Shipper Lục Giới
Chương 54: Đại kết cục

Edit: Tiểu Pi

Beta: Quanh

Nó khóc thật sự thê lương, ngay cả Cải Trắng cũng không đành lòng đánh nó. Đều là thú, còn là loại thú hùng mạnh, có thể khóc thành như vậy, đời này Cải Trắng chỉ trải qua hai việc —— đó là khi Ma Vương tiền nhiệm qua đời, và lần nó bị mèo yêu đoạt Hoa Thiên Lam rồi vứt bỏ nó.

A ô…… Nó cũng muốn khóc rồi đây.

Nước mắt của A Phiến cũng lạch cạch rơi xuống, thật đáng thương a~~

Phong Minh nhìn ba người và thú bọn họ khóc như vỡ đê, đột nhiên cảm thấy đến lúc này mình còn không khóc một chút quả thực không phải người. Hắn lau nước mắt trên mặt A Phiến, nói: “Các người khóc cái gì!”

“Thật là đáng thương quá mà.” A Phiến biết được chuyện của A Bát thì tội nghiệp cho nó không thôi, vừa khóc vừa đấm vào ngực hắn một quyền: “Đại ma vương không có lòng thương cảm, sau này sinh hài tử nhất định nó phải giống ta.”

“…… Mít ướt? Nhát gan?” Giống nàng thì hắn không thể giao Ma giới cho nó rồi đưa nàng đi Lục giới dạo chơi đâu, vậy mà nàng còn ghét bỏ hắn. Phong Minh chớp mắt vài cái để nặn ra vài giọt nước mắt, ui chao, không nặn ra. Không đúng, sao lại vì con quái thú ngu ngốc này mà cố nặn ra nước mắt chứ! ("A´)

A Phiến lau sạch nước mắt, cúi người bay về phía A Bát, nàng nhặt đoạn răng nanh trên mặt đất lên, từ trong túi nhỏ lấy ra một cây tiên thảo mà Thái Thượng Lão Quân cho nàng, đặt ở vết nứt gãy trên răng nanh để dán lại răng cho A Bát. Tiên thảo bị đè ép hóa thành chất lỏng, kết hai đoạn răng lại với nhau. 

Tuy nói còn thấy vết nứt nhưng ít ra có thể sử dụng, không nhìn kỹ sẽ không thấy được. 

Nhưng nổi khổ sở của A Bát không phải ở hàm răng, mà là chuyện trở về nhà. Nó nước mắt lưng tròng nhìn tiểu tiên nữ lương thiện này, há miệng nói: “Thực xin lỗi…… Dọa đến…… Ngươi……”

“Không sao, dù sao thì ai cũng đều có thể dọa được ta, ta quen bị dọa rồi.” A Phiến hào phóng xua xua tay, lại nói: “A Bát, để ta đưa ngươi trở về, vừa rồi ta đã thấy biển hoa, thấy nhà của ngươi. Ngươi xem, ta không hề bị kết giới đẩy ra, cũng không bị thương.”

A Bát giật mình: “Ngươi…… Ngươi có thể xuyên qua kết giới?”

“Đúng vậy.” Bỗng nhiên A Phiến nhớ tới gì đó, lấy ra Nhậm Vụ Thạch đưa cho nó rồi cười nói: “Ngươi xem, ta còn phải làm nhiệm vụ đây, chính là đưa túi đồ của ngươi về nhà của ngươi.”

“Tiểu tiên nữ.” A Bát nghẹn ngào, hai móng vuốt ôm lấy nàng khóc rống: “Cảm ơn ngươi.”

Phong Minh thấy nó ôm chặt A Phiến, liền duỗi tay xách A Phiến trở về, lau nước mắt dính trên người nàng, nói: “Nàng sẽ cảm lạnh đó.”

A Phiến: “Đại ma vương, ta đi làm nhiệm vụ, chàng có thể giải trừ phong ấn của Lê viên một lúc được không?”

“Bản thân Lê viên không có vấn đề, chỉ là khi cha mẹ ta kiến tạo Lê viên đã phong ấn nó, không cho phép người ngoài xâm nhập vào. Kết quả là vừa lúc chắn phải cửa của biển hoa, hiện tại cũng không thể giải trừ phong ấn của Lê viên được, nếu không thì không biết sẽ có bao nhiêu người từ cái khe hở này đi nhầm vào Lê viên.”

“Vậy phải làm sao bây giờ?”

Phong Minh nhìn cửa đá bị Lê viên đè lên, nói: “Dịch chuyển nó.”

Hai thú một người ngoan ngoãn ngồi xổm tại chỗ xem hắn dịch Lê viên, chỉ thấy sát khí mới vừa nổi lên, Lê viên dần dần chuyển hướng……

“Đại ma vương, chàng dịch sai phương hướng rồi, chàng sắp chặn hết toàn bộ biển hoa của người ta rồi!” (ʘ言ʘ╬)

“…… À.”

Lê viên lại bị dời đi, cuối cùng lúc này cũng không dịch sai nữa, dần dần dời khỏi biển hoa càng ngày càng xa, cho đến khi hoàn toàn rời khỏi cửa đá.

Lê viên vừa đi, trong nháy mắt cửa đá liền biến trở về cửa gỗ, xuất hiện một cây đại thụ ở giữ rừng cây, bên dưới là cửa vào, gần ngay trước mắt.

Biển hoa ngày đêm thương nhớ đã ở ngay đây, trước kia tìm đủ mọi cách cũng không thể trở về, bỗng dưng hiện tại đã có thể quay về, A Bát giật mình đứng ngẩn tại chỗ, cũng quên việc phải đi lên, thấy vậy Cải Trắng dùng đầu đẩy đẩy nó, nó mới hồi phục tinh thần lại —— có thể về nhà rồi.

Nó đi từng bước đến trước cửa, mỗi một bước đều phát run, nó nghĩ lỡ như lại không thể về nhà thì làm sao bây giờ?

Không, sẽ không, có thể trở về.

Trở về với biển hoa, mỗi ngày được rong ruổi trong đó, được thi đấu cùng các bạn. 

Nó giữ chặt tay nắm cửa, mở ra, nhưng sao…… Kéo không nhúc nhích.

A Bát cả kinh, dùng sức lôi kéo, nhưng làm cách nào cũng kéo không ra. Nó như bị sét đánh trúng, hoàn toàn ngơ ngẩn, tứ chi quỳ rạp xuống đất, một lần nữa khóc rống lên.

“Không thể…… Về nhà……”

A Phiến phi người qua đó, nháy mắt xuyên qua tấm cửa gỗ, trước mắt là biển hoa bạt ngàn, nhìn không thấy điểm cuối, nơi đó có rất nhiều “A Bát” đủ màu sắc đang chạy như bay. Nàng sợ bị chúng nó thấy rồi hiểu lầm nàng cố ý xâm nhập nên vội vàng đi ra ngoài, nghiêm túc nói với A Bát: “Có thể qua được.”

A Bát lại kéo lấy cửa gỗ kia, vẫn không thể mở được, nó lại rơi lệ thành sông.

Phong Minh nhíu mày, đột nhiên như hiểu ra điều gì đó, vẻ mặt tối sầm, một chân đá vào cửa.

Cửa…… Mở rồi.

Con thú lông xanh ngu ngốc! Cửa này là đẩy vào trong, không phải kéo ra bên ngoài đâu! 凸( •̀_•́)凸

Phong Minh cảm thấy nó tuyệt đối không phải vì đã lâu không về nhà nên quên chuyện này, mà là từ lần đầu tiên lăn từ bên trong ra đây đã quên rồi, nhiều năm nay căn bản không liên quan đến phong ấn Lê viên, mà là nó không thử đẩy cửa vào —— tuyệt đối có thể là khả năng này lắm.

Cửa gỗ vừa mở liền có mùi hoa xông vào mũi, A Bát đang ôm đầu khóc rống bỗng ngửi được hương hoa, nó vội ngẩng đầu dậy, in sâu dưới đáy mắt là hình ảnh của biển hoa bạt ngàn.

Còn có các bạn đang chạy chơi trong biển hoa.

Nó giật mình nhìn đến ngây ngốc, cảm thấy giống như mình đang nằm mơ vậy.

“Kìa? A Bát? Ngươi đã về rồi à, ngươi chạy trốn thật mau nha.”

Đồng bạn sôi nổi chắn ở cửa, duỗi tay với nó, cười đến xán lạn: “Mau vào đây, ngươi chạy xa quá đi.”

A Bát còn đang ngây người, tức khắc mặt mày vui vẻ, một đầu chui vào sau cánh cửa gỗ, hoàn toàn đi vào trong biển hoa, tám con mắt trên thân hiện rõ vẻ tràn đầy vui mừng.

“Hô ——”

Nhậm Vụ Thạch trong tay A Phiến biến thành màu đỏ vô cùng xinh đẹp. Nàng giữ chặt hồng thạch, nhìn về phía biển hoa mỉm cười: “Hẹn gặp lại, A Bát, sau này không cần phải rời nhà lâu như thế nữa.”

Trước một đám sinh linh đang vui đùa giữa biển hoa, đại môn từ từ đóng lại.

Cửa đã đóng, mùi hoa tựa như còn thoang thoảng trong rừng cây, xua tan khí ẩm mốc trong rừng.

A Phiến ngửi được mùi hương tươi mát này, quay đầu lại, mặt mày giãn ra: “Đại ma vương, ta có thể trở về giao nhiệm vụ rồi.”

“Ta đi với nàng.”

Hai mắt A Phiến lập tức sáng ngời: “Quả nhiên chàng muốn đến nói chuyện thành thân với lão đại bọn ta.”

Phong Minh nhìn tiểu tiên nữ đang ảo tưởng đến kỳ nghỉ này, thật muốn…… Thật muốn…… Thôi, không nỡ đánh nàng: “Không - phải.”

“À……” A Phiến thất vọng nói: “Vậy chàng đi Thần giới làm gì? Lại tìm Đế quân uống trà?”

“Chuyện của con quái thú ngu ngốc kia còn cần ta và Đế quân bàn bạc thêm.” Phong Minh nhìn biển hoa đã biến mất sau đại môn, lại nói: “Không nên nói cho nhóm Đế quân biết đại môn ở nơi nào, chúng nó (đồng loại của A Bát) không thuộc về Lục giới, cũng không hy vọng bị quấy rầy.”

A Phiến suy nghĩ một lúc rồi gật đầu: “Ừm, ta hiểu rồi, càng nhiều người biết thì càng nguy hiểm. Nhưng Đại ma vương này, như vậy không phải là ta không tin lão đại bọn ta đâu.”

Những lời này trước sau bất nhất, rõ ràng…… Chính là không tin. Tiểu tiên nữ A Phiến Thiện lương trung thành, ẩn sâu trong xương cốt cũng có chút tinh ranh, nhưng chính nàng cũng không phát hiện. Phong Minh không vạch trần nàng, hắn duỗi tay với nàng. “Đi, chúng ta đi Thần giới nào.”

A Phiến đặt tay mình vào tay hắn, bướng bỉnh nói: “Đại ma vương, ta còn chưa có gả cho chàng đâu, chàng không thể nói ‘đi’. Hay là... chàng cưới ta nha.” [*]

[*] Chỗ này ý A Phiến muốn nói, nàng chưa gả cho hắn, nên Thần giới vẫn là “nhà mẹ đẻ” của nàng, nên nói là “về” Thần giới, mà không phải “đi” Thần giới.:))

“Được.” Phong Minh nhìn nàng, nói: “Ta cưới nàng.”

Lòng nàng giật thót, sắc mặt dần dần nghẹn thành màu đỏ ửng, tâm loạn như ma, cúi đầu không dám đối mắt với hắn.

Phong Minh khom người nhìn mặt nàng, thấp thoáng ý cười: “Vì sao phải làm bộ mình không phải là người nhút nhát, chủ động cầu thân với ta vậy?”

“Ta không phải người nhút nhát!” Thiếu chút nữa A Phiến đã cắn đầu lưỡi mình, gương mặt xinh đẹp càng ngày càng đỏ ửng.

Phong Minh cười cười, không hề phản bác lại nàng, ôm nàng rồi dùng sức hôn nàng một cái: “Quỷ khóc nhè.”

Nàng cũng không phải Quỷ khóc nhè. A Phiến dựa trong lòng ngực hắn nghĩ, mà hình như nàng cũng hay khóc thật. Nhưng trên thế gian này có nhiều chuyện khiến người ta sợ hãi hay cảm động như vậy, rớt vài giọt nước mắt cũng là chuyện rất bình thường mà.

Cải Trắng đang ngồi xổm trên ngọn cây, híp mắt nhìn hai người bọn họ, cái đuôi càng đung đưa càng chậm. Nó mơ hồ nhớ tới năm đó cũng từng ngồi xổm một bên như thế này, nhìn một đôi tình lữ khác, cũng ôm lấy nhau như lúc này.

Mỗi lần bọn họ phát hiện đều sẽ trìu mến sờ đầu nó: “Cải Trắng, ngươi cũng mau đi tìm một người bạn đi.”

Cứ thế nhiều năm trôi qua, Đại ma vương đã qua đời, Tiểu ma vương lại biến thành Đại ma vương, nó vẫn là một con mèo. Có lẽ…… Chờ "tiểu quả lê" biến thành "quả lê Đại ma vương" thì nó vẫn là một con mèo chăng?

Dù có như vậy, nó cũng không cảm thấy cô đơn. Bởi vì bọn họ đều thích nó. Nó cũng thích bọn họ.

Cải Trắng nằm ở trên cây “Meo~~~” một tiếng, tâm tình vẫn như năm đó, vẫn thỏa mãn và sung sướng như vậy.

- ----

Gần đây thủ vệ ở Nam Thiên Môn cảm thấy thực dày vò, thật sự là Ma Tôn tới đây quá thường xuyên, mỗi lần đều trực tiếp đứng ở cây cột kia, không biết còn tưởng rằng đội thủ vệ mới tới. Tiên nhân không biết Ma Tôn còn trực tiếp cúi đầu đi qua, căn bản không hề chào Ma Tôn, sẽ bị mang thù nha!

Phong Minh đưa A Phiến đến cổng, hoàn toàn không biết suy nghĩ trong lòng bọn thủ vệ, liền nói với bọn họ: “Đi bẩm báo với Đế quân các ngươi, nói ta tới tìm bọn họ uống trà.”

Thủ vệ nhanh chân đi vào trong thông báo, một khắc cũng không dám chậm trễ.

Phong Minh lại nói với A Phiến: “Nàng vào trước đi, đợi lát nữa xong việc thì ở chỗ này chờ ta, ta sẽ ra nhanh thôi.”

A Phiến gật đầu: “Ta đi vào, một hồi lại đến đây chờ chàng.”

“Đi thôi.” Phong Minh chậm rãi buông tay ra, nhìn theo bóng dáng nàng tiến vào Nam Thiên môn. Thấy nàng đi vài bước liền quay đầu nhìn mình, hắn thật muốn kéo nàng trở về, trực tiếp đưa về Ma giới, không bao giờ để nàng trở về Thần giới nữa.

Chỉ là —— không thể làm như thế, hắn dám, nhưng nàng nhất định sẽ không vui, rồi lại biến thành Quỷ khóc nhè cho xem.

Mục đích chính lần này hắn đến tìm Đế quân Thần giới cũng không phải vì con quái thú ngu ngốc kia, mà là vì tiểu tiên nữ của hắn.

Một lúc sau, Thần Quân tiến đến mời hắn vào, Phong Minh liền đi theo ông ấy.

Trong chốc lát Ngũ đại Đế quân đã biết chuyện hắn cùng A Phiến xuất hiện ở Nam Thiên Môn, chuyện này thật sự nằm ngoài dự đoán của bọn họ, dù sao —— bọn họ cho rằng Ma Quân sẽ không đưa A Phiến về, thậm chí là trực tiếp nhốt nàng ở Ma giới.

Hiện giờ trở về còn muốn gặp bọn họ, là vì chuyện gì?

Phong Minh vừa bước vào trong điện đã cảm giác được không khí lần này không còn nhẹ nhàng như lần trước, hình như có sợi tơ vô hình đang căng chặt trong điện này, hơi bất cẩn một chút sẽ làm sợi tơ đó đứt thành nhiều đoạn.

“Ma Quân, mời ngồi.”

Phong Minh ngồi xuống, trước tiên không có nói về chuyện A Phiến mà là đề cập đến chuyện A Bát. Hắn cũng không hề giấu giếm chi tiết, điều duy nhất hắn không nói là vị trí của biển hoa. Hắn biết chúng Đế quân không ngu, nếu nói hàm hồ thì bọn họ sẽ ngờ vực, đổi lại là hắn cũng sẽ không tin, ngày sau chắc chắn sẽ bỏ tâm tư đi tìm biển hoa kia. 

Chúng Đế quân nghe xong, thấy hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói đến chuyện quái vật kia đưa quả pháo, nhất thời không đoán được dụng ý của hắn, giọng nói hòa hoãn: “Không ngờ hết thảy mọi chuyện kia đều do con quái thú này làm ra, cũng không ngờ nó có thể vào Thần Phong Điện dễ như trở bàn tay vậy, còn ẩn núp trăm ngàn năm nay.”

“Nhưng thật sự là nó thông qua Thần giới các người để trả thù ta.” Phong Minh nghe bọn hắn muốn phủi sạch trách nhiệm liền cười cười, nói: “Chẳng lẽ không phải do các người trông giữ không nghiêm, mới để nó có cơ hội chui chỗ trống vào?”

“Đúng là chúng ta sơ sẩy, không nghĩ tới thế gian vẫn có sinh linh không thuộc về Lục giới này.”

Phong Minh lười phải so đo cùng bọn họ về chuyện A Bát, mà hắn nói chuyện này cũng không phải muốn Thần giới bồi thường gì, chỉ là vì —— làm cho bọn họ chột dạ.

“Chuyện của A Bát ta không truy cứu, bỏ qua.” Phong Minh chuyển câu chuyện, khẽ hất mặt lên, nói: “Ta đây nhắc tới một sự kiện khác.”

Đã biết trước hắn muốn nói chuyện gì, năm người giương mắt nhìn hắn, yên lặng nghe.

“Ta muốn cưới tiểu tiên nữ ở Thần Phong Điện trên Thần giới các người, nàng tên A Phiến” Phong Minh nói: “Tháng sau, chưa định ngày, để xem khi nào Thần Phong Điện cho nàng nghỉ, đến lúc đó các vị Đế quân có thể tới Ma giới dự tiệc.”

“……”

Phong Minh hỏi: “Có vấn đề?”

Năm người cũng chưa từng nghĩ hắn lại trực tiếp muốn cưới tiểu tiên nữ kia, hơn nữa, Ma Tôn cưới vợ, còn muốn Thần giới cho nàng nghỉ là, là, là ý gì? Từ khi nào Ma Tôn lại khách khí với người khác như vậy? Không phải chứ!

“Chẳng lẽ Ma Quân đang nói đùa?” Trên gương mặt vạn năm không cười của Đế quân càng nghiêm túc, nói: “Vì sao ngươi muốn cưới một tiên nữ nho nhỏ làm phu nhân?”

Phong Minh liếc mắt nhìn ông, ánh mắt nhàn nhạt: “Ta biết người ở Thần Phong Điện đều có bản lĩnh nghịch thiên, có thể xuyên qua bất kỳ kết giới nào trên thế gian, không có nơi nào mà các nàng không đi được.”

Nhóm Đế quân hơi chột dạ, tiếp tục nghe hắn nói.

“Ta nói xong rồi.”

Bầu không khí có chút quỷ dị, sắc mặt bọn họ thật khó coi: “Lời này của Ma Quân là có ý gì?”

Phong Minh nói: “Từ lúc bắt đầu ta đã biết tiểu tiên nữ ở Thần Phong Điện có năng lực nghịch thiên, nhưng cho tới bây giờ cũng không có bắt đi bất kỳ một tiểu tiên nữ nào.”

“Ý của Ma Quân muốn nói, ngươi biết được năng lực của các nàng nhưng cũng không có ý gì, hiện giờ muốn cưới A Phiến là bởi vì thích nàng, tuyệt đối không có tâm tư gì khác?”

“Nếu ta có ý định thâu tóm Lục giới thì cũng không cần chờ tới bây giờ, càng sẽ không lợi dụng một cô nương để đạt được mục đích này.”

“Ngươi sẽ không thật sự thích một tiểu tiên nữ.”

Phong Minh ghe thấy những lời này, cười cười, nói: “Ta là thật sự rất thích tiểu tiên nữ kia.”

Chúng Đế quân ngạc nhiên, quả thật bọn họ không dám tin tưởng lý do này của hắn. Người của ma giới rất giảo hoạt, bọn họ sẽ không tin dễ tin lời hắn nói.

Nhưng bọn họ cũng hiểu rõ Phong Minh là người thế nào, nói chuyện trịnh trọng như vậy, là chuyện nhất định phải làm. Nếu bọn họ quyết tâm giữ A Phiến ở lại, làm trái ý hắn, như vậy mới thật sự nhanh chóng khơi mào thần ma giao chiến.

“Chúng ta có thể đáp ứng ngươi, nhưng ngươi cần phải đáp ứng một điều kiện của chúng ta. Chúng ta muốn hủy tiên cốt của A Phiến, rút tiên căn của nàng.”

Phong Minh lập tức nhíu mày, gằn từng chữ: “Các ngươi muốn rút gân đoạt cốt nàng?” Hắn cười lạnh: “Đừng nói là xương cốt, cho dù là nửa cọng lông tơ, ngươi cũng đừng mơ được động đến.”

Không hề có ý định thương lượng, một khi hắn mở miệng đề ra chuyện này không phải để xin Thần giới đồng ý, mà là đang thông báo cho bọn họ biết: ta muốn đưa tiểu tiên nữ ở Thần giới các người đi.

Đế quân cất giọng lạnh lùng: “Ma Quân, ngươi thật quá đáng. Ngươi đưa nàng đi, sao chúng ta có thể an tâm?”

“Các nàng có thể lên trời xuống đất, có bản lĩnh không bị Lục giới ngăn trở, mà các ngươi cũng là người đầu tiên biết được khả năng này của các nàng.” Phong Minh nói: “Nhưng các ngươi không có lợi dụng các nàng, cũng không có giết các nàng. Là vì sao? Bởi vì các ngươi cũng không muốn làm Lục giới lại rơi vào cảnh chiến loạn, hy vọng thần ma hòa thuận, cũng thương tiếc cho sinh mệnh các nàng, cho nên vì các nàng mà lập ra Thần Phong Điện, còn dựng nhiều lớp bảo vệ ở đó, ngoại trừ các nàng và Liên Đạo thượng tiên thì không ai vào được đó. Vì sao vậy? Cũng là để bảo vệ an toàn cho các nàng.”

Nếu không phải có chuyện của con quái thú ngu ngốc kia thì hắn cũng không biết Thần Phong Điện được bảo vệ nghiêm cẩn như vậy, thì ra chỉ có bọn người A Phiến các nàng mới có thể đi vào. A Bát là ngoài ý muốn, nhưng cũng chứng minh kết giới ở Thần Phong Điện là do nhóm Đế quân liên thủ dựng lên.

Nhưng là…… Ai biết được mục đích bọn họ thiết lập Thần Phong Điện là để bảo vệ tiểu tiên nữ, hay là vì không muốn gánh tội danh sát hại tộc nhân trên lưng, nên mới xây dựng Thần Phong Điện để các nàng biến thành tiểu tiên nữ như vậy.

Đế quân bỗng dưng trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Thần giới cũng không muốn Lục giới loạn lạc.”

“Ma giới cũng giống như thế, từ thời của phụ thân ta đã muốn Lục giới an bình.” Phong Minh trầm giọng, tốc độ nói tuy thong thả nhưng rất trịnh trọng: “Phụ tử chúng ta chưa từng tìm Thần giới gây phiền toái, cho nên hai giới đã hòa bình trăm vạn năm nay. Cũng không phải không thể khơi mào chiến loạn, chỉ là không muốn. Vì sao không muốn? Bởi vì vô dục vô cầu.”

Câu trước còn làm người cảm động, cho đến một câu cuối cùng, nhóm Đế quân cảm thấy…… Có uy hiếp trong đó.

Nhưng trên mặt Ma Quân lại không  ý tứ này, giống như lời vừa rồi là đang nói thật lòng, chỉ là lời nói thật lòng này gây khó chịu cho người khác.

“Tất nhiên là chúng ta tin tưởng Ma Quân, mặc dù là vậy, nhưng A Phiến cũng không thể cứ như vậy rời khỏi Thần giới được.”

“À.”

Một chữ đã quyết định, bỗng dưng trong đại điện xuất hiện một cổ áp lực vô hình, sắc mặt nhóm Đế quân đại biến, nhìn Phong Minh chằm chằm, trầm giọng: “Ma Quân đây là có ý gì?”

Phong Minh thong thả tựa lưng vào ghế, khẽ nhếch khóe môi, không nói một lời.

Nhưng mà sát khí trong nháy mắt đã tràn ngập đại điện, gây sức ép cho chư quân, ép tới mức Đế quân biết không phải hắn đang nói giỡn, lập tức lấy linh lực phản áp.

Trong điện thần cùng ma đang tạo áp lực cho đối phương, ý đồ muốn đàn áp linh lực của đối phương.

Thủ vệ đứng ở ngoài điện cảm thấy đầu choáng váng, thậm chí không kịp quay đầu lại xem một cái thì tứ chi đã mềm nhũn, bị áp lực vô hình trong điện làm kinh sợ ngã xuống đất.

“Ma Quân!” Sắc mặt Đế quân rét lạnh, trên mặt mọi người đã bắt đầu kết băng, phong bế tay chân bọn họ, hàn băng trên người đang nhanh chóng hướng lên trên ngưng kết, cơ hồ đã đông đến phần ngực: “Ngươi thật sự chỉ vì một tiên nhân nho nhỏ mà cùng Thần giới nháo đến mức này?”

Đã bị hàn băng đông lạnh nên không thể nhúc nhích, nhưng vẫn không ngừng việc tạo áp lực, giọng nói Phong Minh vô cùng lãnh đạm: “Đúng.”

Bởi vì hắn thật sự rất thích A Phiến, Ma giới sẽ không gây chiến với Thần giới, nhưng hắn nhất định sẽ đưa A Phiến đi, bất luận là dùng cách gì, ví như hiện tại, chẳng sợ lưỡng bại câu thương, cũng muốn làm cho bọn họ hiểu rằng mục đích của hắn trước nay đều không phải lợi dụng A Phiến, căn bản hắn cũng không cần lợi dụng ai để đạt thành mục đích chiếm Thần giới.

Một vị Đế quân có linh lực hơi yếu đã bị đông cứng, bốn vị Đế quân còn lại cũng bị hàn băng đông lạnh đến cổ, khí sắc bọn họ lạnh lẽo âm trầm, hàn băng trên người kết thành mảng lớn.

Nhóm Đế quân ý thức được Ma Tôn tuyệt đối sẽ không lui bước, rốt cuộc nói: “Nếu ngươi lợi dụng A Phiến để làm loạn, ngày nào đó chắc chắn chúng ta sẽ thảo phạt Ma giới.”

Trên mặt Phong Minh cũng bị nhiễm hàn khí: “Rượu mừng tháng sau……”

Đế quân nghiến răng: “Không rảnh.”

“Hà……”

Phong Minh chậm rãi thu sát khí, Đế quân cũng thu hồi thần lực, lúc này đại điện đã bị biến thành băng động, những khối nhũ băng như những răng nanh tuyết trắng. Băng trên người Phong Minh đã tan, hắn thong thả đứng dậy, nói: “Cáo từ.”

“Không tiễn.”

Phong Minh chậm rãi đi ra ngoài, phía sau là âm thanh nhóm Đế quân nhúc nhích thân thể để phá lớp băng, bỗng dưng hắn nở nụ cười, theo nụ cười này, từ khóe môi có một vệt máu trào ra. Hắn lau vết máu trên khóe môi, đi từng bước rất chậm về hướng Nam Thiên Môn, từ từ khôi phục lại hơi thở, không thể để Quỷ khóc nhè kia thấy được, nếu không nàng lại khóc cho xem. 

Hắn không nỡ làm nàng khóc.

Còn chưa tới Nam Thiên Môn, Phong Minh đã thấy Thần Quân vừa rồi tới đón mình bay ngang qua, bay về hướng…… Không biết là hướng nào, nhưng bên kia có tiên khí của A Phiến, nên hẳn là Thần Phong Điện.

Đúng như hắn suy nghĩ, Thần Quân đúng thật là đi hướng Thần Phong Điện. Vừa đến cửa hắn liền thấy Liên Đạo thượng tiên đang muốn ra ngoài, vội vàng gọi hắn ta lại.

Liên Đạo thượng tiên vừa thấy Thần Quân, khách khí chào hỏi, liền nói: “Đế quân giao các nàng cho ta, hiện giờ lại tự tiện đòi bắt một tiểu tiên nữ cho các ngươi nhốt lại, làm như vậy tựa hồ có hơi quá phận.”

Thần Quân nói: “Thượng tiên tức giận hơi sớm rồi, ta là phụng chỉ của Đế quân, mệnh cho hộ vệ thả tiểu tiên nữ A Phiến ra, không cần trông giữ nữa.”

Liên Đạo thượng tiên ngạc nhiên, nói: “Vì sao?”

Thần Quân thở dài: “Bởi vì Ma Tôn tự mình đến trước Thần Điện, cùng nhóm Đế quân…… Tựa hồ đã giao đấu.”

“…… Quả thật là tác phong của Ma Tôn.” Liên Đạo thượng tiên âm thầm cảm khái, e là Ngũ Đế sắp tức chết rồi.

“Vậy ta đi trước.”

“Thần Quân đi thong thả.”

Liên Đạo thượng tiên chờ Thần Quân vừa đi, liền xoay người vào bên trong, đi về phía A Phiến đã ngồi cả buổi ở trước thềm đá, nói: “Tiểu tiên nữ A Phiến.”

A Phiến ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt đau khổ: “Lão đại, ta còn chưa thể đi sao? Ngài nói giao nhiệm vụ cho ta, rốt cuộc là nhiệm vụ gì vậy? Nhanh chút đi.”

“Vì sao phải nhanh?”

“Bởi vì có người chờ ta ở Nam Thiên Môn.”

“Nếu đợi mãi không thấy ngươi thì sao?”

“Đại khái là……” A Phiến suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt nghiêm túc: “Sẽ đánh ngài thành đầu heo á.”

“!!!” Ma Tôn thật đáng sợ! Liên Đạo thượng tiên giật mình một cái, cầm cây phất trần xua đuổi nàng: “Đi mau đi mau, sao không nói sớm một chút.”

A Phiến vẫn không yên tâm: “Nhưng không phải còn có nhiệm vụ phải làm sao?”

“Không có không có.”

“Thật sao?”

“Thật.”

“Vậy sáng mai ta sẽ trở về nhận nhiệm vụ, lão đại, nhớ để chỗ nào khó đi nhất lại cho ta nha.” A Phiến đã bị hắn phủi tới cửa, cả giận nói: “Lão đại, ngài không cần phủi, ta cũng không phải tro bụi!”

“Đi đi đi.”

A Phiến hừ một tiếng thật mạnh với hắn, lúc này mới bay về hướng Nam Thiên Môn, đi gặp Đại ma vương của nàng.

Liên Đạo thượng tiên đứng ở cửa, cả phất trần cũng bất động, xác định nàng đã đi xa mới thầm nói: “Đương nhiên ngươi không phải tro bụi, ngươi là tiểu tiên nữ lợi hại nhất Thần Phong Điện.”

Hiếm khi được khích lệ, nhưng A Phiến không nghe thấy, nàng nhanh chóng bay đến Nam Thiên Môn, vừa rồi trì hoãn thật lâu, nhất định Đại ma vương đã chờ đến sốt ruột rồi.

Lướt qua Nam Thiên Môn, quả nhiên A Phiến thấy có người đứng ở kia, nàng vừa vui sướng lại áy náy, từ xa gọi to: “Đại ma vương ——”

Vừa lúc có tiên nhân đi ngang qua, trong nháy mắt đồng loạt nhìn sang Phong Minh, khóe miệng Phong Minh hơi giật giật, Quỷ khóc nhè này…… Phong Minh quay đầu lại, liền thấy nàng đang bang về phía mình, hắn duỗi tay tiếp được nàng, chúng tiên nhân lập tức hít một ngụm khí lạnh.

A a a, có một tiểu tiên nữ đâm thẳng vào trong lồng ngực Ma Tôn!

A Phiến từ trong lồng ngực hắn ngẩng đầu lên nhìn, hỏi: “Có phải đợi rất lâu không?”

Phong Minh nhẹ nhàng sờ đầu nàng: “Không có.” Hắn nghiêng đầu nhìn về phía chúng tiên đang tránh đằng xa, nói: “Tháng sau tới Ma giới uống rượu mừng.”

Có tiên nhân lớn gan run run hỏi: “Ai, ai?”

Phong Minh: “Chúng ta.”

“…… A???”

Phong Minh cười cười, nắm tay A Phiến đang đỏ mặt, nói: “Về Lê viên thôi, Quỷ khóc nhè.”

A Phiến cũng cười, đôi mắt đẹp cong cong như vầng trăng non, đáp lại: “Về Lê viên thôi, Đại ma vương.”

Chúng tiên nhân trốn sau đám mây nhìn hai người cầm tay rời khỏi Thần giới, nửa ngày vẫn chưa kịp hồi phục tinh thần, một hồi mới hoàn hồn, chấn động bay tản ra như chim, đi các nơi trên Thần giới báo cho chúng tiên ——

“Ma Tôn đã bắt cóc tiểu tiên nữ của chúng ta đi rồi!”

——— Hoàn ———

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương