Sen Trong Hồ Trăng Bên Thềm
-
1: Khế Ước
[Ngươi không suy xét thêm sao? Chỉ cần đồng ý kí khế ước ta sẽ giúp ngươi trở thành nữ nhân đứng trên vạn người!]
[Ta sẽ khiến ngươi trở thành nữ nhân xinh đẹp nhất, tài giỏi nhất! Nam nhân trong thiên hạ chỉ cần nhìn thấy ngươi sẽ nhớ mãi không quên, moi tim móc phổ ra dành tặng cho ngươi!]
[Này! Này! Lăng Diệp Lan!]
[Ngươi có nghe ta nói không đấy!]
Cô nương đang đứng bên sông liếc nhìn không khí, nơi đó trong mắt người khác chẳng có cái gì nhưng cô lại nhìn thấy một người bé tí hon với cánh dơi đen tuyền đang bay xung quanh.
Người tí hon này đi theo cô đã lâu, đặc biệt nói nhiều, thường xuyên muốn lừa cô kí khế ước với nó.
Cô cũng không biết bản thân có gì tốt để nó đeo bám lâu như vậy nữa.
"Không có hứng thú."
[Sao lại không có hứng thú? Điều kiện tốt như vậy ngươi không động lòng sao? ]
Người tí hon tung đòn đánh vào tâm lý cô: [Chẳng lẽ hoàn cảnh hiện tại khiến ngươi cam lòng? Ngày ngày bị người ngươi gọi là mẫu thân đánh đập chửi rủa, bị người trong thôn mắng con hoang này con hoang kia?]
[A, năm nay ngươi đã đến tuổi cập kê rồi nhỉ? Mẫu thân ngươi tính bán ngươi vào thanh lâu hay gả cho mấy tên già khú già đế trên huyện đây?]
[Ngươi cam lòng sao? Ngươi không muốn trả thù họ sao?]
Mặt Lăng Diệp Lan u ám, song cô nhanh chóng trở lại bình thường, giọng điệu thản nhiên hỏi: "Ta ngược lại tò mò vì sao ngươi lại chọn ta.
Như ngươi đã nói đấy thôi, ta là một đứa con hoang, sinh ra trong bần tiện, cuộc sống cũng bần tiện, tiện đến thế là cùng.
Nếu đã thế thì ta có giá trị gì khiến ngươi cứ nhất quyết muốn cùng ta kí khế ước chứ?"
[Đương nhiên ngươi có giá trị, ta cũng không phải kẻ làm ăn lỗ vốn.]
Lăng Diệp Lan không nói gì nữa, cô ôm thúng đồ đã giặt sạch lên, trong những lời lải nhải lừa gạt của người tí hon xách thúng về nhà.
Vừa về đến đầu thôn đã gặp vài ba đại thẩm trong thôn vừa đi chợ trên huyện về, bọn họ đang ngồi tán gẫu ở cây đa đầu thôn, khi vừa thấy Lăng Diệp Lan liền không quản nổi miệng lưỡi bắt đầu chuyển hướng lên người cô tám chuyện: "Kia kìa, đứng con hoang nhà bà Lăng."
"Nghe nói mấy hôm nay bà Lăng qua lại nhà lão Trương trên huyện, có khi tính gả nó cho nhà lão Trương ấy!"
"Nhà lão Trương nào? Lão phú hộ nhất nhì trên huyện ấy hả?"
"Chứ còn ai vào đây?"
"Nhưng nhà lão có đứa con trai lớn ở kinh thành, nhà còn mỗi đứa trẻ bảy tuổi, thế thì nó gả vào nhà đó làm thiếp của ai?"
"Còn ai nữa, làm thiếp cho ông Trương chứ cho ai!"
"Ôi trời, lão ta đáng tuổi tổ phụ của nó đấy!"
"Chậc lớn tuổi thì sao? Quan trọng không phải sính lễ nhiều hả? Bà Lăng chỉ có mỗi nó là nhi nữ, nếu còn có đứa khác thì cũng tống vào nhà lão Trương sớm thôi!"
Lăng Diệp Lan nghe rõ mồm một những lời bọn họ nói nhưng cô không biểu lộ chút tức giận hay buồn bực, cứ đi ngang qua họ như chẳng hề nghe thấy gì.
Về đến nhà cô thấy cửa mở toang, vừa mới bước vào sân đã nghe thấy tiếng cười hèn mọn của Lăng thị cùng giọng điệu nịnh nọt làm người ta buồn nôn: "Đại nhân, ngài đi đường xa chắc mệt mỏi rồi ha? Ngài ngồi xuống uống chút nước cho mát nhé?"
Trong nhà lại vang lên giọng đàn ông khàn khàn: "Gọi đại nhân gì chứ, ta chỉ là một lính trong huyện nho nhoi thôi."
Tuy ngoài miệng nói là thế nhưng trong lòng tên đại nhân kia sớm đã lâng lâng, vẻ mặt rất ư chi là hưởng thụ hai tiếng đại nhân này: "Thế lệnh nữ của bà Lăng đây khi nào về?"
"Chắc là sắp về rồi! Đại nhân chờ một lát tiện phụ đi tìm nó ngay!" Nói đoạn Lăng thị vội đi ra cửa, vừa nhìn thấy Lăng Diệp Lan đứng bên ngoài liền bày vẻ mặt khó chịu lớn tiếng quát: "Đứng đực mặt ra đó làm gì? Mau vào nhà ngay!"
Lăng Diệp Lan rủ mắt ôm thúng vào nhà.
Vừa bước vào cửa cô cảm nhận được ngay ánh mắt soi mói của người nào đó, cô ngẩng đầu liền nhìn thấy đại nhân nọ ra vẻ ta đây là lớn nhất ngồi trên ghế dùng ánh mắt như đang đánh giá món hàng nhìn cô.
Tuy từ nhỏ đến lớn cô vẫn luôn bị những ánh mắt như thế này nhìn chằm chằm nhưng cô không bao giờ quen được ngược lại mỗi lần càng thêm ghét bỏ, càng thêm bực bội.
"Lệnh nữ tên gì nhỉ?"
Lăng thị chân chó đáp: "Nó tên Diệp Lan lấy họ của tiện phụ."
Bà ta nói xong còn không quên đánh mạnh vào lưng cô một cái rõ đau quát lên: "Nhìn thấy đại nhân còn không chào hỏi? Thật không có gia giáo!"
Lăng Diệp Lan nhủ thầm, từ trước đến nay cô có bao giờ được dạy đâu mà nói đến có gia giáo hay không.
Đại nhân nọ khoát tay: "Thôi khỏi lễ nghi chi cho phiền phức."
Gã nhìn cô rồi lại nhìn Lăng thị tặc lưỡi một tiếng, Lăng thị khi còn trẻ khá xinh đẹp nhưng so với Lăng Diệp Lan thì thua xa, đường nét khuôn mặt không giống, dáng vẻ không có nét tương đồng, tính cách lại càng khác xa một trời một vực.
Vừa nhìn qua khó mà nghĩ đến hai người là mẫu tử.
Chẳng lẽ Lăng Diệp Lan giống cha?
Gã ta bảo: "Lăng cô nương xinh đẹp thế này đợi đến khi vào nhà họ Trương khẳng định sẽ được yêu thích lắm đây!"
"Thôi sính lễ ta đã thay Trương lão gia mang đến, người cũng đã nhìn giúp lão gia, không còn chuyện gì khác thì ta về đây." Gã nói xong thì đứng dậy, rồi đột nhiên nhớ đến cái gì bảo: "Mùng năm tháng sau Trương gia sẽ đưa kiệu đến rước Lăng cô nương, nhớ chuẩn bị cho tốt đấy nhé!"
"Vâng vâng!" Lăng thị luôn miệng cam đoan sẽ làm Trương lão gia vừa lòng tiện thể nịnh nọt đại nhân kia hồi lâu rồi mới tiễn người đi.
[ y da, mẫu thân ngươi cuối cùng cũng quyết định bán ngươi đi rồi!] Người tí hon bay xung quanh sính lễ vừa được mang đến: [Ngươi xem, nhiều sính lễ như vậy sao mẫu thân ngươi không động lòng cho được?]
[Từ đây đến mùng năm tháng sau chỉ còn chưa đến nửa tháng nữa thôi, có muốn ta giúp ngươi không? Chỉ cần kí khế ước cùng ta~]
Lăng Diệp Lan bình tĩnh nhìn nó rồi nở nụ cười: "Ta không cần ngươi giúp."
Mùng năm tháng sau, đúng ngày đúng giờ kiệu nhà họ Trương đến nhà Lăng Diệp Lan trong sự quay quanh hóng chuyện của người trong thôn.
Tuy là gả cho người ta làm thiếp nhưng tân nương vẫn mặc hỉ phục, đội khăn voan.
Nói hỉ phục cũng không đúng, cũng chỉ là một bộ y phục đỏ, một cái khăn đỏ mà thôi.
Quá trình rước dâu diễn ra nhanh chóng, chỉ chừng thời gian một khắc kiệu lần nữa được nâng ra khỏi thôn.
Nhân vật chính đã đi, quần chúng hóng chuyện cũng dần tảng đi lộ ra một cô nương mang đấu lạp che gần hết khuôn mặt.
Người nọ ngẩng đầu lộ ra khuôn mặt đẹp đến có chút thái quá của Lăng Diệp Lan, cô cười khẽ một tiếng rồi nhân lúc không có ai qua lại thuận tay cho căn nhà xập xệ cô đã sống mười mấy năm qua một mồi lửa.
Nhà tranh lợp lá chẳng mấy chốc bén lửa cháy rụi.
Tạm biệt.
[Ngươi chưa từng nghi ngờ về thân phận ngươi hả?]
Sau khi thoát khỏi tình trạng sang chấn tâm lý do một loạt hành động của Lăng Diệp Lan gây ra người tí hon bắt đầu tiếp tục công cuộc gạ gẫm cô kí khế ước với mình.
Có điều sau khi thấy cô ra tay không chút do dự như vậy nó bắt đầu tính toán thay đổi chiến lược.
Lúc này Lăng Diệp Lan cô đang đi về hướng kinh thành, đã cách thôn khá xa.
Cô dừng chân bên một con suối, vốc nước rửa mặt thật sạch sẽ làm lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhưng không được bảo dưỡng trở nên khô khốc.
Chắn hẳn giờ này ở Trương gia đang loạn đến gà bay chó sủa rồi nhỉ? Tiểu thiếp trẻ trung xinh đẹp tốn ngàn lượng bạc mua về không thấy chỉ thấy bà goá vừa già vừa xuống cấp được kiệu hoa đưa về.
Cô khẽ cười, liệu Trương lão gia có tức đến nổi về tây thiên luôn không nhỉ? Hay sẽ trút giận lên Lăng thị đây? Ai! Thật muốn nhìn xem!
[Ngươi nhìn xem ngươi xinh đẹp như thế nào lại nhìn Lăng thị đi? Hai người giống mẫu tử sao?]
Nghe người tí hon nói như thế Lăng Diệp Lan mới cho nó một ánh mắt, cô hỏi: "Nói nghe thử xem?"
[Lăng thị không phải mẫu thân ngươi.]
Người tí hon quăng mồi câu: [Thân thế ngươi ngoại trừ Lăng thị ra thì chỉ có mình ta biết.
Chỉ cần kí khế ước ta sẽ cho người biết thân phận thật sự của mình.
Yên tâm đi, thân thế ngươi đảm bảo sẽ khiến ngươi hài lòng!]
Lăng Diệp Lan nghiêng đầu, Lăng thị không phải mẫu thân cô? Vậy mà nhiều năm đánh đập mắng nhiếc như vậy không có một chút cảm giác tội lỗi nào, tài thật!
Hay vì cô không phải con ruột nên mới không chút áp lực nào như vậy?
[Lăng Diệp Lan, có muốn biết thân thế của mình không?]
Lăng Diệp Lan mỉm cười: "Ta có thể kí khế ước với ngươi, nhưng với một điều kiện."
"Ngươi có thể ra nhiệm vụ nhưng người nắm chủ quyền phải là ta."
*
P/s: Đón chào đứa con tinh thần mới nào!!! Tuy rằng hố cũ chưa lấp nhưng vẫn đam mê đào hố, hứa sẽ lấp!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook