Cái người nô bộc của nhà trọ kia căn bản không cần Uất Trì Việt hỏi tới lần thứ hai, đã triệt để khai ra toàn bộ:

- Hai người lúc nãy là người môi giới của thành Khánh Châu. Người cao gầy chính là Khâu Tứ, người mặt rỗ là Lục đệ của hắn. Bọn hắn thấy các người là những thiếu niên trẻ tuổi có dung mạo anh tuấn, lại là người từ xứ khác tới nên nảy sinh lòng xấu xa, muốn đem người... Chính là ngài cùng vị tiểu công tử cao gầy mắt nhỏ đến dâng cho Thái tử điện hạ...

Hắn cẩn thận từng li từng tí dò xét sắc mặt của Uất Trì Việt:

- Hắn... Bọn hắn nói Thái tử điện hạ thích non nớt, công tử gia người thì... tuổi tác hơi lớn một chút. Nếu Thái tử điện hạ cảm thấy chướng mắt, bọn họ sẽ giữ lại để bản thân hưởng... hưởng thụ...

Tên tôi tớ kia nói thêm một câu, sắc mặt Uất Trì Việt lại kém đi một phần. Đợi hắn nói hết câu cuối cùng, sắc mặt của Thái tử đã trầm tới mức nhỏ được ra nước.

Hắn đã lên kế hoạch hoàn hảo, đợi đêm đến sẽ phái thị vệ len lén lẻn vào phòng của hai người kia, rồi đem người trói chặt lại. Ai ngờ hắn gan to bằng trời, dám mò tới tận đây để tìm cái chết.

Thẩm Nghi Thu nghe thấy Thái tử điện hạ mười tám xuân xanh, tuấn lãng phi phàm bị người ta ghét bỏ không đủ non nớt, trong lòng muốn cười mà không dám cười. Nàng mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, chỉ làm như không nghe thấy.

Chân Uất Trì Việt bất giác lại tăng thêm mấy phần lực đạo, người tôi tớ nọ bị đạp tới mức kêu la oai oái, liên tục xin tha:

- Công tử gia xin tha mạng, tiểu nhân cũng là bị người ta bắt ép thôi. Hai người Khâu Tứ cùng Khâu Lục kia có Tào sứ quân làm chỗ dựa, trong thành Khánh Châu không có người nào dám đắc tội hắn. Nếu tiểu nhân không nghe theo bọn hắn, hắn sẽ bán muội tử của tiểu nhân vào Tào phủ... Giống như nữ nhi của Ngưu gia kia...

Uất Trì Việt nghe được lời này, đem giày nhấc lên, cười lạnh:

- Ngươi sợ bọn họ, cho rằng chúng ta dễ bắt nạt? Hắn bán muội tử của ngươi, còn chúng ta có thể giết sạch cả nhà ngươi.

Hắn đứng trên người ta nhiều năm, lúc này mặt lạnh buông lời hung ác liền không khác gì ác quỷ tới từ Tu La, dọa cho tên nô bộc kia như bệnh sốt rét, lạnh người khóc than liên tục.

Thái tử thờ ơ nhìn một hồi, lúc này mới nói:

- Ngươi đi nói với hai con cầm thú kia, rằng sự tình hoàn thành rồi, sau đó dẫn người tới đây. Nếu làm xong việc, ta sẽ tha cho một nhà lớn nhỏ của ngươi một con đường sống. Nếu làm hỏng chuyện...

Hắn cười lạnh một tiếng, người nô bộc kia không ngừng dập đầu:

- Tiểu nhân đi liền đây...

Dứt lời liền nhanh chóng lui ra ngoài.

Chỉ chốc lát sau, hai người môi giới kia liền tay chân nhẹ nhàng đẩy cửa viện ra, lét lút lắc mình đi vào trong đình, chỉ thấy cả viện bên trong tối đen như mực.

Hai người vốn kinh doanh mua bán nhiều năm, tính cảnh giác rất cao, trực giác mách bảo sự tình có gì đó không đúng. Đang muốn lui ra ngoài, chợt thấy sau lưng vang lên tiếng gió vun vút. Không đợi hai người quay người nhìn lại, trên ót đã bị nện một gậy, mềm oặt ngã xuống đất.

Uất Trì Việt từ phía sau đi tới, lấy dây thừng ra, thuần thục đem hai người trói gô lại.

Làm xong những việc này, hắn lập tức múc một gáo nước to từ trong chum nước dưới hiên lên, rửa hai tay sạch sẽ. Xong xuôi mới đi gọi Uất Trì Uyên, Ngưu nhị lang cùng những người khác tới.

Hai người môi giới bị đánh một gậy, giờ đã hôn mê. Còn đang mơ màng không biết gì thì cả người lại bị người ta dội cả chậu nước lạnh xuống. Hai người giật mình tỉnh lại, mở mắt nhìn lên, phát hiện mình nằm trên mặt đất, bị người ta trói ở trong góc. Mà con dê béo bọn họ nhắm vào kia, đang ngồi trên ghế giữa phòng, từ trên cao nhìn xuống lạnh lùng quan sát bọn hắn.

Hai người lúc này mới biết mình mắc lừa rồi, lập tức giận tím mặt, ngoác miệng quát tháo:

- Các ngươi có biết gia gia ta là ai không hả? Uy danh của Tào sứ quân các ngươi từng nghe qua chưa? Gia gia đây chính là đang làm việc thay cho Tào sứ quân...

Thái tử khoanh tay, lạnh lùng hất cằm một cái. Giả bát hiểu ý, đối với thị vệ nói:

- Đừng đánh vào mặt.

Hai người môi giới sửng sốt, rất nhanh liền hiểu ra "đừng đánh vào mặt" là có ý gì. Tức là ngoài mặt ra thì chỗ nào cũng có thể đánh.

Những thị vệ này võ nghệ cao cường, lực đạo cũng vô cùng chuẩn xác. Chỉ chốc lát sau, trên thân thể hai người cơ hồ không còn chỗ nào lành lặn, đau đến mức lăn lộn dưới đất, nhưng tuyệt nhiên không bị thương tới gân cốt.

Hai người lúc này mới biết mình dụng phải vọng rơm cứng rồi. Dạng "tay nghề" này, người hầu bình thường tuyệt đối không thể có. Nhóm người này không phải là quan thì chính là trộm. Nếu là quan, bọn hắn đương nhiên không chọc vào nổi. Nếu là trộm, cũng phải là siêu trộm của vùng Giang Dương.

Bọn hắn lụi xơ nằm trên mặt đất, giống hệt con cá chết đang há miệng thở dốc, cố gắng thoi thóp từng hơi.

Ngưu nhị lang đạp lên người Khâu Tứ một cước:

- Trợn to mắt chó của ngươi lên, nhìn xem ông đây là ai?

Khâu Tứ xem đi xem lại, vẫn mang vẻ mặt mờ mịt như cũ.

Ngưu nhị lang chửi bới một chuỗi dài bằng tiếng Khánh Châu, Khâu Tứ lúc này mới lộ vẻ khó tin mà trừng mắt lên:

- Ngươi...ngươi... ngươi là Ngưu nhị?

Ngưu nhị cười to:

- Xem ra ngươi còn chưa mù, vậy thì xuống hoàng tuyền làm con quỷ mắt trắng đi!

Vừa nói vừa rút trường đao sáng chói dài ba thước từ bên hông ra.

Mồ hôi lạnh của Khâu Tứ rơi như mưa:



- Ngưu gia gia tha mạng. Nữ nhi của ngươi là người Tào gia làm hại, không liên quan tới ta đâu. Tào sứ quân nói rõ là muốn tiểu nữ nhi của ngươi, ta chỉ là người đứng ở giữa, cũng bị bọn hắn ép thôi...

Ngưu nhị lang đem đao gác lên cổ hắn:

- Ngươi không phải là người chuyên chạy việc vặt cho Tào cẩu quan sao?

Khâu Tứ nhanh miệng nói:

- Không không không, tiểu nhân không dám tiếp tục làm tay sai cho Tào thứ sử nữa đâu... Nếu từ nay tiểu nhân còn làm việc cho tên cẩu quan đó, về sau tiểu nhân sẽ thành trâu bò cho tôn nhi của gia gia cưỡi...

Ngưu nhị lang nhổ một ngụm nước bọt lên mặt hắn.

Uất Trì Việt đợi hắn xả xong cơn tức giận, lúc này mới phủi phủi vạt áo, nâng chung trà lên thong thả uống một ngụm, hướng Giả bát gật đầu một cái.

Giả bát cười lạnh một cái:

- Nếu như các ngươi thực sự hoàn thành được tốt việc này, lang quân nhà chúng ta vui vẻ, tha cho các ngươi một mạng cũng không phải là điều không thể.

Hai người như được đại xá, luôn miệng vâng dạ:

- Công tử có việc gì phân phó thì xin cứ nói, hai tiểu huynh đệ chúng ta nhất định sẽ làm tốt.

Giả bát nói:

- Chúng ta có hai người muốn trà trộn vào Tào phủ.

Trái tim vừa mới thả lỏng của Khâu Tứ lại ngay lập tức dâng lên cuống họng:

- Cái này, này chỉ sợ...

Không đợi hắn nói xong, lưỡi đao lạnh lẽo lại dán lên cổ hắn.

Khâu Tứ vội vàng sửa miệng:

- Được được. Chỉ cần công tử nói một câu, tiểu nhân cho dù phải liều mạng cũng quyết đi làm.

Giả bát liền nói:

- Quỳ xuống đáp lời.

Hai người vội vàng đứng dậy rồi lại quỳ xuống. Khâu Tứ cẩn thận từng li từng tí thử thăm dò nói:

- Không biết là hai vị nào muốn trà trộn vào Tào phủ?

Giả bát nói:

- Công tử chúng ta với ta.

Đây là quyết định bọn họ mới vừa thương lượng xong. Lúc đầu Uất Trì ngũ lang vô cùng kích động xung phong nhận việc, nhưng Thái tử chỉ đáp lại có một chữ "cút". Hắn tuy có nhanh trí, nhưng dù sao mới có mười ba tuổi. Uất Trì Việt đương nhiên không muốn để em trai phải đi mạo hiểm, Thẩm Nghi Thu lại càng không thể nào.

Mấy người thị vệ tuy thân thủ tốt, nhưng lại thiếu chút linh hoạt.

Thái tử càng nghĩ, cũng chỉ có thể đích thân đi chuyến này một lần.

Khó khăn lắm hắn mới bỏ xuống được khúc mắc trong lòng, hạ quyết tâm này. Ai ngờ hai người môi giới kia lại liếc nhau, thần sắc lộ ra vẻ khó xử.

Khâu Tứ nhắm mắt nói:

- Nói trước cho công tử biết, người quản sự của Tào gia có con mắt độc cực kì. Giống như công tử anh hùng hào kiệt tuấn dật phi phàm, nhưng xem qua liền biết không phải người có thể mang đi hầu hạ được. Chỉ sợ...

Thẩm Nghi Thu ở một bên nghe, không khỏi âm thầm mỉm cười. Người môi giới này đúng là vẫn còn có chút thông minh, không nói thẳng rằng tuổi tác của hắn quá lớn.

Uất Trì Việt nhìn thoáng qua Giả bát.

Giả bát lập tức mang thái độ hung dữ nói:

- Các ngươi vẫn ra sức từ chối như vậy, chính là không muốn làm việc cho công tử nhà chúng ta phải không?

Khâu Lục vội nói:

- Tiểu nhân không dám. Đã nói sẽ góp sức cho công tử thì tuyệt đối không dám chối từ... Chỉ là những tiểu lang kia dùng để hiến dâng cho Thái tử điện hạ, quản sự lựa xong một lần còn phải cho Tào thứ sử xem qua nữa... Tiểu nhân nghe cách nói chuyện giống như bề trên của công tử thì e là...

Uất Trì Uyên vẫn luôn uể oải lắng nghe, lúc này bỗng nhiên nói:

- A huynh, bọn hắn nói cũng có lý đó. Huynh vừa mới mở miệng, chỉ sợ chưa nói được ba câu đã hét lên muốn đánh gãy chân Tào Bân rồi.



Hắn ngừng một chút lại tiếp:

- Nhưng ta còn cái chủ ý này hay lắm. Không bằng a huynh giả dạng làm người câm điếc đi.

Ngay lúc này Uất Trì Việt chỉ muốn đánh gãy chân của Uất Trì ngũ lang, nhưng mà suy nghĩ một lát, vẫn là tiếp thu ý kiến của hắn.

Định xong kế hoạch, Uất Trì Việt liền gọi thị vệ tới áp giải hai huynh đệ Khâu gia vào một căn phòng rồi khóa lại, chỉ chờ ngày mai trời vừa sáng sẽ lập tức vào thành.

Uất Trì Việt cùng Giả bát trà trộn vào Tào phủ, những người còn lại thì tới Phật tự tìm sổ sách của Tào Bân.

Sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa xong xuôi, cũng đã tới lúc trăng treo giữa trời.

Uất Trì Việt cùng Thẩm Nghi Thu tắm rửa qua loa một phen, liền lên giường nằm nghỉ ngơi.

Thái tử khát khô cổ mấy ngày, cuối cùng cũng được ôm người vào trong ngực, vui mừng từ trong đáy lòng tràn ra. Nhưng nghĩ tới Thẩm Nghi Thu đã bôn ba cả một ngày, tất nhiên là mười phần mệt mỏi, nên cũng không dám quấn lấy nàng quá mức. Chỉ ôn lại "bài tập" trên Thông Thiên đài một chút, sau đó vội vàng dứt ra trước khi mọi chuyện không thể vãn hồi. Hắn dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve môi dưới của Thái tử phi, khàn giọng nói:

- Ngủ đi.

Thẩm Nghi Thu mí mắt nặng trĩu, nhưng chẳng hiểu tại sao trong lòng lại có chút khó chịu nửa vời, qua một lúc lâu sau mới chìm vào giấc ngủ. Cả đêm không biết mơ bao nhiêu giấc mộng, lúc tỉnh lại thì hoàn toàn không nhớ rõ. Chỉ cảm thấy đáy lòng có chút ngứa ngáy, lại không có cách nào gãi được. Cảm giác khó chịu không nói thành lời này cứ quấn lấy nàng, một hồi lâu sau mới tan biến mất.

Đám người rời giường rửa mặt xong xuôi, chia làm hai đường rồi cùng nhau xuất phát.

Uất Trì Việt cùng Giả bát mang thân phận của hai người thiếu niên, hai người kia bị giam ở trong phòng cùng Khâu Lục, được một người thị vệ canh chừng.

Những thiếu niên kia cũng không biết sự tình đêm qua, nhưng hiển nhiên bọn hắn đã được Khâu Tứ dạy dỗ vô cùng ngoan ngoãn, không những không dám hỏi chuyện, mà đến liếc mắt nhìn bọn họ nhiều thêm một lần cũng chẳng dám.

Nhiều người xe ít, Uất Trì Việt chỉ có thể cùng thiếu niên khác ngồi chung một chiếc xe.

Thiếu niên kia khoảng trên dưới mười sáu tuổi, mặc trên người một bộ quần áo màu xanh biển Thiên Hà, trên cổ áo và tay áo còn thêu hoa mận trắng. Hắn thoa phấn bôi son giống như nữ tử bình thường, cả người nồng nặc mùi phấn, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều xinh đẹp phi thường. Uất Trì Việt vừa liếc hắn một cái, cả người lập tức nổi hết da gà.

Mà toa xe lừa lại vô cùng nhỏ hẹp, hắn không muốn áp sát vào cái thùng xe bẩn thỉu bên trên, đành phải âm thầm chịu đựng.

Vị thiếu niên kia quay đầu, có chút hứng thú mà dò xét trên dưới hắn:

- Khâu Tứ nói ngươi bị câm?

Uất Trì Việt chỉ làm như không nghe thấy.

Thiếu niên cười khanh khách:

- Ngươi chỉ bị câm, chứ không điếc. Nô gia tên Ngọc Hoàng, còn ngươi tên gì? A nha, quên mất, ngươi không nói chuyện được.

Hắn xê dịch người về phía Uất Trì Việt:

- Biết vì sao Khâu Tứ bảo nô gia với ngươi ngồi chung một chiếc xe không?

Uất Trì Việt vẫn không để ý tới hắn như cũ, chỉ mong hắn tự chuốc lấy nhục nhã mà im miệng. Ai ngờ thiếu niên tên Ngọc Hoàng kia lại hoàn toàn không có ánh mắt:

- Khâu Tứ nói hình như ngươi không phải người hiểu chuyện phong nguyệt, kêu nô gia tới đây dạy ngươi, tránh cho tới lúc tới Tào phủ lại bị lộ tẩy.

Hắn vừa nói vừa sấn người lại gần, Uất Trì Việt nhanh tay lẹ mắt, rút quạt xếp từ trong tay áo ra ngăn cách, rồi trừng mắt liếc hắn một cái.

Ngọc Hoàng ngồi trở lại chỗ cũ, thở dài:

- Không cho đụng chạm, vậy việc kia nô gia chỉ có thể nói...

Uất Trì Việt nghe chưa được ba câu đã thấy ngại thay cho hắn, dùng ánh mắt ra hiệu hắn ngậm miệng lại.

Nhưng thiếu niên kia chỉ coi như nhìn không hiểu, nói tiếp:

- Khách nhân cũng có sở thích của mình. Trước kia lúc nô gia còn ở nhà của mẹ mìn, có hầu hạ khách nữ nhiều hơn một chút. Nhưng nói thẳng ra, nếu thật sự muốn nô gia đi hầu hạ Thái tử điện hạ, trong lòng nô gia quả thực có chút lo lắng...

Hắn ngừng một chút nói:

- Thái tử điện hạ thân rồng thể phượng, dạng hoa gì mà chưa từng thử qua...

Uất Trì Việt: "....."

Ngọc Hoàng thấy hắn trầm mặt không nói lời nào, không biết tại sao hứng thú nói chuyện càng tăng thêm, bắt đầu sinh động như thật nói về chuyện tiếp khách:

- Người làm nghề như chúng ta, không thể chỉ quan tâm tới sự sung sướng của bản thân, càng không thể nhắm mắt mà làm bừa được. Ví dụ như chính mình không biết phục vụ người ta, chỉ mang một mặt thờ ơ lạnh nhạt, thì làm sao khiến người ta thoải mái được, có phải không?

Uất Trì Việt thầm nghĩ cô cần gì phải hầu hạ ai, tự dưng phải nghe những lời nói vớ vẩn này, đúng là bẩn hết lỗ tai.

Cũng không biết vì cái gì, rõ ràng bản thân có thể ngăn cản thiếu niên nói tiếp dễ như trở bàn tay, nhưng hắn lại tùy ý để tên kia nói tiếp. Trên mặt tuy không có biểu hiện gì, thực ra trong lòng đã sớm sóng cuộn biển gầm rồi. Hắn liền hỏi:

- Phải như vậy nữa sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương