Trở về nhà, Lâm Trình Tử lao ngay vào phòng tắm, nhanh chóng tẫy sạch thứ dơ bẩn đang bám trên người, cứ nghĩ đến tay trư của lão đối tác, cô lại cảm thấy buồn nôn.

Nằm trên giường, Lâm Trình Tử trong lòng đấu tranh kịch liệt, nghĩ tới hậu quả của việc làm vừa rồi.

Lâm Trình Tử đen: Chết chưa, kết quả của việc làm việc mà không thông qua đại não là gì, chắc ngươi cũng tự biết.

Lâm Trình Tử Trắng: Ngươi không sai, lỗi là từ phía lão già kia, ngươi làm thế chỉ là đễ bảo vệ bản thân thôi.

Lâm Trình Tử đen: Bảo vệ cái nỗi gì, sắp mất việc làm đến nơi kìa.

Lâm Trình Tử trắng: Chẳng lẽ việc làm còn quan trọng hơn tự tôn, để lão được nước lấn tới á.

Lâm Trình Tử đen: Lão sờ ngươi có mất miếng thịt nào không?

Lâm Trình Tử Trắng: Không mất thịt thế còn danh dự thì sao? mất mặt thì sao?

Lâm Trình Tử đen: Danh dự, mặt mũi, ăn no được sao? Ta chỉ biết trước mắt là ngươi mất việc, sau đó là chết đói, cứ ôm danh dự mà chết theo nhá.

Lâm Trình Tử trắng: Mất việc thì làm sao, cùng lắm là xin việc khác, mất danh dự, ngươi có xin lại được không?

Lâm Trình Tử đang trong tình trạng rối như tơ vò, trong đầu hiện ra 2 Lâm Trình Tử, 1 trắng 1 đen đang đấu võ mồm. Thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng gõ.

- Trình Tử, con có ổn không, mẹ vào nhé. Lâm mẹ nói.

- Vâng ạ. Lâm Trình Tử đáp.

Lâm mẹ đẫy cửa đi vào, thấy con gái đang ngồi trên giường, vẽ mặt có chút khó coi liền lo lắng không thôi, hỏi:

- Con không khỏe à?

- Không, con không sao, chỉ là ở công ty gặp 1 vài rắc rối. Lâm Trình Tử uể oải ngã xuống giường.

- Không sao là tốt, tối nay con muốn ăn gì? Lâm mẹ đưa tay vuốt lại vài sợi tóc rối trên mặt Lâm Trình Tử, yêu thương nhìn con.

- Mẹ nấu gì cũng ngon cả. Lâm Trình Tử nũng nịu, với tay ôm lấy mẹ, tham lam hít lấy hương thơm dễ chịu từ người bà.

Lâm Trình Tử rất ít khi làm nũng, mỗi khi cô làm nũng với bà, là lúc cô có tâm sự, cần người che chở, chỉ điểm. Người ta thường nói không ai hiểu con bằng mẹ, Lâm mẹ đương nhiên biết con gái có tâm sự, bà yêu thương ôm lấy con, tay vuốt ve tấm lưng nhẵn mịn của con, hỏi:

- Con đang băn khoăn điều gì?

- Nếu con đắc tội với người khác, mẹ nghĩ xem con là có có lỗi hay không?

- Còn tùy, phải xem người đó có đáng đễ bị đắc tội hay không.

- Con không biết người ta có đáng hay không nhưng con cảm thấy hành vi của họ là không đúng.

- Nếu hành vi của họ vượt quá giới hạn chịu đựng của con, khiến con cảm thấy cần phải bùng nổ thì họ thực sự đáng bị như vậy. Bởi người ta thường nói, sức chịu đựng của con người có giới hạn, nếu vượt quá giới hạn cho phép, con người ắt sẽ bùng nổ, con chỉ là làm theo những gì lý trí mách bảo, làm theo bản năng bảo vệ sinh tồn của con người.

- Nếu con làm liên lụy đến người khác?

- Vậy thì con cần phải hướng họ sửa sai, nhưng không có nghĩa là con sẽ cúi mình khom lưng chịu đựng. Chỉ cần con tin rằng những việc con làm là đúng, không trái lương tâm là được. Còn về phần sửa sai với những người bị liên lụy như thế nào thì tự con suy nghĩ lấy đi.

- Cám ơn mẹ. Lâm Trình Tử đã thông suốt, cô không sai, chỉ là về vấn đề làm mất hợp đồng làm cô có chút áy náy với giám đốc, cô bỏ về nữa chừng, chắc chắn là giám đốc đã thay cô gánh họa, ngày mai cô phải hướng giám đốc xin lỗi mới được.

- Ngốc, nếu đã không có gì thì ra phụ mẹ làm bếp, bố con sắp về rồi. Lâm mẹ yêu thương nói.

- Yes, madam. Lâm Trình Tử nói, tay gác trên trán, học theo kiểu chào trong quân đội.

2 mẹ con cười nói, ra khỏi phòng.

(anchan: à về phần đối thoại của 2 mẹ con nhà họ Lâm nếu các nàng có thấy nó hơi chói tai thì bỏ qua cho ta, bởi ta ko rõ về các cuộc đối thoại như thế này, nhất là vấn đề nữ nhi tâm sự cùng mẹ)



Ngày hôm sau, Lâm Trình Tử vừa vào đến công ty liền tìm giám đốc, hướng anh ta xin lỗi. Giám đốc vốn là người thân thiện dễ gần, anh cũng hiễu được cảm giác của Lâm Trình Tử nên không trách cứ cô, chỉ là lo lắng thay cho tương lai của cô. Dù gì thì nhóm bọn họ cũng không hoàn thành nhiệm vụ, không tránh khỏi lan can, nhưng thân là trọng thần cốt cán trong công ty nên việc làm của giám đốc cũng đảm bảo an toàn.

Nếu là giám đốc đắc tội với đối tác thì cùng lắm là bị mất chức hoặc trừ lương nhưng Lâm Trình Tữ là nhân viên mới, khả năng cô bị sa thải là rất cao.

Lâm Trình Tử sau khi nghe giám đốc phân tích khả năng thất nghiệp thì tâm trạng xấu đến mức không thể xấu hơn, cô ủ rũ lết về bàn làm việc, chờ đợi lệnh sa thải từ cấp trên gửi xuống.

2 ngày trôi qua nhưng lệnh sa thải vẫn chưa được gữi xuống, Lâm Trình Tử vừa mừng vừa lo, hồi hộp như đang ngồi trên đống lửa.

Hôm nay Hà Khả Khả tâm tình vui vẽ, sau 2 ngày nghĩ việc, khi vào chổ nhìn thấy sắc mặt tối như đêm 30 của Lâm trình Tử, cô liền ân cần hỏi thăm. Chẳng hiểu vì sao Lâm Trình Tử đối với Hà Khả Khả cảm giác không tệ, liền kể hết mọi việc với cô ta.

Buồn cười nhất là bộ dáng đồng tình của Hà Khả Khả thật là khác người. Nhờ Hà Khả Khả mà tâm tình của Lâm Trình Tử cũng khá hơn đôi chút.

Đột nhiên bị giám đốc triệu kiến, Lâm Trình Tử hồi hộp không thôi, dưới cái nhìn thương cảm của đồng nghiệp, Lâm Trình Tử như anh hùng sắp sữa hi sinh trên chiến trường, chậm rãi tiến vào phòng làm việc của giám đốc.

Nhưng điều làm cô không ngờ chính là đích thân tổng giám đốc của Đằng Lân lại muốn cô trực tiếp mang hợp đồng đến đàm phán, còn nói muốn thay mặt cấp dưới xin lỗi cô.

Lâm Trình Tử sợ quá hóa khờ, cô không dám tin vào những gì mình vừa nghe được, nếu những lời này không phải là do giám đốc nói, cô còn tưởng chừng như mình đang nghe 1 câu truyện cười hài hước nhất thế giới.

Lâm Trình Tử không biết mình đã trở về bàn làm việc bằng cách nào, trong đầu chỉ còn lưu lại lời dặn của giám đốc rằng tổng giám đốc bên Đằng Lân hẹn cô 6h tối nay đem theo hợp đồng, lại đến nhà hàng Black and While để đàm phán lần cuối.



6h tại nhà hàng Black and While

Lâm Trình Tử vừa bước vào, lập tức có 1 vị bồi bàn tiến đến, khom người 1 góc 45 độ, hỏi:

- Xin hỏi, tiểu thư đã đặt chỗ trước chưa ạ.

- Tôi có hẹn cùng Tổng giám đốc tập đoàn Đằng Lân.

- Lâm tiểu thư ạ?

- Đúng.

- Xin mời cô đi theo lối này.

Dứt lời, vị bồi bàn kia lịch sự dẫn đường. Anh ta đưa cô đến 1 bàn ăn nằm trong góc khuất của nhà hàng, vì ở trong góc nên nơi đây rất yên tĩnh, cuối cùng anh ta dừng lại trước 1 bàn, sau đó lễ phép nói với người đàn ông ngồi ở đấy:

- Cổ tiên sinh, Lâm tiểu thư đã đến.

Người đàn ông kia đang bận xem xét xấp tài liệu trên tay nên không để ý có người đến gần, đến khi bồi bàn lên tiếng thì mới sực tỉnh, ngẩng đầu nhìn 2 người bọn họ.

Người đàn ông kia dung mạo phi thường anh tuấn, dường như những gì đẹp nhất trên đời chính là dành cho anh, làn da trắng bóng, nhẵn mịn, trán cao mũi thẳng, mắt phượng mày ngài, con ngươi đen láy như hồ nước sâu không thấy đáy, như có thể hút hồn đối phương vào đôi mắt quyến rũ ấy, bạc môi khiêu gợi đỏ ửng, từng góc cạnh ngũ quan rõ ràng, bờ vai rắn chắc, thân hình cân đối, đẹp như mỹ nhân, đúng, chính xác là mỹ nhân, anh ta còn đẹp hơn cả phụ nữ, vẽ đẹp yêu mị, khuynh đảo chúng sinh. Trên người anh tỏa ra khí chất sang trọng và cao ngạo, tựa như ông hoàng ở trên cao, khiến người đối diện bất giác cảm thấy có áp lực khi nhìn vào ánh mắt đen sâu thẳm như hồ nước mùa thu kia. Đôi môi mỏng lúc nào cũng cong cong, cười như không cười, tuy nhìn thân thiện nhưng lại nghiêm khắc. Khí chất quanh anh, bất giác tạo thành lớp tường thành bao quanh, ngăn cấm không cho người khác tiến đến quá gần.

“Mỹ nhân” khi nhìn thấy Lâm Trình Tử liền nở 1 nụ cười phong tình vạn chủng, đũ để làm người người điên đảo.

Giọng nói nam tính trầm ấm dễ nghe vang lên:

- Lâm tiểu thư, mời ngồi.

Lâm Trình Tử khóe môi giật giật, nhìn thấy dung mạo yêu mị của anh, đột nhiên tính cảnh giác trong cô tự động bật nút “on”, lại thêm cái nụ cười giảo hoạt tựa hồ ly kia làm cô càng thêm đề cao cảnh giác.

(anchan: mắt chị bị bù lệt ăn hay sao, mà anh cười ôn nhu chị lại nhìn ra cười gian xảo thế hử)

Lâm Trình Tử sau khi đánh giá đối phương liền, cười đáp trả, tao nhã ngồi vào ghế, đối diện với Cổ Ngự Hoài.

Cổ Ngự Hoài nhìn Lâm Trình Tử, ánh mắt lóe sáng, hứng thú không thôi. Anh có thói quen thường đánh giá người khác qua cách chọn chỗ ngồi, người có dũng khí ngồi đối diện với anh, có thể đếm được trên đầu ngón tay, mà bàn ăn trong nhà hàng được thiết kế theo kiểu bàn gia đình, là hình vuông, thường những người tiếp xúc với anh điều là ngồi bên cạnh. Ít có người lại chọn đối diện, vì nó làm cho họ có cảm giác đang cùng anh đối đầu.

- Tôi đến đây theo sự chỉ thị của cấp trên, mong muốn King và Đằng Lân có thể hợp tác lâu dài. Lâm Trình Tử trực tiếp vào đề.

- Tôi cũng nghĩ như vậy. Cổ Ngự Hoài hứng thú không thôi nhìn Lâm Trình Tử, ít có cô gái nào ngồi đối diện với anh mà còn có thể bình tĩnh như vậy.

- Đây là hợp đồng, mong Cổ tiên sinh xem qua. Lâm Trình Tử thoáng nhíu mày, cảm thấy khó chịu khi Cổ Ngư Hoài nhìn cô như vậy, giống như là phát hiện ra đồ chơi mới vậy.

- Được. Biết mỹ nhân không thích, Cô Ngự Hoài thu hồi ánh mắt, tập trung vào bản hợp đồng trên bàn. Sau khi đọc xong, anh hài lòng, cầm bút ký lên hợp đồng.

Lâm Trình Tử sửng người, thầm nghĩ: “ chỉ đơn giản như vậy thôi sao?”

- Đây. Cổ Ngự Hoài đẫy bản hợp đồng về phía Lâm Trình Tử, thấy cô sửng người thì khóe miệng bất giác cong lên.

Lâm Trình Tử nhìn thấy chữ ký như rồng bay phượng múa nằm trên hợp đồng, đáy mắt thoáng xoẹt qua 1 tia khó hiểu.

- Hợp tác vui vẽ. Lâm Trình Tử đưa tay ra, vẽ mặt thân thiện, không keo kiệt hướng Cổ Ngự Hoài cười thật tươi. “ Thế là thoát kiếp thất nghiệp.” Cô thầm nghĩ.

- Hợp tác vui vẽ. Cổ Ngự Hoài cười tà tứ, không khách khí nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cô.

Hợp đồng cũng đã được ký kết, Lâm Trình Tử thầm nghĩ ở đây đã hết việc, liền hướng Cổ Ngự Hoài cáo từ.

Cổ Ngự Hoài làm sao buông tha niềm vui mới là cô, anh cố ý giữ cô lại dùng cơm, tàn tiệc còn hết lòng muốn đưa cô về nhà, nói là muốn thay cấp dưới chuộc lỗi. Lâm Trình Tử từ chối mãi mà không xong, đành ngoan ngoãn để anh đưa về nhà, ai bảo cô không có xe làm chi.

Nhìn chiếc Ferrari màu bạc, Lâm Trình Tử thầm than trách ông trời, tại sao lại không công bằng đến thế, trong khi cô đây làm lụng cực lực cơ mà tiền lương cũng không đũ xài vậy mà bọn công tử nhà giàu này lại ăn ngon, mặc ấm, có nhà đẹp đi xe xịn. Cô căm phẫn, tại sao lại phân chia giai cấp giàu nghèo cơ chứ.

Tuy Lâm Trình Tử ngoài mặt vẫn duy trì hình tượng băng sơn mỹ nhân nhưng trong lòng đang vô cùng căm phẫn, than, rống hàng vạn lần. Cô cũng muốn giàu có a~ cũng muốn có Ferrari a~ nhưng không biết đến khi nào, bất quá chắc phải ra sức cày thêm 2, 3 chục năm gì nữa thì mới được ngồi trên em Fer yêu dấu.

(anchan: cần chi lâu thế, tỷ hốt Hoài ca là có ngay cả người lẫn xe, đơn giản thế mà ko nghĩ ra, rõ ngốc)

Cổ Ngự Hoài ngồi ở ghế lái bên cạnh đang ra sức nén cười đến nội thương, cô tuy vẽ mặt thì lạnh như tiền nhưng không biết ánh mắt đã bán đứng cô, lúc lóe sáng, lúc tối sầm. Nhìn Lâm Trình Tử mắt cứ như đèn pha lúc sáng lúc tối mà Cổ Ngự hoài nhịn cười đến đau bụng, cô thật sự rất đáng yêu.

Lâm Trình Tử vừa xuống xe, chưa vào tới cửa liền nghe thấy tiếng cười thật to từ phía sau phát ra, không đoán cũng biết là ai đang cười, cô không thèm nhìn lại 1 cái, cứ thế đi vào nhà, thầm nghĩ: “ Hóa ra tổng giám đốc của Đằng Lân có bệnh a, đúng là thần kinh.”

Lâm Trình Tử cứ thế mà đi vào nhà, bỏ mặc Cổ Ngư hoài đang ôm bụng cười như điên, anh nhìn cô, ánh mắt xoẹt qua 1 tia gian xảo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương