Sẽ Có Cách Đừng Lo
C3: Đừng Vội "trông Mặt Mà Bắt Hình Dong"

Thời còn phụ việc ở "showrom" xe hơi, tôi từng chứng kiến 1 việc mà mãi tận sau này tôi vẫn ghi nhớ và coi đó như một bài học cho cuộc sống lẫn công việc kinh doanh của tôi.

Một buổi sáng trời mưa tầm tã, có một vị khách đến hỏi về các mẫu xe bán tải. Tại thời điểm đó, dường như không một nhân viên kinh doanh nào đứng dậy bước ra tiếp ông, tôi đoán có lẽ là vì dáng vẻ của vị khách kia không mấy làm họ hào hứng. Ông ta mặc bộ đồ cũ sờn bạc thếch, nước mứ ướt sũng càng làm cho bộ quần áo thêm phần thảm hại, chiếc xe 67 từ thời "một nghìn chín trăm hồi xưa lắm" được ông dựng tạm ở trước cửa, bảo vệ cũng chẳng buồn đưa thẻ xe. Cứ thế ông đi vào, sờ hết chiếc xe này đến chiếc xe khác. Một bạn nhân viên định đứng lên đuổi ông đi nhưng mọi người ngăn lại vì sợ sếp tổng sẽ xem được qua camera và khiển trách. Thế là họ đùn đẩy tôi ra để tiếp đón vị khách kia vì tôi đang là nhân viên thử việc.


Tôi bước ra, lễ phép chào hỏi, tận tình tư vấn bởi vì vtrong suy nghĩ của tôi lúc đó thì đây là công việc của tôi, tôi nhận lương để làm tốt vai trò này và việc bán được hàng hay không chưa quan trọng bằng việc tôi đã làm hài lòng người đến xem xe. Hơn hai tiếng đồng hồ và vã mồ hôi vì những câu hỏi đi hỏi lại của vị khách kia, về két cấu xe, về màu sắc, về hạn bảo hành... tôi bắt đầu cảm thấy thấm mệt. Những nhân viên khác thì nhìn ông bằng đôi mắt xem thưởng ra mặt và tất nhiên họ cũng không quên ném một cái nhìn đầy thương hại cho sự "vất vả" của tôi.

Bỗng ông vỗ tay "đánh bộp" lên chiếc mui xe, dõng dạc nói rõ từng chữ :"Bác lấy hai chiếc xe này, thanh toán tiền mặt nhé!"


Tôi trợn mắt, tám nhân viên có mặt tại đó bỗng sững sờ như những pho tượng, ánh mắt của mọi người thật khó mà diễn tả. Nó vừa thất sắc, vừa bất ngờ, vừa hoài nghi mà lại như "tiếc nuối". Sau câu nói gây "chấn động" đó, vị khách kia rút điện thoạiu gọi cho ai đó. Mươi, mười lăm phút sau, một chiếc ô tô khác chở một bao tải tiền đến để ký hợp đồng mua xe. Người mang tiền đến ăn mặc đẹp hơn, áo sơ mi hàng hiệu, giày tây bóng loáng, và là "đệ tử" của người đàn ông lôi thôi lếch thếch với chiếc xe cà tàng mà chúng tôi đã nhìn thấy.

Hợp đồng mua bán được ký nhanh gọn, tôi được nhận vào làm nhân viên chính thức ngay ngày hôm đó. Nhìn theo bóng vị khách kì quái đang rướn người đạp nổ chiếc xe 67 cũ kỹ với chiếc càng như muốn long ra sau mỗi lần đạp của ông, tôi cảm thấy mình đã học được một bài học quá lớn trong cuộc đời. Đối với con người, đừng vội "trông mặt mà bắt hình dong"!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương