Sáu Tuổi Tiểu Xà Hậu
-
Chương 170: Đều là người của ta
”Hoan nghênh ngươi, Khiếu.”
Đội ngũ thủ hạ của nàng lại mở rộng thêm.
“Cảm ơn chủ tử.” Hồ ly tinh lập tức cúi đầu với Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan gật đầu, quả nhiên không hổ là hồ ly tinh, nhìn qua Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang, cười.
“A Dao, Ngâm, về sau Khiếu sẽ là người của ta giống các ngươi. Mọi người phải giúp đỡ nhau, đừng loạn.” Người một nhà.
“Vâng.” Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang gật đầu, sau đó cười nhạt với Long Khiếu.
“Hoan nghênh gia nhập.” Ủng hộ Hoàng Hậu.
Long Khiếu cũng gật đầu với hai người, cười nhạt.
“Nếu bây giờ Khiếu đã gia nhập với chúng ta, nhân cơ hội này cũng để cho hai người kia biết mặt.” Lãnh Loan Loan nói, bàn đu không lắc nữa. Nàng lẳng lặng ngồi trên bàn đu, giơ tay , váy lụa trắng theo động tác bay bay, kim quang nhấp nhoáng, Lãnh Loan Loan thản nhiên gọi.
“Tiểu Hoàng, Khê Nương, đến chỗ ta.”
Dứt lời, một tiếng động phát ra, một cự mãng từ bên cây ngẩng cao thân rắn. Đôi mắt xanh biếc, da rắn dưới ánh mặt trời lóe sáng, như được phủ thêm kim sa y, thân mình hơn nửa cái cây.
Long Khiếu trợn mắt há miệng nhìn cự mãng che trời, con rắn này ghê gớm thật. Chỉ cần há cái miệng nhỏ là có thể nuốt hết cả người hắn, hắn nhịn không được nuốt nước miếng. Lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi, ánh mắt không dám chống lại cặp mắt sâu thẳm kia, chỉ có thể nhìn Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan cười cười, chỉ cảm thấy phản ứng của Long Khiếu thật đúng là đáng yêu. Không ngờ hắn cũng lộ vẻ e ngại trước mặt Tiểu Hoàng, nếu hắn biết nàng cũng là một con rắn, có phải cũng sợ bị đòi mạng không? Quơ quơ đầu, trong đầu miên man suy nghĩ, chỉ vào cự mãng nói.
“Nó chính là Tiểu Hoàng.” Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang đã quen thuộc với nó, cũng chỉ có hồ ly tinh này còn cảm thấy xa lạ.
Long Khiếu gật đầu, nhìn Lãnh Loan Loan bộ dáng cười nhạt, nếu Tiểu Hoàng cũng trong nhóm này, cũng coi như là đồng bạn, nó sẽ không một ngụm nuốt hắn chứ? Cố gắng áp chế sợ hãi, gật đầu với Tiểu Hoàng.
“Chào ngươi, Tiểu Hoàng. Ta là Long Khiếu, sau này ngươi có thể gọi ta là Khiếu.”
“Tiểu Hoàng không hóa thành người.” Đột nhiên Lãnh Loan Loan nói, nhìn Long Khiếu tự giới thiệu như vậy với Tiểu Hoàng, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Bất quá cũng hiểu, nhất định cho rằng Tiểu Hoàng sẽ biến thân. Dù sao pháp lực Tiểu Hoàng rất cao, hẳn là đã mấy ngàn tuổi, nhưng cố tình, nó không thể biến thành người, ngay cả nàng cũng không thể tìm được nguyên nhân.
“A?” Hiển nhiên Long Khiếu cũng có chút giật mình, miệng há hốc, tuy rằng rất kỳ quái nhưng cũng có vài phần đáng yêu, đặc biệt không tà mị tươi cười thì trông hắn lại giống một nam hài bình thường.
“Tham kiến chủ tử.”
Khi Long Khiếu vẫn đang buồn bực, bạch quang hiện lên, bóng dáng Khê Nương xinh đẹp cũng xuất hiện. Hôm nay nàng mặc áo khoác lụa trắng, như ẩn như hiện lộ vai, càng thêm khiến người mơ màng. Cặp mắt như trăng non híp lại, lộ ra mị hoặc vô hạn, quả nhiên là ***.
“Không phải ngươi cũng là hồ ly chứ?” Mị hoặc như thế, giống hồ ly tinh.
“Ngươi mới là hồ ly tinh.” Đột nhiên Long Khiếu nói, vẻ mặt tươi cười Khê Nương bỗng nhiên trầm xuống. Nàng quản lý Phong Nguyệt Lâu, bình thường có thê tử của những nam nhân chạy đến lâu, nháo, chỉ vào cô nương trong lâu, mắng là hồ ly tinh, trong tai nàng, hồ ly tinh không phải từ tốt.
Long Khiếu sờ sờ mũi, ngượng ngùng đáp.
“Ta đúng là hồ ly tinh mà.”
Khê Nương hết chỗ nói với hắn, cẩn thẩn quan sát, quả nhiên thiếu niên này môi hồng răng trắng, thân hình cao to lộ ra vài phần tinh tế, da trắng như tuyết, không tỳ vết, lam đồng tà mị và hồn nhiên, quả nhiên là hồ ly tinh.
Lãnh Loan Loan nhìn hai người đánh giá nhau, phất tay giới thiệu bọn họ, chỉ vào Khê Nương nói.
“Nàng là kim xà, Khê Nương, bây giờ là lão bản Phong Nguyệt Lâu.” Giới thiệu với Long Khiếu.
“Hắn đã tự giới thiệu rồi, hồ ly tinh Long Khiếu.” Lại chỉ vào Long Khiếu giới thiệu với Khê Nương.
“Chào ngươi, hóa ra ngươi là Khê Nương, cũng là lão bản Phong Nguyệt Lâu.” Long Khiếu nghe lời giới thiệu của Lãnh Loan Loan, có chút hứng thú, lúc hắn đi chơi, ở trà lâu có nghe người ta nói về Phong Nguyệt Lâu, cũng nói về Khê Nương xinh đẹp mị hoặc. Cứ tưởng rằng nàng xinh đẹp động lòng người phải là hồ ly tinh, không ngờ nàng là kim xà, ấy, có phải là nàng cũng là một con mãng xà to lớn như Tiểu Hoàng?
Khê Nương gật đầu với Long Khiếu, xem ra lại là một yêu tinh chủ tử thu phục. Sùng bái nhìn Lãnh Loan Loan, chủ tử nhà bọn họ thật sự quá lợi hại.
Lãnh Loan Loan nhìn qua Tiểu Hoàng, Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang, Khê Nương, Long Khiếu, giương môi mỉm cười, sau đó lại dừng, thản nhiên phân phó.
“Bây giờ các ngươi đều là người của ta, hy vọng các ngươi có thể tín nhiệm nhau, giúp đỡ nhau, đừng gây ra mâu thuẫn. Còn có, lời nói của ta chính là mệnh lệnh, các ngươi chỉ có thể nghe theo, không được hoài nghi, càng không được vi phạm. Nếu không đừng trách ta vô tình...”
“Vâng.” Mấy yêu tinh gật đầu, nào dám a, trừ phi không cần mạng nhỏ của mình nữa.
Đội ngũ thủ hạ của nàng lại mở rộng thêm.
“Cảm ơn chủ tử.” Hồ ly tinh lập tức cúi đầu với Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan gật đầu, quả nhiên không hổ là hồ ly tinh, nhìn qua Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang, cười.
“A Dao, Ngâm, về sau Khiếu sẽ là người của ta giống các ngươi. Mọi người phải giúp đỡ nhau, đừng loạn.” Người một nhà.
“Vâng.” Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang gật đầu, sau đó cười nhạt với Long Khiếu.
“Hoan nghênh gia nhập.” Ủng hộ Hoàng Hậu.
Long Khiếu cũng gật đầu với hai người, cười nhạt.
“Nếu bây giờ Khiếu đã gia nhập với chúng ta, nhân cơ hội này cũng để cho hai người kia biết mặt.” Lãnh Loan Loan nói, bàn đu không lắc nữa. Nàng lẳng lặng ngồi trên bàn đu, giơ tay , váy lụa trắng theo động tác bay bay, kim quang nhấp nhoáng, Lãnh Loan Loan thản nhiên gọi.
“Tiểu Hoàng, Khê Nương, đến chỗ ta.”
Dứt lời, một tiếng động phát ra, một cự mãng từ bên cây ngẩng cao thân rắn. Đôi mắt xanh biếc, da rắn dưới ánh mặt trời lóe sáng, như được phủ thêm kim sa y, thân mình hơn nửa cái cây.
Long Khiếu trợn mắt há miệng nhìn cự mãng che trời, con rắn này ghê gớm thật. Chỉ cần há cái miệng nhỏ là có thể nuốt hết cả người hắn, hắn nhịn không được nuốt nước miếng. Lần đầu tiên có cảm giác sợ hãi, ánh mắt không dám chống lại cặp mắt sâu thẳm kia, chỉ có thể nhìn Lãnh Loan Loan.
Lãnh Loan Loan cười cười, chỉ cảm thấy phản ứng của Long Khiếu thật đúng là đáng yêu. Không ngờ hắn cũng lộ vẻ e ngại trước mặt Tiểu Hoàng, nếu hắn biết nàng cũng là một con rắn, có phải cũng sợ bị đòi mạng không? Quơ quơ đầu, trong đầu miên man suy nghĩ, chỉ vào cự mãng nói.
“Nó chính là Tiểu Hoàng.” Thủy Dao và Kiếm Ngân Vang đã quen thuộc với nó, cũng chỉ có hồ ly tinh này còn cảm thấy xa lạ.
Long Khiếu gật đầu, nhìn Lãnh Loan Loan bộ dáng cười nhạt, nếu Tiểu Hoàng cũng trong nhóm này, cũng coi như là đồng bạn, nó sẽ không một ngụm nuốt hắn chứ? Cố gắng áp chế sợ hãi, gật đầu với Tiểu Hoàng.
“Chào ngươi, Tiểu Hoàng. Ta là Long Khiếu, sau này ngươi có thể gọi ta là Khiếu.”
“Tiểu Hoàng không hóa thành người.” Đột nhiên Lãnh Loan Loan nói, nhìn Long Khiếu tự giới thiệu như vậy với Tiểu Hoàng, nàng không khỏi cảm thấy buồn cười. Bất quá cũng hiểu, nhất định cho rằng Tiểu Hoàng sẽ biến thân. Dù sao pháp lực Tiểu Hoàng rất cao, hẳn là đã mấy ngàn tuổi, nhưng cố tình, nó không thể biến thành người, ngay cả nàng cũng không thể tìm được nguyên nhân.
“A?” Hiển nhiên Long Khiếu cũng có chút giật mình, miệng há hốc, tuy rằng rất kỳ quái nhưng cũng có vài phần đáng yêu, đặc biệt không tà mị tươi cười thì trông hắn lại giống một nam hài bình thường.
“Tham kiến chủ tử.”
Khi Long Khiếu vẫn đang buồn bực, bạch quang hiện lên, bóng dáng Khê Nương xinh đẹp cũng xuất hiện. Hôm nay nàng mặc áo khoác lụa trắng, như ẩn như hiện lộ vai, càng thêm khiến người mơ màng. Cặp mắt như trăng non híp lại, lộ ra mị hoặc vô hạn, quả nhiên là ***.
“Không phải ngươi cũng là hồ ly chứ?” Mị hoặc như thế, giống hồ ly tinh.
“Ngươi mới là hồ ly tinh.” Đột nhiên Long Khiếu nói, vẻ mặt tươi cười Khê Nương bỗng nhiên trầm xuống. Nàng quản lý Phong Nguyệt Lâu, bình thường có thê tử của những nam nhân chạy đến lâu, nháo, chỉ vào cô nương trong lâu, mắng là hồ ly tinh, trong tai nàng, hồ ly tinh không phải từ tốt.
Long Khiếu sờ sờ mũi, ngượng ngùng đáp.
“Ta đúng là hồ ly tinh mà.”
Khê Nương hết chỗ nói với hắn, cẩn thẩn quan sát, quả nhiên thiếu niên này môi hồng răng trắng, thân hình cao to lộ ra vài phần tinh tế, da trắng như tuyết, không tỳ vết, lam đồng tà mị và hồn nhiên, quả nhiên là hồ ly tinh.
Lãnh Loan Loan nhìn hai người đánh giá nhau, phất tay giới thiệu bọn họ, chỉ vào Khê Nương nói.
“Nàng là kim xà, Khê Nương, bây giờ là lão bản Phong Nguyệt Lâu.” Giới thiệu với Long Khiếu.
“Hắn đã tự giới thiệu rồi, hồ ly tinh Long Khiếu.” Lại chỉ vào Long Khiếu giới thiệu với Khê Nương.
“Chào ngươi, hóa ra ngươi là Khê Nương, cũng là lão bản Phong Nguyệt Lâu.” Long Khiếu nghe lời giới thiệu của Lãnh Loan Loan, có chút hứng thú, lúc hắn đi chơi, ở trà lâu có nghe người ta nói về Phong Nguyệt Lâu, cũng nói về Khê Nương xinh đẹp mị hoặc. Cứ tưởng rằng nàng xinh đẹp động lòng người phải là hồ ly tinh, không ngờ nàng là kim xà, ấy, có phải là nàng cũng là một con mãng xà to lớn như Tiểu Hoàng?
Khê Nương gật đầu với Long Khiếu, xem ra lại là một yêu tinh chủ tử thu phục. Sùng bái nhìn Lãnh Loan Loan, chủ tử nhà bọn họ thật sự quá lợi hại.
Lãnh Loan Loan nhìn qua Tiểu Hoàng, Thủy Dao, Kiếm Ngân Vang, Khê Nương, Long Khiếu, giương môi mỉm cười, sau đó lại dừng, thản nhiên phân phó.
“Bây giờ các ngươi đều là người của ta, hy vọng các ngươi có thể tín nhiệm nhau, giúp đỡ nhau, đừng gây ra mâu thuẫn. Còn có, lời nói của ta chính là mệnh lệnh, các ngươi chỉ có thể nghe theo, không được hoài nghi, càng không được vi phạm. Nếu không đừng trách ta vô tình...”
“Vâng.” Mấy yêu tinh gật đầu, nào dám a, trừ phi không cần mạng nhỏ của mình nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook