Victor nhấp một ngụm brandy và nhìn lên bầu trời. Mặt trăng nhô lên, lấp ló qua những ô cửa sổ răng cưa giữa các đám mây. Nó rọi sáng mặt nước vài giây ngắn ngủi rồi lại biến mất.

Mười hai giờ đêm đã qua từ lâu nhưng ông hiếm khi ngủ được khi gần đến lúc trăng tròn thế này. Gió thổi lạnh buốt nhưng ông đang hân hoan đến mức không quan tâm. Sau cùng thì cô cháu của ông cũng không phải là một con thỏ nhút nhát. Con bé cần được gọt dũa, nhưng nguyên liệu thô đã đủ hết ở đây. Có lẽ con bé thật sự là con gái ông cũng nên. Chắc chắn con bé không sở hữu thứ tinh thần từ Peter tội nghiệp, còn Alix thì chỉ giỏi ồn ào và khoác lác chứ sức mạnh lẫn linh hồn đều rỗng không.

Chiến lược làm con bé cứng cỏi hơn của ông có vẻ đang diễn biến hết sức thuận lợi. Gặp gỡ Mackey giúp con bé khá khẩm lên nhiều. Nó đã công khai chống đối ông, con nhóc hư hỏng. Nó đã đuổi ông ra khỏi nhà của nó. Tuyệt vời làm sao. Cả cơ thể ông thức tỉnh một cách dễ chịu, ngân nga vì phấn khích. Tối nay là một tối để ăn mừng.

Ông dốc cạn cốc brandy rồi đi vào trong, đưa cốc cho cô giúp việc đang đứng chờ. “Bảo Mara mười phút nữa tới phòng tôi”, ông nói mạnh mẽ.

Tiếng gõ cửa khe khẽ của cô ta vang lên trước khi ông cởi xong đồ. Ông để cô ta chờ cho tới khi mặc xong áo choàng và ngồi xuống cái ghế ưa thích nhất của mình, chỉnh hướng để nhìn thấy rõ cả cửa sổ lẫn gương. “Vào đi.”

Cô ta nhẹ nhàng vào phòng, chân trần, mái tóc đen dài xõa tung quanh vai. Cô ta đang mặc một cái áo choàng lụa ngắn màu đỏ thẫm, thắt dây lưng quanh eo. Cô ta chậm rãi đi về phía ông, mặt nở một nụ cười gợi dục, chào đón và dừng lại cách ghế của ông vài bước chân, chờ lệnh. Nhân viên của ông được huấn luyện hết sức kỹ càng.

Ông ngắm nghía cô ta hồi lâu, thích những gì mình nhìn thấy. “Cởi áo”, ông ra lệnh.

Cô ta giật dây lưng và nhún vai. Chiếc áo tuột khỏi bờ vai sáng bóng, trong một giây ngọt ngào, làn vải mượt mà bị mắc lại trên núm vú nâu săn chắc của cô ta. Nó cũng thoáng kẹt lại nơi đường cong trên hông cô ta rồi im lặng rơi thành đống quanh đôi chân.

Móng chân mạ vàng, ông nhận thấy. Ông thích tiểu tiết đó. Ông không thích nhẫn chân nhưng lúc này điều đó có thể cho qua. Mai ông sẽ bảo với quản gia sau. “Quay lại”, ông nói.

Cô ta làm theo một cách duyên dáng, nâng tóc lên và ưỡn lưng. Các cơ bắp căng lên rồi thả lỏng, ngực hoàn hảo. Nguồn năng lượng đang gầm ghè gay gắt trong cơ thể ông tụ lại thành một khối. Khoảnh khắc này rất phù hợp.

Victor ra hiệu cho cô ta quỳ xuống trước mặt rồi ngả lưng ra sau. Cô ta mỉm cười hứa hẹn quyến rũ với ông. Ông lấy làm thích thú và ấn tượng với kỹ thuật của cô ta. Cô ta táo bạo nhưng không kém phần duyên dáng. Trên tất cả, cô ta biểu hiện sự nhiệt tình tự nguyện, và hứng thú với hành vi này. Ông đánh giá cao điều đó, dù là thật hay giả. Ông sẽ bảo quản gia thưởng thêm cho cô ta. Ông châm một điếu thuốc lá. Mắt Mara lấp lánh dò hỏi. Ông gật đầu, ra hiệu cho cô ta tiếp tục.

Sự mờ ảo của căn phòng đột nhiên khiến ông cảm thấy ngột ngạt. Ông bật đèn lên nhưng điều đó liền bộc lộ là một hành động không khôn ngoan chút nào, vì nó làm nổi bật khuyết điểm trán thấp, mũi nhỏ của Mara. Bộ dạng trang điểm của cô ta, dưới ánh đèn, có vẻ chói mắt.

Ông nhắm mắt, chặn lại mọi hình ảnh và thấy mình nghĩ về cô cháu gái. Cuộc hò hẹn của con bé với Mackey nhất định là một trải nghiệm tốt đẹp. Hay ít nhất, cực kỳ mãnh liệt, thứ trải nghiệm duy nhất đáng giá, theo ý kiến của ông. Ông vẩn vơ tự hỏi, liệu Mara có còn đỏ mặt được không? Ông mở mắt và quan sát, trước sự thành thạo của cô ta, ông khá nghi ngờ điều đó.

Những suy nghĩ mâu thuẫn ấy đè nặng lên ông, đe dọa cả tâm trạng lẫn trạng thái phấn khích của ông. Ông cố đuổi chúng đi nhưng một ý tưởng giật mình lại đang hình thành trong đầu ông, và lố bịch đến mức không thể lờ đi nổi.

Ông ghen tỵ với cô cháu vụng về, ngu dốt, vô tội của mình. Con bé đang lơ lửng giữa những phép màu và thảm họa. Bất kỳ điều gì cũng có thể xảy ra với nó. Bất kỳ điều gì. Cuộc sống nguy hiểm và mãnh liệt của nó cách xa sự trống rỗng mà ông phải đối mặt hằng ngày đến cả nghìn thế giới.

Ông rùng mình đau đớn khi Mara đưa ông lên đỉnh. Sự im lặng tuyệt đối phủ lên người ông.

Khi ông mở mắt ra, điếu thuốc của ông chỉ còn là một mẩu tro chực rơi. Mara thì đang cố che giấu sự lo sợ trong đôi mắt. Ông kéo áo choàng vào. “Cô đi được rồi”, ông nói cộc lốc.

Cô ta nhỏm dậy, trông hơi bị tổn thương, nhưng cô ta quá chuyên nghiệp để đưa ra bất kỳ lời phản đối nào. Cô ta đi mà không nói thêm một lời.

Ông nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Sự lạnh giá trong ông tăng lên.

Gọi Mara đến là một sai lầm. Đôi khi tình dục làm vơi đi cảm giác chán chường, đôi khi lại khiến cảm giác ấy càng trở nên mãnh liệt. Không may thay, trong giai đoạn hưng phấn ban đầu, người ta không thể phân biệt một trong hai vế. Có lẽ nên bỏ hẳn chuyện chăn gối, ông nghĩ, với cảm giác nuối tiếc mãnh liệt. Nó không còn đáng để mạo hiểm nữa. Ngăn cấm hứng thú của bản thân thật mệt mỏi, nhưng đến thời điểm này, nuông chiều bản thân cũng mệt mỏi chẳng kém.

Ông thoáng có cảm giác bực dọc trước sự lạnh lùng và thô lỗ mình dành cho Mara. Cô ta đã làm hết mức có thể và tình huống này không phải lỗi của cô ta. Dẫu vậy, cô ta sẽ được trả công hậu hĩnh bù cho những cảm xúc bị tổn thương. Ông gạt suy nghĩ đó sang một bên, rót cho mình một cốc whiskey rồi nhấm nháp, ngắm nhìn vẻ đẹp tiêu điều của trăng trên mặt nước.

Ông biết điều gì sắp xảy ra. Cảm giác lạnh lẽo sẽ chuyển thành cơn nhức nhối sâu thẳm. Cơn nhức nhối sẽ lan rộng, làm ông vỡ nát cho tới khi ông phải đối diện với một vực sâu trống rỗng. Trong những đêm như thế này, mặt trăng thật lạnh lẽo, giương mắt lạnh lùng chứng kiến tất cả, ghi nhớ tất cả, không tha thứ cho bất kỳ điều gì. Thỉnh thoảng ông bị cám dỗ sử dụng thuốc để xua đi cơn nhức nhối và trống rỗng ấy, nhưng dù sao ông cũng thích sự bức bối mãnh liệt này hơn là đám mây mù sinh ra từ thuốc phiện hoặc rượu. Ông tự hỏi, liệu Raine có thừa kế khả năng ngoại cảm qua giấc mơ của dòng họ Lazar hay không?

Nó là món quà tương đối phiền phức đối với một người như ông.

Nếu đánh lạc hướng bằng tình dục không còn là giải pháp khả thi, thì ông cần thứ gì đó để hấp dẫn và giải trí cho bản thân. Ông đã rơi vào trạng thái nhạt nhẽo suốt từ sau vụ Cahill bất hạnh, thời kỳ tạm ngưng các hoạt động phi pháp này khiến ông khó chịu. Có lẽ đến lúc quay lại thu thập rồi. Không phải thu thập những báu vật mà ông có trong hầm trữ, dù rất nhiều món đồ trong số đó là vô giá. Sở thích thật sự của ông là thu thập con người.

Ông luôn có tài tìm kiếm và khai thác điểm yếu của con người. Những vũ khí giết người bị đánh cắp chỉ là một biến thể mới từ một chủ đề cũ, trói buộc người khác vào với ông bằng bí mật và tội lỗi. Ông yêu quyền lực, yêu cảm giác nắm quyền kiểm soát.

Bộ sưu tập của ông rộng lớn và đa dạng nhưng dạo gần đây ông đã chán việc thu thập những con người nổi tiếng và trụ cột của cộng đồng. Dạo này ông đang ngẫm nghĩ về ý tưởng thu thập những sinh vật nguy hiểm hơn, khó dò hơn vào vườn thú tư của mình. Ngoại lai là tốt nhất. Bí mật chủ chốt của những người như vậy thì càng xấu xí, càng nguy hiểm. Tương đối giống ông.

Chính động cơ đó đã khiến ông có dính líu tới Kurt Novak. Novak là sinh vật ngoại lai nhất mà ông từng cố gắng thu thập. Giống như đang cầm đuôi một con rắn độc rồi vung vẩy - người ta phải duy trì một lực ly tâm không đổi. Dẫu vậy, khi thu thập thành công, Victor sẽ có lợi thế trước ông bố quyền lực của Kurt, Pavel Novak, người Hungary, và cũng là một trong những tên trùm giàu có, mang tầm ảnh hưởng nhất trong giới mafia Đông Âu ngày một lớn mạnh với tốc độ vũ bão. Phần thưởng đó hấp dẫn đến khó có thể chối từ, kèm theo khả năng giải trí và lợi nhuận vô tận.

Nỗ lực gần đây của ông bị sự xía mũi không đúng lúc của Jesse Cahill phá hỏng. Novak đã tức điên lên vì vụ đó. Giăng bẫy và tàn sát đặc vụ ngầm ấy gần như chẳng xoa dịu được hắn.

Victor đã thật sự hối tiếc về cái chết bắt buộc của Cahill. Giết người chưa bao giờ hợp khẩu vị của ông, còn Cahill là một chàng trai trẻ đáng mến, những cậu ta cũng biết rõ mình phải đương đầu với ai. Cậu ta đã quăng xúc xắc và thua cuộc. Ông mừng vì mình không có mặt ở buổi hành quyết Cahill. Sở thích của Novak rất kỳ dị, mà nói thế là còn nhẹ.

Dẫu vậy, ông đã thấy cảnh đó trong giấc mơ của mình. Càng bất hạnh hơn.

Để khởi động một trò chơi mới, ông phải đánh cược một trong những giấc mơ của mình. Ông hiếm khi làm vậy bởi bản chất khó đoán của các giấc mơ kỳ bí. Nó có thể phản bội ông bất kỳ lúc nào. Ở đó tồn tại rủi ro và phần thưởng. Tâm trí ông thèm thuồng nắm lấy ý tưởng đó, ngay lập tức giải phóng ông khỏi cơn nhức nhối và trống rỗng. Ông đã cẩn thận vạch ra đường đi nước bước cho kế hoạch này suốt nhiều tháng trời, kể từ khi các giấc mơ về Corazon bắt đầu.

Ông châm một điếu thuốc rồi với lấy điện thoại.

Đường dây thông sau hồi chuông thứ tư. “Chào, Victor. Tôi ngạc nhiên vì ông có gan gọi cho tôi vào giờ này.”

“Chào buổi tối, Kurt. Tôi tin là cậu vẫn khỏe?”

“Chỉ vì ông bị mất ngủ không có nghĩa là ông buộc tôi phải mất ngủ với ông.” Giọng nói lạnh lùng, cụt lủn của hắn phảng phất chút trọng âm.

“Tôi xin lỗi, nhưng vài cuộc trò chuyện không thích hợp để tiến hành giữa ban ngày. Tự bản thân chúng đã thuộc về bóng tối.”

Novak gầm gừ. “Tối nay tôi không có kiên nhẫn nghe mấy câu chuyện lảm nhảm huyền bí đâu, Victor. Đi thẳng vào vấn đề đi. Tôi tin rằng đây là đường dây an toàn.”

Victor mỉm cười nhìn lên các đám mây sáng lấp lánh. “Tất nhiên rồi, Kurt. Cậu đã nghe nói về vụ mất tích gần đây của khẩu Corazon chưa?”

Sự chú ý của Novak đột ngột tăng vọt như được nạp điện qua đường dây điện thoại. “Ông có liên quan gì tới vụ đó sao, Victor?”

Victor nhả một hơi thuốc lá, nhấm nháp sự hứng thú mãnh liệt của hắn. Nhử thịt sống trước mặt một con thú điên như Novak là môn thể thao hấp dẫn nhất trên đời. “Tôi thú nhận là có. Cậu không thể tưởng tượng tôi đã phải nhở vả bao nhiêu mới kiếm được vật đó đâu. Tôi phải đè ép cả một hệ thống mối quan hệ mất cả một đời xây dựng thì mới ra được đấy.”

“Tôi có thể hình dung điều đó. Tôi chỉ không hình dung được vì sao”, Novak nhận xét. “Nhưng tôi cho là ông sẽ khai sáng cho tôi thôi. Khi nào ông thấy thích.”

“Để đầu tư, tất nhiên rồi. Có vô số người mua tiềm năng, nhưng tôi muốn mời cậu đầu tiên, tất nhiên. Tôi biết rõ cường độ cảm tình cậu dành cho quý cô trẻ tuổi kia.”

Novak im lặng hồi lâu. “Ông mất trí rồi hả?” Hắn hỏi bằng giọng bình thản.

“Không hề. Tôi chỉ nghĩ cậu muốn được đánh tiếng trước khi khẩu súng lặn mất tăm vào một bộ sưu tập cá nhân vô danh nào đó. Tất nhiên, đó là quyết định của cậu, nhưng cậu nên hiểu rằng khẩu súng đó liên hệ tới một vật khác mà tôi chắc chắn thậm chí còn gây được nhiều hứng thú hơn nữa ở cậu. Và tiện thể, cả với cha cậu nữa.”

“Đó là?”

“Một cuộn video”, Victor nói êm ái.

“Sao?” Novark thúc giục ông một cách nóng nảy. “Nhả nốt ra đi.”

Victor nhắm mắt lại, gợi các hình ảnh lên. Ông bắt đầu nói bằng giọng trầm, mơ màng. “Cô ta nhìn qua lỗ nhòm và không vui khi thấy người đứng sau cánh cửa. Cô ta đuổi hắn đi nhưng vị khách của cô ta không chùn bước. Hắn tự mình mở khóa và đẩy cửa, xô ngã cô ta xuống sàn. Mái tóc đen dài của cô ta ướt đẫm. Cô ta mặc một cái áo choàng lụa màu trắng. Hắn xé nó. Cô ta trần truồng bên dưới cái áo. Mọi thứ trong căn phòng đều màu trắng, ngay cả cái bình tuy líp trên cái tủ thấp dưới gương. Cô ta nhìn thấy thứ mà hắn rút ra khỏi áo choàng… và bắt đầu gào thét.”

Ông dừng lại. Novak không nói gì. Ông tiếp tục.

“Người tình của cô ta đi ra khỏi phòng ngủ, trần truồng, tay cầm một khẩu Walther PPK mà rõ ràng không hề biết cách dùng. Vị khách bí ẩn rút một khẩu súng nhỏ kỳ lạ ra khỏi túi áo, nhắm mục tiêu rồi bắn thẳng vào mặt anh ta. Anh ta ôm chặt cổ họng, ngã bật ngửa vào tường và trượt xuống sàn, vẫn sống, lành lặn để trở thành kẻ thế tội sau này. Vị khách bí ẩn quay lại với người phụ nữ trẻ, cô ta đang cố gắng đứng dậy.” Ông dừng lại. “Tôi có cần kể tiếp không?”

“Bằng cách nào?” Novak rít lên.

“Bằng cách nào không quan trọng”, Victor gắt hắn. “Điều quan trọng là có vài bản sao của cuộn băng đó tồn tại, ở nhiều chỗ khác nhau, kèm theo hướng dẫn cách xử lý chúng nếu tôi chết yểu. Dù tôi không hề nghi ngờ tình bạn của cậu, Kurt ạ.”

“Vậy ra ông là kẻ gọi điện thoại ẩn danh đã phá hoại kế hoạch trả thù hoàn hảo của tôi.” Giọng Novak êm ái đầy thù hằn. “Tôi muốn gã đàn ông đó ngồi sau song sắt cả đời, Victor. Vì dám chạm vào cô ấy.”

“Đến tôi thỉnh thoảng cũng phải chịu sự tấn công của lòng vị tha”, Victor lầm bầm. “Có vẻ ném Ralph Kinnear cho bầy sói cũng tương đối quá đáng rồi.”

“Ông có biết mình đang đương đầu với ai không, Victor? Ông thật sự dám chơi với tôi đấy à?”

“Lần gần đây nhất cậu cư xử hư hỏng, cha cậu đã cương quyết bắt cậu phải thu mình lại, đúng không nhỉ?” Victor hỏi. “Tổ chức của ông ta đang gặp vấn đề về hình ảnh. Việc cậu con trai ngang ngạnh có dính líu vào vụ giết người ghê rợn mà nạn nhân là một siêu mẫu nổi tiếng chắc chắn sẽ làm ông ta phiền lòng. Hãy hình dung đến sự cuồng loạn của giới truyền thông. Đúng là rối trí nhỉ.”

Novak im lặng hồi lâu. “Ông muốn bao nhiêu tiền cho cuộn băng đó?”

“Đừng vô vị thế, Kurt. Chuyện này không phải vì tiền. Cuộn băng đó không phải để bán. Chúng sẽ ở trong bộ sưu tập riêng của tôi. Mãi mãi.”

Trong sự im lặng căng thẳng xuất hiện sau đó, ông cảm nhận điều gì đó như một thứ thuốc phiện xuất hiện trong cơ thể, niềm phấn khích hả hê khi có một nước đi xuất sắc trong một trận chiến quyền lực. Chẳng có đoạn băng nào cả, và cũng chưa bao giờ tồn tại. Ông phải cẩn thận với cách dùng từ khi ông sử dụng thông tin mà mình thu thập được từ một giấc mơ, thứ tự thời gian thường bị hy sinh cho sự trừu tượng đầy sắc màu. Sau nhiều năm trời, ông đã học được cách bù đắp cho biến số đó.

“Ông muốn gì, Victor?” Sự kiểm soát của Novak đã quay lại, giọng thản nhiên như thể đang hỏi Victor thích loại brandy nào.

“Tôi muốn lấy lại vị trí đặc quyền trong nhóm kinh doanh của cậu, Kurt. Tôi chỉ muốn cậu bù đắp cho phí tổn của tôi. Tất nhiên, nếu cậu muốn có khẩu súng. Năm triệu là đủ. Và tất nhiên, vấn đề đó sẽ chỉ có đôi ta biết.”

“Ông còn điên rồi hơn cả tôi.” Giọng Novak mang một vẻ ngưỡng mộ miễn cưỡng. “Tôi sẽ sắp xếp một buổi hẹn cho ông với đại diện của tôi.”

“Tôi đã rất vất vả mới lấy được món đồ này cho cậu đấy, Kurt”, Victor nói êm ái. “Tôi muốn gặp riêng cậu.”

Đồng nghĩa với việc bước vào nhóm người được thấy khuôn mặt mới của Novak. Bước tiếp theo trong trò chơi. Ông ta chờ đợi, nín thở.

“Thật ư, Victor?” Novak hỏi chậm rãi. “Ông có phát hiện chuyện xảy ra mười tháng trước đã tốn của tôi cả một gia tài chứ. Tôi buộc phải về ở ẩn, tái tạo cấu trúc khuôn mặt. Tôi không hứng thú kinh doanh với những người có hệ thống an ninh yếu kém như vậy. Nếu chuyện này còn đổ bể như chuyện lần trước thì tôi sẽ hủy diệt ông.”

“Hiểu rồi”, Victor lầm bầm, mỉm cười nhìn mặt trăng. Tâm trạng vui vẻ của ông đã hoàn toàn khôi phục. Không gì xua đuổi sự chán nản đang gặm nhấm ông hiệu quả hơn lời đe dọa từ một con dã thú loạn trí.

“Tiện thể, tôi đang định hỏi thăm ông đây. Về tạo vật đáng yêu ông cho vào ở trong ngôi nhà trên đường Templeton. Tôi đang say mê cô ta đây. Cô ta khác xa sở thích thông thường của ông.”

Một cơn sốc khó chịu râm ran chạy khắp cơ thể Victor. “Cô ta làm sao?” Ông nhẹ giọng hỏi.

“Ông không phải người duy nhất quan tâm đến công việc của bạn bè đâu. Tôi đang nhìn vào ảnh của cô ta khi chúng ta nói chuyện đây. Cô ta có một vẻ tươi sáng thuần khiết. Tuyệt đẹp. Nhưng nếu tôi là ông, tôi sẽ tăng tiền mua quần áo cho cô ta.”

“Cô ta đã ba mươi ba rồi, Kurt”, Victor nói, cộng thêm năm tuổi cho Raine. “Cậu thích con gái khi vẫn còn vẻ trẻ trung cơ mà.”

“Ba mươi ba hử? Kỳ lạ nhỉ. Cô ta trông trẻ hơn đến mười tuổi.”

“Ba mươi ba”, Victor nói quả quyết.

“Ông biết không, cô ta đang ngủ với một gã đàn ông khác sau lưng ông đấy”, Kurt nói, đầy thích thú.

“Thật à?”

“Ngay tối nay đây, bạn thân mến. Chưa đầy một tiếng trước. Cô ta trông giống thiên thần nhưng vẫn chỉ là một con điếm dâm đãng bẩn thỉu như mọi đứa con gái khác. Ở ghế sau của một cỗ xe thể thao, ngay trên đường. Nguồn tin của tôi cho biết tên ngựa đực khỏe mạnh của cô ta đối xử với cô ta khá thô bạo. Và cô ta rất ồn ào khi tận hưởng điều đó. Hãy ghi nhớ điều này vào lần thăm tới của ông, có lẽ cô ta sẽ không phải tìm thỏa mãn ở chỗ khác nữa.”

“Cậu thật tử tế khi truyền thông tin đó cho tôi.”

Chắc chắn Novak có thể đánh hơi thấy sự bất an của ông, hắn ta là một con quái vật xảo trá. Trong số tất cả những kịch bản khả thi, đây là điều ông không lường trước được: Novak có hứng thú với cháu gái ông. Kịch bản tuyệt đối khó chịu.

“Tất nhiên, nếu ông muốn cô ta nhận ra sai lầm, tôi sẽ rất vui sướng được hướng dẫn cô ta”, Novak đề nghị êm ái. “Ông biết rõ đó là chuyên ngành đặc biệt của tôi mà.”

“Và cướp mất niềm vui đó của chính tôi sao?” Victor phát ra một tiếng cười ngắn. “Không, cảm ơn cậu, Kurt. Tôi sẽ tự mình xử lý tình huống này.”

“Nhớ cho tôi biết nếu ông đổi ý. Khoản này thì ông đạo đức hơn tôi, nhưng chúng ta có thể thiết lập trước giới hạn, nếu ông thích. Sẽ không có một vết tích nào trên cơ thể đáng yêu của cô ta, nhưng tôi đảm bảo với ông, quý cô trẻ trung đó sẽ không bao giờ chống đối ông nữa.”

Hình ảnh đáng sợ về tấm thảm trắng vương đầy máu của Belinda Corazon hiện lên trong đầu Victor. “Tôi sẽ suy nghĩ”, ông nói.

“Ông biết rõ là tôi sẵn lòng chi trả thế nào cho các trò tiêu khiển rồi đấy, Victor”, Kurt nói thêm. “Hẳn sẽ rất đáng giá đối với tôi. Thậm chí còn có thể thuyết phục tôi chia tay khẩu súng lục mà ông đã vô cùng ngưỡng mộ ở San Diego năm ngoái nữa kìa. Hung khí trong vụ án mạng - tự tử lừng danh năm 1989 của John F. Higgins, nhớ chứ? Tôi đã trả hai trăm nghìn đô, dù nó đáng giá gấp đôi con số đó. Nghĩ kỹ đi. Còn về vụ kia… ông sẽ sớm nghe tin của tôi.”

Điện thoại dập. Đường dây bị ngắt.

Victor đặt điện thoại xuống, sốc khi cảm nhận các dấu hiệu sinh lý học sợ hãi trong cơ thể mình. Mồ hôi lạnh, run rẩy, khó chịu ở bụng, tất cả. Ông gần như đã quên mất cảm giác đó, lâu lắm rồi mới có lại.

Ông không còn nhớ cảm giác lo lắng thay ai đó từ rất lâu rồi. Ông kinh hoảng khi nhận ra mình thật sự quan tâm đến cô bé đó. Bản thân ông chơi đùa với Novak thì chẳng sao. Ông là một ông già cay nghiệt, thất vọng, chán chường và chán sự giàu sang của chính mình, ông chẳng có gì để mất hết.

Nhưng phơi bày cô cháu gái của ông trước sự quan tâm độc hại của Novak thì lại khác. Tôi luyện cho cứng cỏi và gan dạ hơn thì cũng tốt thôi, nhưng con bé không được chuẩn bị sẵn sàng để đương đầu với một đối thủ hiểm độc như vậy.

Ông được an ủi phần nào bởi sự thật rằng Mackey mê mẩn con bé. Nếu bản năng giống đực nguyên thủy của anh ta bị khuấy động, anh ta sẽ tạo nên một bức tường thành khó vượt qua để che chắn cho con bé. Mà bản năng đó bị khuấy động một cách rõ ràng.

Làm tình huyên náo ở ghế sau một chiếc xe thể thao. Trong khu dân cư. Một nụ cười miễn cưỡng cong lên trên môi ông.

Con nhóc hư hỏng. Con bé đang trưởng thành một cách tuyệt vời.

“Ái chà, ái chà, ái chà. Nhìn xem ai cuối cùng cũng quyết định cho chúng ta chiêm ngưỡng dung nhan cao quý của mình kìa.” Bà Harriet bước về phía bàn làm việc của Raine, gót giày gõ xuống thành một nhịp điệu đứt quãng chói tai.

Raine đặt ví lên bàn và liếc đồng hồ. Cô đi muộn một giờ nhưng sau những gì cô trải qua gần đây, đơn giản là cô không còn năng lượng để lo lắng đến chuyện đi muộn nữa. “Chào buổi sáng, Harriet.”

Stefania xuất hiện sau vai bà Harriet. “Nhìn này các bạn”, cô ta nói với nụ cười ngọt như đường phèn. “Người được yêu quý nhất tuần đây. Tôi hy vọng hôm qua cô có một buổi chiều thoải mái trong khi chúng tôi hoàn thành công việc của cô.”

Raine quay lại nhìn bọn họ khi cởi áo khoác. Một phần lạnh lùng, xa xôi trong cô ngẫm nghĩ rằng chỉ hai ngày trước thôi, tình huống này hẳn sẽ làm cô muốn nôn.

Giờ thì hai người phụ nữ này như hai con muỗi, vo ve nhìn cô từ đằng xa, phiền nhiễu, nhưng hết sức tầm thường. “Hai người có vấn đề gì hả?” Cô hỏi lạnh lùng.

Bà Harriet chớp mắt. “Cô đi muộn.”

“Phải”, Raine đồng ý. “Đó là chuyện bất khả kháng.”

Bà Harriet nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Tôi không thích nghe bào chữa đâu, Raine. Tôi chỉ muốn…”

“Kết quả, phải. Cảm ơn bà, Harriet, tôi đã nghe bài thuyết giảng đó không chỉ một lần. Còn bây giờ, xin hai người thứ lỗi, tôi sẽ năng suất hơn nếu hai người cho phép tôi bắt tay vào làm việc đấy.”

Mặt Harriet sầm xuống. “Có lẽ cô nghĩ bây giờ mình đã khá đặc biệt khi ngang nhiên tận dụng mối quan hệ riêng tư với ông Lazar, nhưng cô nên nhận thức được rằng…”

“Tôi không nghĩ thế”, Raine nói mệt mỏi. “Chỉ có điều tôi không có tâm trạng chịu bắt nạt thôi.”

“Cái gì!” Mặt bà Harriet đỏ bừng lên trông chẳng mấy dễ chịu.

“Có lẽ nữ hoàng đây sẽ rất vui được biết cô ta đã nhỡ chuyến phà”, Stefania nói. “Chúng ta sẽ phải gọi cho ông Lazar và bảo ông ấy là cô sẽ không đến được đảo Đá cho tới khi có taxi trống ở cảng để đưa cô qua. Ông ấy sẽ không có thư ký trọn một buổi sáng. Tôi có thể đảm bảo với cô, ông ấy sẽ không hài lòng đâu.”

“Phà gì? Phà nào?” Cảm giác hoảng hốt chọc xuyên qua màn sương mệt mỏi và lạnh nhạt đang bao bọc cô. Nó đâm xuống như một con dao.

Bà Harriet cảm nhận được điều đó và nở một nụ cười gằn đắc thắng. “À phải rồi. Cô cần phải ra đảo. Ông Lazar thường xuyên làm việc tại đó. Những lúc như vậy, nhân viên hỗ trợ sẽ phải đi phà ra vịnh Severin, ở đó họ sẽ lên con thuyền riêng của ông ấy và được đưa ra đảo Đá.”

“Nếu cô đến làm việc đúng giờ thì cô có thể đã lên kịp chuyến phà tám giờ hai mươi với những người khác rồi.” Stefania nói. “Thế này thì cô sẽ phải đón taxi. Dẫu vậy vẫn còn nhanh hơn là lái thẳng tới vịnh Severin.”

“Vậy nên hôm nay chúng tôi sẽ phải làm phần việc của cô”, bà Harriet quát lên. “Đừng có bận tâm tới việc cởi áo khoác. Xe đang chờ dưới kia kìa.”

Cô đến cảng muộn nửa tiếng, rùng mình trong cơn gió lạnh giá quét qua mặt nước. Cô cố thuyết phục bản thân rằng mình đã sẵn sàng đối mặt với đảo Đá cùng luồng chướng khí hoảng loạn luôn bao quanh hòn đảo trong ký ức của cô.

Mẹ cô đã nói dối khi khăng khăng khẳng định họ đã ở Ý vào cái ngày cha cô qua đời. Cô chắc chắn về điều đó. Cô nhắm mắt và lần thứ một trăm cố nhớ lại ngày hôm ấy.

Cô hẳn đã ôm và hôn chào ông khi ông trèo lên con thuyền buồm nhỏ nhắn của mình. Có lẽ cô đã xin được đi theo, như thường lệ, nhưng ông gần như chẳng bao giờ chiều ý cô. Ông thích riêng tư, để ông có thể mơ mộng, ngắm hòn đảo, nhấm nháp từng ngụm rượu từ cái chai dẹt bằng bạc xinh xinh của mình.

Cô đau đớn khi không thể nhớ lại buổi chia tay cuối cùng ấy. Đáng ra nó phải hằn sâu trong ký ức của cô đến mức không cách nào tẩy được, nhưng thay vào đó dường như nó đã bị một lớp mực đen đậm viết đè lên. Tất cả những gì cô cảm thấy là lo lắng, ngày càng nhích lại gần cảm giác hoảng loạn. Hôm nay hẳn sẽ rất khó khăn cho cô để giả vờ lạnh nhạt và chuyên nghiệp cho xem. Sau nhiều năm trì trệ đến ngột ngạt, mọi thứ dường như đang đồng thời chuyển biến. Cô đang thay đổi nhanh đến mức chỉ sau một giây thôi mà cô gần như đã không còn nhận ra mình nữa.

Điều đó khiến cô nghĩ tới chuyến thăm sáng sớm của Seth cùng phản ứng hoang dại, tự do của cô. Trần trụi, đổ mồ hôi, và căng người bên dưới cơ thể anh ở ghế sau ô tô, hét vang lên vì sung sướng. Ôi chao, phải, cô đang thay đổi, đúng vậy, với tốc độ ánh sáng. Hơi nóng lan tỏa khắp mặt cô. Cô quay ra đón làn gió lạnh giá để hạ nhiệt phần nào.

“Chào buổi sáng”, có người nói.

Cô quay phắt lại, giật mình. Một người đàn ông hợp thời trang, đẹp trai, khoảng cuối ba mươi tuổi đang nhìn cô với sự quan tâm nam tính hiện rõ rành rành. Mắt anh ta khuất sau một cặp kính phản quang. Anh ta mỉm cười. Raine mỉm cười đáp lại, không biết có phải sẽ nhận ra anh ta từ nơi nào đó không. Anh ta có hai lúm đồng tiền sâu, một nụ cười quyến rũ, hút hồn. Nếu đã từng gặp mặt thì chắc chắn cô sẽ nhớ ra anh ta rồi.

Vài giây trôi qua. Raine tuyệt đối không thể nghĩ ra bất kỳ điều gì để nói với anh ta. Anh ta tiếp tục nhìn cô chằm chằm, khách quan mà nói, nụ cười của anh ta rất thu hút, nhưng anh ta tỏa ra một luồn năng lượng kỳ lạ, như một lá chắn âm thanh bằng những đoạn nhạc du dương trong phòng chờ của bác sĩ tâm lý. Cô hầu như không thể nghe thấy suy nghĩ của mình trong không gian phẳng lặng đó.

Anh ta lại gần cô và không hiểu sao cô lại nghĩ tới Medusa, người phụ nữ đầu rắn thần thoại có ánh mắt biến đàn ông thành đá. Anh ta đang ở rất gần cô. Quá gần. Cô có thể nhìn thấy hình ảnh của mình trong hai mắt kính của anh ta. Mắt cô trông rất to và hoảng sợ.

Hai mép cái miệng mỏng, khắc khổ của anh ta hơi nhếch lên. Anh ta có vẻ thích thú thấy cô bị áp đảo.

Tức giận bùng lên trong cô nhưng sự tiếp xúc giữa họ quá ngắn và quá nhẹ nhàng nên cô khó mà phản đối được. Không nói một lời, gã khốn đáng ghét đó đã khiến cô có cảm giác không khác gì một con mồi. “Xin lỗi”, cô lầm bầm, lùi lại.

“Xin hãy chờ đã. Chúng ta đã gặp nhau chưa nhỉ?” Giọng anh ta rất thân thiện, thoáng mang trọng âm châu Âu nhưng không thể định vị rõ là từ nước nào.

Cô lắc đầu, đông cứng tại chỗ. “Tôi không nghĩ vậy.”

Đồ ngốc, cô giận dữ với chính mình. “Cô Tử Tế” vừa cho anh ta cơ hội bắt chuyện rồi khiến bản thân có vẻ hồ nghi và yếu ớt. Chiêm chiếp, chiêm chiếp, con chim non vẫn còn lông tơ cất tiếng kêu khi con rắn vươn người ngoác miệng.

“Cô làm việc cho Công ty Xuất - Nhập khẩu Lazar nhỉ?”

Cả điều đó nữa cũng rất sốc. Chưa gì anh ta đã biết quá nhiều. “Phải”, cô nói. Cô lùi ra xa hơn.

Anh ta đi theo, không nản lòng. “Ra là vậy. Hồi trước tôi từng hợp tác với công ty cô. Chắc chắn là tôi đã nhìn thấy cô rồi. Các bữa tiệc trên đảo. Hoặc buổi họp, tiệc đón khách.” Anh ta toét miệng cười. Hàm răng trắng, đều tăm tắp, hoàn hảo một cách không tự nhiên, như nhân vật hoạt hình.

“Tôi chỉ mới làm việc cho Lazar vài tuần thôi”, cô nói. “Tôi chưa từng tham dự các buổi họp mặt của tập đoàn.”

“Tôi hiểu rồi”, anh ta lầm bầm. “Thật kỳ lạ. Tôi cảm giác mạnh mẽ rằng đã từng gặp cô rồi. Tôi mời cô ăn sáng được chứ?”

“Cảm ơn anh, nhưng tôi phải từ chối thôi. Mấy phút nữa tôi phải lên thuyền rồi.”

“Tôi đoán là lên đảo Đá phải không?”, anh ta nói. “Cho phép tôi tháp tùng cô về thuyền của tôi nhé. Thuyền của tôi sẽ đi nhanh hơn nhiều. Như vậy tôi vừa giúp Victor vừa được hân hạnh ăn sáng cùng cô nữa.”

Cơn bốc đồng đã được lập trình trong người cô muốn mỉm cười nhã nhặn lắp bắp viện ra một cái cớ nào đó. Cô ngăn mình lại, hít một hơi thở sâu, bình ổn, và đập nát chương trình đã được lên sẵn. “Không”, cô nói.

“Tôi có thể gặp lại cô vào lúc khác chứ?”

“Không”, cô lặp lại một cách ngu ngốc.

Anh ta tháo kính râm ra. Mắt anh ta có hai quầng thâm đỏ tía bao quanh, khiến con mắt màu xanh ngọc bích của anh ta mang một vẻ dữ dội kỳ quái. “Xin thứ lỗi cho tôi nếu tôi đã làm cô xấu hổ”, anh ta nói. “Tôi thường hành động quá đà khi thấy thứ gì mình khao khát. Tôi đoán là cô không, à, tự do?”

“Đúng vậy”, cô nói. “Tôi không còn tự do”. Cô đã không còn tự do kể từ khoảnh khắc đầu tiên Seth Mackey nhìn cô bằng con mắt đói khát đến ngạt thở trong thang máy. Chỉ mới hai ngày trước thôi, mà cảm giác như đã qua cả đời người vậy.

Cô sẽ không bao giờ tự do cho người đàn ông này theo đuổi. Dưới bất kỳ tình huống nào. Không trong kiếp này và không luôn trong cả kiếp tới.

“Tôi rất buồn”, anh ta nói nhẹ nhàng.

“Cô Tử Tế” mỉm cười trước khi có thể ngăn chặn các bắp thịt mỉm cười tự động của mình. Con thuyền đang đi đến. Cô liếc nhìn nó, đếm ngược từng giây cho tới khi có thể thoát khỏi người đàn ông này.

“Cô có thể vui lòng nhắn một thông điệp tới ông chủ của mình không?”

“Tất nhiên”, cô nói lịch thiệp.

Mắt anh ta quét qua người cô, từ đầu xuống ngón chân rồi chậm rãi đi ngược lên. “Hãy bảo ông ấy rằng giá mở thầu vừa tăng gấp đôi. Chính xác đến từng từ nhé.”

Cô cảm thấy mình như một con thú bị đông cứng trước đèn pha của một cỗ xe ô tô đang lao đến. “Tôi có thể nói với ông ấy là lời nhắn này đến từ ai không?” Cô hỏi yếu ớt.

Anh ta vươn tay ra và chạm vào mặt cô. Cô giật người ra sau với một tiếng thở dốc, mắt nhìn chằm chằm vào bàn tay vươn ra của anh ta. Đốt ngón tay cuối cùng của ngón trỏ của anh ta bị khuyết. Anh ta đã chạm vào cô bằng đoạn còn lại của ngón tay.

“Ông ta sẽ biết thôi”, anh ta nói nhẹ nhàng. “Tin tôi đi.”

Đôi mắt màu ngọc bích của anh ta ánh lên tia sáng lấp lánh như phá ra từ một tảng băng xa cách và khó dò rồi bước đi. Cô nhìn anh ta chằm chằm, đông cứng tại chỗ.

Nếu cô mà biết số điện thoại của Seth thì cô hẳn sẽ chạy đi mua cho mình một cái di động và bấm số đó rồi. Chỉ nghe giọng nói gầm gừ của anh thôi cũng sẽ khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Dù cho anh có la mắng cô thì cô cũng cảm thấy an ủi. Nhưng cô phải tự lực cánh sinh.

Âm thanh ồn ã khi mọi người xuống tàu kéo cô quay lại thực tại. Cô vội vã lên tàu. Vì sao cô lại cảm thấy sợ hãi khi bị tán tỉnh bởi một người đàn ông xa lạ và hoàn toàn vô hại nhỉ? Không có điềm gở đáng sợ nào trong cuộc gặp gỡ đó hết. Cô chỉ đang hoang tưởng mà thôi.

Lý trí bình tĩnh không dập tắt được cảm giác nôn nao trong bụng cô. “Giá mở thầu vừa tăng gấp đôi”. Nó có thể có ý nghĩa gì đây?

Không có gì tốt, về điều đó thì cô tuyệt đối chắc chắn.

Cô nuốt nước bọt thật mạnh và lại quay mặt ra đón cơn gió lạnh. Làm người tình của Seth Mackey chưa bao giờ có vẻ tuyệt vời đến vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương