Siêu Cấp Thư Đồng
-
Chương 412: Công thành
Gió rít gào trên thành Lâm Giang tĩnh mịch. Bên ngoài lạnh lùng và đáng sợ của Lâm Giang Thành khiến mọi người không ai thấy được, chỉ có thể thấy trong một cánh rừng nhỏ âm trầm ở ngoài thành, thỉnh thoảng phát ra những tiếng "sa....sa..." lại càng tăng thêm vẻ thê lương cùng cực của Lâm Giang Thành.
Triệu Tử Văn ngẩng đầu, nhìn lên tường thành có viết ba chữ to "Lâm Giang Thành", cảm thán nói:
- Cuối cùng cũng đã tới.
Kỵ binh đoàn sau mười ngày lặn lội đường xa mới tới được biên cảnh phương Bắc của Đại Kinh, có thể hình dung là gian khổ tới mức nào. Nhưng tướng sĩ của Kỵ binh đoàn vẫn không hề có chút nào mệt mỏi cả. Mắt hổ nhìn chằm chằm vào cửa trước của Lâm Giang Thành. Tình hình này chứng tỏ rằng Hung Nô còn đang đóng quân ở rất xa.
- Tướng quân, chúng ta đi vào thôi.
Bên cạnh Triệu Tử Văn, Nhạc Phá Nô cưỡi một con bạch mã, thử hỏi.
Hiện giờ, trên mặt Nhạc Phá Nô đã hoàn toàn mất hết vẻ non nớt trẻ con. Một trận chiến quy mô ở Hoàng thành, trong bầu không khí tràn ngập mùi máu, Nhạc Phá Nô đã được rèn luyện thành một chiến sĩ có thừa tư cách, khuôn mặt còn có cả nét khắc khổ, tiêu điều.
Cửa thành phía sau của Lâm Giang đã hỏng hóc hết rồi, phải mở ra. Dù sao, đại quân Hung Nô cũng không có khả năng trời giáng thần binh mà đánh tập hậu chứ? Điều đó khiến cho Triệu Tử Văn đi vào dễ dàng. Nhưng mà điều khiến cho Triệu Tử Văn thấy kỳ lạ chính là tin tức Kỵ binh đoàn Bắc thượng chắc hẳn phải đến Lâm Giang Thành rồi chứ. Hiện giờ Hạ tướng quân chắc là phải biết bọn hắn đã tới rồi. Vì sao mà một bóng người nghênh đón cũng chẳng có thế này?
Chẳng lẽ giờ này lại đúng là lúc Hung Nô đang công thành? Triệu Tử Văn nhướn mày, vội vàng gật đầu về phía Nhạc Phá Nô. Còn Nhạc Phá Nô thì quát lên một tiếng:
- Toàn quân, vào thành!
Chúng tướng sĩ đã sớm biết chỗ bất phàm của Nhạc Phá Nô, tiềm lực sau này là không có hạn lượng. Triệu tướng quân dẫn dắt gã như thế là chuyện đương nhiên, cho nên bọn họ không hề có chút cảm giác ghen tị nào, đều cẩn trọng đi theo phía sau Triệu Đoàn trưởng, tiến nhập vào trong thành.
Ở ngay ngã tư đường Lâm Giang Thành, vẫn là một vẻ lạnh lùng và yên tĩnh. Hai bên dày đặc những quầy hàng khiến người ta cũng nhận ra được rằng đây là chợ trong thành. Nhưng những quầy hàng trống rỗng, lại mang lại cảm giác bi thương, vườn không nhà trống.
Không khí áp lực này có phần ảnh hưởng các tướng sĩ Kỵ binh đoàn. Bọn họ đều siết chặt nắm đấm, trong lòng phẫn hận không thể nhịn xuống được. Nếu không phải là Hung Nô xuôi Nam, căn bản là sẽ không xuất hiện thảm trạng này.
Dân chúng của Lâm Giang Thành sợ chiến sự chẳng phải đầu thì sẽ phải tai. Một phần nhỏ là trốn trong nhà không dám ra. Còn phần lớn thì đã đều trốn vào sâu trong Đại Kinh. Cho nên toàn bộ tòa thành hiện giờ là giống như không có người ở.
- Tướng quân, có lẽ đại quân Hung Nô đang công thành. Bằng không Hạ tướng quân sẽ không quên hôm nay chúng ta tới Lâm Giang Thành đâu.
Nhạc Phá Nô cho đến giờ cũng chưa nhìn thấy được một tướng lĩnh phương Bắc nào xuất hiện thì trong lòng có cảm giác không ổn, nghiêm mặt nói.
Bằng vào binh lực trong tay Hạ lão tướng quân, căn bản không thể chống lại được đại quân Hung Nô. Hạ tướng quân chỉ có thể cứng rắn tử thủ, giữ thành là chính, chờ cho đại quân Hung Nô đến công thành. Việc trước mắt cần làm chính là, nhất định phải kéo dài đại quân Hung Nô tới nơi mà Trường Thành đã được xây dựng ổn thỏa rồi.
Cho dù đại quân Hung Nô không thể công thành được, nhưng mỗi người Hung Nô đều cực kỳ cường mãnh, lại còn binh nhiều tướng mạnh, cứ tấn công theo lớp lang thì tướng sĩ Đại Kinh không có cách nào kháng cự được cả.
Triệu Tử Văn dẫn ngựa đi về phía trước thêm chục thước nữa, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bên tai đột nhiên nghe vọng đến tiếng binh khí giao tranh bùm bụp. Còn nghe thấy cả tiếng trống trận vang rền mỏng manh và tiếng kêu không dứt bên tai.
Đại quân Hung Nô thực sự đang công thành. Tướng sĩ Kỵ binh đoàn đều biến sắc, ý thức được lúc này đây song phương đã khai chiến. Hung Nô thật sự là không thể tha thứ được, đã sắp tối trời rồi mà vẫn còn không buông bỏ nữa.
Các tướng sĩ đều hiểu, một khi trường thành đã xây xong thì cũng có nghĩa là đã trở thành một nơi hiểm yếu. Hung Nô nếu muốn xuôi nam, phải vòng qua trường thành mới được. Còn nếu bỏ qua trường thành thì lại phải trèo đèo lội suối mới có thể đến được đất đai Đại Kinh. Ai lại nguyện ý làm chuyện ngu ngốc như thế?
Mấu chốt của trận chiến thành hay bại ở trường thành, người Hung Nô không thể hiểu được. Bọn họ chỉ có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn đánh hạ được thành Lâm Giang. Bằng không, chỉ sợ là lại lãng phí quân lực và vật tư uổng công thôi.
"Giết!" Thanh âm càng lúc càng rõ ràng. Ngay khi song phương đang giao phong kịch liệt, Triệu Tử Văn thạt đúng là có chút lo lắng Lâm Giang Thành sẽ bị công phá mất, vội vàng lớn tiếng nói:
- Tăng tốc tiến lên, yêu cầu gia nhập chiến trường bằng tốc độ nhanh nhất!
- Vâng!
Ánh mắt của các tướng sĩ Kỵ binh đoàn lập tức sáng rỡ hào quang khát máu. Chỉ có dùng máu của người Hung Nô mới có thể rửa sạch nỗi sỉ nhục đã bị ức hiếp nhiều năm của Đại Kinh. Ai nấy đều nổi giận gầm lên, ra roi ngựa, phóng chồm lên về phía cửa thành Lâm Giang.
Bụi đất tung bay, hai ngàn con chiến mã phát ra tiếng bước chạy "rầm rập", lại càng gia tăng thanh thế khiến người ta sợ hãi. Trong cảnh kích động, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của các tướng sĩ dạt dào sát khí.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Dưới cổng thành, tập kết một đội quân mang cờ Hung Nô chừng một vạn người. Trận thế của một vạn người, nhìn xuống phía dưới, tựa như đàn kiến trên lò lửa, rậm rạp một mảng lớn. Thang tre cao ngất, xe bắn đá thật lớn, cọc gỗ thô dài, trong đống vũ khí công thành, các binh sĩ Hung Nô sắc mặt dữ tợn, đang bám thang leo lên tường thành.
Tướng sĩ Đại Kinh mặc dù trong lòng e ngại, nhưng bọn họ sẽ không khiếp đảm chờ chịu chết. Có người giơ tảng đá lớn ra sức ném vào dũng sĩ Hung Nô đang bám thang leo lên, có người trực tiếp đẩy ngã thang. Từng dãy cung tiễn bắn ra không ngừng, nhưng mà quân Hung Nô vẫn bám thang leo lên. Một khi có người Hung Nô leo được lên tới tường thành, tướng sĩ Đại Kinh sớm chờ sẵn đó vội vàng lao đến bao vây tiễu trừ. Nhưng người Hung Nô khí lực khủng bố hơn bình thường, những tướng sĩ này không thể ngăn cản được. Cho nên thường phải hy sinh tính mạng hai người mới có thể giết chết được một gã dũng sĩ Hung Nô.
Chiến tranh vô cùng thảm khốc, vô số tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai. Thần sắc Hạ Anh Kiệt nghiêm nghị đứng trên cổng thành, nhìn biển máu khắp nơi, trong lòng cảm thán. Tuy rằng hôm nay đại quân Hung Nô chưa chắc có thể hạ được thành, nhưng theo thế tiến công hung mãnh thế này, Lâm Giang Thành chống đỡ không được bao lâu nữa.
Ngay khi Hạ tướng quân đang tràn ngập vẻ u sầu, một tướng lĩnh đột nhiên lao đến trước mặt ông, quỳ một gối xuống ôm quyền nói:
- Tướng quân, có việc bẩm báo!
- Chuyện gì?
Hạ Anh Kiệt ôn hòa hỏi.
Tướng lĩnh thở hổn hển, nói:
- Cửa thành sau đột nhiên có một đám kỵ binh lao vọt tới, không biết là địch hay là ta. Xin tướng quân đến xem!
Một đám kỵ binh ư? Hạ Anh Kiệt nao nao, lập tức ý thức được, chẳng lẽ là Kỵ binh đoàn mà Triệu tiểu tế suất lĩnh? Cũng không ai dám nói chắc được, nếu là nội tặc mà bọn họ lại đột nhiên mở cửa thành ra thì hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng nổi.
Triệu tiểu tế quả thật là đến hôm nay mới có thể đến được đây. Thần sắc Hạ Anh Kiệt lộ ra một tia vui mừng như điên. Có nữ tế không ai làm gì được của mình ở đây thì chắc chắn sẽ không để cho Hung Nô đánh mình chật vật như vậy.
- Đưa ta đến xem xem.
Tia vui mừng trong mắt Hạ Anh Kiệt lướt qua rất nhanh, ông lãnh đạm nói.
Tướng lĩnh nọ vội vã gật đầu:
- Tuân mệnh!
Rồi đi lên đằng trước dẫn đường cho Hạ tướng quân. Khi Hạ tướng quân xuống dưới thành lâu, vẫn không quên phân phó một vị tướng lĩnh khác:
- Tào Thiên vị, thay ta chỉ huy đại quân. Ta đi một lúc sẽ về ngay.
Vị Thiên vị tướng quân họ Tào này chính là Tào tướng quân trong trận chiến Vọng Giang Thành lúc trước, là người lãnh đạo trực tiếp của Triệu Tử Văn. Đứng bên cạnh ông chính là tướng quân mặt trắng Điền Hổ.
Thời điểm khẩn trương thế này, Hạ tướng quân còn có việc nữa ư? Điền Hổ và Tào tướng quân đều liếc nhau kỳ quái. Nhưng mà bọn họ lại đồng thời ngầm hiểu ra, chẳng lẽ là Triệu Tử Văn đã đến đây rồi?
Thế công dưới cổng thành vẫn hung mãnh như trước. Xe bắn đá không ngừng bắn những tảng đá lớn về phía cổng thành. Điền Hổ và Tào tướng quân không dám suy nghĩ tiếp về lý do Hạ tướng quân phải rời đi nữa. Hai đôi mắt hổ lại nhìn chằm chằm vào thế cục trên chiến trường.
"Giá", Kỵ binh đoàn ra roi, phóng về phía cổng thành. Xa xa nhìn lại, họ đã có thể nhìn thấy các tướng sĩ thủ thành đứng ngay ở cửa, ra sức dùng thân mình và cọc gỗ để ngăn cản quân Hung Nô tấn công vào cửa thành. Cửa thành là mấu chốt của cuộc chiến. Một khi cửa thành vỡ, đòn sát thủ của Hung Nô --- Hung Nô thiết kỵ sẽ chen chúc lao vào. Đến lúc đó thì thực sự là toàn thành sẽ chịu cảnh đồ sát. "Rầm, rầm, rầm" mười mấy tên dũng sĩ Hung Nô nâng cọc gỗ ra sức lao vào cửa thành. Cửa thành không ngừng bị chấn động mà rung lên ầm ầm. Tường thành cũng rung lên, bắn ra tro bụi, dường như đến cả tường thành cũng sắp bị bọn chúng chọc thủng rồi.
- Đứng vững. Nhất định phải đứng vững!
Một vị tướng lĩnh nghiến chặt hàm răng, liều mạng ủng hộ khí thế của các tướng sĩ khác, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, hiển nhiên là bị từng tiếng đập rầm rầm làm cho kinh hồn táng đởm.
Nhưng sau khi có tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến thì tất cả mọi người đều nhìn lại, thấy hơn một ngàn chiến mã đang đồng loạt chạy tới thì trong lòng rung lên. Chẳng lẽ là dư nghiệt phảng đảng của Đại Kinh ta sao?
Nếu như bị đạo kỵ binh này và đại quân Hung Nô nội ứng ngoại hợp thì cửa thành sẽ bị mở, chẳng phải là toàn quân sẽ bị tiêu diệt rồi sao? Ý thức được tính chất nguy hiểm, tướng sĩ thủ thành lập tức tuốt binh khí ra trong tay, chăm chắm hướng về đạo kỵ binh không biết là địch hay là bạn. Còn các tướng sĩ chống đỡ trước cửa thành thì cũng không dám có chút lơi là, vẫn gắt gao chống đỡ cửa thành như trước, không để cho quân Hung Nô công thành một cách dễ dàng.
Thấy một đám tướng sĩ thủ thành đang nhìn mình chằm chặp, Nhạc Phá Nô nhướn mày, hỏi Triệu Tử Văn:
- Triệu tướng quân, đây là có chuyện gì?
Còn chuyện gì nữa, đương nhiên là bị người ta hiểu nhầm thành phản đảng rồi. Cứ như thế lao về phía cửa thành, không lầm mới là lạ. Triệu Tử Văn cười nói:
- Nên để tùy tình hình, không nên động võ.
Chúng tướng sĩ nghe thấy lời nói của Triệu Đoàn trưởng thì thu lại sát khí trong mắt, dần dần chậm lại giữ thế quân bình. Nhạc Phá Nô bảo:
- Tướng quân, có muốn để ta đến thông báo một tiếng với tướng lĩnh giữ cửa thành không?
- Không cần!
Triệu Tử Văn quả quyết cự tuyệt, trong đôi mắt hiện lên một ý cười ác nghiệt, cười đến mức quỷ dị. Nhạc Phá Nô hơi thấy nao nao, chẳng lẽ Triệu tướng quân đã nghĩ ra biện pháp đối phó với Hung Nô?
Một lát sau, Triệu Tử Văn giơ bàn tay lên, ý bảo chúng tướng sĩ dừng bước lại, nhìn mấy trăm binh sĩ thủ thành đang nhìn mình chằm chằm, cười nói:
- Từ từ đi, ta nghĩ Hạ tướng quân sẽ rất nhanh đến đây thôi. Nguồn: http://qtruyen.net
Cứ như vậy, một đạo kỵ binh hai ngàn người đột nhiên lại xuất hiện ở bên dưới cổng thành, không có lẽ nào lại không có ai đi bẩm báo Hạ tướng quân. Cho dù là địch hay là bạn, Hạ tướng quân đương nhiên sẽ phải đi xuống nhìn xem thế nào.
Triệu Tử Văn ngẩng đầu, nhìn lên tường thành có viết ba chữ to "Lâm Giang Thành", cảm thán nói:
- Cuối cùng cũng đã tới.
Kỵ binh đoàn sau mười ngày lặn lội đường xa mới tới được biên cảnh phương Bắc của Đại Kinh, có thể hình dung là gian khổ tới mức nào. Nhưng tướng sĩ của Kỵ binh đoàn vẫn không hề có chút nào mệt mỏi cả. Mắt hổ nhìn chằm chằm vào cửa trước của Lâm Giang Thành. Tình hình này chứng tỏ rằng Hung Nô còn đang đóng quân ở rất xa.
- Tướng quân, chúng ta đi vào thôi.
Bên cạnh Triệu Tử Văn, Nhạc Phá Nô cưỡi một con bạch mã, thử hỏi.
Hiện giờ, trên mặt Nhạc Phá Nô đã hoàn toàn mất hết vẻ non nớt trẻ con. Một trận chiến quy mô ở Hoàng thành, trong bầu không khí tràn ngập mùi máu, Nhạc Phá Nô đã được rèn luyện thành một chiến sĩ có thừa tư cách, khuôn mặt còn có cả nét khắc khổ, tiêu điều.
Cửa thành phía sau của Lâm Giang đã hỏng hóc hết rồi, phải mở ra. Dù sao, đại quân Hung Nô cũng không có khả năng trời giáng thần binh mà đánh tập hậu chứ? Điều đó khiến cho Triệu Tử Văn đi vào dễ dàng. Nhưng mà điều khiến cho Triệu Tử Văn thấy kỳ lạ chính là tin tức Kỵ binh đoàn Bắc thượng chắc hẳn phải đến Lâm Giang Thành rồi chứ. Hiện giờ Hạ tướng quân chắc là phải biết bọn hắn đã tới rồi. Vì sao mà một bóng người nghênh đón cũng chẳng có thế này?
Chẳng lẽ giờ này lại đúng là lúc Hung Nô đang công thành? Triệu Tử Văn nhướn mày, vội vàng gật đầu về phía Nhạc Phá Nô. Còn Nhạc Phá Nô thì quát lên một tiếng:
- Toàn quân, vào thành!
Chúng tướng sĩ đã sớm biết chỗ bất phàm của Nhạc Phá Nô, tiềm lực sau này là không có hạn lượng. Triệu tướng quân dẫn dắt gã như thế là chuyện đương nhiên, cho nên bọn họ không hề có chút cảm giác ghen tị nào, đều cẩn trọng đi theo phía sau Triệu Đoàn trưởng, tiến nhập vào trong thành.
Ở ngay ngã tư đường Lâm Giang Thành, vẫn là một vẻ lạnh lùng và yên tĩnh. Hai bên dày đặc những quầy hàng khiến người ta cũng nhận ra được rằng đây là chợ trong thành. Nhưng những quầy hàng trống rỗng, lại mang lại cảm giác bi thương, vườn không nhà trống.
Không khí áp lực này có phần ảnh hưởng các tướng sĩ Kỵ binh đoàn. Bọn họ đều siết chặt nắm đấm, trong lòng phẫn hận không thể nhịn xuống được. Nếu không phải là Hung Nô xuôi Nam, căn bản là sẽ không xuất hiện thảm trạng này.
Dân chúng của Lâm Giang Thành sợ chiến sự chẳng phải đầu thì sẽ phải tai. Một phần nhỏ là trốn trong nhà không dám ra. Còn phần lớn thì đã đều trốn vào sâu trong Đại Kinh. Cho nên toàn bộ tòa thành hiện giờ là giống như không có người ở.
- Tướng quân, có lẽ đại quân Hung Nô đang công thành. Bằng không Hạ tướng quân sẽ không quên hôm nay chúng ta tới Lâm Giang Thành đâu.
Nhạc Phá Nô cho đến giờ cũng chưa nhìn thấy được một tướng lĩnh phương Bắc nào xuất hiện thì trong lòng có cảm giác không ổn, nghiêm mặt nói.
Bằng vào binh lực trong tay Hạ lão tướng quân, căn bản không thể chống lại được đại quân Hung Nô. Hạ tướng quân chỉ có thể cứng rắn tử thủ, giữ thành là chính, chờ cho đại quân Hung Nô đến công thành. Việc trước mắt cần làm chính là, nhất định phải kéo dài đại quân Hung Nô tới nơi mà Trường Thành đã được xây dựng ổn thỏa rồi.
Cho dù đại quân Hung Nô không thể công thành được, nhưng mỗi người Hung Nô đều cực kỳ cường mãnh, lại còn binh nhiều tướng mạnh, cứ tấn công theo lớp lang thì tướng sĩ Đại Kinh không có cách nào kháng cự được cả.
Triệu Tử Văn dẫn ngựa đi về phía trước thêm chục thước nữa, vừa muốn mở miệng nói chuyện thì bên tai đột nhiên nghe vọng đến tiếng binh khí giao tranh bùm bụp. Còn nghe thấy cả tiếng trống trận vang rền mỏng manh và tiếng kêu không dứt bên tai.
Đại quân Hung Nô thực sự đang công thành. Tướng sĩ Kỵ binh đoàn đều biến sắc, ý thức được lúc này đây song phương đã khai chiến. Hung Nô thật sự là không thể tha thứ được, đã sắp tối trời rồi mà vẫn còn không buông bỏ nữa.
Các tướng sĩ đều hiểu, một khi trường thành đã xây xong thì cũng có nghĩa là đã trở thành một nơi hiểm yếu. Hung Nô nếu muốn xuôi nam, phải vòng qua trường thành mới được. Còn nếu bỏ qua trường thành thì lại phải trèo đèo lội suối mới có thể đến được đất đai Đại Kinh. Ai lại nguyện ý làm chuyện ngu ngốc như thế?
Mấu chốt của trận chiến thành hay bại ở trường thành, người Hung Nô không thể hiểu được. Bọn họ chỉ có thể ở trong một khoảng thời gian ngắn đánh hạ được thành Lâm Giang. Bằng không, chỉ sợ là lại lãng phí quân lực và vật tư uổng công thôi.
"Giết!" Thanh âm càng lúc càng rõ ràng. Ngay khi song phương đang giao phong kịch liệt, Triệu Tử Văn thạt đúng là có chút lo lắng Lâm Giang Thành sẽ bị công phá mất, vội vàng lớn tiếng nói:
- Tăng tốc tiến lên, yêu cầu gia nhập chiến trường bằng tốc độ nhanh nhất!
- Vâng!
Ánh mắt của các tướng sĩ Kỵ binh đoàn lập tức sáng rỡ hào quang khát máu. Chỉ có dùng máu của người Hung Nô mới có thể rửa sạch nỗi sỉ nhục đã bị ức hiếp nhiều năm của Đại Kinh. Ai nấy đều nổi giận gầm lên, ra roi ngựa, phóng chồm lên về phía cửa thành Lâm Giang.
Bụi đất tung bay, hai ngàn con chiến mã phát ra tiếng bước chạy "rầm rập", lại càng gia tăng thanh thế khiến người ta sợ hãi. Trong cảnh kích động, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt của các tướng sĩ dạt dào sát khí.
- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -
Dưới cổng thành, tập kết một đội quân mang cờ Hung Nô chừng một vạn người. Trận thế của một vạn người, nhìn xuống phía dưới, tựa như đàn kiến trên lò lửa, rậm rạp một mảng lớn. Thang tre cao ngất, xe bắn đá thật lớn, cọc gỗ thô dài, trong đống vũ khí công thành, các binh sĩ Hung Nô sắc mặt dữ tợn, đang bám thang leo lên tường thành.
Tướng sĩ Đại Kinh mặc dù trong lòng e ngại, nhưng bọn họ sẽ không khiếp đảm chờ chịu chết. Có người giơ tảng đá lớn ra sức ném vào dũng sĩ Hung Nô đang bám thang leo lên, có người trực tiếp đẩy ngã thang. Từng dãy cung tiễn bắn ra không ngừng, nhưng mà quân Hung Nô vẫn bám thang leo lên. Một khi có người Hung Nô leo được lên tới tường thành, tướng sĩ Đại Kinh sớm chờ sẵn đó vội vàng lao đến bao vây tiễu trừ. Nhưng người Hung Nô khí lực khủng bố hơn bình thường, những tướng sĩ này không thể ngăn cản được. Cho nên thường phải hy sinh tính mạng hai người mới có thể giết chết được một gã dũng sĩ Hung Nô.
Chiến tranh vô cùng thảm khốc, vô số tiếng kêu thảm thiết vang vọng bên tai. Thần sắc Hạ Anh Kiệt nghiêm nghị đứng trên cổng thành, nhìn biển máu khắp nơi, trong lòng cảm thán. Tuy rằng hôm nay đại quân Hung Nô chưa chắc có thể hạ được thành, nhưng theo thế tiến công hung mãnh thế này, Lâm Giang Thành chống đỡ không được bao lâu nữa.
Ngay khi Hạ tướng quân đang tràn ngập vẻ u sầu, một tướng lĩnh đột nhiên lao đến trước mặt ông, quỳ một gối xuống ôm quyền nói:
- Tướng quân, có việc bẩm báo!
- Chuyện gì?
Hạ Anh Kiệt ôn hòa hỏi.
Tướng lĩnh thở hổn hển, nói:
- Cửa thành sau đột nhiên có một đám kỵ binh lao vọt tới, không biết là địch hay là ta. Xin tướng quân đến xem!
Một đám kỵ binh ư? Hạ Anh Kiệt nao nao, lập tức ý thức được, chẳng lẽ là Kỵ binh đoàn mà Triệu tiểu tế suất lĩnh? Cũng không ai dám nói chắc được, nếu là nội tặc mà bọn họ lại đột nhiên mở cửa thành ra thì hậu quả sẽ là không thể tưởng tượng nổi.
Triệu tiểu tế quả thật là đến hôm nay mới có thể đến được đây. Thần sắc Hạ Anh Kiệt lộ ra một tia vui mừng như điên. Có nữ tế không ai làm gì được của mình ở đây thì chắc chắn sẽ không để cho Hung Nô đánh mình chật vật như vậy.
- Đưa ta đến xem xem.
Tia vui mừng trong mắt Hạ Anh Kiệt lướt qua rất nhanh, ông lãnh đạm nói.
Tướng lĩnh nọ vội vã gật đầu:
- Tuân mệnh!
Rồi đi lên đằng trước dẫn đường cho Hạ tướng quân. Khi Hạ tướng quân xuống dưới thành lâu, vẫn không quên phân phó một vị tướng lĩnh khác:
- Tào Thiên vị, thay ta chỉ huy đại quân. Ta đi một lúc sẽ về ngay.
Vị Thiên vị tướng quân họ Tào này chính là Tào tướng quân trong trận chiến Vọng Giang Thành lúc trước, là người lãnh đạo trực tiếp của Triệu Tử Văn. Đứng bên cạnh ông chính là tướng quân mặt trắng Điền Hổ.
Thời điểm khẩn trương thế này, Hạ tướng quân còn có việc nữa ư? Điền Hổ và Tào tướng quân đều liếc nhau kỳ quái. Nhưng mà bọn họ lại đồng thời ngầm hiểu ra, chẳng lẽ là Triệu Tử Văn đã đến đây rồi?
Thế công dưới cổng thành vẫn hung mãnh như trước. Xe bắn đá không ngừng bắn những tảng đá lớn về phía cổng thành. Điền Hổ và Tào tướng quân không dám suy nghĩ tiếp về lý do Hạ tướng quân phải rời đi nữa. Hai đôi mắt hổ lại nhìn chằm chằm vào thế cục trên chiến trường.
"Giá", Kỵ binh đoàn ra roi, phóng về phía cổng thành. Xa xa nhìn lại, họ đã có thể nhìn thấy các tướng sĩ thủ thành đứng ngay ở cửa, ra sức dùng thân mình và cọc gỗ để ngăn cản quân Hung Nô tấn công vào cửa thành. Cửa thành là mấu chốt của cuộc chiến. Một khi cửa thành vỡ, đòn sát thủ của Hung Nô --- Hung Nô thiết kỵ sẽ chen chúc lao vào. Đến lúc đó thì thực sự là toàn thành sẽ chịu cảnh đồ sát. "Rầm, rầm, rầm" mười mấy tên dũng sĩ Hung Nô nâng cọc gỗ ra sức lao vào cửa thành. Cửa thành không ngừng bị chấn động mà rung lên ầm ầm. Tường thành cũng rung lên, bắn ra tro bụi, dường như đến cả tường thành cũng sắp bị bọn chúng chọc thủng rồi.
- Đứng vững. Nhất định phải đứng vững!
Một vị tướng lĩnh nghiến chặt hàm răng, liều mạng ủng hộ khí thế của các tướng sĩ khác, lòng bàn tay toàn là mồ hôi, hiển nhiên là bị từng tiếng đập rầm rầm làm cho kinh hồn táng đởm.
Nhưng sau khi có tiếng vó ngựa từ phía sau truyền đến thì tất cả mọi người đều nhìn lại, thấy hơn một ngàn chiến mã đang đồng loạt chạy tới thì trong lòng rung lên. Chẳng lẽ là dư nghiệt phảng đảng của Đại Kinh ta sao?
Nếu như bị đạo kỵ binh này và đại quân Hung Nô nội ứng ngoại hợp thì cửa thành sẽ bị mở, chẳng phải là toàn quân sẽ bị tiêu diệt rồi sao? Ý thức được tính chất nguy hiểm, tướng sĩ thủ thành lập tức tuốt binh khí ra trong tay, chăm chắm hướng về đạo kỵ binh không biết là địch hay là bạn. Còn các tướng sĩ chống đỡ trước cửa thành thì cũng không dám có chút lơi là, vẫn gắt gao chống đỡ cửa thành như trước, không để cho quân Hung Nô công thành một cách dễ dàng.
Thấy một đám tướng sĩ thủ thành đang nhìn mình chằm chặp, Nhạc Phá Nô nhướn mày, hỏi Triệu Tử Văn:
- Triệu tướng quân, đây là có chuyện gì?
Còn chuyện gì nữa, đương nhiên là bị người ta hiểu nhầm thành phản đảng rồi. Cứ như thế lao về phía cửa thành, không lầm mới là lạ. Triệu Tử Văn cười nói:
- Nên để tùy tình hình, không nên động võ.
Chúng tướng sĩ nghe thấy lời nói của Triệu Đoàn trưởng thì thu lại sát khí trong mắt, dần dần chậm lại giữ thế quân bình. Nhạc Phá Nô bảo:
- Tướng quân, có muốn để ta đến thông báo một tiếng với tướng lĩnh giữ cửa thành không?
- Không cần!
Triệu Tử Văn quả quyết cự tuyệt, trong đôi mắt hiện lên một ý cười ác nghiệt, cười đến mức quỷ dị. Nhạc Phá Nô hơi thấy nao nao, chẳng lẽ Triệu tướng quân đã nghĩ ra biện pháp đối phó với Hung Nô?
Một lát sau, Triệu Tử Văn giơ bàn tay lên, ý bảo chúng tướng sĩ dừng bước lại, nhìn mấy trăm binh sĩ thủ thành đang nhìn mình chằm chằm, cười nói:
- Từ từ đi, ta nghĩ Hạ tướng quân sẽ rất nhanh đến đây thôi. Nguồn: http://qtruyen.net
Cứ như vậy, một đạo kỵ binh hai ngàn người đột nhiên lại xuất hiện ở bên dưới cổng thành, không có lẽ nào lại không có ai đi bẩm báo Hạ tướng quân. Cho dù là địch hay là bạn, Hạ tướng quân đương nhiên sẽ phải đi xuống nhìn xem thế nào.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook