Sếp Chúng Tôi Lại Khoe Vợ
-
Chương 76
Nghe A Từ nói, Giản Ngôn lập tức gật đầu lia lịa: "Đúng, cái tên Hứa Thư Hòa này rất đáng ghét, nhất định có vấn đề."
A Từ thấy mình nói cả nửa ngày mà Giản Ngôn vẫn cứ một câu như vậy, biết rõ là hắn cố ý, song vẫn có chút dở khóc dở cười.
Tuy cả hai đều cảm thấy vụ án này còn có rất nhiều điểm đáng nghi, nhưng Đường Nhạn giết Doãn Trí Viễn vẫn là chuyện ván đã đóng thuyền.
Phá được vụ án này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tối đến liền hô hào muốn đi quán bar uống một ly.
Bọn họ không cần Giản Ngôn mời, lần này mọi người mời coi như lời chúc phúc cho tình cảm của hai người.
Giản Ngôn A Từ đương nhiên không thể từ chối, mọi người vẫn đến quán bar Già Lam như cũ.
Vụ án được phá, tâm trạng mọi người rất thoải mái, vui chơi hăng hái.
A Từ vốn cũng không ham vui, lại đang có vướng bận trong lòng, nên chỉ ngồi một mình ở chỗ vắng suy nghĩ tình tiết vụ án.
Giản Ngôn ứng phó xong liền ngồi lại bên cạnh cậu, thấy bộ dáng cậu liền nói: "Anh đã nói chuyện với Sư phụ rồi, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi Trầm Ngư Sơn Trang."
A Từ mừng rỡ ngẩng đầu: "Anh đã dự tính trước?"
"Đương nhiên." Giản Ngôn cười, thấy người xung quanh đều chơi muốn điên rồi, không ai chú ý tới bên này, bèn cầm tay A Từ lên hôn một cái, nói, "Em nghĩ gì sao anh không biết chứ?"
A Từ cũng cười, chợt nghe tiếng trêu ghẹo của Đỗ Diệm vang lên ở sau lưng: "Vừa tới cửa đã khoe ân ái, quá đáng nha..."
"Anh Đỗ?" Quay đầu lại thấy Đỗ Diệm đang cười trêu, A Từ hơi xấu hổ.
"Anh mở quán bar không phải để xem người khác ân ái à?" Giản Ngôn mặt dày nói, không hề thấy ngại một chút nào.
"Chuyện này cậu không biết à?" Đỗ Diệm nói, "Người tới quán bar ân ái cũng không nhiều."
Nói xong vài câu trêu đùa, Đỗ Diệm nhanh chóng nghiêm túc lại: "Hai người đi theo anh, anh cho các cậu xem thứ này."
Giản Ngôn A Từ thấy mặt anh có vẻ nghiêm trọng, vội vàng yên lặng đứng lên, né tránh đám đông đi theo Đỗ Diệm vào một căn phòng nhỏ.
"Anh muốn cho chúng tôi xem cái gì?" Nhìn gian phòng được bố trí đơn giản, Giản Ngôn khó hiểu hỏi.
Đỗ Diệm bật màn hình máy tính lên, nói: "Cho các cậu xem một đoạn video."
Giản Ngôn biết Đỗ Diệm không phải dạng người ra vẻ thâm trầm, hành động này chắc chắn có ẩn ý, bèn vội vàng đi qua nhìn.
Người xuất hiện trong video lại khiến Giản Ngôn A Từ giật cả mình, người đó là Doãn Trí Viễn!
Phản ứng đầu tiên của Giản Ngôn chính là xem lại thời gian của video, Đỗ Diệm giải thích: "Là video của nửa năm trước. Cách đây vài ngày, anh phát hiện video theo dõi trong quán đã bị Hacker xâm nhập, còn bị xóa mất một số video. May là anh có thói quen lưu lại sẵn, và bởi vì dạo gần đây vụ án của Doãn Trí Viễn sôi lên sùng sục, cho nên anh đã so sánh lại với video đã lưu, phát hiện phần bị xóa vừa khéo có liên quan tới Doãn Trí Viễn, bèn để lại cho hai người xem thử."
Nói tới đây, Doãn Trí Viễn trong video đã đến trước cửa một căn phòng rất yên tĩnh, hắn ta nói mấy câu rồi đuổi hai người bảo vệ đi, sau đó áp tai vào cửa để nghe lén.
Hành động này của Doãn Trí Viễn quá kỳ lạ, Giản Ngôn A Từ cũng không kịp đáp lời Đỗ Diệm, tập trung tinh thần nhìn động tác của Doãn Trí Viễn.
Doãn Trí Viễn quần là áo lụa, với thân phận địa vị của hắn, không thể nào có chuyện đi nghe lén. Khả năng lớn nhất chính là, ngay cả hắn cũng không dám đắc tội người ở trong căn phòng này.
Video chỉ có hình ảnh không có âm thanh, nhưng may là khá sắc nét, cho nên bọn họ có thể thấy rõ vẻ mặt khiếp sợ của Doãn Trí Viễn.
Qua vài phút, dường như người trong phòng phát hiện bên ngoài có người nghe lén, đột nhiên cửa phòng bị mở ra từ bên trong.
Thấy được mặt mũi của những người trong phòng, A Từ đột nhiên hô nhỏ: "A..."
"Sao vậy?" Giản Ngôn vội hỏi.
"Doãn Qua và Viên Triều An." A Từ chỉ vào hai người đàn ông trước mặt.
Giản Ngôn biết Doãn Qua, nhưng hắn chưa từng gặp Viên Triều An. Song hắn cũng biết Viên Triều An là tổng giám đốc Viên thị.
Gia chủ Doãn thị và Viên thị bí mật gặp gỡ tại đây, nội dung đàm luận còn khiến Doãn Trí Viễn biến sắc, chuyện liên quan trong đó có thể không đơn giản.
A Từ lập tức nghĩ ngay đến lời Giản Ngôn từng nói. Doãn Trí Viễn biết rõ mình gặp nguy hiểm mà không đi tìm Doãn Qua, trái lại còn để Mao Lôi đi tìm Doãn Đồng. Có thể thấy được giữa Doãn Qua và Doãn Trí Viễn có gì đó không đúng. Như vậy, nguyên nhân khiến hai cha con không tín nhiệm nhau, phải chăng là ở chỗ này?
Một ý niệm lóe lên trong đầu, A Từ phát hiện sau khi Doãn Qua trong video nhìn thấy người nghe trộm ngoài cửa là Doãn Trí Viễn, đầu tiên là phẫn nộ, sau là kinh hãi, đến cuối là giận dữ, trực tiếp cho Doãn Trí Viễn một cái tát, sau đó một cước đạp hắn ngã xuống đất.
Nét mặt Doãn Qua biến đổi cực nhanh, chỉ trong một giây đã thay đổi nhiều lần. Nhưng A Từ thấy rõ ràng, trong lòng cũng hiểu rõ, Doãn Qua đánh Doãn Trí Viễn rốt cuộc là vì muốn bảo vệ hắn. Sắc mặt Viên Triều An bên cạnh cũng rất vi diệu.
Xem ra, nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ rất là trọng đại, đến mức cả con ruột của mình Doãn Qua cũng không giữ được.
Bọn họ không nghe được âm thanh, nhưng từ video có thể thấy Doãn Qua thật sự đánh Doãn Trí Viễn không ngừng, đến cuối cùng vẫn là Viên Triều An cười như không cười ngăn cản, Doãn Qua mới dừng tay. Có thể thấy Doãn Qua tuy rất phẫn bộ, song vẫn có vẻ thở phào một cái.
Giản Ngôn xem đi xem lại nhiều lần đoạn này, rồi mới hỏi Đỗ Diệm: "Anh Đỗ, anh còn nhớ trong cùng ngay xảy ra chuyện này, có tình huống nào khác nữa không?"
Chuyện đã qua hơn nửa năm, có lẽ Đỗ Diệm không còn nhớ được bao nhiêu, Giản Ngôn cũng không mấy mong chờ.
Quả nhiên Đỗ Diệm lắc đầu, nói, "Chuyện đã qua lâu rồi, hơn nữa lúc ấy bọn họ không có hành động đặc biệt nào. Thậm chí anh còn không nhận ra Doãn Qua và Viên Triều An, cho nên căn bản không để ý tới họ. Ai mà ngờ được, Doãn Qua và Viên Triều An lại chạy tới cái quán rượu bé nhỏ của anh để đàm luận chớ? Nhưng Doãn Trí Viễn thì không phải lần đầu tới, hắn ta nổi danh ăn chơi nên lúc ấy anh cũng không để ý lắm. Hai ngày nay phát hiện video theo dõi có vấn đề, anh mới tìm hiểu nguyên nhân, phát hiện được phần video bị xóa bỏ. Sau đó anh lại đi tìm kiếm tư liệu, rồi mới phát hiện thân phận của Doãn Qua và Viên Triều An. Anh cố nhớ lại rồi đi hỏi nhân viên phục vụ đã trực ngày hôm đấy, tới đó mới phát hiện có điểm đáng ngờ. Hôm đó từ khi bước vào cửa thái độ Doãn Trí Viễn đã rất kỳ lạ, như là có chút không yên lòng, căn bản không giống như đi chơi. Hơn nữa, ngày đó Doãn Trí Viễn còn dẫn theo một cô gái. Lúc Doãn Trí Viễn bị đánh, cô gái cứ luôn trốn tránh ở gần đấy, một mực không ló mặt ra."
Nghe nói Doãn Trí Viễn dẫn theo một cô gái, Giản Ngôn lập tức nghĩ ngay tới Mao Lôi, đoạn lấy điện thoại mở ảnh chụp của Mao Lôi ra, hỏi Đỗ Diệm: "Cô gái mà Doãn Trí Viễn đưa tới, là cô này ư?"
Đỗ Diệm gật đầu: "Chính là cô ta."
Đỗ Diệm không hỏi quá nhiều, mặc dù có quan tâm tới vụ án, nhưng dù sao cũng không phải cảnh sát. Trên phương diện này, từ trước đến nay Đỗ Diệm luôn khắc chế, chỉ yên lặng hỗ trợ chứ không hỏi nhiều.
Giản Ngôn biết anh lo lắng, cũng vô cùng cảm kích. Tuy Đỗ Diệm đã rời khỏi đội ngũ cảnh sát, nhưng lòng anh vẫn ở lại. Anh mở quán tại đây, đã giúp cục cảnh sát thăm dò không ít tin tức quan trọng, thậm chí có khi còn tự tay bắt tội phạm. Chuyện lần này, nếu như không có anh dụng tâm, căn bản bọn họ không tìm được manh mối quan trọng như vậy. Rõ ràng Doãn Trí Viễn đã biết bí mật của Doãn Qua và Viên Triều An, dù hắn chết cũng không nhất định có liên quan đến chuyện này, nhưng cùng với việc Mao Lôi xuất hiện tại Trầm Ngư Sơn Trang thì chắc chắn có mối liên hệ.
Xưa nay Giản Ngôn luôn rất kính trọng Đỗ Diệm, chỉ cần không trái với quy định, những gì có thể nói hắn sẽ nói hết với anh. Lần này cũng vậy, chuyện Mao Lôi, Giản Ngôn cũng nói cả với Đỗ Diệm.
"Nói vậy là, cái cô Mao Lôi đó có thể sẽ gặp nguy hiểm?" Dù sao Đỗ Diệm cũng là cảnh sát thâm niên, luôn có thể bắt được điểm mấu chốt ngay lập tức, "Anh thấy các cậu vẫn nên quay lại Trầm Ngư Sơn Trang."
"Chúng tôi cũng định sẽ đi vào ngày mai." Giản Ngôn nói, "Chẳng qua, có chuyện này muốn làm phiền anh Đỗ một chút."
"Chuyện gì? Cứ nói đi." Đỗ Diệm sảng khoái đáp.
"Cái tên Hacker xâm nhập máy tính của anh, vì sao lại ra tay vào đúng thời điểm này?" Giản Ngôn nói, "Nếu như hắn không hành động, chúng ta sẽ không thể, ít nhất là không thể phát hiện manh mối này nhanh như vậy."
Đỗ Diệm không đáp, chỉ nhìn sang A Từ.
A Từ suy nghĩ, nói: "Em cho rằng có hai khả năng. Thứ nhất, đương nhiên là do bên Doãn Qua làm, bọn họ làm như vậy tất nhiên là vì chột dạ. Thứ hai, chính là do thế lực thứ ba mà trước mắt chúng ta còn chưa biết. Mục đích của bọn họ có lẽ là muốn chuyển tầm mắt chúng ta về hướng Doãn Qua, hoặc có lẽ là muốn triệt để xóa hết dấu vết."
Ánh mắt Đỗ Diệm lộ vẻ tán thành, gật đầu nói: "Nói rất có lý, nhưng khả năng thứ nhất quá nhỏ. Cho dù cảnh sát phát hiện đoạn video này, cũng không thể nhận định cái chết của Doãn Trí Viễn có liên quan đến Doãn Qua và Viên Triều An. Cho nên rất có thể có sự tồn tại của thế lực phe thứ ba. Vậy mục đích của thế lực thứ ba này rốt cuộc là cái gì?"
"Nguyên nhân chuyện này cần phải tìm từ trong máy tính của anh." Giản Ngôn tiếp lời.
"Ý cậu là?" Đỗ Diệm sửng sốt, không hiểu.
"Ý của anh ấy là, nếu như muốn triệt để xóa hết dấu vết, vậy người làm chuyện này chắc chắn sẽ không lưu lại vết tích gì. Nếu chúng ta có thể điều tra được Hacker này là ai, thì sẽ biết được mục đích người này muốn dẫn dụ chúng ta." A Từ giải thích, "Trước mắt xem ra, khả năng này khá lớn."
Chung quy, Hacker này để Đỗ Diệm phát hiện nhanh như vậy, có thế nói vết tích này rất rõ ràng.
Đỗ Diệm nhìn A Từ và Giản Ngôn, cười: "Quả nhiên hai người rất ăn ý, chỉ một ánh mắt đã hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ gì."
A Từ hơi xấu hổ, quay qua Giản Ngôn đổi đề tài: "Bây giờ phải làm sao ạ?"
"Trước tiên cứ để Đàm Mộc đi điều tra chuyện Hacker." Giản Ngôn thuận theo đáp lời A Từ, đoạn nhìn qua Đỗ Diệm, "Anh Đỗ, có thể cho chúng tôi mượn máy tính này một chút chứ?"
"Đương nhiên rồi." Đỗ Diệm lập tức nhân tiện nói, "Vốn lúc phát hiện chuyện này anh đã định mang máy tính tới cục cảnh sát tìm mọi người, không ngờ tối hôm nay mọi người lại tới đây trước."
Giản Ngôn nói lời cảm tạ, rồi lại cùng A Từ ra ngoài tìm Đàm Mộc.
A Từ thấy mình nói cả nửa ngày mà Giản Ngôn vẫn cứ một câu như vậy, biết rõ là hắn cố ý, song vẫn có chút dở khóc dở cười.
Tuy cả hai đều cảm thấy vụ án này còn có rất nhiều điểm đáng nghi, nhưng Đường Nhạn giết Doãn Trí Viễn vẫn là chuyện ván đã đóng thuyền.
Phá được vụ án này, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, tối đến liền hô hào muốn đi quán bar uống một ly.
Bọn họ không cần Giản Ngôn mời, lần này mọi người mời coi như lời chúc phúc cho tình cảm của hai người.
Giản Ngôn A Từ đương nhiên không thể từ chối, mọi người vẫn đến quán bar Già Lam như cũ.
Vụ án được phá, tâm trạng mọi người rất thoải mái, vui chơi hăng hái.
A Từ vốn cũng không ham vui, lại đang có vướng bận trong lòng, nên chỉ ngồi một mình ở chỗ vắng suy nghĩ tình tiết vụ án.
Giản Ngôn ứng phó xong liền ngồi lại bên cạnh cậu, thấy bộ dáng cậu liền nói: "Anh đã nói chuyện với Sư phụ rồi, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi Trầm Ngư Sơn Trang."
A Từ mừng rỡ ngẩng đầu: "Anh đã dự tính trước?"
"Đương nhiên." Giản Ngôn cười, thấy người xung quanh đều chơi muốn điên rồi, không ai chú ý tới bên này, bèn cầm tay A Từ lên hôn một cái, nói, "Em nghĩ gì sao anh không biết chứ?"
A Từ cũng cười, chợt nghe tiếng trêu ghẹo của Đỗ Diệm vang lên ở sau lưng: "Vừa tới cửa đã khoe ân ái, quá đáng nha..."
"Anh Đỗ?" Quay đầu lại thấy Đỗ Diệm đang cười trêu, A Từ hơi xấu hổ.
"Anh mở quán bar không phải để xem người khác ân ái à?" Giản Ngôn mặt dày nói, không hề thấy ngại một chút nào.
"Chuyện này cậu không biết à?" Đỗ Diệm nói, "Người tới quán bar ân ái cũng không nhiều."
Nói xong vài câu trêu đùa, Đỗ Diệm nhanh chóng nghiêm túc lại: "Hai người đi theo anh, anh cho các cậu xem thứ này."
Giản Ngôn A Từ thấy mặt anh có vẻ nghiêm trọng, vội vàng yên lặng đứng lên, né tránh đám đông đi theo Đỗ Diệm vào một căn phòng nhỏ.
"Anh muốn cho chúng tôi xem cái gì?" Nhìn gian phòng được bố trí đơn giản, Giản Ngôn khó hiểu hỏi.
Đỗ Diệm bật màn hình máy tính lên, nói: "Cho các cậu xem một đoạn video."
Giản Ngôn biết Đỗ Diệm không phải dạng người ra vẻ thâm trầm, hành động này chắc chắn có ẩn ý, bèn vội vàng đi qua nhìn.
Người xuất hiện trong video lại khiến Giản Ngôn A Từ giật cả mình, người đó là Doãn Trí Viễn!
Phản ứng đầu tiên của Giản Ngôn chính là xem lại thời gian của video, Đỗ Diệm giải thích: "Là video của nửa năm trước. Cách đây vài ngày, anh phát hiện video theo dõi trong quán đã bị Hacker xâm nhập, còn bị xóa mất một số video. May là anh có thói quen lưu lại sẵn, và bởi vì dạo gần đây vụ án của Doãn Trí Viễn sôi lên sùng sục, cho nên anh đã so sánh lại với video đã lưu, phát hiện phần bị xóa vừa khéo có liên quan tới Doãn Trí Viễn, bèn để lại cho hai người xem thử."
Nói tới đây, Doãn Trí Viễn trong video đã đến trước cửa một căn phòng rất yên tĩnh, hắn ta nói mấy câu rồi đuổi hai người bảo vệ đi, sau đó áp tai vào cửa để nghe lén.
Hành động này của Doãn Trí Viễn quá kỳ lạ, Giản Ngôn A Từ cũng không kịp đáp lời Đỗ Diệm, tập trung tinh thần nhìn động tác của Doãn Trí Viễn.
Doãn Trí Viễn quần là áo lụa, với thân phận địa vị của hắn, không thể nào có chuyện đi nghe lén. Khả năng lớn nhất chính là, ngay cả hắn cũng không dám đắc tội người ở trong căn phòng này.
Video chỉ có hình ảnh không có âm thanh, nhưng may là khá sắc nét, cho nên bọn họ có thể thấy rõ vẻ mặt khiếp sợ của Doãn Trí Viễn.
Qua vài phút, dường như người trong phòng phát hiện bên ngoài có người nghe lén, đột nhiên cửa phòng bị mở ra từ bên trong.
Thấy được mặt mũi của những người trong phòng, A Từ đột nhiên hô nhỏ: "A..."
"Sao vậy?" Giản Ngôn vội hỏi.
"Doãn Qua và Viên Triều An." A Từ chỉ vào hai người đàn ông trước mặt.
Giản Ngôn biết Doãn Qua, nhưng hắn chưa từng gặp Viên Triều An. Song hắn cũng biết Viên Triều An là tổng giám đốc Viên thị.
Gia chủ Doãn thị và Viên thị bí mật gặp gỡ tại đây, nội dung đàm luận còn khiến Doãn Trí Viễn biến sắc, chuyện liên quan trong đó có thể không đơn giản.
A Từ lập tức nghĩ ngay đến lời Giản Ngôn từng nói. Doãn Trí Viễn biết rõ mình gặp nguy hiểm mà không đi tìm Doãn Qua, trái lại còn để Mao Lôi đi tìm Doãn Đồng. Có thể thấy được giữa Doãn Qua và Doãn Trí Viễn có gì đó không đúng. Như vậy, nguyên nhân khiến hai cha con không tín nhiệm nhau, phải chăng là ở chỗ này?
Một ý niệm lóe lên trong đầu, A Từ phát hiện sau khi Doãn Qua trong video nhìn thấy người nghe trộm ngoài cửa là Doãn Trí Viễn, đầu tiên là phẫn nộ, sau là kinh hãi, đến cuối là giận dữ, trực tiếp cho Doãn Trí Viễn một cái tát, sau đó một cước đạp hắn ngã xuống đất.
Nét mặt Doãn Qua biến đổi cực nhanh, chỉ trong một giây đã thay đổi nhiều lần. Nhưng A Từ thấy rõ ràng, trong lòng cũng hiểu rõ, Doãn Qua đánh Doãn Trí Viễn rốt cuộc là vì muốn bảo vệ hắn. Sắc mặt Viên Triều An bên cạnh cũng rất vi diệu.
Xem ra, nội dung cuộc nói chuyện của bọn họ rất là trọng đại, đến mức cả con ruột của mình Doãn Qua cũng không giữ được.
Bọn họ không nghe được âm thanh, nhưng từ video có thể thấy Doãn Qua thật sự đánh Doãn Trí Viễn không ngừng, đến cuối cùng vẫn là Viên Triều An cười như không cười ngăn cản, Doãn Qua mới dừng tay. Có thể thấy Doãn Qua tuy rất phẫn bộ, song vẫn có vẻ thở phào một cái.
Giản Ngôn xem đi xem lại nhiều lần đoạn này, rồi mới hỏi Đỗ Diệm: "Anh Đỗ, anh còn nhớ trong cùng ngay xảy ra chuyện này, có tình huống nào khác nữa không?"
Chuyện đã qua hơn nửa năm, có lẽ Đỗ Diệm không còn nhớ được bao nhiêu, Giản Ngôn cũng không mấy mong chờ.
Quả nhiên Đỗ Diệm lắc đầu, nói, "Chuyện đã qua lâu rồi, hơn nữa lúc ấy bọn họ không có hành động đặc biệt nào. Thậm chí anh còn không nhận ra Doãn Qua và Viên Triều An, cho nên căn bản không để ý tới họ. Ai mà ngờ được, Doãn Qua và Viên Triều An lại chạy tới cái quán rượu bé nhỏ của anh để đàm luận chớ? Nhưng Doãn Trí Viễn thì không phải lần đầu tới, hắn ta nổi danh ăn chơi nên lúc ấy anh cũng không để ý lắm. Hai ngày nay phát hiện video theo dõi có vấn đề, anh mới tìm hiểu nguyên nhân, phát hiện được phần video bị xóa bỏ. Sau đó anh lại đi tìm kiếm tư liệu, rồi mới phát hiện thân phận của Doãn Qua và Viên Triều An. Anh cố nhớ lại rồi đi hỏi nhân viên phục vụ đã trực ngày hôm đấy, tới đó mới phát hiện có điểm đáng ngờ. Hôm đó từ khi bước vào cửa thái độ Doãn Trí Viễn đã rất kỳ lạ, như là có chút không yên lòng, căn bản không giống như đi chơi. Hơn nữa, ngày đó Doãn Trí Viễn còn dẫn theo một cô gái. Lúc Doãn Trí Viễn bị đánh, cô gái cứ luôn trốn tránh ở gần đấy, một mực không ló mặt ra."
Nghe nói Doãn Trí Viễn dẫn theo một cô gái, Giản Ngôn lập tức nghĩ ngay tới Mao Lôi, đoạn lấy điện thoại mở ảnh chụp của Mao Lôi ra, hỏi Đỗ Diệm: "Cô gái mà Doãn Trí Viễn đưa tới, là cô này ư?"
Đỗ Diệm gật đầu: "Chính là cô ta."
Đỗ Diệm không hỏi quá nhiều, mặc dù có quan tâm tới vụ án, nhưng dù sao cũng không phải cảnh sát. Trên phương diện này, từ trước đến nay Đỗ Diệm luôn khắc chế, chỉ yên lặng hỗ trợ chứ không hỏi nhiều.
Giản Ngôn biết anh lo lắng, cũng vô cùng cảm kích. Tuy Đỗ Diệm đã rời khỏi đội ngũ cảnh sát, nhưng lòng anh vẫn ở lại. Anh mở quán tại đây, đã giúp cục cảnh sát thăm dò không ít tin tức quan trọng, thậm chí có khi còn tự tay bắt tội phạm. Chuyện lần này, nếu như không có anh dụng tâm, căn bản bọn họ không tìm được manh mối quan trọng như vậy. Rõ ràng Doãn Trí Viễn đã biết bí mật của Doãn Qua và Viên Triều An, dù hắn chết cũng không nhất định có liên quan đến chuyện này, nhưng cùng với việc Mao Lôi xuất hiện tại Trầm Ngư Sơn Trang thì chắc chắn có mối liên hệ.
Xưa nay Giản Ngôn luôn rất kính trọng Đỗ Diệm, chỉ cần không trái với quy định, những gì có thể nói hắn sẽ nói hết với anh. Lần này cũng vậy, chuyện Mao Lôi, Giản Ngôn cũng nói cả với Đỗ Diệm.
"Nói vậy là, cái cô Mao Lôi đó có thể sẽ gặp nguy hiểm?" Dù sao Đỗ Diệm cũng là cảnh sát thâm niên, luôn có thể bắt được điểm mấu chốt ngay lập tức, "Anh thấy các cậu vẫn nên quay lại Trầm Ngư Sơn Trang."
"Chúng tôi cũng định sẽ đi vào ngày mai." Giản Ngôn nói, "Chẳng qua, có chuyện này muốn làm phiền anh Đỗ một chút."
"Chuyện gì? Cứ nói đi." Đỗ Diệm sảng khoái đáp.
"Cái tên Hacker xâm nhập máy tính của anh, vì sao lại ra tay vào đúng thời điểm này?" Giản Ngôn nói, "Nếu như hắn không hành động, chúng ta sẽ không thể, ít nhất là không thể phát hiện manh mối này nhanh như vậy."
Đỗ Diệm không đáp, chỉ nhìn sang A Từ.
A Từ suy nghĩ, nói: "Em cho rằng có hai khả năng. Thứ nhất, đương nhiên là do bên Doãn Qua làm, bọn họ làm như vậy tất nhiên là vì chột dạ. Thứ hai, chính là do thế lực thứ ba mà trước mắt chúng ta còn chưa biết. Mục đích của bọn họ có lẽ là muốn chuyển tầm mắt chúng ta về hướng Doãn Qua, hoặc có lẽ là muốn triệt để xóa hết dấu vết."
Ánh mắt Đỗ Diệm lộ vẻ tán thành, gật đầu nói: "Nói rất có lý, nhưng khả năng thứ nhất quá nhỏ. Cho dù cảnh sát phát hiện đoạn video này, cũng không thể nhận định cái chết của Doãn Trí Viễn có liên quan đến Doãn Qua và Viên Triều An. Cho nên rất có thể có sự tồn tại của thế lực phe thứ ba. Vậy mục đích của thế lực thứ ba này rốt cuộc là cái gì?"
"Nguyên nhân chuyện này cần phải tìm từ trong máy tính của anh." Giản Ngôn tiếp lời.
"Ý cậu là?" Đỗ Diệm sửng sốt, không hiểu.
"Ý của anh ấy là, nếu như muốn triệt để xóa hết dấu vết, vậy người làm chuyện này chắc chắn sẽ không lưu lại vết tích gì. Nếu chúng ta có thể điều tra được Hacker này là ai, thì sẽ biết được mục đích người này muốn dẫn dụ chúng ta." A Từ giải thích, "Trước mắt xem ra, khả năng này khá lớn."
Chung quy, Hacker này để Đỗ Diệm phát hiện nhanh như vậy, có thế nói vết tích này rất rõ ràng.
Đỗ Diệm nhìn A Từ và Giản Ngôn, cười: "Quả nhiên hai người rất ăn ý, chỉ một ánh mắt đã hiểu được trong lòng đối phương đang nghĩ gì."
A Từ hơi xấu hổ, quay qua Giản Ngôn đổi đề tài: "Bây giờ phải làm sao ạ?"
"Trước tiên cứ để Đàm Mộc đi điều tra chuyện Hacker." Giản Ngôn thuận theo đáp lời A Từ, đoạn nhìn qua Đỗ Diệm, "Anh Đỗ, có thể cho chúng tôi mượn máy tính này một chút chứ?"
"Đương nhiên rồi." Đỗ Diệm lập tức nhân tiện nói, "Vốn lúc phát hiện chuyện này anh đã định mang máy tính tới cục cảnh sát tìm mọi người, không ngờ tối hôm nay mọi người lại tới đây trước."
Giản Ngôn nói lời cảm tạ, rồi lại cùng A Từ ra ngoài tìm Đàm Mộc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook