SẾP CỦA TÔI LÀ MỘT ÔNG CHÚ!
-
Chương 45: Phải Thật Tỉnh Táo
Sở Bách Điềm gấp gáp chạy đến phòng bệnh của Bối Bội Sam. Do quá hấp tấp mà đi đến ngã lăn nhào xuống sàn, nhưng anh cũng mặc kệ cả rồi...
Chỉ biết lao đến...muốn đến tìm cô nhanh nhất có thể!
Mở cửa phòng bệnh ra, anh nhìn cô nằm trên giường bệnh, cái bụng bầu năm tháng cũng đã...
Bây giờ...
Bụng cô phẳng lì. Còn nữa, cả người chỉ toàn là vết thương thôi!
" Bội...Bội Sam...".
Sở Bách Điềm chạy đến, anh nắm lấy tay cô. Anh đang run...anh thật sự đang rất run.
Anh không tin vào mắt mình, anh không nghĩ đây là sự thật.
Làm sao ra thế này?
Không phải lúc sáng cô đi vẫn bình thường sao? Còn mỉm cười chào anh, đã nói với buổi tối sẽ về trả lời anh mà.
Làm sao mà...
Làm sao có thể thành ra vậy được chứ?
" A...A...".
" Không...không...".
" KHÔNGGGGGGGGGG ".
Sở Bách Điềm thét lên, anh không kiềm được cảm xúc của mình, nước mắt cũng rơi xuống lúc nào không hay rồi.
Anh đang khóc?
Phải rồi, anh đang khóc đó. Những giọt nước mắt này đã bao lâu không khóc?
Đã rất lâu rồi...anh vừa đau lòng vừa giận dữ thế này.
Du Vu lúc này gấp gáp chạy đến, nhìn cảnh tượng Sở Bách Điềm ngồi gục dưới sàn mà khóc rồi còn thét lớn. Tiếng la của anh đã vang khắp dãy này...
" Bách...Bách Điềm...".
Du Vu biết người bạn thân của mình chưa chấp nhận được chuyện này, chính anh cũng không chấp nhận được mà.
Cái khoảng khắc nhìn Bối Bội Sam đẩy vào, anh không tin rằng...
Niềm tin của Sở Bách Điềm thành ra thế này.
Sở Bách Điềm chống tay đứng dậy, anh lảo đảo ra phía trước chỗ Du Vu đang đứng.
Du Vu thấy anh mất bình tĩnh, lập tức vô thế đề phòng, cảnh giác trước nếu không Sở Bách Điềm hóa điên như lần đó anh lại không kịp trở tay.
Rầm
Sở Bách Điềm vung tay, anh đấm mạnh vào tường.
Rầm
Rầm
Rầm
Anh lại đánh tiếp. Mặc kệ đây là bệnh viện. Anh đánh đến chảy máu, bị thương...
Đau!
Đau rồi?
" Sở Bách Điềm... Dừng...dừng lại...".
Du Vu đi đến ngăn cản.
Sở Bách Điềm rút tay lại, anh nhìn tay mình đang chảy máu.
Phải, đây là cảm giác anh cần!
Đó chính là đau! Đau về thể xác, anh mới có thể tỉnh táo được.
Anh đã ngộ ra sau lần bị Hắc Mộc Lan đánh, bị bà nội tát vào mặt không nương tay.
" Bách...Bách Điềm...".
Du Vu lùi lại. Tên này làm sao vậy? Sao bây giờ lại trở nên điềm tĩnh đến thế?
Không hung hăng hay sẽ hóa điên như dự định anh đã đoán trước.
Cậu ta...
Cố ý đánh vào tường sao?
Sở Bách Điềm siết chặt tay lại, anh quay sang nhìn Du Vu, tay còn lại đưa lên lau nước mắt.
" Cô ấy...tình trạng sao rồi?".
Tiếng của Sở Bách Điềm cất lên, giọng nghe thật là khàn khàn. Cứ như có gì đó mắc ở cổ, khiến việc cất giọng của anh khó khăn.
" Đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vết thương từ tai nạn tạo ra quá nghiêm trọng, đứa bé trong bụng cũng không...".
" Sau khi tỉnh dậy, cô ấy có thể bình tĩnh không?" Sở Bách Điềm hỏi tiếp.
" Không..." Du Vu thẳng thắng đáp. Chẳng có người mẹ nào chấp nhận được chuyện con của mình đã rời xa mình đâu.
Huống gì...
Bối Bội Sam chỉ là một cô gái chỉ mới 20 tuổi, chỉ mới bước vào đời thôi mà.
Sở Bách Điềm nhận được câu trả lời anh càng siết chặt tay hơn, muốn bản thân thật bình tĩnh.
Tỉnh táo...mày phải tỉnh táo lên!
Sở Bách Điềm im lặng quay lưng đi, Du Vu thấy thế liền lên tiếng:" Cậu...cậu đi đâu vậy?".
" Quay về, tìm ra kẻ gây chuyện này ".
" Du Vu, tôi rất tỉnh táo ".
" Ít nhất, tôi cũng phải tỉnh táo, kiểm soát bản thân mình ".
" Tôi sẽ đi tìm ra kẻ gây ra chuyện này, tôi không tin...".
" Chuyện này đơn giản như vậy!".
" Đây có lẽ là chuyện tôi có thể làm cho cô ấy, coi như...".
" Trả thù cho đứa con của tôi và Bội Sam!".
Làm sao anh có thể bỏ qua chuyện này chứ?
Đứa con của anh và cô, tình cảm của anh trao cho cô, niềm hy vọng của cô.
Sự khát khao được làm mẹ của cô, sự mong muốn kết hôn với Bối Bội Sam của anh...
Tất cả sẽ đến trong đêm nay. Nhưng không...
Đều bị một tên ác nhân phá vỡ hoàn toàn, hắn ta đã dập tắt đi mọi thứ của anh và cô.
Sở Bách Điềm nhất định sẽ không tha thứ. Anh sẽ trả thù cho đứa con mình, bắt tên đó chịu những thứ mà Bối Bội Sam đang chịu ngay lúc này.
Nhất định!
Sở Bách Điềm bước xuống cổng bệnh viện. Anh em nhà họ Phù đã đứng chờ sẵn ở đó.
Nhìn tay của Sở Bách Điềm rớm máu, Phù Đổng đoán được chuyện gì xảy ra trên đó.
Phù Nhân Sinh mất bình tĩnh, anh lao đến nắm cổ áo của Sở Bách Điềm.
" Mày...".
" Đánh đi...nếu anh vẫn tin tôi là người làm ra chuyện này..." Sở Bách Điềm đáp.
Phù Đổng liền đi đến kéo anh hai mình lại.
" Anh hai...đủ rồi ".
" Bây giờ...Sở Bách Điềm là đồng minh của chúng ta!".
Chỉ biết lao đến...muốn đến tìm cô nhanh nhất có thể!
Mở cửa phòng bệnh ra, anh nhìn cô nằm trên giường bệnh, cái bụng bầu năm tháng cũng đã...
Bây giờ...
Bụng cô phẳng lì. Còn nữa, cả người chỉ toàn là vết thương thôi!
" Bội...Bội Sam...".
Sở Bách Điềm chạy đến, anh nắm lấy tay cô. Anh đang run...anh thật sự đang rất run.
Anh không tin vào mắt mình, anh không nghĩ đây là sự thật.
Làm sao ra thế này?
Không phải lúc sáng cô đi vẫn bình thường sao? Còn mỉm cười chào anh, đã nói với buổi tối sẽ về trả lời anh mà.
Làm sao mà...
Làm sao có thể thành ra vậy được chứ?
" A...A...".
" Không...không...".
" KHÔNGGGGGGGGGG ".
Sở Bách Điềm thét lên, anh không kiềm được cảm xúc của mình, nước mắt cũng rơi xuống lúc nào không hay rồi.
Anh đang khóc?
Phải rồi, anh đang khóc đó. Những giọt nước mắt này đã bao lâu không khóc?
Đã rất lâu rồi...anh vừa đau lòng vừa giận dữ thế này.
Du Vu lúc này gấp gáp chạy đến, nhìn cảnh tượng Sở Bách Điềm ngồi gục dưới sàn mà khóc rồi còn thét lớn. Tiếng la của anh đã vang khắp dãy này...
" Bách...Bách Điềm...".
Du Vu biết người bạn thân của mình chưa chấp nhận được chuyện này, chính anh cũng không chấp nhận được mà.
Cái khoảng khắc nhìn Bối Bội Sam đẩy vào, anh không tin rằng...
Niềm tin của Sở Bách Điềm thành ra thế này.
Sở Bách Điềm chống tay đứng dậy, anh lảo đảo ra phía trước chỗ Du Vu đang đứng.
Du Vu thấy anh mất bình tĩnh, lập tức vô thế đề phòng, cảnh giác trước nếu không Sở Bách Điềm hóa điên như lần đó anh lại không kịp trở tay.
Rầm
Sở Bách Điềm vung tay, anh đấm mạnh vào tường.
Rầm
Rầm
Rầm
Anh lại đánh tiếp. Mặc kệ đây là bệnh viện. Anh đánh đến chảy máu, bị thương...
Đau!
Đau rồi?
" Sở Bách Điềm... Dừng...dừng lại...".
Du Vu đi đến ngăn cản.
Sở Bách Điềm rút tay lại, anh nhìn tay mình đang chảy máu.
Phải, đây là cảm giác anh cần!
Đó chính là đau! Đau về thể xác, anh mới có thể tỉnh táo được.
Anh đã ngộ ra sau lần bị Hắc Mộc Lan đánh, bị bà nội tát vào mặt không nương tay.
" Bách...Bách Điềm...".
Du Vu lùi lại. Tên này làm sao vậy? Sao bây giờ lại trở nên điềm tĩnh đến thế?
Không hung hăng hay sẽ hóa điên như dự định anh đã đoán trước.
Cậu ta...
Cố ý đánh vào tường sao?
Sở Bách Điềm siết chặt tay lại, anh quay sang nhìn Du Vu, tay còn lại đưa lên lau nước mắt.
" Cô ấy...tình trạng sao rồi?".
Tiếng của Sở Bách Điềm cất lên, giọng nghe thật là khàn khàn. Cứ như có gì đó mắc ở cổ, khiến việc cất giọng của anh khó khăn.
" Đã qua cơn nguy kịch. Nhưng vết thương từ tai nạn tạo ra quá nghiêm trọng, đứa bé trong bụng cũng không...".
" Sau khi tỉnh dậy, cô ấy có thể bình tĩnh không?" Sở Bách Điềm hỏi tiếp.
" Không..." Du Vu thẳng thắng đáp. Chẳng có người mẹ nào chấp nhận được chuyện con của mình đã rời xa mình đâu.
Huống gì...
Bối Bội Sam chỉ là một cô gái chỉ mới 20 tuổi, chỉ mới bước vào đời thôi mà.
Sở Bách Điềm nhận được câu trả lời anh càng siết chặt tay hơn, muốn bản thân thật bình tĩnh.
Tỉnh táo...mày phải tỉnh táo lên!
Sở Bách Điềm im lặng quay lưng đi, Du Vu thấy thế liền lên tiếng:" Cậu...cậu đi đâu vậy?".
" Quay về, tìm ra kẻ gây chuyện này ".
" Du Vu, tôi rất tỉnh táo ".
" Ít nhất, tôi cũng phải tỉnh táo, kiểm soát bản thân mình ".
" Tôi sẽ đi tìm ra kẻ gây ra chuyện này, tôi không tin...".
" Chuyện này đơn giản như vậy!".
" Đây có lẽ là chuyện tôi có thể làm cho cô ấy, coi như...".
" Trả thù cho đứa con của tôi và Bội Sam!".
Làm sao anh có thể bỏ qua chuyện này chứ?
Đứa con của anh và cô, tình cảm của anh trao cho cô, niềm hy vọng của cô.
Sự khát khao được làm mẹ của cô, sự mong muốn kết hôn với Bối Bội Sam của anh...
Tất cả sẽ đến trong đêm nay. Nhưng không...
Đều bị một tên ác nhân phá vỡ hoàn toàn, hắn ta đã dập tắt đi mọi thứ của anh và cô.
Sở Bách Điềm nhất định sẽ không tha thứ. Anh sẽ trả thù cho đứa con mình, bắt tên đó chịu những thứ mà Bối Bội Sam đang chịu ngay lúc này.
Nhất định!
Sở Bách Điềm bước xuống cổng bệnh viện. Anh em nhà họ Phù đã đứng chờ sẵn ở đó.
Nhìn tay của Sở Bách Điềm rớm máu, Phù Đổng đoán được chuyện gì xảy ra trên đó.
Phù Nhân Sinh mất bình tĩnh, anh lao đến nắm cổ áo của Sở Bách Điềm.
" Mày...".
" Đánh đi...nếu anh vẫn tin tôi là người làm ra chuyện này..." Sở Bách Điềm đáp.
Phù Đổng liền đi đến kéo anh hai mình lại.
" Anh hai...đủ rồi ".
" Bây giờ...Sở Bách Điềm là đồng minh của chúng ta!".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook