Mọi thứ trên đời này đều là giả dối, chỉ có tình yêu của bố mới là thật.

Trần Tuyết San đẩy cửa bước vào, mặt biến sắc kêu lên thất thanh: “An Dao.”

Nước mắt đầm đìa, An Dao cảm thấy sụp đổ hoàn toàn: “Hết người này tới người kia. Bọn họ chỉ muốn giẫm đạp lên tôi để nổi tiếng, tại sao tất cả mọi người đều đối xử với tôi như vậy? Nổi tiếng thực sự quan trọng như vậy sao?”

Trong lòng Trần Tuyết San dâng lên cảm giác hỗn độn, phức tạp, cô đứng sững ở đó không biết nên nói gì mới phải.

Đột nhiên An Dao bật dậy, vùng chạy ra ngoài.

Trần Tuyết San ra sức đuổi theo, ra đến bên ngoài thì đúng lúc cửa thang máy đóng lại. Cô vội vã lấy điện thoại gọi cho Donna: “An Dao chạy ra ngoài rồi.” Sau đó Trần Tuyết San vội vã ấn nút xuống thang máy: “Cô ấy vừa xem tin tức xong, cái tên Lăng Bách đó là ca sĩ mới kí hợp đồng với Kình Vũ Bách Xuyên, An Dao nói chuyện điện thoại với anh ta xong là suy sụp hoàn toàn.”

Giọng Donna vô cùng gấp gáp: “Nói trọng điểm.”

Trần Tuyết San nói: “An Dao nghĩ Lăng Bách dựa hơi cô ấy để nổi tiếng nên có thể nghĩ quẩn. Tôi không biết cô ấy đi đâu, Donna, chị và cô ấy tình như mẹ con, chắc chị phải biết.”

Donna cúp máy rồi đi ra ngoài, Trần Mộng Kỳ vội túm lấy tay chị: “Bây giờ chị là quản lí của tôi, không liên quan gì đến An Dao nữa.”

Nhiệt độ điều hòa trong phòng lạnh tới mức khiến người ta run rẩy, giấy tờ trên bàn chất như núi. Donna gỡ từng ngón tay Trần Mộng Kỳ ra.

Trần Mộng Kỳ cười gượng gạo: “Donna, sắp đến giờ thương lượng hợp đồng với bên đại diện thương hiệu rồi, lúc này sao chị có thể đi được? Hay là đợi kí hợp đồng xong em đi tìm cô ấy cùng chị?”

Donna lạnh lùng đáp: “Tôi không biết cô, Đường Khải và Toni có giao dịch gì. Nhưng tôi muốn nhắc nhở cô rằng, lí lịch của Trần Tuyết San – trợ lí của An Dao tôi đã điều tra rõ ràng, đừng ép tôi ngửa bài.”

Nụ cười của Trần Mộng Kỳ cứng đơ: “Donna, chị và Đường Khải hình như….”

“Nếu cô muốn bị đóng băng sự nghiệp, không bao giờ nhìn thấy mặt trời thì cứ tiếp tục nói, tôi tin tôi đủ khả năng để hủy hoại một ngôi sao không nổi tiếng lắm.”

“Donna, chúng ta đừng trở mặt với nhau vì một An Dao đã hết thời, chị nên biết rằng lần đại diện thương hiệu này em phải tranh giành với vô số ngôi sao hạng A khác, em dựa vào cái gì? Chính là dựa vào chị - quản lí của em. Bây giờ, bên đại diện sẽ nghĩ thế nào? Cơ hội tốt như thế này lại để vuột khỏi tay. Vì vụ này chị cũng cố gắng nửa tháng trời, bây giờ lại vì An Dao mà từ bỏ sao?”

“Mạng người quan trọng hay tiền quan trọng?” Donna nói xong chính chị cũng giật mình, chị luôn cho rằng tiền là thứ quan trọng nhất. Nhưng vì An Dao, giờ này phút này chị lại thốt lên những lời ấy. Donna đẩy Trần Mộng Kỳ ra rồi chạy ra ngoài trên đôi giày cao gót, thậm chí lúc lái xe tay chị vẫn run, trong đầu hiện lên cảnh cô nhóc ngốc nghếch ấy lao đầu xuống biển tự sát. Biển? Donna vội vã quay đầu xe, suốt đoạn đường chị đã vượt vô số đèn đỏ.

Đúng, bờ biển, trước đây mỗi khi không vui An Dao thường hay ra bờ biển. Cô nhóc này rất lạc quan, cho dù bị đạo diễn tát, cho dù bị đạo diễn và các ngôi sao lớn mắng mỏ, nhưng cứ ra đến biển là hớn hở. Lòng nóng như lửa đốt, chị phi xe như tên bắn về phía biển. Lúc đến nơi cả bãi biển lớn toàn người là người. Donna đi men theo bờ biển về hướng vắng người, gần tới ngọn núi nhỏ chị mới nhìn thấy An Dao. An Dao đang ngồi trên một tảng đá lớn, đằng sau lưng là những dãy núi nhấp nhô, trước mặt là biển lớn.

Sóng biển không ngừng táp vào tảng đá, bọt tung bốn phía.

An Dao nhìn mặt biển rồi ngửa lên trời, không ngừng hít thở sâu, nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi như mưa. Không phải đã nói cứ ngẩng đầu lên thì nước mắt sẽ tự chảy ngược vào trong sao? Tại sao cô không làm được? Từ nhỏ đến lớn trong gia đình đơn thân, bất kể nỗi đau lớn thế nào cô đều chịu đựng được. Cô luôn tưởng rằng từ lâu rồi bản thân cô trăm độc không ngấm, vạn kiếm không xuyên, nhưng lần này cô thực sự không thể gắng gượng được nữa. Donna phản bội cô, Đường Khải giẫm lên cô để nổi tiếng, bây giờ ngay cả Lăng Bách cũng lợi dụng cô. Cô run run lấy trong túi ra cuốn sổ tiết kiệm, trên sổ là tên cô, tiền tiết kiệm là hai trăm sáu mươi nghìn tệ. Mọi thứ trên đời này đều là giả dối, chỉ có tình yêu của bố mới là thật.

Bao nhiêu năm nay cô chỉ mong bố cô sống tốt hơn một chút, nhưng cô lại khiến ông thất vọng. Việc đã đến nước này cô chỉ muốn quay về bên ông, chỉ muốn làm cô con gái ông yêu thương nhất. Cô đứng dậy đi về phía bờ biển, đúng lúc đó cô nhìn thấy Donna.

Donna đứng cách đó không xa, ngượng ngùng gọi tên cô: “An Dao.”

Cô hơi ngạc nhiên, bước về phía Donna, lúc đi lướt qua nhau, cô bình thản nói: “Chị đã không còn là quản lí của tôi nữa, vì thế không cần đi theo tôi, càng không nên đi tìm tôi. Chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa rồi.”

Donna cứng họng không biết nói gì, chân không nghe theo lời mà cứ đi theo cô. Xe luồn lách trên những con đường trong thành phố, Donna không biết An Dao ngồi xe taxi đi đâu, cho đến khi xe rẽ vào đường cao tốc, nhìn những tấm biển báo bên đường chị mới hiểu rõ, hóa ra An Dao muốn về nhà cũ.

Những dãy núi bên ngoài cửa sổ lướt qua rất nhanh, đến lúc hoàng hôn taxi mới rời khỏi đường cao tốc, sau đó dừng lại trước cửa ngôi nhà quen thuộc. An Dao nhìn ra ngoài cửa xe, thấy bố cô đơn độc đứng ngoài cửa hút thuốc, hàng xóm xung quanh đang nói chuyện rôm rả nhưng chẳng có ai muốn bắt chuyện với ông.

Cô đẩy cửa xe bước xuống trước mặt ông, xót xa gọi một tiếng: “Bố.”

Ông An gầy hơn trước khá nhiều, hai mắt trũng sâu, tiều tụy khiến ai nhìn thấy cũng xót xa. Mắt cô nóng ran, nói: “Con trở về rồi.” Nước mắt không kìm được rơi xuống lã chã, cô mỉm cười, chua xót nói với ông: “Con gái bố trở về rồi.”

***

Trong nhà rất bừa bộn, đồ đạc vứt bừa bãi, trên nền nhà bên cạnh ghế sofa vương vãi đầy vỏ chai rượu. Cô xắn tay áo bắt đầu thu dọn nhà cửa. Trời sắp tối cô mới thu dọn xong rồi chuẩn bị một bàn thức ăn. Ông An lặng lẽ ngồi vào bàn ăn, cô xới cơm xong, hai người im lặng ăn cơm. Cho đến khi ăn xong, thức ăn trên bàn vẫn còn nguyên, chưa ai động đũa. Lúc thu dọn bát đĩa cô không nén được liền hỏi: “Bố không hỏi vì sao con về nhà à?”

Ông An không lên tiếng, lặng lẽ ra ngoài ghế sofa ngồi xem ti vi.

Cô không hỏi thêm nữa mà đi lên phòng. Phòng cô vẫn như ngày bé, dường như không có gì thay đổi, thậm chí ngay cả giấy khen trên tường vẫn còn mới như ngày hôm qua. Cô ngồi trên giường, dùng tay vuốt nhẹ, giường sạch sẽ, dường như ngày nào cũng có người dọn dẹp.

Bên ngoài, bóng đêm đã dần dần bao phủ khắp đất trời. Cô nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn màn đêm đen như mực, trong lòng buồn bã vô cùng. Không biết đã nằm bao lâu, cô đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Vì phòng cô và phòng bố cạnh nhau nên cô phải đi qua phòng ông. Lúc cô mò mẫm trong bóng tối, cô bỗng nghe thấy tiếng khóc vọng ra, tiếng khóc ấy rất nhỏ, như bị kìm nén nhưng lại đâm sâu vào tim cô. Cô đứng sững ngay tại chỗ, cả người cứng đơ không nhúc nhích nổi. Một lúc sau tiếng khóc bên trong yếu dần, cô trở về phòng, tựa lưng vào bức tường lạnh toát, trái tim co thắt từng cơn, cảm giác đau đớn ấy ngấm vào tận xương tủy, ngấm vào từng mạch máu khiến cô như tắt thở đến nơi.

Hồi nhỏ bố nắm tay cô, dạy cô nắn nót từng nét viết tên mình. Khi học cấp hai, trời mưa tầm tã, ông che ô đưa cô đi học, cả người ướt đẫm. Nhưng từ khi học ở bên ngoài cô rất ít khi về nhà, thậm chí rất hiếm khi nói chuyện với ông. Dường như từ sau khi học cấp hai, mỗi lần nói chuyện với bố là một lần cãi nhau. Cô chưa bao giờ biết quan tâm chăm sóc ông, chỉ biết ngửa tay xin ông tiền học phí, chỉ biết hành động theo ý thích của mình mà chưa bao giờ nghĩ tới cảm nhận của ông.

Cô luôn tưởng rằng ông làm từ sắt, hóa ra ông cũng biết buồn, cũng biết khóc như một đứa trẻ. Cô đau đớn nằm ra giường, trở mình liên tục, cuối cùng vẫn đứng dậy đi sang phòng ông. Ánh đèn trong phòng ấm áp, vệt nước mắt trên gương mặt ông đã mất tăm, sắc mặt bình tĩnh như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Cô nói: “Lần này con về là muốn nói cho bố biết, con không hề quay mấy thứ đó, thậm chí chưa từng có bạn trai. Cho dù bố tin hay không tin, con cũng sẽ tìm ra chứng cứ chứng minh mình trong sạch.”

Ông ngập ngừng rồi bình thản nhìn cô, chuyển chủ đề khác: “Ngày bé việc con ghét nhất là nấu cơm, đến bữa phải nấu cơm đều chạy ra ngoài chơi, nhưng hôm nay cả một bàn thức ăn đều do con nấu. Từ khi con làm ngôi sao hai bố con ta chưa từng gặp mặt nhau, bố chỉ có thể nhìn thấy con qua màn hình, nhưng hôm nay con trở về, con nói con gái bố đã trở về rồi…” Những lời nói lạc đề ấy của ông khiến cô bặm chặt môi không dám tiếp lời. Ông cười chua chát rồi nói tiếp: “Năm con lên tám tuổi, bố nghĩ mình vừa đi làm vừa chăm con thì quá mệt, vì thế muốn tìm một cô vợ. Khó khăn lắm cô Lý trong thôn mới đồng ý thì con lại không chấp nhận, thậm chí còn nhảy ra bờ sông dọa nhảy xuống, miệng luôn gào có cô ấy thì không có con, lúc đó tính con đã rất mạnh mẽ, giống như một đứa con trai.”

Ngày bé cô sợ mất bố… sợ người khác tranh giành ông với cô. Vì cô không có mẹ nên không muốn để mất người thân duy nhất của mình.

Cô còn nhớ điều ông sợ nhất là không tìm được việc làm, nên hàng ngày ông làm trâu làm ngựa đủ mười hai tiếng, mệt tới mức toàn thân phát bệnh, nhưng chẳng bao giờ chịu đi bác sĩ, lúc bệnh thì tùy tiện uống thuốc. Vì thế cô mới muốn kiếm tiền nuôi ông, để ông được sống những ngày tốt đẹp.

Không ngờ, mọi thứ cứ trượt ngày càng xa ước nguyện ban đầu của cô. Cuối cùng cô không thể nào khống chế được.

Cô khẽ gật đầu, nước mắt bắt đầu ứa ra nhưng vẫn cố kiềm chế.

Ông An đứng dậy, mở cánh cửa tủ quần áo cũ kĩ, lấy một chiếc hộp đặt lên giường. Ông mở hộp ra, trên cùng là cuốn sổ hộ khẩu màu đỏ mỏng dính, bên dưới là một xấp ảnh. An Dao đi tới cầm hộ khẩu lên xem. Trang đầu tiên là tên ông – chủ hộ An Ý Phàm, trang thứ hai là thông tin của cô.

Trong cuốn sổ hộ khẩu này, không có người thứ ba.

Cô không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi lã chã, trang giấy trắng bị hoen ướt vài chỗ. Cô mím chặt môi muốn ghìm nước mắt lại, nhưng từng giọt, từng giọt vẫn rơi. Bao nhiêu năm nay cuốn sổ này không có tên người thứ ba, chỉ có hai bố con cô dựa vào nhau mà sống.

Mắt ông An Ý Phàm cũng nhòe đi, ông rút xấp ảnh ra, cầm trong tay cẩn thận xem từng tấm. Trong ảnh đều là hình An Dao chụp một mình, hai bố con chỉ chụp với nhau một tấm, tấm ảnh chung đó là tấm ảnh khi An Dao một tuổi. Ông cầm những tấm ảnh đã ố vàng đó, cười nói: “Khi đó con sợ người lạ nên cứ ôm chặt tay bố không buông, vì thế bố đành bế con chụp ảnh.” Ông đưa tấm ảnh cho cô, An Dao đón lấy, nhìn như đang ngắm một báu vật. Tấm ảnh đã ố vàng, nhưng người trong ảnh nhìn vẫn rất rõ. An Dao một tuổi, răng trắng, đang mỉm cười nhìn ống kính.

Cảm xúc không nén nổi nữa, cô vỡ òa trong nước mắt: “Bố, con xin lỗi. Con không nên để bố lo lắng, bố đã ngần này tuổi rồi mà vẫn phải lo lắng cho con.”

Ông đưa tay lau nước mắt trên mặt cô, những ngón tay thô ráp, đầy vết chai càng khiến nước mắt cô rơi nhiều hơn. Cô nắm chặt đôi tay gầy guộc của ông, nói: “Bố, con nhất định phải tìm ra sự thật, con nhất định không để bố mất mặt, con phải chứng minh cho cả thế giới thấy mình không hề quay những thứ đó.”

Ông An Ý Phàm không trả lời cô mà chỉ run rẩy rút tay về rồi lấy hai bản hợp đồng trong chiếc hộp sắt ra: “Bố nghĩ đã đến lúc giao cho con rồi, đây là bảo hiểm bệnh hiểm nghèo bố mua cho con, còn một phần nữa là bảo hiểm nhân thọ, nếu bố chết con có thể nhận được hai trăm nghìn tệ. Bố giao cho con vì sợ nhỡ bố có mệnh hệ gì, con lại không biết chuyện này.”

Tim cô run lên bần bật. Chết? Cô không thể nào chấp nhận sự thật này, không dám chấp nhận người thân duy nhất sẽ bỏ mình mà đi. Cô lắc đầu, nước mắt tuôn rơi: “Bố, bố sẽ không chết đâu.”

Ông mỉm cười đưa tay xoa đầu cô con gái nhỏ: “Con bé ngốc nghếch này, là người ai mà chẳng phải chết, chẳng qua chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi”

Thực ra ông cũng không nỡ, bao nhiêu năm nay trong thế giới của ông chỉ có một mình cô. Ông không biết sau khi mình mất rồi, cô sống tốt hay không? Điều ông lo lắng hơn là cả thế giới này sẽ khinh miệt cô, làm tổn thương cô, nghĩ đến điều đó ông lại buồn, vì thế ban nãy mới không kiềm chế được mà bật khóc. Nhưng con gái ông lớn rồi, mọi thứ đều không theo ý mình được, cho dù cả đời này cô không về nhà, cho dù ông chết trên giường không ai biết thì ông cũng không bao giờ oán trách cô.

Điều ông luôn canh cánh là vụ ảnh nóng lần này sẽ ảnh hưởng tới cô, vì thế từ khi cô về nhà ông không hề nhắc tới nửa câu. Thậm chí ông còn không dám lên tiếng nói chuyện với cô, ông sợ hễ mình cất tiếng là sẽ đau lòng rơi lệ.

Ông hít một hơi thật sâu, nén nỗi đau trong lòng, nói: “Bố mệt rồi, muốn ngủ, con về phòng đi.” Ông quay mặt đi không muốn nhìn cô con gái cưng của mình, cho đến khi cánh cửa được khép lại ông mới run rẩy mở cửa tủ quần áo, trong đó còn cất một tấm ảnh. Ông lấy tấm ảnh ra, trong ảnh là một người phụ nữ có đôi mắt to, nụ cười ngọt ngào rạng rỡ. Ông cầm tấm ảnh ấy đặt lên tim mình, nước mắt rơi xuống không ngừng: “Bà nó à, trước khi chết bà nói bất kể thế nào cũng phải chăm sóc con gái, nhất định không được để người ta bắt nạt nó… xin lỗi bà, tôi đã không làm được, tôi không có cách nào bảo vệ con gái, thậm chí khi cả thế giới này mắng nó tôi cũng đành bất lực. Bà nó à, tôi xin lỗi…” Mặt ông nhòe nước, ông kìm giọng gọi: “Dao Dao” rồi mới kêu lên: “Xin lỗi… bố không có cách nào giúp con…”

Dưới bầu trời thưa thớt ánh sao ngoài cửa sổ, màn đêm vẫn đen kịt, đen đến mức khiến người ta tuyệt vọng.

Trước cửa nhà ông An có một chiếc xe đang đỗ, dưới ánh đèn đường, gương mặt người phụ nữ trong xe hiện lên rất rõ ràng, là Donna. Chị đặt tay ra ngoài cửa xe, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc cháy dở.

Dưới đất cũng đã có bảy, tám đầu mẩu thuốc.

Chị ném mẩu thuốc trong tay đi rồi với lấy điện thoại gọi Trần Tuyết San.

Nhận được điện thoại của chị, Trần Tuyết San thấp thỏm không yên: “An Dao đâu?”

Donna bình thản nói: “Tôi gọi điện thoại đến chỉ muốn nói cho cô biết, bất kể cô và Trần Mộng Kỳ có quan hệ gì, bất kể cô và Toni có giao dịch mờ ám gì, tôi ra lệnh cho cô dừng ngay mọi thứ lại.”

Trần Tuyết San kêu lên một tiếng “Donna” rồi giả vờ vô tội, cố tìm cách giảo biện: “Chị nói gì em không hiểu, em và Trần Mộng Kỳ có quan hệ gì chứ? Em chỉ thấy cô ấy diễn xuất cũng được nên mới đề cử thay An Dao.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương