"Cái vấn đề này tôi nhớ đã trả lời qua, anh đều không có quan tâm nha. Vậy tôi lặp lại lần nữa vậy, anh có bạn gái, hơn nữa yêu như vậy, truyền thông lại thích chú ý như vậy. Làm bạn bè, tôi đương nhiên nên săn sóc thức thời, cho dù không tốt nữa vẫn tới quấy rầy anh thôi......"

"Bây giờ em hướng về phía truyền thông còn có lời thật sao?" Anh tách môi cười lạnh, cắt đứt cô qua loa tắc trách, thuận tiện nhắc nhở cô, mỗi ngày anh đều có chú ý, mỗi ngày đều tìm phiền não, "Làm sao anh lại không nhớ rõ em có quan tâm qua công việc của anh có mệt hay không, thân thể như thế nào."

"Giữa bạn bè rất nhiều quan tâm không cần nói ra, mọi người ngầm hiểu lẫn nhau là được rồi."

Cô đáp lại lưu loát, giống như là trước đó đã diễn luyện tốt hoàn toàn không chê vào đâu được.

Lúc nào thì lên, giữa bọn họ chung đụng trở nên hình thức thận trọng như vậy rồi hả?

Anh quay đầu, cái trán khẽ chống trên tay chính mình, trầm mặc chốc lát, gần như vô lực ngẩng đầu lên, nói nhỏ: "Con nai nhỏ, đừng đùa."

"Đùa cái gì?" Người đang đùa là anh, là anh từ đầu tới cuối đem quan hệ của bọn coi là một trò chơi, tùy thời có thể lưu trữ kết thúc, lại tùy thời có thể bắt đầu!

"Em có cái gì khó chịu thì nói ra, anh không muốn chiến tranh lạnh."

"Tôi không có." Cô gằn từng chữ, kiên trì không muốn thừa nhận mình có phần không bỏ được.

"Anh có." Tùy Trần vẫn cho là mình rất có kiên nhẫn, nhưng sau khi gặp cô, tất cả tâm tình đều sẽ mất khống chế, "Anh khó chịu em cái gì cũng không hỏi anh, khó chịu em hoàn toàn không cho anh giải thích, khó chịu em xem anh giống như nhìn thấy người xa lạ, lại càng không thoải mái khi em và Thích Huyền đi Nhật Bản...... A, còn nữa, khó chịu em luôn miệng nói với truyên thông vẫn là bạn bè, nhưng ngay cả chút thời gian thông qua nghe anh nói hết lời đều không nguyện."

Ở trong ấn tượng của Thịnh Đản, Tùy Trần sẽ rất ít khi nhiều lời như vậy. Lần trước, hình như là thời điểm cô gặp chuyện không may ở Hongkong, anh đúng là lửa giận dâng cao như vậy trách cứ cô tại sao chuyện gì đều không nói cho anh biết.

Nhưng tại sao anh liền không tỉnh lại, từ đầu đến cuối, anh đã cho cô thân phận có thể làm như vậy sao?

Thôi, chuyện cho tới bây giờ truy cứu những thứ này cũng không có ý nghĩa. Thịnh Đản nhếch môi, hít một hơi thật sâu: "Được, giải thích đi. Anh nói, tôi nghe."

"Anh chưa cùng cô ấy ở chung một chỗ."

Anh lời ít mà ý nhiều, không có đến tiếp sau, Thịnh Đản sợ sệt trừng mắt nhìn, xác nhận anh liền coi đó là giải thích xong rồi, không khỏi chê cười lên tiếng: "Ha, chẳng lẽ là lặp lại chiêu cũ, lần này Đỗ Ngôn Ngôn thành đạn mù được anh tìm đến?"

"Tại sao em cũng không suy tính anh cũng được bị trù tính."

"...... Tiền bối cũng sẽ bị trù tính sao? Cũng không phải là muốn nói, anh ngẫu nhiên gặp cô ta ở phi trường nước Anh, lại ngẫu nhiên dắt tay cô ta, gặp mặt khéo lại bị chụp?"

"Chính là trùng hợp như vậy." Rất mù quáng phải hay không? Ngay cả Tùy Trần cũng không có biện pháp tin tưởng loại trùng hợp này, dĩ nhiên, anh sẽ không ngây thơ cho lại bị chụp tới, bị truyền về Quốc Nội, bị huyên náo xôn xao cũng là ngẫu nhiên.

"Như vậy, tiền bối thật sự chính là rất vô tội đấy. Nhưng anh không phải giải thích cùng tôi, tôi cũng không giúp được anh, hay là đi tìm truyền thông giải thích mới tương đối hữu dụng thôi." Thịnh Đản cười đến nghiến răng nghiến lợi.

Bị trù tính sao? Trùng hợp sao? Hiểu lầm sao? Vậy anh đại khái có thể giải thích rõ, "Bạn bè mà thôi" đây không phải là giải thích anh am hiểu nhất sao? Anh cố tình lựa chọn thừa nhận! Chẳng lẽ đây cũng là bị trù tính hay sao?!

"Anh sẽ nói rõ ràng, nhưng không phải là hiện tại." Anh yên lặng liếc xéo cô. Cô gái chết tiệt, dám gọi "Tiền bối" lần nữa thử xem!

"Bởi vì thời cơ không đúng sao?" Thịnh Đản trợn to cặp mắt, ánh mắt có thể cho là vô tội, "Cũng không phải là muốn nói, cô ta nắm trên tay nhược điểm của anh, cho nên anh vạn bất đắc dĩ, chỉ có thể đi vào khuôn khổ?"

"Đúng."

"......" Thật đúng là sẽ theo cọc bò!

"Cô ta cho là anh gặp chuyện không may ở Hongkong nên bị chụp hình."

"...... Tôi nói, làm sao anh không đi làm biên kịch đi! Làm người mẫu quả thật quá lãng phí một thân tài văn chương của anh rồi! Phim thần tượng cũng không trầm bổng phập phồng cẩu huyết như vậy!" Thịnh Đản rách bề ngoài rồi, đây coi là giải thích?

Là muốn nói anh thật vĩ đại, vì bảo vệ cô mới làm ra loại hy sinh này sao? Nhưng anh hy sinh cũng là vì cô!

Anh không phải nghe không hiểu cô giễu cợt, nhưng sự thật chính là như vậy, "Còn có ảnh chụp em và Thẩm Phi nữa, anh nghĩ, em hẳn sẽ không hi vọng quá nhiều người biết quan hệ của hai người là cha con."

"Phi đi, bạn gái của anh có thể đi làm chụp ảnh triển lãm rồi! Nếu như là vậy, vậy anh nên rất rõ ràng, chuyện gần nhất căn bản là cô ta vì muốn cho anh em hai người khó chịu tự mình chọc ra, tại sao hoài nghi Thích Huyền? Tôi biết rõ anh bao che, thật không nghĩ đến anh bao che không có nguyên tắc như vậy. Ban đầu là bản tin chị em yêu nhau, cũng chính là cô ta nói cho truyền thông, nhưng anh lại phong sát tôi, giá họa cho tôi.""Sự kiện chính cô ất yêu sách kia cách thật lâu anh mới biết." Tùy Trần cười đến rất bất đắc dĩ, anh không biết Thịnh Đản là từ đâu nghe được, ban đầu anh chỉ là cảm thấy có thể lấy cớ đường hoàng giữ cô ở bên người, như vậy rất tốt, cho nên không có giải thích.

Thật ra thì, coi như đã sớm biết sẽ giống như bây giờ trăm miệng cũng không thể bào chữa...... Lúc đó anh còn chưa nói, một khi nói rồi, giữa bọn họ dính líu cũng ít đi.

"Tốt, tôi tin tưởng anh. Vậy bây giờ đây? Anh khoa trương nói vì cô ta dùng xe đụng Thích Huyền. Được, tiền bối rốt cuộc là tiền bối, có thể vì cô gái cái gì cũng không muốn, anh dứt khoát vì cô ta đi tìm chết tốt lắm!"

"Cậu ấy nói như vậy với em sao?"

"Chẳng lẽ không đúng sao?" Thịnh Đản buồn cười hỏi ngược lại.

"Cậu ấy mới thay xe sao?"

"...... Làm gì?"

"Muôn lại đi đụng một lần nữa!"

"Anh dám!"

"Đau lòng sao?" Anh nhíu mày.

"Tôi không cho phép bất luận kẻ nào khi dễ bạn bè tôi, dù là anh cũng không được."

Anh bỗng dưng chấn động, đáy lòng có cổ tâm tình rất phức tạp không nói được quanh quẩn, có giận cũng có hỉ, hỗn loạn như ma, ngưng tụ thành một kích động.

Tùy Trần cúi người, lần nữa hôn môi Thịnh Đản, không giống với lúc trước là thử hôn, lần này anh buộc chặt cánh tay, theo hông của cô đem cô hoàn toàn kéo vào trong ngực, một cái tay khác thuận thế giữ chặt cái ót của cô; anh đã có kinh nghiệm, lôi cuốn đầu lưỡi mềm mại của cô, tránh hàm răng không đủ an phận của cô ra,, làm anh ra sức liếm láp, quấy lên, anh có thể tinh tường cảm thấy cô gái trong ngực từ liều mạng ngoan cố chống lại đến thân thể như nhũn ra.

Anh tạm thời thả môi cô, đôi môi ngược lại di động đến bên tai của cô, đầu lưỡi vẽ bề ngoài viền tai của cô, khẽ cắn cô vành tai không khỏi phát run, nỉ non hừ nhẹ: "Cái gì gọi là "dù là anh cũng không được", anh đối với em mà nói có tương đối bất đồng sao?"

"Không có......" Thịnh Đản một mực cắn môi dưới, cố gắng không để cho mình phát ra tiếng rên nhẹ chói tai, đôi tay liều mạng ngăn giữa hai thân thể đang lúc dựa vào nơi hiểm yếu chống lại.

"Nhưng em đối với anh rất bất đồng, đêm nay anh sẽ nam model tốt nhất, buổi tối theo anh đi chúc mừng."

Mỗi một âm cuối, anh đều mang theo thở gấp như có như không, hơi thở ấm áp, thổi lất phất ở bên tai Thịnh Đản, đốt nóng lỗ tai của cô, gương mặt, cổ, thậm chí là toàn thân, cũng lục tục hút hết lý trí của cô.

Thật may là, cô tóm chặt lấy một phần tỉnh táo cuối cùng, tiếp tục mạnh miệng: "Không cần...... Tôi...tôi cũng hẹn người chúc mừng......"

Đúng vậy, cô không có lấy được bất kỳ giải thưởng nào, nhưng đối với Thịnh Đản cùng rất nhiều tỷ muội mà nói, có thể được đi trên màn tú mở màn, đã rất đáng được ăn mừng rồi.

Lần trước hiển nhiên không có để ý cô đến tột cùng muốn ăn mừng gì, tiêu điểm chú ý của anh rất tập trung: "Với ai?"

Nói xong, môi của anh từ cần cổ cô trượt đến xương quai xanh của cô.

Suy nghĩ của Thịnh Đản lần nữa lại bị rút không, cô nhéo lông mày, dụng hết toàn lực mới để cho âm thanh của mình nghe không đến nỗi quá sương mù: "Thì...... thì là sư tỷ hôm nay mở màn tú......"

"Cậu ấy trở về sao?" Động tác của anh dừng lại, ngửa đầu, nhìn chăm chú vào cô.

"Người nào?" Thịnh Đản không hiểu cau mày.

Tùy Trần thật sự rất thích nhìn bộ dáng cô mờ mịt chậm lụt, chỉ có Thịnh Đản như vậy, mới có thể làm cho anh bắt được cảm giác quen thuộc ngày trước. Anh không tự chủ nâng khóe miệng lên, giải thích: "Thích Huyền."

"Buổi tối anh ấy có công việc......"

"Vậy đi đi, chơi vui vẻ nhé." Chỉ cần tình địch không có ở đây, anh có thể thỏa hiệp vô điều kiện, nhưng ít nhất nên đổi lấy một chút hồi báo đi, "Đưa số di động cho anh, ngộ nhỡ anh say, sẽ muốn nghe thanh âm của em."

"Không cần, chúng ta không có cần thiết phải liên lạc." Lời của anh, cái loại mập mờ không rõ đó, khiến Thịnh Đản trong nháy mắt kéo về ý thức, thu hồi tất cả phòng bị.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương