Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa
-
Chương 42: Ngoại truyện 2: Muốn có con
Ngoại truyện 2: Muốn có con
Hôm đó là ngày sinh nhật tròn 2 tuổi của Bé Phong, Hiểu Đồng và Vĩnh Phong rủ Quốc Bảo và Minh Thùy cùng đi mua quà cho bé.
Họ cùng đi đến một cửa hàng cao cấp chuyên bán đồ cho trẻ em nằm ngay trung tâm thành phố.
Hiểu Đồng đã mang thai tháng thứ 5 rồi, vòng bụng cũng nhô cao, cô mặc chiếc đầm bầu màu xanh nhạt càng làm cô trở nên xinh đẹp hơn khi nét mặt lúc nào cũng rạng rỡ hạnh phúc.
Vĩnh Phong bước đi bên cạnh cô đầy phong độ và hết sức dịu dàng dìu cô đi, cẩn thận tránh mọi va chạm về phía cô.
Từ xa bước đến đã thấy Minh Thùy và Quốc Bảo đứng đó chờ đợi từ bao giờ. Minh Thùy vừa nhìn thấy Hiểu Đồng thì hớn hở chạy đến kêu:
- Chị…
- Cẩn thận – Vĩnh Phong nhăn mày nhắc nhở, cái cô bé lóc chóc này lúc nào cũng chân sáo lao đến, cậu sợ chẳng may cô bị vấp ngã mà va vào Hiểu Đồng thì khổ.
Minh Thùy liền sụ mặt buồn so.
Hiểu Đồng thấy vậy thì khẽ cười nói:
- Được rồi, không sao đâu. Anh đừng có mà lo lắng thái quá như vậy,
- Anh mặc kệ, đối với anh, an toàn của hai mẹ con quan trọng hơn nhiều – Vĩnh Phong vòng tay qua vai Hiểu Đồng giữ chặt, nhìn cô âu yếm nói.
Hiểu Đồng cũng hạnh phúc cười đáp lại ánh mắt trìu mến của Vĩnh Phong, hạnh phúc của họ khiến người khác nhìn thấy cũng phải ghen tỵ .
- Em ngưỡng mộ và ganh tỵ với hạnh phúc của hai người quá – Minh Thùy reo lên, mắt long lanh nhìn họ – Mai mốt em bé chào đời rồi thì càng hạnh phúc hơn. Em nhất định phải làm mẹ nuôi của nó.
- Nếu em muốn làm mẹ, vậy thì để anh cố gắng một chút là được rồi – Quốc Bảo bước đến kề tai minh Thùy nói nhỏ khiến cô đỏ cả mặt lên. Liền quay sang đấm vào vai Quốc Bảo một cú rồi cong miệng mắng:
- Không đứng đắn chút nào.
Vĩnh Phong và Hiểu Đồng lắc đầu cười khổ bỏ đi vào cửa hàng trước.
Trong cửa hàng đồ trẻ em nhiều vô kể và đáng yêu vô cùng. Minh Thùy thích đến nỗi chỉ muốn mua hết đem về.
Cuối cùng họ chọn một số quần áo và đồ chơi để tặng cho bé Phong.
Khi họ đến, Đình Ân và Thế Nam đã có mặt ở đó, Đình Khiêm thì đưa bé Đường đến chơi cùng bé Phong, hai đứa bé gặp nhau vui vẻ vô cùng, cứ chơi hết cái này tới cái kia.
Trúc Diễm hôm nay mặc váy lụa rất đẹp, ngồi bên cạnh Thiên Minh đầy hạnh phúc nhìn ngắm con trai chơi.
Đình Ân bụng vẫn chưa nhô lên như Hiểu Đồng nên cô diện một chiếc váy màu hồng nhạt đơn giản tựa người vào Thế Nam thì thầm to nhỏ gì đó, bàn tay hai người đặt nhẹ trên bụng cô.
Phong cảnh đầm ấm và hạnh phúc đó thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Trúc Diễm thấy mọi người đến bèn định đứng lên đi bưng nước cho mọi người uống nhưng Thiên minh đã giữ tay cô lại bảo:
- Để anh đi cho, em bây giờ không thích hợp để bưng bê đồ nặng.
Mọi người nhìn thấy bèn trêu Trúc Diễm:
- Chị Trúc Diễm sướng nha, được anh Thiên Minh cưng chiều quá chừng, không cho động tay động chân gì cả – Minh thùy nói đầy ngượng mộ.
Trúc Diễm đỏ cả mặt xấu hổ thú nhận:
- Không phải, mà là do chị đang mang em bé.
- Hả….
- Thật sao….chúc mừng hai người lại sắp lên chức nữa.
- Còn lâu lắm, chỉ mới hai tuần thôi….Dạo này Thiên Minh bận lắm nên cả hai ít gần nhau, không ngờ mới một lần đã có- Trúc Diễm xua tay rồi kể.
- Một lần đã có sao – Quốc Bảo kêu lên hỏi với giọng kinh ngạc vô cùng.
Quốc Bảo thầm thở dài buồn não. Cậu rất muốn có một đứa con nhưng Minh Thùy thì lại không muốn, lúc đầu cậu nghĩ rằng hai người còn trẻ cứ từ từ có cũng không sao, không cần phải vội.
Nhưng nhín thấy Vĩnh Phong và Thế Nam vui sướng hạnh phúc sắp xếp mọi thứ chuẩn bị cho đứa bé chào đòi thì lại ước ao thèm muốn. Tối nào hai vợ chồng cũng quấn quýt với nhau tới gần sáng nhưng mãi vẫn chưa thấy Minh Thùy có biểu hiện gì. Lén lút xem báo cáo khám bệnh hàng năm của Minh Thùy thấy cô vẫn khỏe mạnh thì cứ nghĩ rằng lí do là tại mình.
Cậu âm thầm sầu khổ thầm trách mình không phải đàn ông thật sự, đàn ông mà không có súng, có súng mà không có đạn, có đạn thì đạn lép Cậu âm thầm sầu khổ thầm trách mình không phải đàn ông thật sự, đàn ông mà không có súng, có súng mà không có đạn, có đạn thì đạn lép (> < Tội cho bạn quá đi bạn à ) Nhưng vô tình cậu phát hiện Minh Thùy lén lút uống thuốc ngừa thai thì hiểu ra mọi chuyện, cậu giận run người, tại sao cô lại không chịu nói với cậu, lại âm thầm lén lút như vậy.
Nhưng lại không nỡ trách cô đành cứ thế im lặng.
Hôm nay nghe tin Trúc Diễm cũng có tin vui, khiến cậu buồn vô hạn.
Cuối cùng Thiên Minh bưng nước ra, mọi người cũng tụ tập đầy đủ nên họ bắt đầu dự tiệc.
Tàn tiệc về, Quốc Bảo đưa Minh Thùy trở về nhà.
Vừa vào đến cửa phòng thì Quốc Bảo đã nhanh chóng quấn lấy Minh Thùy ép cô về phía cửa để thân thể hai người sát vào nhau.
Hai gò má của Minh Thùy đã nóng bừng khi hơi thở của Quốc Bảo cứ vương vấn quanh cổ, đôi môi ấm nóng của anh bắt đầu không chịu ngoan ngoãn nữa mà di chuyển dần dần trên cổ rồi rớt xuống vai khiến đầu óc Minh Thùy bắt đầu trở nên mơ hồ.
Vòng tay của Quốc Bảo nới lỏng, xoay nhẹ, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, ấm áp và trìu mến.
Không khí dần trở nên mơ hồ thêm, Minh Thùy ngại ngùng nhìn xuống nhưng Quốc bảo đã nâng nhẹ cằm cô lên và dùng đôi môi thay cho mọi lời nói.
Minh Thùy bị hút hết không khí, gương mặt đỏ bừng lên vì nụ hôn của Quốc Bảo, đến khi cô gần như sắp lả đi thì đầu lưỡi của anh mới ngừng lại.
Cô cảm nhận rõ vòng ngực nóng ran của cậu đang ở ngay sát mình, hơi thở của cậu vẫn đang ngừng lại trên hõm cổ.
Bàn tay Quốc Bảo từ từ di chuyển bên dưới vùng eo cô, kéo chiếc áo ra khỏi chiếc váy, nhanh chóng luồn vào chiếm lấy nơi mềm mại trước ngực cô nhẹ nhàng khiêu khích đùa cợt khiến Minh Thùy run rẩy toàn thân, phát ra tiếng rên khoái lạc (TT_TT) Tiếng rên nhẹ càng khiến cho cơn khoái lạc dâng trào, bàn tay cậu càng thô bạo và gấp gáp hơn.
Nhanh chóng mở tung nút áo trong của cô ra để lộ đôi gò bồng đảo, đầu ngón tay kẹp lấy một nụ hoa khéo léo, chậm rãi xoa, chậm rãi cọ xát…( viết gì mà kinh thế) Tay Quốc Bảo đi xuống, lướt qua mỗi một dây thần kinh mẫn cảm của Minh Thùy khiến thân thể cô phát run.
Minh Thùy định đẩy cậu ra tìm cớ bảo rằng mình đi tắm như mọi khi để uống thuốc ngừa thai.
Quốc Bảo liền hôn lên môi Minh Thùy, môi vừa chạm xuống đã trở nên mạnh mẽ, long trời lở đất, đầu lưỡi cố chấp thô bạo xâm nhập trong lúc Minh thùy đang kinh ngạc mà khẽ nhếch miệng lên, không thể chống đỡ mà xâm nhập, lại xâm nhập… Tựa hồ muốn đem áp lực, nhiệt tình trong khoảng thời gian qua giải thoát đi ra.
Minh Thùy phát giác bên dưới Quốc Bảo đã bắt đầu có phản ứng, cô sợ hãi mơ hồ cự tuyệt, đầu lưỡi chống đẩy đầu lưỡi cậu, phản đến thành quay.
Cô vội đấm cậu, cánh tay vô lực để trên ngực cậu lại giống như vuốt ve.
Vì thế, Quốc Bảo càng thêm không kiêng nể gì, trong mắt chớp động nóng rực dục niệm, môi như cuồng dã mà đoạt lấy, tay cũng đưa dần đến cổ áo cô.
Minh Thùy đã trở nên mơ hồ, không còn suy nghĩ đến việc uống thuốc ngừa thai nữa toàn tâm toàn ý cùng QUốc Bảo đi vào khoái lạc.
Nhưng ngay khi cô đang trào dân mãnh liệt sự ham muốn thì Quốc Bảo đã buông cô ra rồi bảo: - Em đi tắm đi.
Nói xong cậu cũng đi lấy đồ ngủ ra nhà tắm ngoài , bỏ lại Minh Thùy như một mũi tên đã bị giương ra.
(đáng đời cưng ^^).
Minh Thùy tắm xong thì thấy Quốc Bảo đã nằm quay lưng về một phía không giống như thái độ mọi ngày vừa thấy cô đã nhào đến lôi tuột váy ngủ của cô xuống.
Trong lòng Minh Thùy bỗng cảm thấy bất an vô cùng.
Cô từ từ chui người vào chăn, nhưng chẳng thấy Quốc Bảo có động tĩnh gì giống như người say.
Nhưng rõ ràng trong buổi tiệc vì có tới 3 bà bầu nên họ hoàn toàn không động đến một giọt bia rượu nào thì lấy gì mà say.
Cũng không thể là vì mệt được.
Minh Thùy đã quen được Quốc Bảo ôm lấy khi ngủ, hôm nay cậu xoay người lại khiến cô có cảm giác trống vắng cô đơn, cô xoay người vòng tay choàng qua eo Quốc Bảo rồi khẽ hỏi: - Anh ngủ rồi à.
- Chưa.
Nghe Quốc Bảo đáp, Minh Thùy thấy thất vọng vô cùng.
Anh chưa ngủ vì cớ gì mà lại….người ta đã bị làm cho ngây ngất rồi vậy mà lại bở dỡ nữa chừng thật khó chịu còn hơn chết .
Lại cảm thấy hơi ấm từ người cậu tỏa ra càng khiến cô kích động (=.=) Đưa tay luồn vào áp của Quốc Bảo khiêu khích nhưng chẳng thấy Quốc Bảo động đậy gì.
Điều này càng khiến quyết tâm chinh phục của Minh Thùy tăng cao.
Cô ngồi bật dậy cởi chiếc váy ngủ của mình ra để lộ thần hình gợi cảm, cô trèo qua người QUốc Bảo, chui vào trong lòng cậu nằm, nhưng Quốc Bảo xoay người lại hướng khác rồi bảo: - Ngủ đi.
Mấy hôm sau, đã quá khuya rồi mà Quốc Bảo vẫn cứ ngồi xem ti vi khiến Minh Thùy càng rạo rực đứng ngồi không yên.
Cô quyết định thử lần nữa, bước đến tắt đèn rồi đến xòa vào lòng Quốc Bảo, cô cắn nhẹ vành tai QUốc Bảo khẽ thì thầm: - Ông xã, em nhớ anh.
Sau đó cô ôm eocủa Quốc Bảo, thân mình giống như rắn cuốn lấy cậu, môi khẽ hôn lên vai, thăm dò trên người cậu, một đường xuống phía dưới.
Quốc Bảo bị kích thích hít vào một hơi, không còn đủ khả năng duy trì khoảng cách với Minh Thùy nữa bèn kéo cô vào lòng, tay ôm lấy eo cô, chà sát môi cô rồi lên người cô qua lớp váy mỏng mà hôn xuống dưới Không có đèn, bức màn cũng không có khép lại.
Minh Thùy nằm trên giường, hai sợi dây vai áo bị kéo xuống vừa vặn lộ ra hai bên ngực, cậu ngậm nhanh một mảnh mềm mại.
Đầu lưỡi nóng bỏng cuốn quanh nụ hoa mẫn cảm khéo léo, sự tê dại ăn mòn thần trí, như mất hồn.
Minh Thùy không nén được tiếng rên rỉ đứt quãng.
Ánh trăng bên ngoài soi vào, bên trong phòng toàn màu trắng, ga giường màu trắng như tuyết.
Hấp dẫn.
Ngón tay Quốc Bảo dần dần thăm dò xuống phía dưới, lướt qua bụng bằng phẳng, tiến vào giữa hai chân Minh Thùy.
Minh Thùy như người chết thu người trên giường, trong bóng đêm chỉ cảm thấy ngón tay thon dài thong thả mà xâm nhập cơ thể cô, nhẹ nhàng ra vào.
Kích thích mãnh liệt làm cho Minh thùy nhịn không được than nhẹ Quốc Bảo tăng thêm hưng phấn, hết thảy quá mức phóng đãng, Minh Thùy nhắm mắt lại, không dám nhìn cậu, tri giác càng thêm mẫn cảm, thân thể ngã vào vùng tội ác vui thích, không thể tự kềm chế.
Bị kích đến ngây dại nhưng Quốc Bảo vẫn chưa chịu xâm nhập sâu vào trong thân thể cô.
Mãi đến lúc cô không còn lý trí, toàn thân máu đều chảy xuôi, cô ôm chặt lấy Quốc Bảo.
Cô thậm chí còn xoay người, đẩy cậu ngã trên giường, sau đó, nằm lên phía trên, một tay đỡ bả vai rộng lớn của cậu, một tay chống thân thể, nhắm ngay phía dưới thân nóng như lửa mà hạ xuống.
Chậm rãi ngồi xuống… Thân thể hoàn toàn bị phình lên, không hề có khoảng cách, cô cắn chặt đôi môi, ngồi xuống, để cậu vùi sâu vào chỗ thân thể sâu nhất của cô.
Cảm xúc cực độ mãnh liệt xuất hiện, cô đột nhiên căng thẳng toàn thân, cơ hồ không thể hô hấp, - Ông xã” – Kêu gọi xong, tay cô đặt ở trên vai anh vô ý thức nắm chặt, móng tay khảm vào làn da nóng rực của cậu.
Quốc Bảo nặng nề mà hừ một tiếng, không biết là thống khổ, hay là hưng phấn.
Minh thùy cố gắng hết sức, vẫn không thỏa mãn được kích thích mà cậu muốn, ban đầu cậu còn có thể nhẫn nại, chịu đựng tiết tấu của cô.
Sau đó nhẫn không được .
Cậu nghiêng người, ấn Minh thùy trên giường.
Minh Thùy lại không động, tùy ý hai tay cậu nâng chân cô lên, tách ra, nhanh xâm nhập thẳng tới, tiếp tục điên cuồng mà va chạm.
Cảm xúc mãnh liệt như mưa rền gió thét, ma sát chặt chẽ, khoái cảm kinh người không ngừng kéo đến, bị Quốc Bảo đưa lên đỉnh.
Minh Thùy không nhịn được rên rỉ, dùng sức cắn môi, nhịn xuống tiếng thét khát vọng chói tai.
- Thích không? – Quốc Bảo cười hỏi.
Mồ hôi theo từng lỗ chân lông chảy ra, Minh Thùy mơ mơ màng màng gật đầu, chạm tay lên mặt cậu sung sướng thỏa mãn.
Về sau, Minh Thùy đã quên mất luôn việc phải uống thuốc ngừa thai Kì thực cái cách này của Quốc bảo là do Thiên minh bày cho.
Vĩnh Phong và Thế Nam cũng gầu đầu đồng ý.
Đến khi hay tin minh Thùy có thai, Vĩnh Phong và thế Nam đều thầm mắng tên ngốc Quốc Bảo.
Có biết khi vợ mang thai thì cực khổ thế nào không? Nghĩa là phải kiên cữ nhiều, không phải cứ thích là có thể làm như QUốc Bảo đâu.
Đã vậy, hai bà bầu kia khi thai nghén hành càng khiến hai ông chồng thêm khổ sợ.
Hiểu Đồng cứ hay đói bụng, thèm ăn hết món này đến món kia.
Có khi nữa đêm tỉnh dậy bảo thèm ăn món ăn mà trước nay chưa từng ăn, không ăn không ngủ được.
Bảo cậu nữa đêm đi đâu tìm thức ăn.
Đành ra lệnh đầu bếp của nhà hàng mình phải đến làm cho cô ăn nhưng cô chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
Thế Nam càng thảm hơn, Hiểu Đồng dù sao vẫn ăn uống đầy đủ bổ sung cho em bé, còn Đình Ân thì chẳng thể ăn được gì mà cứ nôn mãi.
Người gầy rạc cả lên khiến Thế Nam vất vả chạy đi chạy về.
Tìm đủ món ăn ép cô ăn, nhưng cô cứ lắc đầu, nhìn thấy món ăn là muốn nôn.
- Phải cho nó chịu khổ với chúng ta mới được – Thế Nam cười nham hiểm nói với Vĩnh Phong.
Hôm đó là ngày sinh nhật tròn 2 tuổi của Bé Phong, Hiểu Đồng và Vĩnh Phong rủ Quốc Bảo và Minh Thùy cùng đi mua quà cho bé.
Họ cùng đi đến một cửa hàng cao cấp chuyên bán đồ cho trẻ em nằm ngay trung tâm thành phố.
Hiểu Đồng đã mang thai tháng thứ 5 rồi, vòng bụng cũng nhô cao, cô mặc chiếc đầm bầu màu xanh nhạt càng làm cô trở nên xinh đẹp hơn khi nét mặt lúc nào cũng rạng rỡ hạnh phúc.
Vĩnh Phong bước đi bên cạnh cô đầy phong độ và hết sức dịu dàng dìu cô đi, cẩn thận tránh mọi va chạm về phía cô.
Từ xa bước đến đã thấy Minh Thùy và Quốc Bảo đứng đó chờ đợi từ bao giờ. Minh Thùy vừa nhìn thấy Hiểu Đồng thì hớn hở chạy đến kêu:
- Chị…
- Cẩn thận – Vĩnh Phong nhăn mày nhắc nhở, cái cô bé lóc chóc này lúc nào cũng chân sáo lao đến, cậu sợ chẳng may cô bị vấp ngã mà va vào Hiểu Đồng thì khổ.
Minh Thùy liền sụ mặt buồn so.
Hiểu Đồng thấy vậy thì khẽ cười nói:
- Được rồi, không sao đâu. Anh đừng có mà lo lắng thái quá như vậy,
- Anh mặc kệ, đối với anh, an toàn của hai mẹ con quan trọng hơn nhiều – Vĩnh Phong vòng tay qua vai Hiểu Đồng giữ chặt, nhìn cô âu yếm nói.
Hiểu Đồng cũng hạnh phúc cười đáp lại ánh mắt trìu mến của Vĩnh Phong, hạnh phúc của họ khiến người khác nhìn thấy cũng phải ghen tỵ .
- Em ngưỡng mộ và ganh tỵ với hạnh phúc của hai người quá – Minh Thùy reo lên, mắt long lanh nhìn họ – Mai mốt em bé chào đời rồi thì càng hạnh phúc hơn. Em nhất định phải làm mẹ nuôi của nó.
- Nếu em muốn làm mẹ, vậy thì để anh cố gắng một chút là được rồi – Quốc Bảo bước đến kề tai minh Thùy nói nhỏ khiến cô đỏ cả mặt lên. Liền quay sang đấm vào vai Quốc Bảo một cú rồi cong miệng mắng:
- Không đứng đắn chút nào.
Vĩnh Phong và Hiểu Đồng lắc đầu cười khổ bỏ đi vào cửa hàng trước.
Trong cửa hàng đồ trẻ em nhiều vô kể và đáng yêu vô cùng. Minh Thùy thích đến nỗi chỉ muốn mua hết đem về.
Cuối cùng họ chọn một số quần áo và đồ chơi để tặng cho bé Phong.
Khi họ đến, Đình Ân và Thế Nam đã có mặt ở đó, Đình Khiêm thì đưa bé Đường đến chơi cùng bé Phong, hai đứa bé gặp nhau vui vẻ vô cùng, cứ chơi hết cái này tới cái kia.
Trúc Diễm hôm nay mặc váy lụa rất đẹp, ngồi bên cạnh Thiên Minh đầy hạnh phúc nhìn ngắm con trai chơi.
Đình Ân bụng vẫn chưa nhô lên như Hiểu Đồng nên cô diện một chiếc váy màu hồng nhạt đơn giản tựa người vào Thế Nam thì thầm to nhỏ gì đó, bàn tay hai người đặt nhẹ trên bụng cô.
Phong cảnh đầm ấm và hạnh phúc đó thật khiến người khác ngưỡng mộ.
Trúc Diễm thấy mọi người đến bèn định đứng lên đi bưng nước cho mọi người uống nhưng Thiên minh đã giữ tay cô lại bảo:
- Để anh đi cho, em bây giờ không thích hợp để bưng bê đồ nặng.
Mọi người nhìn thấy bèn trêu Trúc Diễm:
- Chị Trúc Diễm sướng nha, được anh Thiên Minh cưng chiều quá chừng, không cho động tay động chân gì cả – Minh thùy nói đầy ngượng mộ.
Trúc Diễm đỏ cả mặt xấu hổ thú nhận:
- Không phải, mà là do chị đang mang em bé.
- Hả….
- Thật sao….chúc mừng hai người lại sắp lên chức nữa.
- Còn lâu lắm, chỉ mới hai tuần thôi….Dạo này Thiên Minh bận lắm nên cả hai ít gần nhau, không ngờ mới một lần đã có- Trúc Diễm xua tay rồi kể.
- Một lần đã có sao – Quốc Bảo kêu lên hỏi với giọng kinh ngạc vô cùng.
Quốc Bảo thầm thở dài buồn não. Cậu rất muốn có một đứa con nhưng Minh Thùy thì lại không muốn, lúc đầu cậu nghĩ rằng hai người còn trẻ cứ từ từ có cũng không sao, không cần phải vội.
Nhưng nhín thấy Vĩnh Phong và Thế Nam vui sướng hạnh phúc sắp xếp mọi thứ chuẩn bị cho đứa bé chào đòi thì lại ước ao thèm muốn. Tối nào hai vợ chồng cũng quấn quýt với nhau tới gần sáng nhưng mãi vẫn chưa thấy Minh Thùy có biểu hiện gì. Lén lút xem báo cáo khám bệnh hàng năm của Minh Thùy thấy cô vẫn khỏe mạnh thì cứ nghĩ rằng lí do là tại mình.
Cậu âm thầm sầu khổ thầm trách mình không phải đàn ông thật sự, đàn ông mà không có súng, có súng mà không có đạn, có đạn thì đạn lép Cậu âm thầm sầu khổ thầm trách mình không phải đàn ông thật sự, đàn ông mà không có súng, có súng mà không có đạn, có đạn thì đạn lép (> < Tội cho bạn quá đi bạn à ) Nhưng vô tình cậu phát hiện Minh Thùy lén lút uống thuốc ngừa thai thì hiểu ra mọi chuyện, cậu giận run người, tại sao cô lại không chịu nói với cậu, lại âm thầm lén lút như vậy.
Nhưng lại không nỡ trách cô đành cứ thế im lặng.
Hôm nay nghe tin Trúc Diễm cũng có tin vui, khiến cậu buồn vô hạn.
Cuối cùng Thiên Minh bưng nước ra, mọi người cũng tụ tập đầy đủ nên họ bắt đầu dự tiệc.
Tàn tiệc về, Quốc Bảo đưa Minh Thùy trở về nhà.
Vừa vào đến cửa phòng thì Quốc Bảo đã nhanh chóng quấn lấy Minh Thùy ép cô về phía cửa để thân thể hai người sát vào nhau.
Hai gò má của Minh Thùy đã nóng bừng khi hơi thở của Quốc Bảo cứ vương vấn quanh cổ, đôi môi ấm nóng của anh bắt đầu không chịu ngoan ngoãn nữa mà di chuyển dần dần trên cổ rồi rớt xuống vai khiến đầu óc Minh Thùy bắt đầu trở nên mơ hồ.
Vòng tay của Quốc Bảo nới lỏng, xoay nhẹ, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mắt cô, ấm áp và trìu mến.
Không khí dần trở nên mơ hồ thêm, Minh Thùy ngại ngùng nhìn xuống nhưng Quốc bảo đã nâng nhẹ cằm cô lên và dùng đôi môi thay cho mọi lời nói.
Minh Thùy bị hút hết không khí, gương mặt đỏ bừng lên vì nụ hôn của Quốc Bảo, đến khi cô gần như sắp lả đi thì đầu lưỡi của anh mới ngừng lại.
Cô cảm nhận rõ vòng ngực nóng ran của cậu đang ở ngay sát mình, hơi thở của cậu vẫn đang ngừng lại trên hõm cổ.
Bàn tay Quốc Bảo từ từ di chuyển bên dưới vùng eo cô, kéo chiếc áo ra khỏi chiếc váy, nhanh chóng luồn vào chiếm lấy nơi mềm mại trước ngực cô nhẹ nhàng khiêu khích đùa cợt khiến Minh Thùy run rẩy toàn thân, phát ra tiếng rên khoái lạc (TT_TT) Tiếng rên nhẹ càng khiến cho cơn khoái lạc dâng trào, bàn tay cậu càng thô bạo và gấp gáp hơn.
Nhanh chóng mở tung nút áo trong của cô ra để lộ đôi gò bồng đảo, đầu ngón tay kẹp lấy một nụ hoa khéo léo, chậm rãi xoa, chậm rãi cọ xát…( viết gì mà kinh thế) Tay Quốc Bảo đi xuống, lướt qua mỗi một dây thần kinh mẫn cảm của Minh Thùy khiến thân thể cô phát run.
Minh Thùy định đẩy cậu ra tìm cớ bảo rằng mình đi tắm như mọi khi để uống thuốc ngừa thai.
Quốc Bảo liền hôn lên môi Minh Thùy, môi vừa chạm xuống đã trở nên mạnh mẽ, long trời lở đất, đầu lưỡi cố chấp thô bạo xâm nhập trong lúc Minh thùy đang kinh ngạc mà khẽ nhếch miệng lên, không thể chống đỡ mà xâm nhập, lại xâm nhập… Tựa hồ muốn đem áp lực, nhiệt tình trong khoảng thời gian qua giải thoát đi ra.
Minh Thùy phát giác bên dưới Quốc Bảo đã bắt đầu có phản ứng, cô sợ hãi mơ hồ cự tuyệt, đầu lưỡi chống đẩy đầu lưỡi cậu, phản đến thành quay.
Cô vội đấm cậu, cánh tay vô lực để trên ngực cậu lại giống như vuốt ve.
Vì thế, Quốc Bảo càng thêm không kiêng nể gì, trong mắt chớp động nóng rực dục niệm, môi như cuồng dã mà đoạt lấy, tay cũng đưa dần đến cổ áo cô.
Minh Thùy đã trở nên mơ hồ, không còn suy nghĩ đến việc uống thuốc ngừa thai nữa toàn tâm toàn ý cùng QUốc Bảo đi vào khoái lạc.
Nhưng ngay khi cô đang trào dân mãnh liệt sự ham muốn thì Quốc Bảo đã buông cô ra rồi bảo: - Em đi tắm đi.
Nói xong cậu cũng đi lấy đồ ngủ ra nhà tắm ngoài , bỏ lại Minh Thùy như một mũi tên đã bị giương ra.
(đáng đời cưng ^^).
Minh Thùy tắm xong thì thấy Quốc Bảo đã nằm quay lưng về một phía không giống như thái độ mọi ngày vừa thấy cô đã nhào đến lôi tuột váy ngủ của cô xuống.
Trong lòng Minh Thùy bỗng cảm thấy bất an vô cùng.
Cô từ từ chui người vào chăn, nhưng chẳng thấy Quốc Bảo có động tĩnh gì giống như người say.
Nhưng rõ ràng trong buổi tiệc vì có tới 3 bà bầu nên họ hoàn toàn không động đến một giọt bia rượu nào thì lấy gì mà say.
Cũng không thể là vì mệt được.
Minh Thùy đã quen được Quốc Bảo ôm lấy khi ngủ, hôm nay cậu xoay người lại khiến cô có cảm giác trống vắng cô đơn, cô xoay người vòng tay choàng qua eo Quốc Bảo rồi khẽ hỏi: - Anh ngủ rồi à.
- Chưa.
Nghe Quốc Bảo đáp, Minh Thùy thấy thất vọng vô cùng.
Anh chưa ngủ vì cớ gì mà lại….người ta đã bị làm cho ngây ngất rồi vậy mà lại bở dỡ nữa chừng thật khó chịu còn hơn chết .
Lại cảm thấy hơi ấm từ người cậu tỏa ra càng khiến cô kích động (=.=) Đưa tay luồn vào áp của Quốc Bảo khiêu khích nhưng chẳng thấy Quốc Bảo động đậy gì.
Điều này càng khiến quyết tâm chinh phục của Minh Thùy tăng cao.
Cô ngồi bật dậy cởi chiếc váy ngủ của mình ra để lộ thần hình gợi cảm, cô trèo qua người QUốc Bảo, chui vào trong lòng cậu nằm, nhưng Quốc Bảo xoay người lại hướng khác rồi bảo: - Ngủ đi.
Mấy hôm sau, đã quá khuya rồi mà Quốc Bảo vẫn cứ ngồi xem ti vi khiến Minh Thùy càng rạo rực đứng ngồi không yên.
Cô quyết định thử lần nữa, bước đến tắt đèn rồi đến xòa vào lòng Quốc Bảo, cô cắn nhẹ vành tai QUốc Bảo khẽ thì thầm: - Ông xã, em nhớ anh.
Sau đó cô ôm eocủa Quốc Bảo, thân mình giống như rắn cuốn lấy cậu, môi khẽ hôn lên vai, thăm dò trên người cậu, một đường xuống phía dưới.
Quốc Bảo bị kích thích hít vào một hơi, không còn đủ khả năng duy trì khoảng cách với Minh Thùy nữa bèn kéo cô vào lòng, tay ôm lấy eo cô, chà sát môi cô rồi lên người cô qua lớp váy mỏng mà hôn xuống dưới Không có đèn, bức màn cũng không có khép lại.
Minh Thùy nằm trên giường, hai sợi dây vai áo bị kéo xuống vừa vặn lộ ra hai bên ngực, cậu ngậm nhanh một mảnh mềm mại.
Đầu lưỡi nóng bỏng cuốn quanh nụ hoa mẫn cảm khéo léo, sự tê dại ăn mòn thần trí, như mất hồn.
Minh Thùy không nén được tiếng rên rỉ đứt quãng.
Ánh trăng bên ngoài soi vào, bên trong phòng toàn màu trắng, ga giường màu trắng như tuyết.
Hấp dẫn.
Ngón tay Quốc Bảo dần dần thăm dò xuống phía dưới, lướt qua bụng bằng phẳng, tiến vào giữa hai chân Minh Thùy.
Minh Thùy như người chết thu người trên giường, trong bóng đêm chỉ cảm thấy ngón tay thon dài thong thả mà xâm nhập cơ thể cô, nhẹ nhàng ra vào.
Kích thích mãnh liệt làm cho Minh thùy nhịn không được than nhẹ Quốc Bảo tăng thêm hưng phấn, hết thảy quá mức phóng đãng, Minh Thùy nhắm mắt lại, không dám nhìn cậu, tri giác càng thêm mẫn cảm, thân thể ngã vào vùng tội ác vui thích, không thể tự kềm chế.
Bị kích đến ngây dại nhưng Quốc Bảo vẫn chưa chịu xâm nhập sâu vào trong thân thể cô.
Mãi đến lúc cô không còn lý trí, toàn thân máu đều chảy xuôi, cô ôm chặt lấy Quốc Bảo.
Cô thậm chí còn xoay người, đẩy cậu ngã trên giường, sau đó, nằm lên phía trên, một tay đỡ bả vai rộng lớn của cậu, một tay chống thân thể, nhắm ngay phía dưới thân nóng như lửa mà hạ xuống.
Chậm rãi ngồi xuống… Thân thể hoàn toàn bị phình lên, không hề có khoảng cách, cô cắn chặt đôi môi, ngồi xuống, để cậu vùi sâu vào chỗ thân thể sâu nhất của cô.
Cảm xúc cực độ mãnh liệt xuất hiện, cô đột nhiên căng thẳng toàn thân, cơ hồ không thể hô hấp, - Ông xã” – Kêu gọi xong, tay cô đặt ở trên vai anh vô ý thức nắm chặt, móng tay khảm vào làn da nóng rực của cậu.
Quốc Bảo nặng nề mà hừ một tiếng, không biết là thống khổ, hay là hưng phấn.
Minh thùy cố gắng hết sức, vẫn không thỏa mãn được kích thích mà cậu muốn, ban đầu cậu còn có thể nhẫn nại, chịu đựng tiết tấu của cô.
Sau đó nhẫn không được .
Cậu nghiêng người, ấn Minh thùy trên giường.
Minh Thùy lại không động, tùy ý hai tay cậu nâng chân cô lên, tách ra, nhanh xâm nhập thẳng tới, tiếp tục điên cuồng mà va chạm.
Cảm xúc mãnh liệt như mưa rền gió thét, ma sát chặt chẽ, khoái cảm kinh người không ngừng kéo đến, bị Quốc Bảo đưa lên đỉnh.
Minh Thùy không nhịn được rên rỉ, dùng sức cắn môi, nhịn xuống tiếng thét khát vọng chói tai.
- Thích không? – Quốc Bảo cười hỏi.
Mồ hôi theo từng lỗ chân lông chảy ra, Minh Thùy mơ mơ màng màng gật đầu, chạm tay lên mặt cậu sung sướng thỏa mãn.
Về sau, Minh Thùy đã quên mất luôn việc phải uống thuốc ngừa thai Kì thực cái cách này của Quốc bảo là do Thiên minh bày cho.
Vĩnh Phong và Thế Nam cũng gầu đầu đồng ý.
Đến khi hay tin minh Thùy có thai, Vĩnh Phong và thế Nam đều thầm mắng tên ngốc Quốc Bảo.
Có biết khi vợ mang thai thì cực khổ thế nào không? Nghĩa là phải kiên cữ nhiều, không phải cứ thích là có thể làm như QUốc Bảo đâu.
Đã vậy, hai bà bầu kia khi thai nghén hành càng khiến hai ông chồng thêm khổ sợ.
Hiểu Đồng cứ hay đói bụng, thèm ăn hết món này đến món kia.
Có khi nữa đêm tỉnh dậy bảo thèm ăn món ăn mà trước nay chưa từng ăn, không ăn không ngủ được.
Bảo cậu nữa đêm đi đâu tìm thức ăn.
Đành ra lệnh đầu bếp của nhà hàng mình phải đến làm cho cô ăn nhưng cô chỉ ăn vài miếng rồi thôi.
Thế Nam càng thảm hơn, Hiểu Đồng dù sao vẫn ăn uống đầy đủ bổ sung cho em bé, còn Đình Ân thì chẳng thể ăn được gì mà cứ nôn mãi.
Người gầy rạc cả lên khiến Thế Nam vất vả chạy đi chạy về.
Tìm đủ món ăn ép cô ăn, nhưng cô cứ lắc đầu, nhìn thấy món ăn là muốn nôn.
- Phải cho nó chịu khổ với chúng ta mới được – Thế Nam cười nham hiểm nói với Vĩnh Phong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook