"Có người nguyện ý bỏ tiền thay cô ấy hủy bỏ hợp đồng phát ngôn, anh có lý do gì không đồng ý? Cho nên, cái quảng cáo này Thịnh Đản sẽ không tham dự, anh tin tưởng một mình em cũng có thể đảm nhiệm."

Thành Luật hời hợt nói một câu, với Tùy Trần mà nói lại giống như đất bằng dậy sóng, ầm ầm nổ tung, làm anh ứng phó không kịp.

Rất tốt, cô thật sự có đủ quyết tuyệt, cứ như vậy không hỏi xanh đỏ đen trắng chặt đứt tất cả liên hệ với anh, chỉ kém không có nói rõ: "Nhìn anh lâu một cái tôi đều cảm thấy buồn nôn".

Anh có lỗi trước anh nhận, ngày đó lúc nhìn thấy xì căng đan đưa tin giữa cô và Thích Huyền, không nên loạn phát tỳ khí, không nên ở ngoài sáng biết cuộc nháo kịch này có thể sẽ xảy ra tình huống, bỏ qua thời khắc tốt nhất hướng cô giải thích trước.

Nếu như muốn hành hạ anh đau khổ, anh để chiếu theo thu nhận toàn bộ.

Nhưng nếu muốn vì vậy mà cả đời không qua lại với nhau, xin lỗi, gặp mặt nói chuyện!

Mắt thấy Tùy Trần sau khi nghe vậy bỗng nhiên lao ra khỏi phòng làm việc của anh, Thành Luật vô vị nhíu mày, mặc cho anh đi.

Lại đang vùi đầu vào trong tài liệu, chỉ chốc lát sau, anh mới đứng dậy, mở cửa phòng làm việc ra, đem tư liệu mới vừa sửa sang xong đưa cho trợ lý.

"Tổng giám đốc, Đỗ tiểu thư chờ ngài đã lâu rồi." Trợ lý nhận lấy tài liệu, liếc Đỗ Ngôn Ngôn trên ghế sa lon một cái, thuận thế nhắc nhở.

"Tại sao cô lại ở nơi này?" Nghe tiếng, Thành Luật mới chú ý tới Đỗ Ngôn Ngôn ở một bên trên ghế sa lon.

Đỗ Ngôn Ngôn vừa định đứng dậy tiến lên đón, bởi vì câu nói này, động tác cứng đờ.

"Đỗ tiểu thư là tới làm chuyên mục phỏng vấn về ngài, hẹn ba giờ, cô ấy đến sớm, bởi vì mới vừa rồi ngài có chuyện cho nên tôi liền để cho cô ấy trước tiên ở nơi này chờ một lát."

"Chuyên mục phỏng vấn nào?" Thành Luật ngẫm nghĩ chốc lát, hiển nhiên là hoàn toàn không nhớ có chuyện như vậy.

"Ah, Tổng giám đốc phu nhân chưa cùng ngài nói sao? Nghe nói có không ít người xuyên thông qua người đại diện của cô ấy, muốn muốn mời vợ chồng các ngài tham gia tiết mục, hiểu rõ các ngài cưới xong sẽ sống chung. Cô ấy suy tính đến việc ngài không thích cùng truyền thông giao thiệp, cho nên cũng chỉ đồng ý với tạp chí 《 nam style 》. Sáng sớm hôm nay cô ấy gọi điện thoại tới đây, giao cho tôi muốn đem thời gian buổi chiều để trống của ngài, nói là bên tạp chí sẽ phái người vội tới ngài làm chuyên mục phỏng vấn...... Tôi cho là ngài biết."

"Cô ấy...... Có thể quên nói." Thành Luật hơi sững sờ, nụ cười có chút leo lên môi của anh, rất nhanh lại bị anh che giấu. Ngẫu nhiên nhìn anh hướng về Đỗ Ngôn Ngôn, dùng giọng nói rất công thức hóa, "Hôm nay không rảnh, hôm nào sẽ bảo trợ lý với tạp chí của các cô hẹn thời gian khác."

"Không sao, em có thể đợi đến khi anh tan việc......" Đỗ Ngôn Ngôn che lại cô đơn giữa hai lông mày, tô son trát phấn lộ ra cười duyên.

Đáng tiếc, lời nói săn sóc mới nói được một nửa, liền bị Thành Luật không lưu một con đường sống, cự tuyệt, "Thật xin lỗi, lúc tan việc tôi muốn bồi bà xã."

Ngực Đỗ Ngôn Ngôn cứng lại. Lúc tan việc phải bồi bà xã sao? Thật ân ái, thế nào trước kia cho đến bây giờ anh cũng không dành ra chút thời gian để bồi cô?!

"Anh......"

Lời của cô mới nổi lên, Thành Luật cũng không để cho cô có quá nhiều tư cách khó chịu, lập tức cắt đứt, "Đỗ tiểu thư cứ như vậy nhìn bạn trai mình đuổi theo cô gái khác, không sao sao?"

"A, anh thật đúng là quan tâm đến tình yêu mới của em nha." Cô bay ra nụ cười tự tin, nhận định Thành Luật không hề giống mặt ngoài là xem ra chẳng hề để ý gì.

"Tôi nghĩ cô hiểu lầm, tôi quan tâm là em trai tôi." Khóe môi anh nhếch lên, giọng châm biếm, "Quen biết một hồi, thuận tiện khuyên cô một câu, vô luận là Tùy Trần hay là Thịnh Đản, cô đều không chọc nổi, tốt nhất là không cần chơi với lửa có ngày chết cháy đấy."

"Coi như đều vì anh, không đấu lại Tùy Trần, chẳng lẽ tôi cũng sẽ không đấu lại Thịnh Đản sao? Cùng lắm thì chính là Ngọc Thạch Câu Phần (ngọc nát đá tan)! Muốn mất thể diện vậy thì mọi người cùng nhau mất." Trông cậy vào người đàn ông này hồi tâm chuyển ý, là không thể nào. Đã như vậy, Đỗ Ngôn Ngôn cũng không sao cả đem mặt nạ xé rách, cô sẽ để cho hai anh em bọn họ biết, cô không phải là món đồ chơi muốn bỏ liền bỏ!

Quẳng xuống câu nói hung ác, Đỗ Ngôn Ngôn đạp giày cao gót rời đi, mỗi một bước, cô đều xoải bước vô cùng xinh đẹp.Hiển nhiên, cô chỉ lo duy trì khí thế, hoàn toàn không có chú ý tới Thành Luật ở phía sau lưng, trên mặt nổi lên một ít ti không quá thích hợp với thần thái của anh—— thần thái chờ xem kịch vui.

Tầm mắt của Tùy Trần xuyên qua kính chắn gió xe hơi, khóa chặt ở chiếc xe thể thao màu bạc cách đó không xa.

Gặp quỷ, quả nhiên là gừng càng già càng cay, vì để cô vui vẻ, Thẩm Phi thế nhưng không tiếc khiến các loại Hello Kitty Con Rối lẳng lơ đem nhồi vào xe thể thao.

Đập vào mi mắt là mềm mại mơ mộng, đâm vào con ngươi Tùy Trần làm nó đau.

Anh mím chặt môi mỏng, chuyển động chìa khóa xe, mới vừa định đạp chân ga, cửa xe đột nhiên bị người nào đó nặng nề kéo ra.

Nghe tiếng, anh chuyển con mắt quét tới nhìn chằm chằm, mắt thấy Đỗ Ngôn Ngôn hoàn toàn không để ý đến ý kiến của anh, vẫn ngồi vào ghế lái phụ, vênh mặt hất hàm sai khiến, ra lệnh: "Lái xe!"

"Xuống xe." Anh "hừ" một tiếng, lạnh giọng, không muốn lãng phí thời gian cùng cô giao thiệp.

"Anh......" Đỗ Ngôn Ngôn chợt nghiêng người sang, nghẹn ẩn dấu một bụng oán khí, tìm được chỗ phát tiết.

Vậy mà, lời của cô còn không mở ra đầu, Tùy Trần giống như là trúng tà, ngay cả chào hỏi cũng không nói một tiếng, chợt dẫm chân ga, không để ý loại phương thức vô cùng khoa trương khởi động có khả năng đụng vào xe đỗ ở một bên, anh dùng lực chuyển qua tay lái quẹo cua, thẳng tắp xông về chiếc xe thể thao màu bạc vừa mới chậm rãi chuyển động hướng bên ngoài bãi đỗ xe đi ra.

"Này, anh làm...... Làm cái gì thế?!" Mắt thấy sẽ vẫn đuổi theo đuôi, Đỗ Ngôn Ngôn tóm chặt lấy tay cầm trên mui xe, sắc mặt trắng xanh kêu la.

Tùy Trần không để ý đến cô, thân xe dưới sự điều khiển của anh đã vẽ ra một hình ảnh vượt qua hoàn mỹ, theo sát, anh đem xe ngoành, đã ngăn cản ở trước mặt chiếc xe thể thao màu bạc.

Chủ nhân chiếc xe kia hiển nhiên không ngờ tới sẽ gặp phải kẻ điên, hai tiếng thắng xe chói tai phá vỡ không gian yêu tĩnh của bãi đỗ xe.

Đợi đến khi bãi đỗ xe lần nữa trở về an tĩnh, hai chiếc xe, bốn người, bốn mắt nhìn nhau.

Một lát sau, Thẩm Phi là người dẫn đầu lấy lại tinh thần, khóe miệng anh cong, xuy ra cười khẽ, tay không báo động trước đưa ra cửa sổ xe, hướng Tùy Trần giơ ngón tay giữa lên.

"Bảo bối, cùng cha cùng nhau làm." Anh cảm thấy như vậy còn chưa đủ tận hứng, toát ra một cỗ sức mạnh không đem tên tiểu tử kia mặt tức xanh đen tuyệt không bỏ qua. Vì vậy, Thẩm Phi giọng cợt nhã nói qua, vừa đè xuống cửa sổ xe chỗ cạnh tài xế.

"...... Con không muốn." Khóe miệng Thịnh Đản giật giật, rất nghiêm túc cự tuyệt loại đề nghị không có ý nghĩa này.

"Hả?" Anh hơi có vẻ bất mãn "hừ" một tiếng, giọng nói vẫn như cũ, rất nhu hòa, "Con chắc chắn chứ?"

"......" Có một loại người chính là có thể rất dịu dàng phát ra uy hiếp, lại tương đối có tác dụng uy hiếp, tỷ như Thẩm Phi; lại có một loại người, cuộc sống hàng năm ở bên trong loại hành hạ này, đã sống được có tâm lý bóng mờ, tỷ như Thịnh Đản.

Cho nên, lời của Thẩm Phi còn chưa hoàn toàn tan mất, cô chấp nhận nhanh chóng duỗi tay ra cửa xe, sau vài giây từ chối, khó khăn giơ ngón tay giữa lên, lại không tự chủ không dám nhìn nét mặt Tùy Trần.

Mắt thấy hai dấu tay quốc tế thông dụng một trái một phải xuất hiện tại hai bên cửa sổ xe, con ngươi Tùy Trần ức chế không được hé.

Anh không biết Thẩm Phi, cho nên mặc kệ đối phương làm ra chuyện gì cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng là Thịnh Đản...... Không sai, chính là cái người ngày trước ở trước mặt anh liền nói chuyện lớn tiếng cũng không dám, hiếm khi rống câu thô tục còn có thể cà lăm, vào giờ phút này, đang phối hợp với người khác hướng về phía anh giơ ngón giữa!

Hình tượng này thành công khiến Tùy Trần ngây ngẩn cả người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương