Chuyện vừa rồi có lẽ đã dọa Điềm Điềm sợ rồi, bây giờ vô cùng dính người, ngày nào cũng nhào vào lòng tôi một bước không rời khiến tôi lo lắng không thôi.

Còn Tân Hạo Đình giống như một con cáo già, không hề lộ ra chút khe hở nào để tôi tóm được, đúng giờ đi làm đến giờ về nhà không thể soi mói bất cứ điểm gì.

Tất cả những thứ anh mang về đều không lần ra manh mối, đôi khi tôi tự hỏi liệu có phải mình bị ảo tưởng rồi không?
Trưa nay khó khăn lắm tôi mới dỗ Điềm Điềm ngủ xong, thấy rau củ quả trong nhà đã hết sạch mà con bé lại ngủ say nên tôi tranh thủ đi chợ một chuyến.

Chợ rất gần nhà nên tôi lười thay quần áo mà bước ra khỏi nhà luôn, nhưng lúc mua xong xuôi mọi thứ trở về thì trợn tròn mắt vì tìm khắp nơi mà không tìm thấy chìa khóa nhà ở đâu cả.

Tôi suy nghĩ hồi lâu cũng không ra đành bực bội vỗ đầu, có lẽ lúc ra ngoài tôi đã quên mang theo rồi.


Tôi thuận tay gọi điện thoại cho Tân Hạo Đình, Tân Hạo Đình nhỏ giọng trả lời tôi một câu qua điện thoại, sau khi nghe tôi nói lý do anh nói với tôi: "Đang họp, không ra ngoài được, em gọi cho Hiểu Lan trở về đi."
Lại bận họp? Có mỗi một lý do mà xài hoài không đổi.

Tôi không còn cách nào khác đành phải gọi cho Tân Hiểu Lan, cô ta có chìa khóa ở chỗ này, nếu có thể thuận tiện lấy lại được chiếc chìa khóa trong tay cô ta thì quá tốt rồi.

Điện thoại vang lên một lúc lâu Tân Hiểu Lan mới nhấc máy, ở đầu bên kia truyền đến kia hỗn loạn giống như có rất nhiều người đang nói chuyện, tiếp đó giọng nói lanh lảnh của cô ta vang lên: "Chị dâu, có chuyện gì vậy?"
"Chị ra ngoài mà quên mang chìa khóa, em đem đến cho chị được không?"
“Em đang có việc bận ở bên ngoài rồi, chắc sẽ không có thời gian đâu.” Tân Hiểu Lan dứt khoát trả lời, hình như đang nói một câu với người ở đầu bên kia: “Chuyện này… anh đợi một chút đã.”
"Vậy em đang ở đâu? Chị qua đó lấy cũng được." Tôi vội vã nói, đây là một cơ hội tốt để lấy lại chìa khóa.

Tân Hiểu Lan chưa kịp trả lời thì đã có người ở đầu bên kia nói chuyện với cô ta: "Cô ơi, phiền cô đến xem vị trí của cái tủ quần áo này này..."
Sau đó điện thoại bị cúp.

Tủ quần áo? Tủ quần áo gì?
Tôi tự hỏi, cô ta sẽ nhìn vào tủ quần áo nào? Ở nhà, cô ta nhất định là cô chủ quần áo đưa đến tay, đồ ăn đút tới miệng, chai dầu rơi cũng không đỡ, đành để cô trông tủ.

Tôi thầm bực bội trong lòng, cô ta như thế có khác gì quỷ quái bên ngoài đâu, chuyện làm ăn trong nhà thì không biết gì, chỉ biết đòi tiền là hay.

Tôi xách theo một đống đồ ăn, không biết phải làm sao đành chán nản dựa người vào cửa, tôi sợ lát nữa Điềm Điềm thức dậy không thấy tôi sẽ hoảng sợ, tôi quyết định dứt khoát ném thức ăn trong tay xuống trước cửa, sau đó xoay người đi xuống lầu đến công ty để lấy chìa khóa.


Trên xe taxi, tôi vừa đỡ trán vừa đau xót trong lòng, hình tượng hiện tại của tôi mà đến công ty không biết sẽ thế nào nữa?
Lúc đi tôi vẫn đang mặc quần áo ở nhà, nhưng cũng không còn cách nào khác.

Lúc xuống xe dừng lại trước toà nhà Cẩm Huy, tôi nhìn bản thân từ trên xuống dưới mà chỉ biết gượng cười, thật sự rất xấu hổ, tôi có hơi hối hận vì lúc ra ngoài mình đã không thay quần áo, mặc quần áo ở nhà đến một nơi như thế này cũng có chút mất mặt.

Tôi do dự một lát rồi gọi điện lại cho Tân Hạo Đình để anh đưa chìa khóa xuống cho tôi, ít ra cũng đỡ ngại hơn một chút, nhưng điện thoại đổ chuông cả buổi cũng không thấy ai trả lời nên tôi đành cắn răng bước vào.

Tôi phải tranh thủ thời gian, nếu để Điềm Điềm thức dậy mà không thấy tôi thì nguy to.

Quả nhiên, khi tôi vừa bước vào sảnh đã có rất nhiều người đã nhìn tôi bằng ánh mắt quái lạ, giống như đang nhìn một người kỳ quặc nào đó.

Cái đám lẳng lơ này đúng là đồ đầu sỏ mà.

Tôi vội bước đến quầy lễ tân, muốn nhanh chóng lên lầu nhưng hôm nay có khá nhiều người đến đến phỏng vấn nên bọn họ đều đang bận giải quyết thủ tục đăng ký, tôi lên tiếng hai lần nhưng không có ai chú ý đến tôi.


Tôi kiên nhẫn đợi họ giải quyết xong những người đó rồi mới nói lại lần nữa: "Chào cô, tôi muốn lên công ty vật liệu xây dựng Đỉnh Hâm trên tầng mười để tìm Tân Hạo Đình."
Lần này tôi đi thẳng vào vấn đề, không đợi người ta hỏi đã trực tiếp báo số.

“Có hẹn trước không?” Một giọng thờ ơ lấy lệ hỏi ngược lại tôi.

Tôi vẫn còn nhớ, người này chính là nhân viên nhỏ hôm trước đã nói "tổng giám đốc Tân và bà Tân đã ra ngoài."
Tôi vừa định lên tiếng, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ta lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn như ánh mặt trời, nói với người đứng phía sau tôi bằng giọng điệu nịnh nọt: "Bà Tân đến rồi."
Những lời này giống như tiếng sét văng vẳng bên tai tôi, Tân...!bà Tân?
Tôi quay đầu nhìn lại....

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương