Sau Ly Hôn, Tôi Nổi Tiếng
-
Chương 33
[Edit] hihie01
Viện điều dưỡng.
Trong phòng bệnh VIP.
Lâm Xương Ngạn ngồi ở trên xe lăn, nhìn Lâm Thanh Hàn đang cúi đầu gọt hoa quả cho mình, hỏi: "Nghe nói con đã cho cô của con qua nước Anh hả?"
"Dạ." thanh âm Lâm Thanh Hàn thực đạm, một dây vỏ táo rơi vào thùng rác, anh đưa miếng táo đã gọt vỏ sạch đẹp qua, "Bà ấy càng ngày càng quá quắt, danh tiếng trong thành phố hiện nay quả thật không tốt."
"Vậy sao?"
Lâm Xương Ngạn tiếp nhận miếng táo, nhướng mày nói: "Không phải là vì tiểu Nhuyễn?" Mắt liền thấy sắc mặt Lâm Thanh Hàn khẽ biến, ông đem miếng táo đặt trên bàn, hận rèn sắt không thành thép mắng: "Tôi trước kia đã nói với anh như thế nào, nói anh phải đối tốt với Ôn Nhuyễn, không cần biết bằng cách nào."
"Hiện tại đã biết hối hận? Xem xem lúc trước anh đã làm những việc gì đi?!"
Lâm Thanh Hàn luôn bận công việc, thường ngày cũng rất ít khi đến viện điều dưỡng, hơn nữa tính tình của hai ông cháu đều không phải kiểu sẽ dễ dàng ngồi xuống cùng nói chuyện... Cho nên vẫn là khi Lâm Thanh Hàn cùng Ôn Nhuyễn đã ly hôn rồi thì đây mới là lần đầu hai người cùng nhau nhắc đến chuyện này.
Lâm Xương Ngạn thật sự rất tức giận.
Ông cùng với ông bà của Ôn Nhuyễn giao tình vẫn luôn rất tốt, huống chi ông còn nhìn ba của Ôn nhuyễn lớn lên, lúc trước ông chính là muốn cho con gái mình đính hôn với ba của Ôn Nhuyễn, đáng tiếc con bé đó lại làm những việc không đâu, ghét bỏ hôn ước này rồi lại đi tìm bạn trai của chính mình.
Ông đối với Ôn gia có quá nhiều áy náy.
Sau Ôn gia lại xảy ra chuyện quá nhanh, Lâm thị còn chưa có phát đạt như bây giờ, ông lại đang ở nước ngoài, chờ khi ông biết chuyện này mà trở về thì ba mẹ Ôn Nhuyễn đã mất còn cô thì lại không rõ tung tích.
Ông không biết đã phái đi biết bao nhiêu nhân lực mới mang được cô trở về.
Đem cô mang về nhà, dốc lòng chăm sóc, Ôn Nhuyễn đứa bé này tinh thần phấn chấn, tính tình lại tốt, cô như bù đắp lại cho cái phần thiếu hụt tình thân trong lòng ông.
Cho nên.
Tuy Ôn Nhuyễn chỉ là cháu dâu nhưng ông vẫn luôn xem cô như chính cháu gái ruột của mình mà đối đãi.
Mà hiện tại cháu gái ông lại phải chịu khổ như vậy, ủy khuất đến nỗi phải ly hôn, ông làm sao không tức giận được cơ chứ?
Càng nghĩ lại càng giận.
Quải trượng trong tay càng bị nắm thêm chặt.
Lâm Xương Ngạn khi còn trẻ có tham gia quân ngũ nên hiện tại sức lực của ông vẫn rất tốt, quải trượng trong tay ông liền phóng về phía Lâm Thanh Hàn không một chút lưu tình.
Lâm Thanh Hàn cũng không né tránh, chỉ khi quá đau mới cắn rang phát ra một tiếng rên.
Không biết đã đánh đến bao lâu, sống lưng thẳng tắp của Lâm Thanh Hàn cũng dần dần giãn ra, Lâm Xương Ngạn cũng đánh đến thở dốc, tay cũng đã phát run, quải trượng rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn nhưng không ai nhặt cả.
Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu.
Lâm Xương Ngạn tay chống ở hai sườn xe lăn, hít sâu một hơi mới nhìn Lâm Thanh Hàn đang trầm mặc nói: "Hiện tại anh tính toán sẽ làm gì?"
Lâm Thanh Hàn không nói chuyện, môi mỏng nhấp nháy, cúi đầu, lông mi che khuất mắt anh, làm người khác không rõ cảm xúc trong mắt anh, không biết qua bao lâu, anh mới mở miệng, thanh âm lại thấp lại trầm: "...... Con không biết."
"Con muốn theo đuổi cô ấy một lần nữa, muốn cô ấy trở về bên con, nhưng cô ấy lại bảo cô ấy mệt rồi."
"Cô ấy nói..."
Lâm Thanh Hàn dừng một chút, nhớ tới ngày đó Ôn Nhuyễn nói, " Từ nay về sau, tôi chỉ nghĩ cho chính mình, kể cả anh, là thật sự thích tôi muốn theo đuổi tôi cũng được, hay chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào... Tôi đều không để bụng. "
Anh nghẹn ngào nói, trên mặt cũng toát ra thần sắc mê mang, thống khổ, bàn tay không biết nên nắm chặt hay là buông ra, "Cô ấy nói, cô ấy không để bụng, mặc kệ con có thích cô ấy không, hay chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, cô ấy cũng đều không để bụng."
Không phải đùa.
Không phải lạt mềm buộc chặt.
Cũng không phải lời nói nhất thời trong lúc tức giận.
Mà là cô...... Thật sự không để bụng, thật sự không cần anh nữa.
Lâm Thanh Hàn trước nay đều không lộ ra bên ngoài một tia mềm yếu, giờ phút này lại giống như một kẻ mắc sai lầm đến nỗi bị vứt bỏ, anh cúi đầu, tay khẽ run, như phải chịu một áp lực rất lớn, rất thống khổ nói: "Ông nội, hiện tại con nên làm như thế nào?"
Nhìn đến bộ dáng này của Lâm Thanh Hàn.
Lâm Xương Ngạn cũng có chút mềm lòng, cháu trai ông là người như thế nào, ông là người rõ nhất, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh để lộ ra bộ dáng mềm yêu như vậy. Anh bây giờ không khác gì người mất hồn mất vía.
Muốn mắng anh.
Muốn nói anh đáng bị như vậy.
Nhưng rốt cuộc vẫn là không phun ra một chữ, không biết qua bao lâu, ông mới mở miệng, hỏi một câu, "Con có biết chuyện của ông với bà nội con không?"
Lâm Thanh Hàn ngẩn ra, anh ngước mặt lên, lắc đầu.
Trước khi anh được sinh ra thì bà nội đã sớm qua đời rồi, từ nhỏ đến lớn cũng đều chưa có gặp lần nào, anh làm sao có thể biết chuyện của ông bà chứ? Ấn tượng duy nhất của anh với bà nội là mỗi lần đến giỗ của bà anh đều thấy ông nội đỏ mắt ngồi ở thư phòng nhìn ảnh chụp của bà.
"Ông với bà cũng là bị ép cưới."
"Bà nội con là một người rất ôn nhu, sau khi gả cho ông thì vẫn luôn giúp ông quản xuyến các việc trong nhà, giúp ông chăm sóc, dạy dỗ con cái, lúc đó ông vẫn còn trong quân ngũ, một năm số lần về nhà cũng rất ít, bà ấy trước giờ cũng đều không oán giận, mỗi lần ông trở về đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho ông, bồi bổ cơ thể giúp ông."
"Ông xem bà là vợ của mình, cứ nghĩ chỉ cần cho bà ấy nhiều tiền, cho bà ấy thể diện và thân phận là đủ rồi."
"Nhưng sau đó..." ông đột nhiên ngừng lại.
Lâm Thanh Hàn nghe những lời này, như thấy được chính mình cùng với Ôn Nhuyễn ở quá khứ, bàn tay anh chống ở đầu gối, ách giọng nói hỏi: "Sau đó xảy ra gì?"
"Sau đó bà nội con bệnh nặng."
Lâm Xương Ngạn bình phục hô hấp của chính mình, tiếp tục nói: "Thời điểm ông trở về, bà trút hơi thở cuối cùng nhìn ông, lúc đó bà rất cao hứng, bà nói... Bà rất vui vì được làm vợ của ông, nhưng nếu cho bà chọn lại một lần nữa, bà sẽ không chọn gả cho ông."
Giống như một cây châm đột nhiên đâm trúng vào tim, sắc mặt Lâm Thanh Hàn trắng bệch nhìn Lâm Xương Ngạn.
"Ông sau này thì biết được, căn bản bà ấy không cần tiền, chỉ cần cho bà ấy một cuộc sống an ổn, một thân phận là đủ rồi, nếu ông đã cưới bà ấy thì phải đối với bà ấy thật tốt, thật quan tâm......"
"Tình yêu là phải đến từ hai phía."
"Nếu chỉ có một phía thôi thì chỉ có một người phải trả giá, mà như vậy cuộc tình đó sẽ chẳng đi xa được."
"Thanh Hàn" Lâm Xương Ngạn gọi một tiếng, thấy bộ dáng mê mang trên mặt anh, khe khẽ thở dài, "Ông cả đời vẫn luôn hối hận, hối hận tại sao lúc trước không đối tốt với bà ấy hơn, nhưng hiện tại ông đã không thể quay đầu được nữa."
"Con và ông không giống nhau."
"Nếu con thật sự yêu tiểu Nhuyễn, thì hãy theo đuổi lại con bé."
"Lúc trước tiểu Nhuyễn đối với con như thế nào, con lại suy bụng ta ra bụng người, thì bây giờ dùng sự nhiệt tình của con để bù đắp đi."
Suy bụng ta ra bụng người, lấy thiệt tình đổi thiệt tình, Lâm Thanh Hàn nghiền ngẫm hai câu nói này, không đợi anh nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, anh thu liễm cảm xúc trên mặt, ra cửa mở, lại nghe được một giọng nói quen thuộc...
"Ông nội!"
Sống lưng cứng đờ.
Lâm Thanh Hàn làm như không dám tin, cổ cứng đờ quay đầu lại xem, sau đó liền nhìn thấy Ôn Nhuyễn đội mũ lưỡi trai, từ bên ngoài đi vào, trong tay cô ôm một bó hoa tươi cùng một rổ trái cây, trên mặt treo một nụ cười sáng lóa.
Cô không nhìn thấy anh.
Ôn Nhuyễn chính xác không có thấy Lâm Thanh Hàn, ánh mắt cô dừng ở trên người ông nội đang ngồi trên xe lăn, cười nói, "Ông nội, con nhờ ngươi khác mua giúp một ít hoa calla lily*, là hoa mà ông thích nhất đó, còn có......" Lời còn chưa nói xong, ánh mắt liền nhìn thấy thân ảnh Lâm Thanh Hàn.
* Hoa Calla còn gọi là hoa Thủy Vu hay hoa Rum là một thành viên trong họ thực vật hoa kèn.
Nụ cưới trên mặt cứng lại, ngay cả bước chân cũng ngừng lại.
Lâm Thanh Hàn như thế nào lại ở đây?
"Tiểu Nhuyễn, sao con lại tới đây?" Lâm Xương Ngạn đánh vỡ không khí trầm mặc trong phòng, ông đẩy xe lăn đi qua, oán trách nói: "Con lâu lắm rồi cũng không có tới thăm ông nội nha."
Từ sau khi ôn Nhuyễn tiến vào giới giải trí, lịch trình của cô ngày càng nhiều, vì vậy cũng không còn nhiều thời gian tới thăm viện điều dưỡng như trước nữa, Lâm Xương Ngạn thật ra không trách cô, thậm chí lúc cô nói muốn vào giới giải trí ông còn hỏi cô có muốn tự thành lập một công ty hay không, như vậy đỡ phải chịu áp lực.
Nhưng lại bị Ôn Nhuyễn cười cự tuyệt.
"Gầy đi rồi, có phải hay không gần đây rất mệt mỏi?" ông cau mày, ngữ khí xen lẫn đau lòng.
Ôn Nhuyễn nghe xong cũng lấy lại tinh thần, cô không để ý Lâm Thanh Hàn nữa, anh có ở đây hay không, cũng không liên quan đến cô, cười với Lâm Xương Ngạn nói: "Nào có đâu ạ, ông nội nói con gầy đi nhưng thật ra gần đây con còn béo lên một vòng đấy ạ." Cô đem trái cây trong tay đặt ở trên ngăn tủ, cầm lấy bình hoa bên cạnh, "Ông nội, con đi đổi bình hoa trước."
Không đợi cô đi vào toilet, Lâm Thanh Hàn người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng đột nhiên đứng dậy nói, " Để anh làm cho."
Ôn Nhuyễn sửng sốt.
"Tiểu Nhuyễn, để nó làm đi." Lâm Xương Ngạn mở miệng, "Con ở đây nói chuyện với ông là được rồi."
Ôn Nhuyễn cũng không nói gì nữa, gật gật đầu, nhẹ nhàng vâng một tiếng, cô đem hoa calla lily cùng bình hoa trong tay đưa cho anh, còn dặn dò riêng anh một câu, "Không cần quá nhiều nước, qua cành hoa một ít là đủ rồi."
Lâm Thanh Hàn ngày thường chưa bao giờ làm những việc này, ngoan ngoãn nghe, còn đáp: "Được."
Chờ đến khi Lâm Thanh Hàn vào toilet, Ôn Nhuyễn liền một lần nữa cười thật sáng lạng, đẩy Lâm Xương Ngạn ra trước cửa sổ phơi nắng, nói: "Ông nội gần đây ông có ngoan ngoãn ăn cơm, có chăm chỉ luyện tập không đó?"
Lâm Xương Ngạn thấy cô cũng chưa ngó vào toilet lần nào, trong lòng trầm xuống.
Trước kia hai đứa nhỏ ở bên nhau, tiểu Nhuyễn ánh mắt vĩnh viễn đều là đuổi theo Thanh Hàn, ngay cả lúc cùng ông nói chuyện cũng vẫn luôn là như thế...... Bất quá ông cũng không nói gì thêm, chuyện tình cảm của tụi nhỏ, người ngoài như ông không nên xen vào.
Những gì ông có thể nói cũng đã nói.
Có thể thành công hay không, phải chờ xem thằng cháu ngu ngốc của ông nó làm như thế nào.
Hai ông cháu cười nói chuyện với nhau một lúc, Lâm Thanh Hàn từ toilet bước ra, nhìn thấy Ôn Nhuyễn đang người trước mặt ông nội, mặt mày cong cong kể chuyện của cô, " Ở khóa học biểu diễn, lão sư bảo sẽ quy định cảnh diễn cho tụi con."
"Lúc bắt đầu con cũng không dám, do sợ sẽ bị mất mặt, nhưng lão sư với bạn học cũng rất tốt với con."
Lâm Xương Ngạn liền cười nghe cô nói chuyện, "Kia tiểu Nhuyễn về sau con tính làm diễn viên sao?"
"Nếu có cơ hội nói, con rất muốn thử ạ......"
Ôn Nhuyễn cong mắt cười cùng ông nói tiếp, "Bất quá sắp tới con sẽ tham gia một chương trình thực tế, thời gian này cũng bắt đầu quay rồi ạ." Sợ ông không hiểu, cô giải thích thêm, "Chính là kiểu chương trình lúc trước con với người xem trên TV ấy, vài người sẽ cùng nhau ra nước ngoài chơi."
Lâm Xương Ngạn vừa nghe xong lời này liền nhíu mi, "Chính là cái loại cho con một chút tiền, rồi bắt con tự tìm cơm ăn cùng chỗ ở sao?" Ông lúc trước có cùng Ôn Nhuyễn xem qua một chương trình như vậy, thời điểm xem còn cảm thấy rất thú vị.
Nhưng nghĩ đến cháu gái bảo bối cũng phải khổ như vậy, ông liền không cao hứng nữa.
"Là công ty nhà ai a? Nếu không ông nội giúp con liên hệ với tổng đạo diễn, cho các con nhận những đãi ngộ tốt nhất?" Lâm Xương Ngạn lo lắng sốt ruột nghĩ biện pháp.
Ôn Nhuyễn lại cười đến không ra bộ dáng, "Ông đừng làm như vậy, nếu thấy con đầu tư vào đoàn, số tiền quá lớn thì sẽ không ai chơi với con nữa......" thấy ông vẫn cau mày, lo lắng, cô cười kéo cánh tay ông, dựa đầu qua, làm nũng, "Sẽ không xảy ra việc gì đâu ạ."
"Nếu thật sự có chuyện xảy ra, con liền gọi điện cho ông nội, nhờ ông nội chống lưng."
Lâm Thanh Hàn đứng ở ngoài toilet, nhìn hai ông cháu không coi ai ra gì mà thân mật làm nũng, có chút thất thần, cũng cực kỳ hâm mộ, anh cũng hy vọng Ôn Nhuyễn có thể đối với anh cũng giống như vậy, kéo cánh tay anh làm nũng với anh.
___________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Chồng trước: Lão bà, ngươi có thể kéo ta cánh tay cùng ta làm nũng sao?
Nhuyễn Nhuyễn: Thanh tỉnh điểm, đừng nằm mơ, còn có, là vợ trước ( cười tủm tỉm)
9 giờ còn có canh một.
Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: Hoa khai bán hạ 1 cái;
Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:
Viện điều dưỡng.
Trong phòng bệnh VIP.
Lâm Xương Ngạn ngồi ở trên xe lăn, nhìn Lâm Thanh Hàn đang cúi đầu gọt hoa quả cho mình, hỏi: "Nghe nói con đã cho cô của con qua nước Anh hả?"
"Dạ." thanh âm Lâm Thanh Hàn thực đạm, một dây vỏ táo rơi vào thùng rác, anh đưa miếng táo đã gọt vỏ sạch đẹp qua, "Bà ấy càng ngày càng quá quắt, danh tiếng trong thành phố hiện nay quả thật không tốt."
"Vậy sao?"
Lâm Xương Ngạn tiếp nhận miếng táo, nhướng mày nói: "Không phải là vì tiểu Nhuyễn?" Mắt liền thấy sắc mặt Lâm Thanh Hàn khẽ biến, ông đem miếng táo đặt trên bàn, hận rèn sắt không thành thép mắng: "Tôi trước kia đã nói với anh như thế nào, nói anh phải đối tốt với Ôn Nhuyễn, không cần biết bằng cách nào."
"Hiện tại đã biết hối hận? Xem xem lúc trước anh đã làm những việc gì đi?!"
Lâm Thanh Hàn luôn bận công việc, thường ngày cũng rất ít khi đến viện điều dưỡng, hơn nữa tính tình của hai ông cháu đều không phải kiểu sẽ dễ dàng ngồi xuống cùng nói chuyện... Cho nên vẫn là khi Lâm Thanh Hàn cùng Ôn Nhuyễn đã ly hôn rồi thì đây mới là lần đầu hai người cùng nhau nhắc đến chuyện này.
Lâm Xương Ngạn thật sự rất tức giận.
Ông cùng với ông bà của Ôn Nhuyễn giao tình vẫn luôn rất tốt, huống chi ông còn nhìn ba của Ôn nhuyễn lớn lên, lúc trước ông chính là muốn cho con gái mình đính hôn với ba của Ôn Nhuyễn, đáng tiếc con bé đó lại làm những việc không đâu, ghét bỏ hôn ước này rồi lại đi tìm bạn trai của chính mình.
Ông đối với Ôn gia có quá nhiều áy náy.
Sau Ôn gia lại xảy ra chuyện quá nhanh, Lâm thị còn chưa có phát đạt như bây giờ, ông lại đang ở nước ngoài, chờ khi ông biết chuyện này mà trở về thì ba mẹ Ôn Nhuyễn đã mất còn cô thì lại không rõ tung tích.
Ông không biết đã phái đi biết bao nhiêu nhân lực mới mang được cô trở về.
Đem cô mang về nhà, dốc lòng chăm sóc, Ôn Nhuyễn đứa bé này tinh thần phấn chấn, tính tình lại tốt, cô như bù đắp lại cho cái phần thiếu hụt tình thân trong lòng ông.
Cho nên.
Tuy Ôn Nhuyễn chỉ là cháu dâu nhưng ông vẫn luôn xem cô như chính cháu gái ruột của mình mà đối đãi.
Mà hiện tại cháu gái ông lại phải chịu khổ như vậy, ủy khuất đến nỗi phải ly hôn, ông làm sao không tức giận được cơ chứ?
Càng nghĩ lại càng giận.
Quải trượng trong tay càng bị nắm thêm chặt.
Lâm Xương Ngạn khi còn trẻ có tham gia quân ngũ nên hiện tại sức lực của ông vẫn rất tốt, quải trượng trong tay ông liền phóng về phía Lâm Thanh Hàn không một chút lưu tình.
Lâm Thanh Hàn cũng không né tránh, chỉ khi quá đau mới cắn rang phát ra một tiếng rên.
Không biết đã đánh đến bao lâu, sống lưng thẳng tắp của Lâm Thanh Hàn cũng dần dần giãn ra, Lâm Xương Ngạn cũng đánh đến thở dốc, tay cũng đã phát run, quải trượng rơi trên mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn nhưng không ai nhặt cả.
Trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc ban đầu.
Lâm Xương Ngạn tay chống ở hai sườn xe lăn, hít sâu một hơi mới nhìn Lâm Thanh Hàn đang trầm mặc nói: "Hiện tại anh tính toán sẽ làm gì?"
Lâm Thanh Hàn không nói chuyện, môi mỏng nhấp nháy, cúi đầu, lông mi che khuất mắt anh, làm người khác không rõ cảm xúc trong mắt anh, không biết qua bao lâu, anh mới mở miệng, thanh âm lại thấp lại trầm: "...... Con không biết."
"Con muốn theo đuổi cô ấy một lần nữa, muốn cô ấy trở về bên con, nhưng cô ấy lại bảo cô ấy mệt rồi."
"Cô ấy nói..."
Lâm Thanh Hàn dừng một chút, nhớ tới ngày đó Ôn Nhuyễn nói, " Từ nay về sau, tôi chỉ nghĩ cho chính mình, kể cả anh, là thật sự thích tôi muốn theo đuổi tôi cũng được, hay chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào... Tôi đều không để bụng. "
Anh nghẹn ngào nói, trên mặt cũng toát ra thần sắc mê mang, thống khổ, bàn tay không biết nên nắm chặt hay là buông ra, "Cô ấy nói, cô ấy không để bụng, mặc kệ con có thích cô ấy không, hay chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào, cô ấy cũng đều không để bụng."
Không phải đùa.
Không phải lạt mềm buộc chặt.
Cũng không phải lời nói nhất thời trong lúc tức giận.
Mà là cô...... Thật sự không để bụng, thật sự không cần anh nữa.
Lâm Thanh Hàn trước nay đều không lộ ra bên ngoài một tia mềm yếu, giờ phút này lại giống như một kẻ mắc sai lầm đến nỗi bị vứt bỏ, anh cúi đầu, tay khẽ run, như phải chịu một áp lực rất lớn, rất thống khổ nói: "Ông nội, hiện tại con nên làm như thế nào?"
Nhìn đến bộ dáng này của Lâm Thanh Hàn.
Lâm Xương Ngạn cũng có chút mềm lòng, cháu trai ông là người như thế nào, ông là người rõ nhất, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên anh để lộ ra bộ dáng mềm yêu như vậy. Anh bây giờ không khác gì người mất hồn mất vía.
Muốn mắng anh.
Muốn nói anh đáng bị như vậy.
Nhưng rốt cuộc vẫn là không phun ra một chữ, không biết qua bao lâu, ông mới mở miệng, hỏi một câu, "Con có biết chuyện của ông với bà nội con không?"
Lâm Thanh Hàn ngẩn ra, anh ngước mặt lên, lắc đầu.
Trước khi anh được sinh ra thì bà nội đã sớm qua đời rồi, từ nhỏ đến lớn cũng đều chưa có gặp lần nào, anh làm sao có thể biết chuyện của ông bà chứ? Ấn tượng duy nhất của anh với bà nội là mỗi lần đến giỗ của bà anh đều thấy ông nội đỏ mắt ngồi ở thư phòng nhìn ảnh chụp của bà.
"Ông với bà cũng là bị ép cưới."
"Bà nội con là một người rất ôn nhu, sau khi gả cho ông thì vẫn luôn giúp ông quản xuyến các việc trong nhà, giúp ông chăm sóc, dạy dỗ con cái, lúc đó ông vẫn còn trong quân ngũ, một năm số lần về nhà cũng rất ít, bà ấy trước giờ cũng đều không oán giận, mỗi lần ông trở về đều chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho ông, bồi bổ cơ thể giúp ông."
"Ông xem bà là vợ của mình, cứ nghĩ chỉ cần cho bà ấy nhiều tiền, cho bà ấy thể diện và thân phận là đủ rồi."
"Nhưng sau đó..." ông đột nhiên ngừng lại.
Lâm Thanh Hàn nghe những lời này, như thấy được chính mình cùng với Ôn Nhuyễn ở quá khứ, bàn tay anh chống ở đầu gối, ách giọng nói hỏi: "Sau đó xảy ra gì?"
"Sau đó bà nội con bệnh nặng."
Lâm Xương Ngạn bình phục hô hấp của chính mình, tiếp tục nói: "Thời điểm ông trở về, bà trút hơi thở cuối cùng nhìn ông, lúc đó bà rất cao hứng, bà nói... Bà rất vui vì được làm vợ của ông, nhưng nếu cho bà chọn lại một lần nữa, bà sẽ không chọn gả cho ông."
Giống như một cây châm đột nhiên đâm trúng vào tim, sắc mặt Lâm Thanh Hàn trắng bệch nhìn Lâm Xương Ngạn.
"Ông sau này thì biết được, căn bản bà ấy không cần tiền, chỉ cần cho bà ấy một cuộc sống an ổn, một thân phận là đủ rồi, nếu ông đã cưới bà ấy thì phải đối với bà ấy thật tốt, thật quan tâm......"
"Tình yêu là phải đến từ hai phía."
"Nếu chỉ có một phía thôi thì chỉ có một người phải trả giá, mà như vậy cuộc tình đó sẽ chẳng đi xa được."
"Thanh Hàn" Lâm Xương Ngạn gọi một tiếng, thấy bộ dáng mê mang trên mặt anh, khe khẽ thở dài, "Ông cả đời vẫn luôn hối hận, hối hận tại sao lúc trước không đối tốt với bà ấy hơn, nhưng hiện tại ông đã không thể quay đầu được nữa."
"Con và ông không giống nhau."
"Nếu con thật sự yêu tiểu Nhuyễn, thì hãy theo đuổi lại con bé."
"Lúc trước tiểu Nhuyễn đối với con như thế nào, con lại suy bụng ta ra bụng người, thì bây giờ dùng sự nhiệt tình của con để bù đắp đi."
Suy bụng ta ra bụng người, lấy thiệt tình đổi thiệt tình, Lâm Thanh Hàn nghiền ngẫm hai câu nói này, không đợi anh nói chuyện, bên ngoài liền truyền đến tiếng gõ cửa, anh thu liễm cảm xúc trên mặt, ra cửa mở, lại nghe được một giọng nói quen thuộc...
"Ông nội!"
Sống lưng cứng đờ.
Lâm Thanh Hàn làm như không dám tin, cổ cứng đờ quay đầu lại xem, sau đó liền nhìn thấy Ôn Nhuyễn đội mũ lưỡi trai, từ bên ngoài đi vào, trong tay cô ôm một bó hoa tươi cùng một rổ trái cây, trên mặt treo một nụ cười sáng lóa.
Cô không nhìn thấy anh.
Ôn Nhuyễn chính xác không có thấy Lâm Thanh Hàn, ánh mắt cô dừng ở trên người ông nội đang ngồi trên xe lăn, cười nói, "Ông nội, con nhờ ngươi khác mua giúp một ít hoa calla lily*, là hoa mà ông thích nhất đó, còn có......" Lời còn chưa nói xong, ánh mắt liền nhìn thấy thân ảnh Lâm Thanh Hàn.
* Hoa Calla còn gọi là hoa Thủy Vu hay hoa Rum là một thành viên trong họ thực vật hoa kèn.
Nụ cưới trên mặt cứng lại, ngay cả bước chân cũng ngừng lại.
Lâm Thanh Hàn như thế nào lại ở đây?
"Tiểu Nhuyễn, sao con lại tới đây?" Lâm Xương Ngạn đánh vỡ không khí trầm mặc trong phòng, ông đẩy xe lăn đi qua, oán trách nói: "Con lâu lắm rồi cũng không có tới thăm ông nội nha."
Từ sau khi ôn Nhuyễn tiến vào giới giải trí, lịch trình của cô ngày càng nhiều, vì vậy cũng không còn nhiều thời gian tới thăm viện điều dưỡng như trước nữa, Lâm Xương Ngạn thật ra không trách cô, thậm chí lúc cô nói muốn vào giới giải trí ông còn hỏi cô có muốn tự thành lập một công ty hay không, như vậy đỡ phải chịu áp lực.
Nhưng lại bị Ôn Nhuyễn cười cự tuyệt.
"Gầy đi rồi, có phải hay không gần đây rất mệt mỏi?" ông cau mày, ngữ khí xen lẫn đau lòng.
Ôn Nhuyễn nghe xong cũng lấy lại tinh thần, cô không để ý Lâm Thanh Hàn nữa, anh có ở đây hay không, cũng không liên quan đến cô, cười với Lâm Xương Ngạn nói: "Nào có đâu ạ, ông nội nói con gầy đi nhưng thật ra gần đây con còn béo lên một vòng đấy ạ." Cô đem trái cây trong tay đặt ở trên ngăn tủ, cầm lấy bình hoa bên cạnh, "Ông nội, con đi đổi bình hoa trước."
Không đợi cô đi vào toilet, Lâm Thanh Hàn người nãy giờ vẫn chưa lên tiếng đột nhiên đứng dậy nói, " Để anh làm cho."
Ôn Nhuyễn sửng sốt.
"Tiểu Nhuyễn, để nó làm đi." Lâm Xương Ngạn mở miệng, "Con ở đây nói chuyện với ông là được rồi."
Ôn Nhuyễn cũng không nói gì nữa, gật gật đầu, nhẹ nhàng vâng một tiếng, cô đem hoa calla lily cùng bình hoa trong tay đưa cho anh, còn dặn dò riêng anh một câu, "Không cần quá nhiều nước, qua cành hoa một ít là đủ rồi."
Lâm Thanh Hàn ngày thường chưa bao giờ làm những việc này, ngoan ngoãn nghe, còn đáp: "Được."
Chờ đến khi Lâm Thanh Hàn vào toilet, Ôn Nhuyễn liền một lần nữa cười thật sáng lạng, đẩy Lâm Xương Ngạn ra trước cửa sổ phơi nắng, nói: "Ông nội gần đây ông có ngoan ngoãn ăn cơm, có chăm chỉ luyện tập không đó?"
Lâm Xương Ngạn thấy cô cũng chưa ngó vào toilet lần nào, trong lòng trầm xuống.
Trước kia hai đứa nhỏ ở bên nhau, tiểu Nhuyễn ánh mắt vĩnh viễn đều là đuổi theo Thanh Hàn, ngay cả lúc cùng ông nói chuyện cũng vẫn luôn là như thế...... Bất quá ông cũng không nói gì thêm, chuyện tình cảm của tụi nhỏ, người ngoài như ông không nên xen vào.
Những gì ông có thể nói cũng đã nói.
Có thể thành công hay không, phải chờ xem thằng cháu ngu ngốc của ông nó làm như thế nào.
Hai ông cháu cười nói chuyện với nhau một lúc, Lâm Thanh Hàn từ toilet bước ra, nhìn thấy Ôn Nhuyễn đang người trước mặt ông nội, mặt mày cong cong kể chuyện của cô, " Ở khóa học biểu diễn, lão sư bảo sẽ quy định cảnh diễn cho tụi con."
"Lúc bắt đầu con cũng không dám, do sợ sẽ bị mất mặt, nhưng lão sư với bạn học cũng rất tốt với con."
Lâm Xương Ngạn liền cười nghe cô nói chuyện, "Kia tiểu Nhuyễn về sau con tính làm diễn viên sao?"
"Nếu có cơ hội nói, con rất muốn thử ạ......"
Ôn Nhuyễn cong mắt cười cùng ông nói tiếp, "Bất quá sắp tới con sẽ tham gia một chương trình thực tế, thời gian này cũng bắt đầu quay rồi ạ." Sợ ông không hiểu, cô giải thích thêm, "Chính là kiểu chương trình lúc trước con với người xem trên TV ấy, vài người sẽ cùng nhau ra nước ngoài chơi."
Lâm Xương Ngạn vừa nghe xong lời này liền nhíu mi, "Chính là cái loại cho con một chút tiền, rồi bắt con tự tìm cơm ăn cùng chỗ ở sao?" Ông lúc trước có cùng Ôn Nhuyễn xem qua một chương trình như vậy, thời điểm xem còn cảm thấy rất thú vị.
Nhưng nghĩ đến cháu gái bảo bối cũng phải khổ như vậy, ông liền không cao hứng nữa.
"Là công ty nhà ai a? Nếu không ông nội giúp con liên hệ với tổng đạo diễn, cho các con nhận những đãi ngộ tốt nhất?" Lâm Xương Ngạn lo lắng sốt ruột nghĩ biện pháp.
Ôn Nhuyễn lại cười đến không ra bộ dáng, "Ông đừng làm như vậy, nếu thấy con đầu tư vào đoàn, số tiền quá lớn thì sẽ không ai chơi với con nữa......" thấy ông vẫn cau mày, lo lắng, cô cười kéo cánh tay ông, dựa đầu qua, làm nũng, "Sẽ không xảy ra việc gì đâu ạ."
"Nếu thật sự có chuyện xảy ra, con liền gọi điện cho ông nội, nhờ ông nội chống lưng."
Lâm Thanh Hàn đứng ở ngoài toilet, nhìn hai ông cháu không coi ai ra gì mà thân mật làm nũng, có chút thất thần, cũng cực kỳ hâm mộ, anh cũng hy vọng Ôn Nhuyễn có thể đối với anh cũng giống như vậy, kéo cánh tay anh làm nũng với anh.
___________________________________________________
Tác giả có lời muốn nói: Chồng trước: Lão bà, ngươi có thể kéo ta cánh tay cùng ta làm nũng sao?
Nhuyễn Nhuyễn: Thanh tỉnh điểm, đừng nằm mơ, còn có, là vợ trước ( cười tủm tỉm)
9 giờ còn có canh một.
Cảm tạ vì ta đầu ra bá vương phiếu hoặc tưới dinh dưỡng dịch tiểu thiên sứ nga ~
Cảm tạ đầu ra [ địa lôi ] tiểu thiên sứ: Hoa khai bán hạ 1 cái;
Cảm tạ tưới [ dinh dưỡng dịch ] tiểu thiên sứ:
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook