Phòng luyện công

Ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào, rơi trên mặt đất, quang ảnh loang lổ.

Trung niên nam tử một thân lam y, thắt lưng đính ngọc đang luyện công. Bộ pháp trầm ổn, từng quyền sinh phong.

Một đại hãn dẫn Thu Đừng Ngôn vào trong tòa nhà, ở ngoài phòng luyện công gật đầu với hán tử canh cửa.

“Huynh đệ, Tả hộ pháp đang luyện công ở trong sao?”

“Phải.” Thủ vệ hán tử gật đầu.

Tả hộ pháp ở trong phòng nghe hai người nói chuyện, dừng động tác, lấy từ bên hông chiếc khăn lau trán. Sau đó nhanh đi ra ngoài cửa phòng, nhìn hai người hỏi.

“Có chuyện gì?”

Đại hán nhìn thấy Tả hộ pháp đi ra, lập tức chắp tay với hắn.

“Tả hộ pháp, có vị lão gia cầm lệnh bài của ngài muốn gặp.”

“Lệnh bài của ta?” Tả hộ pháp nghĩ nghĩ, lập tức biết người đến là ai. Không quản đại hán, lướt qua bọn họ đi ra ngoài.

Đến đại sảnh, quả nhiên nhìn thấy Thu Đừng Ngôn đang ngồi đó phẩm trả, bước nhanh ôm quyền.

“Tham kiến tướng gia.”

Thu Đừng Ngôn thấy Tả hộ pháp đã đến, buông ly trà, cũng đứng lên chắp tay đáp lễ hắn.

“Tả hộ pháp an.”

Hai người khách sáo chào nhau, Tả hộ pháp cho mọi người lui xuống.

Ánh mặt trời chiếu nghiêng vào, vàng óng ánh.

Hai người đều không mở miệng, gió từ bên ngoài thổi vào, hương trà tràn ngập trong không khí.

“Tướng gia, cho dù hôm nay ngươi không đến, tại hạ cũng vốn định đến quý phủ bái phỏng ngươi.” Tả hộ pháp buông chén trả, ánh mắt thâm thúy nhìn Thu Đừng Ngôn nói.

Thu Đừng Ngôn nghe hắn nói, cả kinh, chẳng lẽ hắn muốn rẽ sang chỗ khác sao?

“Ý của Tả hộ pháp là?” Là ngại cấp bậc quá ít, hay là hắn nghe được tin Hoàng Hậu bị thương nặng, lo lắng sát thủ môn bọn họ bị triều đình bao vây tiêu trừ?

“Tướng gia, ngày ấy vài huynh đệ ở sát thủ môn của chúng ta vẫn chưa trở về.” Ánh mắt Tả hộ pháp sâu thẳm, biểu tình có chút trầm trọng. Chỉ sợ bọn họ đã bị hắc bạch vô thường dẫn đi.

“Cái gì?” Thu Đừng Ngôn cả kinh, nếu vài tên sát thủ vào tay Hoàng đế, chỉ sợ sẽ bị tra khảo. Nhưng rốt cuộc là thật sự bị Hoàng Thượng ngầm bắt được, hay là bị giết?

“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương gặp chuyện, vậy tức là nàng không chết?” Tả hộ pháp nhíu mày nhìn Thu Đừng Ngôn.

Thu Đừng Ngôn gật đầu, chuyện này khiến cho hắn đau đầu.

“Hôm nay lão phu đến đây là vì chuyện đó, cứ nghĩ nhóm người ngươi phái đi đã trở lại. Nhưng bây giờ bọn họ cũng không biết sống chết thế nào, chỉ sợ chuyện này không đơn giản như vậy. Mặt rồng giận dữ, ra lệnh ta, Đức Thanh Vương gia, Trấn Bắc Tướng quân tra rõ chuyện này. Nếu là ta thì không có vấn đề, ta chỉ sợ hai người kia sẽ tra ra được. Nếu bị bọn họ tra được, chỉ sợ cả ta và các ngươi đều trốn không thoát.”

Tả hộ pháp vừa nghe, sắc mặt cũng trầm xuống, biết sự tình đã nghiêm trọng, nhưng việc này vốn là giao dịch của bọn họ, gặp chuyện không may cũng không nên thừa nhận sát thủ môn. Nhìn Thu Đừng Ngôn, trầm giọng nói.

“Tướng gia, lần này ám sát Hoàng Hậu vốn là trọng tội. Tại hạ cũng xem như có nhiều năm tương giao với tướng gia mới đáp ứng, ngài sẽ không trơ mắt nhìn sát thủ môn chúng ta bị diệt chứ?” Nếu như vậy, hắn sẽ không tiếc xé rách mặt.

“Đương nhiên sẽ không.” Thu Đừng Ngôn lắc đầu. “Chúng ta là châu chấu một câu, lão phu tuyệt đối không để các ngươi có việc gì.” Để cho bọn họ làm sao, không phải tương đương tự sát sao? Ngẫm lại trước đây sát thủ môn bọn họ đã làm không biết bao nhiêu việc cho hắn, nếu bọn họ xé rách da mặt, hắn mới xong đời.

“Vậy làm phiền tướng gia.” Tả hộ pháp chắp tay với Thu Đừng Ngôn, nếu hắn dám hứa hẹn, vậy hắn cũng không phiền não như vậy.

“Lão phu cáo từ trước, có việc gì thì báo.” Hắn phải nghĩ xem có biện pháp nào có thể khiến Đức Thanh Vương gia và Trấn Bắc Tướng quân không tra ra hắn.

“Tướng gia đi thong thả.” Tả hộ pháp đứng lên, một đường đưa hắn ra ngoài phủ. Sau khi Thu Đừng Ngôn đã lên kiệu, còn nói một câu.

“Tướng gia, nếu tại hạ hữu dụng, phái người đem lệnh bài tới, chắc chắn ta sẽ tương trợ.” Bây giờ bọn họ là châu chấu một cành, chỉ có đoàn kết ngăn địch, mới có thể khiến cho cả đôi bình an.

“Được.” Thu Đừng Ngôn phất tay với hắn, buông rèm kiệu, phân phó kiệu phu.

“Khởi kiệu.”

Cỗ kiệu rời đi, Tả hộ pháp cũng vào. Thân ảnh Thủy Dao lặng yên hiện thân một chỗ, trong mắt xẹt qua tia sáng lạnh, xem ra có thể hồi cung phục mệnh chủ tử. Thân ảnh màu trắng nhoáng lên một cái, lại biến mất.

Một lát sau, Thủy Dao về đến Long Tuyền cung.

Dạ Thần và lãnh Loan Loan vừa nói chuyện với nhau, tuyết lang cũng ở góc tường.

“Chủ tử.”

Khói trắng qua đi, bóng dáng Thủy Dao xuất hiện trước mặt bọn họ.

“Đã trở lại.” Lãnh Loan Loan gật đầu với nàng, đầu tựa vào vai Dạ Thần, thản nhiên nói.

“Thế nào rồi?”

“Hồi chủ tử, hôm nay trong cung có một tiểu thái giám xuất hiện ở Tể Tướng phủ, báo tình hình trong cung cho hắn. Mặt khác, Tể Tướng đi đến một tòa nhà ngoại ô, thấy một trung niên nam tử. Qua đoạn đối thoại của hai người, lần này người ám sát chủ tử đúng là Tể Tướng mua chuộc một nam tử khác...” Thủy Dao nói hết tin tức đã tìm hiểu được.

“Quả nhiên là hắn.” Dạ Thần nghe vậy, híp mắt, trong mắt có ý ngoan lệ.

“Có chứng cứ khiến bọn họ nhận tội không?” Lãnh Loan Loan đột nhiên hỏi.

“Trong tay tể tướng có một khối lệnh bài, mà lệnh bài đó của Sát Thủ môn Tả hộ pháp.”

“Tốt lắm.” Lãnh Loan Loan tà tứ tươi cười.

“Chúng ta có thể lợi dụng lệnh bài trong tay hắn khiến hắn ngoan ngoãn nhận tội.”

“Ừ.” Dạ Thần gật đầu, hiển nhiên cũng có ý tưởng giống.

“Ngày mai bắt đầu hành động.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương