Lưu Nguyệt cầm một cái giỏ trúc nhỏ đi vào phòng ăn, bên trong giỏ trúc trải đầy hoa hồng được hái từ sáng sớm.
“Cô nương muốn ăn thêm bánh hoa hồng sao?”
Trong phòng ăn có một vị đầu bếp nữ vừa quạt hương bồ trong tay, vừa hỏi.
“Cũng không phải, cô nương nói đã lâu không ăn, vừa vặn mấy ngày nay hoa hồng trong viện đang nhiều nên hái một ít làm đồ ăn.”
Lưu Nguyệt nhanh nhẹn xử lý nguyên liệu nấu ăn.
Đầu bếp kia cười nói: “Cô nương vì mấy thứ này thật đúng là hao phí không ít công phu.

Hoa hồng trước kia trong phủ chúng ta không phải loại này, sau đó cô nương nói hoa hồng ấy không thể ăn được, cố ý bảo người thợ hoa đổi lấy những loại có thể ăn được như bây giờ, những hạ nhân chúng ta chỉ có thể đi theo phía sau cô nương học tập.”
“Cô nương thích cái gì sẽ hao tổn tâm tư đi làm, nếu nàng chướng mắt thì liếc mắt một cái cũng không cho ngươi.”
Lưu Nguyệt ý vị thâm trường nói, dư quang như có như không đảo qua một góc phòng ăn.
Trong góc có một tỳ nữ xiêm y màu vàng nhạt đang nấu canh dược, nghe nói lời này thì thân hình cứng đờ.
Lưu Nguyệt cười nhạo một tiếng, nàng xoay người trợn mắt.


Trên dưới Phó phủ chưa bao giờ vô duyên vô cớ vì thân phận mà bài xích ai, nhóm chủ tử cũng sẽ không cố ý làm khó hạ nhân, nhưng mặc dù là như vậy, vẫn có người không biết điều, hết lần này tới lần khác thích làm chút chuyện ghê tởm lòng người.
Lòng người suy nghĩ quá nhiều, sớm hay muộn sẽ chìm đắm trong dục vọng, dần dần bị lạc hướng, dần dần tiêu vong.
“Nguyệt di, người làm canh cho ai vậy?”
Dì Nguyệt là đầu bếp có thâm niên lâu đời nhất Phó phủ, mẫu thân nàng là một trong tam đại đầu bếp nữ của Thẩm gia, về sau Thẩm thị xuất giá, Thẩm phụ Thẩm mẫu luyến tiếc nữ nhi, nên để Nguyệt di cùng đến Phó gia tiện chiếu cố về mặt thức ăn của Thẩm thị.

Hiện tại ngày thường chỉ có trong phủ mở tiệc chiêu đãi khách nhân thì Nguyệt di mới có thể tự mình động thủ, ngày thường đều là giám sát hạ nhân làm việc.
“Cho Thiếu phu nhân.”
Dì Nguyệt cười nói: “Phu nhân nói canh canh này có công đoạn vô cùng phức tạp, thập phần phiền toái, bà không yên tâm nên để cho ta tự mình theo dõi.”
Lưu Nguyệt vừa nghe cũng cao hứng, bất giác nói thêm vài câu, “Phu nhân là người tốt nhất ta từng gặp qua, đối với hạ nhân chúng ta cũng tốt, đối với người nhà càng không cần phải nói, trên dưới Phó phủ được xử lý vô cùng ngăn nắp.

Trong kinh, hạ nhân quý phủ thập phần hâm mộ ta có thể ở đây làm việc, ai cũng nói nói ta đầu thai tốt, so với rất nhiều công tử cô nương không được sủng ái còn sống tốt hơn.”
Nguyệt di cười lắc đầu, bà cũng coi như từ nhỏ nhìn Lưu Nguyệt lớn lên, biết tính tình nàng ấy thẳng thắn, “Ngươi đó, ở bên ngoài vẫn nên ít nói những lời này, miễn cho trêu chọc thị phi.”
Lưu Nguyệt lè lưỡi, làm nũng nói: “Biết rồi, ta cũng ở trong nhà nói một chút.”
Bóng lưng nữ tử xiêm y màu vàng trong góc trầm mặc, nàng ta nhìn chằm chằm nồi thuốc, động tác quạt lửa của nàng ta lặp đi lặp lại một cách máy móc.


Ánh lửa lóe lên chiếu lên mặt, lúc sáng lúc tối, khiến người ta không thấy rõ sắc mặt của nàng ta.
“Đúng rồi Nguyệt di, sáng sớm ngày mốt cô nương phải đi Bảo Phật tự dâng hương, bảo người chuẩn bị bữa sáng cho cô nương chúng ta sớm một chút, dâng hương mà phải đi sớm mới thể hiện lòng thành tâm.”
“Được, ta nhớ kỹ, vậy thì chuẩn bị thanh đạm một chút, ta nhớ rõ mỗi lần cô nương dậy thèm ăn cũng không tốt lắm, làm cho nàng thanh đạm sảng khoái, có thể ăn nhiều hơn.”
Trong góc phòng, tỳ nữ áo vàng im lặng múc thuốc đã nấu xong vào trong chén, cúi đầu thuận mắt bưng khay thức ăn rời khỏi phòng ăn.
Lưu Nguyệt nghiêng mắt nhìn bóng lưng người nọ, cười lạnh một tiếng: “Làm bộ như cũ.”
Dì Nguyệt bất đắc dĩ nhìn nàng, ngữ trọng tâm dài nói: “Tính tình này của con phải thu lại, bị người khác nhìn thấy còn tưởng rằng con khắc nghiệt.”
Lưu Nguyệt giận sôi máu, cục bột dưới tay cũng bị nhào nặn mềm nhũn, phồng má cũng không nói lời nào.
“Nàng chỉ là nha hoàn, rất nhiều chuyện cũng không phải do nàng định đoạt, ngươi giận chó đánh mèo như vậy cũng không tốt.”
“Nhưng Nguyệt di, người không nghe nói qua từ rắn chuột một tổ sao?”
“Tiểu tổ tông của ta, ngươi có thể nhỏ giọng không, đừng gây họa cho cô nương.”
Nguyệt di cuống quít đứng dậy đóng cửa phòng ăn lại, hận sắt không thành thép nhéo ót nàng ấy một chút, “Ngươi và A Niệm cùng đi theo bên cạnh cô nương, đúng là không học được trầm ổn của A Niệm, ta thấy chính là cô nương quá mức sủng ngươi, chiều ngươi đến hư hỏng!”
Rất nhiều chuyện phu nhân không rõ ràng lắm nhưng bà lại nhìn ra Bạch cô nương này quả thật không phải dễ ở chung.

Trên người tỳ nữ bên người Bạch cô nương kia luôn mang theo thương tích, cả ngày cũng buồn bã không vui, bà cảm thấy có chút đáng thương.
Nguyệt di hạ thấp giọng, “Mỗi lời nói và hành động của con đều đại biểu cho cô nương, nếu con suốt ngày đem sự chán ghét đều viết lên mặt, người bên ngoài chỉ cảm thấy cô nương chúng ta làm người khắc nghiệt, ngay cả biểu cô nương nuôi dưỡng ở nhà cũng không dễ dàng tha thứ, không có phong phạm của cô nương gia.”
Lưu Nguyệt còn bĩu môi, không tình nguyện nhỏ giọng lẳng lặng: “Ta biết rồi…”
Thúy Nhi bưng bát thuốc về phòng.
“Cô nương, thuốc đã sẵn sàng, phải uống khi còn nóng.”
Nàng ta cẩn thận đặt chén lên bàn, đầu cúi xuống, ánh mắt len lén nhìn trộm sắc mặt Bạch Tuyết Như, ống tay áo ngắn một đoạn, cổ tay lộ ra, trên làn da trắng kia lộ dấu vết xanh tím nhìn thấy mà giật mình.
“Khụ khụ…” Sắc mặt Bạch Tuyết Như tái nhợt, không nói một lời liền bưng chén thuốc.
Tối hôm qua bị phong hàn, sáng sớm hôm nay bảo Thúy Nhi mời đại phu kê một ít thuốc, không làm kinh động bất luận kẻ nào.
Ánh mắt Bạch Tuyết Như tối tăm, nàng ta ở trong phủ này cho tới bây giờ đều không được coi trọng, đừng nói nàng ta chỉ bị phong hàn nho nhỏ, cho dù sinh mệnh nàng ta đang gặp nguy hiểm, chỉ sợ cũng sẽ không có người nhớ rõ.
Chỉ có Diêu Chi Khiên, hắn luôn dịu dàng đối xử tốt như vậy, cười với nàng ta, còn có thể quan tâm đến nàng ta.
Trong lòng Bạch Tuyết Như bị hận ý lấp đầy, ánh mắt oán độc gắt gao nhìn chằm chằm chén thuốc đã uống không còn chút nào, khuôn mặt gần như vặn vẹo.
“Cô nương …” Ánh mắt Thúy Nhi lóe lên, nửa ngày mới hạ quyết tâm mở miệng: “Vừa mới ở trong phòng ăn, nô tỳ nghe Lưu Nguyệt nói ngày mốt Tứ tiểu thư phải đi Bảo Phật Tự cầu phúc.”
“Ồ?”
Trong mắt Bạch Tuyết Như lạnh nhạt như tuyết, ánh mắt lạnh như băng đao đâm thẳng vào lòng Thúy nhi.
Thúy nhi bị dọa đến không nhẹ, ầm ầm một tiếng quỳ rạp xuống đất vội vàng dập đầu, run rẩy nói: “Cô nương, nếu người thật sự muốn thoát khỏi khốn cảnh hôm nay, vậy ngày mốt chính là trời ban cho cơ hội tốt!”
Giờ phút này cái gì nàng ta cũng bất chấp, mỗi ngày bị đánh mắng như vậy thật sự là đủ rồi.

Bạch Tuyết Như là chủ tử, nàng ta chỉ có thể nhịn.
Lưu Nguyệt như chó cậy chủ, mỗi ngày cũng phải châm chọc khiêu khích nàng ta.
Nàng ta đơn giản không muốn biểu cô nương không được chú ý, muốn nàng ta làm chủ tử ở Phó gia này.

Ngày thường Bạch Tuyết Như bị Tứ cô nương đè ép, trong lòng không thoải mái liền một mực trút giận nàng ta.

Nếu trong phủ này không có Tứ cô nương, Bạch Tuyết Như kia chính là cô nương duy nhất nơi này, đến lúc đó nàng ta sẽ không bị người đánh mắng nữa, càng sẽ không bị bất luận kẻ nào ức hiếp.
Không ai khinh thường nàng ta nữa.
Thúy Nhi rơi lệ, khóc đến khàn khàn: “Ngày mốt là ngày phu nhân tiến cung, Tứ tiểu thư đi một mình, cơ hội không thể mất đâu Bạch cô nương.”
Bạch Tuyết Như nghe vậy ánh mắt tỏa sáng, nàng ta nhìn thân thể Thúy Nhi nằm trên mặt đất, tán thưởng nói: “Ngươi nói có lý, nếu chủ tớ ta thuận thế, vậy cuộc sống sau này sẽ tốt hơn rất nhiều, Chi Khiên ca ca cũng chỉ có thể cưới ta.”
Cơ hội không thể bỏ qua, Bạch Tuyết Như cảm thấy giờ phút này bệnh của nàng ta giảm hơn phân nửa, nội tâm tràn đầy khoái cảm cùng vui sướng như sắp được báo đại cừu.
Cuối cùng cũng có thể nhướng mày hớn hở, rửa mối nhục xưa.
Phó Nguyệt Linh, ta xem lần này ngươi trốn thoát như thế nào.
Cuối cùng ngươi cũng sẽ chết trong tay ta thôi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương