Scandal Giá Trên Trời
-
Chương 31
Từ trước đến giờ cô nói gì và làm gì đều không bao giờ để ý tới cảm xúc của anh. Anh thực sự cảm thấy mình hơi ngốc nghếch khi theo đuổi cô. Anh lấy điện thoại nhìn vài cái tên trong danh bạ rồi ấn bừa một số.
Chủ nhân số điện thoại tên Mike.
Giọng đối phương ngọt ngào vang lên: “Thừa Trạch, lâu lắm rồi anh không liên lạc với em.”
Anh không hề có chút ấn tượng nào về Mike. Có lẽ đã từng thích chăng, anh mỉm cười: “Không phải liên lạc với em rồi đây sao? Hôm nay có thời gian không, tôi cần một người bên cạnh.”
“Vậy theo quy tắc cũ, em đến nhà anh.”
“Ok, vậy tôi đợi em.” Anh cúp máy, nhìn chằm chằm tên những cô gái trong danh bạ, anh di chuyển tới người đứng đầu danh bạ, chủ nhân của số điện thoại được thay thế bằng số “1”. Đây là số điện thoại của An Dao.
Anh vốn định để tên An Dao, nhưng có một tối anh hứng khởi sửa thành “1”. Anh của lúc ấy thực sự ngốc nghếch tới mức nực cười.
Cô nói Lăng Bách là duy nhất, vậy cô có bao giờ nghĩ rằng, trong mắt một người mình cũng là duy nhất không?
Anh nhìn số điện thoại ấy nhưng không có dũng khí gọi, bởi vì có gọi cũng không có kết cục tốt đẹp.
Nếu đã biết chắc chắn là bi kịch, vậy anh làm gì ngốc nghếch đến mức ấn nút gọi?
An Dao lái xe về đến nhà đã là nửa đêm. Trong thị trấn, đèn đóm đã tắt ngóm, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ, giống như những ngôi sao vụn vỡ trên bầu trời đêm. Cô dừng xe trước cửa rồi gọi cho Lăng Bách.
Lúc nhận điện thoại của An Dao, hình như Lăng Bách đang ngủ, anh ngái ngủ trả lời: “An Dao.”
Cô nói thẳng với anh: “Em đang ở trước cửa nhà.”
“Choang” một tiếng, cô nghe thấy đầu máy bên kia hình như có vật gì rơi xuống đất, tiếng Lăng Bách im bặt. Cô vội hỏi: “Lăng Bách, anh làm sao thế?”
“Không sao, không sao.” Giọng anh có phần gấp gáp: “Anh và bố em đi sang nhà khác rồi, anh về ngay bây giờ, em đợi anh.”
Cô xuống xe, cả nhà đều tối đèn, cô đi tới trước cửa nhà mình, cái cửa này vẫn là cửa cuốn lắp từ mười mấy năm trước.
Lúc đó bố dắt tay cô, dẫn cô đi học. Bố làm ở xưởng gạch, còn cô lặng lẽ chơi với mấy hòn đá cạnh vũng bùn ở bên ngoài nhà xưởng lụp xụp. Bãi đất trống bên ngoài có rất nhiều xe hàng đỗ ở đó, xe qua xe lại, bụi bay mịt mù. Trước khi đi làm bố cô sẽ vẽ một vòng tròn trên mặt đất, dặn nếu cô dám chạy ra ngoài ông sẽ tét mông cô. Vì thế cô rất ngoan ngoãn nghe lời, cứ ngồi trong vòng tròn chơi với mấy hòn đá. Nhưng có một lần, xe hàng lao thẳng về phía vòng tròn, cô sợ quá liền co cẳng chạy.
Trong xưởng có tin xe hàng đâm vào người, không ít công nhân chạy ra ngoài xem. Cô bị chèn giữa đám người lớn không nhúc nhích được. Cô nghe loáng thoáng tiếng khóc của bố. Hình như ông đang khóc gọi “Dao Dao.” Cô cất giọng trẻ con gọi tên bố nhưng tiếng cô bị át đi.
Chủ xưởng cãi nhau với tài xế, công nhân đang hò hét, tiếng bố cô lẫn giữa những tiếng ồn ào ấy, vọng vào tai cô. Ông khóc gọi tên Dao Dao, chắc là ông tưởng cô bị đâm hoặc bị bọn buôn người bắt đi rồi.
Cô òa khóc bởi những tiếng ồn ào đáng sợ, hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh. Có chú công nhân tốt bụng nhìn thấy cô liền nói: “An Ý Phàm, con gái ông đang khóc, nó ở đây này.” Đám công nhân đứng trước mặt cô liền dạt ra hai bên, bố cô lách qua khoảng trống lật đật đi về phía cô, mặt đầy nước mắt ôm cô vào lòng.
Ông nghẹn ngào: “Bố sợ con ngốc đến nỗi xe lao tới cũng không biết tránh.”
Cô thấy bố tới liền nín bặt, cười hớn hở lau nước mắt cho ông, miệng không quên hỏi: “Vậy về nhà bố có đánh con không?”
Bố lắc đầu bật cười: “Không đánh, nếu con thấy xe mà không biết chạy thì bố mới đánh.”
Lúc đó cô giang tay ôm cổ bố, ôm thật chặt, nũng nịu nói: “Vậy bố mua kẹo cho con.” Bình thường ông chỉ cho cô ba hào, lần này rất hào phóng, cho cô hẳn năm hào.
Xung quanh càng lúc càng tối.Trong những bụi cỏ ven đường, tiếng côn trùng kêu rỉ rả. Cô đi dạo quanh xe, nụ cười ngọt ngào nở trên khóe môi. Lúc còn bé thật thích, hóa ra còn bao nhiêu hồi ức đẹp như thế, mặc dù lần nào nhớ tới cũng buồn nhưng cô nguyện ghi nhớ cả đời.
Có tiếng xe từ xa vọng lại.
Cô nhìn ra phía đường lớn, chiếc xe quen thuộc lại gần, dừng lại cạnh xe của cô, người trên xe bước xuống. Dưới ánh đèn đường mờ tối, anh mặc bộ vest trắng đi tới trước mặt cô. Da anh còn trắng trẻo hơn da con gái, mặc thêm bộ vest trắng nhìn anh chẳng khác gì một công tử phong độ ngời ngời.
Anh hỏi: “Sao em đến đây?”
Cô không đáp mà hỏi lại anh: “Anh có xem ti vi không, em lên trao giải.”
“Có chứ, em còn nói anh là duy nhất, anh đang nghiên cứu xem câu này có ý gì đây.”
“Vậy anh nghiên cứu ra chưa?”
“Một chút.” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, cười rạng rỡ. “Hôm nay em rất đẹp, kiểu tóc này, cả khuyên tai nữa, anh đều rất thích.” Anh tò mò hỏi: “Sao em về đây muộn vậy?”
“Em…” Cô không nói lí do ra được mặc dù chỉ là một câu rất đơn giản “Em nhớ anh”, nhưng câu nói ấy cứ ngắc ngứ nơi cổ họng, không bật ra được, cô ấp úng một hồi rồi nói: “Em… em về thăm bố, bố em đâu? Sao nửa đêm nửa hôm bố em lại đến nhà người ta chơi?”
Thực ra ông vẫn đang nằm viện, anh nói dối cô, mí mắt giật liên tục: “À, bác… bác Vương lần trước tiết lộ bí mật của em tìm bác trai uống rượu, đúng rồi, còn một bác gì đó nữa, sống ở gần bệnh viện, nói ba người họ đều là bạn thân. Bác trai nói hôm nay uống không say không về, anh sợ bác có chuyện gì nên ở đó cùng.”
“Kết quả anh ngủ say, còn bố em vẫn uống?”
“Ừ, anh bảo bác rồi về đây gặp em.”
Anh đã từng nói sẽ không bao giờ lừa cô, nhưng lần này có được coi là lời nói dối vô hại không? Anh lấy chìa khóa mở cửa nhà cô, cô bước tới vị trí quen thuộc rồi bật đèn. Trong nhà rất yên tĩnh, cô nhẹ bước nhìn xung quanh, sau đó men theo cầu thang lên gác. Phòng cô và phòng bố ở cạnh nhau. Cô mở cửa phòng mình, căn phòng vẫn gọn gàng sạch sẽ như trước, những cuốn sách giáo khoa cô đã từng dùng đều được xếp gọn gàng trên giá sách bằng gỗ. Cô rút một cuốn, là sách Ngữ văn lớp ba, trên bìa sách vẫn còn ghi hai chữ “An Dao” xiêu vẹo.
Cuốn sách rất phẳng phiu, thậm chí mép sách còn không bị quăn.
Cô đặt cuốn sách về chỗ cũ.
Lăng Bách nằm lăn ra giường: “Lần trước lúc anh đưa bố em về đây, anh đã xem hết một lượt mọi thứ trong phòng em.” Anh bật cười: “Anh còn nằm trên chiếc giường này ngủ một lúc nữa.”
Cô đi đến bên giường đẩy anh: “Anh dậy đi, để em ngủ.”
Anh cầm cổ tay cô, kéo mạnh một cái.
Cô đổ người về phía anh.
Anh lật người đè cô xuống, mỉm cười nói: “An Dao, em nói ‘duy nhất’ là có ý gì? Bạn trai duy nhất, hay là duy nhất trong đời này. Còn nữa, em nói xem mấy người đang yêu có phải giống như chúng ta bây giờ không?”
Hơi thở anh gấp gáp, phả vào mặt cô giống như hơi nóng tỏa ra từ lò sưởi. Tim cô cũng đập nhanh hơn, cô giả vờ hỏi: “Cái gì mà giống? Bây giờ là như thế nào? Chúng ta yêu nhau sao?”
Anh nhíu mày cười hì hì, rồi bóc mẽ cô: “Em giả ngốc à, dám nói với cả thế giới anh là duy nhất, vậy mà còn không thừa nhận em thích anh?” Anh không đợi cô giải thích, đôi môi dịu dàng đặt lên môi cô, tay luồn vào trong váy, men theo đùi tiến lên trên.
Cô hoảng hốt giữ chặt tay anh.
Hơi thở anh nóng bừng, hôn cô nồng nhiệt, dường như mất kiểm soát. Bàn tay bắt đầu sờ soạng lung tung. Cô dần dần bị anh hôn tới mê muội, mất ý thức, cô dùng chút lí trí còn lại nói: “Lăng Bách.”
“Ừ”, anh trầm khàn đáp rồi dụ dỗ hỏi: “Rốt cuộc là tại sao em lại về?”
Lần này cô không xấu hổ nữa mà thẳng thắn đáp: “Mấy hôm nay không gặp rồi, em nhớ anh.”
Anh hơi sững sờ rồi cười đáp “Anh cũng thế.” Nụ hôn của anh không còn mạnh bạo nữa mà dịu dàng đặt lên cổ cô, lúc hai người đang quấn quýt bên nhau thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lăng Bách lấy lại lí trí, vội nghe điện thoại, đầu máy bên kia mắng xối xả: “Bên đại diện tố cáo cậu giở thói ngôi sao kênh kiệu, bảo cậu quay quảng cáo, cậu chạy đi đâu hả?”
Là giọng của chị Phân.
Anh nhìn An Dao, không dám lên tiếng.
Chị Phân tức giận nói: “Sếp bảo có thể cậu đang ở cùng An Dao, đúng không? Lăng Bách, bây giờ công việc với cậu là số một, đợi đến khi cậu thành ngôi sao lớn rồi thì mặc cậu yêu đương. Tối nay cậu phải về đây ngay cho tôi”
Anh nói: “Em xin lỗi.”
“Tôi không muốn nghe xin lỗi, tôi phải thấy hành động, mau về ngay.”
“Hôm nay em không về được.” Anh từ chối: “Tụi em khó khăn lắm mới gặp nhau, em phải ở bên cô ấy.” Anh cúp máy tắt điện thoại, giọng hơi cáu khỉnh: “Yêu thì liên gì đến công việc? Yêu rồi thì không làm việc được sao? Trước đây sếp bảo không ngăn cấm chúng ta yêu nhau.”
An Dao nhìn anh, không nói gì.
Là ngôi sao phải như thế, liên tục bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Lăng Bách đứng dậy ra ngoài ban công, cô mệt mỏi nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Bên ngoài ban công sáng yếu ớt, trên phố lạnh lẽo không một tiếng động, ngay cả xe cộ cũng không có, chỉ có đâu đây tiếng côn trùng rỉ rả phá tan màn đêm tĩnh mịch. Anh khẽ thở dài, cố gắng điều hòa ngọn lửa đang râm ran cháy trong cơ thể. Lúc anh về phòng, cô đã nằm ngủ ngon lành. Dáng cô rất đẹp, tư thế ngủ cũng đẹp, anh cẩn thận tháo giày cao gót cho cô, cả hoa tai nữa, cuối cùng anh giúp cô gỡ tóc ra.
Anh nằm xuống, nghiêng người nhìn cô. Hơi thở cô đều đều, đôi lông mày giãn ra, bên khóe miệng vẫn còn vướng nụ cười. Anh đưa tay vuốt nhè nhẹ dọc gò má cô, giống như bao năm trước ngồi bên ban công, anh nhìn gương mặt cô rồi bắt đầu vẽ. Thực ra anh vẽ không đẹp, thậm chí ngay cả căn nhà vẽ cũng xiêu vẹo méo mó, nhưng đường nét trên mặt cô anh lại vẽ rất đẹp.
Anh nâng đầu cô gối lên cánh tay mình, ôm cả người cô vào lòng.
Chỉ đơn giản là ôm nhưng lại hạnh phúc tràn trề.
Lúc An Dao ngửi thấy mùi thơm và tỉnh dậy thì trời đã sáng từ bao giờ. Cô bật dậy, thấy Lăng Bách đang ngủ say liền gọi: “Mau dậy đi.”
Lăng Bách mơ màng tỉnh dậy, thấy cô chau mày lại anh vẫn không hiểu chuyện gì. An Dao xồng hồ trên tay anh, đã gần trưa đến nơi. Mùi thơm bay khắp phòng, cô nhón chân mở cửa, nghe thấy tiếng dầu sôi lách tách dưới tầng một.
Lăng Bách đi đến bên cô, hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.”
“Nhưng…” Cô cảm thấy đau đầu: “Chúng ta ở cùng một phòng, anh bảo bố em phải nghĩ sao? Mặc dù chúng ta thực sự không làm gì nhưng có thể bố sẽ hiểu nhầm.”
“Ừ.” Lăng Bách cũng cảm thấy xấu hổ: “Vậy làm thế nào? Hay là anh đi giải thích với ông?”
“Vâng, anh đi giải thích đi, em đi đánh răng rửa mặt.”
“Nhưng…” Lăng Bách dịu dàng ôm cô từ phía sau, chỉ muốn hai mươi tư giờ đều được ở bên cô: “Anh không muốn nhanh thế này, anh muốn ôm em thêm một lúc nữa.” Hai tay anh đặt ngay dưới ngực cô, gương mặt cô đỏ bừng, giẫm lên chân anh, anh đau quá khẽ kêu lên: “Á”, cô quay lại trừng mắt: “Tay của anh.”
Gương mặt anh tỏ ra vô tội, giọng cố ý trầm xuống: “Tối qua đã sờ rồi…”
Cô đỏ mặt tía tai huých mạnh vào ngực anh.
Giọng anh hạ xuống thấp nữa: “Vì thế, bây giờ có chạm một chút cũng không là gì, cho dù bây giờ tay anh dịch chuyển lên trên cũng không có vấn đề gì to tát. Một hồi lạ hai hồi quen mà… ba hồi bốn hồi…” anh đỏ mặt không dám nói tiếp nữa.
Thấy bộ dạng anh như vậy cô đoán ngay có vấn đề, hỏi: “Ba hồi bốn hồi làm sao?”
Anh thật thà trả lời: “Trực tiếp lên giường luôn.”
Mặt cô đỏ bừng chỉ muốn tìm lỗ chui xuống đất, anh chàng này chắc chắn là cố ý! Anh đang trêu ghẹo cô! Hiểm họa chết người! Sao cô lại không biết anh cũng có máu dê thế? “Lăng Bách!”
“Anh đây.” Anh ôm cô chặt hơn, má áp chặt vào mái tóc cô, không muốn buông tay. Ai biết được mấy hôm nữa mới được gặp nhau.
“Hóa ra anh xấu xa thế sao? Anh học ai thế? Cái tên khốn kiếp nào dạy anh thế?”
“Bí kíp tán gái.”
“Cuốn sách đó?” An Dao nhớ là trước đây anh có nhắc đến, mọi thứ anh làm đều là học theo “Bí kíp tán gái”, lúc đó cô còn tò mò đây là sách gì? Cô hằm hằm quay người lại, anh lập tức buông cô ra, lùi lại vài bước. Cô từng bước từng bước tiến lại gần anh, giọng tức tối hỏi: “Ai viết thế? Cuốn sách này ai viết? Sao lại dạy anh những thứ bậy bạ này? Em nhớ trước đây anh rất ngoan…”
Gặp nhau có mấy lần đã cưỡng hôn cô, thế cũng là ngoan?
Lăng Bách lùi về cạnh giường, không còn đường lùi nữa, anh đành phải thành thật khai báo: “Tác giả là Lăng Bách.”
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên, anh là… tác giả.
Lăng Bách tránh sang một bên, cười hì hì: “Anh mất mấy ngày viết riêng cho em đấy, sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu bản thảo. An Dao, ai cũng biết các bước yêu là một là hai người quen nhau, hai là cầm tay, ba là hôn, bốn là lên giường. Anh là tuân thủ từng bước để làm đó, giữa chừng không hề phạm quy, càng không một bước lên trời… hôm qua sờ mó rồi, mấy hôm nữa là chúng ta có thể lên giường. Đây chính là một hồi lạ, hai hồi quen, ba hồi bốn hồi lên giường luôn.”
An Dao liếc thấy chiếc dép dưới đất liền vớ lấy ném anh. Anh nghiêng người né, chuồn xuống dưới nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Lồng ngực An Dao phập phồng, sao cô chưa bao giờ biết anh chàng này lại… hạ lưu đến vậy.
Có đều… cô đưa tay đặt lên lồng ngực, tim đập tình thịch, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Nếu cô thích hành động này của anh thì có biến thái quá không nhỉ? Cô trốn trong nhà vệ sinh rửa mặt, trong đầu hiện lên toàn những thứ lung tung. Bố về từ khi nào? Đã thấy những gì? Còn cái tên Lăng Bách nữa, từ sáng đến tối cứ nghĩ gì không biết?
Lúc cô sửa soạn xong và xuống dưới nhà thì thấy hai người đã ngồi trước bàn ăn nói chuyện vui vẻ. Cô đi tới bên bàn ăn ngồi xuống. Bố cô không nói gì, ông chỉ gắp thức ăn cho cô, miệng dặn dò: “Ăn nhiều vào.” Bố và Lăng Bách chẳng để ý đến cô, cả hai người cứ nói chuyện linh tinh, từ chuyện Mỹ cho tới chuyện Trung Quốc, từ chính trị cho tới tin tức xã hội gần đây.
Cô cúi đầu ăn cơm, không biết hai người này thân nhau từ khi nào, giống như bố vợ và con rể vậy. Lạ hơn bố cô không hỏi han một câu nào, còn làm một mâm cơm đầy nữa. Cô cảm thấy có chút xấu hổ, ăn bừa mấy thứ rồi buông đũa: “Con phải về công ti đây.”
Lăng Bách cũng đứng dậy theo: “Vậy cháu cũng xin phép. An Dao, chúng ta cùng về nhé.”
An Dao gật đầu, hai người lên xe riêng, người trước người sau tiến ra đường lớn.
Chủ nhân số điện thoại tên Mike.
Giọng đối phương ngọt ngào vang lên: “Thừa Trạch, lâu lắm rồi anh không liên lạc với em.”
Anh không hề có chút ấn tượng nào về Mike. Có lẽ đã từng thích chăng, anh mỉm cười: “Không phải liên lạc với em rồi đây sao? Hôm nay có thời gian không, tôi cần một người bên cạnh.”
“Vậy theo quy tắc cũ, em đến nhà anh.”
“Ok, vậy tôi đợi em.” Anh cúp máy, nhìn chằm chằm tên những cô gái trong danh bạ, anh di chuyển tới người đứng đầu danh bạ, chủ nhân của số điện thoại được thay thế bằng số “1”. Đây là số điện thoại của An Dao.
Anh vốn định để tên An Dao, nhưng có một tối anh hứng khởi sửa thành “1”. Anh của lúc ấy thực sự ngốc nghếch tới mức nực cười.
Cô nói Lăng Bách là duy nhất, vậy cô có bao giờ nghĩ rằng, trong mắt một người mình cũng là duy nhất không?
Anh nhìn số điện thoại ấy nhưng không có dũng khí gọi, bởi vì có gọi cũng không có kết cục tốt đẹp.
Nếu đã biết chắc chắn là bi kịch, vậy anh làm gì ngốc nghếch đến mức ấn nút gọi?
An Dao lái xe về đến nhà đã là nửa đêm. Trong thị trấn, đèn đóm đã tắt ngóm, chỉ có ánh đèn đường lờ mờ, giống như những ngôi sao vụn vỡ trên bầu trời đêm. Cô dừng xe trước cửa rồi gọi cho Lăng Bách.
Lúc nhận điện thoại của An Dao, hình như Lăng Bách đang ngủ, anh ngái ngủ trả lời: “An Dao.”
Cô nói thẳng với anh: “Em đang ở trước cửa nhà.”
“Choang” một tiếng, cô nghe thấy đầu máy bên kia hình như có vật gì rơi xuống đất, tiếng Lăng Bách im bặt. Cô vội hỏi: “Lăng Bách, anh làm sao thế?”
“Không sao, không sao.” Giọng anh có phần gấp gáp: “Anh và bố em đi sang nhà khác rồi, anh về ngay bây giờ, em đợi anh.”
Cô xuống xe, cả nhà đều tối đèn, cô đi tới trước cửa nhà mình, cái cửa này vẫn là cửa cuốn lắp từ mười mấy năm trước.
Lúc đó bố dắt tay cô, dẫn cô đi học. Bố làm ở xưởng gạch, còn cô lặng lẽ chơi với mấy hòn đá cạnh vũng bùn ở bên ngoài nhà xưởng lụp xụp. Bãi đất trống bên ngoài có rất nhiều xe hàng đỗ ở đó, xe qua xe lại, bụi bay mịt mù. Trước khi đi làm bố cô sẽ vẽ một vòng tròn trên mặt đất, dặn nếu cô dám chạy ra ngoài ông sẽ tét mông cô. Vì thế cô rất ngoan ngoãn nghe lời, cứ ngồi trong vòng tròn chơi với mấy hòn đá. Nhưng có một lần, xe hàng lao thẳng về phía vòng tròn, cô sợ quá liền co cẳng chạy.
Trong xưởng có tin xe hàng đâm vào người, không ít công nhân chạy ra ngoài xem. Cô bị chèn giữa đám người lớn không nhúc nhích được. Cô nghe loáng thoáng tiếng khóc của bố. Hình như ông đang khóc gọi “Dao Dao.” Cô cất giọng trẻ con gọi tên bố nhưng tiếng cô bị át đi.
Chủ xưởng cãi nhau với tài xế, công nhân đang hò hét, tiếng bố cô lẫn giữa những tiếng ồn ào ấy, vọng vào tai cô. Ông khóc gọi tên Dao Dao, chắc là ông tưởng cô bị đâm hoặc bị bọn buôn người bắt đi rồi.
Cô òa khóc bởi những tiếng ồn ào đáng sợ, hoảng hốt đưa mắt nhìn xung quanh. Có chú công nhân tốt bụng nhìn thấy cô liền nói: “An Ý Phàm, con gái ông đang khóc, nó ở đây này.” Đám công nhân đứng trước mặt cô liền dạt ra hai bên, bố cô lách qua khoảng trống lật đật đi về phía cô, mặt đầy nước mắt ôm cô vào lòng.
Ông nghẹn ngào: “Bố sợ con ngốc đến nỗi xe lao tới cũng không biết tránh.”
Cô thấy bố tới liền nín bặt, cười hớn hở lau nước mắt cho ông, miệng không quên hỏi: “Vậy về nhà bố có đánh con không?”
Bố lắc đầu bật cười: “Không đánh, nếu con thấy xe mà không biết chạy thì bố mới đánh.”
Lúc đó cô giang tay ôm cổ bố, ôm thật chặt, nũng nịu nói: “Vậy bố mua kẹo cho con.” Bình thường ông chỉ cho cô ba hào, lần này rất hào phóng, cho cô hẳn năm hào.
Xung quanh càng lúc càng tối.Trong những bụi cỏ ven đường, tiếng côn trùng kêu rỉ rả. Cô đi dạo quanh xe, nụ cười ngọt ngào nở trên khóe môi. Lúc còn bé thật thích, hóa ra còn bao nhiêu hồi ức đẹp như thế, mặc dù lần nào nhớ tới cũng buồn nhưng cô nguyện ghi nhớ cả đời.
Có tiếng xe từ xa vọng lại.
Cô nhìn ra phía đường lớn, chiếc xe quen thuộc lại gần, dừng lại cạnh xe của cô, người trên xe bước xuống. Dưới ánh đèn đường mờ tối, anh mặc bộ vest trắng đi tới trước mặt cô. Da anh còn trắng trẻo hơn da con gái, mặc thêm bộ vest trắng nhìn anh chẳng khác gì một công tử phong độ ngời ngời.
Anh hỏi: “Sao em đến đây?”
Cô không đáp mà hỏi lại anh: “Anh có xem ti vi không, em lên trao giải.”
“Có chứ, em còn nói anh là duy nhất, anh đang nghiên cứu xem câu này có ý gì đây.”
“Vậy anh nghiên cứu ra chưa?”
“Một chút.” Anh nhìn cô từ trên xuống dưới, cười rạng rỡ. “Hôm nay em rất đẹp, kiểu tóc này, cả khuyên tai nữa, anh đều rất thích.” Anh tò mò hỏi: “Sao em về đây muộn vậy?”
“Em…” Cô không nói lí do ra được mặc dù chỉ là một câu rất đơn giản “Em nhớ anh”, nhưng câu nói ấy cứ ngắc ngứ nơi cổ họng, không bật ra được, cô ấp úng một hồi rồi nói: “Em… em về thăm bố, bố em đâu? Sao nửa đêm nửa hôm bố em lại đến nhà người ta chơi?”
Thực ra ông vẫn đang nằm viện, anh nói dối cô, mí mắt giật liên tục: “À, bác… bác Vương lần trước tiết lộ bí mật của em tìm bác trai uống rượu, đúng rồi, còn một bác gì đó nữa, sống ở gần bệnh viện, nói ba người họ đều là bạn thân. Bác trai nói hôm nay uống không say không về, anh sợ bác có chuyện gì nên ở đó cùng.”
“Kết quả anh ngủ say, còn bố em vẫn uống?”
“Ừ, anh bảo bác rồi về đây gặp em.”
Anh đã từng nói sẽ không bao giờ lừa cô, nhưng lần này có được coi là lời nói dối vô hại không? Anh lấy chìa khóa mở cửa nhà cô, cô bước tới vị trí quen thuộc rồi bật đèn. Trong nhà rất yên tĩnh, cô nhẹ bước nhìn xung quanh, sau đó men theo cầu thang lên gác. Phòng cô và phòng bố ở cạnh nhau. Cô mở cửa phòng mình, căn phòng vẫn gọn gàng sạch sẽ như trước, những cuốn sách giáo khoa cô đã từng dùng đều được xếp gọn gàng trên giá sách bằng gỗ. Cô rút một cuốn, là sách Ngữ văn lớp ba, trên bìa sách vẫn còn ghi hai chữ “An Dao” xiêu vẹo.
Cuốn sách rất phẳng phiu, thậm chí mép sách còn không bị quăn.
Cô đặt cuốn sách về chỗ cũ.
Lăng Bách nằm lăn ra giường: “Lần trước lúc anh đưa bố em về đây, anh đã xem hết một lượt mọi thứ trong phòng em.” Anh bật cười: “Anh còn nằm trên chiếc giường này ngủ một lúc nữa.”
Cô đi đến bên giường đẩy anh: “Anh dậy đi, để em ngủ.”
Anh cầm cổ tay cô, kéo mạnh một cái.
Cô đổ người về phía anh.
Anh lật người đè cô xuống, mỉm cười nói: “An Dao, em nói ‘duy nhất’ là có ý gì? Bạn trai duy nhất, hay là duy nhất trong đời này. Còn nữa, em nói xem mấy người đang yêu có phải giống như chúng ta bây giờ không?”
Hơi thở anh gấp gáp, phả vào mặt cô giống như hơi nóng tỏa ra từ lò sưởi. Tim cô cũng đập nhanh hơn, cô giả vờ hỏi: “Cái gì mà giống? Bây giờ là như thế nào? Chúng ta yêu nhau sao?”
Anh nhíu mày cười hì hì, rồi bóc mẽ cô: “Em giả ngốc à, dám nói với cả thế giới anh là duy nhất, vậy mà còn không thừa nhận em thích anh?” Anh không đợi cô giải thích, đôi môi dịu dàng đặt lên môi cô, tay luồn vào trong váy, men theo đùi tiến lên trên.
Cô hoảng hốt giữ chặt tay anh.
Hơi thở anh nóng bừng, hôn cô nồng nhiệt, dường như mất kiểm soát. Bàn tay bắt đầu sờ soạng lung tung. Cô dần dần bị anh hôn tới mê muội, mất ý thức, cô dùng chút lí trí còn lại nói: “Lăng Bách.”
“Ừ”, anh trầm khàn đáp rồi dụ dỗ hỏi: “Rốt cuộc là tại sao em lại về?”
Lần này cô không xấu hổ nữa mà thẳng thắn đáp: “Mấy hôm nay không gặp rồi, em nhớ anh.”
Anh hơi sững sờ rồi cười đáp “Anh cũng thế.” Nụ hôn của anh không còn mạnh bạo nữa mà dịu dàng đặt lên cổ cô, lúc hai người đang quấn quýt bên nhau thì chuông điện thoại đột ngột vang lên.
Lăng Bách lấy lại lí trí, vội nghe điện thoại, đầu máy bên kia mắng xối xả: “Bên đại diện tố cáo cậu giở thói ngôi sao kênh kiệu, bảo cậu quay quảng cáo, cậu chạy đi đâu hả?”
Là giọng của chị Phân.
Anh nhìn An Dao, không dám lên tiếng.
Chị Phân tức giận nói: “Sếp bảo có thể cậu đang ở cùng An Dao, đúng không? Lăng Bách, bây giờ công việc với cậu là số một, đợi đến khi cậu thành ngôi sao lớn rồi thì mặc cậu yêu đương. Tối nay cậu phải về đây ngay cho tôi”
Anh nói: “Em xin lỗi.”
“Tôi không muốn nghe xin lỗi, tôi phải thấy hành động, mau về ngay.”
“Hôm nay em không về được.” Anh từ chối: “Tụi em khó khăn lắm mới gặp nhau, em phải ở bên cô ấy.” Anh cúp máy tắt điện thoại, giọng hơi cáu khỉnh: “Yêu thì liên gì đến công việc? Yêu rồi thì không làm việc được sao? Trước đây sếp bảo không ngăn cấm chúng ta yêu nhau.”
An Dao nhìn anh, không nói gì.
Là ngôi sao phải như thế, liên tục bận rộn, ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có. Lăng Bách đứng dậy ra ngoài ban công, cô mệt mỏi nằm xuống nhắm mắt ngủ.
Bên ngoài ban công sáng yếu ớt, trên phố lạnh lẽo không một tiếng động, ngay cả xe cộ cũng không có, chỉ có đâu đây tiếng côn trùng rỉ rả phá tan màn đêm tĩnh mịch. Anh khẽ thở dài, cố gắng điều hòa ngọn lửa đang râm ran cháy trong cơ thể. Lúc anh về phòng, cô đã nằm ngủ ngon lành. Dáng cô rất đẹp, tư thế ngủ cũng đẹp, anh cẩn thận tháo giày cao gót cho cô, cả hoa tai nữa, cuối cùng anh giúp cô gỡ tóc ra.
Anh nằm xuống, nghiêng người nhìn cô. Hơi thở cô đều đều, đôi lông mày giãn ra, bên khóe miệng vẫn còn vướng nụ cười. Anh đưa tay vuốt nhè nhẹ dọc gò má cô, giống như bao năm trước ngồi bên ban công, anh nhìn gương mặt cô rồi bắt đầu vẽ. Thực ra anh vẽ không đẹp, thậm chí ngay cả căn nhà vẽ cũng xiêu vẹo méo mó, nhưng đường nét trên mặt cô anh lại vẽ rất đẹp.
Anh nâng đầu cô gối lên cánh tay mình, ôm cả người cô vào lòng.
Chỉ đơn giản là ôm nhưng lại hạnh phúc tràn trề.
Lúc An Dao ngửi thấy mùi thơm và tỉnh dậy thì trời đã sáng từ bao giờ. Cô bật dậy, thấy Lăng Bách đang ngủ say liền gọi: “Mau dậy đi.”
Lăng Bách mơ màng tỉnh dậy, thấy cô chau mày lại anh vẫn không hiểu chuyện gì. An Dao xồng hồ trên tay anh, đã gần trưa đến nơi. Mùi thơm bay khắp phòng, cô nhón chân mở cửa, nghe thấy tiếng dầu sôi lách tách dưới tầng một.
Lăng Bách đi đến bên cô, hỏi: “Sao thế?”
“Không sao.”
“Nhưng…” Cô cảm thấy đau đầu: “Chúng ta ở cùng một phòng, anh bảo bố em phải nghĩ sao? Mặc dù chúng ta thực sự không làm gì nhưng có thể bố sẽ hiểu nhầm.”
“Ừ.” Lăng Bách cũng cảm thấy xấu hổ: “Vậy làm thế nào? Hay là anh đi giải thích với ông?”
“Vâng, anh đi giải thích đi, em đi đánh răng rửa mặt.”
“Nhưng…” Lăng Bách dịu dàng ôm cô từ phía sau, chỉ muốn hai mươi tư giờ đều được ở bên cô: “Anh không muốn nhanh thế này, anh muốn ôm em thêm một lúc nữa.” Hai tay anh đặt ngay dưới ngực cô, gương mặt cô đỏ bừng, giẫm lên chân anh, anh đau quá khẽ kêu lên: “Á”, cô quay lại trừng mắt: “Tay của anh.”
Gương mặt anh tỏ ra vô tội, giọng cố ý trầm xuống: “Tối qua đã sờ rồi…”
Cô đỏ mặt tía tai huých mạnh vào ngực anh.
Giọng anh hạ xuống thấp nữa: “Vì thế, bây giờ có chạm một chút cũng không là gì, cho dù bây giờ tay anh dịch chuyển lên trên cũng không có vấn đề gì to tát. Một hồi lạ hai hồi quen mà… ba hồi bốn hồi…” anh đỏ mặt không dám nói tiếp nữa.
Thấy bộ dạng anh như vậy cô đoán ngay có vấn đề, hỏi: “Ba hồi bốn hồi làm sao?”
Anh thật thà trả lời: “Trực tiếp lên giường luôn.”
Mặt cô đỏ bừng chỉ muốn tìm lỗ chui xuống đất, anh chàng này chắc chắn là cố ý! Anh đang trêu ghẹo cô! Hiểm họa chết người! Sao cô lại không biết anh cũng có máu dê thế? “Lăng Bách!”
“Anh đây.” Anh ôm cô chặt hơn, má áp chặt vào mái tóc cô, không muốn buông tay. Ai biết được mấy hôm nữa mới được gặp nhau.
“Hóa ra anh xấu xa thế sao? Anh học ai thế? Cái tên khốn kiếp nào dạy anh thế?”
“Bí kíp tán gái.”
“Cuốn sách đó?” An Dao nhớ là trước đây anh có nhắc đến, mọi thứ anh làm đều là học theo “Bí kíp tán gái”, lúc đó cô còn tò mò đây là sách gì? Cô hằm hằm quay người lại, anh lập tức buông cô ra, lùi lại vài bước. Cô từng bước từng bước tiến lại gần anh, giọng tức tối hỏi: “Ai viết thế? Cuốn sách này ai viết? Sao lại dạy anh những thứ bậy bạ này? Em nhớ trước đây anh rất ngoan…”
Gặp nhau có mấy lần đã cưỡng hôn cô, thế cũng là ngoan?
Lăng Bách lùi về cạnh giường, không còn đường lùi nữa, anh đành phải thành thật khai báo: “Tác giả là Lăng Bách.”
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên, anh là… tác giả.
Lăng Bách tránh sang một bên, cười hì hì: “Anh mất mấy ngày viết riêng cho em đấy, sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu bản thảo. An Dao, ai cũng biết các bước yêu là một là hai người quen nhau, hai là cầm tay, ba là hôn, bốn là lên giường. Anh là tuân thủ từng bước để làm đó, giữa chừng không hề phạm quy, càng không một bước lên trời… hôm qua sờ mó rồi, mấy hôm nữa là chúng ta có thể lên giường. Đây chính là một hồi lạ, hai hồi quen, ba hồi bốn hồi lên giường luôn.”
An Dao liếc thấy chiếc dép dưới đất liền vớ lấy ném anh. Anh nghiêng người né, chuồn xuống dưới nhà bằng tốc độ nhanh nhất có thể. Lồng ngực An Dao phập phồng, sao cô chưa bao giờ biết anh chàng này lại… hạ lưu đến vậy.
Có đều… cô đưa tay đặt lên lồng ngực, tim đập tình thịch, cảm giác ngọt ngào lan tỏa khắp cơ thể. Nếu cô thích hành động này của anh thì có biến thái quá không nhỉ? Cô trốn trong nhà vệ sinh rửa mặt, trong đầu hiện lên toàn những thứ lung tung. Bố về từ khi nào? Đã thấy những gì? Còn cái tên Lăng Bách nữa, từ sáng đến tối cứ nghĩ gì không biết?
Lúc cô sửa soạn xong và xuống dưới nhà thì thấy hai người đã ngồi trước bàn ăn nói chuyện vui vẻ. Cô đi tới bên bàn ăn ngồi xuống. Bố cô không nói gì, ông chỉ gắp thức ăn cho cô, miệng dặn dò: “Ăn nhiều vào.” Bố và Lăng Bách chẳng để ý đến cô, cả hai người cứ nói chuyện linh tinh, từ chuyện Mỹ cho tới chuyện Trung Quốc, từ chính trị cho tới tin tức xã hội gần đây.
Cô cúi đầu ăn cơm, không biết hai người này thân nhau từ khi nào, giống như bố vợ và con rể vậy. Lạ hơn bố cô không hỏi han một câu nào, còn làm một mâm cơm đầy nữa. Cô cảm thấy có chút xấu hổ, ăn bừa mấy thứ rồi buông đũa: “Con phải về công ti đây.”
Lăng Bách cũng đứng dậy theo: “Vậy cháu cũng xin phép. An Dao, chúng ta cùng về nhé.”
An Dao gật đầu, hai người lên xe riêng, người trước người sau tiến ra đường lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook