Sếp Ta Thực Ôn Nhu
-
Chương 4: Nợ ân tình- lấy thân báo đáp
Trở về nước cũng đã được mấy ngày, Lâm Trình Tử lại tiếp tục công việc của mình, trở lại những tháng ngày yên bình như trước đây.
Trên đường về, di động của Lâm Trình Tử rung liên hồi, 1 dãy số quen thuộc hiện liên, cô bắt máy:
- A lo.
- Trình Tử, cậu nghe tin gì chưa? 1 giọng nói khản đặc vang lên kèm thêm 1 chút khẩn trương.
- Tin gì? Lâm Trình Tử nhàn nhạt đáp, thầm nghĩ chắc cô bạn thân lại nghĩ ra trò đùa mới mẽ đây.
- Tớ nghe Dương Định nói Tề Chính Minh đã về nước.
- … Anh ta… Đã về. Lâm Trình Tử bàng hoàng, cô dừng hẳn cước bộ.
- Đúng, Dương Định đã chắc chắn như vậy, cậu ấy nói rằng Tề Chính Minh đã về nước hơn 1 tháng.
- … Anh ta… Về hơn 1 tháng rồi ư? Lâm Trình Tử vẫn còn trong trạng thái thất thần.
Đột nhiên từ phía xa có 1 chiếc xe lao với tốc độ cực nhanh đến chổ Lâm Trình Tử, cô vẫn còn đang thất thần, đến khi sực tỉnh thì cái xe kia đã cách cô 1 khoãng khá gần, cô dường như quên cả việc phải tránh né, đứng đó nhìn cái xe đang mất kiểm soát kia đến tông mình.
Khoãng cách giữa cô và xe đã rất gần, chỉ 1 chút nữa thôi là đã đụng, Lâm Trình Tử vẫn ngơ ngác nhìn, mọi người xung quanh thét lên, bảo cô tránh ra, nhưng Lâm Trình Tử giờ đây gần như vô thức, chân cô chôn chặt xuống đường. Đột nhiên từ trong dòng người, có 1 người lao ra, anh ôm chầm lấy cô, dùng thân thể to lớn che chắn cho cô. Lúc chiếc xe cách người cả 2 chỉ còn khoảng chừng 1 bước chân, người lái xe lúc này đột nhiên sực tỉnh, ông ta thắng gấp, nhưng do xe đang chạy với tốc độ nhanh lại đột nhiên bị kìm hảm nên cái xe trề tới trước rồi mới dừng hẳn lại, làm cho mũi xe huých thẳng vào người Cổ Ngự Hoài. Lực va chạm quá mạnh làm 2 người bật té ra 1 khoãng khá xa, Lâm Trình Tử vì được Cổ Ngự Hoài che chắn nên không bị xây xước gì, chỉ cảm thấy người hơi ê ẩm.
Cơn đau kéo Lâm Trình Tử về với thực tại, nhìn thấy Cổ Ngự Hoài ôm lấy cô, che chắn cho cô, tâm Lâm Trình Tử đột nhiên rung động. Trong lúc nguy kịch nhất anh lại vì cô bất chấp mạo hiểm? 1 cỗ xúc cảm kì lạ đang lớn dần trong cô, cô nhìn anh chằm chặp.
Cổ Ngự Hoài thấy Lâm Trình Tử ngẩn người thì lo lắng không thôi, tưởng rằng cô bị va đập, liền hỏi:
- Em có sao không, có bị thương chổ nào không?
Lâm Trình Tử máy móc lắc đầu, nhìn Cổ Ngự Hoài không rời mắt, khắp người anh toàn là vết xây xước, bụi bặm bám trên người, bộ dáng vô cùng thảm hại.
Đột nhiên từ trên đầu Cổ Ngự Hoài 1 dòng dịch chất tanh tanh, âm ấm chảy dài xuống má. Lâm Trình Tử trợn trắng mắt, chỉ vào mặt anh, Cổ Ngự Hoài vẫn còn đang lo lắng kiểm tra người của Lâm Trình Tử, đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, tay trái có phần âm ỉ, chân phải cũng không nhấc lên được hình như là đã gãy, Anh đưa tay phải lên sờ vào chổ đau trên đầu, thì đụng phải thứ dịch chất kia, anh nhìn bàn tay đầy máu, lại thấy Lâm Trình Tử sắc mặt trắng bệt, liền nở nụ cười trấn an, nói:
- Tôi không sao đâu, chỉ là chảy chút máu thôi.
- A… máu, gọi xe cấp cứu đi. Lâm Trình Tử hét lên. Những người đang bu quanh cũng rất tốt bụng, họ nhanh chóng điện thoại cho xe cấp cứu đến.
Người lái xe do uống chút rượu nên không thể khống chế tay lái, khi phát hiện ông ta đụng trúng người thì sợ quá nên đứng hình, lúc sau mới tỉnh người, liền chạy xuống xem xét, xin lỗi 2 người kia rối rít.
Lâm Trình Tử thấy trên đầu của Cổ Ngự Hoài chảy quá nhiều máu, hoảng sợ không biết làm gì, như sực nhớ ra, cô dùng 2 tay bịt đầu anh lại, ý muốn ngăn không cho máu chảy ra nữa. Máu vẫn cứ tuôn ra, ướt đẫm tay cô, Lâm Trình Tử hoảng sợ quá độ, nước mắt cũng theo máu mà rơi.
Thấy Lâm Trình Tử khóc, tim Cổ Ngự Hoài thắt lại, cảm giác như đang bị 1 bàn tay vô tình nào đó đang bóp lấy. Giống như khi anh nhìn thấy chiếc xe kia đang hướng cô lao tới, lúc đó tim anh dường như ngừng đập, giống như là bản năng, anh lao như bay về phía cô, che chắn cho cô trong vô thức. Anh không biết tại sao bản thân lại làm vậy, chỉ cảm thấy phải cứu cô bằng mọi giá, lúc đó anh chỉ lo lắng cho sự an nguy của cô, 1 chút cũng không nghĩ đến bản thân, trong đầu anh cứ vang vọng mãi 1 câu: “Nếu như cô có mệnh hệ gì, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân” Nhưng may mắn là cô không sao, thấy cô vẫn bình bình an an, anh thở phào nhẹ nhỏm. Con tim bất an như đã ổn định được đôi phần, anh thâm tình nhìn cô, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt quý báu, trấn an cô:
- Tôi không sao, đừng khóc.
2 người, 1 người thì bận dùng tay cầm máu, 1 người thì lo dỗ dành đối phương, hoàn toàn chìm đắm trong không gian riêng, xem mọi người như vô hình, kể cả thủ phạm gây ra tai nạn.
Xe cấp cứu đến, Lâm Trình Tử khẩn cấp dùng cả thân người làm điểm tựa dìu Cổ Ngự Hoài lên xe, tay vẫn dán chặt lên vết thương của anh. Cổ Ngự Hoài vẫn như cũ ôn nhu nhìn ngắm từng đường nét trên khuôn mặt của cô, 2 người lại lần nữa đắm chìm trong không gian riêng của mình, bỏ mặt nhân viên cấp cứu.
Đến bệnh viện, Cổ Ngự Hoài được bác sĩ tận tình băng bó, anh rất vinh hạnh bị gãy 1 cánh tay trái và nứt xương chân phải, đầu do va đập trên mặt đường nên cũng bị thương, phải may hết mấy mũi. Toàn thân đa số đều bị xây xát. Dự tính nhanh nhất cũng mất 3 tháng mới hồi phục hoàn toàn. Trong khi đó Lâm Trình Tử 1 chút thương tích cũng không có, chỉ là hoảng sợ quá độ. Do anh nhất quyết không chịu nằm viện nên bác sĩ phải cho phép về nhà, trước khi hai người rời khỏi còn ông ấy còn căn dặn Lâm Trình Tử đũ điều. Lâm Trình Tử áy náy không thôi nên không quan tâm lắm đến ý tứ của bác sĩ, chỉ chuyên tâm ghi nhớ những điều ông căn dặn mà không biết rằng đã vô tình thừa nhận cô là bạn gái của anh. Khi giúp anh nhận 1 đống thuốc cô càng thêm vài phần tội lỗi, do cô nên anh mới thành ra cái bộ dáng thê thảm như vầy. Vì thế Lâm Trình Tử quyết định cùng anh về nhà, giúp anh làm 1 vài việc đễ lương tâm cô bớ bị cắn rứt. Cô điện thoại về nhà báo với mẹ rằng cô sẽ về trễ, sau đó gọi Taxi cùng Cổ Ngự Hoài về nhà anh.
Cổ Ngự Hoài nghe Lâm Trình Tử nói sẽ theo anh về nhà thì vui mừng không thôi, cảm thấy bị như thế này cũng đáng. (anchan: mám gái đến thế là cùng)
Vì bị thương nên việc đi đứng của anh đều dựa cả vào người cô, lúc cô đề nghị anh dùng xe lăn thì anh nhất quyết không đồng ý. “ Nếu dùng xe lăn thì làm sao dựa vào người cô được” Cổ Ngự Hoài thầm nghĩ.
Lâm Trình Tử vì cảm giác tội lỗi nên cũng không so đo với anh, bệnh nhân là lớn nhất.
Vào đến khu chung cư của Cổ Ngự Hoài, Lâm Trình Tử lại thêm 1 lần cảm thán về thân phận giàu nghèo, nơi anh ở là chung cư hạng sang nhất thành phố, 1 tấc đấc là một tấc vàng, giá 1 căn hộ ở đây có thể nuôi cả gia đình cô, mặc sức cô ăn xài phung phí, vung tiền như rác đến hết kiếp này. Lâm Trình Tử thay anh mở cửa, dìu anh ngồi vào sô pha. Cô ngồi đối diện với anh, vẽ mặt như đứa trẻ phạm lỗi, lý nhí nói:
- Thật xin lỗi hại anh ra nông nổi này.
- Không sao, chỉ là công việc sau này có chút bất tiện thôi. Cổ Ngự Hoài cố ý nói đến công việc, ý muốn làm cho cô càng thêm áy náy, để cô cam tâm tình nguyện nhãy vào cái bẫy ngọt ngào mà anh đào sẵn.
Đúng như Cổ Ngự Hoài suy đoán, Lâm Trình Tử trong tâm càng thêm tự trách nhiều hơn, quyết tâm sẽ ở bên, giúp anh cho đến khi anh lành hẳn.
- Nếu anh không chê, tôi sẽ giúp anh đến khi anh khỏi hẳn. Lâm Trình Tử hạ quyết tâm, phải giúp anh đến cùng.
- Nhưng còn công việc của em? Cổ Ngự Hoài giả mù sa mưa, làm bộ như anh không muốn làm phiền cô.
- Không sao, tôi sẽ xin nghĩ ở King. Lâm Trình Tử nghĩa khí nói.
- Vậy… Cũng không tốt cho lắm, tôi hại em mất việc làm, như vậy mỗi khi nhìn thấy em tôi sẽ áy náy. Cổ Ngự Hoài vẫn trưng ra bộ mặt đáng thương hề hề nói.
Lâm Trình Tử suy ngẫm hồi lâu vẫn chưa đưa ra được ý kiến gì hay ho.
Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử đang cố gắng suy nghĩ, anh cười tà tứ, dụ dỗ:
- Hay là em sang Đằng Lân giúp tôi đi, bên cạnh tôi còn thiếu 1 trợ lý, em vừa không thất nghiệp, mà cũng có thể dễ dàng giúp tôi lúc ở công ty.
- Việc này… Lâm Trình Tử thoáng do dự, tuy anh nói rất có lý, nhưng cô cũng không biết vì sao lại cảm thấy việc này có gì đó không đúng.
- Quyết định vậy đi, chỉ có như vậy thì tôi mới không cảm thấy áy náy vì hại em mất việc. Cổ Ngự Hoài tung ra chiêu bài cuối cùng.
Lâm Trình Tử suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại thì sang Đằng Lân làm cũng chả khác gì bên King là mấy, với lại cô đã hứa sẽ giúp anh ta, như vậy là tiện cả đôi đường, nghĩ đến đây Lâm Trình Tử liền gật đầu đồng ý.
Cổ Ngự Hoài cười đến thập phần sáng lạng, ánh mắt giảo hoạt nhìn Lâm Trình Tử, nghĩ: “ Mặc dù lợi dụng lòng thương hại của cô là việc làm không chính đáng, nhưng cô đã tự nguyện chui vào bẫy, bước đầu thành công, cho dù không chính đáng cũng trở thành chính đáng.”
….
Nhìn lại bộ dáng thập phần dơ bẩn của mình, Cổ Ngự Hoài định thay quần áo, ánh mắt chợt quét qua người Lâm Trình Tử, 1 ý nghĩ tà ác hiện lên, anh muốn chọc ghẹo cô.
- Tôi muốn thay đồ. Anh đột nhiên nói
Lâm Trình Tử rất biết điều, dìu anh vào phòng ngũ, sau đó định rời khỏi phòng thì bị anh giữ lại
- Em đi đâu đó?
- Tôi ra ngoài cho anh thay đồ. Lâm Trình Tử ngây ngô nói
- Em ra ngoài thì ai giúp tôi thay? Cổ Ngự Hoài nói như đó là chuyện dĩ nhiên.
Lâm Trình Tử ngây ngốc nhìn anh. Cổ Ngự Hoài chầm chậm tiến đến bên tủ, lấy 1 ra 1 bộ đồ, đặt lên giường rồi nhìn Lâm Trình Tử như muốn nhìn xuyên thấu cô. Lúc sau lại nói:
- Tôi chỉ có 1 tay, không thể tự mình cài nút.
Lâm Trình Tử nhìn cái tay trái đang bó thạch của anh, sau lại nhìn anh, cô động tác cứng ngắc tiến đến gần anh.
- Giúp tôi cởi bỏ cái áo này đi. Anh nói như ra lệnh.
Lâm Trình Tử tay run run, với tới cái nút áo của anh, trong lòng thầm nhủ: “Không có gì, không có gì, chỉ là giúp anh ta thay đồ thôi mà, không được đỏ mặt”
Cổ Ngự Hoài dường như cảm thấy Lâm Trình Tử còn chưa đũ ngượng, mặt cúi thấp xuống đến gần cái đầu nhỏ bé đang cúi gằm cũa cô, từng luồng hơi thở nam tính chặt chẻ vây quanh cô.
Như cảm nhận được anh ngày càng gần cô, hơi thở nam tính đang ở bên tai cô thổi khí, Lâm Trình Tử tim đập nhanh như trống trận, mặt đỏ đến tận mang tai, đầu cúi càng thấp, 1 khắc cũng không dám ngẩng lên.
….
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ cởi nút, Lâm Trình Tử tay run rẫy dữ dội, từ từ giúp anh thoát áo, để lộ tấm lưng trần đầy quyến rũ, bờ vai rộng vững chải, vòm ngực to lớn, cơ bụng săn chắc không có lấy 1 tý thịt thừa, nhìn qua thì biết anh thường xuyên tập thể hình. Cơ thể cân đối còn đẹp hơn cả mấy nam người mẫu trên tivi. Lâm Trình Tử cảm thấy 1 trận khô nóng đi qua cổ họng, cô vô thức nuốt 1 ngụm nước bọt. Hô hấp cũng có phần rối loạn. Nhanh chóng di dời ánh mắt ra khỏi người anh, cô luống cuống nhặt cái áo mới mặc vào cho anh, đầu vẫn cúi thấp tránh ánh mắt của anh.
Cổ Ngự Hoài nhìn chăm chú vào cô, đầu cô cúi thấp nên lộ ra cái gáy trắng mịn, hương thơm nữ tính vây quanh anh, đôi tay nhỏ bé mát lạnh bận rộn giúp anh thoát áo, chốc chốc lại vô tình chạm vào da thịt nóng như lửa của anh, khiến anh xém chút không kiềm chế được mà muốn ôm cô vào lòng.
Sau khi trãi qua vô vàn khổ cực, Lâm Trình Tử cũng thỉnh được kinh, ý lộn thay được áo. Ánh mắt cô vô tình di chuyển đến phía dưới, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh như van xin, bộ dạng thập phần đáng thương. Đừng nói là bắt cô giúp anh thay quần luôn nhá???
Cổ Ngự Hoài thấy cô đáng thương như thế thì không nỡ chọc ghẹo cô nữa, anh ôn nhu nói:
- Cái này tôi có thể tự thay được.
Lâm Trình Tử như được đấng chí tôn cứu rỗi, ánh mắt biết ơn nhìn Cổ Ngự Hoài, sau đó tự giác rút êm ra khỏi phòng anh, nhanh chóng chui vào nhà vệ sinh, vốc nước rữa mặt mong muốn trấn định lại con tim đang mất kiểm soát mà vô tư đập loạn của mình.
….
Sau khi Cổ Ngự Hoài thay xong cái quần, anh chỉnh tề bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lâm Trình Tử đang ngồi ở phòng khách, anh liền nói:
- Tôi đói bụng.
Lâm Trình Tử sực tỉnh, nhớ ra cô vẫn chưa dùng cơm, liền đi vào nhà bếp, lục lọi tủ lạnh xem có thứ gì có thể nấu không.
Lâm Trình Tử bận rộn trong bếp loay hoay qua lại giữa bệ bếp và bồn rữa chén, chật vật đại chiến với đám rau quả, thức ăn, bộ dạng hệt như cô vợ trẽ. Cổ Ngự Hoài ánh mắt thâm tình nhìn cô, trong lòng đột nhiên dâng lên 1 cỗ ngọt ngào ấm áp, anh thích nhìn cô như thế, dù nhìn cả đời cũng không chán. Cổ Ngự Hoài thoáng kinh ngạc vì ý nghĩ vừa rồi, “Cả đời” anh đã bao giờ dùng đến từ này đối với phụ nữ đâu?
Lại nhìn đến bóng dáng nhỏ xinh của Lâm Trình Tử môi anh khẽ nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc len lỏi khắp con tim, thầm nghĩ: “ Nếu trước giờ chưa từng dùng thì bây giờ áp dụng với cô cũng không tệ”
Sau khi đại chiến 300 hiệp cùng với đống thức ăn, 1 lúc sau Lâm Trình Tử bưng vài món ăn đơn giản đặt lên bàn, sau khi bày biện xong các thứ, cô ngồi vào bàn ăn, vẫn như trước, là đối diện với anh.
Cổ Ngự Hoài nhìn thức ăn trên bàn, mày thoáng nhíu lại, 3 cái đĩa đen ngòm cùng với 1 tô nước lã trên bàn kia chính là dùng đễ cho người ăn hay sao???
Thấy cô nhìn anh chằm chặp, dường như muốn anh dùng thử, anh động tác cứng ngắc gắp đại 1 thứ trong đĩa nín thở, bỏ vào miệng.
Nhìn thấy anh gắp cọng rau cho vào miệng, Lâm Trình Tử như ngừng thở, vẽ mặt mong đợi nhìn anh.
Cổ Ngự Hoài miễn cưỡng nuốt xuống cái vật thể đen ngòm kia, khóe miệng giật giật, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lâm Trình Tử thì không nở đả kích cô, miễn cưỡng nở 1 nụ cười méo xệch nói:
- Ngon lắm.
- Thật ư, vậy thì ăn nhiều vào. Mắt Lâm Trình Tử lóe sáng, đây là lần đầu tiên cô vào bếp, thật không ngờ tay nghề cũng không tệ, cô vui vẽ gắp thêm thức ăn vào bát Cổ Ngự Hoài.
Cổ Ngự Hoài mặt đầy hắc tuyến, khóe môi giật liên hồi, cố gắng nuốt xuống mấy thứ kia, trong lòng thầm thề sau này không bao giờ cho cô vào bếp nữa.
Bữa ăn địa ngục cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Trình Tử tinh thần vui vẽ dọn dẹp bát đĩa, gọt 1 đĩa táo để trước mặt anh, sau đó trở vào bếp thu dọn chiến trường. Trong lòng thầm nghĩ sau này không bao giờ bước vào bếp nữa, nấu ăn khó khăn hơn cả việc cùng mấy lão già dê đàm phán công việc.
Thu dọn các thứ xong, cô ra phòng khách, thấy anh đang với tay định lấy cái remote, cô liền nhanh chóng tiến tới, lấy giúp anh, giọng nói đầy trách cứ:
- Sau này cần lấy thứ gì, làm việc gì cứ gọi tôi.
Tâm Cổ Ngự Hoài rung động dữ dội, 1 cỗ ngọt ngào lan tràn khắp cơ thể, anh mĩm cười ôn nhu, nhìn cô thật lâu rồi gật đầu.
Thấy anh đang nhìn mình chằm chặp, lại không có ý định dời mắt đi, cô vội vàng di dời ánh mắt đến tivi, lẫn trốn ánh mắt nóng bỏng của anh.
Ngồi lại đến 10h, Lâm Trình Tử dìu Cổ Ngự Hoài vào phòng ngũ. Sau đó cũng ly khai.
Trên đường về, di động của Lâm Trình Tử rung liên hồi, 1 dãy số quen thuộc hiện liên, cô bắt máy:
- A lo.
- Trình Tử, cậu nghe tin gì chưa? 1 giọng nói khản đặc vang lên kèm thêm 1 chút khẩn trương.
- Tin gì? Lâm Trình Tử nhàn nhạt đáp, thầm nghĩ chắc cô bạn thân lại nghĩ ra trò đùa mới mẽ đây.
- Tớ nghe Dương Định nói Tề Chính Minh đã về nước.
- … Anh ta… Đã về. Lâm Trình Tử bàng hoàng, cô dừng hẳn cước bộ.
- Đúng, Dương Định đã chắc chắn như vậy, cậu ấy nói rằng Tề Chính Minh đã về nước hơn 1 tháng.
- … Anh ta… Về hơn 1 tháng rồi ư? Lâm Trình Tử vẫn còn trong trạng thái thất thần.
Đột nhiên từ phía xa có 1 chiếc xe lao với tốc độ cực nhanh đến chổ Lâm Trình Tử, cô vẫn còn đang thất thần, đến khi sực tỉnh thì cái xe kia đã cách cô 1 khoãng khá gần, cô dường như quên cả việc phải tránh né, đứng đó nhìn cái xe đang mất kiểm soát kia đến tông mình.
Khoãng cách giữa cô và xe đã rất gần, chỉ 1 chút nữa thôi là đã đụng, Lâm Trình Tử vẫn ngơ ngác nhìn, mọi người xung quanh thét lên, bảo cô tránh ra, nhưng Lâm Trình Tử giờ đây gần như vô thức, chân cô chôn chặt xuống đường. Đột nhiên từ trong dòng người, có 1 người lao ra, anh ôm chầm lấy cô, dùng thân thể to lớn che chắn cho cô. Lúc chiếc xe cách người cả 2 chỉ còn khoảng chừng 1 bước chân, người lái xe lúc này đột nhiên sực tỉnh, ông ta thắng gấp, nhưng do xe đang chạy với tốc độ nhanh lại đột nhiên bị kìm hảm nên cái xe trề tới trước rồi mới dừng hẳn lại, làm cho mũi xe huých thẳng vào người Cổ Ngự Hoài. Lực va chạm quá mạnh làm 2 người bật té ra 1 khoãng khá xa, Lâm Trình Tử vì được Cổ Ngự Hoài che chắn nên không bị xây xước gì, chỉ cảm thấy người hơi ê ẩm.
Cơn đau kéo Lâm Trình Tử về với thực tại, nhìn thấy Cổ Ngự Hoài ôm lấy cô, che chắn cho cô, tâm Lâm Trình Tử đột nhiên rung động. Trong lúc nguy kịch nhất anh lại vì cô bất chấp mạo hiểm? 1 cỗ xúc cảm kì lạ đang lớn dần trong cô, cô nhìn anh chằm chặp.
Cổ Ngự Hoài thấy Lâm Trình Tử ngẩn người thì lo lắng không thôi, tưởng rằng cô bị va đập, liền hỏi:
- Em có sao không, có bị thương chổ nào không?
Lâm Trình Tử máy móc lắc đầu, nhìn Cổ Ngự Hoài không rời mắt, khắp người anh toàn là vết xây xước, bụi bặm bám trên người, bộ dáng vô cùng thảm hại.
Đột nhiên từ trên đầu Cổ Ngự Hoài 1 dòng dịch chất tanh tanh, âm ấm chảy dài xuống má. Lâm Trình Tử trợn trắng mắt, chỉ vào mặt anh, Cổ Ngự Hoài vẫn còn đang lo lắng kiểm tra người của Lâm Trình Tử, đột nhiên cảm thấy đầu hơi choáng, tay trái có phần âm ỉ, chân phải cũng không nhấc lên được hình như là đã gãy, Anh đưa tay phải lên sờ vào chổ đau trên đầu, thì đụng phải thứ dịch chất kia, anh nhìn bàn tay đầy máu, lại thấy Lâm Trình Tử sắc mặt trắng bệt, liền nở nụ cười trấn an, nói:
- Tôi không sao đâu, chỉ là chảy chút máu thôi.
- A… máu, gọi xe cấp cứu đi. Lâm Trình Tử hét lên. Những người đang bu quanh cũng rất tốt bụng, họ nhanh chóng điện thoại cho xe cấp cứu đến.
Người lái xe do uống chút rượu nên không thể khống chế tay lái, khi phát hiện ông ta đụng trúng người thì sợ quá nên đứng hình, lúc sau mới tỉnh người, liền chạy xuống xem xét, xin lỗi 2 người kia rối rít.
Lâm Trình Tử thấy trên đầu của Cổ Ngự Hoài chảy quá nhiều máu, hoảng sợ không biết làm gì, như sực nhớ ra, cô dùng 2 tay bịt đầu anh lại, ý muốn ngăn không cho máu chảy ra nữa. Máu vẫn cứ tuôn ra, ướt đẫm tay cô, Lâm Trình Tử hoảng sợ quá độ, nước mắt cũng theo máu mà rơi.
Thấy Lâm Trình Tử khóc, tim Cổ Ngự Hoài thắt lại, cảm giác như đang bị 1 bàn tay vô tình nào đó đang bóp lấy. Giống như khi anh nhìn thấy chiếc xe kia đang hướng cô lao tới, lúc đó tim anh dường như ngừng đập, giống như là bản năng, anh lao như bay về phía cô, che chắn cho cô trong vô thức. Anh không biết tại sao bản thân lại làm vậy, chỉ cảm thấy phải cứu cô bằng mọi giá, lúc đó anh chỉ lo lắng cho sự an nguy của cô, 1 chút cũng không nghĩ đến bản thân, trong đầu anh cứ vang vọng mãi 1 câu: “Nếu như cô có mệnh hệ gì, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho bản thân” Nhưng may mắn là cô không sao, thấy cô vẫn bình bình an an, anh thở phào nhẹ nhỏm. Con tim bất an như đã ổn định được đôi phần, anh thâm tình nhìn cô, đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt quý báu, trấn an cô:
- Tôi không sao, đừng khóc.
2 người, 1 người thì bận dùng tay cầm máu, 1 người thì lo dỗ dành đối phương, hoàn toàn chìm đắm trong không gian riêng, xem mọi người như vô hình, kể cả thủ phạm gây ra tai nạn.
Xe cấp cứu đến, Lâm Trình Tử khẩn cấp dùng cả thân người làm điểm tựa dìu Cổ Ngự Hoài lên xe, tay vẫn dán chặt lên vết thương của anh. Cổ Ngự Hoài vẫn như cũ ôn nhu nhìn ngắm từng đường nét trên khuôn mặt của cô, 2 người lại lần nữa đắm chìm trong không gian riêng của mình, bỏ mặt nhân viên cấp cứu.
Đến bệnh viện, Cổ Ngự Hoài được bác sĩ tận tình băng bó, anh rất vinh hạnh bị gãy 1 cánh tay trái và nứt xương chân phải, đầu do va đập trên mặt đường nên cũng bị thương, phải may hết mấy mũi. Toàn thân đa số đều bị xây xát. Dự tính nhanh nhất cũng mất 3 tháng mới hồi phục hoàn toàn. Trong khi đó Lâm Trình Tử 1 chút thương tích cũng không có, chỉ là hoảng sợ quá độ. Do anh nhất quyết không chịu nằm viện nên bác sĩ phải cho phép về nhà, trước khi hai người rời khỏi còn ông ấy còn căn dặn Lâm Trình Tử đũ điều. Lâm Trình Tử áy náy không thôi nên không quan tâm lắm đến ý tứ của bác sĩ, chỉ chuyên tâm ghi nhớ những điều ông căn dặn mà không biết rằng đã vô tình thừa nhận cô là bạn gái của anh. Khi giúp anh nhận 1 đống thuốc cô càng thêm vài phần tội lỗi, do cô nên anh mới thành ra cái bộ dáng thê thảm như vầy. Vì thế Lâm Trình Tử quyết định cùng anh về nhà, giúp anh làm 1 vài việc đễ lương tâm cô bớ bị cắn rứt. Cô điện thoại về nhà báo với mẹ rằng cô sẽ về trễ, sau đó gọi Taxi cùng Cổ Ngự Hoài về nhà anh.
Cổ Ngự Hoài nghe Lâm Trình Tử nói sẽ theo anh về nhà thì vui mừng không thôi, cảm thấy bị như thế này cũng đáng. (anchan: mám gái đến thế là cùng)
Vì bị thương nên việc đi đứng của anh đều dựa cả vào người cô, lúc cô đề nghị anh dùng xe lăn thì anh nhất quyết không đồng ý. “ Nếu dùng xe lăn thì làm sao dựa vào người cô được” Cổ Ngự Hoài thầm nghĩ.
Lâm Trình Tử vì cảm giác tội lỗi nên cũng không so đo với anh, bệnh nhân là lớn nhất.
Vào đến khu chung cư của Cổ Ngự Hoài, Lâm Trình Tử lại thêm 1 lần cảm thán về thân phận giàu nghèo, nơi anh ở là chung cư hạng sang nhất thành phố, 1 tấc đấc là một tấc vàng, giá 1 căn hộ ở đây có thể nuôi cả gia đình cô, mặc sức cô ăn xài phung phí, vung tiền như rác đến hết kiếp này. Lâm Trình Tử thay anh mở cửa, dìu anh ngồi vào sô pha. Cô ngồi đối diện với anh, vẽ mặt như đứa trẻ phạm lỗi, lý nhí nói:
- Thật xin lỗi hại anh ra nông nổi này.
- Không sao, chỉ là công việc sau này có chút bất tiện thôi. Cổ Ngự Hoài cố ý nói đến công việc, ý muốn làm cho cô càng thêm áy náy, để cô cam tâm tình nguyện nhãy vào cái bẫy ngọt ngào mà anh đào sẵn.
Đúng như Cổ Ngự Hoài suy đoán, Lâm Trình Tử trong tâm càng thêm tự trách nhiều hơn, quyết tâm sẽ ở bên, giúp anh cho đến khi anh lành hẳn.
- Nếu anh không chê, tôi sẽ giúp anh đến khi anh khỏi hẳn. Lâm Trình Tử hạ quyết tâm, phải giúp anh đến cùng.
- Nhưng còn công việc của em? Cổ Ngự Hoài giả mù sa mưa, làm bộ như anh không muốn làm phiền cô.
- Không sao, tôi sẽ xin nghĩ ở King. Lâm Trình Tử nghĩa khí nói.
- Vậy… Cũng không tốt cho lắm, tôi hại em mất việc làm, như vậy mỗi khi nhìn thấy em tôi sẽ áy náy. Cổ Ngự Hoài vẫn trưng ra bộ mặt đáng thương hề hề nói.
Lâm Trình Tử suy ngẫm hồi lâu vẫn chưa đưa ra được ý kiến gì hay ho.
Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử đang cố gắng suy nghĩ, anh cười tà tứ, dụ dỗ:
- Hay là em sang Đằng Lân giúp tôi đi, bên cạnh tôi còn thiếu 1 trợ lý, em vừa không thất nghiệp, mà cũng có thể dễ dàng giúp tôi lúc ở công ty.
- Việc này… Lâm Trình Tử thoáng do dự, tuy anh nói rất có lý, nhưng cô cũng không biết vì sao lại cảm thấy việc này có gì đó không đúng.
- Quyết định vậy đi, chỉ có như vậy thì tôi mới không cảm thấy áy náy vì hại em mất việc. Cổ Ngự Hoài tung ra chiêu bài cuối cùng.
Lâm Trình Tử suy nghĩ hồi lâu, nghĩ đi nghĩ lại thì sang Đằng Lân làm cũng chả khác gì bên King là mấy, với lại cô đã hứa sẽ giúp anh ta, như vậy là tiện cả đôi đường, nghĩ đến đây Lâm Trình Tử liền gật đầu đồng ý.
Cổ Ngự Hoài cười đến thập phần sáng lạng, ánh mắt giảo hoạt nhìn Lâm Trình Tử, nghĩ: “ Mặc dù lợi dụng lòng thương hại của cô là việc làm không chính đáng, nhưng cô đã tự nguyện chui vào bẫy, bước đầu thành công, cho dù không chính đáng cũng trở thành chính đáng.”
….
Nhìn lại bộ dáng thập phần dơ bẩn của mình, Cổ Ngự Hoài định thay quần áo, ánh mắt chợt quét qua người Lâm Trình Tử, 1 ý nghĩ tà ác hiện lên, anh muốn chọc ghẹo cô.
- Tôi muốn thay đồ. Anh đột nhiên nói
Lâm Trình Tử rất biết điều, dìu anh vào phòng ngũ, sau đó định rời khỏi phòng thì bị anh giữ lại
- Em đi đâu đó?
- Tôi ra ngoài cho anh thay đồ. Lâm Trình Tử ngây ngô nói
- Em ra ngoài thì ai giúp tôi thay? Cổ Ngự Hoài nói như đó là chuyện dĩ nhiên.
Lâm Trình Tử ngây ngốc nhìn anh. Cổ Ngự Hoài chầm chậm tiến đến bên tủ, lấy 1 ra 1 bộ đồ, đặt lên giường rồi nhìn Lâm Trình Tử như muốn nhìn xuyên thấu cô. Lúc sau lại nói:
- Tôi chỉ có 1 tay, không thể tự mình cài nút.
Lâm Trình Tử nhìn cái tay trái đang bó thạch của anh, sau lại nhìn anh, cô động tác cứng ngắc tiến đến gần anh.
- Giúp tôi cởi bỏ cái áo này đi. Anh nói như ra lệnh.
Lâm Trình Tử tay run run, với tới cái nút áo của anh, trong lòng thầm nhủ: “Không có gì, không có gì, chỉ là giúp anh ta thay đồ thôi mà, không được đỏ mặt”
Cổ Ngự Hoài dường như cảm thấy Lâm Trình Tử còn chưa đũ ngượng, mặt cúi thấp xuống đến gần cái đầu nhỏ bé đang cúi gằm cũa cô, từng luồng hơi thở nam tính chặt chẻ vây quanh cô.
Như cảm nhận được anh ngày càng gần cô, hơi thở nam tính đang ở bên tai cô thổi khí, Lâm Trình Tử tim đập nhanh như trống trận, mặt đỏ đến tận mang tai, đầu cúi càng thấp, 1 khắc cũng không dám ngẩng lên.
….
Cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ cởi nút, Lâm Trình Tử tay run rẫy dữ dội, từ từ giúp anh thoát áo, để lộ tấm lưng trần đầy quyến rũ, bờ vai rộng vững chải, vòm ngực to lớn, cơ bụng săn chắc không có lấy 1 tý thịt thừa, nhìn qua thì biết anh thường xuyên tập thể hình. Cơ thể cân đối còn đẹp hơn cả mấy nam người mẫu trên tivi. Lâm Trình Tử cảm thấy 1 trận khô nóng đi qua cổ họng, cô vô thức nuốt 1 ngụm nước bọt. Hô hấp cũng có phần rối loạn. Nhanh chóng di dời ánh mắt ra khỏi người anh, cô luống cuống nhặt cái áo mới mặc vào cho anh, đầu vẫn cúi thấp tránh ánh mắt của anh.
Cổ Ngự Hoài nhìn chăm chú vào cô, đầu cô cúi thấp nên lộ ra cái gáy trắng mịn, hương thơm nữ tính vây quanh anh, đôi tay nhỏ bé mát lạnh bận rộn giúp anh thoát áo, chốc chốc lại vô tình chạm vào da thịt nóng như lửa của anh, khiến anh xém chút không kiềm chế được mà muốn ôm cô vào lòng.
Sau khi trãi qua vô vàn khổ cực, Lâm Trình Tử cũng thỉnh được kinh, ý lộn thay được áo. Ánh mắt cô vô tình di chuyển đến phía dưới, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn anh như van xin, bộ dạng thập phần đáng thương. Đừng nói là bắt cô giúp anh thay quần luôn nhá???
Cổ Ngự Hoài thấy cô đáng thương như thế thì không nỡ chọc ghẹo cô nữa, anh ôn nhu nói:
- Cái này tôi có thể tự thay được.
Lâm Trình Tử như được đấng chí tôn cứu rỗi, ánh mắt biết ơn nhìn Cổ Ngự Hoài, sau đó tự giác rút êm ra khỏi phòng anh, nhanh chóng chui vào nhà vệ sinh, vốc nước rữa mặt mong muốn trấn định lại con tim đang mất kiểm soát mà vô tư đập loạn của mình.
….
Sau khi Cổ Ngự Hoài thay xong cái quần, anh chỉnh tề bước ra khỏi phòng, nhìn thấy Lâm Trình Tử đang ngồi ở phòng khách, anh liền nói:
- Tôi đói bụng.
Lâm Trình Tử sực tỉnh, nhớ ra cô vẫn chưa dùng cơm, liền đi vào nhà bếp, lục lọi tủ lạnh xem có thứ gì có thể nấu không.
Lâm Trình Tử bận rộn trong bếp loay hoay qua lại giữa bệ bếp và bồn rữa chén, chật vật đại chiến với đám rau quả, thức ăn, bộ dạng hệt như cô vợ trẽ. Cổ Ngự Hoài ánh mắt thâm tình nhìn cô, trong lòng đột nhiên dâng lên 1 cỗ ngọt ngào ấm áp, anh thích nhìn cô như thế, dù nhìn cả đời cũng không chán. Cổ Ngự Hoài thoáng kinh ngạc vì ý nghĩ vừa rồi, “Cả đời” anh đã bao giờ dùng đến từ này đối với phụ nữ đâu?
Lại nhìn đến bóng dáng nhỏ xinh của Lâm Trình Tử môi anh khẽ nở nụ cười ngọt ngào, hạnh phúc len lỏi khắp con tim, thầm nghĩ: “ Nếu trước giờ chưa từng dùng thì bây giờ áp dụng với cô cũng không tệ”
Sau khi đại chiến 300 hiệp cùng với đống thức ăn, 1 lúc sau Lâm Trình Tử bưng vài món ăn đơn giản đặt lên bàn, sau khi bày biện xong các thứ, cô ngồi vào bàn ăn, vẫn như trước, là đối diện với anh.
Cổ Ngự Hoài nhìn thức ăn trên bàn, mày thoáng nhíu lại, 3 cái đĩa đen ngòm cùng với 1 tô nước lã trên bàn kia chính là dùng đễ cho người ăn hay sao???
Thấy cô nhìn anh chằm chặp, dường như muốn anh dùng thử, anh động tác cứng ngắc gắp đại 1 thứ trong đĩa nín thở, bỏ vào miệng.
Nhìn thấy anh gắp cọng rau cho vào miệng, Lâm Trình Tử như ngừng thở, vẽ mặt mong đợi nhìn anh.
Cổ Ngự Hoài miễn cưỡng nuốt xuống cái vật thể đen ngòm kia, khóe miệng giật giật, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Lâm Trình Tử thì không nở đả kích cô, miễn cưỡng nở 1 nụ cười méo xệch nói:
- Ngon lắm.
- Thật ư, vậy thì ăn nhiều vào. Mắt Lâm Trình Tử lóe sáng, đây là lần đầu tiên cô vào bếp, thật không ngờ tay nghề cũng không tệ, cô vui vẽ gắp thêm thức ăn vào bát Cổ Ngự Hoài.
Cổ Ngự Hoài mặt đầy hắc tuyến, khóe môi giật liên hồi, cố gắng nuốt xuống mấy thứ kia, trong lòng thầm thề sau này không bao giờ cho cô vào bếp nữa.
Bữa ăn địa ngục cuối cùng cũng kết thúc, Lâm Trình Tử tinh thần vui vẽ dọn dẹp bát đĩa, gọt 1 đĩa táo để trước mặt anh, sau đó trở vào bếp thu dọn chiến trường. Trong lòng thầm nghĩ sau này không bao giờ bước vào bếp nữa, nấu ăn khó khăn hơn cả việc cùng mấy lão già dê đàm phán công việc.
Thu dọn các thứ xong, cô ra phòng khách, thấy anh đang với tay định lấy cái remote, cô liền nhanh chóng tiến tới, lấy giúp anh, giọng nói đầy trách cứ:
- Sau này cần lấy thứ gì, làm việc gì cứ gọi tôi.
Tâm Cổ Ngự Hoài rung động dữ dội, 1 cỗ ngọt ngào lan tràn khắp cơ thể, anh mĩm cười ôn nhu, nhìn cô thật lâu rồi gật đầu.
Thấy anh đang nhìn mình chằm chặp, lại không có ý định dời mắt đi, cô vội vàng di dời ánh mắt đến tivi, lẫn trốn ánh mắt nóng bỏng của anh.
Ngồi lại đến 10h, Lâm Trình Tử dìu Cổ Ngự Hoài vào phòng ngũ. Sau đó cũng ly khai.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook