“Anh…

Lan Thanh có chút tức giận nhìn Giang Ninh ánh mắt bình tĩnh, “Đùa cái gì?”

Để họ chủ động đưa cô ra ngoài.

Có phải họ đang bắt mình phải tự mời mình trải nghiệm cuộc sống ở đây không?

“Cô có biết tại sao họ lại bắt cô không?” Giang Ninh hỏi.

Lan Thanh dời tầm mắt, lắc đầu: “Tôi không biết.”

“Đó là nó.” Giang Ninh nhìn Lan Thanh trả lời một cách khó hiểu, nhưng Lan Thanh hoàn toàn không hiểu được.

Cô còn chưa kịp hỏi tiếp, Giang Ninh cũng không nói thêm nữa, cầm lấy cái đĩa trống, xoay người rời đi Lan Thanh tức giận đến mức dậm chân sau lưng anh. Tên khốn này có ý nghĩa gì. Hãy tự hỏi bản thân xem có biết tại sao mình bị bắt không? Đương nhiên cô biết, nhưng cô sẽ không nói cho Giang Ninh biết, cô còn không biết Giang Ninh là ai, sao có thể nói nhiều như vậy. Hơn nữa … Giang Ninh căn bản không có tôn trọng cô.

Bởi vì Giang Ninh cũng không thèm nhìn thẳng vào cô, đôi mắt thủy chung bình tĩnh giống như đang nhìn đá, chỉ cần một người phụ nữ nhìn thấy loại ánh mắt này sẽ tức giận.

“Lan Tư … anh ấy mọi lúc đều ở bên mình.” Lan Thanh khit mũi, ném Giang Ninh về phía sau. Gia đình không biết phản ứng ra sao, cô biết rất rõ ai đó trong gia đình đã tiết lộ tung tích của cô nếu không, người của hội Yamaguchi sẽ không thể tìm thấy cô. Cô ấy biết rõ hơn là nhà họ Zorro không còn đoàn kết như xưa, có kẻ muốn phản bội nhà họ La. Cô chính là con bài thương lượng.

“Bọn khốn kiếp này!” Lan Thanh rất tức giận.

Cô chỉ mong Lan Tư không xảy ra tai nạn, nói đến Đông Đô thì chính là hội Yamaguchi mới là người có tiếng nói cuối cùng, nếu kích động bọn họ thì hậu quả sẽ quá nghiêm trọng. Cô ngẩng đầu liếc nhìn bóng lưng Giang Ninh, không hiểu sao cô luôn cảm thấy người đàn ông này có chút khác thường. Anh ta làm cái quái quỷ gi vậy?

Tại thời điểm đó. Trong phòng làm việc của xã trưởng Yamaguchi, Sugita ngồi xếp bằng hơi cúi đầu, cảm ơn XIxã trưởng về tách trà mà ông đã rót cho mình.

“Anh Sugita, anh có thể đến chỗ tôi thật quý hiếm.” Xã trưởng Yamaguchi cười nói.

Anh đã phái nhiều người đi tìm Sugita nhưng đều không tìm được người, không ngờ hôm nay Sugita lại chủ động đến.

“Sugita lẽ ra nên đến gặp xã trưởng sớm hơn.”

Sugita vừa uống trà vừa nói: “Chỉ là việc gia đình bận rộn, hầu như không có thời gian giao tiếp với mọi người. Phải rất vất vả mới giành được sự ủng hộ của mọi người đối với công tác tuyên truyền đối ngoại của chúng ta. Ủng hộ hội Yamaguchi.”

“Anh Sugita đã làm việc chăm chỉ.

Thay mặt cho 30.000 thành viên của hội Yamaguchi, tôi xin cảm ơn anhl”

Nagakuma (§šH)cầm cốc trà lên, Sugita nhanh chóng cầm lên theo.

“Đó là trong phạm vi tôi phải làm.

Làm sao có thể nói cám ơn được. Xã trưởng khách khí quá rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương