Si Triền
-
Chương 13: Uy Hiếp Buồn Cười
Edit: Khuynh Khuynh
____________________________________
Dọc theo đường núi mà đi, ven đường đầy các loại cây cối, hoặc cao hoặc thấp, tuỳ ý sinh trưởng, gió nhẹ phất qua, mùi hương cỏ cây cũng theo đó mà chui vào khoang mũi, làm người ta thoải mái vui vẻ.
Bộ Mạch Nhiên hít sâu một hơi, thầm than rừng rậm cổ đại quả là tài nguyên phong phú!
Nàng cưỡi một chú ngựa thấp nhỏ, trên vai đeo một thùng thuốc kiểu ba lô ở hiện đại, nâng tay xoa chân mày nhìn thái dương trên đầu đang liều mạng phát ra hơi nóng, sâu kín thở dài. Hơn nữa sau khi nghe được tiếng vó ngựa vang lên sau lưng mình, mày lại càng chau hơn nữa.
"Haiz, bụng lại đói rồi, nhưng mà trước không có thôn, sau không có làng, làm gì có chỗ ăn uống?"
Nàng lầm bầm lầu bầu vài câu, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, thấy phía trước có một hồ nước nhỏ, hai mắt không khỏi sáng lên, quan sát hồi lâu mới chọn được một chỗ, liền chậm rãi dẫn ngựa đi tới.
Sau khi nàng dừng lại, mấy con ngựa phía sau cũng dừng theo, người trên ngựa nhảy xuống, nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên.
Bộ Mạch Nhiên cố ý không để tâm tới bọn họ, coi bọn họ như không tồn tại, trực tiếp đem hòm thuốc của mình đặt trên mặt đất, từ bên hông của con ngựa nhỏ lấy ra một cái cần trúc, chậm rãi đến bên hồ, tìm một chỗ ít cỏ cây liền ngồi xuống.
Sau khi bốn người kia nhìn nhau hồi lâu, thì thầm nói nhỏ một phen, cuối cùng một đại hán trong đó rốt cuộc lấy hết dũng khí đi tới, trơ mặt ra nói: "Thần y, ngài muốn làm gì cứ việc phân phó chúng tiểu nhân là được."
"Không cần, các ngươi cũng không phải người của ta, hơn nữa ta có tay có chân, có thể tự mình làm được. Các người vẫn là nên trở về đi. Ta sẽ không đồng ý."
Đều theo nàng đã một ngày, Bộ Mạch Nhiên không thể không bội phục kiên nhẫn của bọn họ.
"Không được a, thần y, tiểu Hầu gia nói, nếu bọn ta không mang được người về Thông Châu thành, bọn ta cũng đừng mong trở về." Đại hán trung niên mang vẻ mặt đau khổ cầu xin.
Bộ Mạch Nhiên thờ ơ. Nàng từ trong lòng ấy ra một bình sứ Thanh Hoa, tuỳ ý rắc trên mặt đất một tầng màu trắng mỏng manh, lại rưới thêm một ít nước, một lát sau, trên mặt đất ướt át liền chui ra một đám giun lớn nhỏ.
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, cần trúc trong tay run lên, cành trúc nhất thời dài ra gấp ba, cuối cành có một lưỡi câu bén nhọn, dưới ánh mặt trời loé ra ánh sáng bạc.
Trung niên đại hán rõ ràng nhảy dựng, cố gắng đem tầm mắt từ con giun béo mập trên lưỡi câu dời đi, cười nói như trước: "Cô nương, ngài hay nói giỡn? Tiểu nhân không mang được cô nương trở về thì chúng tiểu nhân cũng không thể trở về Hầu phủ? Vậy xin thần y nói rõ một lần, để chúng tiểu nhân còn có thể hồi phủ báo cáo."
Trong mắt hắn đã có chút không kiên nhẫn. Muốn hắn đường đường là một phó quản gia Hầu phủ, ngày thường uy phong lẫm lẫm, hôm nay lại phải ở trước mặt một tiểu cô nương ăn nói khép nép, lại còn cố tình không thể tức giận.
Hắn nhớ tới tiểu Hầu gia đã từng dặn dò không thể đả thương nàng, quản gia cũng đã nói, muốn thái độ của hắn phải cung kính một chút. Tiểu Hầu gia không nói tới, chính là trên đường liếc thấy người ta một lần liền cầu người tới cửa chữa bệnh, tám chín phần là nhìn trúng nhan sắc cô nương gia. Nhưng quản gia tại sao lại nói như vậy làm hắn khó hiểu. Theo hắn thấy, Bộ Mạch Nhiên ở trên giang hồ được mọi người tôn sùng là thần y, nhưng phủ Hầu gia là Hầu gia của Kỳ Liên quốc a! Một đại phu nhỏ cũng đáng để bọn họ dốc công dốc sức như vậy sao? Còn chỉ định không thể tổn thương nàng.
Bộ Mạch Nhiên giương mắt nhìn hắn một hồi, nói: "Ta đã nói rồi, bệnh của tiểu Hầu gia nhà ngươi chỉ là căn bệnh bình thường mà thôi, tuỳ tiện tìm một đại phu cũng có thể trị khỏi, vì sao cứ nhất định là ta?" Nói tới đây, Bộ Mạch Nhiên liền chau hai hàng lông này, không rõ khi nào thì mình đụng phải tiểu Hầu gia quyền cao chức trọng, nàng làm việc thỉnh thoảng sẽ dựa vào tâm trạng của mình mà làm, nhưng chuyện thương thiên hại lý chưa bao giờ đụng tới, chỉ là ngẫu nhiên cho vay nặng lãi một ít mà thôi.
Đại hán trung niên vừa nhìn thấy khuôn mặt của nàng, ba hồn bảy phách thiếu chút nữa đánh mất, nhìn cần cổ thon da thịt trắng nõn, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, hận không thể xông lên cắn một ngụm, trong lòng thầm nghĩ: Cuối cùng cũng hiểu tiểu Hầu gia vì sao lại muốn nàng như vậy! Tuyệt sắc mỹ nhân như thế, ai không thương? Nếu không phải độc thuật của nàng lợi hại, phỏng chừng người dám đánh chủ ý lên nàng không chỉ có một mình tiểu Hầu gia.
Bất quá bên ngoài hắn vẫn là trơ mặt ra: "Ha ha, hiện giờ không ai không biết y thuật cô nương cao minh? Giang hồ đồn đãi, cô nương có y thuật xuất thần nhập hoá, chỉ cần người còn một hơi thở, cô nương đều có thể cứu về."
Không khỏi nhíu mày, vận khí của nàng thật là quá tốt sao? Vừa ra khỏi cốc, mục đích đầu tiên mà nàng đến chính là Ngũ Liễu trấn, ý định đi tìm người đã thất lạc hơn mười năm nay là Nhiếp Kinh Vận, đáng tiếc người thì không tìm được, lại để nàng ở vùng ngoại ô đụng phải một đám người đang sống mái với nhau.
Nếu chỉ là một hồi người giang hồ đánh nhau cũng liền thôi, cùng lắm thì nàng coi như không thấy tránh đi là xong. Nhưng nàng không nghĩ tới, đây lại là một trận đánh nhau giữa chính phái và tà đạo trong giang hồ, nhưng là vừa đánh nhau xong, hai bên đều có tổn thất, song phương nằm trên mặt đất rên rỉ, vừa vặn dể Bộ Mạch Nhiên thấy được.
Ngẫm lại, từ sau mười ba tuổi nàng đều ở trong Dược Vương cốc, cũng thiếu bệnh nhân để thực tập, trị liệu qua cũng chỉ có hổ chim cho đến động vật, cho nên khi nhìn thấy nhiều người bị thuong như vậy, Bộ Mạch Nhiên tất nhiên không thể không hưng phấn.
Nàng cảm thấy, thời điểm khảo nghiệm y thuật của mình đã đến.
Cho nên nàng cũng rất chủ động tiếp cận trị liệu cho một đám bọn họ, nối liền tay chân đứt gãy, bắt mạch giải độc đến bất diệc nhạc hồ, cho đến khi đem số thuốc viên mà mình đem theo dùng hết hơn phân nửa, cả người mệt mỏi đến choáng váng mới chịu ngừng.
Sau một phen bận rộn, trải qua sự cứu chữa của nàng, thương thế của mọi người đều đã được khống chế, đối với nàng cũng là cảm kích có thêm, trực tiếp gọi một tiếng "Thần y". Bộ Mạch Nhiên lần đầu tiên cứu nhiều người như vậy, hơn nữa cũng không nghĩ mình có thể làm tốt đến như vậy, cho nên tâm tình cũng tốt mà hàn huyên cùng mọi người vài câu. Không nghĩ tới trong chính đạo có người bất mãn nàng ngay cả người tà đạo cũng cứu, liền châm chọc khiêu khích vài câu.
Bộ Mạch Nhiên có chút căm tức, cũng bởi vì lúc ấy quá mức mệt mỏi, không đợi người trong tà đạo ra tay, nàng liền thuận tay hạ một loại độc, làm cho người nọ không thể nói chuyện, tiếp theo liền nghênh ngang rời đi.
Đương nhiên, nàng cũng không phải thật sự rời đi, chỉ là ở phụ cận tìm một khách điếm ngủ mà thôi. Chờ sau khi nàng tỉnh lại, chợt nhớ tới trên chiến trường, liền chạy tới đó tìm được một ít thi thể người bị vứt bỏ lại, vụng trộm giải phẫu một phen mới nguôi giận.
Nàng không nghĩ tới là, chỉ một lần trị liệu kia, liền khiến cho nàng sau mười ngày xuống núi liền nổi danh toàn bộ giang hồ, y thuật của nàng bị người có mặt lúc ấy ba hoa chích choè thổi phồng, trở thành "Thần y" được giang hồ công nhận, thanh danh so với "Tà y" hai mươi năm trước còn muốn vang dội hơn.
Đương nhiên, nàng không thể không thừa nhận, bởi vì người mà nàng cứu đều có lai lịch lớn, cho nên hiện tại toàn bộ giang hồ đều không có mấy người dám đụng tới nàng, cho nên nàng im lặng đi vài tháng, trên đường cũng thuận tiện cứu một ít người, đem danh tiếng của mình càng đánh càng vang dội.
Mục đích của nàng đã đạt tới, đáng tiếc có một số phiền phức vẫn không thể tránh khỏi, tỷ như tên tiểu Hầu gia hiện tại, thuộc loại thế lực quan gia, thế lực trên giang hồ cũng không thể nào giúp nàng. Đương nhiên đây cũng không phải là nguyên nhân nàng không muốn đi, kỳ thật nguyên nhân chính là, vài ngày trước nàng có đi vào Thông Châu thành ngang qua Diêm phủ một chuyến, không biết vì sao, nàng không muốn đi vào trong đó.
Nói xong sẽ không nói nữa, nàng im lặng, tiếp tục vào công việc trên tay.
Câu cá, là chuyện mà nàng thích làm nhất. Không chỉ bởi vì nàng thích ăn cá, mà còn câu cá cũng là một cách rèn luyện tâm tính rất tốt, thuận tiện luyện nội công, làm cho thân thể bản thân ngày càng khoẻ mạnh.
Trung niên đại hán còn muốn nói gì nữa, Bộ Mạch Nhiên cũng đã không nghe, nàng không chuyển mắt nhìn cần câu trên tay, không chút sứt mẻ ngồi, căn bản không chú ý đến âm thanh lẩn quẩn bên tai.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được cần câu trong nước chuyển động, dây câu ở trong không trung di động một chút, biết đây là dấu hiệu cá cắn câu, loại cảm giác rất nhỏ này truyền vào tay Bộ Mạch Nhiên, nàng tiếp tục bảo trì bất động, chung quanh một mảnh yên tĩnh, nàng càng thêm rầm ổn, nàng đang đợi. Thẳng cho đến khi, dây câu run lên một cái mạnh mẽ, nàng mới nhanh chóng thu tay, quyết đoán đem cần câu xẹt qua không trung, dùng tốc độ nhanh nhất kéo cá lên bờ.
Nhìn con cá to mập trong tay, Bộ Mạch Nhiên không khỏi nhoẻn miệng cười, thu hoạch hôm nay không tệ, không nghĩ tới cái hồ nhỏ này cũng có thể có cá ngon như vậy. Cá nhiều xương ngược lại ngon, tuy rằng khi ăn có chút phiền toái, nhưng Bộ Mạch Nhiên vẫn là thích.
Nhìn bộ dáng Bộ Mạch Nhiên chậm rãi ăn cá, trung niên nam tử cuối cùng không nhẫn nại được, mùi cá nướng khiến cho hắn thèm khát, nhưng hắn lại không dám ăn, ai biết trong đó có bỏ thêm gia vị gì hay không? Vừa rồi hắn nhìn thấy Bộ Mạch Nhiên lấy ra mình đống chai chai lọ lọ, mở nút ra liền rác lên cá nướng, nghĩ tới tác phong của Bộ Mạch Nhiên, sợ mình bởi vì càn quấy mà khiến nàng tức giận, sẽ nhân cơ hội này mà sửa trị bọn hắn.
Nhưng mà, lúc nãy sau khi trải qua một phen diễn thuyết của mình mà vẫn không chiếm được phản ứng của nàng, nhất thời hắn liền cảm thấy uỷ khuất cực kỳ. Trong đầu nhớ lại lời uy hiếp của tiểu Hầu gia, nhịn không được rùng mình một cái.
Xoay người sang chỗ khác, sau khi cùng những người khác thương lượng xong, trung niên đại hán quyết định đạp nồi dìm tuyền, hít sâu một hơi, đại đao trong tay chỉ vào con ngựa nhỏ của nàng, trên mặt cũng là biểu tình cầu xin, buồn cười uy hiếp: "Cô nương, người nếu đáp ứng trở về cùng bọn ta, ta...ta liền giết chết con ngựa này của ngươi."
____________________________________
Dọc theo đường núi mà đi, ven đường đầy các loại cây cối, hoặc cao hoặc thấp, tuỳ ý sinh trưởng, gió nhẹ phất qua, mùi hương cỏ cây cũng theo đó mà chui vào khoang mũi, làm người ta thoải mái vui vẻ.
Bộ Mạch Nhiên hít sâu một hơi, thầm than rừng rậm cổ đại quả là tài nguyên phong phú!
Nàng cưỡi một chú ngựa thấp nhỏ, trên vai đeo một thùng thuốc kiểu ba lô ở hiện đại, nâng tay xoa chân mày nhìn thái dương trên đầu đang liều mạng phát ra hơi nóng, sâu kín thở dài. Hơn nữa sau khi nghe được tiếng vó ngựa vang lên sau lưng mình, mày lại càng chau hơn nữa.
"Haiz, bụng lại đói rồi, nhưng mà trước không có thôn, sau không có làng, làm gì có chỗ ăn uống?"
Nàng lầm bầm lầu bầu vài câu, đưa mắt nhìn xung quanh một chút, thấy phía trước có một hồ nước nhỏ, hai mắt không khỏi sáng lên, quan sát hồi lâu mới chọn được một chỗ, liền chậm rãi dẫn ngựa đi tới.
Sau khi nàng dừng lại, mấy con ngựa phía sau cũng dừng theo, người trên ngựa nhảy xuống, nhìn chằm chằm Bộ Mạch Nhiên.
Bộ Mạch Nhiên cố ý không để tâm tới bọn họ, coi bọn họ như không tồn tại, trực tiếp đem hòm thuốc của mình đặt trên mặt đất, từ bên hông của con ngựa nhỏ lấy ra một cái cần trúc, chậm rãi đến bên hồ, tìm một chỗ ít cỏ cây liền ngồi xuống.
Sau khi bốn người kia nhìn nhau hồi lâu, thì thầm nói nhỏ một phen, cuối cùng một đại hán trong đó rốt cuộc lấy hết dũng khí đi tới, trơ mặt ra nói: "Thần y, ngài muốn làm gì cứ việc phân phó chúng tiểu nhân là được."
"Không cần, các ngươi cũng không phải người của ta, hơn nữa ta có tay có chân, có thể tự mình làm được. Các người vẫn là nên trở về đi. Ta sẽ không đồng ý."
Đều theo nàng đã một ngày, Bộ Mạch Nhiên không thể không bội phục kiên nhẫn của bọn họ.
"Không được a, thần y, tiểu Hầu gia nói, nếu bọn ta không mang được người về Thông Châu thành, bọn ta cũng đừng mong trở về." Đại hán trung niên mang vẻ mặt đau khổ cầu xin.
Bộ Mạch Nhiên thờ ơ. Nàng từ trong lòng ấy ra một bình sứ Thanh Hoa, tuỳ ý rắc trên mặt đất một tầng màu trắng mỏng manh, lại rưới thêm một ít nước, một lát sau, trên mặt đất ướt át liền chui ra một đám giun lớn nhỏ.
Bộ Mạch Nhiên mỉm cười, cần trúc trong tay run lên, cành trúc nhất thời dài ra gấp ba, cuối cành có một lưỡi câu bén nhọn, dưới ánh mặt trời loé ra ánh sáng bạc.
Trung niên đại hán rõ ràng nhảy dựng, cố gắng đem tầm mắt từ con giun béo mập trên lưỡi câu dời đi, cười nói như trước: "Cô nương, ngài hay nói giỡn? Tiểu nhân không mang được cô nương trở về thì chúng tiểu nhân cũng không thể trở về Hầu phủ? Vậy xin thần y nói rõ một lần, để chúng tiểu nhân còn có thể hồi phủ báo cáo."
Trong mắt hắn đã có chút không kiên nhẫn. Muốn hắn đường đường là một phó quản gia Hầu phủ, ngày thường uy phong lẫm lẫm, hôm nay lại phải ở trước mặt một tiểu cô nương ăn nói khép nép, lại còn cố tình không thể tức giận.
Hắn nhớ tới tiểu Hầu gia đã từng dặn dò không thể đả thương nàng, quản gia cũng đã nói, muốn thái độ của hắn phải cung kính một chút. Tiểu Hầu gia không nói tới, chính là trên đường liếc thấy người ta một lần liền cầu người tới cửa chữa bệnh, tám chín phần là nhìn trúng nhan sắc cô nương gia. Nhưng quản gia tại sao lại nói như vậy làm hắn khó hiểu. Theo hắn thấy, Bộ Mạch Nhiên ở trên giang hồ được mọi người tôn sùng là thần y, nhưng phủ Hầu gia là Hầu gia của Kỳ Liên quốc a! Một đại phu nhỏ cũng đáng để bọn họ dốc công dốc sức như vậy sao? Còn chỉ định không thể tổn thương nàng.
Bộ Mạch Nhiên giương mắt nhìn hắn một hồi, nói: "Ta đã nói rồi, bệnh của tiểu Hầu gia nhà ngươi chỉ là căn bệnh bình thường mà thôi, tuỳ tiện tìm một đại phu cũng có thể trị khỏi, vì sao cứ nhất định là ta?" Nói tới đây, Bộ Mạch Nhiên liền chau hai hàng lông này, không rõ khi nào thì mình đụng phải tiểu Hầu gia quyền cao chức trọng, nàng làm việc thỉnh thoảng sẽ dựa vào tâm trạng của mình mà làm, nhưng chuyện thương thiên hại lý chưa bao giờ đụng tới, chỉ là ngẫu nhiên cho vay nặng lãi một ít mà thôi.
Đại hán trung niên vừa nhìn thấy khuôn mặt của nàng, ba hồn bảy phách thiếu chút nữa đánh mất, nhìn cần cổ thon da thịt trắng nõn, hắn không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, hận không thể xông lên cắn một ngụm, trong lòng thầm nghĩ: Cuối cùng cũng hiểu tiểu Hầu gia vì sao lại muốn nàng như vậy! Tuyệt sắc mỹ nhân như thế, ai không thương? Nếu không phải độc thuật của nàng lợi hại, phỏng chừng người dám đánh chủ ý lên nàng không chỉ có một mình tiểu Hầu gia.
Bất quá bên ngoài hắn vẫn là trơ mặt ra: "Ha ha, hiện giờ không ai không biết y thuật cô nương cao minh? Giang hồ đồn đãi, cô nương có y thuật xuất thần nhập hoá, chỉ cần người còn một hơi thở, cô nương đều có thể cứu về."
Không khỏi nhíu mày, vận khí của nàng thật là quá tốt sao? Vừa ra khỏi cốc, mục đích đầu tiên mà nàng đến chính là Ngũ Liễu trấn, ý định đi tìm người đã thất lạc hơn mười năm nay là Nhiếp Kinh Vận, đáng tiếc người thì không tìm được, lại để nàng ở vùng ngoại ô đụng phải một đám người đang sống mái với nhau.
Nếu chỉ là một hồi người giang hồ đánh nhau cũng liền thôi, cùng lắm thì nàng coi như không thấy tránh đi là xong. Nhưng nàng không nghĩ tới, đây lại là một trận đánh nhau giữa chính phái và tà đạo trong giang hồ, nhưng là vừa đánh nhau xong, hai bên đều có tổn thất, song phương nằm trên mặt đất rên rỉ, vừa vặn dể Bộ Mạch Nhiên thấy được.
Ngẫm lại, từ sau mười ba tuổi nàng đều ở trong Dược Vương cốc, cũng thiếu bệnh nhân để thực tập, trị liệu qua cũng chỉ có hổ chim cho đến động vật, cho nên khi nhìn thấy nhiều người bị thuong như vậy, Bộ Mạch Nhiên tất nhiên không thể không hưng phấn.
Nàng cảm thấy, thời điểm khảo nghiệm y thuật của mình đã đến.
Cho nên nàng cũng rất chủ động tiếp cận trị liệu cho một đám bọn họ, nối liền tay chân đứt gãy, bắt mạch giải độc đến bất diệc nhạc hồ, cho đến khi đem số thuốc viên mà mình đem theo dùng hết hơn phân nửa, cả người mệt mỏi đến choáng váng mới chịu ngừng.
Sau một phen bận rộn, trải qua sự cứu chữa của nàng, thương thế của mọi người đều đã được khống chế, đối với nàng cũng là cảm kích có thêm, trực tiếp gọi một tiếng "Thần y". Bộ Mạch Nhiên lần đầu tiên cứu nhiều người như vậy, hơn nữa cũng không nghĩ mình có thể làm tốt đến như vậy, cho nên tâm tình cũng tốt mà hàn huyên cùng mọi người vài câu. Không nghĩ tới trong chính đạo có người bất mãn nàng ngay cả người tà đạo cũng cứu, liền châm chọc khiêu khích vài câu.
Bộ Mạch Nhiên có chút căm tức, cũng bởi vì lúc ấy quá mức mệt mỏi, không đợi người trong tà đạo ra tay, nàng liền thuận tay hạ một loại độc, làm cho người nọ không thể nói chuyện, tiếp theo liền nghênh ngang rời đi.
Đương nhiên, nàng cũng không phải thật sự rời đi, chỉ là ở phụ cận tìm một khách điếm ngủ mà thôi. Chờ sau khi nàng tỉnh lại, chợt nhớ tới trên chiến trường, liền chạy tới đó tìm được một ít thi thể người bị vứt bỏ lại, vụng trộm giải phẫu một phen mới nguôi giận.
Nàng không nghĩ tới là, chỉ một lần trị liệu kia, liền khiến cho nàng sau mười ngày xuống núi liền nổi danh toàn bộ giang hồ, y thuật của nàng bị người có mặt lúc ấy ba hoa chích choè thổi phồng, trở thành "Thần y" được giang hồ công nhận, thanh danh so với "Tà y" hai mươi năm trước còn muốn vang dội hơn.
Đương nhiên, nàng không thể không thừa nhận, bởi vì người mà nàng cứu đều có lai lịch lớn, cho nên hiện tại toàn bộ giang hồ đều không có mấy người dám đụng tới nàng, cho nên nàng im lặng đi vài tháng, trên đường cũng thuận tiện cứu một ít người, đem danh tiếng của mình càng đánh càng vang dội.
Mục đích của nàng đã đạt tới, đáng tiếc có một số phiền phức vẫn không thể tránh khỏi, tỷ như tên tiểu Hầu gia hiện tại, thuộc loại thế lực quan gia, thế lực trên giang hồ cũng không thể nào giúp nàng. Đương nhiên đây cũng không phải là nguyên nhân nàng không muốn đi, kỳ thật nguyên nhân chính là, vài ngày trước nàng có đi vào Thông Châu thành ngang qua Diêm phủ một chuyến, không biết vì sao, nàng không muốn đi vào trong đó.
Nói xong sẽ không nói nữa, nàng im lặng, tiếp tục vào công việc trên tay.
Câu cá, là chuyện mà nàng thích làm nhất. Không chỉ bởi vì nàng thích ăn cá, mà còn câu cá cũng là một cách rèn luyện tâm tính rất tốt, thuận tiện luyện nội công, làm cho thân thể bản thân ngày càng khoẻ mạnh.
Trung niên đại hán còn muốn nói gì nữa, Bộ Mạch Nhiên cũng đã không nghe, nàng không chuyển mắt nhìn cần câu trên tay, không chút sứt mẻ ngồi, căn bản không chú ý đến âm thanh lẩn quẩn bên tai.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng cảm giác được cần câu trong nước chuyển động, dây câu ở trong không trung di động một chút, biết đây là dấu hiệu cá cắn câu, loại cảm giác rất nhỏ này truyền vào tay Bộ Mạch Nhiên, nàng tiếp tục bảo trì bất động, chung quanh một mảnh yên tĩnh, nàng càng thêm rầm ổn, nàng đang đợi. Thẳng cho đến khi, dây câu run lên một cái mạnh mẽ, nàng mới nhanh chóng thu tay, quyết đoán đem cần câu xẹt qua không trung, dùng tốc độ nhanh nhất kéo cá lên bờ.
Nhìn con cá to mập trong tay, Bộ Mạch Nhiên không khỏi nhoẻn miệng cười, thu hoạch hôm nay không tệ, không nghĩ tới cái hồ nhỏ này cũng có thể có cá ngon như vậy. Cá nhiều xương ngược lại ngon, tuy rằng khi ăn có chút phiền toái, nhưng Bộ Mạch Nhiên vẫn là thích.
Nhìn bộ dáng Bộ Mạch Nhiên chậm rãi ăn cá, trung niên nam tử cuối cùng không nhẫn nại được, mùi cá nướng khiến cho hắn thèm khát, nhưng hắn lại không dám ăn, ai biết trong đó có bỏ thêm gia vị gì hay không? Vừa rồi hắn nhìn thấy Bộ Mạch Nhiên lấy ra mình đống chai chai lọ lọ, mở nút ra liền rác lên cá nướng, nghĩ tới tác phong của Bộ Mạch Nhiên, sợ mình bởi vì càn quấy mà khiến nàng tức giận, sẽ nhân cơ hội này mà sửa trị bọn hắn.
Nhưng mà, lúc nãy sau khi trải qua một phen diễn thuyết của mình mà vẫn không chiếm được phản ứng của nàng, nhất thời hắn liền cảm thấy uỷ khuất cực kỳ. Trong đầu nhớ lại lời uy hiếp của tiểu Hầu gia, nhịn không được rùng mình một cái.
Xoay người sang chỗ khác, sau khi cùng những người khác thương lượng xong, trung niên đại hán quyết định đạp nồi dìm tuyền, hít sâu một hơi, đại đao trong tay chỉ vào con ngựa nhỏ của nàng, trên mặt cũng là biểu tình cầu xin, buồn cười uy hiếp: "Cô nương, người nếu đáp ứng trở về cùng bọn ta, ta...ta liền giết chết con ngựa này của ngươi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook