Sẽ Mãi Bên Nhau
-
Chương 16: Tiếp tục những chuỗi ngày đau khổ … – “Tôi sẽ đi Anh”…
Trong khi đó … ở bar của The Death
– Anh … sao anh đến đây 1 mk vậy ? – Su hỏi khi thấy hắn cứ ngồi uống rượu cả buổi tối
– Su … chú mày đã bao h cảm thấy thất vọng về ng mk yêu chưa ?
– Em … chưa . Sao vậy anh ?
– Anh thấy…. mình như đã chết rồi vậy . Anh… không thể ngừng nghĩ đến cô ấy … Ngay cả khi ở bên ng anh yêu anh cx không thể ngừng nghĩ đến cô ấy
– Anh nói chị Kill sao ?
– Aizz … đừng nhắc nữa… đầu óc anh như nổ tung rồi
– Em … có thể không biết gì về chuyện này nhưng em nói thật với anh. Anh ngộ nhận rồi . Anh nghĩ mình yêu con bé Linh đó , nhưng đầu óc anh lại luôn nghĩ đến chị Kill , anh ở bên ng khác nhưng tim anh luôn hướng về 1 ai đó , đó là cảm giác của tình yêu đấy. Khi yêu 1 ng , ng ta không thể ngừng nghĩ về ng ấy.
– Không phải chứ ?
– Rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra ?
– ….Bla…bla…- Hắn kể lại hết cho Su nghe vs giọng đau đớn
– Anh… hôm đó chị ấy mặc quần áo màu gì ?
– Trắng … hình như là vậy . Có chuyện j à
– Không đâu. Đến cả quần áo của chị ấy anh còn nhớ , vậy mà bảo không yêu là sao ? Hôm đó chị ấy ngất , anh nói chị ấy biến đi những trong lòng thấy đau lắm đúng không ?
– Anh… ờ có lẽ vậy
– Em có thể khẳng định với anh 2 thứ : t1 là Chị Kill hôm đó k giết ng , t2 là anh thực sự đã yêu chị Kill rồi. Anh yêu chị Kill nhiều hơn anh tưởng.
– Nhóc im đi – Hắn hét – lại là vậy … nhóc bảo Kill không giết người, vậy là Linh sao?
– Em không biết là ai , nhưng chắc chắn chị Kill vô tội – Su cx hét lên rồi bỏ đi
– Hừ… cô ta là cái j mà ai cx bênh v chứ – hắn nhếch môi cười, đau … hắn tự hỏi sao mk có thể yêu nó nhiều như vậy
Tại nhà nó …
– Hân… em có muốn nói cho Khánh biết sự thật không
– Đừng… hai đừng… em không muốn hắn quay lại chỉ vì vậy . Hắn yêu Linh chứ không phải em. Em yêu hắn nhưng muốn hắn hạnh phúc. Cứ để hắn hận như vậy em ra đi sẽ dễ dàng hơn. Nhưng hãy nói cho Vũ biết . Anh ta cx yêu Diệp mà
– Đừng… Vs tính cố chấp đó chắc chắn k tin đâu. Nói cho anh ta sẽ chỉ lm Hân tổn thương thêm thôi. Em quyết định rồi. Em sẽ coi đó như 1 lần dại dột. Em sẽ cùng vs Hân quên– Diệp nói
– Diệp … Tao xin lỗi … Vì tao mà … – Nó cắn chặt môi
– Không đừng nói vậy – Diệp cắt ngang lời nó – Mày không có lỗi gì hết . À mà Hân này…- Diệp ngập ngừng
– Sao ?
– Mày còn nhớ hồi trc mày nói vs tao ý định của mày sau khi giết đc ng giết mẹ mày không ?
– Còn . Nhưng yên tâm, tao sẽ không làm vậy đâu.
– Thật chứ – Cả Bảo , Nhật Anh, Diệp đồng thanh
– Uk . Tao biết rồi , tao sẽ k bỏ m.n đâu. Chết như thế không phải là nhận tội sao ? Vs lại tao còn phải giúp mày vượt qua nỗi đau nữa – Nó nhìn Diệp , mắt ánh lên tia cương quyết
– Đc rồi cảm ơn mày
– À mà 2 đứa định thế nào ?? – Bảo hỏi
– Em chuẩn bị hết rồi . 2 ngày nữa bọn em sẽ về Anh
– Về Anh sao ? – Bảo , Nhật Anh đồng hành ( * Hân + Diệp : vk ck như 1 *tg : 2 rõ ràng *Hân + Diệp cầm dép : đồ con gà công nghiệp * tg : định nghĩa hộ em cái từ gà công nghiệp *Hân + Diệp : phi dép : muốn chết rồi hả con *tg : nhặt dép sung sướng : cuối cùng cũng lấy đc đôi dép của 2 bà này)
– Vâng. Đằng nào ở đây cx không còn gì để lưu luyến nữa . Về đấy 2 đứa sẽ tiếp quản công ti của 2 nhà. Cx là 1 cách để quên đi
– Còn 2 bọn anh – Bảo chỉ mình và Nhật Anh
– 2 ng ở lại đi , hắn đã có Linh lo rồi nhưng còn Vũ thì không . Sau khi Diệp đi anh ta chắc sẽ khổ sở lắm. Vì vậy ở lại giúp anh ta quên đi.
– Chỉ 1 ng là đc mà – Nhật Anh cau có
– Thôi xin . 2 anh chị nỡ xa nhau sao – Diệp
– Ờ không hì – Nhật Anh cười
Tiếng cười vang vọng , nhưng sau tiếng cười đó , liệu còn có thể có những tiếng cười khác ?…
1 ngày trc khi đi…
Nó đến lớp học của Linh … : – Linh , tôi muốn gặp cô nói chuyện
– Chuyện …. Chuyện gì ? – Linh có vẻ sợ sệt (*Tg : giả nai thôi -_- * Linh : Biết rồi thì câm *tg : rõ cáo già)
– Yên tâm ,tôi không làm gì cô đâu – Nó nhếch môi cười , khinh bỉ , một con người tại sao lại có thể sống 2 mặt cùng 1 lúc như thế ?
– Chuyện gì thế – Linh nói sau khi cả 2 lên sân thượng
– Cô … thực sự yêu Khánh ?
– Đương nhiên
– Vậy đc , Hãy chăm sóc cho anh ấy tốt. Tôi ủng hộ 2 người .
– Cô… ủng hộ … Tôi k nghe nhầm chứ ? Cô có âm mưu gì
– Cô tin hay không thì tùy . Tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của 2 người
– Biến mất ?
– Tôi sẽ đi Anh –Nó nói
– Rầm … cánh cửa sân thượng bị đạp đổ không thương tiếc , Khánh vội vã bước vào : – Cô đi Anh ? – hắn như hét lên , hắn đến lp Linh thì nghe đc tiểu thư Gia Hân gọi Linh lên sân thượng , lo sợ Linh có chuyện nên ms lên đây , vừa đủ nghe đc câu : “ Tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của 2 người ” và “Tôi sẽ đi Anh ”
– … – Nó không trả lời , giương đôi mắt màu xám tro nhìn hắn. Có lẽ đây sẽ là lần cuối nó đc nhìn thấy hắn . Cố ghi nhớ hết vào đầu hình ảnh của ng con trai ấy , mái tóc, khuôn mặt , quần áo , mùi hương bạc hà và cả đôi mắt màu cà phê ấy nữa . Nó cố hết sức mà ghi nhớ , mặc dù dặn bản thân mình rằng nhớ càng nhiều sẽ càng đau nhưng tình cảm đã chiến thắng lí trí , nó vẫn say đắm mà nhìn ng con trai ấy
– Cô nói đi ? Cô sẽ đi Anh à – hắn hét lớn – nắm chặt tay nó
– Buông ra – nó lạnh lùng , đôi mắt màu xám tro vẫn không rời khỏi khuôn mặt ấy , đôi môi cắn chặt cố để bản thân không khóc
1s…
2s…
3s…
…
Làm ơn hãy để thời gian ngừng lại , để nó ngắm hắn thêm chút nữa.
10s…
15s…
Nó khẽ lách người qua bàn tay hắn , à phải rồi , cũng phải ghi nhớ cả bàn tay và làn da ấy nữa. Khễ nhếch môi cười nhạt khi thấy anh mắt của Linh . Quên mất , mình đâu còn là gì của hắn nữa . Không phải , chính xác là mình chưa bao h là gì của hắn hết .Nó bỏ đi , 2 hàng nước mắt chảy dài trên má… Nó không muốn nhìn thấy hình ảnh ấy nữa.Nếu còn ở đó, chắc nó sẽ không kìm đc lòng mà ôm hắn mất.
– Tiểu thư…- ng lái xe khẽ gọi
– Đc rồi chú chờ tôi 1 lát – Nó trả lời , mắt đảo qua học viện lần cuối, chỗ này , chỗ kia , cả chỗ kia nữa , tất cả đều gắn vs kỉ niệm của hắn và nó . Tạm biệt nhé học viện Star ! Nơi này nó và hắn đã gặp nhau …. Và cũng chính tại nơi này nó xa hắn … Có lẽ sẽ quên đc thôi … Nó dặn lòng như thế
– Về biệt thự đi – nó nói , giọng khản đặc vì khóc
– Hân , em không sao chứ – Bảo chạy ra khi thấy nó về
– Vâng không sao , em lên phòng nghỉ ngơi đây , em hơi mệt . À quên mất , Diệp về chưa hai ?
– Chưa. Con bé nói ở biệt thự Hà gia ăn cơm rồi ms về
– Vâng , em lên phòng đây
Nó bỏ lên phòng , đằng sau là ánh mắt xót xa của Bảo. Em gái anh là lm gì mà phải chịu tội như thế ? Con bé chưa đủ đau khổ hay sao ? Ông trời ơi sao ông bất công đến vậy ? Nếu có thể , Bảo ước mk là ng hứng chịu đau khổ ấy cho em gái mình. Bỗng dưng anh thấy nhớ nụ cười ấy quá , lâu lắm rồi , tất cả nụ cười nở ra trên môi nó đều là gượng gạo
Đường về phòng nó có đi ngang qua phòng hắn , từ lúc chuyển đến đây tập tành mọi ng vẫn chưa dọn đi. Mở nhẹ cửa phòng hắn , nó bước vào. Chỗ kia , chỗ kia , cả chỗ kia nữa tất cả đều có hình bóng của hắn . Nó bước đến từng chỗ , chạm nhẹ vào đồ vật trong phòng , tất cả vẫn còn thoảng hương thơm của hắn. Hai hàng nước mắt lại chảy dài trên má, tất cả thật gần mà sao nó thấy xa quá …
Trong khi đó , hắn vừa về nhà sau khi nghe thấy nó như thế , Hắn muốn xác nhận sự thật. Lên phòng thấy cửa hé mở , hắn đã nhẹ nhàng đẩy cửa . Kia là… nó hay sao …. Nó khóc ? Sao tự nhiên hắn thấy đau quá.Aizz… cái quỷ gì thế này , hắn không thế hiểu nổi nó nữa. Bỏ đi thật nhanh ra ngoài , hắn nhớ lại lời của Su : “ anh yêu chị Kill nhiều hơn anh tưởng’’ . Có lẽ nào là thế ? Nhưng tại sao nó lại giết bố của Linh ? Đầu óc hắn như nổ tung . “Kill là ng nguyên tắc nhất trong tất cả các đứa con của ba ” hắn nhớ lại lời cha nuôi nó và cx là cha nuôi hắn – bang chủ The Death .
– Anh… anh làm sao vậy ?- Giọng nói dễ thương vang lên
– Anh không sao – hắn mải đi mà không biết Linh đã ở bên mình lúc nào .Vừa rồi còn nghi ngờ nhưng nhìn bộ dạng dễ thương này của Linh thì cô ấy k thể nào lm v đc
– Anh … sao anh đến đây 1 mk vậy ? – Su hỏi khi thấy hắn cứ ngồi uống rượu cả buổi tối
– Su … chú mày đã bao h cảm thấy thất vọng về ng mk yêu chưa ?
– Em … chưa . Sao vậy anh ?
– Anh thấy…. mình như đã chết rồi vậy . Anh… không thể ngừng nghĩ đến cô ấy … Ngay cả khi ở bên ng anh yêu anh cx không thể ngừng nghĩ đến cô ấy
– Anh nói chị Kill sao ?
– Aizz … đừng nhắc nữa… đầu óc anh như nổ tung rồi
– Em … có thể không biết gì về chuyện này nhưng em nói thật với anh. Anh ngộ nhận rồi . Anh nghĩ mình yêu con bé Linh đó , nhưng đầu óc anh lại luôn nghĩ đến chị Kill , anh ở bên ng khác nhưng tim anh luôn hướng về 1 ai đó , đó là cảm giác của tình yêu đấy. Khi yêu 1 ng , ng ta không thể ngừng nghĩ về ng ấy.
– Không phải chứ ?
– Rốt cục thì chuyện gì đã xảy ra ?
– ….Bla…bla…- Hắn kể lại hết cho Su nghe vs giọng đau đớn
– Anh… hôm đó chị ấy mặc quần áo màu gì ?
– Trắng … hình như là vậy . Có chuyện j à
– Không đâu. Đến cả quần áo của chị ấy anh còn nhớ , vậy mà bảo không yêu là sao ? Hôm đó chị ấy ngất , anh nói chị ấy biến đi những trong lòng thấy đau lắm đúng không ?
– Anh… ờ có lẽ vậy
– Em có thể khẳng định với anh 2 thứ : t1 là Chị Kill hôm đó k giết ng , t2 là anh thực sự đã yêu chị Kill rồi. Anh yêu chị Kill nhiều hơn anh tưởng.
– Nhóc im đi – Hắn hét – lại là vậy … nhóc bảo Kill không giết người, vậy là Linh sao?
– Em không biết là ai , nhưng chắc chắn chị Kill vô tội – Su cx hét lên rồi bỏ đi
– Hừ… cô ta là cái j mà ai cx bênh v chứ – hắn nhếch môi cười, đau … hắn tự hỏi sao mk có thể yêu nó nhiều như vậy
Tại nhà nó …
– Hân… em có muốn nói cho Khánh biết sự thật không
– Đừng… hai đừng… em không muốn hắn quay lại chỉ vì vậy . Hắn yêu Linh chứ không phải em. Em yêu hắn nhưng muốn hắn hạnh phúc. Cứ để hắn hận như vậy em ra đi sẽ dễ dàng hơn. Nhưng hãy nói cho Vũ biết . Anh ta cx yêu Diệp mà
– Đừng… Vs tính cố chấp đó chắc chắn k tin đâu. Nói cho anh ta sẽ chỉ lm Hân tổn thương thêm thôi. Em quyết định rồi. Em sẽ coi đó như 1 lần dại dột. Em sẽ cùng vs Hân quên– Diệp nói
– Diệp … Tao xin lỗi … Vì tao mà … – Nó cắn chặt môi
– Không đừng nói vậy – Diệp cắt ngang lời nó – Mày không có lỗi gì hết . À mà Hân này…- Diệp ngập ngừng
– Sao ?
– Mày còn nhớ hồi trc mày nói vs tao ý định của mày sau khi giết đc ng giết mẹ mày không ?
– Còn . Nhưng yên tâm, tao sẽ không làm vậy đâu.
– Thật chứ – Cả Bảo , Nhật Anh, Diệp đồng thanh
– Uk . Tao biết rồi , tao sẽ k bỏ m.n đâu. Chết như thế không phải là nhận tội sao ? Vs lại tao còn phải giúp mày vượt qua nỗi đau nữa – Nó nhìn Diệp , mắt ánh lên tia cương quyết
– Đc rồi cảm ơn mày
– À mà 2 đứa định thế nào ?? – Bảo hỏi
– Em chuẩn bị hết rồi . 2 ngày nữa bọn em sẽ về Anh
– Về Anh sao ? – Bảo , Nhật Anh đồng hành ( * Hân + Diệp : vk ck như 1 *tg : 2 rõ ràng *Hân + Diệp cầm dép : đồ con gà công nghiệp * tg : định nghĩa hộ em cái từ gà công nghiệp *Hân + Diệp : phi dép : muốn chết rồi hả con *tg : nhặt dép sung sướng : cuối cùng cũng lấy đc đôi dép của 2 bà này)
– Vâng. Đằng nào ở đây cx không còn gì để lưu luyến nữa . Về đấy 2 đứa sẽ tiếp quản công ti của 2 nhà. Cx là 1 cách để quên đi
– Còn 2 bọn anh – Bảo chỉ mình và Nhật Anh
– 2 ng ở lại đi , hắn đã có Linh lo rồi nhưng còn Vũ thì không . Sau khi Diệp đi anh ta chắc sẽ khổ sở lắm. Vì vậy ở lại giúp anh ta quên đi.
– Chỉ 1 ng là đc mà – Nhật Anh cau có
– Thôi xin . 2 anh chị nỡ xa nhau sao – Diệp
– Ờ không hì – Nhật Anh cười
Tiếng cười vang vọng , nhưng sau tiếng cười đó , liệu còn có thể có những tiếng cười khác ?…
1 ngày trc khi đi…
Nó đến lớp học của Linh … : – Linh , tôi muốn gặp cô nói chuyện
– Chuyện …. Chuyện gì ? – Linh có vẻ sợ sệt (*Tg : giả nai thôi -_- * Linh : Biết rồi thì câm *tg : rõ cáo già)
– Yên tâm ,tôi không làm gì cô đâu – Nó nhếch môi cười , khinh bỉ , một con người tại sao lại có thể sống 2 mặt cùng 1 lúc như thế ?
– Chuyện gì thế – Linh nói sau khi cả 2 lên sân thượng
– Cô … thực sự yêu Khánh ?
– Đương nhiên
– Vậy đc , Hãy chăm sóc cho anh ấy tốt. Tôi ủng hộ 2 người .
– Cô… ủng hộ … Tôi k nghe nhầm chứ ? Cô có âm mưu gì
– Cô tin hay không thì tùy . Tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của 2 người
– Biến mất ?
– Tôi sẽ đi Anh –Nó nói
– Rầm … cánh cửa sân thượng bị đạp đổ không thương tiếc , Khánh vội vã bước vào : – Cô đi Anh ? – hắn như hét lên , hắn đến lp Linh thì nghe đc tiểu thư Gia Hân gọi Linh lên sân thượng , lo sợ Linh có chuyện nên ms lên đây , vừa đủ nghe đc câu : “ Tôi sẽ biến mất khỏi tầm mắt của 2 người ” và “Tôi sẽ đi Anh ”
– … – Nó không trả lời , giương đôi mắt màu xám tro nhìn hắn. Có lẽ đây sẽ là lần cuối nó đc nhìn thấy hắn . Cố ghi nhớ hết vào đầu hình ảnh của ng con trai ấy , mái tóc, khuôn mặt , quần áo , mùi hương bạc hà và cả đôi mắt màu cà phê ấy nữa . Nó cố hết sức mà ghi nhớ , mặc dù dặn bản thân mình rằng nhớ càng nhiều sẽ càng đau nhưng tình cảm đã chiến thắng lí trí , nó vẫn say đắm mà nhìn ng con trai ấy
– Cô nói đi ? Cô sẽ đi Anh à – hắn hét lớn – nắm chặt tay nó
– Buông ra – nó lạnh lùng , đôi mắt màu xám tro vẫn không rời khỏi khuôn mặt ấy , đôi môi cắn chặt cố để bản thân không khóc
1s…
2s…
3s…
…
Làm ơn hãy để thời gian ngừng lại , để nó ngắm hắn thêm chút nữa.
10s…
15s…
Nó khẽ lách người qua bàn tay hắn , à phải rồi , cũng phải ghi nhớ cả bàn tay và làn da ấy nữa. Khễ nhếch môi cười nhạt khi thấy anh mắt của Linh . Quên mất , mình đâu còn là gì của hắn nữa . Không phải , chính xác là mình chưa bao h là gì của hắn hết .Nó bỏ đi , 2 hàng nước mắt chảy dài trên má… Nó không muốn nhìn thấy hình ảnh ấy nữa.Nếu còn ở đó, chắc nó sẽ không kìm đc lòng mà ôm hắn mất.
– Tiểu thư…- ng lái xe khẽ gọi
– Đc rồi chú chờ tôi 1 lát – Nó trả lời , mắt đảo qua học viện lần cuối, chỗ này , chỗ kia , cả chỗ kia nữa , tất cả đều gắn vs kỉ niệm của hắn và nó . Tạm biệt nhé học viện Star ! Nơi này nó và hắn đã gặp nhau …. Và cũng chính tại nơi này nó xa hắn … Có lẽ sẽ quên đc thôi … Nó dặn lòng như thế
– Về biệt thự đi – nó nói , giọng khản đặc vì khóc
– Hân , em không sao chứ – Bảo chạy ra khi thấy nó về
– Vâng không sao , em lên phòng nghỉ ngơi đây , em hơi mệt . À quên mất , Diệp về chưa hai ?
– Chưa. Con bé nói ở biệt thự Hà gia ăn cơm rồi ms về
– Vâng , em lên phòng đây
Nó bỏ lên phòng , đằng sau là ánh mắt xót xa của Bảo. Em gái anh là lm gì mà phải chịu tội như thế ? Con bé chưa đủ đau khổ hay sao ? Ông trời ơi sao ông bất công đến vậy ? Nếu có thể , Bảo ước mk là ng hứng chịu đau khổ ấy cho em gái mình. Bỗng dưng anh thấy nhớ nụ cười ấy quá , lâu lắm rồi , tất cả nụ cười nở ra trên môi nó đều là gượng gạo
Đường về phòng nó có đi ngang qua phòng hắn , từ lúc chuyển đến đây tập tành mọi ng vẫn chưa dọn đi. Mở nhẹ cửa phòng hắn , nó bước vào. Chỗ kia , chỗ kia , cả chỗ kia nữa tất cả đều có hình bóng của hắn . Nó bước đến từng chỗ , chạm nhẹ vào đồ vật trong phòng , tất cả vẫn còn thoảng hương thơm của hắn. Hai hàng nước mắt lại chảy dài trên má, tất cả thật gần mà sao nó thấy xa quá …
Trong khi đó , hắn vừa về nhà sau khi nghe thấy nó như thế , Hắn muốn xác nhận sự thật. Lên phòng thấy cửa hé mở , hắn đã nhẹ nhàng đẩy cửa . Kia là… nó hay sao …. Nó khóc ? Sao tự nhiên hắn thấy đau quá.Aizz… cái quỷ gì thế này , hắn không thế hiểu nổi nó nữa. Bỏ đi thật nhanh ra ngoài , hắn nhớ lại lời của Su : “ anh yêu chị Kill nhiều hơn anh tưởng’’ . Có lẽ nào là thế ? Nhưng tại sao nó lại giết bố của Linh ? Đầu óc hắn như nổ tung . “Kill là ng nguyên tắc nhất trong tất cả các đứa con của ba ” hắn nhớ lại lời cha nuôi nó và cx là cha nuôi hắn – bang chủ The Death .
– Anh… anh làm sao vậy ?- Giọng nói dễ thương vang lên
– Anh không sao – hắn mải đi mà không biết Linh đã ở bên mình lúc nào .Vừa rồi còn nghi ngờ nhưng nhìn bộ dạng dễ thương này của Linh thì cô ấy k thể nào lm v đc
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook