Scandal Giá Trên Trời
-
Chương 28
Xe lao đi rất nhanh, Donna không nói gì, hai tay chị nắm chặt vô lăng, cố chấp lái xe đến nơi cần đến.
Cảnh vật bên ngoài rất thân thuộc, con đường này An Dao biết, là đường đi ra biển.
Cô lạnh lùng hỏi: “Chị đưa tôi ra đó làm gì? Tôi không muốn ra biển.”
Ánh mắt Donna nhìn chằm chằm về phía trước, dường như không nghe thấy, xe lao đi với tốc độ nhanh hơn.
“Donna, cho dù bây giờ chị đưa tôi ra biển, hoài niệm về ngày xưa, thậm chí chị đưa tôi về nhà cũ, vậy thì sao chứ? Mọi việc không thể bù đắp được. Chuyện của Đường Khải nhất định tôi sẽ không buông tha, tôi nhất định sẽ bắt anh ta nếm trải cảm giác tôi đã phải trải qua!”
Donna đăm đăm nhìn cô không nói gì. Chiếc xe lao vút đi trong thành phố, cuối cùng đỗ lại bên đường ven biển. Donna xuống xe rồi mở cửa xe cho An Dao, An Dao liếc nhìn chị một cái rồi miễn cưỡng xuống xe.
Sóng biển rất lớn, trên bãi cát cách đó không xa chỉ lác đác vài bóng người, trên biển sóng đánh rất cao.
Donna nhìn chằm chằm ra mặt biển, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Nhiều năm trước đây tôi đã từng xem một bộ phim, không bao giờ quên được kết thúc. Một người phụ nữ muốn về nhà, cuối cùng cô ấy đã đi ra biển, người trên bờ ra sức kêu có cá mập, nhưng cô ấy vẫn gạt nước mắt đi về phía biển, chỉ lặp đi lặp lại câu: “Tôi muốn về nhà.” Kết thúc người phụ nữ ấy càng lúc càng chìm sâu xuống biển, một chú cá mập bơi tới…” Chị mơ hồ nhìn An Dao, giọng nói mỏng manh, dường như không còn sức: “Cô nói xem cuối cùng cô ấy có về nhà không?”
Tiếng sóng xô bờ vọng lại rất rõ ràng.
Trong lòng An Dao khẽ run rẩy: “Chị nhắc tới bộ phim này làm gì? Sao lại có bộ phim như thế?”
Donna nhìn cô rồi cười chua chát: “Đúng thế, làm gì có bộ phim như thế, làm gì có người phụ nữ ngốc ngếch như thế? Rõ ràng biết dưới biển sâu chẳng có gì ngoài cái chết, nhưng cô ấy vẫn khóc mà đi về phía biển, cố chấp tưởng rằng như thế là về được tới nhà. Cho dù cá mập có tới thật thì sao chứ, có thể sau khi chết cô ấy thực sự về đến nhà, có thể gặp và đoàn tụ với gia đình mình.”
“Donna…”
“Đường Na.” Donna nói: “Donna chính là Đường Na, Đường Na chính là Donna.”
“Tôi không cần biết chị là Đường Na hay Donna, tôi chỉ xin chị đừng nghĩ bậy, cái gì mà biển lớn, cá mập, rốt cuộc chị muốn làm gì? Học người phụ nữ đó nhảy xuống biển? Học người phụ nữ đó khóc lóc đòi về nhà? Donna, nếu chị thực sự làm thế tôi sẽ coi thường chị, đã có gan làm phải có gan chịu. Ai không thể chết chứ? Nhưng sống mới là sự chuộc tội lớn nhất.”
Từ trước tới giờ An Dao luôn khẩu xà tâm phật, đặc biệt là đối với người phụ nữ này, không hiểu sao có cứng rắn đến mấy cũng mềm lòng.
“Cô không hận tôi sao? Hận một người không phải là muốn người đó chết sao?” Donna nhìn An Dao, bình thản nói với cô: “An Dao, nếu tôi nói clip của cô là do tôi mời nhân viên chế tác đẳng cấp làm ra, cô còn khuyên tôi không? Hay chỉ muốn tôi chết?” Sau cùng Donna bật cười thành tiếng: “Nói cho tôi biết, như thế cô cũng không giận sao? Là tôi đích thân làm clip đó, là tôi đích thân đưa nó cho Đường Khải để hãm hại cô, thậm chí tôi còn ép cô đi đóng phim cấp ba, ép cô rời khỏi công ti, tôi như thế cô cũng không hận sao?”
Gió biển quất thẳng vào mắt, đau nhói.
Trái tim An Dao thắt lại, từ đầu tới giờ cô không muốn chân tướng sự việc sẽ như thế này. Cô hi vọng sự thực mà Donna sẽ nói với cô đó là chị bị bắt ép, bởi vì Đường Khải nắm được điểm yếu của Donna. An Dao nén khóc, giọng cô run rẩy theo tiếng gió mạnh: “Vậy… clip gốc làm sao bị lọt ra ngoài?”
“Nhà tôi bị trộm ghé thăm, clip gốc bị lấy cắp… sau đó thì mọi thứ cô cũng đoán được. An Dao, cô không ngốc tới mức nghĩ tôi tung clip ra đấy chứ? Tung ra rồi thì tôi được lợi lộc gì? Đường Khải được lợi lộc gì?”
“Tôi muốn sự thật, không phải lời nói dối.”
“Đây chính là sự thật, là sự thật cô luôn theo đuổi.”
“Không phải.”
“Đừng tự lừa mình dối người nữa, là tôi đã bán đứng cô, ngay từ đầu đã vạch kế hoạch, sửa chữa clip, đưa ảnh vừa tắm xong của cô cho Đường Khải, để cậu ta tung ra, từ đầu tới cuối một mình tôi làm hết.”
Gió biển thổi ầm ầm bên cạnh, tiếng gió rít mang theo tiếng gào thét chói tai của Donna đâm thẳng vào tim cô, cô ra sức kiềm chế cơn đau truyền trong lồng ngực, buồn bã nhìn người bên cạnh, nói: “Tại sao phải tự tay hãm hại tôi? Lẽ nào chị trước đây không hề có chút tình cảm dành cho tôi? Chị có biết khi clip gốc tung ra tôi đã hạnh phúc thế nào không, tôi khóc vì có người đã trả lại sự trong sạch cho tôi, tôi khóc vì bố tôi có thể đàng hoàng làm người, tôi khóc vì người tung clip ấy ra là chị, tôi tưởng là chị…” Cô gần như sụp đổ: “Tôi tưởng rằng chị luôn có tình cảm với tôi, vì thế mới tiết lộ sự thật. Nhưng tại sao lại tàn nhẫn như thế? Tại sao lại nói với tôi những điều này? Lẽ nào chị chưa từng thật lòng đối tốt với tôi sao? Donna, chị làm sao có thể khiến tôi tin mọi thứ trước đây là giả chứ?”
“Đúng thế.” Donna nhẫn tâm nói, nhận hết mọi tội danh về mình: “Ngay cả clip của Đường Khải cũng là do tôi bảo cậu ta quay, thậm chí tôi bảo cậu ta đi gặp Trần Mộng Kỳ, bởi vì dáng vóc Trần Mộng Kỳ giống cô. Sau khi thành công tôi lăng xê Mộng Kỳ, vốn dĩ Mộng Kỳ đã bắt đầu nổi rồi, nếu clip gốc không bị lộ thì Mộng Kỳ nhất định sẽ nổi hơn cả cô.”
Từng lời từng lời như dịch độc tàn nhẫn thâm nhập vào mạch máu của cô, ngấm vào xương cốt, khiến cô sống không bằng chết. Cô không muốn nghe tiếp nữa, liền quay người bước đi.
Donna không đuổi theo cô mà lấy bút ghi âm từ trong túi ra, ấn nút lưu lại.
Mọi thứ nên kết thúc sớm, từ khi clip gốc gửi tới ‘Trào lưu L’ chị sớm đã dự đoán kết cục như thế này. Đêm đó An Dao gào thét hỏi chị: “Trên đời này chẳng có người mẹ nào hại con mình, tất cả những người mẹ trên thế giới này đều bảo vệ con mình.” Đúng thế, những người mẹ thực sự trên đời này sẽ không màng tất cả mà bảo vệ con mình.
Chị rút điện thoại ra gọi cho Đường Khải, chuông đổ một lúc lâu Đường Khải mới nghe, thái độ của anh ta rất khó chịu. Chuyện đến nước này rồi chị chẳng quan tâm gì nữa: “Cậu sẽ mau chóng được giải thoát thôi.”
“Còn muốn chơi tôi sao? Bà có biết bây giờ dưới nhà tôi toàn phóng viên, mẹ kiếp, số điện thoại khác của tôi bị phóng viên gọi muốn nổ tung đến nơi. Bây giờ chỉ còn số cá nhân có thể liên lạc được với Trần Mộng Kỳ để bàn cách cứu vớt. Ngay cả cửa tôi cũng không ra được, bà còn nói cái chết tiệt gì nữa.”
“Giải Kim Hoa sắp công bố rồi, đến lúc đó phóng viên chắc chắn sẽ đưa tin, tin tức về cậu sẽ lắng xuống thôi.”
“Ai biết được chứ? Donna, tôi thực sự muốn bóp chết bà, nếu bà đứng trước mặt tôi tôi nhất định sẽ bóp cổ bà, cùng chết với bà.”
“Tùy cậu.” Chị cúp máy, nước mắt lại ứa ra, trên đời này còn gì đau hơn khi người thân nhất của mình muốn mình chết. Chị cất bút ghi âm đi rồi nhìn ra biển sâu, hít mạnh một hơi.
Không khí hít vào phổi lạnh như dao đâm, lạnh tới mức chị cảm thấy mình như bị cắt ra.
Chị quên không nói với An Dao rằng, người phụ nữ trong bộ phim ấy thực ra bị điên, sau khi điên thì luôn muốn về nhà. Giống như chị năm xưa, khi con trai mới ba tuổi chị không thể cưỡng lại nỗi nhớ giày vò, đi cả đêm để về nhà như một người điên. Nhưng chồng cũ và mẹ chồng đóng chặt cửa, từ chối không cho chị nhìn con lấy một chút, thậm chí còn nói cả đời này sẽ không cho chị gặp con lần nào nữa.
Chị không bao giờ quên được ngày đó, mùa đông lạnh, ngoài trời tuyết bay, chị đứng trước cửa nhà chồng cũ, tay chân lạnh cóng, hạ mình van xin chán chê cuối cùng đành phải để lại một túi to quần áo và đồ chơi mua cho con ở đó rồi lặng lẽ quay người bước đi. Từ đó về sau, chị từ bỏ ý định gặp con, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình mà thôi.
Bao năm qua, chị luôn nghĩ rằng, nếu thực sự có thể về nhà, có thể nhìn con một cái, có thể ôm con vào lòng, thì đừng nói là biển lớn, cho dù chết không toàn thây chị cũng cam lòng.
An Dao men theo đường lớn đi không mục đích, từng câu từng chữ Donna nói cứ văng vẳng bên tai, những lời nói ấy đã phá vỡ những suy nghĩ hoang tưởng trong cô. Cái gì mà mẹ con, cái gì mà quan tâm chăm sóc, kết quả chỉ là giả dối. Một vài người đi bộ lướt qua cô.
Một chiếc xe đột ngột đỗ bên cạnh cô, cửa xe từ từ hạ xuống, người bên trong cất giọng gọi cô: “An Dao.”
Cô quay sang, thấy đôi mắt Lý Thừa Trạch lấp lánh ánh cười: “Trùng hợp thế.” Anh nháy mắt với cô: “Lên xe đi, tôi tiện đường đưa cô về.”
Cô do dự rồi ngồi vào ghế phụ.
Lý Thừa Trạch thẳng thắn nói: “Thực ra không phải trùng hợp đâu, ban nãy tôi định đi đón cô kết quả thấy Donna đến trước. Tôi lo lắng sẽ làm gì cô nên đi theo tới đây.”
Còn có thể làm gì? Người ấy chỉ cần dùng vài lời nói là đã đánh bại cô, khiến cô thua tơi bời.
Anh chầm chậm xoay vô lăng, không hề thích nhìn dáng vẻ im lặng của cô chút nào, anh nói nửa đùa nửa thật: “An Dao này, bình thường tôi hay nghĩ rốt cuộc mình có điểm nào không tốt mà bao nhiêu phụ nữ thích tôi như vậy chỉ có cô là ghét. Nhiều phụ nữ vì tiền của tôi, hoặc vì muốn nổi tiếng, đều tình nguyện lên giường với tôi, nhưng chỉ có cô là không.”
Cô liếc xéo anh.
Thấy cô không có phản ứng quá khích nào, anh đành phải nói tiếp: “Thực ra, sẽ có một ngày tôi đưa cô lên giường, mục đích này đã trở thành mục tiêu theo đuổi cả đời của tôi.”
Quả nhiên sắc mặt cô thay đổi, anh lập tức vui vẻ ngay: “Vì thế, con khỉ Tôn không thể thoát khỏi năm ngón tay của Phật Tổ Như Lai, cô chỉ còn cách chia tay với Lăng Bách, ngoan ngoãn đợi làm người tình của tôi thôi.”
“Dừng xe!” Cơn giận của cô đã bốc lên.
Anh lại lái xe nhanh hơn, cô tức giận kéo cửa xe, đập cửa kính. Cuối cùng không có cách nào khác anh đành đỗ xe ở bên đường. Cô tức tối xuống xe, liếc thấy cửa hàng tạp hóa ở bên đường liền quay lại dặn dò anh: “Đừng đi vội.” Anh nhìn theo bóng cô đi về phía cửa hàng với ánh mắt khó hiểu, cô chọn mười mấy quả trứng gà rồi lại lên xe.
Anh biết mình đã chọc tức cô, nhưng không hiểu tức giận thì có liên quan gì đến trứng gà. Xe lăn bánh vững chãi hướng về khu phố phồn hoa nhất thành phố, suốt dọc đường Lý Thừa Trạch không dám trêu cô nữa, cho đến khi đưa cô về tận nhà. An Dao mở cửa xe, trước khi xuống xe bèn lấy trứng gà trong túi ra ném từng quả một vào người anh.
Mùi tanh của trứng xộc vào mũi, lòng trắng lòng đỏ nhớp nháp dính trên người anh.
Lý Thừa Trạch vừa phản ứng lại thì An Dao đã xuống xe tháo chạy. Anh nhíu mày, lấy điện thoại gọi Amy: “Người phụ nữ đó thật đáng ghét…”
Trong lòng Amy hiểu rõ: “An Dao lại làm sao à?”
Anh lại buồn bực hỏi: “Sao cô biết là An Dao?”
“Ngoài An Dao ra còn ai dám chọc giận anh? Nói đi nào, cô ấy lại làm sao?”
“Cô ấy bị Donna đón đi, nhìn điệu bộ thì không vui, vì muốn dỗ cô ấy nên tôi nói tôi coi việc ngủ với cô ấy là mục tiêu theo đuổi cả đời, còn bảo cô ấy ngoan ngoãn chia tay với Lăng Bách, làm người tình của tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Cô ấy nổi giận.”
“Sau sau đó thì sao?”
“Cô ấy lại đi mua mười mấy quả trứng gà, lúc xuống xe lấy từng quả mà ném lên người tôi.”
“...”
“Tôi biết cô ấy sẽ tức giận, tức giận chẳng phải muốn xả giận sao? Tôi chỉ muốn chọc giận cô ấy để cô ấy mắng tôi vài câu, nhưng ai ngờ cô ấy lại ném trứng gà chứ? Amy, tôi nghĩ chắc tôi bị điên rồi.”
“Anh không điên, mà chỉ kiểm chứng câu nói: Khi anh yêu một người thì trí tuệ của anh bằng không. Sếp ơi, anh nên đi khám bác sĩ tâm lí đi, em nghi ngờ anh thích cảm giác bị ngược đãi. Có cần lát nữa em hẹn bác sĩ cho anh không?”
“Linh tinh.”
“Được rồi, vậy em sẽ âm thầm thương xót anh.”
“Vớ vẩn! Tôi chuẩn bị đi mua một thùng trứng, ném vào nhà cô ấy.”
“Sếp, anh đừng ấu trĩ như vậy chứ, chẳng có ai nói khi yêu một người nhất định phải biến thành kẻ ngốc đâu. Trước đây anh cho dù bị người ta kề dao vào cổ cũng không thèm nhíu mày, cho dù bị đàn bà chỉ vào mũi mà mắng anh cũng cười rất thoải mái, bây giờ anh có chắc chắn mình muốn tới nhà An Dao ném trứng với cô ấy? Sếp ạ, mục tiêu từ trước tới giờ của anh là làm người thông minh, làm trai đẹp đen tối vô địch, bây giờ anh thực sự khiến người khác có cảm giác rất củ chuối.”
Xoạch một cái, anh cúp máy, không muốn nghe Amy nói năng linh tinh nữa. Anh nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, không hiểu sao bản thân không tức giận nữa, ngược lại bỗng dưng cảm thấy dáng vẻ cô khi giận thật đáng yêu. Anh liền đi mua một thùng trứng rồi thuê người mang lên cửa nhà cô, điên cuồng bấm chuông.
An Dao mở cửa, lạnh lùng nhìn anh.
Anh chuyển trứng vào trong nhà, nụ cười có phần đen tối: “Công bằng một chút đi, mỗi người một nửa số trứng, xem ai ném thắng ai.”
An Dao mặc kệ anh, không ngờ anh lại cầm trứng ném cô. Trứng gà đập vào ngực cô, lòng trắng lòng đỏ dính đầy người cô.
Cô bước mấy bước đến chỗ thùng trứng rồi cầm trứng ném anh không hề khách khí.
Trứng gà bay khắp nhà, vỏ trứng vụn lẫn với lòng trắng lòng đỏ tung tóe, nền nhà vốn trắng sạch giờ nhầy nhụa, trơn trượt. Cô cẩn thận đi trên nền nhà, tay cầm trứng ném anh. Anh ném còn ác liệt hơn, cả người cô đều nhoe nhoét, tanh tưởi. Dáng vẻ hai người thê thảm vô cùng.
Bỗng dưng cô giẫm phải lòng trắng trứng, xoạch một cái ngã chổng vó lên trời, anh nhìn cô rồi cười ha ha, cười chảy cả nước mắt, ai ngờ anh cũng bị trượt chân ngã.
An Dao bật cười: “Ai bảo anh cười tôi, báo ứng.”
Lý Thừa Trạch chật vật bò dậy, miệng vẫn tươi cười: “Tôi cười cô đấy, thì sao chứ? Ai bảo cô to gan lúc ở trong xe dám ném trứng vào tôi, vì thế tôi...”
“Báo thù.” An Dao thay anh nói tiếp, nụ cười rất rạng rỡ.
Nụ cười nơi khóe miệng Lý Thừa Trạch dần trở nên khác lạ, anh chầm chậm bò lại chỗ cô.
An Dao nhìn anh càng lúc càng gần mình, bỗng dưng cảm thấy hồi hộp, cô thử đứng dậy nhưng dưới chân quá trơn, còn chưa di chuyển được mấy bước thì người anh đã đè lên người cô.
Hai tay anh chống bên má cô, nhíu mày hỏi: “Người đẹp, tôi đẹp trai không?”
Cô gật đầu: “Đẹp, đẹp lắm, đẹp tới mức ma chê quỷ hờn, trời long đất lở.”
Anh nói: “Vậy cô nhìn thấy tôi có vui không?”
“Vui, vui lắm, vui tới mức muốn lên trời làm thần tiên rồi.” Cô nói rất khoa trương rồi cảnh giác hỏi lại: “Đủ chưa? Tôi cảm thấy việc đầu tiên chúng ta cần làm không phải thảo luận xem anh đẹp trai thế nào, mà là dọn dẹp phòng ốc, tắm rửa.”
Mùi trứng tanh xộc vào mũi rất khó chịu.
Anh ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu: “Vậy tôi sẽ tha cho cô.” Nhưng tay lại bị trượt, cả người anh đổ ập lên người cô.
An Dao dở khóc dở cười: “Thế này gọi là bỏ qua?”
“Nhỡ tay mà.”
“Chắc chắn là anh cố ý.”
Cơ thể hai người áp sát nhau, cảnh tượng trong phòng cực kì mờ ám.
“Thật sự là nhỡ tay mà.” Lần này thực sự là nhỡ tay, anh không có ý lợi dụng, có điều nhìn cô chau mày là anh biết cô không tin. Anh nói: “Nếu tôi bò dậy thì cô đừng lấy gì ném tôi.”
Cô gật đầu đề phòng.
Anh vừa chống người dậy thì tay lại trượt một lần nữa, đổ người xuống.
“Lý Thừa Trạch, anh...”
“Chắc chắn là nhỡ tay.”
Anh vội giải thích, nhưng trong lòng lại vô cùng thích thú tư thế mờ ám này. Anh chống tay một lần nữa, lần thứ ba đè xuống người cô.
Lần này thì cố ý thật!
Đen tối quá! Anh nén cơn thở dài, lẽ nào mục đích mua trứng của anh là vì thế?
“Tôi không tin anh. Đồ tồi, còn không bò dậy thì tôi cho anh biết tay.”
“Được rồi.” Anh cảm thấy không biết làm thế nào, tay chống cả người dậy rồi tránh sang một bên. Cô bò dậy, cẩn thận đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại. Cô lấy vòi hoa sen rửa sạch trứng gà tanh tưởi, cảm thấy quá mức thảm hại.
Lý Thừa Trạch nằm thẳng ra đất gọi điện thoại cho Amy.
“Mang một bộ quần áo tới nhà An Dao cho tôi.”
“Cái gì?” Amy sửng sốt kêu lên: “Anh thành công rồi?”
“Đương nhiên.”
“Ngủ với cô ấy rồi?”
“Ngủ rồi?” Lý Thừa Trạch trợn tròn mắt: “Amy, suy nghĩ của cô thật là đen tối, sao cứ nghĩ đến chuyện đó vậy! Tôi bảo cô đưa quần áo tới là vì cả người tôi bây giờ toàn trứng gà, nếu không tắm rửa ở nhà cô ấy thì cô bảo tôi ra ngoài kiểu gì? Lẽ nào cô cho rằng An Dao tốt đến mức sẽ đi mua quần áo cho tôi.”
“Em đen tối… sếp à, là anh ngày ngày nói là muốn lên giường với cô ấy chứ.”
“Được rồi, tôi đen tối, cô mau mang quần áo tới đây.”
Lúc mang quần áo đến nhà An Dao, Amy cũng giật mình, khắp nhà đều là lòng trắng lòng đỏ trứng gà, mùi vô cùng khó ngửi, xem ra vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Còn Lý Thừa Trạch trước mặt cả người nhoe nhoét trứng gà, mùi tanh không chịu được. Amy đưa quần áo cho anh, đôi mày chau lại.
Lý Thừa Trạch uể oải hỏi cô: “Lãng mạn không?”
“Lãng mạn?” Amy dùng tay bịt mũi rồi cười ầm lên, lắc đầu ra về không nói một lời. Cảnh tượng này giống như hai người hôn nhau trong nhà vệ sinh, lại còn dám hỏi cô có lãng mạn không? Thế này mà gọi là lãng mạn á, gọi là quái gở thì đúng hơn.
Amy đau hết cả đầu, cảm thấy hoàn toàn không còn gì để nói với sếp mình. Cô không hiểu rốt cuộc trái tim phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể nói lời yêu đương ở chỗ toàn mùi trứng tanh lòm như thế.
Cảnh vật bên ngoài rất thân thuộc, con đường này An Dao biết, là đường đi ra biển.
Cô lạnh lùng hỏi: “Chị đưa tôi ra đó làm gì? Tôi không muốn ra biển.”
Ánh mắt Donna nhìn chằm chằm về phía trước, dường như không nghe thấy, xe lao đi với tốc độ nhanh hơn.
“Donna, cho dù bây giờ chị đưa tôi ra biển, hoài niệm về ngày xưa, thậm chí chị đưa tôi về nhà cũ, vậy thì sao chứ? Mọi việc không thể bù đắp được. Chuyện của Đường Khải nhất định tôi sẽ không buông tha, tôi nhất định sẽ bắt anh ta nếm trải cảm giác tôi đã phải trải qua!”
Donna đăm đăm nhìn cô không nói gì. Chiếc xe lao vút đi trong thành phố, cuối cùng đỗ lại bên đường ven biển. Donna xuống xe rồi mở cửa xe cho An Dao, An Dao liếc nhìn chị một cái rồi miễn cưỡng xuống xe.
Sóng biển rất lớn, trên bãi cát cách đó không xa chỉ lác đác vài bóng người, trên biển sóng đánh rất cao.
Donna nhìn chằm chằm ra mặt biển, ánh mắt sâu không thấy đáy: “Nhiều năm trước đây tôi đã từng xem một bộ phim, không bao giờ quên được kết thúc. Một người phụ nữ muốn về nhà, cuối cùng cô ấy đã đi ra biển, người trên bờ ra sức kêu có cá mập, nhưng cô ấy vẫn gạt nước mắt đi về phía biển, chỉ lặp đi lặp lại câu: “Tôi muốn về nhà.” Kết thúc người phụ nữ ấy càng lúc càng chìm sâu xuống biển, một chú cá mập bơi tới…” Chị mơ hồ nhìn An Dao, giọng nói mỏng manh, dường như không còn sức: “Cô nói xem cuối cùng cô ấy có về nhà không?”
Tiếng sóng xô bờ vọng lại rất rõ ràng.
Trong lòng An Dao khẽ run rẩy: “Chị nhắc tới bộ phim này làm gì? Sao lại có bộ phim như thế?”
Donna nhìn cô rồi cười chua chát: “Đúng thế, làm gì có bộ phim như thế, làm gì có người phụ nữ ngốc ngếch như thế? Rõ ràng biết dưới biển sâu chẳng có gì ngoài cái chết, nhưng cô ấy vẫn khóc mà đi về phía biển, cố chấp tưởng rằng như thế là về được tới nhà. Cho dù cá mập có tới thật thì sao chứ, có thể sau khi chết cô ấy thực sự về đến nhà, có thể gặp và đoàn tụ với gia đình mình.”
“Donna…”
“Đường Na.” Donna nói: “Donna chính là Đường Na, Đường Na chính là Donna.”
“Tôi không cần biết chị là Đường Na hay Donna, tôi chỉ xin chị đừng nghĩ bậy, cái gì mà biển lớn, cá mập, rốt cuộc chị muốn làm gì? Học người phụ nữ đó nhảy xuống biển? Học người phụ nữ đó khóc lóc đòi về nhà? Donna, nếu chị thực sự làm thế tôi sẽ coi thường chị, đã có gan làm phải có gan chịu. Ai không thể chết chứ? Nhưng sống mới là sự chuộc tội lớn nhất.”
Từ trước tới giờ An Dao luôn khẩu xà tâm phật, đặc biệt là đối với người phụ nữ này, không hiểu sao có cứng rắn đến mấy cũng mềm lòng.
“Cô không hận tôi sao? Hận một người không phải là muốn người đó chết sao?” Donna nhìn An Dao, bình thản nói với cô: “An Dao, nếu tôi nói clip của cô là do tôi mời nhân viên chế tác đẳng cấp làm ra, cô còn khuyên tôi không? Hay chỉ muốn tôi chết?” Sau cùng Donna bật cười thành tiếng: “Nói cho tôi biết, như thế cô cũng không giận sao? Là tôi đích thân làm clip đó, là tôi đích thân đưa nó cho Đường Khải để hãm hại cô, thậm chí tôi còn ép cô đi đóng phim cấp ba, ép cô rời khỏi công ti, tôi như thế cô cũng không hận sao?”
Gió biển quất thẳng vào mắt, đau nhói.
Trái tim An Dao thắt lại, từ đầu tới giờ cô không muốn chân tướng sự việc sẽ như thế này. Cô hi vọng sự thực mà Donna sẽ nói với cô đó là chị bị bắt ép, bởi vì Đường Khải nắm được điểm yếu của Donna. An Dao nén khóc, giọng cô run rẩy theo tiếng gió mạnh: “Vậy… clip gốc làm sao bị lọt ra ngoài?”
“Nhà tôi bị trộm ghé thăm, clip gốc bị lấy cắp… sau đó thì mọi thứ cô cũng đoán được. An Dao, cô không ngốc tới mức nghĩ tôi tung clip ra đấy chứ? Tung ra rồi thì tôi được lợi lộc gì? Đường Khải được lợi lộc gì?”
“Tôi muốn sự thật, không phải lời nói dối.”
“Đây chính là sự thật, là sự thật cô luôn theo đuổi.”
“Không phải.”
“Đừng tự lừa mình dối người nữa, là tôi đã bán đứng cô, ngay từ đầu đã vạch kế hoạch, sửa chữa clip, đưa ảnh vừa tắm xong của cô cho Đường Khải, để cậu ta tung ra, từ đầu tới cuối một mình tôi làm hết.”
Gió biển thổi ầm ầm bên cạnh, tiếng gió rít mang theo tiếng gào thét chói tai của Donna đâm thẳng vào tim cô, cô ra sức kiềm chế cơn đau truyền trong lồng ngực, buồn bã nhìn người bên cạnh, nói: “Tại sao phải tự tay hãm hại tôi? Lẽ nào chị trước đây không hề có chút tình cảm dành cho tôi? Chị có biết khi clip gốc tung ra tôi đã hạnh phúc thế nào không, tôi khóc vì có người đã trả lại sự trong sạch cho tôi, tôi khóc vì bố tôi có thể đàng hoàng làm người, tôi khóc vì người tung clip ấy ra là chị, tôi tưởng là chị…” Cô gần như sụp đổ: “Tôi tưởng rằng chị luôn có tình cảm với tôi, vì thế mới tiết lộ sự thật. Nhưng tại sao lại tàn nhẫn như thế? Tại sao lại nói với tôi những điều này? Lẽ nào chị chưa từng thật lòng đối tốt với tôi sao? Donna, chị làm sao có thể khiến tôi tin mọi thứ trước đây là giả chứ?”
“Đúng thế.” Donna nhẫn tâm nói, nhận hết mọi tội danh về mình: “Ngay cả clip của Đường Khải cũng là do tôi bảo cậu ta quay, thậm chí tôi bảo cậu ta đi gặp Trần Mộng Kỳ, bởi vì dáng vóc Trần Mộng Kỳ giống cô. Sau khi thành công tôi lăng xê Mộng Kỳ, vốn dĩ Mộng Kỳ đã bắt đầu nổi rồi, nếu clip gốc không bị lộ thì Mộng Kỳ nhất định sẽ nổi hơn cả cô.”
Từng lời từng lời như dịch độc tàn nhẫn thâm nhập vào mạch máu của cô, ngấm vào xương cốt, khiến cô sống không bằng chết. Cô không muốn nghe tiếp nữa, liền quay người bước đi.
Donna không đuổi theo cô mà lấy bút ghi âm từ trong túi ra, ấn nút lưu lại.
Mọi thứ nên kết thúc sớm, từ khi clip gốc gửi tới ‘Trào lưu L’ chị sớm đã dự đoán kết cục như thế này. Đêm đó An Dao gào thét hỏi chị: “Trên đời này chẳng có người mẹ nào hại con mình, tất cả những người mẹ trên thế giới này đều bảo vệ con mình.” Đúng thế, những người mẹ thực sự trên đời này sẽ không màng tất cả mà bảo vệ con mình.
Chị rút điện thoại ra gọi cho Đường Khải, chuông đổ một lúc lâu Đường Khải mới nghe, thái độ của anh ta rất khó chịu. Chuyện đến nước này rồi chị chẳng quan tâm gì nữa: “Cậu sẽ mau chóng được giải thoát thôi.”
“Còn muốn chơi tôi sao? Bà có biết bây giờ dưới nhà tôi toàn phóng viên, mẹ kiếp, số điện thoại khác của tôi bị phóng viên gọi muốn nổ tung đến nơi. Bây giờ chỉ còn số cá nhân có thể liên lạc được với Trần Mộng Kỳ để bàn cách cứu vớt. Ngay cả cửa tôi cũng không ra được, bà còn nói cái chết tiệt gì nữa.”
“Giải Kim Hoa sắp công bố rồi, đến lúc đó phóng viên chắc chắn sẽ đưa tin, tin tức về cậu sẽ lắng xuống thôi.”
“Ai biết được chứ? Donna, tôi thực sự muốn bóp chết bà, nếu bà đứng trước mặt tôi tôi nhất định sẽ bóp cổ bà, cùng chết với bà.”
“Tùy cậu.” Chị cúp máy, nước mắt lại ứa ra, trên đời này còn gì đau hơn khi người thân nhất của mình muốn mình chết. Chị cất bút ghi âm đi rồi nhìn ra biển sâu, hít mạnh một hơi.
Không khí hít vào phổi lạnh như dao đâm, lạnh tới mức chị cảm thấy mình như bị cắt ra.
Chị quên không nói với An Dao rằng, người phụ nữ trong bộ phim ấy thực ra bị điên, sau khi điên thì luôn muốn về nhà. Giống như chị năm xưa, khi con trai mới ba tuổi chị không thể cưỡng lại nỗi nhớ giày vò, đi cả đêm để về nhà như một người điên. Nhưng chồng cũ và mẹ chồng đóng chặt cửa, từ chối không cho chị nhìn con lấy một chút, thậm chí còn nói cả đời này sẽ không cho chị gặp con lần nào nữa.
Chị không bao giờ quên được ngày đó, mùa đông lạnh, ngoài trời tuyết bay, chị đứng trước cửa nhà chồng cũ, tay chân lạnh cóng, hạ mình van xin chán chê cuối cùng đành phải để lại một túi to quần áo và đồ chơi mua cho con ở đó rồi lặng lẽ quay người bước đi. Từ đó về sau, chị từ bỏ ý định gặp con, chỉ thỉnh thoảng gọi điện hỏi thăm tình hình mà thôi.
Bao năm qua, chị luôn nghĩ rằng, nếu thực sự có thể về nhà, có thể nhìn con một cái, có thể ôm con vào lòng, thì đừng nói là biển lớn, cho dù chết không toàn thây chị cũng cam lòng.
An Dao men theo đường lớn đi không mục đích, từng câu từng chữ Donna nói cứ văng vẳng bên tai, những lời nói ấy đã phá vỡ những suy nghĩ hoang tưởng trong cô. Cái gì mà mẹ con, cái gì mà quan tâm chăm sóc, kết quả chỉ là giả dối. Một vài người đi bộ lướt qua cô.
Một chiếc xe đột ngột đỗ bên cạnh cô, cửa xe từ từ hạ xuống, người bên trong cất giọng gọi cô: “An Dao.”
Cô quay sang, thấy đôi mắt Lý Thừa Trạch lấp lánh ánh cười: “Trùng hợp thế.” Anh nháy mắt với cô: “Lên xe đi, tôi tiện đường đưa cô về.”
Cô do dự rồi ngồi vào ghế phụ.
Lý Thừa Trạch thẳng thắn nói: “Thực ra không phải trùng hợp đâu, ban nãy tôi định đi đón cô kết quả thấy Donna đến trước. Tôi lo lắng sẽ làm gì cô nên đi theo tới đây.”
Còn có thể làm gì? Người ấy chỉ cần dùng vài lời nói là đã đánh bại cô, khiến cô thua tơi bời.
Anh chầm chậm xoay vô lăng, không hề thích nhìn dáng vẻ im lặng của cô chút nào, anh nói nửa đùa nửa thật: “An Dao này, bình thường tôi hay nghĩ rốt cuộc mình có điểm nào không tốt mà bao nhiêu phụ nữ thích tôi như vậy chỉ có cô là ghét. Nhiều phụ nữ vì tiền của tôi, hoặc vì muốn nổi tiếng, đều tình nguyện lên giường với tôi, nhưng chỉ có cô là không.”
Cô liếc xéo anh.
Thấy cô không có phản ứng quá khích nào, anh đành phải nói tiếp: “Thực ra, sẽ có một ngày tôi đưa cô lên giường, mục đích này đã trở thành mục tiêu theo đuổi cả đời của tôi.”
Quả nhiên sắc mặt cô thay đổi, anh lập tức vui vẻ ngay: “Vì thế, con khỉ Tôn không thể thoát khỏi năm ngón tay của Phật Tổ Như Lai, cô chỉ còn cách chia tay với Lăng Bách, ngoan ngoãn đợi làm người tình của tôi thôi.”
“Dừng xe!” Cơn giận của cô đã bốc lên.
Anh lại lái xe nhanh hơn, cô tức giận kéo cửa xe, đập cửa kính. Cuối cùng không có cách nào khác anh đành đỗ xe ở bên đường. Cô tức tối xuống xe, liếc thấy cửa hàng tạp hóa ở bên đường liền quay lại dặn dò anh: “Đừng đi vội.” Anh nhìn theo bóng cô đi về phía cửa hàng với ánh mắt khó hiểu, cô chọn mười mấy quả trứng gà rồi lại lên xe.
Anh biết mình đã chọc tức cô, nhưng không hiểu tức giận thì có liên quan gì đến trứng gà. Xe lăn bánh vững chãi hướng về khu phố phồn hoa nhất thành phố, suốt dọc đường Lý Thừa Trạch không dám trêu cô nữa, cho đến khi đưa cô về tận nhà. An Dao mở cửa xe, trước khi xuống xe bèn lấy trứng gà trong túi ra ném từng quả một vào người anh.
Mùi tanh của trứng xộc vào mũi, lòng trắng lòng đỏ nhớp nháp dính trên người anh.
Lý Thừa Trạch vừa phản ứng lại thì An Dao đã xuống xe tháo chạy. Anh nhíu mày, lấy điện thoại gọi Amy: “Người phụ nữ đó thật đáng ghét…”
Trong lòng Amy hiểu rõ: “An Dao lại làm sao à?”
Anh lại buồn bực hỏi: “Sao cô biết là An Dao?”
“Ngoài An Dao ra còn ai dám chọc giận anh? Nói đi nào, cô ấy lại làm sao?”
“Cô ấy bị Donna đón đi, nhìn điệu bộ thì không vui, vì muốn dỗ cô ấy nên tôi nói tôi coi việc ngủ với cô ấy là mục tiêu theo đuổi cả đời, còn bảo cô ấy ngoan ngoãn chia tay với Lăng Bách, làm người tình của tôi.”
“Sau đó thì sao?”
“Cô ấy nổi giận.”
“Sau sau đó thì sao?”
“Cô ấy lại đi mua mười mấy quả trứng gà, lúc xuống xe lấy từng quả mà ném lên người tôi.”
“...”
“Tôi biết cô ấy sẽ tức giận, tức giận chẳng phải muốn xả giận sao? Tôi chỉ muốn chọc giận cô ấy để cô ấy mắng tôi vài câu, nhưng ai ngờ cô ấy lại ném trứng gà chứ? Amy, tôi nghĩ chắc tôi bị điên rồi.”
“Anh không điên, mà chỉ kiểm chứng câu nói: Khi anh yêu một người thì trí tuệ của anh bằng không. Sếp ơi, anh nên đi khám bác sĩ tâm lí đi, em nghi ngờ anh thích cảm giác bị ngược đãi. Có cần lát nữa em hẹn bác sĩ cho anh không?”
“Linh tinh.”
“Được rồi, vậy em sẽ âm thầm thương xót anh.”
“Vớ vẩn! Tôi chuẩn bị đi mua một thùng trứng, ném vào nhà cô ấy.”
“Sếp, anh đừng ấu trĩ như vậy chứ, chẳng có ai nói khi yêu một người nhất định phải biến thành kẻ ngốc đâu. Trước đây anh cho dù bị người ta kề dao vào cổ cũng không thèm nhíu mày, cho dù bị đàn bà chỉ vào mũi mà mắng anh cũng cười rất thoải mái, bây giờ anh có chắc chắn mình muốn tới nhà An Dao ném trứng với cô ấy? Sếp ạ, mục tiêu từ trước tới giờ của anh là làm người thông minh, làm trai đẹp đen tối vô địch, bây giờ anh thực sự khiến người khác có cảm giác rất củ chuối.”
Xoạch một cái, anh cúp máy, không muốn nghe Amy nói năng linh tinh nữa. Anh nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, không hiểu sao bản thân không tức giận nữa, ngược lại bỗng dưng cảm thấy dáng vẻ cô khi giận thật đáng yêu. Anh liền đi mua một thùng trứng rồi thuê người mang lên cửa nhà cô, điên cuồng bấm chuông.
An Dao mở cửa, lạnh lùng nhìn anh.
Anh chuyển trứng vào trong nhà, nụ cười có phần đen tối: “Công bằng một chút đi, mỗi người một nửa số trứng, xem ai ném thắng ai.”
An Dao mặc kệ anh, không ngờ anh lại cầm trứng ném cô. Trứng gà đập vào ngực cô, lòng trắng lòng đỏ dính đầy người cô.
Cô bước mấy bước đến chỗ thùng trứng rồi cầm trứng ném anh không hề khách khí.
Trứng gà bay khắp nhà, vỏ trứng vụn lẫn với lòng trắng lòng đỏ tung tóe, nền nhà vốn trắng sạch giờ nhầy nhụa, trơn trượt. Cô cẩn thận đi trên nền nhà, tay cầm trứng ném anh. Anh ném còn ác liệt hơn, cả người cô đều nhoe nhoét, tanh tưởi. Dáng vẻ hai người thê thảm vô cùng.
Bỗng dưng cô giẫm phải lòng trắng trứng, xoạch một cái ngã chổng vó lên trời, anh nhìn cô rồi cười ha ha, cười chảy cả nước mắt, ai ngờ anh cũng bị trượt chân ngã.
An Dao bật cười: “Ai bảo anh cười tôi, báo ứng.”
Lý Thừa Trạch chật vật bò dậy, miệng vẫn tươi cười: “Tôi cười cô đấy, thì sao chứ? Ai bảo cô to gan lúc ở trong xe dám ném trứng vào tôi, vì thế tôi...”
“Báo thù.” An Dao thay anh nói tiếp, nụ cười rất rạng rỡ.
Nụ cười nơi khóe miệng Lý Thừa Trạch dần trở nên khác lạ, anh chầm chậm bò lại chỗ cô.
An Dao nhìn anh càng lúc càng gần mình, bỗng dưng cảm thấy hồi hộp, cô thử đứng dậy nhưng dưới chân quá trơn, còn chưa di chuyển được mấy bước thì người anh đã đè lên người cô.
Hai tay anh chống bên má cô, nhíu mày hỏi: “Người đẹp, tôi đẹp trai không?”
Cô gật đầu: “Đẹp, đẹp lắm, đẹp tới mức ma chê quỷ hờn, trời long đất lở.”
Anh nói: “Vậy cô nhìn thấy tôi có vui không?”
“Vui, vui lắm, vui tới mức muốn lên trời làm thần tiên rồi.” Cô nói rất khoa trương rồi cảnh giác hỏi lại: “Đủ chưa? Tôi cảm thấy việc đầu tiên chúng ta cần làm không phải thảo luận xem anh đẹp trai thế nào, mà là dọn dẹp phòng ốc, tắm rửa.”
Mùi trứng tanh xộc vào mũi rất khó chịu.
Anh ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu: “Vậy tôi sẽ tha cho cô.” Nhưng tay lại bị trượt, cả người anh đổ ập lên người cô.
An Dao dở khóc dở cười: “Thế này gọi là bỏ qua?”
“Nhỡ tay mà.”
“Chắc chắn là anh cố ý.”
Cơ thể hai người áp sát nhau, cảnh tượng trong phòng cực kì mờ ám.
“Thật sự là nhỡ tay mà.” Lần này thực sự là nhỡ tay, anh không có ý lợi dụng, có điều nhìn cô chau mày là anh biết cô không tin. Anh nói: “Nếu tôi bò dậy thì cô đừng lấy gì ném tôi.”
Cô gật đầu đề phòng.
Anh vừa chống người dậy thì tay lại trượt một lần nữa, đổ người xuống.
“Lý Thừa Trạch, anh...”
“Chắc chắn là nhỡ tay.”
Anh vội giải thích, nhưng trong lòng lại vô cùng thích thú tư thế mờ ám này. Anh chống tay một lần nữa, lần thứ ba đè xuống người cô.
Lần này thì cố ý thật!
Đen tối quá! Anh nén cơn thở dài, lẽ nào mục đích mua trứng của anh là vì thế?
“Tôi không tin anh. Đồ tồi, còn không bò dậy thì tôi cho anh biết tay.”
“Được rồi.” Anh cảm thấy không biết làm thế nào, tay chống cả người dậy rồi tránh sang một bên. Cô bò dậy, cẩn thận đi vào phòng tắm, khóa trái cửa lại. Cô lấy vòi hoa sen rửa sạch trứng gà tanh tưởi, cảm thấy quá mức thảm hại.
Lý Thừa Trạch nằm thẳng ra đất gọi điện thoại cho Amy.
“Mang một bộ quần áo tới nhà An Dao cho tôi.”
“Cái gì?” Amy sửng sốt kêu lên: “Anh thành công rồi?”
“Đương nhiên.”
“Ngủ với cô ấy rồi?”
“Ngủ rồi?” Lý Thừa Trạch trợn tròn mắt: “Amy, suy nghĩ của cô thật là đen tối, sao cứ nghĩ đến chuyện đó vậy! Tôi bảo cô đưa quần áo tới là vì cả người tôi bây giờ toàn trứng gà, nếu không tắm rửa ở nhà cô ấy thì cô bảo tôi ra ngoài kiểu gì? Lẽ nào cô cho rằng An Dao tốt đến mức sẽ đi mua quần áo cho tôi.”
“Em đen tối… sếp à, là anh ngày ngày nói là muốn lên giường với cô ấy chứ.”
“Được rồi, tôi đen tối, cô mau mang quần áo tới đây.”
Lúc mang quần áo đến nhà An Dao, Amy cũng giật mình, khắp nhà đều là lòng trắng lòng đỏ trứng gà, mùi vô cùng khó ngửi, xem ra vừa trải qua một trận chiến ác liệt. Còn Lý Thừa Trạch trước mặt cả người nhoe nhoét trứng gà, mùi tanh không chịu được. Amy đưa quần áo cho anh, đôi mày chau lại.
Lý Thừa Trạch uể oải hỏi cô: “Lãng mạn không?”
“Lãng mạn?” Amy dùng tay bịt mũi rồi cười ầm lên, lắc đầu ra về không nói một lời. Cảnh tượng này giống như hai người hôn nhau trong nhà vệ sinh, lại còn dám hỏi cô có lãng mạn không? Thế này mà gọi là lãng mạn á, gọi là quái gở thì đúng hơn.
Amy đau hết cả đầu, cảm thấy hoàn toàn không còn gì để nói với sếp mình. Cô không hiểu rốt cuộc trái tim phải mạnh mẽ đến mức nào mới có thể nói lời yêu đương ở chỗ toàn mùi trứng tanh lòm như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook