Scandal Của Nữ Minh Tinh
-
Chương 7: Tuyệt vọng
Động tĩnh nơi Phạm Na truyền đến làm Giang Thừa Trạch đang ngủ gật bên cạnh chợt tỉnh giấc. Ngồi lên cạnh giường đỡ cô ngồi dậy, hiện tại sức khỏe cô còn yếu nên chưa thể đi lại được, chỉ có thể nằm yên một chỗ nghỉ ngơi. Tay vén tóc mai của cô ra sau tai, nhìn cô vừa đau lòng lại bất đắc dĩ.
"Em thấy trong người sao rôi?" Anh dịu dàng hỏi
"Em thấy đỡ nhiều rồi! Em bị sao vậy?" Cô quay gương mặt nhợt nhạt sang hỏi anh.Read more…
Giang Thừa Trạch lúng túng cũng không biết nên giấu cô hay nói thật cho cô biết
*cạch* cửa mở ra
"Em mà gặp tên Thiệu Hiên đó em sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh. Lúc trước thì hắn ép NaNa bỏ thai, giờ lại làm cho cô ấy sảy thai..." Người con gái vừa bước vào không quan sát trong phòng bệnh, vừa đi vừa nói ra bức xúc cho bạn trai nghe. Đến khi cánh tay bị bạn trai kéo kéo, mới nhìn lại trong phòng Phạm Na đã tỉnh. Nghe được lời cô nói khuôn mặt trở nên tái mét
"Diêu Tình bạn đang nói gì? Mình sảy thai?" Phạm Na thẫn thờ hỏi. Tay vô thức đặt lên trên bụng nhỏ. Ở đây đã từng có hai sinh mệnh, nhưng chúng lần lượt bị cô hại chết và giết chết. Nước mắt vô thức lăn dài trên má
"Thừa Trạch sư huynh chưa nói cho bạn sao? Bạn bị kích động với tổn thương quá lớn, thai nhin còn nhỏ không chịu được nên .... "
"Tại cái tên Thiệu Hiên khốn kiếp đó. Hắn là quỷ dữ" Diêu Tình kích động đến mức thở phì phò, lại bị bạn trai Trình Tuấn bịp miệng kéo ra ngoài. Hắn sợ để bạn gái hắn trong này thêm chút nữa chắc cô chọc cho Phạm Na mới bệnh dậy lại liệt giường luôn quá.
Kể từ lúc biết mình sảy thai đến bây giờ đã 3 ngày. Phạm Na chẳng nói với ai câu nào, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng bệnh, ăn xong rồi ngủ hoặc vô thần nhìn ra cửa sổ, mặc Thừa Trạch, Diêu Tình khuyên cỡ nào cô cũng không mở miệng. Đêm đến cô đặt tay lên bụng,cắn môi đến bật ra máu để khỏi nức nở lên tiếng.
Thừa Trạch trông coi cô, thấy cả người cô run rẩy anh cũng tỉnh giấc, anh ôm cô dậy, nhẹ nhàng tiến sát vào lòng, vỗ vỗ lưng cô
"Sư muội, em muốn khóc thì cứ khóc"
Cứ thế nguyên một đêm cô khóc trong lòng Giang Thừa Trạch rồi cả hai cùng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào, Phạm Na mở mắt, nhưng người bên cạnh đã không còn ở đó. Lúc cô tưởng anh đã đi đóng phim thì cánh cửa được mở ra. Anh lại xuất hiện với tô cháo nóng đến bên cạnh giường ngồi xuống
Cứ thế cả hai cùng trò chuyện đến khi cô ăn hết cháo. Thiệu Hiên vuốt tóc cô , anh tính đứng dậy và ra ngoài thì bất chợt cánh tay bị kéo lại.
"Sư huynh giúp em thoát khỏi Thiệu Hiên được không?" Cô nói thật nhỏ, chờ đợi câu trả lời từ anh
Giang Thừa Trạch có thể hiểu được cảm giác của cô, nhưng tên kia không dễ đối phó, hơn nữa nếu muốn ép hắn, thì anh phải mượn thế lực của lão cha Giang. Mà làm gì được không công, cha anh luôn muốn đùn đẩy công ty cho anh để du lịch với mẹ. Anh biết thừa lão cha muốn tranh thủ năn nỉ mẹ kết hôn cả 20 năm nay, nhưng mẹ anh vẫn không tha thứ cho ông lỗi lầm trước kia.
Nếu giờ anh cầu xin, anh sẽ vì cô phải trả một giá thật đắt, cũng mất đi tự do.
Thấy anh không trả lời, cô rũ hai mắt, dần buông lỏng cánh tay đang giữ tay của sư huynh. Cô biết chuyện này làm khó anh, là do cô luống cuống.
Thấy cô như vậy anh không khỏi đau lòng, đi đến ôm cô vào lòng
"Yên tâm, anh sẽ xử lý"
Phạm Na nằm bệnh viện tư của Cổ Viễn đúng một tuần thì cô đòi xuất viện. Cô cũng không muốn ở lại nhà Thừa Trạch sư huynh nữa. Nên cô đã kêu Diêu Tình tìm cho cô một chỗ ở mới. Cánh càng xa nơi này càng tốt.
Thế là cô quyết định sẽ về thành phố A, không bao giờ đặt chân lên mảnh đất Bắc Kinh đầy đau thương này!
Chỉ là, khi vừa mới bước chân ra khỏi cổng bệnh viện, một người cô không muốn gặp nhất lại đứng ở đó. Ánh mắt hắn ta đầy tơ máu, như thể con thú hung dữ muốn giết chết cô.
Phạm Na không hề lùi bước, tay cô kéo Thừa Trạch đang xúc động muốn đi lên che cho cô lại. Cái nắm tay ấy lại khiến cho Thiệu Hiên căm ghét, hắn ta mất lí trí đến gần cô, muốn đưa tay bắt lấy tay cô kéo đi. Nhưng cô lại né tránh sang bên, tay phải dơ lên đánh thật mạnh vào má hắn , làm hắn lảo đảo một bước, khóe môi rỉ máu.
Tay cô cũng đau dớn, nhưng trái tim cô bị đục khoét còn đau hơn, đau đến tê tâm liệt phế mất rồi. Giờ cô chỉ còn lạnh lùng nhìn người trước mắt, đau khổ cùng hận thù đan xen.
"Một tiện nhân như em mà giám đánh tôi?" Thiệu Hiên dơ tay lên định giáng bạt tai trả lại cô. Nhưng lại bị Giang Thừa Hiên chặn lại, đấm cho một cú làm hắn lảo đảo té xuống đất vô cùng chật vật
"Hóa ra cô lén lút với tên này? Tìm được cây cao bóng cả nên mượn cớ đá tôi đi?" Thiệu Hiên nhìn cô mỉa mai. Hắn ta cũng không biết hắn ta đang nói gì. Mục đích hôm nay đến để bắt nhốt cô ở bên hắn nhưng khi nhìn cô với Giang Thừa Trạch chở che nhau như vậy làm hắn ghen đến phát điên.
"shit, hôm nay tao phải đánh chết mày" Giang Thừa Trạch nghe thấy hắn nói như vậy thì tức đến nỗi chửi tục cả ra tiếng, muốn đi lên đánh tên chết bằm này đến chết thì lại bị Phạm Na kéo lại.
Ở đây là chốn công cộng, lại đang có người vây quanh xem kịch vui. May mà Thừa Trạch sư huynh đã đeo khẩu trang, cô sợ liên lụy đến anh. Dù sao làm đại minh tinh thì danh tiếng rất quan trọng.
"Thừa Hiên, Phạm Na tôi nói cho anh biết tôi ở bên anh suốt 2 năm chưa từng phản bội anh bao giờ. Còn anh? vậy giờ anh có tư cách gì để chửi tôi "
"Phạm Na, mau theo tôi đi. Nếu không hậu quả do em tự gánh" Thiệu Hiên cầm cánh tay cô muốn kéo cô đi. Nhưng lại bị cô hất ra
"Coi như hôm nay Phạm Na tôi đã nhìn rõ bộ mặt của anh Thiệu Hiên. Anh thật ghê tởm. Có vợ rồi, anh còn muốn tôi bên anh? Khi yêu tôi anh còn oanh oanh yến yến bên ngoài. Giờ lại biến tôi thành con ngốc sao?" Phạm Na vừa cười vừa nói, nước mắt rơi dài trên má
"Tôi muốn có một gia đình bình thường như bao người khác. Anh mau cút xa cuộc đời tôi ra. cút... Anh cút đi" Cô gào lên tuyệt vọng
Thấy cô như vậy Thiệu Hiên sững người, rốt cuộc hắn ta và cô sao vậy? tại sao lại đến nông nỗi này. Hắn trơ mắt nhìn cô được đưa đi, chân hắn như đeo trì, con đường này là do hắn chọn. Giờ hắn đã có được những gì hắn muốn có địa vị, danh vọng, tài sản,... nhưng lại trống rỗng
"Em thấy trong người sao rôi?" Anh dịu dàng hỏi
"Em thấy đỡ nhiều rồi! Em bị sao vậy?" Cô quay gương mặt nhợt nhạt sang hỏi anh.Read more…
Giang Thừa Trạch lúng túng cũng không biết nên giấu cô hay nói thật cho cô biết
*cạch* cửa mở ra
"Em mà gặp tên Thiệu Hiên đó em sẽ băm hắn ra thành trăm mảnh. Lúc trước thì hắn ép NaNa bỏ thai, giờ lại làm cho cô ấy sảy thai..." Người con gái vừa bước vào không quan sát trong phòng bệnh, vừa đi vừa nói ra bức xúc cho bạn trai nghe. Đến khi cánh tay bị bạn trai kéo kéo, mới nhìn lại trong phòng Phạm Na đã tỉnh. Nghe được lời cô nói khuôn mặt trở nên tái mét
"Diêu Tình bạn đang nói gì? Mình sảy thai?" Phạm Na thẫn thờ hỏi. Tay vô thức đặt lên trên bụng nhỏ. Ở đây đã từng có hai sinh mệnh, nhưng chúng lần lượt bị cô hại chết và giết chết. Nước mắt vô thức lăn dài trên má
"Thừa Trạch sư huynh chưa nói cho bạn sao? Bạn bị kích động với tổn thương quá lớn, thai nhin còn nhỏ không chịu được nên .... "
"Tại cái tên Thiệu Hiên khốn kiếp đó. Hắn là quỷ dữ" Diêu Tình kích động đến mức thở phì phò, lại bị bạn trai Trình Tuấn bịp miệng kéo ra ngoài. Hắn sợ để bạn gái hắn trong này thêm chút nữa chắc cô chọc cho Phạm Na mới bệnh dậy lại liệt giường luôn quá.
Kể từ lúc biết mình sảy thai đến bây giờ đã 3 ngày. Phạm Na chẳng nói với ai câu nào, lúc nào cũng nhốt mình trong phòng bệnh, ăn xong rồi ngủ hoặc vô thần nhìn ra cửa sổ, mặc Thừa Trạch, Diêu Tình khuyên cỡ nào cô cũng không mở miệng. Đêm đến cô đặt tay lên bụng,cắn môi đến bật ra máu để khỏi nức nở lên tiếng.
Thừa Trạch trông coi cô, thấy cả người cô run rẩy anh cũng tỉnh giấc, anh ôm cô dậy, nhẹ nhàng tiến sát vào lòng, vỗ vỗ lưng cô
"Sư muội, em muốn khóc thì cứ khóc"
Cứ thế nguyên một đêm cô khóc trong lòng Giang Thừa Trạch rồi cả hai cùng ngủ thiếp đi.
Sáng sớm, ánh nắng chiếu vào, Phạm Na mở mắt, nhưng người bên cạnh đã không còn ở đó. Lúc cô tưởng anh đã đi đóng phim thì cánh cửa được mở ra. Anh lại xuất hiện với tô cháo nóng đến bên cạnh giường ngồi xuống
Cứ thế cả hai cùng trò chuyện đến khi cô ăn hết cháo. Thiệu Hiên vuốt tóc cô , anh tính đứng dậy và ra ngoài thì bất chợt cánh tay bị kéo lại.
"Sư huynh giúp em thoát khỏi Thiệu Hiên được không?" Cô nói thật nhỏ, chờ đợi câu trả lời từ anh
Giang Thừa Trạch có thể hiểu được cảm giác của cô, nhưng tên kia không dễ đối phó, hơn nữa nếu muốn ép hắn, thì anh phải mượn thế lực của lão cha Giang. Mà làm gì được không công, cha anh luôn muốn đùn đẩy công ty cho anh để du lịch với mẹ. Anh biết thừa lão cha muốn tranh thủ năn nỉ mẹ kết hôn cả 20 năm nay, nhưng mẹ anh vẫn không tha thứ cho ông lỗi lầm trước kia.
Nếu giờ anh cầu xin, anh sẽ vì cô phải trả một giá thật đắt, cũng mất đi tự do.
Thấy anh không trả lời, cô rũ hai mắt, dần buông lỏng cánh tay đang giữ tay của sư huynh. Cô biết chuyện này làm khó anh, là do cô luống cuống.
Thấy cô như vậy anh không khỏi đau lòng, đi đến ôm cô vào lòng
"Yên tâm, anh sẽ xử lý"
Phạm Na nằm bệnh viện tư của Cổ Viễn đúng một tuần thì cô đòi xuất viện. Cô cũng không muốn ở lại nhà Thừa Trạch sư huynh nữa. Nên cô đã kêu Diêu Tình tìm cho cô một chỗ ở mới. Cánh càng xa nơi này càng tốt.
Thế là cô quyết định sẽ về thành phố A, không bao giờ đặt chân lên mảnh đất Bắc Kinh đầy đau thương này!
Chỉ là, khi vừa mới bước chân ra khỏi cổng bệnh viện, một người cô không muốn gặp nhất lại đứng ở đó. Ánh mắt hắn ta đầy tơ máu, như thể con thú hung dữ muốn giết chết cô.
Phạm Na không hề lùi bước, tay cô kéo Thừa Trạch đang xúc động muốn đi lên che cho cô lại. Cái nắm tay ấy lại khiến cho Thiệu Hiên căm ghét, hắn ta mất lí trí đến gần cô, muốn đưa tay bắt lấy tay cô kéo đi. Nhưng cô lại né tránh sang bên, tay phải dơ lên đánh thật mạnh vào má hắn , làm hắn lảo đảo một bước, khóe môi rỉ máu.
Tay cô cũng đau dớn, nhưng trái tim cô bị đục khoét còn đau hơn, đau đến tê tâm liệt phế mất rồi. Giờ cô chỉ còn lạnh lùng nhìn người trước mắt, đau khổ cùng hận thù đan xen.
"Một tiện nhân như em mà giám đánh tôi?" Thiệu Hiên dơ tay lên định giáng bạt tai trả lại cô. Nhưng lại bị Giang Thừa Hiên chặn lại, đấm cho một cú làm hắn lảo đảo té xuống đất vô cùng chật vật
"Hóa ra cô lén lút với tên này? Tìm được cây cao bóng cả nên mượn cớ đá tôi đi?" Thiệu Hiên nhìn cô mỉa mai. Hắn ta cũng không biết hắn ta đang nói gì. Mục đích hôm nay đến để bắt nhốt cô ở bên hắn nhưng khi nhìn cô với Giang Thừa Trạch chở che nhau như vậy làm hắn ghen đến phát điên.
"shit, hôm nay tao phải đánh chết mày" Giang Thừa Trạch nghe thấy hắn nói như vậy thì tức đến nỗi chửi tục cả ra tiếng, muốn đi lên đánh tên chết bằm này đến chết thì lại bị Phạm Na kéo lại.
Ở đây là chốn công cộng, lại đang có người vây quanh xem kịch vui. May mà Thừa Trạch sư huynh đã đeo khẩu trang, cô sợ liên lụy đến anh. Dù sao làm đại minh tinh thì danh tiếng rất quan trọng.
"Thừa Hiên, Phạm Na tôi nói cho anh biết tôi ở bên anh suốt 2 năm chưa từng phản bội anh bao giờ. Còn anh? vậy giờ anh có tư cách gì để chửi tôi "
"Phạm Na, mau theo tôi đi. Nếu không hậu quả do em tự gánh" Thiệu Hiên cầm cánh tay cô muốn kéo cô đi. Nhưng lại bị cô hất ra
"Coi như hôm nay Phạm Na tôi đã nhìn rõ bộ mặt của anh Thiệu Hiên. Anh thật ghê tởm. Có vợ rồi, anh còn muốn tôi bên anh? Khi yêu tôi anh còn oanh oanh yến yến bên ngoài. Giờ lại biến tôi thành con ngốc sao?" Phạm Na vừa cười vừa nói, nước mắt rơi dài trên má
"Tôi muốn có một gia đình bình thường như bao người khác. Anh mau cút xa cuộc đời tôi ra. cút... Anh cút đi" Cô gào lên tuyệt vọng
Thấy cô như vậy Thiệu Hiên sững người, rốt cuộc hắn ta và cô sao vậy? tại sao lại đến nông nỗi này. Hắn trơ mắt nhìn cô được đưa đi, chân hắn như đeo trì, con đường này là do hắn chọn. Giờ hắn đã có được những gì hắn muốn có địa vị, danh vọng, tài sản,... nhưng lại trống rỗng
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook