Dạo quanh một vòng, tôi có hơi thất vọng, trong nhà cô ta ngay cả một đôi dép nam cũng không có.

Tôi hoài nghi rằng có phải cô ta đã dọn dẹp trước rồi không, nếu không tại sao cô ta lại tới đón chúng tôi trễ gần hai tiếng, tôi nghĩ, hai tiếng cũng đủ để cô ta che đi hết mọi dấu vết rồi.

Đúng là dụng tâm lương khổ.

Có lẽ Y Mộc đã nhận ra chuyện lòng tôi không yên, nên cô ta lấy đồ ăn vặt ra cho Điềm Điềm, sau đó bật TV màn hình lớn lên, mở phim hoạt hình cho cô bé xem, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, ngồi xuống cạnh tôi.

Đôi mắt sáng ngời của cô ta chăm chú nhìn tôi, khiến tôi cảm thấy có chút không được tự nhiên.

Cô ta vươn tay đặt lên tay tôi, vỗ vỗ mu bàn tay, rồi nói: "Nói chút đi!"
Trong lòng tôi cực kỳ hoảng hốt, mắt nhìn thẳng vào mặt cô ta, rút tay về, giọng điệu tràn ngập sự đề phòng: "Nói cái gì?"
"Nói một chút lời trong lòng cậu?" Y Mộc ôn hòa đáp lại, tựa như đang dẫn dắt tôi.


Trong lòng tôi khẽ cười khẩy, hai mắt vẫn nhìn cô ta, giọng điệu cũng lạnh đi không ít: “Lời trong lòng tớ là sao? Ý cậu là gì?"
Khóe miệng của cô ta hơi động, một giây sau cô ta đứng dậy: “Vậy cậu ngồi chơi với Điềm Điềm một lúc đi, tớ đi làm đồ ăn ngon cho hai người!"
Dứt lời, cô ta cởi áo khoác ra, thay đồ vào phòng bếp.

Tôi ngồi cạnh con gái nhưng lòng lại chẳng yên, mắt nhìn màn hình lớn mà bụng chứa đầy tâm sự.

Tôi nghĩ thầm: có phải hướng đi của tôi sai rồi không.

Đột nhiên, điện thoại di động của cô ta vang lên, tôi nhanh nhạy dựng đứng lỗ tai, cảm thấy cuộc điện thoại này hẳn là do Tân Hạo Đình gọi tới.

Tôi đứng dậy, ngồi xuống chiếc ghế salon cách phòng bếp gần nhất.

Tôi nghe thấy Y Mộc dịu dàng nói vào điện thoại, giọng điệu khác hẳn lúc nói chuyện với tôi, không còn tục tằng mà thay vào đó là những lời nhỏ nhẹ, êm dịu, nhưng tôi không nghe thấy được cô ta đang nói cái gì.

Trong lòng tôi cồn cào không yên.

Thế là tôi trực tiếp đứng dậy, đi về phía nhà bếp.

Nhưng vừa thấy bóng tôi tiến lại gần, Y Mộc đã vội vàng cúp máy, nhét điện thoại vào lại túi trong của tạp dề.

Cô ta ngạc nhiên nhìn tôi: “Cậu ngồi chơi với Điềm Điềm đi! Hôm nay cậu lớn nhất, tớ sẽ phục vụ tận răng, cứ chờ ăn là được rồi!"
Tôi mỉm cười, không rời khỏi mà dựa lưng vào cửa nhà bếp: “Căn nhà này là cậu tự mua hả?"
"Tớ nào có nhiều tiền như vậy… là công ty cho đó!" Cô ta nhìn tôi, miệng cười cười.

"Công ty của các cậu đúng là tốt thật.


Bây giờ số công ty chịu mua nhà cho nhân viên ngày càng ít rồi." Trong lời của tôi ẩn chứa hàm ý khác, nghĩ thầm, có khi là do Tân Hạo Đình thuê cho cô ta cũng nên.

Không biết vì sao một ý nghĩ không tốt chợt hiện lên trong đầu tôi, thật muốn đi tra xét tấm thẻ tiết kiệm chung giữa tôi và Tân Hạo Đình ngay.

"Tớ chỉ là hưởng ké ánh sáng từ mấy nghệ sĩ thôi." Y Mộc vừa làm vừa nói, cô ta đang rửa cua: “Mấy nghệ sĩ có tiếng của công ty chúng tớ đều ở trong tiểu khu này đấy.

Quản lý và trị an ở đây rất tốt, sẽ không bị người ngoài quấy rồi, tính ra cũng khá bí mật.

Cậu cũng biết sự riêng tư quan trọng thế nào với nghệ sĩ mà!"
"Sự riêng tư của người bình thường cũng rất quan trọng mà! Đám hồ ly tinh sợ bị lộ tẩy lắm." Tôi không chút khách khí phản bác.

"Cậu nói đúng, đương nhiên chỗ này cũng có loại người như vậy." Vẻ mặt của Y Mộc khá là bình thản: “Chỉ là đôi khi, sợ mọi chuyện bại lộ không nhất định là hồ ly tinh! Còn phải xem đạo hạnh của người đó nữa."
Đạo hạnh?
Tôi hừ lạnh một tiếng, nghĩ thầm, bây giờ hồ ly tính cũng lớn gan thật, dám hiên ngang khiêu khích chính thất như vậy.

Tôi không biết phải phản bác thế nào, cũng không muốn nhiều lời với cô ta nữa, bèn xoay người rời khỏi phòng bếp, liếc nhìn tủ giày cạnh cửa, túi đựng chìa khóa đang đặt ở đó.

Tôi bước tới trước túi xách của mình, móc chìa khóa đặt ở ngăn túi ra, mắt khẽ liếc qua cửa nhà bếp, bên trong vẫn đang vang lên tiếng “cách cách”, có vẻ rất bận rộn.


Thế là tôi đứng dậy, giờ vờ lơ đãng tiến về phía cửa.

Quay đầu nhìn thoáng qua nhà bếp lần nữa, sau đó tôi vươn tay đút vào túi xách của cô ta, nhanh chóng mò thấy chùm chìa khóa.

Tôi lấy chùm chìa khóa ra, nỗ lực tìm kiếm cái chìa mà hồi nãy Y Mộc đã dùng để mở cửa.

Cũng không biết bởi vì khẩn trương, hay vì sợ sẽ biết được kết quả cuối cùng mà tay tôi không ngừng run lên.

Tôi đặt hai chiếc chìa khóa cạnh nhau, so sánh cẩn thận.

Hai mắt tôi vô thức trợn trừng, như thể không tin nổi kết quả đang bày ra trước mặt là thật.

Một cảm giác lạ lùng chợt tiến lại gần tôi, tôi chầm chậm quay đầu lại….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương