Bác Mộc bèn mở lắp bình rượu, cúi xuống lấy cái chén không đang đổ ngang trong mâm, cứ ngỡ là bác Mộc sẽ rót rượu vào chén.
Ai ngờ đâu bằng một hành động vô cùng nhanh và dứt khoát, bác Mộc hất thẳng bình rượu vào mặt ông Hậu, ông Hậu lúc này cũng phát hiện ra điều bất thường nhưng không kịp né tránh vì bác Mộc làm nhanh quá.
Cả một thứ chất lỏng màu vàng vàng bay dính vào mặt ông Hậu, rồi tung tóe khắp người.
Ngay lúc bị bác Mộc hất chất lỏng đó, thì ông Hậu gào lên rối rít, kêu lên oăng oẳng, như con chó đang bị người ta đánh vậy:- Oẳng, oẳng, áu , áu, áu,...Lúc này bác Mộc vô cùng cuống quýt, quay về phía bà Liên mà gầm lên:- Nhanh lên, trời ơi, còn chờ gì nữa, bà có muốn cứu chồng bà không?Thấy ông Hậu lăn ra kêu khóc, bà Liên sợ hãi đến đớ người, nhưng vừa nghe bác Mộc nhắc đến việc cứu chồng, thì bà Liên cắn răng, vùng dậy, lôi từ trong cái bị mang theo mình một đồ vật gì đó đen đen, trùm lên đầu ông Hậu.
Thấy bà Liên trùm được ông Hậu lại, bác Mộc quay lại phía mấy chú, bác hồi nãy đang tính bắt ông Hậu gấp gáp gào lên:- Mẹ nó mấy thằng kia, đứng ở đó à, còn không mau giữ thằng Hậu lại, mẹ cái đám toi cơm này.Lúc này mấy người đó mới bừng tỉnh, ba chân bốn cẳng chạy đến phía ông Hậu đang dãy dụa, mỗi người một tay, trói gô ông Hậu lại như cái bánh chưng.
Lúc này ông Hậu vùng vẫy ngày một yếu, đến khi tay chân hết cựa quậy.
Bác Mộc mới hô lớn:- Được rồi, bà Liên lấy quần ra.Lúc này bác Mộc nói, mọi người mới nhìn thấy được, hóa ra thứ mà bà Liên trùm lên đầu ông Hậu là một cái quần thun màu đen, người phụ nữ lớn tuổi trong làng thường mặc.
Bà Liên theo lời bác Mộc bèn lấy quần ra, thì thấy lúc này ông Hậu đã bất tỉnh, lưỡi đã rụt vào trong, nét mặt bình thản, không dữ tợn như ban đầu nữa.
Bác Mộc lại tiếp tục nói:- Các chú nhanh chóng đưa thằng Hậu về tắm rửa cho sạch, tránh nhiễm trùng, tại tôi mới hất nước tiểu trẻ con vào người nó.
Xong xuôi thì đưa nó lên trạm y tế xã băng bó lại vết thương.
Đợi nó tỉnh thì gia đình đưa nó về nhà.
Nhốt nó dưới bàn thờ tổ tiên, tuyệt đối không cho ra ngoài nửa bước.
Nhớ cho kỹ không cho ra ngoài, nếu còn để nó ra ngoài thì chỉ có trời cứu nó.
Đợi mấy hôm nữa ông Tuấn về sẽ có sắp xếp.
Mấy ngày hôm nay gia đình chỉ được phép ăn chay.
Không cho phép ăn thịt, không được giết động vật, không được làm việc thấy máu.Theo lời bác Mộc, mọi người nhanh chóng đưa ông Hậu đi cấp cứu, dứt lời xong thì bác Mộc tiếp tục lại gần các cụ hương sắc, trao đổi một hồi nữa.
Được các cụ gật đầu, bác Mộc mới quay sang nói với dân làng:- Mấy ngày này làng nhất định có biến, vì vậy mọi người ai về nhà lấy được rồi, nhớ kỹ không đi nơi khúc vắng, không đi lúc giữa trưa hoặc sẩm tối, ban đêm không có chuyện không được ra ngoài, nhất là trẻ con, không cho bén bảng lại gần ao Nghè.
Lời tôi đã dặn dò kỹ, nhà nào không nghe theo lỡ xảy ra chết người thì đừng có mà trách ai đấy.
Hết chuyện rồi, giải tán, giải tán cả đi.Bác Mộc nói xong thì đuổi hết mọi người rời đi, dân làng ai khi rời đi, nét mặt đều tỏ lên vẻ vô cùng lo lắng, mặt ai cũng cau có đến lạ thường.
Kể từ sau hôm đấy bầu không khí của cả làng bỗng chìm đi, trầm lắng, yên tĩnh đến vô cùng, người người nhà nhà khi gặp nhau không còn cười nói nữa.
Ai cũng im lặng, lo âu, sợ hãi về một thứ gì đó xấu sẽ xảy ra.Có thể nói rằng, chuyện nhà ông Hậu như một tảng đá rơi vào mặt nước yên tĩnh, khiến tất cả mọi thứ trở lên nhộn nhạo.
Và mặt nước luôn phẳng lặng, tựa như bình yên đó lại là làng tôi.
Người người , nhà nhà, đến cả cảnh vật đều u ám hẳn đi, ngay cả tiếng chim hót thường ngày bây giờ nó cũng là một thứ âm thanh rất lạ tai và tạo cho người ta cảm giác ám ảnh.
Cả ngày hôm đấy, tôi bị nhốt ở trong nhà, không được ra ngoài chơi, vô cùng buồn chán, chỉ có bác Mộc là luôn trực ở nhà ông, không chỉ bác Mộc, tôi, các cụ bô lão, hương sắc mà cả cái làng này, đều đang chờ ông, hy vọng ông sẽ mang tin tốt trở về.
Cả ngày hôm ấy, mọi việc diễn ra rất bình thường, nhưng trong lòng mọi người đều có một cảm giác lạ thường.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, khi ta không để ý đến nó, thì nó sẽ trôi đi vô cùng nhanh, nhanh đến mức khi ta nhìn lại, bản thân sẽ giật mình ngạc nhiên, không ngờ được rằng, mình cứ thế mà tồn tại, cứ thế mà ngỡ ngàng đến vô thường.
Điều gì đến rồi cũng sẽ đến, mặt trời dần dần ngả về hướng Tây, kéo theo đó là chiều tà, hình bóng cây cối kéo dài ra, hằn in trên mặt đất.
Tiếng Qụa kêu réo từ phía cây Đề sau đình lại vang lên inh ỏi:- Qụa, quạ , quạ,....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook