên? Không thể nào? Trẻ vị thành niên như thế nào bộ ngực lại khủng bố vậy..." Lâm Tử Mạn cúi đầu nhìn xuống bộ ngực của mình, lại hồi tưởng đến bộ ngực của cô gái trẻ lúc trước, không khỏi cảm thấy bất khả tư nghị." Cô gái trẻ kia thật sự không phải ở tuổi vị thành niên đó chứ? Hiện giờ nữ sinh phát triển dậy thì tốt như thế sao? Ngô...Thật không hiểu nàng ta ăn cái gì mà nó bự như vậy? Nếu tương lai nó còn tăng trưởng...thế thì không phải là sẽ phi thường đáng sợ ư."

"Tuy rằng cô bé kia phát triển dậy thì rất tốt, nhưng tuổi của nàng ta tuyệt đối sẽ không vượt quá mười tám. Tôi luôn luôn tin tưởng vào nhãn quang của bản thân mình." Trương Văn Trọng nói đến đây, tạm dừng trong chốc lát, hé mắt nhìn xuống bộ ngực của Lâm Tử Mạn, gật gật đầu, biểu tình thành thật nói: "Ưm, ngực cô đích thật vẫn nhỏ hơn cô bé kia."

"Này này...anh không cần phải nhắc nhở tôi khoa trương như vậy đi." Nhất thời Lâm Tử Mạn đại quẫn, hơn dỗi trừng mắt lườm Trương Văn Trọng một cái, tranh thu nâng hai tay lên che ở trước ngực, không cho ánh mắt của hắn xâm phạm vào nơi đó.

Trương Văn Trọng thản nhiên cười, thu hồi ánh mắt, theo sau biểu tình trở nên nghiêm túc nói: "Nếu cô muốn làm cho bộ ngực của mình lớn hơn, bản thân tôi có thể trợ giúp được."

"Hả? Anh có biện pháp làm cho ngực lớn ra sao?" Nhất thời Lâm Tử Mạn cảm thấy hứng thú, thúc giục hỏi: "Làm như thế nào? Làm như thế nào? Mau...mau nói cho tôi biết, rốt cuộc phải làm như thế nào."

"Châm cứu kèm theo mat - xa, cam đoan có thể làm cho bộ ngực của cô trở nên lớn hơn." Trương Văn Trọng hồi đáp, vẻ mặt mang biểu tình chân thật.

"Ách." Lâm Tử Mạn kiều nhan ửng đỏ, tự nhiên nàng biết, nếu mát - xa thì tám chín phần phải đặt tay lên trên bộ ngực.

Để một người đàn ông xoa bóp ngực cho mình...Lâm Tử Mạn thật sự không dám tiếp thụ cái loại phương pháp như vậy.

Nếu không phải biểu tình của Trương Văn Trọng nghiêm túc cực kỳ, nếu không phải tin tưởng nhân cách làm người của Trương Văn Trọng, Lâm Tử Mạn thực sự sẽ hoài nghi, có phải Trương Văn Trọng đang cố tình chòng ghẹo mình hay không ah!

"Phương pháp này của anh cũng lánh loại quá đi? Tôi không thể tiếp thụ nổi đâu. Ngô...hay là thôi đi, ít nhất hiện tại của tôi cũng không phải quá nhỏ, không cần gia tăng thêm độ lớn như vậy..." Lâm Tử Mạn nói đến đây, thì thanh âm bỗng dưng ngừng lại.

Có lẽ bởi vì đề tài ngực lớn ngực nhỏ này, không thích hợp làm chủ đề cho nam nữ đồng sự nghiên cứu thảo luận. Nên sau đó Lâm Tử Mạn cảm thấy có chút ngượng ngùng, không dám mở miệng nói chuyện thêm nữa. Thẳng đến đường Hà Tây, ra tới trạm xe bus công cộng, hai người chia tay thì Lâm Tử Mạn mới nói: "Nhớ kĩ nhé, ngày mai ngàn vạn lần anh không được tắt máy đâu."

Trương Văn Trọng khẽ cười nói: "Yên tâm đi, tôi nhất định sẽ không tắt máy, cả ngày ở nhà chờ điện thoại của cô, được chưa?"

"Tốt lắm." Lâm Tử Mạn gật đầu thỏa mãn, sau đó lại cảm thấy tựa hồ kiểu cách nói chuyện này có chút không thích hợp, bất an nhủ thầm ở trong lòng: "Hắn sẽ không hiểu lầm đi?"

Nàng lén lút nhìn sang Trương Văn Trọng, chứng kiến hắn vẫn hồn nhiên bất tri giác, nên cũng an tâm hơn, thầm nghĩ: "May mắn, hắn chỉ là một tên đầu gỗ mà thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương