Siêu Cấp Binh Vương
-
Chương 577: Lôi Giang Bị Bắt
Nghe Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nói như vậy, toàn thân của Diệp Khiêm không khỏi chấn động, rất hiển nhiên, Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cũng nhìn ra chuyện hắn tu luyện cổ võ, nhưng lại chỉ gần kề nhập môn mà thôi. Diệp Khiêm âm thầm thở dài, lúc trước đi theo Lâm Cẩm Thái tu luyện võ công, tốc độ tu luyện võ công của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cao hơn hắn, hôm nay tu luyện cổ võ, tốc độ tu luyện cổ võ của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe vẫn cao hơn hắn. Nếu như Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe có thể ngồi vào vị trí thủ lĩnh Nanh Sói, nhất định sẽ làm cho Nanh Sói phát triển càng thêm lớn mạnh.
"Thiên Hòe..." Diệp Khiêm dừng một chút, nói. Thế nhưng mà lời nói còn không có nói ra, liền bị Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cắt đứt."Mày cũng đừng nói thêm gì nữa, Nanh Sói có thể có thành tựu như ngày hôm nay là công lao của mày, mày là một người lãnh đạo ưu tú, ở bên trong Nanh Sói mày là người thích hợp làm thủ lĩnh Nanh Sói nhất. Mày cũng đừng luồn có ý nghĩ rằng tao có thể quản lý Nanh Sói tốt hơn mày, nói thật, tao không có khả năng quản lý Nanh Sói tốt hơn mày." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói. Lời nói rất chân thành, chỉ là phương thức nói chuyện của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe luôn bình thản như nước mà thôi.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Hắn biết rõ cho dù hắn có nói thêm chuyện gì nữa cũng vô dụng, ý chí của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không phải dễ dàng bị người khác cải biến như vậy, chuyện mà hắn đã quyết định thì trừ phi là tự bản thân hắn cải biến, nếu không thì không ai có thể cải biến ý nghĩ của hắn. Nói hắn bướng bỉnh cũng tốt, nói hắn cố chấp cũng tốt, hắn chính là một người như vậy.
"Nhớ kỹ lời tao đã nói, chúng ta đều là cô nhi, đừng hy vọng xa vời chuyện thân nhân." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhìn Diệp Khiêm, thản nhiên nói. Nói xong, liền không để ý tới Diệp Khiêm, quay đầu rời đi, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
"Ai, như thế nào nói đi là đi a, ít ra cũng phải cùng ăn một bữa cơm a?" Thanh Phong lớn tiếng kêu lên.
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không có quay đầu, thậm chí ngay cả cước bộ đều không có dừng lại dù chỉ một chút Thanh Phong bất đắc dĩ nhún vai, lầm bầm nói: "Vẫn là tính cách quái gở kia, cũng không biết ai có thể chịu được hắn." Sau đó nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, em có một biện pháp có thể cải biến bộ dạng quái gở của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe."
"Ừ? Mày có biện pháp?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi, "Thanh Phong, nếu như mày có biện pháp để cho Thiên Hòe trở lại Nanh Sói thì tao sẽ ghi cho mày một đại công."
"Biện pháp là có, bất quá có chút độ khó nha. Mấu chốt là tính tình quái gở của anh ấy, người có thể chịu được anh ấy quả thật là không nhiều lắm." Thanh Phong bĩu môi, nói.
"Mịa, tranh thủ thời gian nói a, được hay không được thì cứ nói ra trước đã, nói không chừng có thể thực hiện." Diệp Khiêm có chút sốt ruột thúc giục nói, mắt thấy tiểu tử này không chịu nói rõ ràng, Diệp Khiêm hận không thể một cước đạp chết hắn nha.
"Không phải có câu ngạn ngữ gọi là "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" sao." Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười một chút, một bộ dạng hèn mọn bỉ ổi đến cực điểm, nói, "Lão đại, anh hiểu ý của em phải không?"
"Ý của mày là đối với Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thi triển mỹ nhân kế?" Diệp Khiêm có chút kinh ngạc nói, "Biện pháp này cũng có thể xem là một biện pháp tốt, thế nhưng mà mấu chốt là đi nơi nào tìm ra một cô gái như vậy ah. Hơn nữa, nếu như cô gái đó không thật lòng thích Thiên Hòe, thì cũng không thể để cho cô gái đó đến lừa gạt Thiên Hòe a? Chuyện như vậy tao làm không được. Trọng yếu hơn là, Thiên Hòe cũng không phải kẻ ngốc, chúng ta tùy tiện tìm một cô gái đi thi triển mỹ nhân kế, Thiên Hòe khẳng định sẽ biết rõ. Chuyện này có chút khó làm ah."
"Cho nên em đã nói là có chút độ khó a." Thanh Phong nói, "Kỳ thật còn có chuyện càng quan trọng hơn là chúng ta không rõ hành tung của Thiên Hòe, nếu không thì chúng ta có thể tận lực an bài để cho cố gái đó và anh ấy giống như vô tình gặp nhau, sau đó...Anh cũng biết á. Chỉ là, không biết tìm một cô gái giống như vậy ở đâu ra a, đầu năm nay tuy lưu hành chuyện ghép đôi, thế nhưng mà em thật đúng là không có phát hiện ra mỹ nữ nào có thể xứng đôi với Thiên Hòe."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Nói cả buổi cũng chã được gì. Được rồi, loại chuyện này cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể khống chế, tùy duyên a. Nếu quả thật có một cô gái có thể đi vào trong sinh hoạt của Thiên Hòe thì rất không tồi, bất quá, cũng không cần chúng ta tận lực an bài a."
Thanh Phong có chút bĩu môi, nói: "Em đã nói chuyện này rất khó rồi, mà anh lại muốn em nói ra."
"Nanh Sói chúng ta thực hành chế độ dân chủ, tao không thể không cho mày quyền nói chuyện a, mày thấy tao nói có đúng không?" Diệp Khiêm có chút cười cười, nói.
"Móa, anh bức em nói chuyện, đây không phải chuyên chế thì là gì." Thanh Phong liếc hắn, nói.
"Tốt rồi, tốt rồi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi thôi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm." Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Thanh Phong, quay người hướng xe của mình đi đến.
Sau khi lên xe, liền lái ô-tô hướng biệt thự của Hoa Kiệt chạy tới. Bên phía Lôi Giang, Diệp Khiêm không cần phải lo lắng nữa rồi, hai ngày trước sau khi nhận được điện thoại của Lý Vĩ, hết thảy tiến hành vô cùng thuận lợi. Lôi Giang không thể không tự mình áp giải đám hàng kia trở lại Hoa Hạ, trên đại dương bao la, Lôi Giang cho dù có muốn rời khỏi, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm a. Chỉ cần Lôi Giang tiến vào vùng biển Hoa Hạ, Nam Cung Tử Tuấn liền có thể lợi dụng hải quân đem tàu hàng ngăn lại, đến lúc đó có cả người lẫn tang vật, Lôi Giang muốn thoát thân cũng không có khả năng. Hơn mười tấn ma túy, đủ để cho Lôi Giang chết vài chục lần rồi.
Lúc xe đang chạy đến biệt thự của Hoa Kiệt, thì âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm vang lên. Lấy điện thoại ra nhìn một chút, là Nam Cung Tử Tuấn gọi tới, Diệp Khiêm không khỏi lập tức tỉnh táo tinh thần, xem ra chuyện kia đã có kết quả. Sau khi bắt máy, Diệp Khiêm nói: "Như thế nào? Mọi chuyện đã OK hết rồi hả?"
Nam Cung Tử Tuấn nhẹ gật đầu, nói: "Hai ngày trước sau khi nhận được điện thoại của Diệp tiên sinh, tôi đã liên hệ hải quân đóng quân chờ tại vùng biển Hoa Hạ. Vừa rồi tàu hàng của Lôi Giang đã tới vùng biển Hoa Hạ, đã bị chúng tôi bắt được, lần này hắn không có cách nào thoát thân được nữa rồi. Tôi đã liên hệ với cục trưởng Hoàng Phủ, chờ khi tàu hàng đến bến cảng, tôi cùng Tiểu Uyển sẽ trực tiếp áp giải Lôi Giang trở về kinh đô, sau đó sẽ tiền hành thẩm vấn suốt đêm."
Tuy hết thảy đã sớm nằm trong kế hoạch của Diệp Khiêm, nhưng Diệp Khiêm vẫn có chút lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hôm nay nhìn thấy chuyện này đã được giải quyết, Diệp Khiêm không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Tốt, chuyện này OK là tốt rồi, nhớ rõ giúp tôi chuyển lời với lão đầu tử một tiếng, nói cho ông ấy biết, ông ấy thiếu nợ tôi một cái nhân tình, tôi sẽ tìm ông ấy lấy lại."
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời anh nói cho cục trưởng Hoàng Phủ." Nam Cung Tử Tuấn nói, "Chuyện lần này may nhờ có Diệp tiên sinh hỗ trợ, cám ơn!"
"Đừng khách khí như vậy, thôi, anh lo làm việc của anh đi, tôi cũng có chuyện cần phải làm rồi. Cứ quyết định như vậy, gặp lại sau, bye!" Nói xong, Diệp Khiêm trực tiếp cúp điện thoại.
Nếu như muốn nói người không hy vọng nhìn thấy kết quả này, thì ngoại trừ bản thân Lôi Giang ra, cũng chỉ có thể là Tây Môn Tiểu Uyển rồi, bởi vì cô đã từng cùng Nam Cung Tử Tuấn đổ ước, hiện tại tốt rồi, phải giúp Nam Cung Tử Tuấn giặt rửa tất thối một tháng. Mấu chốt vẫn là, Nam Cung Tử Tuấn quả thật có chút quá hèn mọn bỉ ổi rồi, trong thời gian ngắn đã tích lũy hơn mười đôi bít tất không có giặt rửa, hơn nữa mỗi một đôi bít tất đều hôi thối đến mức không thể chịu nổi.
Tây Môn Tiểu Uyển cũng không phải không tin Diệp Khiêm, có lẽ giống như lời Nam Cung Tử Tuấn đã nói, cô là người có tính tình quật cường, vốn cô đối với Diệp Khiêm rất có hảo cảm, thế nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Diệp Khiêm cũng nhịn không được phải cùng với hắn đấu võ mồm. Có lẽ, đây chỉ là một loại phương thức khác để biểu đạt tình cảm của mình mà thôi, cô muốn Diệp Khiêm chú ý tới cô a. Tình cảm của con gái, có chút khó có thể nắm bắt.
Sau khi cúp điện thoại, Thanh Phong liền nhịn không được tò mò hỏi: "Là ai gọi điện thoại tới a? Nhìn bộ dạng cao hứng của anh kìa, bộ có chuyện gì vui sao?"
"Ừ, vừa rồi là Nam Cung Tử Tuấn gọi điện thoại tới, đã bắt được Lôi Giang rồi." Diệp Khiêm nói.
"Thôi đi pa ơi..., em còn tưởng rằng có chuyện gì. Từ lúc bắt đầu kế hoạch này thì đã chú định kết cục của Lôi Giang rồi. Huống hồ, lần này Cục Quốc An còn vận dụng cả hải quân, Lôi Giang đâu còn có khả năng chạy thoát. Hắc hắc, em phát hiện em cũng có phong độ của một đại tướng quân a." Thanh Phong hắc hắc cười cười, đắc ý nói.
Trợn nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm nói: "Thôi đi, đừng đắc chí. Ghi cho mày một công là được."
Hắc hắc cười cười, Thanh Phong nói: "Kỳ thật có ghi một công hay không không trọng yếu, lão đại, không bằng cho điểm thực tế a, cho em ít tiền tiêu xài là được rồi."
"Mịa, lần trước từ chỗ Lô Ba cùng Hoa Kiệt mày đã lấy mấy trăm vạn rồi mà? Mày đừng nói với tao là mày đã xài hết toàn bộ rồi nha." Diệp Khiêm có chút giật mình nói.
"Đó là tiền của tổ chức, em nào dám động đến, em chỉ cầm một hai trăm vạn mà thôi. Đầu năm nay một hai trăm vạn có thể làm gì a, cho em thêm một chút nữa đi, anh cũng biết, em bây giờ không còn giống như trước kia nữa. Trước kia em là một tên lưu manh, không có tiền cũng không sao cả, nhưng bây giờ em còn phải nuôi lão bà, tương lai còn phải nuôi con nữa, không còn tiền sao được a, đừng về sau ngay cả tiền mua sữa bột cho con cũng không đủ. Anh cũng biết, hiện tại sữa bột có giá rất cao ah." Thanh Phong không ngừng kêu khổ.
"Móa, mày có thể dùng sữa mẹ nuôi con ah. Dù sao tao thấy Trung Đảo Tín Nại... Hắc hắc!" Diệp Khiêm nói.
"Ném, lão đại, ý của anh là gì...., sát." Thanh Phong liếc mắt, nói, "Không phải em không muốn dùng sữa mẹ nuôi con, mấu chốt là hai cái bánh bao của Tín Nại là của em, dùng để nuôi con sẽ biến dạng, đến lúc đó cầm nắm sẽ không có cảm xúc."
"PHỐC..." Diệp Khiêm nhịn không được bật cười, đoán chừng lời này cũng chỉ có Thanh Phong có thể nói ra a, chỉ là không biết sau khi Trung Đảo Tín Nại nghe những lời này sẽ có cảm tưởng gì. Thật vất vả kìm nén nụ cười của mình, Diệp Khiêm nói: "Đừng con mẹ nó giả nghèo với tao, sau khi chuyện bên này xong xuôi, tao sẽ gọi điện thoại cho Jack, để cho hắn cho mày một chút tiền thưởng a. Mày đừng có nhìn tao, trên người lão tử không có tiền, tao còn nghèo hơn mày nữa, đừng nhìn tao là thủ lĩnh Nanh Sói, mịa, muốn dùng ít tiền còn phải xin. Tên tiểu tử Jack này quá đen, tuyệt không cho phép đi cửa sau, Ôi."
Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Vậy em xin tạ ơn lão đại trước. Không cần quá nhiều, mấy trăm vạn là được."
Trợn nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm mặc kệ tên tiểu tử này. Hắn cho rằng mình mở ngân hàng hả, lúc không có tiền chỉ cần cầm máy in tiền ấn một chút là được sao? Mới mở miệng đã đòi mấy trăm vạn, cũng quá khoa trương.
Đang khi nói chuyện, bất tri bất giác đã đến bên ngoài biệt thự của Hoa Kiệt, từ rất xa liền nhìn thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng. Lôi Giang đã bị bắt, như vậy Hoa Kiệt cũng không cần phải lưu lại nữa rồi. Diệp Khiêm cùng Thanh Phong liếc nhau, không khỏi cười cười.
"Thiên Hòe..." Diệp Khiêm dừng một chút, nói. Thế nhưng mà lời nói còn không có nói ra, liền bị Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe cắt đứt."Mày cũng đừng nói thêm gì nữa, Nanh Sói có thể có thành tựu như ngày hôm nay là công lao của mày, mày là một người lãnh đạo ưu tú, ở bên trong Nanh Sói mày là người thích hợp làm thủ lĩnh Nanh Sói nhất. Mày cũng đừng luồn có ý nghĩ rằng tao có thể quản lý Nanh Sói tốt hơn mày, nói thật, tao không có khả năng quản lý Nanh Sói tốt hơn mày." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thản nhiên nói. Lời nói rất chân thành, chỉ là phương thức nói chuyện của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe luôn bình thản như nước mà thôi.
Diệp Khiêm bất đắc dĩ lắc đầu, không nói gì thêm nữa. Hắn biết rõ cho dù hắn có nói thêm chuyện gì nữa cũng vô dụng, ý chí của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không phải dễ dàng bị người khác cải biến như vậy, chuyện mà hắn đã quyết định thì trừ phi là tự bản thân hắn cải biến, nếu không thì không ai có thể cải biến ý nghĩ của hắn. Nói hắn bướng bỉnh cũng tốt, nói hắn cố chấp cũng tốt, hắn chính là một người như vậy.
"Nhớ kỹ lời tao đã nói, chúng ta đều là cô nhi, đừng hy vọng xa vời chuyện thân nhân." Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe nhìn Diệp Khiêm, thản nhiên nói. Nói xong, liền không để ý tới Diệp Khiêm, quay đầu rời đi, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.
"Ai, như thế nào nói đi là đi a, ít ra cũng phải cùng ăn một bữa cơm a?" Thanh Phong lớn tiếng kêu lên.
Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe không có quay đầu, thậm chí ngay cả cước bộ đều không có dừng lại dù chỉ một chút Thanh Phong bất đắc dĩ nhún vai, lầm bầm nói: "Vẫn là tính cách quái gở kia, cũng không biết ai có thể chịu được hắn." Sau đó nhìn Diệp Khiêm, nói: "Lão đại, em có một biện pháp có thể cải biến bộ dạng quái gở của Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe."
"Ừ? Mày có biện pháp?" Diệp Khiêm kinh ngạc hỏi, "Thanh Phong, nếu như mày có biện pháp để cho Thiên Hòe trở lại Nanh Sói thì tao sẽ ghi cho mày một đại công."
"Biện pháp là có, bất quá có chút độ khó nha. Mấu chốt là tính tình quái gở của anh ấy, người có thể chịu được anh ấy quả thật là không nhiều lắm." Thanh Phong bĩu môi, nói.
"Mịa, tranh thủ thời gian nói a, được hay không được thì cứ nói ra trước đã, nói không chừng có thể thực hiện." Diệp Khiêm có chút sốt ruột thúc giục nói, mắt thấy tiểu tử này không chịu nói rõ ràng, Diệp Khiêm hận không thể một cước đạp chết hắn nha.
"Không phải có câu ngạn ngữ gọi là "anh hùng khó qua ải mỹ nhân" sao." Thanh Phong hắc hắc nở nụ cười một chút, một bộ dạng hèn mọn bỉ ổi đến cực điểm, nói, "Lão đại, anh hiểu ý của em phải không?"
"Ý của mày là đối với Quỷ Lang Bạch Thiên Hòe thi triển mỹ nhân kế?" Diệp Khiêm có chút kinh ngạc nói, "Biện pháp này cũng có thể xem là một biện pháp tốt, thế nhưng mà mấu chốt là đi nơi nào tìm ra một cô gái như vậy ah. Hơn nữa, nếu như cô gái đó không thật lòng thích Thiên Hòe, thì cũng không thể để cho cô gái đó đến lừa gạt Thiên Hòe a? Chuyện như vậy tao làm không được. Trọng yếu hơn là, Thiên Hòe cũng không phải kẻ ngốc, chúng ta tùy tiện tìm một cô gái đi thi triển mỹ nhân kế, Thiên Hòe khẳng định sẽ biết rõ. Chuyện này có chút khó làm ah."
"Cho nên em đã nói là có chút độ khó a." Thanh Phong nói, "Kỳ thật còn có chuyện càng quan trọng hơn là chúng ta không rõ hành tung của Thiên Hòe, nếu không thì chúng ta có thể tận lực an bài để cho cố gái đó và anh ấy giống như vô tình gặp nhau, sau đó...Anh cũng biết á. Chỉ là, không biết tìm một cô gái giống như vậy ở đâu ra a, đầu năm nay tuy lưu hành chuyện ghép đôi, thế nhưng mà em thật đúng là không có phát hiện ra mỹ nữ nào có thể xứng đôi với Thiên Hòe."
Bất đắc dĩ lắc đầu, Diệp Khiêm nói: "Nói cả buổi cũng chã được gì. Được rồi, loại chuyện này cũng không phải là chuyện mà chúng ta có thể khống chế, tùy duyên a. Nếu quả thật có một cô gái có thể đi vào trong sinh hoạt của Thiên Hòe thì rất không tồi, bất quá, cũng không cần chúng ta tận lực an bài a."
Thanh Phong có chút bĩu môi, nói: "Em đã nói chuyện này rất khó rồi, mà anh lại muốn em nói ra."
"Nanh Sói chúng ta thực hành chế độ dân chủ, tao không thể không cho mày quyền nói chuyện a, mày thấy tao nói có đúng không?" Diệp Khiêm có chút cười cười, nói.
"Móa, anh bức em nói chuyện, đây không phải chuyên chế thì là gì." Thanh Phong liếc hắn, nói.
"Tốt rồi, tốt rồi, đừng nói lời vô nghĩa nữa, đi thôi, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm." Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Thanh Phong, quay người hướng xe của mình đi đến.
Sau khi lên xe, liền lái ô-tô hướng biệt thự của Hoa Kiệt chạy tới. Bên phía Lôi Giang, Diệp Khiêm không cần phải lo lắng nữa rồi, hai ngày trước sau khi nhận được điện thoại của Lý Vĩ, hết thảy tiến hành vô cùng thuận lợi. Lôi Giang không thể không tự mình áp giải đám hàng kia trở lại Hoa Hạ, trên đại dương bao la, Lôi Giang cho dù có muốn rời khỏi, chỉ sợ cũng lực bất tòng tâm a. Chỉ cần Lôi Giang tiến vào vùng biển Hoa Hạ, Nam Cung Tử Tuấn liền có thể lợi dụng hải quân đem tàu hàng ngăn lại, đến lúc đó có cả người lẫn tang vật, Lôi Giang muốn thoát thân cũng không có khả năng. Hơn mười tấn ma túy, đủ để cho Lôi Giang chết vài chục lần rồi.
Lúc xe đang chạy đến biệt thự của Hoa Kiệt, thì âm thanh điện thoại của Diệp Khiêm vang lên. Lấy điện thoại ra nhìn một chút, là Nam Cung Tử Tuấn gọi tới, Diệp Khiêm không khỏi lập tức tỉnh táo tinh thần, xem ra chuyện kia đã có kết quả. Sau khi bắt máy, Diệp Khiêm nói: "Như thế nào? Mọi chuyện đã OK hết rồi hả?"
Nam Cung Tử Tuấn nhẹ gật đầu, nói: "Hai ngày trước sau khi nhận được điện thoại của Diệp tiên sinh, tôi đã liên hệ hải quân đóng quân chờ tại vùng biển Hoa Hạ. Vừa rồi tàu hàng của Lôi Giang đã tới vùng biển Hoa Hạ, đã bị chúng tôi bắt được, lần này hắn không có cách nào thoát thân được nữa rồi. Tôi đã liên hệ với cục trưởng Hoàng Phủ, chờ khi tàu hàng đến bến cảng, tôi cùng Tiểu Uyển sẽ trực tiếp áp giải Lôi Giang trở về kinh đô, sau đó sẽ tiền hành thẩm vấn suốt đêm."
Tuy hết thảy đã sớm nằm trong kế hoạch của Diệp Khiêm, nhưng Diệp Khiêm vẫn có chút lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hôm nay nhìn thấy chuyện này đã được giải quyết, Diệp Khiêm không khỏi âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Dừng một chút, Diệp Khiêm nói: "Tốt, chuyện này OK là tốt rồi, nhớ rõ giúp tôi chuyển lời với lão đầu tử một tiếng, nói cho ông ấy biết, ông ấy thiếu nợ tôi một cái nhân tình, tôi sẽ tìm ông ấy lấy lại."
"Anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chuyển lời anh nói cho cục trưởng Hoàng Phủ." Nam Cung Tử Tuấn nói, "Chuyện lần này may nhờ có Diệp tiên sinh hỗ trợ, cám ơn!"
"Đừng khách khí như vậy, thôi, anh lo làm việc của anh đi, tôi cũng có chuyện cần phải làm rồi. Cứ quyết định như vậy, gặp lại sau, bye!" Nói xong, Diệp Khiêm trực tiếp cúp điện thoại.
Nếu như muốn nói người không hy vọng nhìn thấy kết quả này, thì ngoại trừ bản thân Lôi Giang ra, cũng chỉ có thể là Tây Môn Tiểu Uyển rồi, bởi vì cô đã từng cùng Nam Cung Tử Tuấn đổ ước, hiện tại tốt rồi, phải giúp Nam Cung Tử Tuấn giặt rửa tất thối một tháng. Mấu chốt vẫn là, Nam Cung Tử Tuấn quả thật có chút quá hèn mọn bỉ ổi rồi, trong thời gian ngắn đã tích lũy hơn mười đôi bít tất không có giặt rửa, hơn nữa mỗi một đôi bít tất đều hôi thối đến mức không thể chịu nổi.
Tây Môn Tiểu Uyển cũng không phải không tin Diệp Khiêm, có lẽ giống như lời Nam Cung Tử Tuấn đã nói, cô là người có tính tình quật cường, vốn cô đối với Diệp Khiêm rất có hảo cảm, thế nhưng mà mỗi lần nhìn thấy Diệp Khiêm cũng nhịn không được phải cùng với hắn đấu võ mồm. Có lẽ, đây chỉ là một loại phương thức khác để biểu đạt tình cảm của mình mà thôi, cô muốn Diệp Khiêm chú ý tới cô a. Tình cảm của con gái, có chút khó có thể nắm bắt.
Sau khi cúp điện thoại, Thanh Phong liền nhịn không được tò mò hỏi: "Là ai gọi điện thoại tới a? Nhìn bộ dạng cao hứng của anh kìa, bộ có chuyện gì vui sao?"
"Ừ, vừa rồi là Nam Cung Tử Tuấn gọi điện thoại tới, đã bắt được Lôi Giang rồi." Diệp Khiêm nói.
"Thôi đi pa ơi..., em còn tưởng rằng có chuyện gì. Từ lúc bắt đầu kế hoạch này thì đã chú định kết cục của Lôi Giang rồi. Huống hồ, lần này Cục Quốc An còn vận dụng cả hải quân, Lôi Giang đâu còn có khả năng chạy thoát. Hắc hắc, em phát hiện em cũng có phong độ của một đại tướng quân a." Thanh Phong hắc hắc cười cười, đắc ý nói.
Trợn nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm nói: "Thôi đi, đừng đắc chí. Ghi cho mày một công là được."
Hắc hắc cười cười, Thanh Phong nói: "Kỳ thật có ghi một công hay không không trọng yếu, lão đại, không bằng cho điểm thực tế a, cho em ít tiền tiêu xài là được rồi."
"Mịa, lần trước từ chỗ Lô Ba cùng Hoa Kiệt mày đã lấy mấy trăm vạn rồi mà? Mày đừng nói với tao là mày đã xài hết toàn bộ rồi nha." Diệp Khiêm có chút giật mình nói.
"Đó là tiền của tổ chức, em nào dám động đến, em chỉ cầm một hai trăm vạn mà thôi. Đầu năm nay một hai trăm vạn có thể làm gì a, cho em thêm một chút nữa đi, anh cũng biết, em bây giờ không còn giống như trước kia nữa. Trước kia em là một tên lưu manh, không có tiền cũng không sao cả, nhưng bây giờ em còn phải nuôi lão bà, tương lai còn phải nuôi con nữa, không còn tiền sao được a, đừng về sau ngay cả tiền mua sữa bột cho con cũng không đủ. Anh cũng biết, hiện tại sữa bột có giá rất cao ah." Thanh Phong không ngừng kêu khổ.
"Móa, mày có thể dùng sữa mẹ nuôi con ah. Dù sao tao thấy Trung Đảo Tín Nại... Hắc hắc!" Diệp Khiêm nói.
"Ném, lão đại, ý của anh là gì...., sát." Thanh Phong liếc mắt, nói, "Không phải em không muốn dùng sữa mẹ nuôi con, mấu chốt là hai cái bánh bao của Tín Nại là của em, dùng để nuôi con sẽ biến dạng, đến lúc đó cầm nắm sẽ không có cảm xúc."
"PHỐC..." Diệp Khiêm nhịn không được bật cười, đoán chừng lời này cũng chỉ có Thanh Phong có thể nói ra a, chỉ là không biết sau khi Trung Đảo Tín Nại nghe những lời này sẽ có cảm tưởng gì. Thật vất vả kìm nén nụ cười của mình, Diệp Khiêm nói: "Đừng con mẹ nó giả nghèo với tao, sau khi chuyện bên này xong xuôi, tao sẽ gọi điện thoại cho Jack, để cho hắn cho mày một chút tiền thưởng a. Mày đừng có nhìn tao, trên người lão tử không có tiền, tao còn nghèo hơn mày nữa, đừng nhìn tao là thủ lĩnh Nanh Sói, mịa, muốn dùng ít tiền còn phải xin. Tên tiểu tử Jack này quá đen, tuyệt không cho phép đi cửa sau, Ôi."
Thanh Phong hắc hắc cười cười, nói: "Vậy em xin tạ ơn lão đại trước. Không cần quá nhiều, mấy trăm vạn là được."
Trợn nhìn Thanh Phong, Diệp Khiêm mặc kệ tên tiểu tử này. Hắn cho rằng mình mở ngân hàng hả, lúc không có tiền chỉ cần cầm máy in tiền ấn một chút là được sao? Mới mở miệng đã đòi mấy trăm vạn, cũng quá khoa trương.
Đang khi nói chuyện, bất tri bất giác đã đến bên ngoài biệt thự của Hoa Kiệt, từ rất xa liền nhìn thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng. Lôi Giang đã bị bắt, như vậy Hoa Kiệt cũng không cần phải lưu lại nữa rồi. Diệp Khiêm cùng Thanh Phong liếc nhau, không khỏi cười cười.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook