Say Say Kiều Thê
Chương 13

Phong Chính giữ chặt lấy nàng, “Không cần, chạy tới chạy lui rất phiền toái, như vậy cũng ăn được rồi. Hơn nữa vừa rồi nàng dùng sức quạt quạt mùi thức ăn thơm lừng làm cho ta hiện tại đói đến nỗi không chịu được nữa.”

Loan Loan ngượng ngùng cười cười, tay chân lanh lẹ mang đồ ăn để lại trên bàn. Những món này đều do nàng tỉ mỉ nấu nướng, màu sắc hương vị đều cầu toàn. Phong Chính không đợi được mời đã liền ngồi xuống bàn. Hắn nuốt một ngụm nước miếng, cầm chén trên tay nhìn nhìn Loan Loan tựa muốn nói, “Ta có thể ăn được chứ?” Loan Loan cười rộ lên, “Phong đại ca, tất cả đều do chính tay ta tự làm, huynh nên ăn thêm nhiều một chút, tốt nhất là chịu khó ăn cho hết đi nha.” Phong Chính gật gật đầu.

Thời gian trôi qua một hồi lâu, hai người trong phòng im lặng không nói chuyện. Phong Chính vội vội vàng vàng lùa hết chén cơm này đến món ăn khác vào miệng, Loan Loan chống hai khuỷu tay lên mặt bàn, hai tay ôm lấy gương mặt nhỏ nhắn của mình, cười vui vẻ ngắm nhìn Phong Chính đang thưởng thức những món ăn của mình. Sau khi ăn no nê, hắn múc thêm một chén canh, vừa húp từng ngụm vừa lơ đãng hỏi Loan Loan, “Loan Loan, chủ ý đó là do ai đề ra?”

Loan Loan giật mình. Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng nàng không ngờ Phong Chính lại đột nhiên hỏi sớm như thế. Nàng bắt đầu pha trò, “A? Chủ ý…. Huynh muốn nói tới làm bữa ăn cho huynh để đền tội sao? Đương nhiên là do ta chính mình nghĩ ra.”

Phong Chính ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn sâu vào mắt của Loan Loan, “Nàng biết ý ta muốn hỏi không phải là điều này.”

Loan Loan miễn cưỡng cười ha ha, còn định tiếp tục giả bộ hồ đồ, nhưng lại bị Phong Chính trừng mắt làm khiếp sợ. Nàng ấp úng nửa ngày, mới nhỏ giọng nói, “Là của Vương đại ca.”

“Còn Tứ ca thì sao?”

“Hắn chỉ đóng chút vai trò khách mời mở màn.”

Phong Chính không khỏi nhỏ giọng lầm bầm, “Khách mời? Vai trò khách mời này của hắn đúng là khiến ta trở nên vô cùng thảm hại. Thật không nghĩ tới, Tứ ca có thể tham gia những chuyện thế này.”

Loan Loan thấy Phong Chính bắt đầu gằn giọng, liền vội biện minh, “Phong đại ca, huynh đừng nên tức giận a. Huynh cũng đừng nên trách mắng bọn Vương đại ca, đều là bởi vì ta nhờ bọn họ nên họ mới làm như thế.”

Phong Chính húp nốt ngụm cuối cùng trong bát canh rồi lại hỏi, “Thế còn cha mẹ ta thì sao?”

“Phong bá bá và Mạt di đều không biết gì về kế hoạch lần này.” Loan Loan thành thật trả lời.

Phong Chính không ừ hử gì cả, không nhúng tay vào không có nghĩa là không biết rõ mọi diễn biến. Hắn không quên rằng tuy bây giờ nhìn cha mẹ thật ung dung nhàn nhã nhưng năm đó lại là nhân vật quan trọng hô mưa gọi gió trong thương nghiệp. Phong Chính chăm chú nhìn Loan Loan, còn một câu, có lẽ hắn không nên nói nhưng mà……. “Từ đầu ta cứ nghĩ là…. nàng chỉ yêu thích Vương đại ca.”

Chân mày Loan Loan nhướng lên, tỏ vẻ vô cùng bất mãn, “Huynh chính là cứ như vậy – chuyện gì cũng không nói, chỉ toàn đoán mò. Ta hỏi huynh, nếu hôm nay ta không diễn cái khổ nhục kế này ra, thì huynh sẽ làm sao hả?”

Phong Chính không trả lời, hồi lâu sau mới lẩm bẩm nói, “Không phải phải nàng thường xuyên ở cùng một chỗ với Vương đại ca sao.”

Loan Loan nhịn không được liền gõ yêu lên trán Phong Chính, “Còn nói nữa, chỉ vì ta muốn bức cho huynh phải thổ lộ thôi.”

“Thật vậy sao?” Phong Chính bán tín bán nghi hỏi.

“Đương nhiên!”

“Nhưng mà………”

“Cái gì còn nhưng mà nữa. Ta làm sao có thể thích Vương đại ca được chứ, hắn không tiêu soái hơn huynh, cũng không thông minh tài giỏi hơn huynh.” Loan Loan cố thuyết phục hắn bằng mọi lời lẽ.

Nàng dùng chiêu này, tuy rằng hơi tiểu nhân nhưng Phong Chính nghe thấy thật mát dạ. “Thật sự vậy sao?” Mắt hắn long lanh sáng rực.

“Đúng vậy. Nhưng mà….” Loan Loan khẽ chồm người về phía trước, “Phong đại ca, huynh có thể lặp lại câu kia một lần nữa với ta không?” Mặt Phong Chính từ từ đỏ hẳn lên. Mặc dù từ khi còn trẻ hắn đã xử lý giải quyết bao chuyện rắc rối thật giỏi giang, nhưng đối mặt với người mình thích vẫn vô cùng ngượng ngùng. Một lát sau, hắn mới bật ra được vài câu với âm điệu vo ve, không thể nghe nổi.

Như vậy sao được chứ! Loan Loan cố vểnh tai lên nghe, “Huynh nói gì a? Ta không nghe được.”

Thanh âm Phong Chính lớn thêm một chút nữa. Loan Loan ngậm miệng lắc đầu, bất mãn nói, “Vẫn còn không nghe thấy a.”

“Ta nói là ta thích nàng!!” Rốt cuộc, Phong Chính hét thật lớn. Nói ra được những lời này, mặt hắn đã nóng đỏ bừng bừng. (Vivi: oa , ta yêu anh quá, dễ thương quá aaaaaaaaa)

Loan Loan gật gật đầu, trong lòng vô cùng thỏa mãn, vẻ mặt tươi cười hớn hở nhìn Phong Chính. Hảo, thật tốt a. Đã thấy qua khuôn mặt lạnh lùng của Phong Chính, cũng nhìn được nét ôn hòa của hắn, giờ lại có thể xem được hắn đỏ mặt quá – mặc kệ thế nào chỉ tóm lại một câu, kiểu nào thì hắn vẫn rất là tiêu soái a.

Người ngoài cửa yên tâm đứng dậy, thu hồi lại cái lỗ tai vểnh lên nghe lén nãy giờ. Thật là tốt quá, cuối cùng mẹ của Chính nhi cũng có thể yên lòng rồi. Nếu tiếp tục phát triển như vậy, nói không chừng sang năm là có thể ẵm cháu được rồi. Phong Kỳ vừa cười trộm vừa âm thầm tính toán, sau đó rón rén đi ra. Hắn khoái trá trở về, mong muốn mau chóng cấp báo tin sốt dẻo này cho phu nhân biết.

Trong thời điểm Loan Loan đang gặng hỏi Phong Chính trong phòng, thì tại phòng Hải Tứ, hắn cùng Vương Tán đang phấn khởi nâng chén đối ẩm.

Hải Tứ hỏi, “Ngươi nói, chúng ta diễn trò như thế…Đại đương gia có trách móc chúng ta hay không?”

“Ai! Yên tâm đi, chúng ta là giúp đỡ hắn mà, làm sao hắn có thể mắng chúng ta được chứ. Hơn nữa trước đó không phải Loan Loan đã nói nàng sẽ một mình chịu hoàn toàn trách nhiệm. A… Hắt xì!”

“Loan Loan chịu hết mọi trách nhiệm sao, như vậy có vấn đề gì không?”

“Hắc, Tứ ca! Làm sao mà có vấn đề được chứ, Đại đương gia xem Loan Loan như là bảo bối, không có việc gì đâu.”

Tâm trạng thấp thỏm của Hải Tứ hoàn toàn được cởi bỏ, hắn rót một ly rượu chạm ly nâng cốc cùng Vương Tán. Vương Tán vừa uống được một ngụm, liền nhảy mũi hắt hơi liền mấy cái. Hải Tứ vừa tính hỏi hắn có phải bị cảm lạnh hay không thì bản thân cũng hắt xì một cái. “Con bà nó. Không lẽ cả ta cũng bị cảm lạnh chứ.”

Vương Tán lắc đầu, “Không biết a, có lẽ thế… Hắt xì!”

Mấy ngày sau –

Phong Kỳ tay vừa bưng lên ly trà, đã thấy con trai mình cứ lấp ló ngoài cửa dò xét, hắn nhăn mặt nhíu mày gọi Phong Chính tiến vào. Đứa nhỏ này cứ thò đầu ra vào không biết để làm gì nữa. Phong Chính ủ rũ cụp vai đi đến. Phong Kỳ hỏi hắn, “Con làm sao vậy? Vẻ mặt buồn bã như thế có phải lại cãi nhau với Loan Loan không? Con làm sao lại làm người ta tức giận nữa chứ?”

Phong Chính vừa nghe đã vội phản bác, “Không có a, con không có cãi nhau với nàng.” Có Loan Loan bên cạnh, hắn từ nay về sau bất kì cái gì cũng cố gắng dàn xếp ổn thỏa, một lòng vì nàng, không tranh chấp hờn ghen nữa.

“Vậy rốt cuộc là con làm sao vậy….Đúng rồi, Loan Loan đâu? Từ trưa tới giờ không thấy nha đầu đó.”

“Con chính là đang muốn tìm nàng đây. Lúc sáng, nàng nói là muốn ra ngoài dạo chơi, con nghĩ đến giờ này hẳn là phải về tới rồi, không biết sao đến phòng tìm thì lại không thấy.”

“Có phải đang ở cùng nương của con không?”

“Không có a, con mới vừa từ chỗ nương tới đây, nương cũng nói là từ trưa đến giờ không nhìn thấy Loan Loan.”

“Con đã đi tìm những nơi khác chưa?”

“Dạ, con đang chuẩn bị đi đây.”

Phong Kỳ gật gật đầu, “Con đi đi, đến khi nào tìm được Loan Loan thì nói cho con bé biết, hôm qua ta và nó vẫn chưa đánh hết ván cờ kia, ta vẫn chờ nó tiếp tục đó.”

“Ân.” Phong Chính đã được cho phép, liền rảo bước nhanh đi.

Sau đó, Phong Chính không chỉ là tìm kiếm mà hắn xem chừng muốn lật tung cả Phong phủ lên, gặp một người hỏi một người, nhưng câu trả lời nhận được vẫn là không hề thấy Loan Loan trở về. Phong Chính mơ hồ có một dự cảm không lành, nghĩ đi nghĩ lại, hắn lắc lắc đầu không tin. Cố gắng tự biện hộ là do Loan Loan ham chơi, quên mất cả thời gian quay về. Nhưng để đảm bảo chắc chắn, hắn đem tất cả nhân sự rãnh rỗi trong phủ tản ra cùng đi tìm Loan Loan, nhưng hết tốp này đến đám khác đã trở về, mà bóng dáng nàng thì vẫn không thấy đâu.

Loan Loan không phải là loại người bỏ đi lẳng lặng không từ mà biệt, hơn nữa nàng ở lại Phong Gia Bảo vẫn quan hệ tốt đẹp thì vì sao lại phải đi, hơn nữa trong thành có rất nhiều người từng gặp nàng, dễ dàng nhận ra nàng, nhưng không một ai trông thấy nàng hôm nay cả. Kết luận duy nhất chính là Loan Loan đã xảy ra chuyện, hơn nữa lại là đại sự nguy hiểm.

Không khí trong Phong phủ tràn ngập sự khẩn trương, lòng mỗi người đều cảm thấy trĩu nặng. Phong Chính lại lo lắng không yên, Loan Loan rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nàng hiện tại đang ở đâu chứ? Làm sao mà nàng hoàn toàn bốc hơi trong Phong Gia Bảo? Bây giờ nàng có đang bị đói rét giá lạnh không? Phong Chính nghĩ ngợi không biết chuyện gì sẽ phát sinh trên người Loan Loan đây, cả người hắn run lên vì sợ hãi. Hai mắt hắn mở to, nhìn trừng trừng xuống mặt đất, giống như nàng đang núp bên dưới, chỉ cần nhìn một lúc sẽ tự động nhảy lên gặp hắn.

Mạt Đại Đại một mặt lo lắng cho Loan Loan, một mặt thì đau xót con trai mình. Bà đi qua đi lại, đến bên nắm chặt tay con mình, tay Phong Chính giờ lạnh cóng, mồ hôi chảy ròng. Hắn ngẩng đầu nhìn Mạt Đại Đại gượng gạo cười. Bà cúi đầu thở dài, quay sang nhìn trượng phu của mình, sau đó chỉ chậm rãi lắc đầu. Vương Tán và Hải Tứ ngồi đối diện Phong Chính cũng không nói nên lời. Bọn hắn đều tự hiểu được chắc chắn Loan Loan đã xảy ra chuyện, nhưng mà đến chút manh mối cũng không có, muốn tra cũng không biết nên tra từ đâu. Mọi người lặng yên ngồi đó cho đến mãi tận đêm khuya, từng người đều mang tâm sự u uất tản đi.

Phong Chính sau khi trở về phòng, nến cũng không buồn thắp sáng, hắn ngồi yên bên giường, suy nghĩ hắn dần dần bị gặm nhấm bởi những điều đen tối đáng sợ cũng như màn đêm đang bao phủ xung quanh.

Rốt cuộc không biết đã qua bao lâu, một canh giờ, hai canh giờ, hay còn hơn thế nữa. Rùng mình một cái, Phong Chính mở mắt ra, mới phát hiện tối hôm qua mình dựa vào thành giường suy nghĩ rồi thiếp đi lúc nào không biết. Hắn ngủ cũng không bình yên, gặp biết bao nhiêu giấc mộng kì quái, mỗi cái đều có liên quan đến nàng. Ở trong mộng, Loan Loan vô cùng chân thật. Nàng cười với hắn, khóc trong lòng hắn, thế mà khi tỉnh dậy, chỉ là một mình trơ trọi trong căn phòng lạnh băng.

Sắc trời đã dần dần sáng lên, Phong Chính vẫn không nhúc nhích, vẫn tựa vào thành giường, ngẩn ngơ ngồi nhìn ánh sáng trong phòng từng bước biến hóa. Đột nhiên lại có người gõ cửa gọi hắn. Phong Chính cảm nhận được âm thanh đó dồn bên tai ngày càng rõ ràng, hắn đem hết sức lực tỉnh táo lại, chậm rãi đứng dậy, cả thân thể đều đã tê rần. Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng thở ra, xoay xoay chiếc cổ để thoải mái, từ từ bước ra mở cửa.

Ở ngoài cửa chính là gã sai vặt phụ trách ở cổng Phong phủ mỗi ngày. Hắn nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của Phong Chính, trong mắt phát ra một tia thương hại đồng tình. Toàn thân Phong Chính run lên, cố gắng né tránh ánh mắt đó, “Có chuyện gì vậy?”

Gã sai vặt đưa ra một phong thư, “Đại đương gia, đây là thư của người, sáng nay khi mở cửa quét dọn ta đã nhặt được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương