Tấm thân gầy gò của cô đứng trước phông nền đỏ chót càng trở nên đáng thương, khiến người ta cảm thấy xót xa.

Buổi họp báo do công ti tổ chức ở khách sạn năm sao, bảo vệ đứng dày đặc, người ra vào đều phải xuất trình thẻ. Trước sân khấu bố trí bốn vệ sĩ, đề phòng có người lao tới. An Dao ở sau sân khấu, nhân viên trang điểm muốn make up cho cô nhưng cô lắc đầu. Người đó nói: “An Dao, cô nhất định phải trang điểm, như thế này sẽ ảnh hưởng tới hình tượng.”

Donna đứng bên lạnh lùng nói: “Không cần đâu.”

An Dao ngước nhìn Donna, bất kể lúc nào Donna cũng luôn là người hiểu cô nhất. Bây giờ trước tấm gương lớn, gương mặt cô trắng bệch, hai mắt sưng đỏ, tiều tụy tới mức như đã biến thành một người khác. Hơn nữa, cô cố ý mặc một chiếc áo sơ mi cỡ lớn nên người càng nhỏ bé.

Cái họ cần chính là hiệu quả thế này.

An Dao bước ra từ phía sau, dưới hội trường phóng viên, nhà báo đến đông nghịt, ít nhất có hơn một trăm đài truyền thông và kênh tin tức có mặt. Ánh đèn flash nháy liên tục, cô bình tĩnh đứng trên sâu khấu, vừa mở miệng ra nói: “Chào mọi người” thì nước mắt đã rơi xuống. Cô mỉm cười nói tiếp: “Tôi rất vui khi các bạn có thể tới đây. Tôi muốn nói rõ hơn về clip đen kia, cảm ơn công ti và các fan đã không rời bỏ tôi khi tôi rơi vào đường cùng.” Những lời này đều là giả, nhưng ngôi sao đều phải nói như thế.

Đám phóng viên im lặng lạ thường, không còn nhao nhao ghê gớm như trước.

Cô nói: “Hôm qua có một người con trai nói với tôi: ‘An Dao, tôi tin người trong clip đó không phải cô, bởi vì người trong clip không có lúm đồng tiền, còn cô khi cười thì có hai lúm đồng tiền’. Thực ra tôi cảm thấy đây là lời nói dối, thậm chí hơi buồn cười. Nhưng tôi chấp nhận tin rằng đó là lời nói thật lòng của anh ấy.”

Hội trường bắt đầu im lặng, tấm thân gầy gò của cô đứng trước phông nền đỏ chót càng trở nên đáng thương, khiến người ta cảm thấy xót xa.

Cô giơ cao thứ nắm trong lòng bàn tay lên, đó là một tờ kê khai cuộc gọi điện thoại. Cô giơ tờ giấy ra trước ống kính, nói: “Đường Khải nói anh ta là bạn trai tôi, vậy xin hỏi có người bạn trai nào chỉ gọi cho bạn gái năm cuộc điện thoại trong mấy năm liền không? Tờ kê khai này tôi đã nhờ bạn công bố trên mạng, có hứng thú thì có thể lên đó tải xuống.” Cô ngập ngừng, giọng nói trở lên bi thương: “Donna nói tôi ngốc, khi Đường Khải cầu hôn, tôi nên thuận theo mà đồng ý anh ta, nhưng tôi không làm được. Bởi vì tôi luôn coi anh ta là bạn bè bình thường, là một ngôi sao hạng ba nỗ lực vươn lên. Tôi cảm thấy là bạn bè thì nên giúp đỡ anh ta một chút, nên để anh ta lợi dụng mình tạo scandal. Trong thời gian đó quản lí của anh ta là Toni có gọi hàng chục cuộc điện thoại tới xin lỗi tôi, tôi đều không so đo, bởi vì tôi tin anh ta. Nhưng vụ việc clip đen lần này đã đạp đổ niềm tin giữa con người và con người, thậm chí tôi còn mất đi niềm tin với tương lai.”

Tiếng bấm máy lúc này lại dội lên liên tục, tất cả mọi người đều nín thở nghe cô nói.

Cô nói từng câu từng chữ, đứt ruột đứt gan: “Tối hôm qua, tôi xem được clip ghi hình bố tôi bị người ta đánh, cuối cùng bị cảnh sát bắt lên xe. Ở đây, tôi muốn nói với bố một câu ‘con xin lỗi’. Bao năm nay con gái luôn khiến bố lo lắng.” Đôi vai cô run lên: “Bố, cho dù cả thế giới này đều nghi oan cho con, cho dù tất cả mọi người đều bỏ rơi con, nhưng bố vẫn tin con gái mình trong sạch. Chỉ cần dựa vào điều đó thôi, cho dù không ai tin nhưng con vẫn muốn nói với bố, người trong clip không phải con. Tôi còn muốn nói một tiếng xin lỗi với tất cả những người trong công ti đã giúp tôi, tôi khiến công ti bị tổn thất nghiêm trọng, tôi khiến tình thế trở nên tồi tệ thế này. Còn bên phía đại diện thương hiệu, phí đại diện của tôi, tôi sẽ trả không thiếu một xu.” Nước mắt đã giàn giụa trên gương mặt cô: “Cuối cùng, tôi xin lỗi các fan của tôi, vào tieba[*] thấy người hâm mộ dù bị người ta công kích, mắng mỏ, nhưng vẫn lựa chọn cổ vũ tôi, tôi thực sự rất buồn… nhưng sẽ có một ngày, tôi sẽ tìm ra chân tướng sự việc, trả lại sự trong sạch cho mình.”

[*] Tieba là trang giao lưu online nằm trong trang tìm kiếm Baidu của Trung Quốc.

Nói xong cô cúi chào rồi đi vào cánh gà.

Trong cánh gà, Donna vẫn chưa hết ngạc nhiên, những lời An Dao nói ban nãy đều lọt vào tai chị, ngay cả chị cũng thấy cảm động, thậm chí còn muốn vỗ tay. Donna nhìn vệ sĩ đưa An Dao vào trong liền lập tức đứng dậy đón, và nói: “Ban nãy thực sự cô thể hiện vượt ngoài dự tính của tôi, còn cả tờ kê khai danh sách cuộc gọi nữa… An Dao, cô luôn có biện pháp hóa giải tình thế. Nhưng phía đại diện sẽ trả lại không thiếu một xu là sao, cô làm gì có nhiều tiền thế?”

An Dao bình thản nói: “Sáng sớm nay tôi đã xem lại tiền tiết kiệm của mình, vài năm qua tôi đóng phim, ra đĩa hát cũng kiếm được một khoản, bán thêm nhà thêm xe, chắc là đủ.”

Donna sững lại, nghi ngờ hỏi: “Vậy chẳng phải cô không còn gì sao?”

Cô mỉm cười thản nhiên: “Nhưng tôi còn tự tôn.”

Donna xót xa trong lòng, chị đã dẫn dắt nhiều ngôi sao nhưng người chị có tình cảm sâu đậm nhất là An Dao. “Mặc dù tôi không còn là quản lí của cô nữa, nhưng sau này vẫn trong cùng công ti, cần giúp đỡ gì cứ gọi tôi.”

An Dao không đáp mà chỉ đi vòng qua người Donna. Lúc lướt qua nhau nước mắt đang cuộn trào trong mắt An Dao nhưng cô ra sức kiềm chế, không dám dừng bước mà cố gắng tiến về phía trước.

Tin tức truyền thông quả nhiên có chuyển biến tốt, trên mạng xã hội đã bắt đầu cuộc đua chụp lại ảnh trong clip, tất cả đều phân tích độ giống nhau giữa cô gái trong clip và An Dao, ngoài lúm đồng tiền ra có người tỉ mỉ hơn còn phát hiện ra tóc người đó ngắn hơn tóc An Dao, từ trước tới giờ An Dao đều để tóc dài. Một số người cho rằng lí do này có phần hoang đường nhưng vẫn chấp nhận tin cô vô tội.

An Dao lướt web, tất cả các trang web lớn đều phát động bỏ phiếu cho chủ đề hot: “Bạn tin An Dao hay tin Đường Khải?” Mặc dù chỉ có 30% tin cô nhưng trong lòng cô đã cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

Điện thoại trên bàn rung lên, cuộc gọi từ công ti. Cô nghe máy, phía bên kia gọi “An Dao” một tiếng rồi nói: “Giám đốc bảo cô tới công ti một chuyến.”

Mặc dù việc này công ti hơi quá đáng nhưng xét cho cùng cô kí hợp đồng dài hạn nên chỉ có cách nghe theo. Cô thay quần áo, xuống dưới nhà đã thấy xe công ti phái tới.

Ngồi vào xe, phát hiện ra còn có một vệ sĩ, cô cảm thấy hơi nực cười.

Suốt dọc đường mặc dù cố gắng giữ bình tĩnh nhưng trái tim cô vẫn đang lo lắng, thấp thỏm, luôn cảm giác sắp có chuyện không hay xảy ra. Quả nhiên xe không đi tới công ti mà đưa cô tới biệt thự riêng của giám đốc. Trong phòng khách ở biệt thự, ngoài giám đốc Hoàng Thịnh Vỹ ra còn mộtn ông khác. Người đó khoảng ba mươi lăm tuổi, cao tầm một mét bảy mươi lăm, mặc complet, nhìn rất nho nhã.

Người trong giới đều quen mặt, đây là đạo diễn Đinh Kiều Kiệt.

Cô lập tức cảm nhận được chuyện gì đang xảy ra.

Thái độ ông Hoàng Thịnh Vỹ rất thân thiện: “An Dao, tôi xin giới thiệu, đây là đạo diễn Đinh.”

Đinh Kiều Kiệt đứng dậy, mỉm cười dịu dàng: “Chào cô An Dao, tôi là Đinh Kiều Kiệt.”

Cô lịch sự đáp lại: “Chào anh.”

Giám đốc cười khà khà, nói: “Đừng khách sáo thế. An Dao, tôi và Kiều Kiệt là bạn thân, vì thế lần này cậu ấy tìm cô đóng phim tôi đồng ý ngay.” Ông nhìn cô đầy ẩn ý: “Cô cũng đừng từ chối nữa.”

Đinh Kiều Kiệt nói: “Thịnh Vỹ, sao anh lại nói thế? Nếu cô An Dao cảm thấy hợp đồng có vấn đề hoặc có yêu cầu gì về bộ phim này đều có thể thương lượng. Tôi rất hi vọng được hợp tác với cô.”

An Dao thẳng thắn nói: “Tôi không muốn đóng phim cấp ba.”

Đinh Kiều Kiệt sững lại rồi tiếp tục cười: “Đây không phải phim cấp ba, có phải cô hiểu nhầm rồi không?”

Hoàng Thịnh Vỹ sầm mặt lại, trông rất khó coi: “An Dao, sao cô lại ăn nói với đạo diễn thế hả? Tình hình này còn ai tìm cô đóng phim nữa? Nếu Kiều Kiệt không phải chỗ anh em với tôi thì cô tưởng tới lượt cô chắc? Tôi nói cho cô biết, nghệ sĩ muốn đóng vai chính trong phim của cậu ấy không tới hàng vạn thì cũng tới hàng nghìn, không ít ngôi sao còn phải nhờ quan hệ để đóng vai nữ chính. Cậu ấy để mắt tới cô là phúc phận của cô đó.”

Cô nói: “Xin lỗi, tôi chỉ có thể từ chối.”

Giám đốc nổi điên: “Cô đừng tưởng buổi họp báo hôm qua thành công lắm, đừng tự cao tự đại. Tôi nói cho cô biết, nếu không phải công ti cho người vào các diễn đàn bình luận, bầu chọn giúp cô, thì cô tưởng cô sẽ có 30% số người ủng hộ sao? Dựa vào lúm đồng tiền mà khẳng định được người trong clip không phải cô? Đúng là chuyện hài.”

An Dao lạnh lùng cười nhạt, giám đốc càng tức giận ngút trời: “Cô cười nhạt cái gì chứ? Cô gây ra chuyện công ti không đòi cô bồi thường, còn tìm phim cho cô đóng. Đạo diễn Đinh hỏi đi hỏi lại lịch trình của cô, thậm chí bây giờ còn tìm tới tận nơi, cô còn từ chối? Cô có bị điên không?”

Đinh Kiều Kiệt vội xoa dịu: “Anh Hoàng, anh tức giận cái gì chứ? Nhận phim có phải là trò trẻ con đâu, cô An Dao suy nghĩ một chút cũng rất bình thường mà.” Đinh Kiều Kiệt dịu dàng hỏi: “Cô An, nghe nói cô đã nhờ luật sư xử lí các tài sản đứng tên cô để trả lại toàn bộ phí đại diện? Nếu thực sự như thế thì khiến người ta khâm phục quá. Bởi vì bây giờ những ngôi sao dám làm như vậy đã không còn nhiều, mọi người đều chỉ nghĩ tới lợi ích của mình mà thôi.” Những lời nịnh nọt nói ra từ miệng vị đạo diễn này thật khác biệt.

Đinh Kiều Kiệt đứng dậy, nói với giọng rất quan tâm: “An Dao, chắc cô cũng đói rồi, hay là chúng ta ra ngoài ăn cơm, vừa ăn vừa bàn chuyện.”

Cô im lặng, không đáp cũng không nhúc nhích. Giám đốc cô thấy cô không muốn đồng ý liền quyết định thay: “Được, tôi cũng đói rồi, cùng nhau đi ăn cơm thôi.”

Cô hoàn toàn bị động, chỉ còn cách theo họ ra ngoài. Không khí trong xe hơi ngột ngạt, không ai nói gì. Giám đốc ra hiệu bằng mắt cho cô, cô cũng coi như không nhìn thấy, nhìn lảng ra ngoài cửa sổ. Những tòa nhà bê tông cốt thép lướt qua rất nhanh, những hàng cây xanh bên đường cành lá sum suê, những tấm biển lớn đập vào mắt. Bỗng nhiên, cô nhìn thấy hình ảnh của mình trên tấm biển lớn bên đường, là biển quảng cáo của bất động sản Anh Bách. Đến giờ cô vẫn còn nhớ hàng chữ trên tấm biển ấy - Bất động sản Anh Bách, mang lại sự ấm áp cho gia đình bạn.

Đinh Kiều Kiệt đột nhiên lên tiếng: “An Dao, thực ra tôi đã gửi kịch bản cho quản lí của cô, để cô đọc xong rồi suy nghĩ xem có kí hay không. Kịch bản đó cô đọc chưa? Mặc dù có cảnh hở hang nhưng tuyệt đối không phải phim cấp ba, hơn nữa….” Làn xe bên cạnh bỗng có một chiếc xe xoẹt qua, vượt lên xe của họ rồi chắn ngay phía trước.

Tài xế đột ngột đạp phanh, đầu xe gần như dính vào đuôi chiếc xe kia. Một chàng trai bước từ trong xe ra, chạy tới đập cửa kính xe của họ. Tài xế bước xuống tức giận quát: “Tại sao cậu lại chặn xe tôi? Cậu muốn làm gì?” Trái tim An Dao đập loạn xạ, chàng trai ấy chính là Lăng Bách.

Lăng Bách hét lên với cô: “Xuống xe.”

Những chiếc xe bị kẹt phía sau đang bấm còi inh ỏi. Cô hạ cửa kính xuống hỏi: “Chuyện gì thế?”

Lăng Bách không nói câu nào, mở cửa xe kéo cô xuống.

Gió trên đường thổi rất mạnh, tạt vào người đau rát.

Cô khó chịu hỏi: “Rốt cuộc có chuyện gì? Tại sao chặn xe? Tại sao lại kéo tôi xuống xe?”

Anh cứ im lặng bế cô vào trong xe của mình, lập tức nổ máy rời đi.

Cô ngồi trong xe há miệng tròn mắt ngạc nhiên. Anh dám chặn xe cướp người? Cô tức tối hỏi: “Rốt cuộc anh muốn làm gì? Anh có biết thế là phạm pháp không?”

Anh chỉ bình thản nói một câu: “Quay lại nhìn đi.”

Cô bán tín bán nghi quay đầu lại. Cạnh xe của giám đốc có thêm một chiếc xe nữa, hai phóng viên tay lăm lăm cầm máy ảnh vừa từ trên xe bước xuống.

Anh nói: “Hai phóng viên đó đã bám theo từ lúc cô rời khỏi biệt thự, nếu cô đến khách sạn để họ chụp được ảnh, ngày mai báo chí sẽ thổi phồng sự việc này đến thế nào?” Nếu thực sự chụp được ảnh cô và đạo diễn Đinh cùng bước vào khách sạn thì ngày mai chắc chắn các báo sẽ giật tít “An Dao và đạo diễn phim cấp ba gặp nhau bàn bạc, dự tính đóng phim sex phá vỡ hình ảnh ngọc nữ.” Vậy thì sự tin tưởng của công chúng mà cô vất vả mới giành lại được sẽ bị sụp đổ, cả thế giới này thực sự chẳng còn ai tin cô nữa.

Xe qua chỗ rẽ, đám người ấy đã khuất bóng. Gương mặt cô tỏ rõ sự cảnh giác: “Vậy anh cũng bám theo tôi lâu như thế sao?”

Anh nhìn vào gương chiếu hậu, khóe miệng nhếch lên: “Nếu tôi không đi theo thì cứu cô thế nào được?” Anh trả lời rất đường hoàng.

Cô trả lời, giọng nhỏ dần: “Tôi không cần anh cứu.”

Anh bật cười, đáp: “Nhưng tôi cứ muốn cứu cô.”

Cô không thèm để ý đến lời anh nữa, mệt mỏi dựa vào ghế. Bầu không khí giữa hai người bắt đầu trở nên nặng nề.

Một hồi lâu sau, Lăng Bách chủ động mở lời: “Việc cô vay tôi ba mươi triệu tệ hôm trước….”

“Anh không cần giải thích.” Cô lập tức ngắt lời anh, cô không đủ kiên nhẫn để tiếp tục nghe anh nói.

Nhưng anh vẫn cố chấp muốn giải thích cho cô nghe: “Tôi không vay được bố ba mươi triệu tệ, lại còn bị ông nhốt trong nhà, không thể liên lạc được với bên ngoài. Vì thế… tôi xin lỗi.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, không tin những lời anh nói.

Anh hỏi cô: “Cô muốn vay ba mươi triệu tệ để chấm dứt hợp đồng với công ti à? Vì giám đốc bắt cô đóng loại phim đó? Tôi nghe nói cô đã trả lại phí đại diện, bây giờ có phải trên người không còn một xu?”

Đôi môi cô mấp máy nhưng không nói gì cả.

Anh đưa tay bật nhạc, ca khúc “Valder fields” vang lên, tiết tấu tuy nhanh nhưng man mác buồn, giai điệu khiến người ta mê đắm.

Anh vừa lái xe vừa lẩm nhẩm theo giai điệu bài hát. Giọng hát của anh hay tới lạ kì, giọng anh vang bên tai cô không thua kém giọng ca sĩ. Anh mỉm cười hỏi: “Có người nói tôi giống Wonbin, chính là Han Tae Suk trong phim ‘Trái tim mùa thu’, cô có thấy giống không? Thực ra tôi thấy tôi giống chính bản thân tôi, Lăng Bách! Là Lăng Bách độc nhất vô nhị!” Anh không cần biết cô có đáp lại hay không mà vẫn nói tiếp: “Để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện cười tôi đọc được trên mạng. Có một hộ lí thấy bệnh nhân đang uống rượu trong phòng bệnh, cô liền bước tới khẽ nói với anh ta: ‘Cẩn thận gan[*]’, bệnh nhân liền mỉm cười đáp lại: ‘Tiểu bảo bối’, ha ha ha.” Anh cười tới mức chảy cả nước mắt: “Cô không cảm thấy buồn cười à? Vậy tôi kể tiếp chuyện nữa. Đường Tăng nói: ‘Chuyến thỉnh kinh lần này nên tìm cách nhanh nhất!’ Ngộ Không đề nghị: ‘Đi máy bay nhanh hơn ngựa!’ Bát Giới đáp: “Thần Châu 7[**] nhanh hơn!’ Sa Tăng rút ra một khẩu súng nói: ‘Nghe nói thứ này lập tức tiễn người tới Tây Thiên.’ Ha ha ha.”

[*] Nguyên văn tiếng Trung 小心肝 đọc lên vừa có nghĩa “cẩn thận gan” vừa là cách gọi âu yếm, vì thế bệnh nhân nghe “cẩn thận gan” lại tưởng y tá đang gọi âu yếm nên đã đáp lại là “Tiểu bảo bối.”

[**] Thần Châu 7: Là tàu vũ trụ Thần Châu số 7 chở ba phi hành gia Trung Quốc đã rời bệ phóng ở trung tâm phóng vệ tinh Tửu Tuyền, phía tây bắc tỉnh Cam Túc, Trung Quốc vào lúc 21 giờ 10 phút ngày 25/10/2008 (giờ Bắc Kinh).

Cô vẫn không nói tiếng nào.

Nụ cười trên gương mặt anh dần dần đông cứng lại, anh đột ngột nhấn ga rẽ sang đường cao tốc, xe lao đi như bay, bỏ lại tất cả các xe khác ở phía sau.

Cô lo sợ hỏi anh: “Anh muốn đưa tôi đi đâu?”

Anh đáp: “Về nhà.”

“Nhưng đây không phải đường về chỗ tôi ở.”

“Nhà cũ của cô.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương