Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
-
Chương 196: Sao Văn Khúc và sao Tử Vi
Xà giới. Xà cung.
Ánh mặt trời thản nhiên chiếu xuống, bốn phía cung điện gió nhẹ thổi, hương hoa tràn ngập trong không khí.
Trong cung điện, Xà Vương và Xà Hậu đang chơi cờ, ngươi tiến ta lui, không phân cao thấp.
“Phu quân...”
Quân cờ hạ xuống sau tiếng "Phu quân", ngăn đường lui của Xà Vương. Nàng cao quý tao nhã cười nhạt, đừng nhìn hằng ngày nàng ôn nhu như nước mà tưởng, nàng không hề thua kém Xà vương.
“Vi Nhi quả nhiên chơi cờ giỏi.” Xà Vương cũng không giận, chỉ cười khiến cho khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ.
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Xà Hậu vẫn cười nhạt nhìn Xà Vương.
“Lời này cũng đừng nói quá sớm.” Xà Vương khẽ cười, xuất ra một bước cờ, đổi chết thành sống.
“Bây giờ thì sao?” Đắc ý nhướn mày.
“Hoảng Thượng chơi rất giỏi, Vi Nhi cảm thấy xấu hổ.”
“Ha ha ha...” Xà Vương cao hứng cười.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, thần quan đại nhân cầu kiến.”
Ngoài cửa cung, người hầu đi đến. Ánh nắng phía sau hắn chiếu lên khiến hắn như được bao bọc bởi ánh sáng.
“Hửm?” Xà Vương và Xà Hậu nhìn nhau, bình thường thần quan đại nhân rất ít khi ra khỏi thần điện. Hôm nay đột nhiên đến, chẳng lẽ có chuyện quan trọng gì sao?
“Tuyên.” Xà Vương phất tay với người hầu.
Người hầu gật đầu, lui về sau vài bước.
“Tuyên Thần quan đại nhân yết kiến.”
Một lát sau, thần quan một thân bạch y đi đến. Cúi đầu, chắp tay với Xà Vương, Xà Hậu.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
“Thần quan đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi.”
Xà Vương và Xà Hậu đều giơ tay với hắn, thân phận thần quan cũng không phải là thần tử bình thường, bọn họ đều tôn trọng hắn.
“Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
Thần quan chắp tay, theo lời ngồi xuống. Bạch y không nhiễm bụi trần, tóc dài búi cao, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu trên người hắn như vầng sáng thần thánh, đôi mắt cơ trí bình tĩnh nhìn hai người.
“Không biết hôm nay thần quan đại nhân đến đây vì chuyện gì?” Xà Vương nhìn hắn, hỏi thẳng.
“Hạ quan vì Cửu công chúa mà đến.”
Thần quan cũng không vòng vèo, trực tiếp nói ra ý đồ.
“Cửu Nhi?”
Xà Vương và Xà Hậu nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn thần quan.
“Cửu Nhi đang ở nhân giới làm Hoàng Hậu, chẳng lẽ nó gặp chuyện gì sao?”
Xà Hậu cũng nhíu mày, trên khuôn mặt đầy lo lắng.
“Xà Vương, Xà Hậu không cần lo lắng.” Thần quan lắc đầu, hào quang trong mắt sáng ngời.
“Là việc vui.”
“Việc vui?” Hai người lại nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi. “Việc vui gì?”
Thần quan chắp tay với hai người, tươi cười chúc phúc.
“Hạ quan chúc mừng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sắp làm hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu.” Cửu Công chúa mang thai.
“Hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu?” Xà Vương và Xà Hậu đang hoài nghi có phải bọn họ đã biến thành vẹt không, cứ lặp lại lời của thần quan, bất quá thật sự rất ngạc nhiên, quả thực không thể tin những gì đã nghe.
“Thần quan đại nhân nói Cửu Nhi mang thai?” Là ý này sao?
“Vâng.” Thần quan đại nhân gật đầu, sau đó vuốt chòm râu, ánh mắt vui mừng, khiến không khí cả cung điện cũng trở nên sáng sủa.
“Cửu Công chúa chẳng những mang thai, lại còn là một đôi long phượng thai.” Một nam một nữ, đều không tầm thường.
“Thật sao?” Xà Vương, Xà Hậu kinh hỉ, lúc này bọn họ đều vui mừng như phụ mẫu bình thường vì nữ nhi nhà mình mang thai, sắp thành tổ phụ, tổ mẫu...
“Bất quá...” Thần quan còn có câu sau.
“Bất quá gì?”
Xà Vương, Xà Hậu dừng cười, bị một câu bỏ dở của thần quan mà căng thẳng.
“Không phải Cửu Nhi mang thai sẽ không ổn?”
“Không phải.” Thần quan lắc đầu, Xà Vương, Xà Hậu thở phào.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Dọa họ rồi, còn tưởng có vấn đề.
“Vậy ý thần quan đại nhân là?” Không phải chuyện xấu, chẳng lẽ là chuyện tốt?
“Cửu Công chúa hoài long phượng thai, hơn nữa không phải thai nhi bình thường, mệnh cách là sao Văn Khúc và sao Tử Vi, tương lai thành tựu phi phàm...”
“Sao Văn Khúc và sao Tử Vi?”
Lời của thần quan đại nhân lại khiến Xà Vương, Xà Hậu ngạc nhiên lẫn vui mừng, hai khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
“Không ngờ Cửu Nhi nhà chúng ta lại lợi hại như vậy.” Hai người rất kiêu ngạo, bọn họ làm hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu.
“Thật phi phàm, nhưng thai nhi sẽ có điểm khác với thai nhi bình thường.” Thần quan tiếp tục nói.
“Có gì khác?” Xà Vương hỏi.
“Tứ nhất, công chúa là xà, nhưng thai nhi là kết tinh của nàng và nhân loại. Thứ hai, nhân loại hoài thai chỉ cần dưới mười tháng là sinh, nhưng cái thai Cửu Công chúa mang chỉ sợ là chừng một năm mới sinh ra. Quan trọng hơn là cần một viên xà đan ngàn năm, nếu một khi nàng không cẩn thận biến về hình rắn, chỉ sợ thai nhi ngạt thở mà chết...”
Xà Vương và Xà Hậu trầm mặc, không ngờ còn có nhiều chuyện như vậy. Bất quá mặc kệ thế nào, bọn họ sẽ bảo vệ Cửu Nhi và thai nhi của nàng. Xà Vương gật đầu với thần quan.
“Đa tạ thần quan đại nhân chỉ điểm.”
Ánh mặt trời thản nhiên chiếu xuống, bốn phía cung điện gió nhẹ thổi, hương hoa tràn ngập trong không khí.
Trong cung điện, Xà Vương và Xà Hậu đang chơi cờ, ngươi tiến ta lui, không phân cao thấp.
“Phu quân...”
Quân cờ hạ xuống sau tiếng "Phu quân", ngăn đường lui của Xà Vương. Nàng cao quý tao nhã cười nhạt, đừng nhìn hằng ngày nàng ôn nhu như nước mà tưởng, nàng không hề thua kém Xà vương.
“Vi Nhi quả nhiên chơi cờ giỏi.” Xà Vương cũng không giận, chỉ cười khiến cho khuôn mặt càng thêm tuấn mỹ.
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Xà Hậu vẫn cười nhạt nhìn Xà Vương.
“Lời này cũng đừng nói quá sớm.” Xà Vương khẽ cười, xuất ra một bước cờ, đổi chết thành sống.
“Bây giờ thì sao?” Đắc ý nhướn mày.
“Hoảng Thượng chơi rất giỏi, Vi Nhi cảm thấy xấu hổ.”
“Ha ha ha...” Xà Vương cao hứng cười.
“Khởi bẩm Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, thần quan đại nhân cầu kiến.”
Ngoài cửa cung, người hầu đi đến. Ánh nắng phía sau hắn chiếu lên khiến hắn như được bao bọc bởi ánh sáng.
“Hửm?” Xà Vương và Xà Hậu nhìn nhau, bình thường thần quan đại nhân rất ít khi ra khỏi thần điện. Hôm nay đột nhiên đến, chẳng lẽ có chuyện quan trọng gì sao?
“Tuyên.” Xà Vương phất tay với người hầu.
Người hầu gật đầu, lui về sau vài bước.
“Tuyên Thần quan đại nhân yết kiến.”
Một lát sau, thần quan một thân bạch y đi đến. Cúi đầu, chắp tay với Xà Vương, Xà Hậu.
“Tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
“Thần quan đại nhân không cần đa lễ, mời ngồi.”
Xà Vương và Xà Hậu đều giơ tay với hắn, thân phận thần quan cũng không phải là thần tử bình thường, bọn họ đều tôn trọng hắn.
“Tạ Hoàng Thượng, Hoàng Hậu.”
Thần quan chắp tay, theo lời ngồi xuống. Bạch y không nhiễm bụi trần, tóc dài búi cao, ánh nắng bên ngoài cửa sổ chiếu trên người hắn như vầng sáng thần thánh, đôi mắt cơ trí bình tĩnh nhìn hai người.
“Không biết hôm nay thần quan đại nhân đến đây vì chuyện gì?” Xà Vương nhìn hắn, hỏi thẳng.
“Hạ quan vì Cửu công chúa mà đến.”
Thần quan cũng không vòng vèo, trực tiếp nói ra ý đồ.
“Cửu Nhi?”
Xà Vương và Xà Hậu nhìn nhau, sau đó đồng thời nhìn thần quan.
“Cửu Nhi đang ở nhân giới làm Hoàng Hậu, chẳng lẽ nó gặp chuyện gì sao?”
Xà Hậu cũng nhíu mày, trên khuôn mặt đầy lo lắng.
“Xà Vương, Xà Hậu không cần lo lắng.” Thần quan lắc đầu, hào quang trong mắt sáng ngời.
“Là việc vui.”
“Việc vui?” Hai người lại nhìn nhau, trăm miệng một lời hỏi. “Việc vui gì?”
Thần quan chắp tay với hai người, tươi cười chúc phúc.
“Hạ quan chúc mừng Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sắp làm hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu.” Cửu Công chúa mang thai.
“Hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu?” Xà Vương và Xà Hậu đang hoài nghi có phải bọn họ đã biến thành vẹt không, cứ lặp lại lời của thần quan, bất quá thật sự rất ngạc nhiên, quả thực không thể tin những gì đã nghe.
“Thần quan đại nhân nói Cửu Nhi mang thai?” Là ý này sao?
“Vâng.” Thần quan đại nhân gật đầu, sau đó vuốt chòm râu, ánh mắt vui mừng, khiến không khí cả cung điện cũng trở nên sáng sủa.
“Cửu Công chúa chẳng những mang thai, lại còn là một đôi long phượng thai.” Một nam một nữ, đều không tầm thường.
“Thật sao?” Xà Vương, Xà Hậu kinh hỉ, lúc này bọn họ đều vui mừng như phụ mẫu bình thường vì nữ nhi nhà mình mang thai, sắp thành tổ phụ, tổ mẫu...
“Bất quá...” Thần quan còn có câu sau.
“Bất quá gì?”
Xà Vương, Xà Hậu dừng cười, bị một câu bỏ dở của thần quan mà căng thẳng.
“Không phải Cửu Nhi mang thai sẽ không ổn?”
“Không phải.” Thần quan lắc đầu, Xà Vương, Xà Hậu thở phào.
“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Dọa họ rồi, còn tưởng có vấn đề.
“Vậy ý thần quan đại nhân là?” Không phải chuyện xấu, chẳng lẽ là chuyện tốt?
“Cửu Công chúa hoài long phượng thai, hơn nữa không phải thai nhi bình thường, mệnh cách là sao Văn Khúc và sao Tử Vi, tương lai thành tựu phi phàm...”
“Sao Văn Khúc và sao Tử Vi?”
Lời của thần quan đại nhân lại khiến Xà Vương, Xà Hậu ngạc nhiên lẫn vui mừng, hai khuôn mặt tươi cười sáng lạn.
“Không ngờ Cửu Nhi nhà chúng ta lại lợi hại như vậy.” Hai người rất kiêu ngạo, bọn họ làm hoàng tổ phụ, hoàng tổ mẫu.
“Thật phi phàm, nhưng thai nhi sẽ có điểm khác với thai nhi bình thường.” Thần quan tiếp tục nói.
“Có gì khác?” Xà Vương hỏi.
“Tứ nhất, công chúa là xà, nhưng thai nhi là kết tinh của nàng và nhân loại. Thứ hai, nhân loại hoài thai chỉ cần dưới mười tháng là sinh, nhưng cái thai Cửu Công chúa mang chỉ sợ là chừng một năm mới sinh ra. Quan trọng hơn là cần một viên xà đan ngàn năm, nếu một khi nàng không cẩn thận biến về hình rắn, chỉ sợ thai nhi ngạt thở mà chết...”
Xà Vương và Xà Hậu trầm mặc, không ngờ còn có nhiều chuyện như vậy. Bất quá mặc kệ thế nào, bọn họ sẽ bảo vệ Cửu Nhi và thai nhi của nàng. Xà Vương gật đầu với thần quan.
“Đa tạ thần quan đại nhân chỉ điểm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook