Sau Khi Zombie Xem Tôi Là Đồng Loại
-
9: Giúp Tôi Một Tay
Bởi vì Bạc Sơn Tạ đang đeo khẩu trang cho nên cô không thể nhìn thấy vẻ mặt hiện tại của hắn ta như thế nào, nhưng nghe qua giọng điệu thì có vẻ tâm tình hắn không tồi, hắn gật đầu: “Buông tay đi.”Nghe vậy, An Liễu cẩn thận thu tay về, lòng bàn tay nhớp nhớp khiến cô cảm thấy hơi ghê.
Thấy Bạc Sơn Tạ đang đứng lau tay một bên, lông mi dài rậm hơi rũ xuống xe khuất ánh mắt của hắn.
An Liễu đánh bạo hỏi:“Ngài Bạc, nơi này có chỗ nào để rửa tay không?”Động tác lau tay của hắn không hề ngừng lại, hắn dứt khoát đáp: “Không có.”An Liễu âm thầm rơi lệ trong lòng, đang lúc cô nghĩ mình sẽ phải đem bàn tay này đi tới căn cứ thì may thay Trần Tùng bước vào.
Cậu ta nhìn thấy vẻ mặt xám xịt của cô thì khó hiểu: “Làm sao vậy?”An Liễu không đáp mà chỉ giơ hai bàn tay dính đầy dịch thể màu vàng lên cho Trần Tùng xem.Trần Tùng lập tức hiểu ra: “Bên ngoài xe có nước đóng chai, khi nào đi em có thể lấy nước rửa tay.”Đôi mắt An Liễu lấp lánh, ánh mắt nhìn cậu ta tràn đầy sự cảm kích.Trần Tùng nhe răng cười, đoạn đưa tay lên lau mồ hôi trên trán nói: “Zombie bên ngoài đã tản bớt, tuy nhiên cũng không biết khi nào chúng sẽ quay lại, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức.”An Liễu cũng không muốn ở lại nơi này, cô lập tức tiến về phía Trần Tùng.
Đi được một đoạn cô bỗng nhiên nhớ ra một chuyện: “Ngài Bạc, Zombie bên ngoài rốt cuộc là thế nào?”Bạc Sơn Tạ trầm mặc hồi lâu mới đáp: “Là do nhận được lời kêu gọi của Zombie cấp 2 mà kéo tới.”Zombie cấp 2 đã có thể kêu gọi Zombie bình thường, bình thường nhân loại đều ỷ vào việc Zombie luôn hành động riêng lẻ mà khinh thường, tuy sợ hãi nhưng không tới mức không dám đối chọi với Zombie.
Nhưng nay Zombie cấp 2 đã có thể kêu gọi được đồng loại tới yểm trợ bản thân, vậy thì Zombie cấp 3, cấp 4 sẽ còn như thế nào nữa?Chuyện Zombie tự thành lập một đội quân riêng để chống lại nhân loại cũng không phải là không có khả năng.Ba người ở đây đều không phải kẻ ngốc, nghe Bạc Sơn Tạ nói như vậy đã lập tức hiểu ra ý của hắn.Trần Tùng nhận ra được sự quan trọng của việc này, cậu ta nhanh chóng đưa ra quyết định: “Phải nhanh chóng trở về căn cứ báo cáo tin tức này cho cấp trên.”“Ngài Bạc, hiện tại tình thế cấp bách, nơi này không còn an toàn, chúng ta phải rời khỏi đây ngay.”Bạc Sơn Tạ đút hai tay vào túi áo, thong dong đáp: “Nơi này cực kỳ an toàn.”Nghe hắn nói thế, trong đầu An Liễu và Trần Tùng không hẹn cùng hiện lên một câu hỏi to đùng: Nơi này thì an toàn chỗ nào?“Chỉ cần khống chế được Zombie cấp 2 này, đám Zombie ngoài kia sẽ không dám tấn công.”Sống giữa thời đại mạt thế mà Zombie lại không tấn công, đây không phải là nói mơ đó chứ?Tất nhiên, Bạc tiến sĩ đã chứng minh lời này hoàn toàn là sự thật vào mấy hôm sau…Tuy nhiên hiện tại, Trần Tùng hiển nhiên không tin chuyện này, dù từng nghe tin đồn về vị Bạc tiến sĩ này, nhưng đó dù sao cũng là lời đồn đại, hôm nay gặp mặt thấy Bạc Sơn Tạ còn trẻ như vậy, tất trong lòng sẽ có vài phần nghi ngờ.“Chuyện này nghe thì dễ, nhưng rốt cuộc khống chế thế nào thì ai cũng không biết.” Trần Tùng đơn giản nói ra sự thật.Lời này lập tức nhận được ánh mắt ghét bỏ của Bạc Sơn Tạ, hắn khinh thường nói: “Nếu không thể khống chế, vậy tôi giữ lại Zombie này ăn tết à? Trực tiếp cho một đao là xong.”Bạc tiến sĩ khăng khăng muốn giữ lại Zombie cấp 2 thì tất nhiên Zombie này phải có tầm quan trọng trong nghiên cứu của hắn.
Rất có thể đây chính là điểm mấu chốt để giúp con người tiêu diệt Zombie.An Liễu nhận thấy bầu không khí căng thẳng, chủ động đứng ra hòa giải: “Dù sao hiện tại cũng chỉ còn một Zombie cấp hai, nhét vào cốp xe đem theo cũng được mà đúng không anh Trần?”Cô điên cuồng nháy mắt với Trần Tùng, ra hiệu cậu ta lùi một bước thì mọi chuyện đều sẽ ổn thỏa.Trần Tùng thở hắt ra, cuối cùng cũng thỏa hiệp: “Được rồi…”Thế nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Bạc Sơn Tạ cắt ngang: “Tôi có nói là sẽ cùng rời đi sao?”An Liễu: “…”Trần Tùng hít sâu một hơi, lại hít sâu một hơi, trong đầu lặp đi lặp lại câu nói: Không được đánh người! Không được đánh người! Vẫn là không được đánh người!“An Trần, ý ngài ấy chính là không thể rời đi bây giờ, Zombie mới được tiêm thuốc, vẫn phải chờ thuốc ngấm mới có thể đi được.” An Liễu sợ hai người đánh nhau cho nên vội vàng bịa ra một lý do giải vây cho Bạc Sơn Tạ.“Tôi…”Bạc Sơn Tạ còn muốn nói gì đã bị An Liễu trừng mắt cảnh cáo.
Hắn cảm thấy hơi buồn cười, cũng cảm thấy lời cô nói đúng là thừa thải.
Cho dù Trần Tùng muốn đánh hắn thì cũng phải xem cậu ta có bản lĩnh đó không đã.
Tuy nghĩ vậy, nhưng Bạc Sơn Tạ cũng ngậm miệng không nói nữa.Sau vài lần niệm câu thần chú “không được đánh người” thì Trần Tùng cũng đã bình tĩnh lại, cậu ta gật đầu nói: “Vậy… Xin hỏi Bạc tiến sĩ khi nào thì chúng ta mới có thể đi được?”“Không biết.”An Liễu: “Ý ngài ấy là mỗi lần thuốc vào cơ thể Zombie thì sẽ có thời gian phát huy tác dụng khác nhau, cho nên không có cách nào đoán được thời gian cụ thể.”Trần Tùng nghe vậy cũng không hỏi nữa, chỉ tìm đại một góc ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức.Bạc Sơn Tạ lại đeo găng tay lên tiến về phía bàn giải phẫu.
Bản tính tò mò của An Liễu nổi lên, cô cũng rón rén đi theo hắn.“Anh làm gì vậy?”Nhìn đống dung dịch trong lọ thủy tinh bị Bạc Sơn Tạ trộn lẫn lại với nhau, rồi lại tách ra, lại trộn, lại tách… Cứ như vậy khoảng ba bốn lần mới dừng tay, An Liễu không khỏi nghi hoặc.“Điều chế giải dược.” Bạc Sơn Tạ rút một ống tiêm sạch sẽ từ trong túi áo ra, tiếp đó bơm chất dịch lỏng màu trắng nhạt trong ống nghiệm vào, đoạn nói: “Nâng tay.”An Liễu theo phản xạ đưa tay ra, tay còn lại che miệng ngáp dài, thuận miệng hỏi: “Giải gì cơ?”Bạc Sơn Tạ lời ít ý nhiều: “Giải độc Zombie.” Tiếp đó nhấn ống kim tiêm vào mạch máu nơi bắp tay An Liễu.An Liễu giật mình la oái oái: “Á!”Cô ôm bắp tay, cảnh giác nhìn Bạc Sơn Tạ, lại hỏi: “Anh làm gì vậy?”Bạc Sơn Tạ cảm thán: “Vẫn còn đau, xem ra chưa bị biến thành Zombie.”An Liễu: “…” Sao cô lại nghe thấy giọng điệu tiếc nuối trong lời này nhỉ? Ảo giác chăng?Sau khi cảm thán xong, hắn ném cho cô một lọ thủy tinh nhỏ, nói: “Cho cậu ta uống.”Biết hắn không có ý định hại mình, An Liễu cũng yên tâm hơn phần nào.
Cô vốn định đưa lọ thủy tinh kia cho Trần Tùng, nhưng nhìn qua mới phát hiện Trần Tùng đã ngủ rồi, gương mặt cậu ta cau có, xem ra ngủ không được an ổn cho lắm.An Liễu đành quay trở lại bên cạnh xem Bạc Sơn Tạ giải phẫu con Zombie cấp 2 đã chết kia.
Nhìn được một lúc cô ngoại trừ buồn nôn cũng chỉ còn lại buồn nôn, thế là bèn đặt ánh mắt lên người Bạc Sơn Tạ.Có lẽ ánh mắt của cô quá rõ ràng, quá nóng bỏng cho nên Bạc Sơn Tạ không tài nào xuống tay tiếp được.
Hắn xoay người, lời nói đầy thâm ý: “Không sợ nữa?”Theo bản năng, cô lắc đầu đáp: “Không.”“Tốt lắm, vậy lại đây giúp một tay.”“…” Nụ cười trên mặt An Liễu trở nên đông cứng, cô rụt rè nói: “Tôi đột nhiên cảm thấy sợ rồi, đã làm phiền, cáo từ!”Kế đó, An cô nương nhanh chóng tìm một góc ngồi xuống, nhắm mắt giả vờ ngủ say.
Bạc Sơn Tạ nâng kính, ánh mắt vẫn luôn dõi theo cô, rất lâu sau mới thu mắt về, tiếp tục công việc còn dang dở.An Liễu vốn định giả vờ ngủ, không nghĩ tới lại ngủ thật, tuy nhiên ngủ chưa được bao lâu cô đã bị cơn đói đánh thức.Cô dụi dụi mắt, tiếp đó đứng dậy xoa xoa eo.
Bấy giờ An Liễu mới phát hiện cả Trần Tùng và Bạc Sơn Tạ đang nhìn mình chăm chú.
An Liễu nở nụ cười ngại ngùng, lập tức đứng thẳng người.“Tỉnh rồi, vậy thì đi thôi.”Bạc Sơn Tạ thu ánh mắt về, đứng dậy dẫn đầu đi ra bên ngoài.Hắn vừa đi, An Liễu đã lập tức nói: “Sao anh không gọi em dậy?” Xem bộ dạng hai người dường như đã chờ cô lâu lắm rồi.Trần Tùng lập tức phì cười: “Anh gọi em rất nhiều lần mà em có thèm tỉnh đâu?”“…”Thật, mất mặt!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook