* Tiểu tang thi lặng lẽ rời khỏi đánh hội đồng *
“Rống ——”
Đàn tang thi như bị lực lượng nào đó kêu gọi, quỷ dị di động về cùng một phương hướng, bọn họ còn không quên thúc giục tiểu tang thi đội sổ ở phía sau đi nhanh chút.
“Ngao ngao ~” Tiểu tang thi trên cổ treo ấm nước, hữu khí vô lực đáp lại “tiền bối”.
Tựa hồ cậu vừa mới biến thành tang thi liền bị đàn tang thi quỷ dị kéo đi rồi, dọc theo đường đi cái gì cũng không ăn, là một con tang thi không có sức lực.
Trên đường đi không phải không có nhân loại, chỉ là nhìn đàn tang thi điên cuồng đuổi theo cắn xé nhân loại, cảnh tượng kia thực thảm thiết, làm tiểu tang thi mới nhậm chức chỉ biết đứng ở một bên run lên bần bật.
Hơn nữa tiểu tang thi này tương đối đặc thù, tựa hồ cậu đối với huyết nhục nhân loại không phải thực cảm thấy hứng thú.
Trong đầu tiểu tang thi có nghi hoặc, nhưng thực mau liền chợt lóe mà qua, bởi vì cái đầu nhỏ của cậu còn chứa không được quá nhiều đồ vật.
Thẳng đến khi đàn tang thi tiến vào một tòa thành hoang phế, tràn đầy đổ nát thê lương, lúc này cả đám mới ngừng lại.
Trong thành, tang thi càng nhiều hơn, rậm rạp cơ hồ chen đầy toàn bộ thành thị, đàn tang thi phát ra âm thanh khàn khàn giống như tiếng phá đồng la, vang lên hết đợt này đến đợt khác.
Không trung mây đen giăng đầy, âm u, đè ép ra bầu không khí mạt thế khẩn trương.
Tiểu tang thi xã khủng ở trong đống phế tích tìm được một cái thùng giấy chụp lên đầu mình.
Bởi vì không nhìn thấy, cậu đi đường té ngã một cái, lúc này mới ở trên thùng giấy, ở vị trí đôi mắt đào ra hai cái động.
Tiểu tang thi đem chính mình dàn xếp tốt, ngoan ngoãn ngồi phía trước một cửa hàng nhỏ cách đàn tang thi mấy mét.
Lúc này, đàn tang thi nguyên bản còn có chút xao động bỗng nhiên toàn bộ an tĩnh lại, cũng không đong đưa thân hình nữa, bọn họ giống như binh lính được huấn luyện, trong nháy mắt đứng xếp hàng chỉnh chỉnh tề tề.
Tiểu tang thi chớp chớp đôi mắt màu xám đặc thù của tang thi, có chút không rõ tình huống hiện giờ.
Thẳng đến khi một chiếc máy bay trực thăng treo phía trên đàn tang thi, đàn tang thi mới lần nữa chỉnh tề phát ra tiếng gào rống.
Tiểu tang thi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trên máy bay trực thăng có nhân loại tựa hồ muốn xuống dưới.
Phản ứng đầu tiên của tiểu tang thi chính là cảm thấy người này thực ngốc, hắn sẽ bị ăn luôn.
Nhưng nhân loại kia một chút cũng không sợ hãi, hắn từ trên máy bay trực tiếp nhảy xuống, đàn tang thi phía dưới phát ra tiếng gào rống nhưng vẫn nhường ra một mảnh đất trống.
Người đàn ông vững vàng hạ xuống mặt đất, đàn tang thi gào rống càng to hơn.
Xong rồi, người này liền phải bị ăn luôn rồi.
Tiểu tang thi vì kẻ ngu ngốc này cảm thấy tiếc hận.
Nhưng không nghĩ tới người đàn ông bị tang thi vây quanh thế nhưng cực kỳ ghét bỏ phát ra mệnh lệnh: “Cút ngay.”
Đàn tang thi lập tức lùi lại, cách xa người đàn ông mười mét.
Người đàn ông vỗ vỗ ống tay áo bị tang thi đυ.ng tới, con ngươi thâm thúy đen nhánh bốc cháy lên tức giận nhè nhẹ.
Tiểu tang thi cảm giác được bầu không khí khẩn trương của đàn tang thi, chính mình cũng đi theo khẩn trương lên, phảng phất người đàn ông này nổi giận lên sẽ đem tang thi đều ăn luôn.
Thật lâu sau người đàn ông mới bình phục tâm tình, hai con tang thi không biết từ nơi nào chuyển đến một cái ghế, người đàn ông không chút khách khí ngồi xuống.
Tiểu tang thi thiếu chút nữa muốn kêu một tiếng ‘đại ca’.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp dễ nghe, không nhanh không chậm của người đàn ông vang lên: “Mấy ngày nay không cần đi khu Đông, tất cả đều đi khu Tây, tốt nhất đem bọn họ nháo lên.”
Nói xong, Đoạn Cảnh Thâm vuốt ve ngón tay cân nhắc một phen, lại lần nữa hạ đạt mệnh lệnh: “Đi tới Ngọ Thành, đi vào một cái không lưu của nhân loại, thẳng đến khi con người đem căn cứ Bắc Bộ đưa ra tới mới thôi.”
Các tang thi lại lần nữa gào rống đáp ứng.
Theo sau Đoạn Cảnh Thâm lại công đạo cái gì đó, tiểu tang thi không nghe vào.
Cậu chỉ cảm thấy thật kỳ quái, mọi người giống như đều nghe lời vị đại ca này.
Liền ở thời điểm cái đầu nhỏ của tiểu tang thi còn đang mơ màng hồ hồ, bên kia đàn tang thi đã bắt đầu mênh mông cuồn cuộn kích động nhanh chóng rời khỏi tòa thành.
Có một con tang thi không có mắt hung hăng dẫm một chân lên chân tiểu tang thi, tuy rằng không cảm giác được đau nhưng chân của tiểu tang thi cũng đỏ một mảng lớn.
Tiểu tang thi cực kỳ tức giận, cũng không nghĩ cái gì khác, nhảy dựng lên liền đem tang thi dẫm chân mình một phát hạ gục, hàng ngũ tang thi vốn dĩ chỉnh tề bởi vì chuyện này liền nháo lên, loạn cả lên.
Mấy con tang thi đánh lên, tiểu tang thi mắt thấy không tốt, lặng lẽ rời khỏi trận đánh hội đồng, còn xốc hộp giấy trên đầu lên, như vậy liền không ai có thể nhận ra cậu.
Đoạn Cảnh Thâm còn chưa đi, liền phát hiện đàn tang thi bên dưới loạn thành một nồi cháo, nhíu mày, người đàn ông tựa hồ thật sự tức giận.
Kế tiếp, toàn thể tang thi đều nghe thấy một tiếng gầm nhẹ.
Trong khoảnh khắc, đàn tang thi đều phủ phục trên mặt đất, ngay cả tiểu tang thi cũng không tự giác đi theo quỳ rạp trên mặt đất.
Thi Đế đang cảnh cáo đàn tang thi, thật lâu sau mới để cho bọn chúng đứng dậy rời đi.
Tiểu tang thi chạy nhanh từ trên mặt đất bò dậy, cậu không biết nên đi cùng ai, vì thế sốt ruột hoảng hốt tùy tiện chọn đại một phương hướng, chỉ là không biết xui xẻo sao, bị nhân loại chạy tới đυ.ng phải.
“Đàn tang thi muốn rời khỏi đây! Mau ngăn bọn chúng lại, lão tử muốn tận diệt bọn chúng!” Một người đàn ông cao lớn hăng hái từ trong xe thò ra, trong tay nắm lấy súng, nhắm chuẩn tiểu tang thi.
Tiểu tang thi trong lòng lộp bộp một tiếng, xong rồi.
Thời điểm cậu đi theo tang thi tiền bối lên đường liền biết có vài nhân loại thực hung, sẽ đánh nổ đầu bọn họ, vì thế tiểu tang thi xã khủng càng thêm sợ hãi nhân loại.
Lúc này tiểu tang thi nhìn người đàn ông cầm súng, nhanh chân chạy vào trong thành, mới vừa rồi vị đại ca kia tựa hồ rất lợi hại, đi theo hắn tuyệt đối không có hại.
Tất nhiên Đoạn Cảnh Thâm cũng biết có người chạy tới, chính là hắn vẫn như cũ không nhanh không chậm, tìm cái cửa hàng đi vào đợi.
Tiểu tang thi thấy vậy cũng thông minh đi theo chui vào.
Hai người liền như vậy gặp nhau, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm đối phương.
Đoạn Cảnh Thâm: Sao lại có một con đi lạc?
Tiểu tang thi: Đại ca cứu cứu ta!
Bên ngoài đã vang lên tiếng tang thi cùng con người đánh nhau, con người thực mau sẽ tìm được bên này.
Đoạn Cảnh Thâm nhìn tiểu tang thi trước mặt, tay đã sờ đến súng lục bên hông.
Liền tính là bộ hạ của hắn, hắn cũng sẽ không mềm lòng.
Nhưng ——
“Ngao ngao ~” Tiểu tang thi chạy như bay đến phía sau Đoạn Cảnh Thâm, bộ dạng cầu bảo hộ.
Đoạn Cảnh Thâm sửng sốt một chút, trong mắt nhiều thêm một phần tìm tòi nghiên cứu.
Hắn xem bộ dáng tiểu tang thi, tựa hồ là có ý thức của mình, bằng không sẽ không tìm kiếm che chở.
Như vậy trừ bỏ bản thân Đoạn Cảnh Thâm ra, trước mắt đây chính là tang thi duy nhất có ý thức của mình.
Đang tự hỏi nên xử lý con tang thi này như thế nào, tiếng con người càng ngày càng gần, hơn nữa còn kêu Đoạn Cảnh Thâm: “Đoạn Gia —— anh ở đâu ——”
Đoạn Cảnh Thâm nhíu mày, nhanh chóng đánh giá một chút cảnh vật chung quanh, theo sau cởϊ áσ sơmi, duỗi cánh tay rắn chắc đến trước mặt tiểu tang thi.
“Cắn ta một ngụm.”
Tiểu tang thi hoảng sợ, tuy rằng thịt trước mặt so với thịt của những nhân loại khác thì thơm hơn nhiều, nhưng cậu sợ hãi, vị đại ca này thoạt nhìn không dễ chọc, sao có thể cắn hắn chứ.
Liền ở thời điểm tiểu tang thi rối rắm, mày Đoạn Cảnh Thâm nhăn càng sâu.
Con tang thi này cư nhiên có thể không nghe mệnh lệnh của hắn.
Mắt thấy tiếng bước chân đã tới gần, Đoạn Cảnh Thâm rút súng lục ra để trên trán tiểu tang thi: “Cắn.”
Con ngươi màu xám của tiểu tang thi hơi hơi trợn tròn, chỉ cảm thấy đầu óc người này không tốt.
Dưới sự sợ hãi, tiểu tang thi mở miệng hung hăng cắn xuống một ngụm.
Sau một lúc lâu, Đoạn Cảnh Thâm nhìn cánh tay mình xuất hiện một vòng dấu răng tròn tròn, đen mặt: “Phế vật, răng lớn lên thật tốt, đáng tiếc không có chỗ dùng.”
Hắn không hề gửi hy vọng lên người tiểu tang thi, tự mình há miệng cắn đè lên dấu răng của tiểu tang thi, răng nanh bén nhọn đâm thủng làn da, nháy mắt chảy ra huyết châu.
Làm xong này đó, Đoạn Cảnh Thâm hướng ghế bên cạnh ngồi xuống.
Trong nháy mắt, sắc mặt hắn liền tái nhợt, một bộ dạng suy yếu, cơ hồ muốn ngất đi.
Tiểu tang thi có chút chân tay luống cuống, cậu ngược lại không phải lo lắng vị đại ca này cứ như vậy ngỏm củ tỏi, cái cậu lo lắng chính là vị đại ca này không còn, cậu nên làm cái gì bây giờ.
Còn chưa nghĩ xong, một đám người đã tiến vào cửa hàng.
“Đoạn Gia!”
Mấy người cầm đầu vừa nhìn thấy Đoạn Cảnh Thâm, biểu tình khẩn trương nháy mắt hóa thành vui sướиɠ, theo sau nhanh chóng vây qua, đem Đoạn Cảnh Thâm bảo hộ gắt gao.
Đương nhiên cũng có người phát hiện tiểu tang thi, lập tức giơ súng trong tay lên, tính toán bắn nổ đầu cậu.
Tiểu tang thi múa may tay nhỏ ngao ngao gọi bậy, bộ dáng đầu hàng của cậu bị nhân loại cho là muốn công kích bọn họ.
“Khoan đã.”
Đoạn Cảnh Thâm “suy yếu” kịp thời lên tiếng kêu dừng, những người kia dừng động tác, khó hiểu nhìn về phía Đoạn Cảnh Thâm.
Đoạn Cảnh Thâm liếc mắt nhìn tiểu tang thi một cái, theo sau nhàn nhạt nói: “Con tang thi này có chút bất đồng, mang về căn cứ nghiên cứu.”
Đoạn Cảnh Thâm lên tiếng, những người khác liền ngừng tay, tiến lên đem tiểu tang thi trói lại.
Tiểu tang thi khóc không ra nước mắt, cậu giống như nhìn người sai rồi, vị đại ca này quá hố thi rồi.
Trong số người tới có một người đàn ông cao lớn, nhuộm một đầu tóc vàng, thoạt nhìn nịnh nọt nhất, đỡ Đoạn Cảnh Thâm không ngừng hỏi han ân cần.
Đoạn Cảnh Thâm bị hắn làm phiền, thời điểm lên xe lấy yêu cầu muốn nghiên cứu tiểu tang thi một chút, cùng tiểu tang thi đơn độc ngồi một chiếc xe.
Bất quá trong xe trừ bỏ tiểu tang thi cùng Đoạn Cảnh Thâm ra còn có một vị tài xế cùng một nhân viên chuyên môn trông coi.
Tiểu tang thi thực ngoan, bị trói cũng không lộn xộn, vững vàng ngồi trên ghế, ngẫu nhiên tò mò quay đầu nhìn xem phong cảnh ngoài cửa sổ xe.
Đoạn Cảnh Thâm đánh giá tiểu tang thi, thử thăm dò mệnh lệnh cho cậu: “Lại đây.”
Tiểu tang thi do dự một chút, dịch mông hướng về phía Đoạn Cảnh Thâm.
Trong khoảnh khắc, mùi sữa độc đáo đều chui vào trong mũi Đoạn Cảnh Thâm.
Đoạn Cảnh Thâm: “……”
Không nghe mệnh lệnh, nhưng nghe lời.
Nhưng vẫn như cũ là cái tai hoạ ngầm.
Đoạn Cảnh Thâm không biết vì cái gì sẽ xuất hiện tang thi không bị hắn khống chế, đối với hắn mà nói đây là tồn tại cực kỳ nguy hiểm.
Con ngươi đen nhánh hiện lên một tia sát ý lạnh băng, Đoạn Cảnh Thâm liếʍ liếʍ răng, như một con sói gắt gao nhìn chằm chằm con mồi của mình, tùy thời hành động.
Thi độc của hắn có thể độc chết tang thi, Đoạn Cảnh Thâm đã hồi lâu không sử dụng.
Nhìn tiểu tang thi trắng nõn còn mang theo khuôn mặt mập mạp của trẻ con, Đoạn Cảnh Thâm đang tự hỏi nên từ nơi nào hạ miệng.
Tiểu tang thi bị hắn nhìn chằm chằm sợ đến nổi da gà.
Ánh mắt của vị đại ca này như là muốn đem cậu ăn luôn, nhưng tiểu tang thi không tin có người sẽ ăn tang thi.
Cậu đánh bạo, lấy lòng đem ấm nước treo trên cổ mình đưa tới cho hắn.
Đoạn Cảnh Thâm nhìn bộ dáng này của cậu, cực kỳ giống bộ dáng của đám thuộc hạ châm thuốc cho hắn.
Chán ghét chụp bay ấm nước nhỏ tiểu tang thi đưa qua, biểu tình Đoạn Cảnh Thâm nháy mắt trở nên không kiên nhẫn: “Cách ta xa một chút.”
Tiểu tang thi: “……” Thật hung dữ nha.
Tiểu tang thi ủy khuất, nhanh chóng dịch ra, dính sát vào cửa xe, không dám liếc mắt nhìn Đoạn Cảnh Thâm một cái.
Thực mau liền tới khu Đông, căn cứ an toàn của nhân loại Hoa Hạ.
Xe vừa dừng lại liền có người tới trước cửa xe nghênh đón Đoạn Cảnh Thâm “suy yếu”.
“Đoạn Gia, sao lại bị thương nặng như vậy?”
Một cô gái mặc áo blouse trắng, mang cặp kính đen dày nặng gắt gao cau mày, trừ bỏ lo lắng ra càng là kinh ngạc.
Đoạn Cảnh Thâm chấp hành nhiệm vụ chưa từng bị thương nặng như vậy.
Đoạn Cảnh Thâm trọng thương đến cơ hồ muốn ngất đi, tùy ý để người nâng tới phòng y tế, trước khi đi còn dặn dò: “Đem con tang thi kia nhốt ở phòng bên cạnh tôi, tôi muốn đích thân nghiên cứu.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook