Hoàng Ngọc Minh cười ngượng nghịu: “Chủ yếu là chúng mời em tham gia trận đấu quyền anh, thủ hạ của em chỉ nhiêu đó người, đại ca anh cũng rõ, dù đến A Cẩu lên sợ cũng không kiếm được lợi ích gì” Mấy tinh anh mà anh bồi dưỡng đều bị Giang Ninh lấy đi rồi, mà Giang Ninh còn xem thường chúng.

Trận đấu quyền anh đó, nói là giao lưu nhưng thực chất là chúng muốn áp chế Hoàng Ngọc Minh, nếu Hoàng Ngọc Minh không tham gia thì danh tiếng của anh sẽ suy yếu rất nhanh, nhưng nếu anh tham gia thì chỉ có thua thảm hơn! Mấy lão đại khác nhất định đã chuẩn bị từ trước, mời sẵn cao thủ để đó rồi.

“Tối nay đúng không?” Giang Ninh nói: “Vừa đúng lúc để tôi coi thử vũng bùn Đông Hải này có mấy con cá lớn” Nghe lời này, Hoàng Ngọc Minh thầm vui mừng.

“Được, đại ca, vậy tối nay em để A Cẩu đến đón anhI” Có Giang Ninh ra trận, Hoàng Ngọc Minh còn sợ cái gì chứt Dù tất cả lão đại của thế giới ngầm Đông Hải nhám vào bản thân, người chết vẫn chỉ có thể là chúng.

Mục đích của Giang Ninh là thanh lý thế giới ngầm của Đông Hải này, không làm đục nước thì làm sao có thể đuổi cá lớn ra? Hoặc là chỗ này căn bản không có cá lớn, nhưng kế hoạch của Giang Ninh vẫn là bát đầu từ chỗ này rồi tiến vào tỉnh thành, từng bước làm sạch vùng ven biển.

Đây là nhiệm vụ cuối cùng của hản! Thân là chiến thần Phương Đông, hán chấp hành vô số nhiệm vụ, dựa vào nắm đấm thép chấn động bốn phương! Rồng vào biển cạn, nhất định sẽ làm nổi dậy làn sóng lớn! “Sư phụ à sư phụ, rõ ràng có thể đơn giản thô bạo, giải quyết trực tiếp, ông lại cứ phải bắt tôi dùng cách phiền phức như vậy” Giang Ninh không nhịn được mà lắc đầu, sau đó lại cười: “Nhưng có thể gặp lại Vũ Chân, coi như là lão già ông làm được chuyện tốt” Trải qua mười năm, Giang Ninh đã tôi luyện ra tâm tính và trí tuệ mà người thường không thể tưởng tượng được.

Anh biết trách nhiệm trên người mình, càng biết năng lực càng lớn thì trách nhiệm càng nặng.

Đông Hồ Lâu.

Ở thành phố Đông Hải, đây được coi là một địa điểm du lịch rất nổi tiếng.

Cái hồ nhân tạo cực lớn có từ thời cổ đại, được đào hoàn toàn do sức người, giữa hồ có một quán trà sừng sững đã mấy trăm năm rồi.

Muốn đến quán trà cần phải ngồi thuyền.

Lúc này, trong mấy phòng riêng của quán trà, mỗi căn có mấy vị lão đại đang ngồi.

“Hàn đại sư, lần này làm phiền ngài rồi” Hứa Vinh ngồi ở trên đầu, mặt thoáng nét cay độc, “Tôi chỉ muốn dạy cho Hoàng Ngọc Minh một trận, đương nhiên, về phương diện võ thuật thì không nói, trên võ đài thứ gọi là sống chết càng không nói rõ” Ý của lời này rất trực tiếp.

Đối diện Hứa Vinh là một người đàn ông vạm vỡ đầu trọc, trông chắc gần bốn mươi rồi, toàn thân vẫn toát ra sự dũng mãnh.

Hắn nhắm nửa mắt, bộ dạng như cao thủ, cũng không nói lời dư thừa nào.

“Năm trăm nghìn, tiền tới thì tất cả đều dễ nói chuyện” Hứa Vinh gật đầu, vẫy tay một cái, thuộc hạ phía sau lập †ức bưng cái rương ra, mở ra để trước mặt Hàn đại sư: “Tháng thì là năm trăm nghìn, nếu đánh chết thì tôi cho thêm ba trăm nghìn nữa” Hứa Vinh thật sự rất tàn nhẫn! Bây giờ hắn hận thấu xương Hoàng Ngọc Minh.

Vốn tưởng được lời lớn, thu mua không ít sản nghiệp từ Hoàng Ngọc Minh, tốn hết của hắn cả ba chục triệu bạc, nhưng còn chưa đến một tháng mà đã lỗ hết tất cả rồi! Không chỉ vậy, mấy thủ hạ đác lực của hán, bây giờ tìm hoài không thấy, nếu không thì hắn nào cần tìm người ở bên ngoài đến? “Nghe nói Vương Cao đại lão cũng tìm một cao thủ Muay Thái” Hứa Vinh nhìn Hàn đại sư một cái, biết tên này luyện võ ba mươi năm lợi hại cỡ nào: “Nếu có thể thắng được cao thủ Muay Thái đó, tôi sẽ cho anh một triệu” Vế trước là báo thù, vế sau là vấn đề thể diện rồi.

Trận đấu quyền anh là hình thức tranh thể diện của thế giới ngầm, bây giờ xã hội hoà bình đương nhiên không thể đánh đánh giết giết, nhưng tổ chức mấy trận đấu thì vẫn được.

Lần này có thể nói Hoàng Ngọc Minh đã dùng sức một người để bẫy cả thế giới ngầm của Đông Hải, đắc tội tất cả mọi người, ai cũng muốn dạy dỗ Hoàng Ngọc Minh một trận.

Đợi anh thua rồi, lại khiến Hoàng Ngọc Minh cúi đầu bồi thường, như vậy bọn họ mới hài lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương