Say Say Kiều Thê
-
Chương 2
Hải Tứ vẫn còn đang mê muội, thì từ phía trước đã thấy một nhóm người có cả nam lẫn nữ đang vội vàng chạy tới, họ thấy Phong Chính và Hải Tứ thì dừng lại hỏi, “Hai vị đại ca có thấy xung quanh đây có người nào từ bên trong nhảy ra ngoài không?” Phong Chính gật đầu, chỉ tay về hướng Loan Loan đã chạy nói, “Ân, thấy. Đã chạy về hướng bên kia.” Đám người kia rối rít cảm ơn hắn, rồi nhanh chóng vội vã chạy đi.
Thấy bọn họ đã đi khá xa, Hải Tứ oán trách, “Phong lão đệ, sao ngươi lại nói cho bọn họ biết chứ. Ngươi xem bọn họ có nhiều người như vậy, nếu bọn họ thật sự đuổi kịp tiểu huynh đệ kia, thì hắn chắc chắn sẽ thiệt thòi.”
Phong Chính lắc đầu nói, “Tứ ca, ngươi không cảm thấy thân phận của hắn thật khả nghi sao? Ngày đó ở tửu lâu nhìn thấy hắn, y phục hắn mặc trên người giá trị thật không rẻ, hôm nay lại mặc trang phục bình thường như những gã sai vặt, hơn nữa hắn từ tường của Lâm phủ mà nhảy ra ngoài. Đã lâu đã nghe tiếng Lâm gia có 4 vị công tử, không chừng hắn là một trong số đó. Hắn còn nhỏ tuổi như vậy mà đã bướng bỉnh thế rồi, nếu không dạy dỗ tốt thì sau này sẽ không có tương lai sáng lạn.”
Hải Tứ hoàn toàn ngậm miệng. Hắn làm sao đã quên khuấy đi mất Phong lão đệ là một ông cụ non, tính cách thì luôn khó khăn nghiêm túc. Nếu thật sự tiểu huynh đệ kia là thiếu gia của Lâm gia, thì hắn ít lời đi cũng tốt.
Loan Loan nhanh như chớp chạy đến đường cái, lẩn vào đám người đông đúc kia như con cá nhỏ bé lẩn vào sóng nước mênh mông, trốn phía Đông rồi lại chạy sang phía Tây, chỉ chốc lát những hạ nhân bám theo nàng đều bị bỏ rơi phía sau. Nàng vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật, trong lòng rất vui vẻ. Đột nhiên bị người nào đó dùng sức đè chặt bả vai, thần trí nàng hoảng loạn căng thẳng, đang muốn dùng sức mà thoát thân, thì nghe được người nọ kêu lên tên của nàng, nàng không chạy nữa, miệng cười tươi khoe hai lúm đồng tiền xinh xắn. Nàng xoay người, ngọt ngào kêu lên, “Đại tỷ,” người nọ chính là sư tỷ kết bái của Loan Loan, tên là Lý Mạch Tang.
Mạch Tang khẽ mỉm cười hỏi nàng, “Sao muội lại ăn mặc như thế này?”
Loan Loan cúi thấp xuống, kê gần lỗ tai Mạch Tang thì thầm, “Muội lén trốn ra ngoài đấy.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, lần này lại là vì cái gì đây hử?”
“Bởi vì…” Nói còn chưa dứt lời , vẻ mặt Loan Loan đột nhiên kéo Mạch Tang chạy về phía hẻm nhỏ, sau đó lén lén lút lút quan sát bên ngoài một hồi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt như đang trêu chọc của Mạch Tang, không khỏi đỏ mặt lên, bĩu môi mà nói, “Muội chỉ vừa đi ra ngoài chưa lâu, không muốn nhanh như vậy đã bị bắt về.” Rồi kéo tay Mạch Tang năn nỉ, “Đại tỷ, bọn họ đang lục soát cả con đường này để tìm kiếm muội, tỷ giúp muội một chút đi.”
Mạch Tang cười cười, xỉa tay lên trán Loan Loan mà nói, “Muội nha, muội nha, thôi đi theo ta.” Mạch Tang mang theo Loan Loan đi vào sâu trong hẻm nhỏ, vừa mới đi được 3 khúc quanh thì đã thấy phía trước chỉ là một bức tường cao kín, Loan Loan hỏi đầy nghi ngờ, “Đại tỷ, đây là một ngõ cụt, tường này lại cao đến thế, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Là ngõ cụt thì tốt rồi, tường càng cao thì mới làm cho những người bắt muội không thể làm gì được. Ôm chặt tỷ đi.” Nói xong, Mạch Tang mang theo Loan Loan phi thân qua tường cao.
Đây là lần đầu tiên Loan Loan cảm nhận được thế nào là khinh công, nàng sợ hãi ôm chặt lấy Mạch Tang, ngay cả mắt cũng không dám mở, bên tai nghe tiếng gió vù vù, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa hiếu kì. Đến khi đã an toàn chạm mặt đất, nàng mới vừa buông Mạch Tang ra, liền nghe được có tiếng người kêu lớn vui mừng, “Tiểu huynh đệ!” Nàng tập trung quan sát, là Hải Tứ. Thì ra Mạch Tang mang nàng phi thân qua tường lại vào phải một gia trang, đó chính là hậu viện cửa tiệm mới mở của Phong gia ở khu phố phía bắc.Sau khi rời Lâm phủ, Hải Tứ theo Phong Chính trở về cửa tiệm, cùng nhau suy nghĩ tính toán sắp xếp sửa sang lại cho chu toàn, ai ngờ lại một lần nữa chứng kiến Loan Loan từ trên trời rơi xuống.
Mạch Tang thấp giọng hỏi Loan Loan, “Muội biết hắn sao?” Loan Loan gật đầu, Mạch Tang cân nhắc một chút rồi nói, “Vậy con bé ngốc này, muội ở lại đây chơi cho tốt, nhưng nhớ một lúc sau phải về nhà đó.” Nói xong liền chuyển hướng về phía Hải Tứ, “Vị đại ca này, tiểu huynh đệ đây phiền ngươi chiếu cố. Ta còn có việc, ta xin đi trước.” Sau đó nàng quay về hướng Loan Loan gật gật đầu, lại từ hậu viện nhảy qua tường đi mất.
Hải Tứ không khỏi thầm khen, đúng là hảo khinh công. Chưa kịp định thần, thì hắn đã cảm giác có người đang nắm nắm kéo kéo ống tay áo mình. Hắn cúi đầu nhìn xuống, cười cười nói, “Tiểu huynh đệ a, ngươi như thế nào…”
Hắn nói còn chưa dứt câu đã bị Loan Loan cướp lời, “Đại ca râu dài, có phải ngươi đang muốn hỏi ta tại sao lại leo tường mà vào? Bởi vì đang có người đuổi bắt ta. Tại sao họ lại muốn bắt ta? Là bởi vì ta nhảy tường trốn ra ngoài. Tại sao ta lại nhảy tường ra ngoài? Bởi vì ta bị buộc phải ở trong nhà, nhưng ta lại hoàn toàn không muốn. Tại sao ta lại bị ép buộc trong khi ta không muốn ở nhà? Bởi vì ta bị cha ta cấm túc, vì vậy nên mới bị quản chế. Vì cái gì mà ta bị cấm túc như thế? Vì cha ta biết được ta đã liều mạng đấu rượu với ngươi. Và tại sao ta phải liều mạng đấu với ngươi? Bởi vì đại ca à, tửu lượng của ngươi thật là tốt. Cho nên…” Loan Loan nói một hơi đến đây, không chỉ Hải Tứ, mà cả những gia nhân đang phụ sắp xếp đồ đạc cũng bị một tràng tự hỏi tự đáp của Loan Loan làm mê muội, loạn óc. Loan Loan thay đổi giọng điệu, nói tiếp, “Cho nên đại ca râu dài, ngươi phải giúp ta, ngươi nhất định có thể giúp ta, có đúng không? (Vivi: ôi em phục tài tự sướng của tỷ quá = =)
Hải Tứ không biết làm thế nào liền nháy mắt mấy cái ra hiệu, ý bảo nàng không cần nói nữa, hắn đã hiểu. Bất quá, hắn còn biết được 1 việc – đấu rượu lần này muốn phân thắng bại thì phải cần được sự giúp đỡ của vị tiều huynh đệ này (đương nhiên là chỉ có mình Hải Tứ cho là như thế). Một người có thể sảng khoái uống rượu như thế chắc chắn không thể nào là người xấu được. Hải Tứ mở to miệng, đang tính đáp ứng, thì từ phía trước cửa hàng, có một người đang từ từ đi vào, lạnh lùng tuyên bố, “Không thể.”
Loan Loan trầm mặt xuống, chuẩn bị sẵn sàng rồi xoay người nhìn thử xem ai mà to gan dám cắt ngang lời của nàng như thế, hơn nữa câu trả lời còn khiến nàng vô cùng tức giận. Vừa trông thấy người kia, nàng đã trở nên ngẩn ngơ… Không hẳn vì đối phương quá tuấn mỹ, đừng nói giỡn chứ, nàng từ nhỏ cũng được người đời gọi là “Lạc thành tứ thiếu gia” một trong bốn vị công tử Lâm gia được hâm mộ đến ngây dại. Cũng không phải vì đối phương khí thế hơn người, nàng thân được Lâm lão gia giáo dưỡng nghiêm khắc mới có được tư chất bất phàm, (dĩ nhiên người đứng trước mặt nàng cũng không phải là tệ, nhưng vì hắn quá trẻ nên cái hắn thiếu là sự lịch lãm, khí khái phong trần tích lũy qua năm tháng).
Loan Loan sững sờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia đang dần tiến tới gần, đột nhiên nàng giật mình nhận ra sai lầm của mình, thông suốt được nguyên nhân vì sao bản thân đã ngây người ra nhìn hắn. Đúng rồi, sáng nay nàng không chú ý, giờ nhìn kĩ bộ dạng hình dáng của hắn, rõ ràng là người Trung Nguyên, nhưng dựa vào thể trạng cao lớn cùng với cặp mắt khác người kia —- thì ra là hắn là con lai. Nhân sĩ từ các nước lân bang không phải nàng chưa từng thấy qua, cũng có nhiều người lai ngoại tộc đến Lâm phủ bái kiến cha và ca ca nàng, nhưng tên này thì dường như các nét trên gương mặt hắn không hài hòa với nhau, người nhìn thoáng qua đã có sự phân biệt giữa yếu tố Trung Nguyên và ngoại lai.
Loan Loan cứ thế đứng đó mà ngây người, Hải Tứ nhìn bộ dáng si ngốc của nàng còn tưởng nàng bị tên mặt lạnh Phong Chính hù khiếp sợ, liền bước lên phía trước hòa giải, “Phong lão đệ, ngươi nhìn tiểu huynh đệ bị người ta rượt đuổi phải chạy khắp nơi, thật đáng thương a!”
Phong Chính không để ý đến lời Hải Tứ, tự mình quan sát Loan Loan rồi hỏi, “Không biết ta đang được diện kiến vị nào trong tứ thiếu gia của Lâm phủ?”
Loan Loan bị ánh mắt dò xét của Phong Chính làm cho không thoải mái, nàng khoanh hai tay trước ngực, đầu khẽ hất qua một bên, hừ mũi, “Lâm gia lão tứ,” tứ thiếu gia của Lâm gia tuổi cũng sàng như Loan Loan, cho nên khi nàng cải nam trang trốn ra ngoài nếu có bất kì người nào hỏi thì nàng đều dùng tên của tứ ca là nhiều nhất.
Phong Chính lạnh lùng nhìn cử chỉ của Loan Loan, tỏ vẻ quan tâm, “Xem ra Tứ thiếu gia trong mình đang có bịnh a.”
“Bệnh gì?” Loan Loan giật mình hỏi, nàng đang có bệnh mà sao bản thân một chút cũng không cảm nhận được.
“Nói đúng ra bệnh của ngươi là không thể nói chuyện bằng miệng mà phải nói chuyện bằng mũi.” (Lúc này Hải Tứ chen vào nói, “Phong lão đệ…”). “Ngươi dám chế nhạo ta.” (“Tiểu huynh đệ…”). “Không dám, bất quá là ta chỉ cảm thấy kì quái, lúc sáng ta vừa gặp tứ thiếu gia, tứ thiếu gia thể chất rất tốt a, từ trên cao ngã xuống như vậy mà cũng không hề hấn gì.
Lúc này, tức khí của Loan Loan đã tràn khắp kinh mạch trong người, bắt đầu bốc lên tới đỉnh đầu của nàng, đôi mắt nàng hừng hừng lửa giận nhìn chằm chằm về phía Phong Chính. Từ nhỏ đến lớn, nàng là bảo bối của Lâm gia, trên dưới Lâm phủ đều nâng niu giáo dưỡng, chưa từng có qua người nào dám cay độc châm chích nàng như vậy. Nhìn thấy ánh mắt ngạo mạn, vẻ mặt lạnh như băng của Phong Chính, Loan Loan rốt cuộc không nhịn được vung tay đánh ra một chưởng. Công phu của nàng phần lớn do đại tỷ truyền dạy, đại tỷ nói nếu nàng muốn đối phó 2-3 người thì không thành vấn đề. Xem ra hôm nay, nàng không thể không đem cái tên lãnh khốc* này ra đập cho bõ ghét. (lãnh khốc ở đây nghĩa lạnh lùng, tàn nhẫn)
Chỉ tiếc Loan Loan tính toán một phen đến khi ra tay thì lại đánh hụt. Hai người đánh qua lại hết mười mấy chiêu, nàng ngay cả chéo áo của đối phương cũng không thể chạm tới được. còn vẻ mặt của đối thủ thì vẫn thoải mái, ung dung. Tốt, nếu đã đánh không lại thì phải ra tuyệt chiêu thôi. Loan Loan khẽ phất tay áo lên, một vật thể hình cầu rơi vào lòng bàn tay nàng.
Phong Chính vừa thấy thì cơ mặt như đông cứng. Tiểu tử này không có nội công, nhưng chiêu thức võ công thì thật hỗn tạp, cách ra chiêu cũng rất quái lạ, hiện tại trong lòng bàn tay hắn không lẽ là độc môn ám khí? Chỉ nhìn thấy một tay Loan Loan vung lên, Phong Chính hết sức tập trung đề phòng… Nhưng cái “ám khí” tròn tròn đó không phóng về phía hắn, cũng không hướng về bất kì người nào khác, mà lại bị ném mạnh trên mặt đất. Rồi một tiếng nổ vang lên, cả hậu viện nhất thời chìm ngập trong làn khói trắng. Làn khói này làm mọi người sặc sụa, nhiều người cũng trở thành nạn nhân, ôm lấy miệng mà ho liên tục. Đến khi làn khói tản đi, thì bóng dáng Loan Loan đã biệt tăm. (Vivi: ôi chị đánh ko lại chơi chiêu thứ 36, chạy là thượng sách =)))
Đêm đến, Loan Loan đang say giấc mơ mơ màng màng, đột nhiên mơ hồ nghe như có ai đang gọi tên mình. Nàng khẽ rướn đôi mắt lờ mờ buồn ngủ của mình, nhờ vào chút ánh sáng le lói trong phòng, nhìn thấy phía đầu giường của mình có một bóng đen, Loan Loan toàn thân run rẩy, theo bản năng tính há mồm thét to, nhưng bóng đen kia đã kịp thời bịt miệng nàng lại, nhẹ nhàng nói, “Là tỷ.”
Đại tỷ.
Lý Mạch Tang thấy Loan Loan gật gật đầu liền buông tay ra. Nàng vừa buông tay khỏi miệng Loan Loan thì bị Loan Loan chụp lại, mừng rỡ reo lên, “Đại tỷ!”
Mạch Tang ngồi xuống bên giường mỉm cười hỏi, “Có phải tỷ đã hù muội sợ không?”
Loan Loan gật đầu theo quán tính, như rồi lại lắc đầu, “Đại tỷ, muội biết võ công của tỷ rất giỏi, nhưng làm ơn mỗi lần đến tỷ cũng không cần thiết phải lặng im không chút tiếng động chứ, còn nữa hấu như lần nào cũng là ban đêm a… Bất quá đại tỷ tới thăm, muội thật sự rất cao hứng. Tỷ lên giường ngủ với muội đi.” Loan Loan vừa nói liền xích vào trong một chút chừa chỗ cho Mạch Tang nằm .Mạch Tang nghe vậy liền nằm xuống, vừa ngả lưng chưa lâu bên cạnh muội muội thì đã nghe tiếng Loan Loan oán trách, “Đại tỷ, tỷ gạt muội.”
“Tỷ lừa muội cái gì?” Mạch Tang khó hiểu hỏi lại.
“Có phải tỷ đã nói rằng với chút võ công chiêu thức của muội đã đủ đi đối phó được 2-3 người?”
“Đúng vậy.” Mạch Tang vẫn không lần ra được muội muội mình đang nghĩ gì.
“Vậy sao hôm nay muội đánh nhau một lần với người ngoài lại bị thua thảm hại? Ngay cả chéo áo đối phương cũng không đụng tới được? Cuối cùng muội phải dùng đạn khói mà Tam tỷ cho mới có thể chạy thoát được.”
Mạch Tang nghe Loan Loan nói như vậy liền hiểu được lý do vì sao Loan Loan bị thua, không nhịn được mà cười to nói, “Tiểu nha đầu, đó là bởi vì ngươi gặp phải người luyện võ chân chính. Ta không phải còn nói với ngươi, muốn đánh thắng thì 2-3 người đó phải là người chưa từng học qua công phu sao?”
Thấy bọn họ đã đi khá xa, Hải Tứ oán trách, “Phong lão đệ, sao ngươi lại nói cho bọn họ biết chứ. Ngươi xem bọn họ có nhiều người như vậy, nếu bọn họ thật sự đuổi kịp tiểu huynh đệ kia, thì hắn chắc chắn sẽ thiệt thòi.”
Phong Chính lắc đầu nói, “Tứ ca, ngươi không cảm thấy thân phận của hắn thật khả nghi sao? Ngày đó ở tửu lâu nhìn thấy hắn, y phục hắn mặc trên người giá trị thật không rẻ, hôm nay lại mặc trang phục bình thường như những gã sai vặt, hơn nữa hắn từ tường của Lâm phủ mà nhảy ra ngoài. Đã lâu đã nghe tiếng Lâm gia có 4 vị công tử, không chừng hắn là một trong số đó. Hắn còn nhỏ tuổi như vậy mà đã bướng bỉnh thế rồi, nếu không dạy dỗ tốt thì sau này sẽ không có tương lai sáng lạn.”
Hải Tứ hoàn toàn ngậm miệng. Hắn làm sao đã quên khuấy đi mất Phong lão đệ là một ông cụ non, tính cách thì luôn khó khăn nghiêm túc. Nếu thật sự tiểu huynh đệ kia là thiếu gia của Lâm gia, thì hắn ít lời đi cũng tốt.
Loan Loan nhanh như chớp chạy đến đường cái, lẩn vào đám người đông đúc kia như con cá nhỏ bé lẩn vào sóng nước mênh mông, trốn phía Đông rồi lại chạy sang phía Tây, chỉ chốc lát những hạ nhân bám theo nàng đều bị bỏ rơi phía sau. Nàng vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh vật, trong lòng rất vui vẻ. Đột nhiên bị người nào đó dùng sức đè chặt bả vai, thần trí nàng hoảng loạn căng thẳng, đang muốn dùng sức mà thoát thân, thì nghe được người nọ kêu lên tên của nàng, nàng không chạy nữa, miệng cười tươi khoe hai lúm đồng tiền xinh xắn. Nàng xoay người, ngọt ngào kêu lên, “Đại tỷ,” người nọ chính là sư tỷ kết bái của Loan Loan, tên là Lý Mạch Tang.
Mạch Tang khẽ mỉm cười hỏi nàng, “Sao muội lại ăn mặc như thế này?”
Loan Loan cúi thấp xuống, kê gần lỗ tai Mạch Tang thì thầm, “Muội lén trốn ra ngoài đấy.”
“Ta cũng nghĩ như vậy, lần này lại là vì cái gì đây hử?”
“Bởi vì…” Nói còn chưa dứt lời , vẻ mặt Loan Loan đột nhiên kéo Mạch Tang chạy về phía hẻm nhỏ, sau đó lén lén lút lút quan sát bên ngoài một hồi cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Nàng vừa quay đầu lại thì nhìn thấy vẻ mặt như đang trêu chọc của Mạch Tang, không khỏi đỏ mặt lên, bĩu môi mà nói, “Muội chỉ vừa đi ra ngoài chưa lâu, không muốn nhanh như vậy đã bị bắt về.” Rồi kéo tay Mạch Tang năn nỉ, “Đại tỷ, bọn họ đang lục soát cả con đường này để tìm kiếm muội, tỷ giúp muội một chút đi.”
Mạch Tang cười cười, xỉa tay lên trán Loan Loan mà nói, “Muội nha, muội nha, thôi đi theo ta.” Mạch Tang mang theo Loan Loan đi vào sâu trong hẻm nhỏ, vừa mới đi được 3 khúc quanh thì đã thấy phía trước chỉ là một bức tường cao kín, Loan Loan hỏi đầy nghi ngờ, “Đại tỷ, đây là một ngõ cụt, tường này lại cao đến thế, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
“Là ngõ cụt thì tốt rồi, tường càng cao thì mới làm cho những người bắt muội không thể làm gì được. Ôm chặt tỷ đi.” Nói xong, Mạch Tang mang theo Loan Loan phi thân qua tường cao.
Đây là lần đầu tiên Loan Loan cảm nhận được thế nào là khinh công, nàng sợ hãi ôm chặt lấy Mạch Tang, ngay cả mắt cũng không dám mở, bên tai nghe tiếng gió vù vù, trong lòng vừa khiếp sợ lại vừa hiếu kì. Đến khi đã an toàn chạm mặt đất, nàng mới vừa buông Mạch Tang ra, liền nghe được có tiếng người kêu lớn vui mừng, “Tiểu huynh đệ!” Nàng tập trung quan sát, là Hải Tứ. Thì ra Mạch Tang mang nàng phi thân qua tường lại vào phải một gia trang, đó chính là hậu viện cửa tiệm mới mở của Phong gia ở khu phố phía bắc.Sau khi rời Lâm phủ, Hải Tứ theo Phong Chính trở về cửa tiệm, cùng nhau suy nghĩ tính toán sắp xếp sửa sang lại cho chu toàn, ai ngờ lại một lần nữa chứng kiến Loan Loan từ trên trời rơi xuống.
Mạch Tang thấp giọng hỏi Loan Loan, “Muội biết hắn sao?” Loan Loan gật đầu, Mạch Tang cân nhắc một chút rồi nói, “Vậy con bé ngốc này, muội ở lại đây chơi cho tốt, nhưng nhớ một lúc sau phải về nhà đó.” Nói xong liền chuyển hướng về phía Hải Tứ, “Vị đại ca này, tiểu huynh đệ đây phiền ngươi chiếu cố. Ta còn có việc, ta xin đi trước.” Sau đó nàng quay về hướng Loan Loan gật gật đầu, lại từ hậu viện nhảy qua tường đi mất.
Hải Tứ không khỏi thầm khen, đúng là hảo khinh công. Chưa kịp định thần, thì hắn đã cảm giác có người đang nắm nắm kéo kéo ống tay áo mình. Hắn cúi đầu nhìn xuống, cười cười nói, “Tiểu huynh đệ a, ngươi như thế nào…”
Hắn nói còn chưa dứt câu đã bị Loan Loan cướp lời, “Đại ca râu dài, có phải ngươi đang muốn hỏi ta tại sao lại leo tường mà vào? Bởi vì đang có người đuổi bắt ta. Tại sao họ lại muốn bắt ta? Là bởi vì ta nhảy tường trốn ra ngoài. Tại sao ta lại nhảy tường ra ngoài? Bởi vì ta bị buộc phải ở trong nhà, nhưng ta lại hoàn toàn không muốn. Tại sao ta lại bị ép buộc trong khi ta không muốn ở nhà? Bởi vì ta bị cha ta cấm túc, vì vậy nên mới bị quản chế. Vì cái gì mà ta bị cấm túc như thế? Vì cha ta biết được ta đã liều mạng đấu rượu với ngươi. Và tại sao ta phải liều mạng đấu với ngươi? Bởi vì đại ca à, tửu lượng của ngươi thật là tốt. Cho nên…” Loan Loan nói một hơi đến đây, không chỉ Hải Tứ, mà cả những gia nhân đang phụ sắp xếp đồ đạc cũng bị một tràng tự hỏi tự đáp của Loan Loan làm mê muội, loạn óc. Loan Loan thay đổi giọng điệu, nói tiếp, “Cho nên đại ca râu dài, ngươi phải giúp ta, ngươi nhất định có thể giúp ta, có đúng không? (Vivi: ôi em phục tài tự sướng của tỷ quá = =)
Hải Tứ không biết làm thế nào liền nháy mắt mấy cái ra hiệu, ý bảo nàng không cần nói nữa, hắn đã hiểu. Bất quá, hắn còn biết được 1 việc – đấu rượu lần này muốn phân thắng bại thì phải cần được sự giúp đỡ của vị tiều huynh đệ này (đương nhiên là chỉ có mình Hải Tứ cho là như thế). Một người có thể sảng khoái uống rượu như thế chắc chắn không thể nào là người xấu được. Hải Tứ mở to miệng, đang tính đáp ứng, thì từ phía trước cửa hàng, có một người đang từ từ đi vào, lạnh lùng tuyên bố, “Không thể.”
Loan Loan trầm mặt xuống, chuẩn bị sẵn sàng rồi xoay người nhìn thử xem ai mà to gan dám cắt ngang lời của nàng như thế, hơn nữa câu trả lời còn khiến nàng vô cùng tức giận. Vừa trông thấy người kia, nàng đã trở nên ngẩn ngơ… Không hẳn vì đối phương quá tuấn mỹ, đừng nói giỡn chứ, nàng từ nhỏ cũng được người đời gọi là “Lạc thành tứ thiếu gia” một trong bốn vị công tử Lâm gia được hâm mộ đến ngây dại. Cũng không phải vì đối phương khí thế hơn người, nàng thân được Lâm lão gia giáo dưỡng nghiêm khắc mới có được tư chất bất phàm, (dĩ nhiên người đứng trước mặt nàng cũng không phải là tệ, nhưng vì hắn quá trẻ nên cái hắn thiếu là sự lịch lãm, khí khái phong trần tích lũy qua năm tháng).
Loan Loan sững sờ nhìn thấy gương mặt tuấn tú kia đang dần tiến tới gần, đột nhiên nàng giật mình nhận ra sai lầm của mình, thông suốt được nguyên nhân vì sao bản thân đã ngây người ra nhìn hắn. Đúng rồi, sáng nay nàng không chú ý, giờ nhìn kĩ bộ dạng hình dáng của hắn, rõ ràng là người Trung Nguyên, nhưng dựa vào thể trạng cao lớn cùng với cặp mắt khác người kia —- thì ra là hắn là con lai. Nhân sĩ từ các nước lân bang không phải nàng chưa từng thấy qua, cũng có nhiều người lai ngoại tộc đến Lâm phủ bái kiến cha và ca ca nàng, nhưng tên này thì dường như các nét trên gương mặt hắn không hài hòa với nhau, người nhìn thoáng qua đã có sự phân biệt giữa yếu tố Trung Nguyên và ngoại lai.
Loan Loan cứ thế đứng đó mà ngây người, Hải Tứ nhìn bộ dáng si ngốc của nàng còn tưởng nàng bị tên mặt lạnh Phong Chính hù khiếp sợ, liền bước lên phía trước hòa giải, “Phong lão đệ, ngươi nhìn tiểu huynh đệ bị người ta rượt đuổi phải chạy khắp nơi, thật đáng thương a!”
Phong Chính không để ý đến lời Hải Tứ, tự mình quan sát Loan Loan rồi hỏi, “Không biết ta đang được diện kiến vị nào trong tứ thiếu gia của Lâm phủ?”
Loan Loan bị ánh mắt dò xét của Phong Chính làm cho không thoải mái, nàng khoanh hai tay trước ngực, đầu khẽ hất qua một bên, hừ mũi, “Lâm gia lão tứ,” tứ thiếu gia của Lâm gia tuổi cũng sàng như Loan Loan, cho nên khi nàng cải nam trang trốn ra ngoài nếu có bất kì người nào hỏi thì nàng đều dùng tên của tứ ca là nhiều nhất.
Phong Chính lạnh lùng nhìn cử chỉ của Loan Loan, tỏ vẻ quan tâm, “Xem ra Tứ thiếu gia trong mình đang có bịnh a.”
“Bệnh gì?” Loan Loan giật mình hỏi, nàng đang có bệnh mà sao bản thân một chút cũng không cảm nhận được.
“Nói đúng ra bệnh của ngươi là không thể nói chuyện bằng miệng mà phải nói chuyện bằng mũi.” (Lúc này Hải Tứ chen vào nói, “Phong lão đệ…”). “Ngươi dám chế nhạo ta.” (“Tiểu huynh đệ…”). “Không dám, bất quá là ta chỉ cảm thấy kì quái, lúc sáng ta vừa gặp tứ thiếu gia, tứ thiếu gia thể chất rất tốt a, từ trên cao ngã xuống như vậy mà cũng không hề hấn gì.
Lúc này, tức khí của Loan Loan đã tràn khắp kinh mạch trong người, bắt đầu bốc lên tới đỉnh đầu của nàng, đôi mắt nàng hừng hừng lửa giận nhìn chằm chằm về phía Phong Chính. Từ nhỏ đến lớn, nàng là bảo bối của Lâm gia, trên dưới Lâm phủ đều nâng niu giáo dưỡng, chưa từng có qua người nào dám cay độc châm chích nàng như vậy. Nhìn thấy ánh mắt ngạo mạn, vẻ mặt lạnh như băng của Phong Chính, Loan Loan rốt cuộc không nhịn được vung tay đánh ra một chưởng. Công phu của nàng phần lớn do đại tỷ truyền dạy, đại tỷ nói nếu nàng muốn đối phó 2-3 người thì không thành vấn đề. Xem ra hôm nay, nàng không thể không đem cái tên lãnh khốc* này ra đập cho bõ ghét. (lãnh khốc ở đây nghĩa lạnh lùng, tàn nhẫn)
Chỉ tiếc Loan Loan tính toán một phen đến khi ra tay thì lại đánh hụt. Hai người đánh qua lại hết mười mấy chiêu, nàng ngay cả chéo áo của đối phương cũng không thể chạm tới được. còn vẻ mặt của đối thủ thì vẫn thoải mái, ung dung. Tốt, nếu đã đánh không lại thì phải ra tuyệt chiêu thôi. Loan Loan khẽ phất tay áo lên, một vật thể hình cầu rơi vào lòng bàn tay nàng.
Phong Chính vừa thấy thì cơ mặt như đông cứng. Tiểu tử này không có nội công, nhưng chiêu thức võ công thì thật hỗn tạp, cách ra chiêu cũng rất quái lạ, hiện tại trong lòng bàn tay hắn không lẽ là độc môn ám khí? Chỉ nhìn thấy một tay Loan Loan vung lên, Phong Chính hết sức tập trung đề phòng… Nhưng cái “ám khí” tròn tròn đó không phóng về phía hắn, cũng không hướng về bất kì người nào khác, mà lại bị ném mạnh trên mặt đất. Rồi một tiếng nổ vang lên, cả hậu viện nhất thời chìm ngập trong làn khói trắng. Làn khói này làm mọi người sặc sụa, nhiều người cũng trở thành nạn nhân, ôm lấy miệng mà ho liên tục. Đến khi làn khói tản đi, thì bóng dáng Loan Loan đã biệt tăm. (Vivi: ôi chị đánh ko lại chơi chiêu thứ 36, chạy là thượng sách =)))
Đêm đến, Loan Loan đang say giấc mơ mơ màng màng, đột nhiên mơ hồ nghe như có ai đang gọi tên mình. Nàng khẽ rướn đôi mắt lờ mờ buồn ngủ của mình, nhờ vào chút ánh sáng le lói trong phòng, nhìn thấy phía đầu giường của mình có một bóng đen, Loan Loan toàn thân run rẩy, theo bản năng tính há mồm thét to, nhưng bóng đen kia đã kịp thời bịt miệng nàng lại, nhẹ nhàng nói, “Là tỷ.”
Đại tỷ.
Lý Mạch Tang thấy Loan Loan gật gật đầu liền buông tay ra. Nàng vừa buông tay khỏi miệng Loan Loan thì bị Loan Loan chụp lại, mừng rỡ reo lên, “Đại tỷ!”
Mạch Tang ngồi xuống bên giường mỉm cười hỏi, “Có phải tỷ đã hù muội sợ không?”
Loan Loan gật đầu theo quán tính, như rồi lại lắc đầu, “Đại tỷ, muội biết võ công của tỷ rất giỏi, nhưng làm ơn mỗi lần đến tỷ cũng không cần thiết phải lặng im không chút tiếng động chứ, còn nữa hấu như lần nào cũng là ban đêm a… Bất quá đại tỷ tới thăm, muội thật sự rất cao hứng. Tỷ lên giường ngủ với muội đi.” Loan Loan vừa nói liền xích vào trong một chút chừa chỗ cho Mạch Tang nằm .Mạch Tang nghe vậy liền nằm xuống, vừa ngả lưng chưa lâu bên cạnh muội muội thì đã nghe tiếng Loan Loan oán trách, “Đại tỷ, tỷ gạt muội.”
“Tỷ lừa muội cái gì?” Mạch Tang khó hiểu hỏi lại.
“Có phải tỷ đã nói rằng với chút võ công chiêu thức của muội đã đủ đi đối phó được 2-3 người?”
“Đúng vậy.” Mạch Tang vẫn không lần ra được muội muội mình đang nghĩ gì.
“Vậy sao hôm nay muội đánh nhau một lần với người ngoài lại bị thua thảm hại? Ngay cả chéo áo đối phương cũng không đụng tới được? Cuối cùng muội phải dùng đạn khói mà Tam tỷ cho mới có thể chạy thoát được.”
Mạch Tang nghe Loan Loan nói như vậy liền hiểu được lý do vì sao Loan Loan bị thua, không nhịn được mà cười to nói, “Tiểu nha đầu, đó là bởi vì ngươi gặp phải người luyện võ chân chính. Ta không phải còn nói với ngươi, muốn đánh thắng thì 2-3 người đó phải là người chưa từng học qua công phu sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook