Say Mộng Giang Sơn
-
Chương 1214: Thiên chú định
Dương Phàm không tìm được cách ngăn chặn Thái Bình, mặc dù hiện giờ đang ở trong quan trường hắn cũng không ngăn được. Thái Bình cố chấp, chín trâu không cản nổi, không ai có thể ngăn nàng đi tiếp trên con đường đã chọn. Nhoáng một cái, mười ngày đã trôi qua, chuyện này đã trở thành một tâm bệnh của hắn, không thể quên đi.
Đêm nay, hắn ngồi trong thư phòng vắt óc tìm đối sách.
- Phụ thân, người mau đến xem!
Dương Cát ầm ỹ chạy vào thư phòng, cao hứng kéo tay hắn:
- Phụ thân, trời sinh dị tượng… người mau đến xem!
Dương Phàm tò mò bị đứa con lôi vào trong đình viện, chỉ thấy rất nhiều nô bộc trong nhà đều đứng ở sân, đang ngửa đầu nhìn trời chỉ trỏ. Ngẩng đầu lên, hắn chỉ thấy một ngôi sao lớn vắt ngang bầu trời đêm, sáng rực rỡ, còn kéo theo một cái đuôi thật dài sáng rực.
Hắn không nhịn nổi cười:
- Ta còn tưởng dị tượng gì, hóa ra là một ngôi sao chổi.
Dương Tư Dung bên cạnh đang nghển cổ nhìn lên, tò mò hỏi:
- Phụ thân, sao chổi là gì?
Đột nhiên suy nghĩ của Dương Phàm trôi tuột về quá khứ xa xôi: Thuyền lớn vượt sóng vượt gió, hắn đứng ở đầu thuyền, nhìn lên một ngôi sao lớn giữa không trung…
Sao chổi khiến cho ai nấy cũng đều chú ý, trong Hoàng cung, Lý Đán vẫn chuyên tâm chăm sóc hoa cỏ cũng đứng trên thềm đá tò mò nhìn lên trời, phân phó hạ nhân:
- Nhanh chóng truyền chỉ Ti Thiên Giám, điều tra rõ nguyên nhân của dị tượng.
Trên một tiểu lâu tinh xảo trong phủ Thái Bình Công chúa, một phụ nhân họ Võ dựa vào lan can nhìn xa xa, dừng thật lâu trên cái đuôi dài tới hai trượng của ngôi sao chổi màu lam lướt về phương đông. Một lão già mặc trường bào nhanh chân lên lầu, hổn hển vái chào nàng, vui vẻ nói:
- Chúc mừng Công chúa, chúc mừng Công chúa, đây là trời trợ cho Công chúa đấy!
Thái Bình kinh ngạc xoay người hỏi:
- Mạc tiên sinh, Bổn cung có gì mà vui?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook