“Đương nhiên là có, bởi vì tôi theo đạo Phật, vì thế tiện tay tôi nhặt về một con thỏ trắng bị thương.”

Câu trả lời rất đơn giản nhưng lại khiến cô dở khóc dở cười, trong lòng càng thêm nghi hoặc. Nếu ban nãy cô không nghe nhầm thì Toni gọi người đàn ông này là “sếp”, vậy người tên Lý Thừa Trạch đang ở trước mặt cô đây hẳn là giám đốc công ti Kình Vũ Bách Xuyên. Theo cô được biết, Kình Vũ Bách Xuyên và công ti cô năm nào cũng vì tranh nhau giải Kim Hoa mà cạnh tranh không ngừng nghỉ, các nghệ sĩ dưới trướng hai công ti cũng thường xuyên đấu đá, thậm chí có báo còn đánh giá mối quan hệ của hai công ti là: Một núi khó dung hai hổ, không phải anh chết thì tôi tan đời.

Nhưng rất hiếm tin tức về Lý Thừa Trạch, ông chủ của Kình Vũ Bách Xuyên. Chỉ biết người này sở hữu một công ti quản lí đầu tư phim điện ảnh, truyền hình, thậm chí ra đĩa hát, giống như một tập đoàn giải trí.

Lý Thừa Trạch cầm một tờ báo cúi đầu chăm chú đọc, anh hỏi cô nhưng không ngẩng đầu lên: “Đang nghĩ tới lí lịch của tôi?” Cô không lên tiếng, anh lật báo, mắt vẫn chăm chú đọc “Yên tâm, tôi lương thiện hơn cái tên quỷ già háo sắc Hoàng Thịnh Vỹ nhiều.” Anh nhìn trang nhất của tờ báo, nói: “Hoàng Thịnh Vỹ đen tối quá, rõ ràng muốn ép cô đóng phim cấp ba vậy mà lại tung tin cho truyền thông nói vì cô lén đóng phim cấp ba nên mới bị đóng băng hoạt động. Tôi đoán ông ta sẽ đóng băng cô cho đến khi hợp đồng kết thúc.” Đóng băng từng ấy năm, cô không thể nào gượng dậy được nữa.

Tài xế bỗng gọi “sếp” rồi hỏi: “Chúng ta đi đâu đây?”

Lý Thừa Trạch ngẩng đầu rồi nói địa chỉ căn biệt thự trước đây An Dao ở.

An Dao nói: “Bây giờ tôi không ở đó nữa rồi.”

“Tôi biết.” Anh đặt tờ báo sang một bên rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Vậy….”

“Nếu tôi đoán không nhầm, trong vòng mười phút nữa, lão già chết tiệt Hoàng Thịnh Vỹ sẽ gọi điện thoại, kêu cô về đó ở.”

“Sao có thể?”

Lời vừa dứt thì điện thoại đổ chuông, trên màn hình hiển thị đúng số của Hoàng Thịnh Vỹ. Trong điện thoại, ông ta thân thiện gọi tên cô rồi liên tục xin lỗi, giọng ngon ngọt như biến thành một người khác, cuối cùng dặn dò cô quay về căn nhà cũ ở. Cô cúp máy rồi mới sực tỉnh, Lý Thừa Trạch này đang giúp cô. Nhưng cô là một ngôi sao đang xuống dốc, anh ta giúp cô thì đâu có được lợi lộc gì.

Trong chuyện này phải chăng có âm mưu?

Bất giác An Dao cẩn thận quan sát người đàn ông này, gương mặt cân đối, sống mũi thẳng, đôi môi hơi mỏng.

Anh mở mắt nhìn cô, đôi mắt sâu thẳm: “Cô đang nghiên cứu tôi đấy à?” Anh lấy danh thiếp ra đưa cho cô: “Tư liệu cá nhân của tôi đầy đủ, không có tiền án tiền sự, tài sản cũng tạm, là một trong những đại gia độc thân đáng mơ ước nhất.”

Cô nhận lấy danh thiếp, trên đó là dòng chữ lớn in nhũ vàng: Tổng giám đốc công ti Kình Vũ Bách Xuyên – Lý Thừa Trạch.

Anh nói: “Sau này nếu có khó khăn gì cứ đến tìm tôi.”

Cô nắm chặt danh thiếp trong lòng bàn tay, những cạnh sắc cứa vào đau nhói: “Bây giờ anh có thể giúp tôi được không? Tôi muốn biết tại sao lại có clip đó? Tôi muốn biết tại sao Đường Khải lại đối xử như thế với tôi? Anh là giám đốc, chắc chắn phải biết những điều này.”

Những ngón tay thon dài của anh đan lại với nhau, hai tay đặt trước ngực, trên gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì: “Cô An Dao, tôi rất tò mò tại sao cô lại khăng khăng cô gái trong clip không phải cô, trên thực tế cô gái đó và cô giống nhau như đúc.”

Cô ngập ngừng, hạ giọng nói với anh: “Tôi là gái trinh.”

“Cái gì?” Dường như nghe không rõ anh hỏi lại: “Cô nói cô là cái gì?”

Cô cất cao giọng: “Tôi là gái trinh.”

Anh sững lại rồi bật cười, hỏi: “Cô An Dao, đây là câu chuyện hài hước nhất mà tôi nghe được đó. Cô tưởng sẽ có người tin sao? Thời buổi này muốn chứng minh là gái trinh không khó, có thể mua chuộc bác sĩ, có thể vá màng trinh. Lăn lộn trong giới giải trí bao năm nay, cô nói với tôi cô là gái trinh, không chỉ mình tôi, mà cả thế giới này chẳng có ai tin đâu.”

Đúng thế, làm gì có ai tin chứ, người khác sẽ cho rằng cô dùng lời nói dối này để che đậy lời nói dối khác, vì thế đây là nguyên nhân khiến cô không nói ra điều này.

Tài xế dừng xe, nói: “Thưa sếp, đã đến nơi rồi.”

Cô buồn bã xuống xe, không giải thích gì thêm.

Xe phóng đi rất nhanh, An Dao ngước mắt lên đã thấy Donna đứng ở ngoài biệt thự, cô liền quay người đi ngược trở lại.

Donna đuổi theo, kéo tay cô lại: “Sao cô lại quen biết Lý Thừa Trạch?”

An Dao lạnh nhạt hỏi: “Trọng điểm là gì?”

Donna đưa đồ cho An Dao rồi nói: “Đây là chìa khóa nhà, hai ngày nữa công ti sẽ giao xe cho cô, ý của giám đốc muốn cô nghỉ ngơi vài ngày đã, chuyện sau này bàn sau.”

Cô nhếch mép cười giễu cợt.

Donna chau mày: “An Dao, cô không ngốc tới mức dựa vào Lý Thừa Trạch đó chứ? Cảm thấy anh ta có khả năng giúp cô sao?”

An Dao không cầm túi đồ cũng không trả lời Donna.

Khu biệt thự ít khi có xe cộ qua lại nên rất yên tĩnh.

Donna khẽ gọi: “An Dao.”

Trong lòng An Dao run rẩy, mấy năm nay người phụ nữ trước mặt cô luôn gọi cô như thế, nhưng hai tiếng ấy hôm nay vang lên bên tai lại giống như gai đâm vào tim cô. Cô hất tay Donna một lần nữa rồi đi về phía trước.

Donna lên xe, vừa chầm chậm lái xe đi bên cạnh An Dao vừa hỏi: “Cô muốn đi đâu.”

Con đường sạch trơn, hai bên đường là hai hàng cổ thụ, những bức tường màu trắng sữa của những căn biệt thự nối tiếp nhau. Cô men theo con đường nhỏ đi về phía trước.

Donna liên tục hỏi cô: “Rốt cuộc cô muốn làm gì? Muốn đi đâu?” Donna đi theo cô một đoạn, chị cảm thấy cứ như thế này cũng không phải cách hay nên dừng lại, kéo cô vào trong xe.

An Dao ngồi trên ghế sau tức tối gào lên: “Ai cần chị lo cho tôi? Chị muốn đưa tôi đi đâu?”

Sắc mặt Donna cũng không dễ coi chút nào: “Tới nhà tôi.” Donna nắm chặt vô lăng, giọng dịu dàng hơn: “Tôi biết cô không muốn về biệt thự, tôi cũng biết bây giờ cô không chấp nhận sự sắp đặt của công ti. Vì thế tạm thời ở nhà tôi đi, tôi sẽ bảo Trần Tuyết San chuyển đồ của cô tới.”

An Dao bình tĩnh lại, không làm ầm nữa. Trước đây cũng thế, mỗi khi cô không thoải mái hoặc cáu giận, Donna đều đón cô về nhà mình, đích thân xuống bếp nấu cơm cho cô ăn. Donna nấu ăn rất ngon, những món ăn đều phù hợp với khẩu vị của cô, thậm chí buổi tối Donna còn ngủ cùng giường với cô.

Donna hơn bốn mươi tuổi, đã từng li hôn, nhưng nhìn rất trẻ, chỉ như ngoài ba mươi. Cô ngốc nghếch từng tưởng tượng rằng Donna chính là mẹ mình. Thậm chí cô còn lén lút lấy tóc của cô và Donna đi xét nghiệm, kết quả chỉ là cô nằm mơ, hai người chẳng có quan hệ huyết thống gì. Cho dù như thế nhưng trong lòng cô vẫn coi Donna là mẹ nuôi, bởi vì Donna mang lại cho cô sự ấm áp có một không hai. Nhưng bây giờ, sự ấm áp ấy như một con dao đâm vào cơ thể cô, đâm vào tim cô hết sức tàn nhẫn.

Nước mắt dâng tràn lên khóe mi, An Dao nói: “Tôi không muốn tới nhà chị, cho tôi xuống xe.”

Donna mệt mỏi nói: “An Dao, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Cô cố ngăn dòng lệ, nghiến răng nói: “Tôi luôn coi chị là mẹ tôi, nhưng lúc tôi khốn khó nhất chị lại giậu đổ bìm leo, thậm chí còn hợp tác với Đường Khải, lẽ nào chị không biết anh ta đẩy một ngôi sao mà chị đích thân bồi dưỡng xuống vực sâu vạn trượng không cách nào ngóc đầu dậy được? Nếu chị thực sự có một chút tình cảm với tôi thì chị sẽ không bao giờ qua lại với anh ta, nói gì đến hợp tác.”

“An Dao, đó là công ti sắp xếp, cô nên biết tôi cũng không có cách nào khác.”

“Chị nói dối, ngay cả giám đốc cũng phải nể chị vài phần, chị hoàn toàn có thể từ chối hợp tác với Đường Khải.”

“An Dao….”

“Chị đã từng nói quan hệ giữa ngôi sao và quản lí là đôi bên cùng có lợi, bây giờ chị đối xử tốt với tôi vì Lý Thừa Trạch đúng không? Donna, đừng làm mất hết chút tình cảm còn sót lại tôi dành cho chị.” Cô run rẩy mở mạnh của xe, nghiến răng gào lên: “Thả tôi xuống.”

Donna không còn cách nào khác đành dừng xe cho cô xuống. Chị thẫn thờ ngồi trong xe nhìn An Dao từng bước từng bước đi về phía trước. Điện thoại đột nhiên báo có tin nhắn. Chị mở ra xem, là tin nhắn của Đường Khải: “Buổi tối cùng đi ăn cơm nhé?” Chị vật ra ghế, điện thoại rơi khỏi tay, tiếng tít tít lại văng lên. Chị ngửa mặt lên rồi nhắm chặt mắt lại, môi khô khốc, run run.

An Dao về tới nhà Trần Tuyết San cũng là lúc trời đã tối, cô nhìn thấy một bóng đen đứng trước cửa, đi lại gần mới nhìn rõ là Lăng Bách. Lăng Bách dựa lưng vào cửa, hai tay đút túi quần, thần thái rất mệt mỏi.

Anh nhìn cô, khẽ “Hi” một tiếng.

Đèn trong nhà liền bật sáng, hành lang trống trải mù mịt khói, dưới sàn là vô số đầu mẩu thuốc lá, Lăng Bách đá chúng sang một bên, gương mặt tỏ vẻ hối lỗi: “Xin lỗi, tôi biết hút thuốc ở cửa nhà người khác là bất lịch sự, nhưng…”, anh trầm giọng nói tiếp: “Tôi không đợi được cô.” Cô lặng lẽ đứng đó, không thể hiện bất cứ cảm xúc gì, không đợi cô lên tiếng, anh nói tiếp: “Đừng để ý tới tin tức bịa đặt, chỉ cần cô tin bản thân mình thì tất cả mọi người trên trái đất này đều tin cô. Nếu ngay cả cô cũng từ bỏ bản thân mình thì tất cả mọi người đều từ bỏ cô.”

Khóe miệng cô hé cười: “Anh đợi tôi vì muốn nói những điều này?”

Anh cũng mỉm cười, thực ra không phải vì chuyện này, suốt mấy tiếng đồng hồ chờ đợi cô, anh cố gắng xoa dịu nỗi lo lắng trong lòng mình, nhưng càng lúc anh càng sợ hãi. Cảm giác sợ hãi ấy không nén lại được, mà có thể bùng phát bất cứ lúc nào. Anh hít mấy hơi dài, tiến về phía trước hai bước, nâng mặt cô lên rồi hôn mạnh bạo.

Bốn bề im lặng như tờ, ánh đèn trên đỉnh đầu đang dịu dàng tỏa sáng, dưới ánh sáng màu vàng là bóng hai người đang kề sát bên nhau. Miệng anh còn nồng nặc mùi thuốc lá, nhưng cô không thấy phản cảm, chỉ nghe thấy tiếng trái tim đập loạn xạ.

Hôn xong, anh buông cô ra, mặt đỏ bừng nói: “Xin lỗi.”

Mùi thuốc lá trên môi anh vẫn còn vương trên môi cô, cô mỉm cười: “Không có gì.”

Đây không phải là nụ hôn đầu tiên của cô, nụ hôn đầu tiên cô đã dành tặng cho màn bạc, đó là khi cô đóng bộ phim thứ tư. Trong phim, cô diễn vai nữ phụ - một cô gái yêu thầm vai nam thứ, vai diễn của cô xuất hiện rất ít trước ống kính. Đạo diễn yêu cầu cô và nam chính hôn nhau, ban đầu cô cương quyết không đồng ý, đạo diễn tát cô một cái rồi mắng cô trước mặt nhiều người: “Cô tưởng cô là ai? Nếu không đóng thì đổi người ngay.”

Bình thường cô có rất ít cảnh được xuất hiện trước ống kính, lần đó là vai nữ phụ nên cô mới nhịn nhục. Sau chuyện đó Donna an ủi cô, cũng chẳng có gì ghê gớm, ngôi sao nào cũng phải trải qua. Chính vì cô đã chịu đủ ấm ức và nhục nhã như vậy cho nên cô không muốn rơi xuống vực sâu vạn trượng, càng không muốn bị người ta hãm hại đến mức biến thành con chuột nơi đầu đường.

Cánh cửa lớn sau lưng Lăng Bách bật mở, Trần Tuyết San mở cửa chống trộm, ngạc nhiên thốt lên: “An Dao.” Trần Tuyết San liếc nhìn Lăng Bách rồi thuận miệng hỏi: “Sao anh còn chưa đi?”

Lăng Bách ngại ngùng, cười: “Vậy tôi đi trước đây.” Anh đi được hai bước rồi đưa tay ra hiệu gọi điện thoại với An Dao.

An Dao không trả lời, trong lòng cô hiểu rõ anh muốn nói, nếu có việc thì gọi cho anh.

Khi cô bước vào phòng, Trần Tuyết San liền hỏi: “Không phải công ti đã giao nhà cho cô rồi sao? Donna còn dặn tôi ngày mai chuyển đồ của cô qua đó.”

An Dao mặc kệ Trần Tuyết San, cô đi thẳng vào phòng tựa lưng vào cánh cửa, hít thở thật sâu. Trước đây khi đóng phim, diễn vai tình nhân với vô số trai đẹp, hôn rất nhiều lần, nhưng chẳng lần nào rung động. Nhưng lần này thì khác, đến giờ trái tim cô vẫn đập mạnh tới mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô rút điện thoại ra nhắn tin: “Tôi/Con phải tìm ra chân tướng, trả lại sự trong sạch cho mình.” Phần người nhận cô chọn Lăng Bách và bố. Lăng Bách nhắn lại rất nhanh: “Tôi luôn luôn ủng hộ cô.”

Tin nhắn của bố cô cũng tới sau đó không lâu, chỉ một chữ ngắn gọn: “Ừ.”

Hai tin nhắn này dù đơn giản nhưng lại tiếp thêm cho cô sức mạnh. Cô nhất định phải tìm ra sự thật, trả lại sự trong sạch cho mình, nhất định phải tìm ra ngọn nguồn của clip, nếu clip là thật, chắc chắn có người con gái giống cô như đúc; nếu clip là giả, có thể tìm người giám định. Đúng, sao cô lại chưa bao giờ nghĩ tới việc tìm người giám định tính thật giả của clip chứ?

Sáng sớm hôm sau, An Dao mang đĩa ghi hình tới sở cảnh sát để làm giám định, cảnh sát dù không tin cô nhưng vẫn mời chuyên gia tới. Ngày mai mới có kết quả kiểm tra của chuyên gia nhưng khi bước ra khỏi sở cảnh sát An Dao cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng. Mặc dù hi vọng mong manh nhưng nếu từ bỏ thì sẽ chẳng có bất cứ hi vọng nào cả.

Cô bắt taxi ở ngay cổng sở cảnh sát, tài xế nhìn cô mấy lần qua gương chiếu hậu, cuồi cùng không kìm được, hỏi: “Cô có phải minh tinh màn bạc không?”

Hôm nay cô không trang điểm, mặc áo T-shirt và quần jean, tóc dài buông xõa trên vai. Cô sững lại rồi khẽ gật đầu. Tài xế bật cười: “Tôi nói mà, sao càng nhìn càng giống chứ, cô chính là An Dao trong vụ clip nóng đúng không?”

Mặt cô cứng đơ, cười gượng.

Tài xế nói: “Tôi cũng tin người trong clip không phải cô, mặc dù giống nhau y hệt nhưng vẫn cảm giác có điểm gì đó không giống. Hơn nữa tóc cô rất đẹp, vừa mượt vừa mềm giống như trong quảng cáo dầu gội nhưng cô gái trong clip tóc xơ cứng quá.”

Cô nói cảm ơn rồi im lặng.

Tài xế dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ rồi bật đài.

Cô lấy điện thoại ra, mỉm cười ngọt ngào rồi nhắn tin: “Tôi vừa tới sở cảnh sát…” cô vừa nhập số của Lăng Bách vào thì nghe thấy giọng DJ vang lên từ kênh có tỉ lệ người nghe cao nhất: “Chỉ sau một đêm, ca khúc của ca sĩ mới Lăng Bách đã vang lên khắp đường phố, “My girl” đã làm xao xuyến trái tim của bao nhiêu cô gái. Đương nhiên tin đồn giữa anh và ngôi sao An Dao càng khiến danh tiếng của anh vang xa hơn nữa. Tiếp sau đây chúng ta cùng nghe “My girl” – ca khúc đứng đầu bảng xếp hạng tuần này.”

Cánh tay cô run rẩy, điện thoại trượt khỏi tay, rơi xuống đùi.

Trong đài vang lên giọng hát quen thuộc, dịu dàng xúc động khiến người nghe chìm đắm, giống như hôm trong xe anh khe khẽ hát ca khúc “Valder fields.” Tài xế tiếp tục nổ máy, cô nhặt điện thoại lên, run run xóa tin nhắn, rồi bấm số gọi anh. Một giọng nữ dịu dàng vang lên: “Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…” Cô bấm số gọi Trần Tuyết San, Trần Tuyết San phủ đầu nói ngay: “Lăng Bách là nghệ sĩ vừa mới kí hợp đồng với Kình Vũ Bách Xuyên.” Câu nói như mũi tên xuyên thẳng vào màng nhĩ cô, cô run lập cập, không thốt lên nổi tiếng nào.

Trần Tuyết San nói rành rọt: “An Dao, nếu suy luận ra thì hẳn đây là một cái bẫy, khi cô rơi vào đường cùng anh ta đóng vai người tốt tới an ủi cô, mượn cớ để lên đời. An Dao, anh ta chỉ muốn nổi tiếng.”

Cô bất lực buông thõng hai tay, không muốn nghe tiếp nữa.

Trần Tuyết San gọi cô hai tiếng: “Này, này.”

Cô cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại, không sao ngăn được cánh tay đang run lẩy bẩy. Cái anh Lăng Bách này không phải là bạn trai tin đồn của cô sao? Sao cũng là ngôi sao thế?”

Điện thoại trong tay rung lên, nhạc chuông là ca khúc “Valder fields”, cô cài bài này cho riêng Lăng Bách. Cô hít sâu, ấn nút tắt máy, không muốn nghe những lời xảo biện của anh, cô mơ hồ nói: “Tôi muốn xuống xe.” Tài xế dừng lại, cô đờ đẫn bước xuống, lê đôi chân mệt mỏi trên con phố dài.

Trên con phố huyên náo, dòng người qua lại như mắc cửi. Hai bên đường, cửa hàng san sát. Cô bước đi trong dòng người, đột nhiên nghe thấy bài “My girl” vang lên từ một cửa hàng. Ca khúc này anh hát tông thấp, giọng rất dịu dàng, lay động trái tim người nghe, “Hoàng hôn mùa hè năm ấy, tim anh đập lỡ một nhịp. My girl, nếu thời gian như đồng hồ cát, anh chấp nhận quay về ngày xưa, quên đi khoảng cách, quên đi mọi thứ, bất chấp tất cả để yêu, bất kể kết quả thế nào….”

Giọng anh trầm ấm vừa giống như đang kể chuyện, lại vừa giống như đang tỏ tình. Hai người trẻ tuổi đi bên cạnh cũng bàn tán: “Nghe nói ca khúc này Lăng Bách viết tặng mối tình đầu của anh ấy.”

“Bạn gái tin đồn của anh ấy không phải An Dao sao?”

“Mối tình đầu chắc chắn không phải rồi, không biết viết cho ai nữa, nếu như viết cho mình chắc mình cảm động chết mất.”

“Bây giờ anh ấy là hoàng tử tình ca, sát thủ nữ sinh, vô địch!”

An Dao nghe xong cảm thấy tim thắt lại, tiếng ca của anh vẫn vang bên tai, từng câu từng chữ sâu đậm, tình cảm len lỏi vào tai khiến người ta đau tới mức ngạt thở. Cô lê chân đi về phía trước, lúc về tới nhà Trần Tuyết San thấy mệt mỏi rã rời.

Trần Tuyết San lo lắng hỏi: “Cô vẫn khỏe chứ?”

Cô không nói gì mà đi thẳng về phòng, ngã vật ra giường, bật điện thoại.

Tiếng tút tút báo liên hồi.

Hơn trăm tin nhắn chưa đọc, hơn trăm cuộc gọi nhỡ, đều là của Lăng Bách. Cô mở tin nhắn ra đọc: “Tại sao không mở máy? Cô nghe tôi giải thích được không? Tôi không lợi dụng cô, càng không muốn giẫm đạp lên cô để nổi tiếng.”

Cô đọc từng tin từng tin, đôi mắt đau nhức, gần như sắp rơi lệ. Điện thoại đổ chuông, cô nhìn dãy số quen thuộc và ấn nút nghe.

Lăng Bách nói: “An Dao, tôi tuyệt đối không lợi dụng cô để nổi tiếng, xin cô hãy tin tôi.”

Cô gắng gượng nhấc người dậy nhưng răng va vào nhau lập cập: “Anh muốn nói với tôi rằng mọi thứ chỉ là trùng hợp? Trùng hợp tới mức anh giúp tôi dụ cánh nhà báo, bị đánh rồi bị người ta chụp trộm? Trùng hợp tới mức chúng ta ra bờ biển cũng bị người ta chụp hình? Chuyện tới nước này anh còn muốn lừa tôi à!”

Anh vội vã giải thích: “An Dao, không sai, tôi kí hợp đồng với Kình Vũ Bách Xuyên, tôi làm ca sĩ, nhưng tôi chỉ muốn kiếm tiền giúp cô, để cô chấm dứt hợp đồng.”

Cô tức giận ngút trời, những ngón tay nắm chặt tấm ga giường, cô gào lên: “Anh còn muốn lừa tôi, đến nước này anh vẫn còn muốn dùng lời ngon tiếng ngọt để gạt tôi! Chúng ta mới quen nhau chưa lâu, anh dựa vào cái gì để giúp tôi? Giống như lần trước, anh lừa tôi nói anh đi hỏi bố, thực ra đều là cái cớ, tất cả đều là kiếm cớ.” Đầu cô trống rỗng, cô ném mạnh điện thoại vào tường khiến nó vỡ làm bốn, năm mảnh, giống như thế giới trong cô đang sụp đổ tan tành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương